- Thưa ngài, đây là thông tin về Hoan Nhan!_Trong căn phòng màu xám, chiếc rèm màu trắng đung đưa theo từng tiếng gió rít. Người quản gia cúi người một góc 45° cung kính đưa cho chủ nhân- Tốt, lui đi._Ánh mắt không mảy may chú ý đến người quản gia chỉ chăm chăm nhìn tấm rèm
Thông tin về Hoan Nhan
Tên: Tống Hoan Nhan
Tuổi: 17
Sinh ra ở Vân Nam, cha mẹ ly thân hiện giờ đang sống một mình. Thích ăn socola, dầm mưa. Tự lập từ lúc 15 tuổi thích hoa bỉ ngạn vì có ý nghĩ rằng cuộc đời mình giống hoa bỉ ngạn không có hạnh phúc mãi mãi. Không có hạnh phúc xảy ra với mình.
- Ừm, một cô bé tốt nhưng quá thực tế._Tiếng người chủ nhân phát ra lạnh lẽo nhưng hàm chứa đầy sự thương cảm.
" Cạch " Tiếng cửa mở ra, bước vào là một thân ảnh cao lớn, ánh mắt cương nghị nhìn chủ nhân của căn phòng. Bước chầm chậm tới cánh cửa, tiếng rèm đung đưa như một bản hòa tấu, vang lên ám chỉ căn phòng này...rất đơn độc
- Mở cửa thế này cậu không lạnh sao?_ Hắc Tề Phong quan tâm hỏi
Trả lời lại là một sự im lặng, ánh mắt của chủ nhân vẫn chăm chú nhìn tờ giấy trên tay.
Haiz...tiếng thở dài vang vọng trong căn phòng u ám này, dường như chỉ có Tề Phong ở đây vậy. Hắn không hiểu, một cô gái xinh đẹp như thế này mà gặp gia đình nào họ đều sợ hãi Nam Tương, chỉ một câu nói gia đình đã bỏ chạy không còn gặp lại.
- Đang suy nghĩ gì vậy? Có phải cậu muốn tìm hiểu tại sao tớ là một cô nhi không gia đình nào nhận nuôi không?_Chủ nhân ngẩng đầu lên nhìn Tề Phong với ánh mắt ngây thơ
- K...Không có gì, mà cậu đang xem gì vậy?_Nhìn tờ giấy trong tay của nữ chủ nhân Tề Phong thắc mắc hỏi
Gấp nhẹ tờ giấy trong tay , nở một nụ cười nhẹ nhàng, nữ chủ nhân hỏi: " Cậu thấy Hoan Nhan thế nào? "
- Bướng bỉnh, ngốc nghếch, thường xuyên đánh nhau giống con trai vậy!_ Vừa nói, vừa tưởng tượng ra khuôn mặt của một cô gái đang phồng má môi chím lại khi nhìn hắn
- Vậy....có lẽ mình thích Hoan Nhan rồi!_ Nam Tương lên tiếng
Thông tin về Hoan Nhan
Tên: Tống Hoan Nhan
Tuổi: 17
Sinh ra ở Vân Nam, cha mẹ ly thân hiện giờ đang sống một mình. Thích ăn socola, dầm mưa. Tự lập từ lúc 15 tuổi thích hoa bỉ ngạn vì có ý nghĩ rằng cuộc đời mình giống hoa bỉ ngạn không có hạnh phúc mãi mãi. Không có hạnh phúc xảy ra với mình.
- Ừm, một cô bé tốt nhưng quá thực tế._Tiếng người chủ nhân phát ra lạnh lẽo nhưng hàm chứa đầy sự thương cảm.
" Cạch " Tiếng cửa mở ra, bước vào là một thân ảnh cao lớn, ánh mắt cương nghị nhìn chủ nhân của căn phòng. Bước chầm chậm tới cánh cửa, tiếng rèm đung đưa như một bản hòa tấu, vang lên ám chỉ căn phòng này...rất đơn độc
- Mở cửa thế này cậu không lạnh sao?_ Hắc Tề Phong quan tâm hỏi
Trả lời lại là một sự im lặng, ánh mắt của chủ nhân vẫn chăm chú nhìn tờ giấy trên tay.
Haiz...tiếng thở dài vang vọng trong căn phòng u ám này, dường như chỉ có Tề Phong ở đây vậy. Hắn không hiểu, một cô gái xinh đẹp như thế này mà gặp gia đình nào họ đều sợ hãi Nam Tương, chỉ một câu nói gia đình đã bỏ chạy không còn gặp lại.
- Đang suy nghĩ gì vậy? Có phải cậu muốn tìm hiểu tại sao tớ là một cô nhi không gia đình nào nhận nuôi không?_Chủ nhân ngẩng đầu lên nhìn Tề Phong với ánh mắt ngây thơ
- K...Không có gì, mà cậu đang xem gì vậy?_Nhìn tờ giấy trong tay của nữ chủ nhân Tề Phong thắc mắc hỏi
Gấp nhẹ tờ giấy trong tay , nở một nụ cười nhẹ nhàng, nữ chủ nhân hỏi: " Cậu thấy Hoan Nhan thế nào? "
- Bướng bỉnh, ngốc nghếch, thường xuyên đánh nhau giống con trai vậy!_ Vừa nói, vừa tưởng tượng ra khuôn mặt của một cô gái đang phồng má môi chím lại khi nhìn hắn
- Vậy....có lẽ mình thích Hoan Nhan rồi!_ Nam Tương lên tiếng
/24
|