Edit: Hyukie Lee
Liên tục mấy tháng, trên nhật kí chỉ có những con chữ đó.
Nhật kí gia truyền ba người, bỗng chỉ còn lại một người, mà người luôn kiên trì viết chỉ có thể viết được bấy nhiêu chữ —- mãi cho đến tận ngày nay, khi nhìn lại từng nét từng gạch ấy, vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau tận cùng của người nọ.
Hạ Thâm không biết nên an ủi Kiều Thiều thế nào.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp của một gia đình bình thường, nên không thể tưởng tượng được gia đình trước kia của Kiều Thiều mỹ mãn thế nào, chưa từng có chưa hề mất đi, có được lại vĩnh viết mất đi, rốt cuộc phải dùng ngôn ngữ thế nào mới có thể hình dung được đau đớn ngần ấy.
Kiều Thiều khóc rất lớn, thở hổn hển, như muốn phát tiết hết tất cả thống khổ mà năm ấy dằn xuống đáy lòng.
Lúc về đến nhà, y không rơi một giọt nước mắt, hai năm điều trị lại càng không khóc được, sau khi mẹ qua đời lặng yên khóc một hồi, sau đó liền quên hết tất cả.
Bây giờ khi nhớ tới từng chút, nước mắt kiềm chế hồi lâu như phá tan gông cùm xiềng xích trói cả linh hồn, dũng mãnh chảy tràn.
Hạ Thâm đau lòng lại không biết nên làm thế nào, ôm y, an ủi y, khẽ hôn lên chỏm tóc, xoa khuôn mặt, xoa đi ướt át dính đầy hai má.
Kiều Thiều khóc, khóc như một đứa nhỏ mới sinh, khóc đến rối tinh rối mù.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi cổ họng không phát ra tiếng được nữa, Kiều Thiều mới chậm rãi dừng nước mắt.
Hạ Thâm nhìn y: “Mẹ cậu không muốn thấy cậu đau lòng vậy đâu.”
Ánh mắt Kiều Thiều ươn ướt, nhưng không trốn tránh nữa, y dùng sức lau đi: “Gíup tôi được không?”
Hạ Thâm ngơ người.
Tay Kiều Thiều run rẩy rất mạnh, nhưng nhất quyết nhìn vào quyển nhật kí: “Cậu lật giúp tôi, tôi muốn xem hết.”
Đây là năm mà Kiều Thiều hoàn toàn không thể đối mặt, y quên hết những gì mình đã trải qua, cũng không dám nhớ lại mẹ mình đã trải qua những gì.
Bây giờ, tất cả đều ở trước mặt, y muốn nhìn lại.
Nhìn lại mình, cũng nhìn lại bà.
Lục phủ ngũ tạng của Hạ Thâm co thắt đến đau đớn: “Nếu không thì đợi một chút…”
Kiều Thiều lắc đầu: “Ngay bây giờ, nhất định, nhất định tôi phải xem.”
Hạ Thâm khựng lại: “Ừm.”
Hắn vươn tay, ngón tay như chạm phải bàn ủi nóng bỏng, lật từng trang nhật kí nhuốm đẫm nước mắt tuyệt vọng.
Ba tháng sau, nội dung trên nhật kí dần dần nhiều hơn.
Tuy vẫn có một loại chữ nhưng lại viết đầy cả tờ giấy, bà ghi lại từng chuyện xảy ra trong nhà, dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại những gì mình nhìn thấy.
Không chỉ giống nhật kí, càng giống một phong trường tín, viết gửi cho đứa con không biết đang ở nơi nao.
Kiều Thiều nhìn không sót một chữ, giờ khắc ấy, y như về lại nhà, như ngay bên cạnh bà, phảng phất chưa từng rời đi.
Một cỗ lực lượng không cách nào hình dung lấp đầy bộ ngực, y cảm nhận được bàn tay dịu dàng khẽ vuốt sau lưng, vuốt hết tất cả bóng đêm che lấp ngày sáng.
Ấm áp trải rộng toàn thân, Kiều Thiều quay đầu lại, thấy được người ấy nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Thiều nhìn không chớp mắt, nức nở mà nói: “Xin lỗi.”
Y nhớ, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Hạ Thâm hét lên : “Kiều Thiều !”
Kiều Tông Dân nép sau cánh cửa lập tức tiến vào, bế Kiều Thiều đã hôn mê đứng lên.
Hạ Thâm vội la lên : “Bác trai, Kiều Thiều…”
Hốc mắt Kiều Tông Dân đỏ bừng, thanh âm khàn khàn : “Đã gọi bác sĩ rồi.”
Hạ Thâm nhẹ nhàng thở ra, không quan tâm những chuyện khác, nhanh chóng đi theo.
Bác sĩ kiểm tra cơ thể Kiều Thiều, sau đó nói : “Không có vấn đề gì lớn, chỉ quá mệt mỏi thôi, cần phải nghỉ ngơi.”
Hai người đàn ông trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Kiều Thiều hôn mê, Kiều Tông Dân và Hạ Thâm không nói lời nào, hai người canh giữ hai bên giường, đứng cả một đêm.
Kiều Thiều nằm mơ, một giấc mơ vô cùng chân thật.
Hôm đó tiết trời rất đẹp, tầm tháng bốn tháng năm, y đi theo ba mẹ đến cao ốc Thâm Hải, vì đợi lâu quá nên chạy ra ngoài đi chơi.
Trong một góc tối, y thấy người phụ nữ mặt mày ôn nhu.
Y hỏi : “Dì đang tìm gì thế ?”
Trong phút chốc nhìn thấy Kiều Dật, ánh mắt người phụ nữ sáng ngời lên, âm thanh của bà mềm mại lại chậm rãi : “Cậu bé, mắt dì không tốt, con có thể dẫn đường giúp dì không ?”
Tiểu Kiều Dật ngẩng đầu nhìn bà, mái tóc như hàng đay bới sau tai, có hơi giống mẹ mình, vì thế Kiều Dật rất có hảo cảm, y nói : “Được ạ, muốn con dẫn dì về nhà sao ?”
Người phụ nữ ôn thanh nói : “Nhà dì cách đây rất gần, con dẫn dì về được không ?”
Tiểu Kiều Dật lập tức nói : “Vâng, không thành vấn đề !”
Người phụ nữ vươn tay, đầu ngón tay khẽ run : “Có thể nắm tay dì không con?”
Tiểu Kiều Dật hào phóng nắm chặt tay bà: “Yên tâm, nhất định con sẽ dẫn dì về nhà.” ăn cắp là chó
“Cảm ơn con.” Người phụ nữ cảm kích từ tận đáy lòng : “Cảm ơn con, đứa trẻ tốt.”
Sau đó, một mùi hương kì lạ phất tới, Tiểu Kiều Dật hôn mê bất tỉnh.
Kiều Thiều bừng tỉnh giữa mồ hôi lạnh, Hạ Thâm ngay tại bên giường : “Ổn chứ ?”
Kiều Thiều run run : “Ba…”
Kiều Tông Dân nói: “Ba đây!”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi run rẩy dữ dội: “Con nhớ ra rồi…” Y nhớ hết tất cả rồi.
Năm ấy, Kiều Thiều bị nhốt ở khu Quảng Hạ, chỉ cách cao ốc Thâm Hải có năm trăm mét.
Người phụ nữ nhốt y trong một tầng hầm để xe bỏ hoang, ngây người cùng y cả một năm.
Đó là một căn phòng chỉ có một bóng đèn sợi đốt, ngoại trừ mấy thứ gia cụ đơn giản thì không có thứ gì khác, lúc đầu bà ta còn nói lời nhỏ nhẹ dỗ dành y, sau đó vì Kiều Thiều phản kháng kịch liệt, bà ta liền đeo còng chân lên, triệt để giam cầm trong căn phòng ấy.
Gian phòng cực kì an tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, chỉ có âm thanh người phụ nữ nói không ngừng nghỉ.
Bà ta nói: “Tiểu Bảo, mẹ là mẹ của con.”
Bà ta không ngừng nói với y : “Mẹ vẫn luôn tìm con.”
Bà ta dùng thứ âm thanh như tẩy não nói cho y biết : “Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con.”
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Bà ta dùng đồ ăn cực kì đơn giản duy trì cuộc sống sinh hoạt hai người.
Kiều Thiều từng giãy dụa, từng cố gắng, từng ý đồ chạy trốn, nhưng bà ta một tấc không rời, đến ngủ cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ vừa chớp mắt liền mất người.
Cuộc sống như thế duy trì gần cả một năm, vì người phụ nữ chưa bao giờ ra khỏi căn phòng nên cũng không hề có manh mối tìm kiếm.
Thế giới rất lớn, mà thế giới cũng rất nhỏ.
Chỉ một tấc vuông như thế, lại vì cắt đứt liên hệ với ngoại giới mà trở thành nơi thần bí không ai tìm thấy.
Một năm sau, khi thức ăn nước uống mà người phụ nữ chuẩn bị đã tiêu hao hết, dù đến giây phút cuối cùng bị đói chết, bà ta cũng không chịu rời khỏi Kiều Thiều, bà ta đem hết đồ ăn còn lại cho Kiều Thiều, mãi đến khi mình chết đi.
Kiều Thiều thất tha thất thểu ra khỏi tầng hầm ngầm, dựa vào dục cầu sinh cuối cùng đi theo bản năng về lại cao ốc Thâm Hải.
Sau đó, y gặp mẹ mình.
Khi Dương Vân dùng sức ôm y, khi Dương Vân nói ra câu “Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con”, tinh thần của Kiều Thiều hoàn toàn sụp đổ, y điên cuồng giãy dụa như nhìn thấy quỷ, chạy khỏi vòng ngực mẹ mình, không cho phép bà tới gần dù chỉ một bước.
Mãi đến khi người kia qua đời vì bệnh…
Kiều Thiều trải qua hai năm trị liệu dài đằng đẵng, miễn cưỡng thoát khỏi ác mộng lại vĩnh viễn mất đi người yêu mình sâu sắc, dưới sự bi thương nồng đậm và tự trách nặng nề, y quên tất cả.
Dù là đau đớn hay hạnh phúc, dù là ác mộng hay mộng đẹp, y đều quên.
Khi nói ra tất cả, Kiều Thiều nhìn vào ba, ánh mắt sưng đỏ bất kham : “Xin lỗi…”
Kiều Tông Dân một tay ôm lấy con trai vào ngực, cảm xúc đè nén bao nhiêu lâu cuối cùng cũng thoát xích dâng trào : “Mẹ yêu con, mãi đến giây cuối cùng của sinh mệnh, mẹ cũng lo lắng cho con.”
Liên tục mấy tháng, trên nhật kí chỉ có những con chữ đó.
Nhật kí gia truyền ba người, bỗng chỉ còn lại một người, mà người luôn kiên trì viết chỉ có thể viết được bấy nhiêu chữ —- mãi cho đến tận ngày nay, khi nhìn lại từng nét từng gạch ấy, vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau tận cùng của người nọ.
Hạ Thâm không biết nên an ủi Kiều Thiều thế nào.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp của một gia đình bình thường, nên không thể tưởng tượng được gia đình trước kia của Kiều Thiều mỹ mãn thế nào, chưa từng có chưa hề mất đi, có được lại vĩnh viết mất đi, rốt cuộc phải dùng ngôn ngữ thế nào mới có thể hình dung được đau đớn ngần ấy.
Kiều Thiều khóc rất lớn, thở hổn hển, như muốn phát tiết hết tất cả thống khổ mà năm ấy dằn xuống đáy lòng.
Lúc về đến nhà, y không rơi một giọt nước mắt, hai năm điều trị lại càng không khóc được, sau khi mẹ qua đời lặng yên khóc một hồi, sau đó liền quên hết tất cả.
Bây giờ khi nhớ tới từng chút, nước mắt kiềm chế hồi lâu như phá tan gông cùm xiềng xích trói cả linh hồn, dũng mãnh chảy tràn.
Hạ Thâm đau lòng lại không biết nên làm thế nào, ôm y, an ủi y, khẽ hôn lên chỏm tóc, xoa khuôn mặt, xoa đi ướt át dính đầy hai má.
Kiều Thiều khóc, khóc như một đứa nhỏ mới sinh, khóc đến rối tinh rối mù.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi cổ họng không phát ra tiếng được nữa, Kiều Thiều mới chậm rãi dừng nước mắt.
Hạ Thâm nhìn y: “Mẹ cậu không muốn thấy cậu đau lòng vậy đâu.”
Ánh mắt Kiều Thiều ươn ướt, nhưng không trốn tránh nữa, y dùng sức lau đi: “Gíup tôi được không?”
Hạ Thâm ngơ người.
Tay Kiều Thiều run rẩy rất mạnh, nhưng nhất quyết nhìn vào quyển nhật kí: “Cậu lật giúp tôi, tôi muốn xem hết.”
Đây là năm mà Kiều Thiều hoàn toàn không thể đối mặt, y quên hết những gì mình đã trải qua, cũng không dám nhớ lại mẹ mình đã trải qua những gì.
Bây giờ, tất cả đều ở trước mặt, y muốn nhìn lại.
Nhìn lại mình, cũng nhìn lại bà.
Lục phủ ngũ tạng của Hạ Thâm co thắt đến đau đớn: “Nếu không thì đợi một chút…”
Kiều Thiều lắc đầu: “Ngay bây giờ, nhất định, nhất định tôi phải xem.”
Hạ Thâm khựng lại: “Ừm.”
Hắn vươn tay, ngón tay như chạm phải bàn ủi nóng bỏng, lật từng trang nhật kí nhuốm đẫm nước mắt tuyệt vọng.
Ba tháng sau, nội dung trên nhật kí dần dần nhiều hơn.
Tuy vẫn có một loại chữ nhưng lại viết đầy cả tờ giấy, bà ghi lại từng chuyện xảy ra trong nhà, dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại những gì mình nhìn thấy.
Không chỉ giống nhật kí, càng giống một phong trường tín, viết gửi cho đứa con không biết đang ở nơi nao.
Kiều Thiều nhìn không sót một chữ, giờ khắc ấy, y như về lại nhà, như ngay bên cạnh bà, phảng phất chưa từng rời đi.
Một cỗ lực lượng không cách nào hình dung lấp đầy bộ ngực, y cảm nhận được bàn tay dịu dàng khẽ vuốt sau lưng, vuốt hết tất cả bóng đêm che lấp ngày sáng.
Ấm áp trải rộng toàn thân, Kiều Thiều quay đầu lại, thấy được người ấy nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Thiều nhìn không chớp mắt, nức nở mà nói: “Xin lỗi.”
Y nhớ, nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Hạ Thâm hét lên : “Kiều Thiều !”
Kiều Tông Dân nép sau cánh cửa lập tức tiến vào, bế Kiều Thiều đã hôn mê đứng lên.
Hạ Thâm vội la lên : “Bác trai, Kiều Thiều…”
Hốc mắt Kiều Tông Dân đỏ bừng, thanh âm khàn khàn : “Đã gọi bác sĩ rồi.”
Hạ Thâm nhẹ nhàng thở ra, không quan tâm những chuyện khác, nhanh chóng đi theo.
Bác sĩ kiểm tra cơ thể Kiều Thiều, sau đó nói : “Không có vấn đề gì lớn, chỉ quá mệt mỏi thôi, cần phải nghỉ ngơi.”
Hai người đàn ông trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Kiều Thiều hôn mê, Kiều Tông Dân và Hạ Thâm không nói lời nào, hai người canh giữ hai bên giường, đứng cả một đêm.
Kiều Thiều nằm mơ, một giấc mơ vô cùng chân thật.
Hôm đó tiết trời rất đẹp, tầm tháng bốn tháng năm, y đi theo ba mẹ đến cao ốc Thâm Hải, vì đợi lâu quá nên chạy ra ngoài đi chơi.
Trong một góc tối, y thấy người phụ nữ mặt mày ôn nhu.
Y hỏi : “Dì đang tìm gì thế ?”
Trong phút chốc nhìn thấy Kiều Dật, ánh mắt người phụ nữ sáng ngời lên, âm thanh của bà mềm mại lại chậm rãi : “Cậu bé, mắt dì không tốt, con có thể dẫn đường giúp dì không ?”
Tiểu Kiều Dật ngẩng đầu nhìn bà, mái tóc như hàng đay bới sau tai, có hơi giống mẹ mình, vì thế Kiều Dật rất có hảo cảm, y nói : “Được ạ, muốn con dẫn dì về nhà sao ?”
Người phụ nữ ôn thanh nói : “Nhà dì cách đây rất gần, con dẫn dì về được không ?”
Tiểu Kiều Dật lập tức nói : “Vâng, không thành vấn đề !”
Người phụ nữ vươn tay, đầu ngón tay khẽ run : “Có thể nắm tay dì không con?”
Tiểu Kiều Dật hào phóng nắm chặt tay bà: “Yên tâm, nhất định con sẽ dẫn dì về nhà.” ăn cắp là chó
“Cảm ơn con.” Người phụ nữ cảm kích từ tận đáy lòng : “Cảm ơn con, đứa trẻ tốt.”
Sau đó, một mùi hương kì lạ phất tới, Tiểu Kiều Dật hôn mê bất tỉnh.
Kiều Thiều bừng tỉnh giữa mồ hôi lạnh, Hạ Thâm ngay tại bên giường : “Ổn chứ ?”
Kiều Thiều run run : “Ba…”
Kiều Tông Dân nói: “Ba đây!”
Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi run rẩy dữ dội: “Con nhớ ra rồi…” Y nhớ hết tất cả rồi.
Năm ấy, Kiều Thiều bị nhốt ở khu Quảng Hạ, chỉ cách cao ốc Thâm Hải có năm trăm mét.
Người phụ nữ nhốt y trong một tầng hầm để xe bỏ hoang, ngây người cùng y cả một năm.
Đó là một căn phòng chỉ có một bóng đèn sợi đốt, ngoại trừ mấy thứ gia cụ đơn giản thì không có thứ gì khác, lúc đầu bà ta còn nói lời nhỏ nhẹ dỗ dành y, sau đó vì Kiều Thiều phản kháng kịch liệt, bà ta liền đeo còng chân lên, triệt để giam cầm trong căn phòng ấy.
Gian phòng cực kì an tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài, chỉ có âm thanh người phụ nữ nói không ngừng nghỉ.
Bà ta nói: “Tiểu Bảo, mẹ là mẹ của con.”
Bà ta không ngừng nói với y : “Mẹ vẫn luôn tìm con.”
Bà ta dùng thứ âm thanh như tẩy não nói cho y biết : “Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con.”
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Bà ta dùng đồ ăn cực kì đơn giản duy trì cuộc sống sinh hoạt hai người.
Kiều Thiều từng giãy dụa, từng cố gắng, từng ý đồ chạy trốn, nhưng bà ta một tấc không rời, đến ngủ cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ vừa chớp mắt liền mất người.
Cuộc sống như thế duy trì gần cả một năm, vì người phụ nữ chưa bao giờ ra khỏi căn phòng nên cũng không hề có manh mối tìm kiếm.
Thế giới rất lớn, mà thế giới cũng rất nhỏ.
Chỉ một tấc vuông như thế, lại vì cắt đứt liên hệ với ngoại giới mà trở thành nơi thần bí không ai tìm thấy.
Một năm sau, khi thức ăn nước uống mà người phụ nữ chuẩn bị đã tiêu hao hết, dù đến giây phút cuối cùng bị đói chết, bà ta cũng không chịu rời khỏi Kiều Thiều, bà ta đem hết đồ ăn còn lại cho Kiều Thiều, mãi đến khi mình chết đi.
Kiều Thiều thất tha thất thểu ra khỏi tầng hầm ngầm, dựa vào dục cầu sinh cuối cùng đi theo bản năng về lại cao ốc Thâm Hải.
Sau đó, y gặp mẹ mình.
Khi Dương Vân dùng sức ôm y, khi Dương Vân nói ra câu “Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con”, tinh thần của Kiều Thiều hoàn toàn sụp đổ, y điên cuồng giãy dụa như nhìn thấy quỷ, chạy khỏi vòng ngực mẹ mình, không cho phép bà tới gần dù chỉ một bước.
Mãi đến khi người kia qua đời vì bệnh…
Kiều Thiều trải qua hai năm trị liệu dài đằng đẵng, miễn cưỡng thoát khỏi ác mộng lại vĩnh viễn mất đi người yêu mình sâu sắc, dưới sự bi thương nồng đậm và tự trách nặng nề, y quên tất cả.
Dù là đau đớn hay hạnh phúc, dù là ác mộng hay mộng đẹp, y đều quên.
Khi nói ra tất cả, Kiều Thiều nhìn vào ba, ánh mắt sưng đỏ bất kham : “Xin lỗi…”
Kiều Tông Dân một tay ôm lấy con trai vào ngực, cảm xúc đè nén bao nhiêu lâu cuối cùng cũng thoát xích dâng trào : “Mẹ yêu con, mãi đến giây cuối cùng của sinh mệnh, mẹ cũng lo lắng cho con.”
/122
|