Hơi Ấm

Chương 23

/57


Thạch Duy Nhất nhớ được khi mình trưởng thành gặp lại Bạc Cận Yến là do Vệ Cần tìm cô trước.

Khi đó bởi vì vợ trước và con gái của Thạch Duệ Khải qua đời. Nên đứa con gái riêng như cô và mẹ không tiện ở lại trong nước và bị được đưa ra nước ngoài. Sau này cô mới theo mẹ về nước không bao lâu thì Vệ Cần tìm đến cửa. Lúc đó cô vừa sợ hãi vừa kích động nên không quan tâm đến việc tại sao Vệ Cần tìm mình mà không phải là Bạc Cận Yến.

Vệ Cần nói thẳng cho cô biết là trong nhà có một cô gái đang mạo danh là cô và có tình cảm rất tốt với Bạc Cận Yến.

Lúc ấy Thạch Duy Nhất vô cùng khiếp sợ. Trên thế giới này sao lại có chuyện như thế? Hơn nữa chẳng lẽ Bạc Cận Yến không phát hiện ra người đó mạo danh cô hay sao? Cô luôn khắc trong tim từng khoảnh khắc và từng việc nhỏ nhặt khi bọn họ ở bên nhau. Chẳng lẽ Bạc Cận Yến không thế sao?

Cho nên cô đã mang theo tâm trạng đầy căm phẫn khi Vệ Cần dẫn cô đến nhà họ Bạc. Hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Cận Yến nhìn kẻ lừa gạt kia

Lúc ấy Hạ Miên rất đẹp, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu. Mái tóc dài được buộc lên cao theo kiểu đuôi ngựa. Đôi mắt trong veo dường như mang theo ma lực khiến người khác không tự chủ bị hút vào đó.

Hạ Miên chỉ mặc chiếc váy dài đến gối đơn giản và đứng trong phòng khách im lặng nhìn Thạch Duy Nhất. Vẻ mặt hết sức thản nhiên như là Thạch Duy Nhất mới chính là kẻ thứ ba chen ngang thế giới của cô ta và Bạc Cận Yến. Trong khoảnh khắc đó, Thạch Duy Nhất thật không dám tin vào mắt mình. Một cô bé có dáng vẻ trong sáng đến thế mà lại là một tên lừa gạt.

Cô cho rằng Hạ Miên sẽ giải thích, sẽ tranh thủ sự cảm thông vì bản thân. Nào ngờ Hạ Miên chỉ thản nhiên thừa nhận và bình tĩnh gật đầu “Đúng, cháu không phải là Nhất Nhất.”

Lúc ấy Thạch Duy Nhất liếc nhìn vẻ mặt của Bạc Cận Yến. Đôi mắt đen láy của anh vẫn nhìn Hạ Miên, gương mặt không hề dãn ra, ánh mắt cũng không có thay đổi.

Khi đó Thạch Duy Nhất chỉ mới gặp lại anh, cô cho rằng tính cách của anh quá lạnh lùng nên không quen biểu đạt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự anh tuyệt đối không hề kinh ngạc.

Vệ Cần chất vấn mục đích Hạ Miên tới nhà họ Bạc với giọng nói nghiêm khác và những từ khó nghe.

Rốt cuộc gương mặt Hạ Miên cũng hơi ửng đỏ, nắm chặt đấm tay thừa nhận “Cuộc sống trong cô nhi viện quá gian khổ, cháu chỉ muốn mượn sức lực của nhà họ Bạc để lớn mạnh hơn. Cháu sợ nghèo túng.”

Ngay lúc đó sắc mặt của Vệ Cần rất khó xem. Ánh mắt nhìn Hạ Miên không giống như đang nhìn một kẻ lừa gạt. Trái ngược lại có vẻ đề phòng như kẻ xâm lăng.

Bà cười khinh bỉ Hạ Miên, mỗi một chữ đều rất khó nghe đến cực điểm “Lớn mạnh? Cô muốn làm cái gì? Muốn báo thù ai sao?”

Hạ Miên rũ mắt không trả lời, đôi môi cắn chặt.

Vệ Cần cũng không chịu thôi, càng lúc càng dùng từ sắc bén “Vậy thì cái mà cô muốn mượn sức lực của nhà họ Bạc chỉ là tài sản của chúng tôi đúng không? Nếu không sao mới chỉ có tí tuổi đầu đã biết được quyến rũ Cận Yến…”

Ngay cả Thạch Duy Nhất cũng cảm thấy Vệ Cần quá khắc nghiệt. Nếu như cô bị người khác sỉ nhục như thế, e rằng sẽ phát điên lên mất thôi. Nhưng Hạ Miên không phản bác. Còn Bạc Cận Yến chỉ đứng một bên im lặng từ đầu đến cuối.

Thạch Duy Nhất đã không còn nhớ rõ phản ứng của Bạc Cận Yến khi đó. Cô chỉ ấn tượng sâu sắc với vẻ ác nghiệt và ánh mắt nham hiểm của Vệ Cần. Thật ra cô cũng không ghét Hạ Miên lắm. Ngược lại còn có vài sự cảm thông. Bởi vì cô nhi viện là nơi thế nào… chắc chắn không ai có thể hiểu rõ hơn Thạch Duy Nhất.

Nếu bàn về hổ thẹn, Thạch Duy Nhất gần như cảm thấy xấu hổ đến mức tự ti với thân thế của mình. Cô biết mẹ mình là kẻ thứ ba. Sau khi cha kết hôn vẫn dính dáng mập mờ và vương vấn không dứt với bà. Ngay cả chính cô cũng cảm thấy xem thường hành vi trái với đạo đức liêm sỉ này.

Lúc ấy không biết vì nguyên nhân gì mà bà Viên Uyển Linh mẹ cô lại đưa cô đến cô nhi viện. Khi đó cô còn rất nhỏ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Mỗi ngày chỉ biết khóc lóc đợi chờ mẹ hoặc cha đến đón mình đi.

Cuộc sống gian khó tại cô nhi viện thật khiến cô như rơi xuống địa ngục. May là trong cuộc sống bi thảm cô đã gặp được cậu bé xinh xắn trầm mặc kia.

Cô cũng không ở lại cô nhi viện lâu. Thạch Duệ Khải đã nhanh chóng đến rước cô đi. Sau khi trưởng thành Thạch Duy Nhất mới mơ hồ hiểu rõ được chút ít. Lúc ấy là Viên Uyển Linh muốn tạo áp lực cho Thạch Duệ Khải sao? Vì Viên Uyển Linh đã chờ đợi quá lâu và không muốn đợi chờ nữa. Nên bà dùng lý do con gái mất tích để ép Thạch Duệ Khải đi vào khuôn khổ. Nhưng thật ra là bà đưa Thạch Duy Nhất đến cô nhi viện… Vì thế nên Thạch Duy Nhất càng căm ghét thân phận của mình, cũng càng căm ghét mưu kế chu đáo của Viên Uyển Linh.

Cô không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng cô cũng không thể vì căm ghét mà vứt bỏ được nó. Cho nên, cô hoàn toàn có thể tha thứ cho sự lừa dối của Hạ Miên. Nhưng nguyên nhân khiến cô ghét Hạ Miên là vì ánh mắt của Bạc Cận Yến. Anh chỉ nhìn chăm chăm vào Hạ Miên, giống như toàn bộ thế giới này chỉ có cô ta tồn tại.

Thạch Duy Nhất nhớ lại cảnh tường đối chất của Vệ Cần và Hạ Miên. Đúng là Vệ Cần tìm cô về nhưng trên thực tế co lại chẳng thể nói vài câu. Không khí lúc ấy rất quái dị. Tựa như Vệ Cần xoắn xuýt chính là mục đích Hạ Miên đến nhà họ Bạc.

Bạc Cận Yến mất đi khống chế thì càng quái lạ hơn. Khi đó lời nói kia của Hạ Miên giống như kích động đến Bạc Cận Yến. Gương mặt thiếu niên điển trai nhuốm đầy thù hận. Bỗng chân anh đạp đổ hồ cá trong phòng khách. Nước trong hồ chảy tràn lênh láng khắp mặt đất. Mấy chú cá nhỏ xinh đẹp giãy đành đạch trên sàn nhà. Những món đồ thủy tinh khác còn lại ở trong phòng đều bị anh đập vỡ. Sắc mặt Vệ Cần tái nhợt như tờ giấy nhưng không thể nói ra bất cứ một lời khuyên nào.

Ngay lúc đó cơn tức giận của anh vô cùng táo bạo. Đến cả mấy năm về sau Thạch Duy Nhât cũng chẳng bao giờ thấy anh mất đi khống chế như vậy… Cô đã sai lầm khi cho rằng khi đó Bạc Cận Yến mất khống chế là vì căm giận sự lừa dối của Hạ Miên. Nhưng giờ nghĩ lại có lẽ là vì lý do khác. Như thế chẳng lẽ là vì Vệ Cần ư? Cơn giận mất khống chế của anh tất cả đều nhằm vào người gây ra chuyện Vệ Cần sao? Có lẽ sau lưng còn có điều bí ẩn khác cô không được biết.

Thạch Duy Nhất nghĩ mãi vẫn không rõ, chỉ cảm thấy hết sức mỉa mai. Nghe xong lời của Bạc Cận Yến nói, cô càng cảm thấy hành động ngày hôm nay của cô vô cùng ngu xuẩn.

Anh đã biết Hạ Miên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt… Nhưng lại không hề vạch trần Hạ Miên mà còn để cô ta đóng giả yên bình lớn lên trong nhà họ Bạc. Hai người do lâu ngày phát sinh tình cảm hay là do tình cảm của anh đã biến chất từ lâu? Anh đã yêu Hạ Miên từ sớm. Cho nên Hạ Miên ở nhà họ Bạc mấy năm kia không phải là anh đang trêu đùa cô ta, mà là anh muốn giữ cô ta lại bên cạnh mình sao?

Thạch Duy Nhất càng nghĩ tim càng đau. Cô không biết được mình đang sắm vai gì trong câu chuyện tình yêu này. Rõ ràng nhân vật chính phải là cô mới đúng!

“Vây tại sao anh lại còn bỏ rơi cô ấy?”

Thạch Duy Nhất nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt mình. Vẫn là dáng vẻ tuấn tú trong trí nhớ trước kia, nhưng dường như đã càng lúc càng sâu xa. Ngay cả đôi mắt cũng tối thẳm sâu không lường được.

Bạc Cận Yến đưa tay ôm Diệc Nam xoay lại. Bàn tay to choàng qua bờ vai không ngừng run rẩy vì tức giận của cậu nhóc. Gương mặt anh bĩnh tĩnh tự nhiên, giọng nói cũng hòa hoãn “Bởi vì cô ấy rời khỏi đó mới được an toàn.”

Thạch Duy Nhất khó hiểu cau mày. Cô hoàn toàn ngu ngơ trước câu nói của anh. Nhưng Bạc Cận Yến không muốn giải thích. Anh ôm Diệc Nam vào nhà chuẩn bị đóng cửa “Xin lỗi.”

Thạch Duy Nhất lấy tay chặn cánh cửa lại, ánh mắt vô cùng phức tạp cúi xuống nhìn vào Diệc Nam “Đây là con của anh và Hạ Miên”

Tựa như Bạc Cận Yến đã không còn nhẫn nại được nữa. Gương mặt anh đã xuất hiện sự không kiên nhẫn “Không liên quan gì đến em.”

Bàn tay đặt trên cửa của Thạch Duy Nhất nắm chặt lại. Cô cố ý đến đoàn phim trễ vài ngày vì muốn mượn cơ hội này nói chuyện với Bạc Cận Yến. Nhưng lại không ngờ anh lại tỏ vẻ lạnh lùng đến thế. Ánh mắt cô nhìn Bạc Cận Yến và Diệc Nam rất kỳ lạ. Cuối cùng cô bỏ tay ra, cười gằn “Em sẽ chờ xem kết cuộc tốt đẹp của anh và Hạ Miên.”

Thật ra cô không phải là kẻ độc ác như vậy. Nhưng trái tim cô thật sự quá đau. Đáng ra tất cả những điều này vốn dĩ thuộc về cô nhưng chỉ một đêm đã hoàn toàn thay đổi.

Bạc Cận Yến không giải thích và càng không an ủi, anh chỉ đóng sập cánh cửa lại. Thạch Duy Nhất ngơ ngác đứng trước cửa. Cánh cửa đóng kín kia đã làm vỡ vụn trái tim của cô. Nước mắt cô không ngừng trào ra mãnh liệt.

“Ba ơi, ba chẳng có phong độ gì cả.” Diệc Nam lắc lư chiếc đầu nhỏ cười trộm hi hi “Dì xinh đẹp sẽ đau khổ lắm.”

Bạc Cận Yến cúi đầu lẳng lặng lườm cậu nhóc rồi đưa tay vỗ lên ót cậu “Ai cho phép con lục lọi đồ của ba.”

Diệc Nam vừa nghe anh nhắc đến chuyện này thì đôi mắt to chợt lóe sáng. Cậu nhiều nhiều chuyện ôm lấy cánh tay anh nịnh bợ “Sao ba có nhiều hình của mẹ vậy? Con cũng chưa được thấy ảnh của mẹ khi còn bé nữa đó.”

Trong mắt Bạc Cận Yến ánh lên nụ cười, yêu thương nhìn cậu nhóc, giọng nói ôn hòa “Khi còn bé mẹ con rất dễ thương.”

Diệc Nam che chiếc miệng nhỏ nhắn cười trộm “Ba ơi ba thật buồn nôn quá.”

Bạc Cận Yến tuyệt đối chẳng có vẻ lúng túng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve người thiếu nữ trong hình. Lông mi khẽ lay động “Mẹ con đã chịu nhiều khổ sở vì ba.”

Diệc Nam cau mày tò mò chui vào lòng anh. Cậu ngồi lên đùi anh cùng xem hình “Tại sao lại vì ba?” Ánh mắt của cậu nhìn vào tấm hình. Trong bức ảnh Hạ Miên đang cúi đầu ăn gì đó. Trong cô nhi viện rất nhiều trẻ con, nhìn thoáng qua Hạ Miên cũng không được khỏe khoắn, gương mặt hóp vào thật sâu. Trên hình có một cậu nhóc béo mập đang đưa tay cướp lấy bánh bao của Hạ Miên.

Diệc Nam gật đầu ra vẻ đã hiểu “Con biết rồi, do ba cướp đồ của mẹ. Vậy ba trả lại cho mẹ đi.”

Bạc Cận Yến thu hồi ý mạch suy tư. Rồi xoay sang nhìn cậu như có suy nghĩ gì đó, cuối cùng véo lấy chiếc mũi của cậu “Nói linh tinh.”

Diệc Nam cười híp mắt ngồi trong lòng Bạc Cận Yến ngửa đầu nhìn anh “Ba đừng lo. Ba đối xử với mẹ tốt hơn một chút thì mẹ sẽ không giận ba nữa. Dù cho ba có cướp đi đồ gì của mẹ thì mẹ cũng tha thứ cho ba. Thật ra mẹ rất yêu ba đó.”

Bạc Cận Yến cười rất vui vẻ, nhướng mày nhìn cậu nhóc “Sao con biết mẹ yêu ba.”

Diệc Nam hạ giọng ra vẻ thần bí. Rõ ràng chỉ có hai người bọn họ trong nhà nhưng cậu vẫn phải dùng giọng điệu khe khẽ “Bởi vì con phát hiện một bí mật của mẹ.”

Vẻ mặt Bạc Cận Yến hờ hững gật đầu, bàn tay anh thì cù vào người cậu “Bí mật của con cũng nhiều quá đó.”

Diệc Nam cười vang khanh khách. Cậu vùng vẫy chạy vào phòng ngủ mang cuốn album quý báu của Bạc Cận Yến bỏ vào chỗ cũ cẩn thận “Nếu ba tốt với con thì con mới nói cho ba biết.”

Bạc Cận Yến không xem lời nói của cậu là thật. Tình yêu của Hạ Miên giành cho anh, lẽ nào anh lại không biết?

Mấy ngày tiếp theo Diệc Nam sống cùng với Bạc Cận Yến. Bạc Cận Yến có thể làm việc tại nhà. Còn Diệc Nam mỗi ngày đều có thú tiêu khiển giết thời gian của mình. Thỉnh thoảng Bạc Cận Yến ngẩng đầu nhìn cậu nhóc chạy tới chạy lui trong nhà, khóe môi không tự chủ lại nở ra nụ cười. Căn phòng vắng vẽ lạnh lẻo lại có sự náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhìn gương mặt xinh xắn của Diệc Nam khiến anh cảm thấy trong thoáng chốc có hơi quen thuộc.

Bạc Cận Yến càng nhìn càng nghi ngờ. Trong đầu bỗng xuất hiện một ý tưởng táo bạo: Hay là dẫn Diệc Nam đi thử máu

Khi nghĩ đến đây thì tim của anh cũng đập rộn lên không tự giác. Sự quan tâm và khẩn trương cùng với sự cẩn thận của Hạ Miên giành cho Diệc Nam cũng khiến anh nghi ngờ. Vào lúc này anh thấy bóng dáng bé nhỏ của Diệc Nam đang cầm chiếc điều khiển xe chạy qua cửa phòng. Bạc Cận Yến liền vẫy vẫy tay với cậu “Vào đây.”

Diệc Nam cầm theo chiếc điều khiển chạy vào, cái đầu nhỏ tò mò nhoài lên bàn sách “Sao vậy ba? Ba hết bận có thể chơi với con được rồi sao?”

Anh không xua được ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Bạc Cận Yến nén lại kích động giơ tay xoa đỉnh đầu của Diệc Nam “Con trai yêu có sợ chích không?”

Diệc Nam trợn to hai mắt “Chích? Không sợ, mấy chị y tá ở bệnh viện rất đẹp.”

Bạc Cận Yến “”

Được rồi, cái tính xấu này hẳn là không giống mình với Hạ Miên. Đương lúc anh còn muốn nói tiếp thì điện thoại di động bỗng vang lên. Anh cau mày nhìn xem thì thấy Vịnh Nhi gọi đến. Trong lòng anh nhất thời xuất hiện ý nghĩ xấu, nên khi nghe điện thoại tay cũng hơi run.

“Bạc tiên sinh, anh có thể đến đây một chuyến được không? Hạ Miên xảy ra chút vấn đề.”

/57

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status