Chương 53: Người này đúng là đáng ghét
Thành phố lộng lẫy xa hoa, nam sinh khóe môi mỉm cười, đứng ở bên đường.
“Trình Nghiên Ninh!” Chân Minh Châu gọi to tên anh, anh tay ôm chặt eo anh, ngửa đầu cười hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
“Lo cho em.” Nam sinh cúi đầu, bất đắc dĩ nói một câu.
Chân Minh Châu nhìn chằm chằm mặt anh, nam sinh xinh đẹp mắt phượng khẽ chuyển, dịu dàng và yêu chiều.
Tay cô ôm eo anh chặt hơn, bẹp miệng hỏi: “Vậy anh đánh nhau vì Chân Minh Châu, em cho rằng anh thích chị ta.”
“Đồ ngốc, anh chỉ thích em.” Nam sinh giơ tay, nâng mặt cô lên.
“Bộp bộp bộp——”
Chân Minh Châu nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh.
“Bộp bộp——”
“Chân Minh Châu!”
Một trận tiếng ồn làm cô không thắng nổi, Chân Minh Châu a một tiếng xốc chăn lên, hô to: “Làm gì thế!”
“Dậy đi học.” Ngoài cửa vang lên giọng lạnh lẽo của nam sinh.
Trình Nghiên Ninh?
Chân Minh Châu ngạc nhiên cúi đầu nhìn một cái, trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi là nằm mơ?
Cảm giác chưa ngủ, trời đã sáng rồi?!
“Dậy chưa?” Ngoài cửa lại truyền đến giọng mang theo chút không vui.
"Dậy rồi dậy rồi dậy rồi!” Cô vội vàng nhảy xuống giường, dùng tốc độ trăm mét lao đến cửa, tiếng mở cửa cạch một cái, một tay bám cửa, ngửa đầu cười tủm tỉm nói, “Buổi sáng tốt lành nha.”
Trình Nghiên Ninh: “……”
Anh nhìn thoáng qua nữ sinh đầu tóc rối mù, mới mở miệng: “6 giờ rồi, rửa mặt xong đi học.”
Ánh mắt anh thản nhiên, ẩn có một tia ghét bỏ.
Đâu có nửa điểm dịu dàng yêu chiều!
Là hai người hoàn toàn khác trong mơ!
Xảy ra chênh lệch bất ngờ làm cô tức giận, tức giận nói: “Biết rồi."
Dứt lời, về phòng rửa mặt.
Tối hôm qua về phòng đã khuya, qua một ngày, cô chưa thay đồ, đặt đầu liền ngủ. Khách sạn chỉ có đồ dùng rửa mặt rất bình thường, cô nhớ lại Trình Nghiên Ninh trong mơ liền bực mình mà đánh răng, rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Lấy thẻ phòng, cô nhảy đến phòng thứ 9.
Cửa phòng mở ra, dì lao công mặc áo màu vàng đang thay vỏ gối, nghe thấy tiếng động theo bản năng quay lại, cười hỏi cô: “Trả phòng sao? Phòng nào vậy?”
“Phòng thứ 3 ạ.” Chân Minh Châu theo bản năng trả lời một tiếng, ngoài ý muốn hỏi, “Người đâu rồi ạ?”
Người phục vụ ngơ ra một chút: “Đi rồi!”
“Mẹ nó!” Chân Minh Châu hấp tấp lao ra.
Cửa thang máy rỗng tuếch.
Cô tức đến không xong, lúc chạy ra gương mặt nhỏ giống như khắc bốn chữ 'Tức chết đi được'.
“Phòng số 3 phải không?” Lễ tân nhìn cô một cái, đưa hai mươi tệ ra, “Đây là nam sinh phòng số 9 nhờ chuyển cho cô.”
Chân Minh Châu vẻ mặt ngơ ngác nhận tiền, ra khỏi khách sạn.
Cũng không biết Trình Nghiên Ninh đang ở đâu, sáng sớm đã đi, không phải về nhà thì là đến trường, còn không cho cô biết, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với cô.
Người này, đúng là đáng ghét!
Nhưng dù anh đi không nói một tiếng, để lại 20 tệ bảo cô đi taxi đến trường, vậy cô muốn giận cũng không được. Rốt cuộc, tối hôm qua cũng là anh đột nhiên xuất hiện, cho cô một chỗ yên thân.
Ôm tâm trạng phức tạp như vậy, Chân Minh Châu ngoan ngoãn đến trường.
Cô vừa đến trường liền tìm Trình Nghiên Ninh, nhưng Trình Nghiên Ninh căn bản còn chưa tới, đợi một lúc sau, cô tạm thời đi đến lớp.
*
Trước giờ học.
Lớp 10-7 có một phần ba học sinh ở lại.
An Oánh không biết đã đi đâu đọc sách, Tống Tương Tương ngồi chỗ cô.
Chân Minh Châu không ngủ tốt có chút mệt, buồn ngủ nằm vào bàn, xoay đầu nhìn Tống Tương Tương, lên tinh thần hỏi: “Hôm qua tiết tự học cậu không ở đây, nói thật đi, làm gì!”
Thật ra chiều qua Phan Dịch tìm cô aqys, Chân Minh Châu biết.
Tống Tương Tương tức giận mà đánh một cái, có chút oán trách nói: “Cậu biết rõ còn muốn hỏi sao?”
“Mình biết cái gì?” Chân Minh Châu vẻ mặt vô tội, “Mình không biết gì cả.”
Dứt lời, cô ác ý thú vị chớp mắt.
Tống Tương Tương nằm lên bàn, nhỏ giọng nói: “Ở cùng Phan Dịch chứ sao.”
“Làm gì!”
Tống Tương Tương ngây ngô cười một tiếng, nhịn không được nói: “Ở cạnh nhau.”
“A!” Chân Minh Châu hung hăng ngơ ra một chút, đang muốn hỏi lại, nghe thấy tiếng Tần Viễn gọi bên ngoài, “Chân Chân, ra đây một chút.”
Chân Minh Châu và Tống Tương Tương cùng nhau nhìn ra, người trước mắt thay đổi, người sau nhìn chằm chằm người ngoài cửa sổ một chút, quay đầu hỏi: “Đó là ai vậy?”
*
Ở hành lang ngoài phòng học.
Chân Văn thu hồi ánh mắt, nói với Tần Viễn: “Cảm ơn.”
Hai tay Tần Viễn thả tự nhiên, quy củ đứng trước mắt ông, cười lễ phép và khách khí: “Lời này của chú Chân khách khí rồi.”
Con trai độc nhất nhà họ Tần nói chuyện khách khí với ông như vậy, ai có ánh sáng cũng thêa, Chân Văn không lộ liễu đánh giá anh một cái: “Con bé bị chú chiều hư, càng lớn càng không nghe lời.”
Tình huống nhà họ Chân Tần Viễn biết một chút, nghe vậy trong lòng cười nhạt một tiếng, trên mặt vẫn cười như cũ: “Đâu có, Chân Chân rất đáng yêu.”
Anh khen như vậy, Chân Văn cười càng thêm hòa đồng, đang muốn nói nữa, nghe thấy tiếng lạnh băng bên cạnh: “Đến làm gì?”
Không có cả xưng hô.
Chân Văn có chút xấu hổ, theo bản năng lại nhìn Tần Viễn một cái.
Nhìn mặt đoán ý đương nhiên Tần Viễn có, cười nói: “Vậy chú Chân nói chuyện với Chân Chân đi, cháu đi đọc sách.”
“Được.” Chân Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mắt thấy Tần Viễn đi ra, ánh mắt ông lại rơi lên người Chân Minh Châu lần nữa, cười hỏi: “Tối qua con đi đâu?”
“Liên quan gì đến ông——” Chân Minh Châu đáp một câu.
Nhìn qua cô bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, trong lòng Chân Văn kinh ngạc, thả lỏng nhiều hơn, thấp giọng nói: “Sao lại không liên quan đến cha? Cha là cha con, con có chuyện gì sao lại không liên quan đến cha? Con luôn bị khen ngược, chúng ta đi tìm con cả đêm, suýt nữa báo công an đó!”
“Tôi không có người cha như ông."
Chân Văn nhìn cô thở dài, giơ tay chạm vào mặt cô: “Còn đau phải không?”
Chân Minh Châu tránh sang chỗ khác, không muốn để ý đến ông.
Chân Văn hậm hực thu tay, thấp giọng nói: “Cha biết tát con một cái là không đúng, nhưng mà nói sao được, con không thể ra tay đánh người lớn được, đúng không? Con không thích dì Lam cha cũng biết, nhiều năm như vậy cũng chưa bắt con gọi mẹ, nhưng mấy quy củ lễ phép này, nhà chúng ta cũng nên có đúng không?”
Chân Minh Châu không nói chuyện.
Tối hôm qua cô tát Dương Lam một cái, thật ra là lần đầu tiên.
Cô không nói lời nào, Chân Văn không nhịn được thương tiếc, lời ngon tiếng ngọt nói: “Được được được, đều là cha sai, được chưa? Con xem cha ỏa công ty một đêm chưa ngủ tý nào, bây giờ tha thứ cho cha đi, cha hứa, sau này nhất định không có lần thứ hai.”
Chân Minh Châu lúc này ngước mắt nhìn ông một cái.
Người đàn ônh trung niên chính trực thành thục, cả người mặc đồ tây màu đen tôn lên dáng người, hàng năm vẫn rèn luyện tốt, nhìn qua ông trẻ hoen những người cùng tuổi một chút, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ khác thường, có thể tưởng tượng thấy lúc trẻ đẹp trai mê người thế nào.
Cha của mình là trai đẹp, nên cũng rất chú trọng hình tượng và phong thái.
Nhưng trước mắt, trên cằm ông có vết tỳ, nói một đêm không ngủ cũng không phải nói dối, vì nhường cô, thậm chí vẫn luôn nói chuyện nịnh nọt.
Còn muốn sao nữa?
Chân Minh Châu dời mắt không nhìn ông nữa: “Ông đi vào đi, tôi muốn đi vào.”
“Đừng giận cha, nha?” Chân Văn giơ bàn tay to xoa đầu cô, lấy lòng cười nói, “Cuối tuần mang con ra ngoài, mua quần áo nên đổi.”
Chân Minh Châu mặt không biểu tình, cũng không hé răng.
Chân Văn cúi người xuống trước, nhìn cô cười: “Hay là chúng ta mua điện thoại mới? Đàn violon mới, thế nào?”
“Được tôi vào đây.” Chân Minh Châu ghét bỏ nhìn ông một cái, xoay người vào lớp học.
Cô vẫn dáng vẻ ghét bỏ giận dữ như cũ, nhưng Chân Văn có thể cảm giác được, mình dỗ có hiệu quả, ít nhất, oan ức của con bé tan đi rất nhiều.
Cách cửa sổ thấy Chân Minh Châu ngồi xuống, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người xuống lầu, đi đến cửa lớp 12-1, thấy Trình Nghiên Ninh.
/1474
|