Chương 61.2 Có thể hôn cậu sao?
Bộ dáng ngốc nghếch của cô ở trước mặt anh ta, Phan Dịch rũ hai mắt, cảm thấy tâm ngứa ngáy, hạ giọng bổ sung bên tai cô “Nhưng mà nếu cậu cho phép tôi có thể suy nghĩ.”
Suy nghĩ cái gì?
Nhất thời Tống Tương Tương ngỡ ngàng, sau đó khuôn mặt đỏ bừng, bỗng nhiên đi nhanh hơn.
Phan Dịch nhìn bóng lưng cô, cười haha, đuổi theo nói “Đổi quần áo một chút, mang cậu đi xem phim điện ảnh.”
“Xem phim điện ảnh?”
“Không thích?”
“Không.” Tống Tương Tương ngại ngùng nói “Chỉ là đi rất ít.”
*
Loại xem phim giải trí là xa xỉ với học sinh bình thường.
Tiền tiêu vặt của Tống Tương Tương chủ yếu dùng ăn cơm và lên mạng, chưa bao giờ mua vé xem phim.
Nhưng mà buổi sáng khi mua quần áo Phan Dich tính tiền, ăn cơm xong Chân Minh Châu lại trả tiền, cô tiết kiệm được hơn trăm đồng, mặc kệ thế nào lần này cũng không thể để Phan Dịch tính tiền.
Sau khi mua hai vé, cô quay đầu hỏi Phan Dịch “Uống Coca được không?”
“Được.” Phan Dịch không để ý những thứ này.
Tống Tương Tương cười cười, quay đầu nói với nhân viên bán vé “Vậy phần ăn này đi.”
Cô mua một túi bắp rang và hai cốc Coca, Phan Dịch đang ở xa hút thuốc liền đi qua cầm hai cốc Coca.
Tống Tương Tương cúi đầu nhìn hai tấm vé phim, nhếch môi, âm thầm hít sâu một hơi.
“Vào bên phải.”
Bên ngoài sảnh phim, nhân viên công tác mỉm cười nói.
Phan Dịch đi trước, khi lên bậc thang hỏi một câu “Hàng nào?”
“Hàng 16, số 16 và 17.”
Phan Dịch nga một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau đến hàng cuối cùng.
Cậu đứng ở bên ngoài, dựa vào ánh đèn mờ tối bên ngoài sảnh xem phim liếc mắt quan sát Tống Tương Tương, thích thú cười.
Tống Tương Tương đỏ mặt cúi đầu đi vào trước.
Có lẽ bộ phim không hấp dẫn, đã buổi chiều mà số ghế ngồi không nhiều, mãi đến tắt đèn trên đỉnh đầu, vẫn không có người thứ ba vào chỗ hàng cuối cùng, bộ phim bắt đầu chiếu.
Tống Tương Tương ôm bắp rang, có chút khẩn trương.
Giống như làm kẻ trộm.
Cô cũng không hiểu mình khẩn trương cái gì, có lẽ khi cố tình mua vé ở hàng sau, cô có chút chột dạ đồng thời có chút lúng túng, chờ mong, thấp thỏm, vô cùng phức tạp.
“Ngẩn người làm gì, bộ phim đã bắt đầu rồi.” Phan Dịch ở bên cạnh đột nhiên nói.
Tống Tương Tương nga một tiếng, ngước mắt nhìn màn hình lớn.
Bộ phim này nghiêng về tình yêu nên tình tiết có chút chậm, Tống Tương Tương nhìn một lúc liền cảm thấy nhàm chán, ánh mắt chậm rãi đảo qua bên cạnh, hơi hơi sửng sốt.
Phan Dịch nhắm mắt dựa vào ghế, giống như ngủ rồi.
Xung quanh rất tối rất an tĩnh, sườn mặt anh ta rất đẹp, có lực hấp dẫn lớn hơn phim điện ảnh.
Tống Tương Tương cắn môi, nhìn rất lâu dần dần vươn tay ra, tay cô phủ lên mu bàn tay của Phan Dịch.
Phan Dịch trở tay nắm chặt tay cô, dựa vào ghế, nâng mắt nhìn cô, sau đó anh ta cúi đầu cười cười, nghiêng thân qua, hỏi Tống Tương Tương “Cố ý mua hàng cuối cùng, là muốn tôi làm chuyện xấu a?”
Anh ta nói chuyện vẫn như vậy, lười nhác càn rỡ, nhưng hành vi vẫn còn tốt.
Thậm chí còn chưa hôn cô.
Tống Tương Tương ôm chặt bắp rang trong ngực, nói dối “Không có.”
Trong lòng bàn tay kia, trắng mịn mềm ấm, Phan Dịch chưa bao giờ cẩn thận cảm nhận nhiệt độ tay nữ hài, trong chốc lát nắm tay cô, lại cảm thấy chỗ trong ngực ấm áp, để anh ta cảm thấy kiên định lại yên tâm.
Anh ta nhìn khuôn mặt xấu hổ của Tống Tương Tương chằm chằm, lưỡng lự một chút liền bên tai cô thấp giọng hỏi “Có thể hôn cậu sao?”
/1474
|