Chương 63.1 Cậu là nam nhân a?
Thôi đi?
Đương nhiên Tống Tương Tương hiểu ngụ ý của hai từ này.
Nhưng, không nỡ a.
Quan hệ của cô và Phan Dịch, ngay từ đầu là do cô có đủ dũng khí mới có thể tiến tới bước này, thời gian của hai người còn không được bao lâu, anh ta vừa muốn nụ hôn đầu của cô chớp mắt lại nói như vậy.
Tống Tương Tương mờ mịt, không biết làm sao.
Cô không đáp ứng cũng không phản đối, nhất thời Phan Dịch không hiểu được lòng cô, lại cảm thấy có thể cô đang rối rắm, không hiểu sao liền có chút buồn bực, nói với Tống Tương Tương “Tôi hút thuốc được không?”
“ n.”
Phan Dịch đốt một điếu thuốc.
Trong xe có chút buồn bực, anh ta mở cửa xe xuống hút thuốc, hút hai hơi lại càng thấy phiền, tiện tay dập tắt thuốc, ném xuống, quay đầu trở về xe, lại nói với Tống Tương Tương “Thực ra chúng ta cũng không thích hợp lắm, lúc này mới mắt đầu, cắt đứt rất tốt……...”
“Tôi rất buồn cười phải không?” Tống Tương Tương đột nhiên hỏi.
“.................”Phan Dịch sửng sốt.
Tống Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, đỏ mặt nói “Tôi biết tôi không phải bạn gái đầu tiên của cậu, hơn nữa so với những cô gái ở bên ngoài tôi cũng không thể thường xuyên cùng cậu đi chơi, uống rượu, đánh bài, còn có…..chuyện kia tôi cũng không có kinh nghiệm, nhận nụ hôn cũng như kẻ ngốc, ……” Nói xong, cô chợt nghẹn ngào một tiếng, chảy nước mắt.
Phan Dịch không thể tin được nhìn cô “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
“Tôi biết………”
“Cậu biết cái rắm.” Phan Dịch trực tiếp cắt ngang lời cô, còn không nhịn được nói lỗ mãng.
Vậy mà cô lại so sánh với những nữ nhân kia.
Phan Dịch nhíu mày, liếc cô một cái, vẫn không hiểu tại sao cô sẽ nghĩ như vậy, còn tự hạ thấp giá trị con người mình.
Trong tầm mắt của anh ta, nước mắt của Tống Tương Tương chảy càng nhanh.
Phan Dịch vừa bực mình vừa buồn cười, nâng một bàn tay cô lên đặt vào lòng bàn tay cậu, bất đắc dĩ nói “Đừng khóc, được không?”
Tống Tương Tương không để ý tới cậu.
Phan Dịch thở dài, cúi người xuống, dán trán vào mu bàn tay cô, nghiến răng nói “Tôi thừa nhận, trước cậu tôi từng ngủ với người khác, nhưng cái này thành thói quen, người trong bang đều như vậy, nhưng mà trước đây chưa từng có bạn gái.”
Trong xe yên tĩnh đến dọa người, Phan Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Tương Tương không tiếng động khóc.
Không phải anh ta chưa thấy nữ sinh khóc, nữ sinh khóc lóc muốn sống cùng anh ta đều có, nhưng sống lớn như vậy, lần đầu tiên khi thấy nữ sinh khóc liền cảm thấy có chút luống cuống, không hiểu phải dỗ người ta như thế nào.
Yên lặng một lát, anh ta nắm tay Tống Tương Tương nói “ Thật sự, trước kia chưa từng kết giao bạn gái, cậu là người đầu tiên. Những người khác đều là chơi đùa mà thôi, còn có a, những chuyện cùng nữ sinh mua quần áo, xem điện ảnh, trước kia đều chưa từng làm.”
Tư thế của anh ta rất thấp, cúi đầu thành một tư thế rất khó để dỗ cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Tương Tương không muốn khóc nhưng lại không nhịn được.
Cô từng nghĩ người như Phan Dịch có thể đã sớm cùng nữ sinh khác phát sinh quan hệ này, có thể tưởng tượng là một chuyện nghe anh ta nói là một chuyện khác, cô rất khó chịu, không biết hít thở thế nào.
Cô không nói gì, Phan Dịch cũng hết đường xoay sở.
/1474
|