Mây đen kéo tới... Sấm sét đùng đùng, Thiên My cũng nhận biết được nhưng lại không thể cử động, mắt cứ nhắm lại, rồi cô có cảm giác như đang lơ lửng 1 lúc rồi hết.... Cô cử động được, cô khẽ cử động mở 1 mắt rồi 2 mắt
-TRỜI ƠI !!!!!! CHUYỆN GÌ VẬY NÈ...... - cảnh tượng nước mắt cô là 1 khu rừng, xung quanh toàn những loài cây lạ lẫm... chưa bao giờ gặp, cô hốt hoảng bỗng nghe tiếng động... cô vội ra đằng sau cây lớn núp...
-Mau đi tìm cậu chủ!! Mau bắt câu chủ về mau lên, ai bắt được ta thưởng!!! - 1 đoàn quân mặc đồ kỳ lạ áo choàng đen quần đen như Harry Potter mặc áo choàng đen đi học vậy, cưỡi con vật cũng lạ thân hình và đầu thì giống con cá mập, nhưng chân thì lại giống con ngựa, đuôi cũng vậy..
-Trời ơi... Hôm nay là Halloween hã trời?? Mặc đồ như Harry Potter, thú cưỡi thì giống như con cá mập với con ngựa lai với nhau á... con ''Mập Ngựa'' hã ta??? Kiếm không cầm mà lại cầm cây đũa ăn chi vậy trời??? Bộ đang chơi trò nhà chòi hã ta???
-Trò nhà chòi là trò gì????
-Ối ba mẹ ơi.... - cô giật mình quay lại thì thấy 1 chàng trai sáng chói lóa mặc dù đang trong rừng tối nhưng cũng có đủ ánh sáng để thấy anh ta đẹp đến cỡ nào?? Mái tóc nâu đỏ bồng bềnh, đôi mắt thì màu tím như cô, mũi cao thanh tú, đôi môi thì khỏi nói mỏng mềm khiến cho cô chợt ngây ngất nhưng cũng đủ bình tĩnh
-Anh...anh.. là...ai???
-Tôi hỏi cô mới đúng... Cô là ai??? Tại sao lại ở khu rừng này?? Đây là khu rừng của gia đình tôi, trong đây toàn quái thú nguy hiểm, sao cô vào đây?? Sao con mèo đen của tôi lại không báo tin là có người lạ vào rừng nhỉ???
-Tôi không biết vì sao tôi lại ở khu rừng này nữa, tôi đi làm thêm về thì mất sợi dây chuyền, tới khi tôi nhặt được thì tự nhiên sợi dây sáng lên rồi tôi ở đây??? - cô giải thích rồi đưa sợi dây ra, anh ta xanh mặt
-Sao cô có sợi dây này???
-Thì....
-Sao cô có... Nói mau... Cô là ai???? - anh ta nắm chặt tay cô khiến cô đau
-Buông tôi ra, tôi đau đó - cô trừng mắt nhìn anh ta bỗng 1 luồng điện truyền sang tay anh ta, anh ta bỗng giật mình vội buông tay ra
-Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ??? Đồ vô duyên... Tự nhiên lại hỏi tôi những câu hỏi khó hiểu... Tôi chỉ muốn về nhà.. Tôi còn làm bài tập nữa, tôi còn đống chén bát và đồ để tôi giặt nữa... Tôi sẽ tự tìm đường về nhà.. - cô nói rồi quay đi vào rừng để cho anh ta ngồi đó ngơ ngác..
-Cô ta là ai?? Tại sao lại có sợi dây đó?? Không lẽ... là em sao??? - anh ta ngồi 1 hồi quay lại tính trốn nhưng bị bọn lính canh bao vây
-Chết tiệt,.... Tại cô ta không... Tôi sẽ tìm được cô để trả thù cái đồ xui xẻo.....
-Thưa cậu chủ, ông chủ và bà chủ đang chờ câu chủ mời cậu chủ về nhà.....
-Cái tên điên khùng... Tự nhiên hỏi mấy câu hỏi kỳ cục nào là quái thú nguy hiềm nào là nhà chòi là gì??? Bộ anh ta chưa làm trẻ con bao giờ hay gì á... Đồ điên.. Nhưng đây là đâu???? - cô quay quanh xung quanh chỉ là 1 màu tối đen chỉ thấy những loài cây lạ phát sáng, bỗng thấy 1 con rắn hổ mang rất lớn đang giương mang ra tiến về phía cô....
-Ê...ê... đừng cắn tao nha... con rắn gì mà bự quá vậy trời??? Híc.... cứu con với mẹ ơi... - cô đứng im lấy đất trét trét lên mặt vì cô có quan niệm '' nếu trét đất lên mình và đứng im thì rắn sẽ không cắn mình '' cô đứng im nhắm mắt lại thì không thấy tiếng động nào nữa, cô mở mắt ra thì thấy con rắn đang nhìn chằm chằm vào cô, cô bất giác giật mình lùi lại
-Ặc...chết rồi... Cử động rồi con rắn sẽ cắn mình....Híc đời mình đến đây là hết.. Chết trẻ quá mới 17 tuổi thôi mà... Tạm biệt sơ tạm biệt bọn trẻ, Ngọc Thảo, Mỹ An, Trâm Anh,...... - cô cứ kể tên ra mấy đứa bạn cả buổi....
-...... bà chủ quán mình làm thêm, ông hủ tiếu đầu hẻm, bà bán tiệm tạp hóa,..... ủa sao không có động tĩnh gì hết vậy??? - cô mở mắt thì thấy con rắn nằm xuống mở mắt nhìn nó rất dễ thương, mang không con giương nữa, con rắn bỗng liếm lên cô
-Ặc... nó đang nếm mình có ngon không đây mà... Ta đây thịt mềm da trắng đó nha, thơm ngon số 1 đó.. Bày đặt chê ta à... Chết chưa.. Tự nhiên nói ra chi vậy trời??? Thôi vọt lẹ thôi... không thôi bị ăn... - cô chạy vọt 1 khoảng xa bỗng có 1 người phụ nữ xuất hiện
-Bà...bà... là ai???
-Con là Dương Lôi Thiên My?
-Sao bà biết tên tôi????
-Vậy đúng là con rồi... Thiên My - ba ấy bay xuống ôm lấy cô...
-Bà buông tôi ra.... Sao bà biết tên tôi???
-Không những về tên mà còn biết về con rất rõ nữa kìa...
-Đây là đâu??
-Đây là khu rừng Bách Quái, nơi tụ họp rất nhiều sinh vật nguy hiểm, thật may cho con là không có con nào ăn thịt con đấy, thôi chúng ta ra khỏi đây trước rồi ta sẽ giải thích cho con..
-Tại sao tôi phải nghe bà???
-Vì nếu con không nghe, ta sẽ biến con thành cục than đấy...
-Phụt.......Hahahahahaha mắc cười quá... hahahaha
-Không tin à... - bà ấy chỉ ngón tay vào cái cây 1 luồng sáng màu xanh xuất hiện trong phút chốc rồi cái cây biến thành cục than đen ngay trước mắt, cô trợn mắt
-Bà...Bà.... là ...là.... phù thủy sao???
-Phù thủy sao??? Ta mà là phù thủy sao?? Cấp bậc nhỏ bé đó sao?? Hahahaha... Ta là pháp sư rồi bé con ạ.... Đi theo ta nếu không sẽ thành cục than đấy..
-Thôi...thôi...được
-TRỜI ƠI !!!!!! CHUYỆN GÌ VẬY NÈ...... - cảnh tượng nước mắt cô là 1 khu rừng, xung quanh toàn những loài cây lạ lẫm... chưa bao giờ gặp, cô hốt hoảng bỗng nghe tiếng động... cô vội ra đằng sau cây lớn núp...
-Mau đi tìm cậu chủ!! Mau bắt câu chủ về mau lên, ai bắt được ta thưởng!!! - 1 đoàn quân mặc đồ kỳ lạ áo choàng đen quần đen như Harry Potter mặc áo choàng đen đi học vậy, cưỡi con vật cũng lạ thân hình và đầu thì giống con cá mập, nhưng chân thì lại giống con ngựa, đuôi cũng vậy..
-Trời ơi... Hôm nay là Halloween hã trời?? Mặc đồ như Harry Potter, thú cưỡi thì giống như con cá mập với con ngựa lai với nhau á... con ''Mập Ngựa'' hã ta??? Kiếm không cầm mà lại cầm cây đũa ăn chi vậy trời??? Bộ đang chơi trò nhà chòi hã ta???
-Trò nhà chòi là trò gì????
-Ối ba mẹ ơi.... - cô giật mình quay lại thì thấy 1 chàng trai sáng chói lóa mặc dù đang trong rừng tối nhưng cũng có đủ ánh sáng để thấy anh ta đẹp đến cỡ nào?? Mái tóc nâu đỏ bồng bềnh, đôi mắt thì màu tím như cô, mũi cao thanh tú, đôi môi thì khỏi nói mỏng mềm khiến cho cô chợt ngây ngất nhưng cũng đủ bình tĩnh
-Anh...anh.. là...ai???
-Tôi hỏi cô mới đúng... Cô là ai??? Tại sao lại ở khu rừng này?? Đây là khu rừng của gia đình tôi, trong đây toàn quái thú nguy hiểm, sao cô vào đây?? Sao con mèo đen của tôi lại không báo tin là có người lạ vào rừng nhỉ???
-Tôi không biết vì sao tôi lại ở khu rừng này nữa, tôi đi làm thêm về thì mất sợi dây chuyền, tới khi tôi nhặt được thì tự nhiên sợi dây sáng lên rồi tôi ở đây??? - cô giải thích rồi đưa sợi dây ra, anh ta xanh mặt
-Sao cô có sợi dây này???
-Thì....
-Sao cô có... Nói mau... Cô là ai???? - anh ta nắm chặt tay cô khiến cô đau
-Buông tôi ra, tôi đau đó - cô trừng mắt nhìn anh ta bỗng 1 luồng điện truyền sang tay anh ta, anh ta bỗng giật mình vội buông tay ra
-Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ??? Đồ vô duyên... Tự nhiên lại hỏi tôi những câu hỏi khó hiểu... Tôi chỉ muốn về nhà.. Tôi còn làm bài tập nữa, tôi còn đống chén bát và đồ để tôi giặt nữa... Tôi sẽ tự tìm đường về nhà.. - cô nói rồi quay đi vào rừng để cho anh ta ngồi đó ngơ ngác..
-Cô ta là ai?? Tại sao lại có sợi dây đó?? Không lẽ... là em sao??? - anh ta ngồi 1 hồi quay lại tính trốn nhưng bị bọn lính canh bao vây
-Chết tiệt,.... Tại cô ta không... Tôi sẽ tìm được cô để trả thù cái đồ xui xẻo.....
-Thưa cậu chủ, ông chủ và bà chủ đang chờ câu chủ mời cậu chủ về nhà.....
-Cái tên điên khùng... Tự nhiên hỏi mấy câu hỏi kỳ cục nào là quái thú nguy hiềm nào là nhà chòi là gì??? Bộ anh ta chưa làm trẻ con bao giờ hay gì á... Đồ điên.. Nhưng đây là đâu???? - cô quay quanh xung quanh chỉ là 1 màu tối đen chỉ thấy những loài cây lạ phát sáng, bỗng thấy 1 con rắn hổ mang rất lớn đang giương mang ra tiến về phía cô....
-Ê...ê... đừng cắn tao nha... con rắn gì mà bự quá vậy trời??? Híc.... cứu con với mẹ ơi... - cô đứng im lấy đất trét trét lên mặt vì cô có quan niệm '' nếu trét đất lên mình và đứng im thì rắn sẽ không cắn mình '' cô đứng im nhắm mắt lại thì không thấy tiếng động nào nữa, cô mở mắt ra thì thấy con rắn đang nhìn chằm chằm vào cô, cô bất giác giật mình lùi lại
-Ặc...chết rồi... Cử động rồi con rắn sẽ cắn mình....Híc đời mình đến đây là hết.. Chết trẻ quá mới 17 tuổi thôi mà... Tạm biệt sơ tạm biệt bọn trẻ, Ngọc Thảo, Mỹ An, Trâm Anh,...... - cô cứ kể tên ra mấy đứa bạn cả buổi....
-...... bà chủ quán mình làm thêm, ông hủ tiếu đầu hẻm, bà bán tiệm tạp hóa,..... ủa sao không có động tĩnh gì hết vậy??? - cô mở mắt thì thấy con rắn nằm xuống mở mắt nhìn nó rất dễ thương, mang không con giương nữa, con rắn bỗng liếm lên cô
-Ặc... nó đang nếm mình có ngon không đây mà... Ta đây thịt mềm da trắng đó nha, thơm ngon số 1 đó.. Bày đặt chê ta à... Chết chưa.. Tự nhiên nói ra chi vậy trời??? Thôi vọt lẹ thôi... không thôi bị ăn... - cô chạy vọt 1 khoảng xa bỗng có 1 người phụ nữ xuất hiện
-Bà...bà... là ai???
-Con là Dương Lôi Thiên My?
-Sao bà biết tên tôi????
-Vậy đúng là con rồi... Thiên My - ba ấy bay xuống ôm lấy cô...
-Bà buông tôi ra.... Sao bà biết tên tôi???
-Không những về tên mà còn biết về con rất rõ nữa kìa...
-Đây là đâu??
-Đây là khu rừng Bách Quái, nơi tụ họp rất nhiều sinh vật nguy hiểm, thật may cho con là không có con nào ăn thịt con đấy, thôi chúng ta ra khỏi đây trước rồi ta sẽ giải thích cho con..
-Tại sao tôi phải nghe bà???
-Vì nếu con không nghe, ta sẽ biến con thành cục than đấy...
-Phụt.......Hahahahahaha mắc cười quá... hahahaha
-Không tin à... - bà ấy chỉ ngón tay vào cái cây 1 luồng sáng màu xanh xuất hiện trong phút chốc rồi cái cây biến thành cục than đen ngay trước mắt, cô trợn mắt
-Bà...Bà.... là ...là.... phù thủy sao???
-Phù thủy sao??? Ta mà là phù thủy sao?? Cấp bậc nhỏ bé đó sao?? Hahahaha... Ta là pháp sư rồi bé con ạ.... Đi theo ta nếu không sẽ thành cục than đấy..
-Thôi...thôi...được
/29
|