Bà ấy dẫn Thiên My đến lầu 3 đi thẳng vào 1 căn phòng sâu ở trong... Và bà mở ra, Thiên My vô cùng ngạc nhiên vì nhìn căn phòng như dành cho mình, tất cả vật dụng trong phòng toàn là những thứ mà Thiên My thích...
-Sao... dì...
-Dì biết những thứ mà con thích phải không?? Chuyện nhỏ ấy mà.. thôi con vào phòng đi..
-Dạ.. con cám ơn dì..
-À quên.. từ nãy đến giờ lo nói chuyện ta quên giới thiệu con... Ta là Châu Trân Nam, mọi người gọi ta là Pháp Sư Trân Nam, nhưng con cứ gọi ta là dì Trân được rồi..
-Dạ.. dì Trân hihi... - My nhìn dì Trân mỉm cười
-Dì rất vui khi gặp lại con đó, dì nghĩ là ba mẹ con cũng vậy.. Lúc trước dì gặp con lúc con còn mới biết đi mà bây giờ con thành 1 thiếu nữ xinh đẹp rồi.. - dì Trân đến ôm lấy My mắt rưng rưng
-Dì này.. Con cũng rất vui khi được gặp dì và con rất vui vì biết rằng con vẫn còn người thân trên thế giới này.. Cám ơn dì nhiều lắm....
-Ừ... thôi đi nghỉ ngơi đi.. Dì đã chuyển hết các vật dụng ở Trái Đất qua phòng con rồi...
-Còn các bạn và mọi người ở bên kia thì sao dì??? Họ sẽ lo lắng vì con mất...
-Con đừng lo.. Dì đã xóa ký ức về con rồi..
-Như vậy là họ sẽ không nhớ gì đến con sao???
-Đúng vậy.. Con đừng buồn, qua đây con sẽ gặp nhiều bạn mới... Đừng lo.
-Dạ.. vậy thôi con vào trong nha dì.. Dì ngủ ngon
-Ừ.. con ngủ ngon
My đóng cửa lại và nhìn vào trong, những vật dụng trong phòng ở chung cư đã chuyển hết qua đây.. Vậy là cô không còn kết nối gì với Trái Đất nữa, mọi người bạn bè cô, bọn trẻ, sơ, và những người cô từng gặp sẽ không nhớ gì về cô nữa. Cô cảm thấy buồn vì những người cô quen toàn là người tốt, bạn bè cô không tránh xa cô vì cô là trẻ mồ côi, chơi với cô như những người khác.. Cô chỉ mong rằng, những người đó sẽ sống thật tốt.. Rồi cô vội đi tắm rửa rồi thay đồ và lên giường đánh 1 giấc ngủ ngon để chuẩn bị sức cho ngày mai....
Trong khi đó ở 1 lâu đài, nơi chàng trai mà Thiên My vừa gặp được trong rừng đang bị ba mẹ chửi cho tơi tả
-Sao con cứ &^%$@*%#^$*($%#@@^%$&^%!#%
-Dạ dạ.. con biết lỗi rồi tha cho con với - chàng trai đó chạy vọt lên phòng...
-Con quay lại đây... Đứng lại đó... Haisss đúng là con với cái....
Trong phòng của chàng trai đó.. người đó đang đứng trước 1 cái gương thần, 1 chàng trai trong gương hiện lên
-Tìm ra tung tích của cô bé đó chưa???
-''Xin lỗi ngài nhưng tôi không tìm thấy thông tin nào về cô bé đó cả''
-Lúc đó tôi thấy đôi mắt cô ta màu tím.. Liệu có phải là cô ấy không???
-''Tôi nghĩ là không đâu.. Vì không có ai có khả năng triệu tập ngoài người ấy cả...''
-Ừ.. thôi ngươi lui ra đi
-''Vâng thưa ngài'' - người đó bỗng biến mất trong gương và trở thành 1 tấm gương bình thường
-Cô ta là ai chứ?? Sao lại có đôi mắt đó?? Không lẽ cô ta sử dụng phép thuật nào đó?? Người ấy thì không bao giờ triệu tập vì bên đây vẫn còn nhiều nguy hiểm rình rập... Không biết em ấy bây giờ ra sao??? Anh nhớ em lắm.....
-Sao... dì...
-Dì biết những thứ mà con thích phải không?? Chuyện nhỏ ấy mà.. thôi con vào phòng đi..
-Dạ.. con cám ơn dì..
-À quên.. từ nãy đến giờ lo nói chuyện ta quên giới thiệu con... Ta là Châu Trân Nam, mọi người gọi ta là Pháp Sư Trân Nam, nhưng con cứ gọi ta là dì Trân được rồi..
-Dạ.. dì Trân hihi... - My nhìn dì Trân mỉm cười
-Dì rất vui khi gặp lại con đó, dì nghĩ là ba mẹ con cũng vậy.. Lúc trước dì gặp con lúc con còn mới biết đi mà bây giờ con thành 1 thiếu nữ xinh đẹp rồi.. - dì Trân đến ôm lấy My mắt rưng rưng
-Dì này.. Con cũng rất vui khi được gặp dì và con rất vui vì biết rằng con vẫn còn người thân trên thế giới này.. Cám ơn dì nhiều lắm....
-Ừ... thôi đi nghỉ ngơi đi.. Dì đã chuyển hết các vật dụng ở Trái Đất qua phòng con rồi...
-Còn các bạn và mọi người ở bên kia thì sao dì??? Họ sẽ lo lắng vì con mất...
-Con đừng lo.. Dì đã xóa ký ức về con rồi..
-Như vậy là họ sẽ không nhớ gì đến con sao???
-Đúng vậy.. Con đừng buồn, qua đây con sẽ gặp nhiều bạn mới... Đừng lo.
-Dạ.. vậy thôi con vào trong nha dì.. Dì ngủ ngon
-Ừ.. con ngủ ngon
My đóng cửa lại và nhìn vào trong, những vật dụng trong phòng ở chung cư đã chuyển hết qua đây.. Vậy là cô không còn kết nối gì với Trái Đất nữa, mọi người bạn bè cô, bọn trẻ, sơ, và những người cô từng gặp sẽ không nhớ gì về cô nữa. Cô cảm thấy buồn vì những người cô quen toàn là người tốt, bạn bè cô không tránh xa cô vì cô là trẻ mồ côi, chơi với cô như những người khác.. Cô chỉ mong rằng, những người đó sẽ sống thật tốt.. Rồi cô vội đi tắm rửa rồi thay đồ và lên giường đánh 1 giấc ngủ ngon để chuẩn bị sức cho ngày mai....
Trong khi đó ở 1 lâu đài, nơi chàng trai mà Thiên My vừa gặp được trong rừng đang bị ba mẹ chửi cho tơi tả
-Sao con cứ &^%$@*%#^$*($%#@@^%$&^%!#%
-Dạ dạ.. con biết lỗi rồi tha cho con với - chàng trai đó chạy vọt lên phòng...
-Con quay lại đây... Đứng lại đó... Haisss đúng là con với cái....
Trong phòng của chàng trai đó.. người đó đang đứng trước 1 cái gương thần, 1 chàng trai trong gương hiện lên
-Tìm ra tung tích của cô bé đó chưa???
-''Xin lỗi ngài nhưng tôi không tìm thấy thông tin nào về cô bé đó cả''
-Lúc đó tôi thấy đôi mắt cô ta màu tím.. Liệu có phải là cô ấy không???
-''Tôi nghĩ là không đâu.. Vì không có ai có khả năng triệu tập ngoài người ấy cả...''
-Ừ.. thôi ngươi lui ra đi
-''Vâng thưa ngài'' - người đó bỗng biến mất trong gương và trở thành 1 tấm gương bình thường
-Cô ta là ai chứ?? Sao lại có đôi mắt đó?? Không lẽ cô ta sử dụng phép thuật nào đó?? Người ấy thì không bao giờ triệu tập vì bên đây vẫn còn nhiều nguy hiểm rình rập... Không biết em ấy bây giờ ra sao??? Anh nhớ em lắm.....
/29
|