Chương 219.6: Cái ôm trước khi chia tay.
Mạnh Vân lớn hơn Mạnh Hàm tám tuổi, trong mắt cô giống như là phụ huynh của bạn cùng phòng vậy, lần đầu tiên hai người gặp mặt còn ngay lúc cô đang hút thuốc, tóm lại không đủ lễ phép, rất khó cho người ta ấn tượng tốt.
Chân Minh Châu ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, Mạnh Hàm ngồi đối diện lại hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của cô, vừa ăn vừa hưng phấn nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, qua một hồi đột nhiên a một tiếng, dùng sức mà vẫy tay.
Chân Minh Châu theo bản năng ngước mắt nhìn qua.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen khóe môi mang theo một nụ cười, anh ấy nhanh chóng đi về phía cửa, một tay đẩy cửa kính sát đất, lập tức đi về phía bàn các cô đang ngồi.
Mạnh Hàm đứng dậy nhường vị trí cho anh ấy, cười tủm tỉm hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy anh muốn ăn cái gì, em đi lấy.”
Mạnh Vân buồn cười nhìn cô ấy một cái, bất đắc dĩ nói: “Không làm phiền đại tiểu thư mời khách, lát nữa anh về nhà ăn.”
“Không ăn thì thôi.” Mạnh Hàm bĩu môi, “Dù sao bọn em cũng chuẩn bị đi rồi.”
Cô ấy vừa nói xong, Mạnh Vân liếc mắt nhìn đống bừa bộn trên bàn, tự nhiên dừng mắt trên người Chân Minh Châu. Cô cũng vừa lúc nhìn anh ấy, khuôn mặt xinh xắn, khóe môi mang theo nụ cười lễ phép mà thiện ý, vẻ mặt nhu hòa có chút không khớp với ấn tượng của anh ấy.
Mạnh Vân khách khí cười nói: “Anh đã nghe cô nhóc này kể rồi, vừa khai giảng đã mang đến cho em không ít phiền toái, thật sự áy náy.”
“Không sao.” Chân Minh Châu nhìn Mạnh Hàm có chút hậm hực ngồi bên cạnh, cười yếu ớt nói, “Thật ra cũng không có phiền toái gì, đều là việc rất nhỏ.”
Hai người anh một câu tôi một câu nói lời khách khí, người trong cửa hàng dần nhiều lên.
Đã tới giờ cơm chiều, những nơi như McDonald ở trong trung tâm thương mại quả thật kín hết chỗ, Chân Minh Châu cùng anh em Mạnh gia nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, phát hiện bên ngoài lại mưa.
Lúc cô và Mạnh Hàm đi ra ngoài đã tạnh mưa rồi, hai người đều không mang dù, quần áo mà Mạnh Vân mang cho Mạnh Hàm cũng để trên xe, cho nên anh ấy gần như không chần chừ mở miệng nói với hai người: “Hai đứa ở đây chờ một chút, anh lái xe đến đây, đưa hai đứa về trường.”
“Ừ a.”
Mạnh Hàm kéo tay Chân Minh Châu, vui vẻ đồng ý.
Mạnh Vân đi lấy xe, Chân Minh Châu đành phải đứng ngoài cửa trung tâm thương mại chờ với Mạnh Hàm.
Chỉ trong chốc lát, chiếc Bentley đã xuất hiện ở phía xa xa, người đàn ông mở cửa ghế lái ra, hơi nghiêng người mở chiếc dù cán dài màu đen ra.
Một chiếc dù?
Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, Chân Minh Châu bị Mạnh Hàm kéo cánh tay, nghiêng người cười nói: “Đi thôi.”
Vừa nói hết lời, cô ấy đã cất bước muốn đi vào màn mưa.
Không ngờ rằng, vừa lấy lại tinh thần thì Mạnh Hàm đã phản ứng lại nhanh hơn cô, trực tiếp giơ cái túi nhỏ trong tay lên che đỉnh đầu chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Mạnh Vân còn nhanh nhẹn nói một câu: “Anh che cho Chân Chân đi, bạn ấy mặc rất mỏng.”
Quay đầu lại thoáng nhìn em gái nhanh như chớp chạy tới bên cạnh xe, Mạnh Vân hơi ngẩn ra một chút.
Vốn dĩ anh ấy còn lo hai cô gái bị nước mưa làm ướt
Thế nhưng nhìn thấy Chân Minh Châu cũng đi vào màn mưa, anh ấy cũng không kịp chạy theo Mạnh Hàm, chỉ có thể bước nhanh hai bước, nghiêng dù che mưa gió cho cô. Dù sao không gian dưới dù cũng chỉ có từng đó, khoảng cách giữa hai người tất nhiên rất gần, Chân Minh Châu rũ mắt nhìn ngón tay thon dài đang cầm cán dù, mím môi nhẹ giọng nói: “Làm phiền rồi.”
“Đừng khách sao.”
Giọng của Mạnh Vân luôn hiền hòa trong trẻo.
Chân Minh Châu không nói chuyện nữa, bước chân hơi nhanh hơn, đi đến bên cạnh xe.
Lúc Mạnh Vân mở cửa ghế sau, toàn bộ dù đều che trên đỉnh đầu cô, mắt thấy cô đang nhìn một bên vai ướt nhẹp của mình, anh ấy liền nở một nụ cười.
Chân Minh Châu mím môi, ngồi vào trong xe.
/1474
|