Edit: Hyukie Lee
Khi nói chuyện, Kiều Thiều đã cởi áo thun ra, thân thể gầy yếu của thiếu niên cứ thế bại lộ dưới dương quang chói lọi.
Hầu kết Hạ Thâm lên xuống.
Kiều Thiều kêu hắn: “Hạ Thâm?”
Hạ Thâm mãnh liệt ngẩng đầu, tầm mắt gắt gao khóa trên mặt người nọ: “Hửm?”
Kiều Thiều nói: “Sao còn chưa cởi quần áo.”
Hạ Thâm: “…”
“Không nóng à?” Kiều Thiều hỏi: “Tôi thấy lưng cậu ướt hết rồi, tắm nhanh lên.”
Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, âm thanh tứ bình bát ổn: “Cậu tắm trước đi, tôi chờ.”
Kiều Thiều nói: “Tắm chung đi, trong đó rộng lắm.”
Phòng sang luôn có chỗ không giống phòng thường.
Hạ Thâm nhắm mắt nói: “Không cần gấp, tiết cuối là tổng vệ sinh, có đi trễ cũng không sao.”
Hôm nay là thứ ba, tiết thứ tám là tổng vệ sinh.
Lúc này Kiều Thiều mới nhớ ra: “Đúng ha, không cần lên lớp.”
Hạ Thâm nói: “Ừm, cậu tắm trước đi, tôi chờ xong rồi vào.”
Kiều Thiều: “Thế tôi đi trước, tuy không học nhưng cũng phải lên lớp làm vệ sinh.”
Lần này y cùng tổ với Trần Tố, cũng không thể để cậu ấy làm một mình, y phải nhanh chóng lên giúp đỡ.
Về phần Hạ Thâm, hắn thật sự không cần lao động, hơn nữa còn không có ai dị nghị!
Kiều Thiều đi tắm, Hạ Thâm ngã ngồi lên ghế, thở hổn hển.
Lúc này, hắn thật sự hy vọng mình có thể xem qua liền quên, vì giờ phút này trong đầu hắn đều là cơ thể trắng đến phát sáng kia.
Rất trắng, da mỏng thịt mềm, chẳng khác nào đậu hũ sờ vào liền vỡ.
Nghĩ cái gì thế.
Hạ Thâm nhíu nhíu ấn đường, để mình lãnh tĩnh lại.
Qủa nhiên Kiều Thiều tắm rất nhanh, tóc còn ướt sũng, giọt nước trợt xuống theo hai má, thẳng đến cái cổ trắng tuyết.
Hạ Thâm hạ mi nói: “Tôi tắm đây.”
“Ừ.” Kiều Thiều tránh ra một chút: “Mau đi đi.”
Hạ Thâm vào phòng tắm, ngửi được mùi thơm nhè nhẹ.
Có lẽ là dầu gội, có lẽ là sữa tắm, tóm lại là không phải Kiều Thiều.
Nhưng tai hắn vẫn chậm rãi đỏ lên.
Hạ Thâm mãnh liệt chuyển vòi sen qua nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo tưới xuống…
Vốn Kiều Thiều không muốn chờ Hạ Thâm, nhưng sau khi mặc đồ chỉnh tề y mới nhớ ra Hạ Thâm không phải thành viên chính thức của phòng 516.
Tuy hơn phân nửa thời gian cái giường của Lâu Kiêu thuộc về hắn, nhưng rốt cuộc hắn cũng không thuộc về nơi này.
Cho nên Hạ Thâm không có các loại vật dụng hằng ngày, cũng không có quần áo để thay.
Kiều Thiều nhìn đồng hồ, cảm thấy đi trễ năm sáu phút cũng không sao, vì thế lấy khăn mặt mới của mình cho Hạ Thâm, còn phần quần áo thì…
Không phải y khoác lác, nhưng nếu đưa quần áo của Kiều Thiều cho Hạ Thâm mặc… Tới xỏ vào cũng không xỏ được!
Hạ Thâm cho rằng Kiều Thiều đã đi, cho nên trực tiếp khỏa thân đi ra.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm: “…”
Kiều Thiều quăng khăn mặt qua: “Nhanh vậy, tôi còn định nói cậu từ từ thôi.”
Hạ Thâm vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Kiều Thiều thanh thanh cổ họng, giương giọng nói: “Mà, cậu mặc lại đồ cũ hả?”
Tuy đã dơ, nhưng cũng không thể khỏa thân như vậy.
Âm thanh của Hạ Thâm từ trong phòng truyền ra: “Trong tủ của Lâu Kiêu có quần áo của tôi.”
Kiều Thiều nói: “A, để tôi lấy cho!”
Hạ Thâm thật sự đúng là thành viên 516, tới quần áo cũng có dự trữ.
Kiều Thiều đi tìm quần áo cho người kia, khi ôm vào ngực còn chậc một tiếng: Dáng người đẹp ghê, còn có cơ bụng, đúng là hâm mộ…
Y đưa quần áo cho Hạ Thâm, khi mở cửa lại nhịn không được trộm nhìn thêm hai cái.
Cơ bụng tám múi!
Thiên phú dị bẩm nha anh Thâm!
Kiều Thiều đóng cửa lại, đứng yên trong chốc lát, xốc áo thun của mình lên.
Ờm….
Bạn học Kiều Thiều tỉnh tỉnh lại đi, chiều cao còn chưa có mà đòi cơ bụng!
Hạ Thâm ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn đến chính là Kiều Thiều đang giở áo mình lên, lộ ra một khoảng eo phía sau.
Hạ Thâm dừng lại.
Kiều Thiều nghe được động tĩnh xoay người: “Xong rồi?”
Hạ Thâm nhịn không được, bèn hỏi: “Cậu… Đang làm gì thế?”
Kiều Thiều ngại muốn chết: “Xem xem mình có hy vọng luyện ra cơ bụng hay không.”
Đầu Hạ Thâm có chút nóng.
Kiều Thiều dời mắt xuống, lắc lư chỗ bụng hắn: “Hèn chi cậu chơi bóng tốt như vậy, thể trạng quá mạnh.”
Hạ Thâm quen Kiều Thiều hơn nửa tháng, lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của tên nhóc này.
Không thể nói chuyện được nữa.
Hạ Thâm cứng ngắc chuyển chủ đề: “Đi thôi, chuông reo rồi.”
Kiều Thiều không quan tâm có cơ bụng hay không cơ bụng gì nữa, vội nói: “Đi! Tới lớp trong vòng ba phút!”
Loại thời điểm này, bình thường Hạ Thâm đã sớm về nhà.
Không phải hắn lười biếng làm kiêu, mà từ khi hắn “làm vẻ vang cả trường”, lão Đường đã dặn lớp phó lao động không cần sắp xếp nhiệm vụ nữa.
Bản thân Hạ Thâm vừa vội vừa mệt, có thời gian được nghỉ một lát cũng rất vui mừng.
Nhưng hôm nay hắn không về nhà mà ngồi ở cuối lớp, nhìn qua như suy nghĩ gì.
Kiều Thiều đang vui vẻ cười nói vừa lau cửa sổ với Trần Tố cách đó không xa, thỉnh thoảng Hạ Thâm sẽ nhìn qua, trong đầu xoay quanh một vấn đề.
— Hôm nay Kiều Thiều mời hắn tắm chung, thế ngày mai tên nhóc này có mời Trần Tố tắm chung hay không?
Tuy nói hôm nay là tình huống đặc biệt, thời gian có hơi gấp, nhưng đối với học sinh mà nói, thời gian gấp là chuyện bình thường.
Lỡ như một ngày nào đó, Kiều Thiều gấp gáp mời Trần Tố tắm chung, còn mời Vệ Gia Vũ tắm chung…
Mày Hạ Thâm càng nhăn càng chặt.
Làm sao đây?
Không thể nói thẳng, lại không yên lòng.
Có rồi.
Hạ Thâm đứng dậy, lấy điện thoại đi ra phòng học.
Kiều Thiều vừa dốc sức lau cửa sổ vừa thảo luận đề vật lý với Trần Tố đến khí thế ngất trời, căn bản không để ý đến Hạ Thâm đang “Tâm sự nặng nề.”
Hạ Thâm gọi điện thoại cho Lâu Kiêu: “Ở đâu?”
Lâu Kiêu: “Thắng Vũ.”
Thắng Vũ là quán internet cafe cách Đông Cao không xa.
Hiện tại internet café đã không như lúc trước, nơi này trang hoàng cao lớn, máy tính cấu hình mạnh, đến ghế dựa cũng là loại sang.
Bên cạnh đó còn có các loại đồ uống và món tráng miệng, là nơi trú chân thường xuyên của các công tử ca ban quốc tế.
Hạ Thâm cúp điện thoại đi tìm hắn.
Lâu Kiêu đổi qua khu không hút thuốc, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói: “Vệ Gia Vũ còn nghe cậu nói không?”
Lâu Kiêu đáp: “Còn, rất ngoan.”
Hạ Thâm: “Định cậu nhờ cậu ta giúp một chuyện.”
Sau khi nghe xong, Lâu Kiêu dùng mắt cá chết nhìn hắn: “Có phải cậu quá mức quan tâm rồi không.”
Hạ Thâm thở dài: “Cậu không hiểu đâu.”
Ngẫm lại cục đậu hũ trắng nõn kia, hắn có thể không quan tâm sao.
Lâu Kiêu khựng lại: “Hai hộp thuốc.”
Hạ Thâm liếc hắn một cái: “Hút vừa thôi.”
Lâu Kiêu: “Bốn trăm đồng cũng tiếc?”
Hạ Thâm: “Cuối tuần bao một chầu Hòa Ký, nhớ kêu Vệ Gia Vũ theo.”
Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng, bình quân đầu người đã 1000 đồng.
Lâu Kiêu nghĩ, tuy Hạ Thâm nghèo nhưng vẫn không nghèo tới mức đó.
Hắn gật đầu: “Biết rồi.”
Hạ Thâm đi, Lâu Kiêu gọi điện thoại cho Vệ Gia Vũ.
Lông Xanh nhìn đến hai chữ anh Kiêu là khẩn trương, hắn nhận điện thoại: “Chào, anh Kiêu…”
Lâu Kiêu nói: “Ừm, muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Tâm Vệ Gia Vũ lộp bộp một chút, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâu Kiêu: “Không phải đại sự gì, cậu tìm cách làm trưởng phòng 516, sau đó đặt ra quy định.”
Vệ Gia Vũ nghe đến sửng sốt: Chuyện gì đây?
Lâu Kiêu lặp lại lần nữa những câu lúc nãy của lão súc sinh: “Điều lệ cuối cùng là không cho bạn cùng trọ tắm chung.”
Vệ Gia Vũ ngu người: “Mổ lá?”
Tiếng địa phương cũng nói ra luôn rồi.
Lâu Kiêu nói vào trọng điểm: “Tóm lại là không cho Kiều Thiều tắm chung với những người khác.”
Vệ Gia Vũ: “…”
Lâu Kiêu lại hỏi: “Hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi!”
Vệ Gia Vũ cúp điện thoại, hắn cảm thấy mình đã hiểu thứ không nên hiểu!
==
A a a a Thâm cưng có phải cưng hơi cong rồi hông =)))
Khi nói chuyện, Kiều Thiều đã cởi áo thun ra, thân thể gầy yếu của thiếu niên cứ thế bại lộ dưới dương quang chói lọi.
Hầu kết Hạ Thâm lên xuống.
Kiều Thiều kêu hắn: “Hạ Thâm?”
Hạ Thâm mãnh liệt ngẩng đầu, tầm mắt gắt gao khóa trên mặt người nọ: “Hửm?”
Kiều Thiều nói: “Sao còn chưa cởi quần áo.”
Hạ Thâm: “…”
“Không nóng à?” Kiều Thiều hỏi: “Tôi thấy lưng cậu ướt hết rồi, tắm nhanh lên.”
Hạ Thâm hít nhẹ một hơi, âm thanh tứ bình bát ổn: “Cậu tắm trước đi, tôi chờ.”
Kiều Thiều nói: “Tắm chung đi, trong đó rộng lắm.”
Phòng sang luôn có chỗ không giống phòng thường.
Hạ Thâm nhắm mắt nói: “Không cần gấp, tiết cuối là tổng vệ sinh, có đi trễ cũng không sao.”
Hôm nay là thứ ba, tiết thứ tám là tổng vệ sinh.
Lúc này Kiều Thiều mới nhớ ra: “Đúng ha, không cần lên lớp.”
Hạ Thâm nói: “Ừm, cậu tắm trước đi, tôi chờ xong rồi vào.”
Kiều Thiều: “Thế tôi đi trước, tuy không học nhưng cũng phải lên lớp làm vệ sinh.”
Lần này y cùng tổ với Trần Tố, cũng không thể để cậu ấy làm một mình, y phải nhanh chóng lên giúp đỡ.
Về phần Hạ Thâm, hắn thật sự không cần lao động, hơn nữa còn không có ai dị nghị!
Kiều Thiều đi tắm, Hạ Thâm ngã ngồi lên ghế, thở hổn hển.
Lúc này, hắn thật sự hy vọng mình có thể xem qua liền quên, vì giờ phút này trong đầu hắn đều là cơ thể trắng đến phát sáng kia.
Rất trắng, da mỏng thịt mềm, chẳng khác nào đậu hũ sờ vào liền vỡ.
Nghĩ cái gì thế.
Hạ Thâm nhíu nhíu ấn đường, để mình lãnh tĩnh lại.
Qủa nhiên Kiều Thiều tắm rất nhanh, tóc còn ướt sũng, giọt nước trợt xuống theo hai má, thẳng đến cái cổ trắng tuyết.
Hạ Thâm hạ mi nói: “Tôi tắm đây.”
“Ừ.” Kiều Thiều tránh ra một chút: “Mau đi đi.”
Hạ Thâm vào phòng tắm, ngửi được mùi thơm nhè nhẹ.
Có lẽ là dầu gội, có lẽ là sữa tắm, tóm lại là không phải Kiều Thiều.
Nhưng tai hắn vẫn chậm rãi đỏ lên.
Hạ Thâm mãnh liệt chuyển vòi sen qua nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo tưới xuống…
Vốn Kiều Thiều không muốn chờ Hạ Thâm, nhưng sau khi mặc đồ chỉnh tề y mới nhớ ra Hạ Thâm không phải thành viên chính thức của phòng 516.
Tuy hơn phân nửa thời gian cái giường của Lâu Kiêu thuộc về hắn, nhưng rốt cuộc hắn cũng không thuộc về nơi này.
Cho nên Hạ Thâm không có các loại vật dụng hằng ngày, cũng không có quần áo để thay.
Kiều Thiều nhìn đồng hồ, cảm thấy đi trễ năm sáu phút cũng không sao, vì thế lấy khăn mặt mới của mình cho Hạ Thâm, còn phần quần áo thì…
Không phải y khoác lác, nhưng nếu đưa quần áo của Kiều Thiều cho Hạ Thâm mặc… Tới xỏ vào cũng không xỏ được!
Hạ Thâm cho rằng Kiều Thiều đã đi, cho nên trực tiếp khỏa thân đi ra.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm: “…”
Kiều Thiều quăng khăn mặt qua: “Nhanh vậy, tôi còn định nói cậu từ từ thôi.”
Hạ Thâm vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Kiều Thiều thanh thanh cổ họng, giương giọng nói: “Mà, cậu mặc lại đồ cũ hả?”
Tuy đã dơ, nhưng cũng không thể khỏa thân như vậy.
Âm thanh của Hạ Thâm từ trong phòng truyền ra: “Trong tủ của Lâu Kiêu có quần áo của tôi.”
Kiều Thiều nói: “A, để tôi lấy cho!”
Hạ Thâm thật sự đúng là thành viên 516, tới quần áo cũng có dự trữ.
Kiều Thiều đi tìm quần áo cho người kia, khi ôm vào ngực còn chậc một tiếng: Dáng người đẹp ghê, còn có cơ bụng, đúng là hâm mộ…
Y đưa quần áo cho Hạ Thâm, khi mở cửa lại nhịn không được trộm nhìn thêm hai cái.
Cơ bụng tám múi!
Thiên phú dị bẩm nha anh Thâm!
Kiều Thiều đóng cửa lại, đứng yên trong chốc lát, xốc áo thun của mình lên.
Ờm….
Bạn học Kiều Thiều tỉnh tỉnh lại đi, chiều cao còn chưa có mà đòi cơ bụng!
Hạ Thâm ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn đến chính là Kiều Thiều đang giở áo mình lên, lộ ra một khoảng eo phía sau.
Hạ Thâm dừng lại.
Kiều Thiều nghe được động tĩnh xoay người: “Xong rồi?”
Hạ Thâm nhịn không được, bèn hỏi: “Cậu… Đang làm gì thế?”
Kiều Thiều ngại muốn chết: “Xem xem mình có hy vọng luyện ra cơ bụng hay không.”
Đầu Hạ Thâm có chút nóng.
Kiều Thiều dời mắt xuống, lắc lư chỗ bụng hắn: “Hèn chi cậu chơi bóng tốt như vậy, thể trạng quá mạnh.”
Hạ Thâm quen Kiều Thiều hơn nửa tháng, lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của tên nhóc này.
Không thể nói chuyện được nữa.
Hạ Thâm cứng ngắc chuyển chủ đề: “Đi thôi, chuông reo rồi.”
Kiều Thiều không quan tâm có cơ bụng hay không cơ bụng gì nữa, vội nói: “Đi! Tới lớp trong vòng ba phút!”
Loại thời điểm này, bình thường Hạ Thâm đã sớm về nhà.
Không phải hắn lười biếng làm kiêu, mà từ khi hắn “làm vẻ vang cả trường”, lão Đường đã dặn lớp phó lao động không cần sắp xếp nhiệm vụ nữa.
Bản thân Hạ Thâm vừa vội vừa mệt, có thời gian được nghỉ một lát cũng rất vui mừng.
Nhưng hôm nay hắn không về nhà mà ngồi ở cuối lớp, nhìn qua như suy nghĩ gì.
Kiều Thiều đang vui vẻ cười nói vừa lau cửa sổ với Trần Tố cách đó không xa, thỉnh thoảng Hạ Thâm sẽ nhìn qua, trong đầu xoay quanh một vấn đề.
— Hôm nay Kiều Thiều mời hắn tắm chung, thế ngày mai tên nhóc này có mời Trần Tố tắm chung hay không?
Tuy nói hôm nay là tình huống đặc biệt, thời gian có hơi gấp, nhưng đối với học sinh mà nói, thời gian gấp là chuyện bình thường.
Lỡ như một ngày nào đó, Kiều Thiều gấp gáp mời Trần Tố tắm chung, còn mời Vệ Gia Vũ tắm chung…
Mày Hạ Thâm càng nhăn càng chặt.
Làm sao đây?
Không thể nói thẳng, lại không yên lòng.
Có rồi.
Hạ Thâm đứng dậy, lấy điện thoại đi ra phòng học.
Kiều Thiều vừa dốc sức lau cửa sổ vừa thảo luận đề vật lý với Trần Tố đến khí thế ngất trời, căn bản không để ý đến Hạ Thâm đang “Tâm sự nặng nề.”
Hạ Thâm gọi điện thoại cho Lâu Kiêu: “Ở đâu?”
Lâu Kiêu: “Thắng Vũ.”
Thắng Vũ là quán internet cafe cách Đông Cao không xa.
Hiện tại internet café đã không như lúc trước, nơi này trang hoàng cao lớn, máy tính cấu hình mạnh, đến ghế dựa cũng là loại sang.
Bên cạnh đó còn có các loại đồ uống và món tráng miệng, là nơi trú chân thường xuyên của các công tử ca ban quốc tế.
Hạ Thâm cúp điện thoại đi tìm hắn.
Lâu Kiêu đổi qua khu không hút thuốc, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói: “Vệ Gia Vũ còn nghe cậu nói không?”
Lâu Kiêu đáp: “Còn, rất ngoan.”
Hạ Thâm: “Định cậu nhờ cậu ta giúp một chuyện.”
Sau khi nghe xong, Lâu Kiêu dùng mắt cá chết nhìn hắn: “Có phải cậu quá mức quan tâm rồi không.”
Hạ Thâm thở dài: “Cậu không hiểu đâu.”
Ngẫm lại cục đậu hũ trắng nõn kia, hắn có thể không quan tâm sao.
Lâu Kiêu khựng lại: “Hai hộp thuốc.”
Hạ Thâm liếc hắn một cái: “Hút vừa thôi.”
Lâu Kiêu: “Bốn trăm đồng cũng tiếc?”
Hạ Thâm: “Cuối tuần bao một chầu Hòa Ký, nhớ kêu Vệ Gia Vũ theo.”
Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng, bình quân đầu người đã 1000 đồng.
Lâu Kiêu nghĩ, tuy Hạ Thâm nghèo nhưng vẫn không nghèo tới mức đó.
Hắn gật đầu: “Biết rồi.”
Hạ Thâm đi, Lâu Kiêu gọi điện thoại cho Vệ Gia Vũ.
Lông Xanh nhìn đến hai chữ anh Kiêu là khẩn trương, hắn nhận điện thoại: “Chào, anh Kiêu…”
Lâu Kiêu nói: “Ừm, muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Tâm Vệ Gia Vũ lộp bộp một chút, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâu Kiêu: “Không phải đại sự gì, cậu tìm cách làm trưởng phòng 516, sau đó đặt ra quy định.”
Vệ Gia Vũ nghe đến sửng sốt: Chuyện gì đây?
Lâu Kiêu lặp lại lần nữa những câu lúc nãy của lão súc sinh: “Điều lệ cuối cùng là không cho bạn cùng trọ tắm chung.”
Vệ Gia Vũ ngu người: “Mổ lá?”
Tiếng địa phương cũng nói ra luôn rồi.
Lâu Kiêu nói vào trọng điểm: “Tóm lại là không cho Kiều Thiều tắm chung với những người khác.”
Vệ Gia Vũ: “…”
Lâu Kiêu lại hỏi: “Hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi!”
Vệ Gia Vũ cúp điện thoại, hắn cảm thấy mình đã hiểu thứ không nên hiểu!
==
A a a a Thâm cưng có phải cưng hơi cong rồi hông =)))
/122
|