Lá gan Kha Hồng Tuyết không lớn lắm, người bình thường từ trước đến nay không dám bình luận, cũng chưa từng có người ở trước mặt hắn xen vào một hai.
Vì vậy, câu nói cười khúc khích này theo làn khói bốc lên trong thư phòng, tán vào ngọn cây trong núi, một khi được ánh sáng chiếu vào, nó hoàn toàn biến mất trong làn gió nhẹ, không ai còn nghe thấy nữa.
Lý Văn Hòa rốt cuộc vẫn đi theo hồ bằng cẩu hữu nhìn thoáng qua chân nhan Mộc học huynh trong truyền thuyết kia, sau khi trở về kể tường tận cho Kha Hồng Tuyết nghe hồi lâu, yên lặng nói: “Hàn Anh, Mộc học huynh rất giống lúc ngươi mới vào học phủ.”
Kha Hồng Tuyết lúc ấy đang uống rượu ở Dương Hoa Lâu dưới chân núi, nghe tiếng nhạc của hoa khôi, nghe vậy chẳng hề dừng lại, cười cong mắt: “Vậy sao, ta cũng không nhớ rõ lúc đó ta như thế nào.”
Lý Văn Hòa liền mượn ánh trăng và ánh đèn mập mờ trong hoa lâu đánh giá hắn, mặt mày như họa, cười nói như ca hề, quả thật nhìn thấy chẳng giống với Mộc học huynh chút nào.
Nhưng hắn uống rượu nên không khỏi nhỏ giọng nói thầm: “Lạnh như băng.”
- Nói cũng không biết là Mộc học huynh bây giờ, hay là Kha Hồng Tuyết trước kia. Kha Hồng Tuyết không hỏi, cũng không tiếp tục đề tài này. Khúc nhi trong Dương Hoa lâu vẫn là truyền tới từ Giang Nam năm kia, hắn nghe giai điệu sớm đã nhàm tai bèn uống một chén rượu đào hoa, đêm lạnh bắt đầu ấm lên.
Mới mẻ nhiệt tình cùng lắm chỉ kéo dài chốc lát đó, một vị học huynh mới vào học phủ, ngoài cửa náo nhiệt mấy ngày, bọn họ tụ tập lại rồi tản đi.
Mọi người có việc học và tiền đồ cần phải khám phá của mình, không có chuyện hao phí thời gian trên người một người thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận.
Dần dà, đối với tên họ của vị học huynh này, trong bình luận đương nhiên sẽ có thêm vài phần chửi bới cùng không vui. Nói y trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói y cậy tài kinh người, nói y không coi ai ra gì......
Kha Hồng Tuyết vẫn luôn mặc kệ, mà khi hắn lại một lần nghe thấy cái tên Mộc học huynh là lúc kết thúc kỳ thi nhỏ sau mùa xuân ở học phủ.
Mỗi năm Lâm Uyên học phủ tổ chức hai kỳ thi lớn, bốn lần thi nhỏ, mỗi lần thi xong đều dán bảng đỏ công khai xếp hạng.
Cái này tương tự như dán bảng xếp hạng khoa cử sau khi thi ở bên ngoài, không ai dám lơ là, ngay cả loại người lỗ mãng như Kha Hồng Tuyết đêm trước cuộc thi cũng sẽ không nhận lời mời xuống núi.
Nhưng chờ sau khi thi xong, hắn không để ý xếp hạng lắm. Dù sao hắn luôn luôn là hạng nhất.
Chỉ là lúc này đây, Kha đại thiếu gia dùng cơm trưa, trên đường từ nhà ăn trở về viện, đi qua bảng đỏ, thấy dưới bảng tụ tập một nhóm người, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, tự cho là nhỏ giọng nhưng trong lời nói lại có vài phần hoài nghi và nói xấu không giấu được.
“Y giành được hạng nhất thật à?”
“Từ nông thôn tới, học thức có tốt hơn Kha Hàn Anh không? Chẳng lẽ tiên sinh tiết lộ đề trước?”
“Dừng lại! Lời này không thể nói lung tung! Sao lại làm ô uế phẩm hạnh của người khác vậy chứ?”
“……”
Rõ ràng là bảo người ta im miệng, rồi lại tự mình nâng cao giọng, giống như là sợ người khác không nghe được suy đoán của bọn họ. Kha Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, cất bước đi về phía bên kia.
Mọi người vây xem vốn là ở bên này chờ xem náo nhiệt, thấy hắn đến, không hẹn mà cùng tản ra một con đường, không chớp mắt nhìn hắn đi tới dưới bảng.
Chuyện chấm điểm bài thi ở học phủ rất là nghiêm khắc, các phu tử từ trước đến nay đều không hạ thủ lưu tình, bảng đỏ này sẽ không ghi bài danh của tất cả mọi người lên.
Đại Ngu ba năm thi một lần, học phủ có ba cấp bậc, mỗi cấp lại có ba lớp. Sẽ chỉ có mười người đứng đầu ở mỗi cấp độ trong bảng đỏ, tổng cộng có ba mươi người, sẽ là những người đứng đầu trong bài kiểm tra này.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt lên nhìn, rõ ràng nhìn thấy bên trên tên của mình có thêm một cái.
Đây cũng là chuyện mới mẻ, hắn nhíu mày, thấy rõ cái tên kia.
Mộc Cảnh Tự.
Kha Hồng Tuyết quay đầu hỏi Lý Văn Hòa: “Vị Mộc học huynh kia tên là gì?”
Ánh mắt Lý Văn Hòa đang tìm kiếm trên bảng đỏ xem có mình hay không, nghe vậy hơi ngẩn người, hỏi ngược lại: “Ngươi không biết sao? Cảnh Tự, Mộc Cảnh Tự.”
Cảnh tự, ý là thời tiết tốt. Nhân gian tháng tư, cảnh xuân tươi đẹp, vừa vặn là thời tiết cảnh tự (yên bình)
Kha Hồng Tuyết không biết nghĩ đến cái gì, chậm rãi nhếch khóe môi, thấp giọng nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi, để mặc mọi người dưới bảng vẻ mặt thất vọng, không thấy rõ trong lòng hắn đến tột cùng có ý nghĩ gì.
Nghĩ gì ư? Chủ yếu là thú vị.
Kể từ năm Khánh Chính thứ hai tới nay, liên tiếp bốn năm, chưa từng có ai vượt qua hắn trong kỳ thi. Mà nay có người vừa nhập học đã đạt được hạng nhất, bài danh ở trên hắn, sao không tính mới mẻ đây?
Chỉ là......
“Đã là cùng một cấp bậc, sao lại gọi là học huynh?”
Chim hót trong núi, thỉnh thoảng có thỏ trắng do dự, sau giờ ngọ ánh mặt trời hạ xuống. Lý Văn Hòa nhìn ánh sáng rải rác trong khe hở phiến lá, lại suy nghĩ một chút, nhẹ giọng thì thào: “Đẹp.”
“Hả? “Kha Hồng Tuyết lập tức khó hiểu.
Lý Văn Hòa: “Nhìn kỹ Mộc học huynh...... Nói chuyện dễ nghe, dáng vẻ cũng xinh đẹp, thấy huynh ấy là muốn gần, rồi lại cách sương mù trăng non, thân cận không được cho nên tự nhiên gọi học huynh.”
Huynh giả, trưởng lão cũng vậy. Nhìn thấy thứ gì xinh đẹp là muốn thân cận, rồi lại khinh nhờn tình cảm của hoa nhỏ cỏ non.
Những lời này của hắn nói lộn xộn, Kha Hồng Tuyết vẫn nghe hiểu, ý cười trên mặt nhạt đi vài phần, lành lạnh nhìn Lý Văn Hòa một cái, im lặng.
Xá viện phía tây trống trải hồi lâu, cơ hồ trở thành một loại ngầm đồng ý đương nhiên. Bởi vậy cho dù Mộc Cảnh Tự thi được hạng nhất, Kha Hồng Tuyết cũng không nghĩ tới chuyện chưởng viện tiên sinh sẽ sắp xếp một vị bạn cùng phòng trong viện của hắn.
Thời tiết càng ngày càng tốt, Kha Hồng Tuyết ban ngày đi học, tan học xuống núi. Hoặc đến quán rượu và quán cơm để hẹn hò, hoặc câu lan ngoã tứ nghe một bài hát.
(*Ngõa tứ: còn gọi là “câu lan”, “ngõa tử” (~gạch/ngói) “ngõa xá” (~nhà gạch/ngói), là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu.)
Lúc hoàng hôn xuống khỏi con đường núi, ánh trăng nhô lên cao lại trở về học phủ, ngày công bố cũng là như thế.
Kha Hồng Tuyết mang theo hơi say thoang thoảng cùng vài phần sương sớm ẩm ướt dưới chân núi đẩy cửa viện ra, kinh động hoa đào rơi xuống vài cánh, khói mềm trên cửa sổ khẽ run, ánh sáng le lói xuyên qua lớp vải mỏng, đột ngột và im lặng dưới ánh trăng đêm, tựa như dịu dàng.
Kha Hồng Tuyết dừng bước, bất giác chớp chớp mắt, xác nhận đây là sân của mình.
Tây sương phòng có người chuyển tới.
Vị Mộc học huynh kia.
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền có nhận thức này.
Ánh nến mờ nhạt, chỉ cách cửa sổ một chút, lại cực kỳ yên tĩnh. Kha Hồng Tuyết vô thức thả nhẹ bước chân, sợ hãi quấy nhiễu bạn cùng phòng mới.
Nhưng chờ hắn mượn ánh nến ánh trăng đẩy cửa phòng của mình ra, khoảnh khắc đóng cửa lơ đãng ngước mắt, tầm mắt rơi về phía đối diện, đã thấy một chút ánh sáng nhạt như đom đóm kia vừa vặn bị người ta thổi tắt.
Nói không rõ nên miêu tả như thế nào, nhưng đại khái là cảnh xuân quá tốt, bóng đêm cũng dịu dàng, bất giác làm cho người ta sinh ra ảo giác đó là chiếc đèn lồng chờ mình trở về nhà.
Kha Hồng Tuyết giật mình, cũng không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ lỗ mãng tự đại như vậy.
Hắn lắc đầu, đóng cửa phòng lại, cũng không nhìn phía đối diện lấy một cái.
Chương trình học của hai người khác nhau, lớp học khác nhau, cùng ở một cái sân, lại cả tháng cũng không gặp mặt một lần.
Kha Hồng Tuyết vui vẻ thanh nhàn tự tại, trước kia ở thế nào, bây giờ vẫn ở như cũ.
Mộc Cảnh Tự an tĩnh đến lợi hại, sáng sớm lúc ra cửa y còn ngủ, buổi tối hắn từ dưới chân núi trở về, người này cũng ngủ.
Chỉ là ban đêm thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng ho khan, cùng với ánh đèn thường xuyên sáng lên sẽ làm cho Kha Hồng Tuyết có một loại cảm giác chân thật trong sân hắn thật sự có một người khác vào ở.
Lý Văn Hòa nói bóng nói gió hỏi qua rất nhiều lần, hắn rất tò mò về Mộc Cảnh Tự, cơ hồ mỗi ngày dán ở bên cạnh Kha Hồng Tuyết hỏi thăm vị học huynh như tiên nhân này, có phải cũng lãnh đạm bất cận nhân tình với bạn cùng phòng như vậy hay không.
Kha Hồng Tuyết nghe thấy thì buồn cười, cũng nói đùa: “Tiên nhân học huynh nhà ngươi, ở trên mây, chưa từng cúi mắt nhìn ta.”
“Hả? “Lý Văn Hòa ngơ ngẩn, sững sờ nói:“ Ta còn tưởng đối với ngươi phải khác.”
Kha Hồng Tuyết rất tự mình hiểu lấy: “Ta dựa vào cái gì?”
Hắn hỏi quá mức trắng trợn, Lý Văn Hòa nhất thời không nói tiếp, ấp úng hồi lâu, nghẹn ra một câu: “Trực giác.”
Kha Hồng Tuyết nở nụ cười: “Học thức của y không thua kém ta, cũng không cần hạ thấp bản thân nhờ vả ta, tại sao phải đối xử khác với ta?”
Ngoài miệng Kha Hồng Tuyết không nói, nhưng điểm này bạn cùng phòng mới thật ra rất hợp khẩu vị của hắn.
Người ngoài luôn cảm thấy hắn phong lưu phóng đãng, đa tình hào phóng, là tính tình thích náo nhiệt, nhưng trên thực tế không phải như vậy.
Hắn không thích náo nhiệt rộn ràng, cũng không thích có người xông vào khu vực riêng tư của hắn.
Đây là lần đầu tiên, trong sân có một người dọn vào, vừa không khẩn cấp gõ cửa phòng hắn tự báo danh, cũng không ân cần khẩn thiết, ngày ngày muốn đi học với hắn, ở bên ngoài tự cho mình là bạn cùng phòng của Kha Hàn Anh, quảng cáo quan hệ của mình với hắn không tầm thường.
Mộc Cảnh Tự quạnh quẽ ngược lại vừa hay, ở cùng một mái hiên không bị quấy rầy cũng vừa hay, ít nhất hai phòng đều tự tại.
Lý Văn Hòa thấy vẻ mặt hắn không phải nói dối, tiếc nuối hồi lâu, cuối cùng vẫn là thu tâm tư, hăng hái bừng bừng nói chuyện khác với hắn: “Trong Dương Hoa lâu có một vị vũ cơ mới từ kinh thành tới, bọn Triệu Nhị đi xem qua rồi, đều nói dáng người uyển chuyển kỹ thuật nhảy linh động, Kha thiếu gia nể mặt, cùng nhau xuống núi xem một chút đi?”
Sợ hắn không đáp, Lý Văn Hòa lại nói thêm một câu: “Yên tâm, chỉ là nghe nhạc thưởng vũ, cái gì khác cũng không có, ta không cho phép bọn họ sắp xếp lung tung.”
Những người chơi cùng Kha Hồng Tuyết, trên mặt nhìn thì phong lưu quần là áo lụa, nhưng trên thực tế ai cũng không dám làm xằng làm bậy trước mặt hắn.
Cái gọi là lỗ mãng phóng đãng, dê xồm nhìn vào bụi hoa, sợ là sẽ nhạo báng bọn họ nhát gan.
Từng có người vừa tới học phủ không biết tâm tính của Kha Hồng Tuyết, trằn trọc làm một ván cục nhờ người mời Kha Hàn Anh xuống núi, rượu qua ba tuần nói sắc trời quá muộn không tiện trở về núi, an bài chỗ ở nghỉ ngơi ở dưới núi cho mọi người.
Kết quả nửa đêm có người mò vào phòng Kha Hồng Tuyết, thật trùng hợp, Kha đại thiếu gia vừa vặn tỉnh.
Hỏi rõ cô nương kia bị ai sai khiến, vì sao mà đến, khuôn mặt lạnh lùng liền cho người trở về.
Ngày hôm sau chưởng viện tiên sinh liền khai trừ vị học sinh kia, ngay cả hành lý cũng thu thập thỏa đáng ném ra khỏi sơn môn.
Từ đó về sau, người bên ngoài lại mời Kha Hồng Tuyết xuống núi uống rượu, cũng phải cân nhắc vài phần.
Nhưng Lý Văn Hòa quen biết hắn rất lâu, biết chừng mực, bình thường Kha Hồng Tuyết sẽ không từ chối hắn.
Màn che ánh nến trong Dương Hoa lâu đều rất mập mờ, ánh trăng xuyên thấu qua mái cửa sổ, rơi vào trên sân khấu treo đầy lụa đỏ. Kha Hồng Tuyết uống rượu xem múa, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại thanh minh, ánh mắt trong suốt giống như ánh trăng ngoài lầu.
Trong lầu có người si mê, có người trầm trồ khen ngợi, có người tre già măng mọc đập lên vàng bạc, muốn làm khách mời trong màn của nàng, Kha Hồng Tuyết ở trên lầu hờ hững bàng quan, lưu lại bạc thưởng, lại đột nhiên rời đi.
Đang lúc xuân hạ giao hoà, thời tiết ban đêm không có lạnh nhưng sẽ có chút sấm rền, giống như trời sắp mưa, lại chậm chạp không rơi xuống.
Kha Hồng Tuyết chậm rãi đi trên đường núi, không mang theo ô, nghĩ cho dù trời có mưa, nhiều nhất cũng chỉ là cảm lạnh hai ba ngày, thật sự không có gì quan trọng.
Ca múa dưới chân núi đẹp mắt, trăng sao trên núi cũng không tồi, côn trùng trong núi kêu chim hót cũng có một phen thú vị khác.
Hắn mang theo phần dương dương tự đắc này trở về học phủ, đẩy cửa viện ra, theo thường lệ muốn trở về gian phòng của mình, lúc định nhấc chân lại đứng yên tại chỗ.
Có người đứng dưới gốc cây, ánh trăng chiếu sau lưng, mái tóc đen nhánh đơn giản được buộc cao, đầu hơi ngẩng lên, lặng lẽ nhìn một cây hoa xuân nở rộ.
Tiếng ve xuân kêu trong góc, khàn khàn và kiệt sức, như trái tim người đập như trống.
Trong nháy mắt nào đó, cảnh trước mắt trùng lên cảnh mà hắn vẽ trong tranh ngày ngày này qua ngày khác tháng này qua tháng khác, trùng hợp vô hạn.
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên, người nọ bị đánh thức, nghiêng người nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như vầng trăng.
Kha Hồng Tuyết nhớ tới câu nói hồn nhiên lúc ban ngày hắn trả lời Lý Văn Hòa.
- Tiên nhân học huynh của ngươi cụp mắt xuống nhìn ta rồi.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Tiên nhân học huynh lập tức hung dữ với ngươi!
Vì vậy, câu nói cười khúc khích này theo làn khói bốc lên trong thư phòng, tán vào ngọn cây trong núi, một khi được ánh sáng chiếu vào, nó hoàn toàn biến mất trong làn gió nhẹ, không ai còn nghe thấy nữa.
Lý Văn Hòa rốt cuộc vẫn đi theo hồ bằng cẩu hữu nhìn thoáng qua chân nhan Mộc học huynh trong truyền thuyết kia, sau khi trở về kể tường tận cho Kha Hồng Tuyết nghe hồi lâu, yên lặng nói: “Hàn Anh, Mộc học huynh rất giống lúc ngươi mới vào học phủ.”
Kha Hồng Tuyết lúc ấy đang uống rượu ở Dương Hoa Lâu dưới chân núi, nghe tiếng nhạc của hoa khôi, nghe vậy chẳng hề dừng lại, cười cong mắt: “Vậy sao, ta cũng không nhớ rõ lúc đó ta như thế nào.”
Lý Văn Hòa liền mượn ánh trăng và ánh đèn mập mờ trong hoa lâu đánh giá hắn, mặt mày như họa, cười nói như ca hề, quả thật nhìn thấy chẳng giống với Mộc học huynh chút nào.
Nhưng hắn uống rượu nên không khỏi nhỏ giọng nói thầm: “Lạnh như băng.”
- Nói cũng không biết là Mộc học huynh bây giờ, hay là Kha Hồng Tuyết trước kia. Kha Hồng Tuyết không hỏi, cũng không tiếp tục đề tài này. Khúc nhi trong Dương Hoa lâu vẫn là truyền tới từ Giang Nam năm kia, hắn nghe giai điệu sớm đã nhàm tai bèn uống một chén rượu đào hoa, đêm lạnh bắt đầu ấm lên.
Mới mẻ nhiệt tình cùng lắm chỉ kéo dài chốc lát đó, một vị học huynh mới vào học phủ, ngoài cửa náo nhiệt mấy ngày, bọn họ tụ tập lại rồi tản đi.
Mọi người có việc học và tiền đồ cần phải khám phá của mình, không có chuyện hao phí thời gian trên người một người thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận.
Dần dà, đối với tên họ của vị học huynh này, trong bình luận đương nhiên sẽ có thêm vài phần chửi bới cùng không vui. Nói y trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói y cậy tài kinh người, nói y không coi ai ra gì......
Kha Hồng Tuyết vẫn luôn mặc kệ, mà khi hắn lại một lần nghe thấy cái tên Mộc học huynh là lúc kết thúc kỳ thi nhỏ sau mùa xuân ở học phủ.
Mỗi năm Lâm Uyên học phủ tổ chức hai kỳ thi lớn, bốn lần thi nhỏ, mỗi lần thi xong đều dán bảng đỏ công khai xếp hạng.
Cái này tương tự như dán bảng xếp hạng khoa cử sau khi thi ở bên ngoài, không ai dám lơ là, ngay cả loại người lỗ mãng như Kha Hồng Tuyết đêm trước cuộc thi cũng sẽ không nhận lời mời xuống núi.
Nhưng chờ sau khi thi xong, hắn không để ý xếp hạng lắm. Dù sao hắn luôn luôn là hạng nhất.
Chỉ là lúc này đây, Kha đại thiếu gia dùng cơm trưa, trên đường từ nhà ăn trở về viện, đi qua bảng đỏ, thấy dưới bảng tụ tập một nhóm người, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, tự cho là nhỏ giọng nhưng trong lời nói lại có vài phần hoài nghi và nói xấu không giấu được.
“Y giành được hạng nhất thật à?”
“Từ nông thôn tới, học thức có tốt hơn Kha Hàn Anh không? Chẳng lẽ tiên sinh tiết lộ đề trước?”
“Dừng lại! Lời này không thể nói lung tung! Sao lại làm ô uế phẩm hạnh của người khác vậy chứ?”
“……”
Rõ ràng là bảo người ta im miệng, rồi lại tự mình nâng cao giọng, giống như là sợ người khác không nghe được suy đoán của bọn họ. Kha Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, cất bước đi về phía bên kia.
Mọi người vây xem vốn là ở bên này chờ xem náo nhiệt, thấy hắn đến, không hẹn mà cùng tản ra một con đường, không chớp mắt nhìn hắn đi tới dưới bảng.
Chuyện chấm điểm bài thi ở học phủ rất là nghiêm khắc, các phu tử từ trước đến nay đều không hạ thủ lưu tình, bảng đỏ này sẽ không ghi bài danh của tất cả mọi người lên.
Đại Ngu ba năm thi một lần, học phủ có ba cấp bậc, mỗi cấp lại có ba lớp. Sẽ chỉ có mười người đứng đầu ở mỗi cấp độ trong bảng đỏ, tổng cộng có ba mươi người, sẽ là những người đứng đầu trong bài kiểm tra này.
Kha Hồng Tuyết ngước mắt lên nhìn, rõ ràng nhìn thấy bên trên tên của mình có thêm một cái.
Đây cũng là chuyện mới mẻ, hắn nhíu mày, thấy rõ cái tên kia.
Mộc Cảnh Tự.
Kha Hồng Tuyết quay đầu hỏi Lý Văn Hòa: “Vị Mộc học huynh kia tên là gì?”
Ánh mắt Lý Văn Hòa đang tìm kiếm trên bảng đỏ xem có mình hay không, nghe vậy hơi ngẩn người, hỏi ngược lại: “Ngươi không biết sao? Cảnh Tự, Mộc Cảnh Tự.”
Cảnh tự, ý là thời tiết tốt. Nhân gian tháng tư, cảnh xuân tươi đẹp, vừa vặn là thời tiết cảnh tự (yên bình)
Kha Hồng Tuyết không biết nghĩ đến cái gì, chậm rãi nhếch khóe môi, thấp giọng nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi, để mặc mọi người dưới bảng vẻ mặt thất vọng, không thấy rõ trong lòng hắn đến tột cùng có ý nghĩ gì.
Nghĩ gì ư? Chủ yếu là thú vị.
Kể từ năm Khánh Chính thứ hai tới nay, liên tiếp bốn năm, chưa từng có ai vượt qua hắn trong kỳ thi. Mà nay có người vừa nhập học đã đạt được hạng nhất, bài danh ở trên hắn, sao không tính mới mẻ đây?
Chỉ là......
“Đã là cùng một cấp bậc, sao lại gọi là học huynh?”
Chim hót trong núi, thỉnh thoảng có thỏ trắng do dự, sau giờ ngọ ánh mặt trời hạ xuống. Lý Văn Hòa nhìn ánh sáng rải rác trong khe hở phiến lá, lại suy nghĩ một chút, nhẹ giọng thì thào: “Đẹp.”
“Hả? “Kha Hồng Tuyết lập tức khó hiểu.
Lý Văn Hòa: “Nhìn kỹ Mộc học huynh...... Nói chuyện dễ nghe, dáng vẻ cũng xinh đẹp, thấy huynh ấy là muốn gần, rồi lại cách sương mù trăng non, thân cận không được cho nên tự nhiên gọi học huynh.”
Huynh giả, trưởng lão cũng vậy. Nhìn thấy thứ gì xinh đẹp là muốn thân cận, rồi lại khinh nhờn tình cảm của hoa nhỏ cỏ non.
Những lời này của hắn nói lộn xộn, Kha Hồng Tuyết vẫn nghe hiểu, ý cười trên mặt nhạt đi vài phần, lành lạnh nhìn Lý Văn Hòa một cái, im lặng.
Xá viện phía tây trống trải hồi lâu, cơ hồ trở thành một loại ngầm đồng ý đương nhiên. Bởi vậy cho dù Mộc Cảnh Tự thi được hạng nhất, Kha Hồng Tuyết cũng không nghĩ tới chuyện chưởng viện tiên sinh sẽ sắp xếp một vị bạn cùng phòng trong viện của hắn.
Thời tiết càng ngày càng tốt, Kha Hồng Tuyết ban ngày đi học, tan học xuống núi. Hoặc đến quán rượu và quán cơm để hẹn hò, hoặc câu lan ngoã tứ nghe một bài hát.
(*Ngõa tứ: còn gọi là “câu lan”, “ngõa tử” (~gạch/ngói) “ngõa xá” (~nhà gạch/ngói), là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu.)
Lúc hoàng hôn xuống khỏi con đường núi, ánh trăng nhô lên cao lại trở về học phủ, ngày công bố cũng là như thế.
Kha Hồng Tuyết mang theo hơi say thoang thoảng cùng vài phần sương sớm ẩm ướt dưới chân núi đẩy cửa viện ra, kinh động hoa đào rơi xuống vài cánh, khói mềm trên cửa sổ khẽ run, ánh sáng le lói xuyên qua lớp vải mỏng, đột ngột và im lặng dưới ánh trăng đêm, tựa như dịu dàng.
Kha Hồng Tuyết dừng bước, bất giác chớp chớp mắt, xác nhận đây là sân của mình.
Tây sương phòng có người chuyển tới.
Vị Mộc học huynh kia.
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền có nhận thức này.
Ánh nến mờ nhạt, chỉ cách cửa sổ một chút, lại cực kỳ yên tĩnh. Kha Hồng Tuyết vô thức thả nhẹ bước chân, sợ hãi quấy nhiễu bạn cùng phòng mới.
Nhưng chờ hắn mượn ánh nến ánh trăng đẩy cửa phòng của mình ra, khoảnh khắc đóng cửa lơ đãng ngước mắt, tầm mắt rơi về phía đối diện, đã thấy một chút ánh sáng nhạt như đom đóm kia vừa vặn bị người ta thổi tắt.
Nói không rõ nên miêu tả như thế nào, nhưng đại khái là cảnh xuân quá tốt, bóng đêm cũng dịu dàng, bất giác làm cho người ta sinh ra ảo giác đó là chiếc đèn lồng chờ mình trở về nhà.
Kha Hồng Tuyết giật mình, cũng không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ lỗ mãng tự đại như vậy.
Hắn lắc đầu, đóng cửa phòng lại, cũng không nhìn phía đối diện lấy một cái.
Chương trình học của hai người khác nhau, lớp học khác nhau, cùng ở một cái sân, lại cả tháng cũng không gặp mặt một lần.
Kha Hồng Tuyết vui vẻ thanh nhàn tự tại, trước kia ở thế nào, bây giờ vẫn ở như cũ.
Mộc Cảnh Tự an tĩnh đến lợi hại, sáng sớm lúc ra cửa y còn ngủ, buổi tối hắn từ dưới chân núi trở về, người này cũng ngủ.
Chỉ là ban đêm thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng ho khan, cùng với ánh đèn thường xuyên sáng lên sẽ làm cho Kha Hồng Tuyết có một loại cảm giác chân thật trong sân hắn thật sự có một người khác vào ở.
Lý Văn Hòa nói bóng nói gió hỏi qua rất nhiều lần, hắn rất tò mò về Mộc Cảnh Tự, cơ hồ mỗi ngày dán ở bên cạnh Kha Hồng Tuyết hỏi thăm vị học huynh như tiên nhân này, có phải cũng lãnh đạm bất cận nhân tình với bạn cùng phòng như vậy hay không.
Kha Hồng Tuyết nghe thấy thì buồn cười, cũng nói đùa: “Tiên nhân học huynh nhà ngươi, ở trên mây, chưa từng cúi mắt nhìn ta.”
“Hả? “Lý Văn Hòa ngơ ngẩn, sững sờ nói:“ Ta còn tưởng đối với ngươi phải khác.”
Kha Hồng Tuyết rất tự mình hiểu lấy: “Ta dựa vào cái gì?”
Hắn hỏi quá mức trắng trợn, Lý Văn Hòa nhất thời không nói tiếp, ấp úng hồi lâu, nghẹn ra một câu: “Trực giác.”
Kha Hồng Tuyết nở nụ cười: “Học thức của y không thua kém ta, cũng không cần hạ thấp bản thân nhờ vả ta, tại sao phải đối xử khác với ta?”
Ngoài miệng Kha Hồng Tuyết không nói, nhưng điểm này bạn cùng phòng mới thật ra rất hợp khẩu vị của hắn.
Người ngoài luôn cảm thấy hắn phong lưu phóng đãng, đa tình hào phóng, là tính tình thích náo nhiệt, nhưng trên thực tế không phải như vậy.
Hắn không thích náo nhiệt rộn ràng, cũng không thích có người xông vào khu vực riêng tư của hắn.
Đây là lần đầu tiên, trong sân có một người dọn vào, vừa không khẩn cấp gõ cửa phòng hắn tự báo danh, cũng không ân cần khẩn thiết, ngày ngày muốn đi học với hắn, ở bên ngoài tự cho mình là bạn cùng phòng của Kha Hàn Anh, quảng cáo quan hệ của mình với hắn không tầm thường.
Mộc Cảnh Tự quạnh quẽ ngược lại vừa hay, ở cùng một mái hiên không bị quấy rầy cũng vừa hay, ít nhất hai phòng đều tự tại.
Lý Văn Hòa thấy vẻ mặt hắn không phải nói dối, tiếc nuối hồi lâu, cuối cùng vẫn là thu tâm tư, hăng hái bừng bừng nói chuyện khác với hắn: “Trong Dương Hoa lâu có một vị vũ cơ mới từ kinh thành tới, bọn Triệu Nhị đi xem qua rồi, đều nói dáng người uyển chuyển kỹ thuật nhảy linh động, Kha thiếu gia nể mặt, cùng nhau xuống núi xem một chút đi?”
Sợ hắn không đáp, Lý Văn Hòa lại nói thêm một câu: “Yên tâm, chỉ là nghe nhạc thưởng vũ, cái gì khác cũng không có, ta không cho phép bọn họ sắp xếp lung tung.”
Những người chơi cùng Kha Hồng Tuyết, trên mặt nhìn thì phong lưu quần là áo lụa, nhưng trên thực tế ai cũng không dám làm xằng làm bậy trước mặt hắn.
Cái gọi là lỗ mãng phóng đãng, dê xồm nhìn vào bụi hoa, sợ là sẽ nhạo báng bọn họ nhát gan.
Từng có người vừa tới học phủ không biết tâm tính của Kha Hồng Tuyết, trằn trọc làm một ván cục nhờ người mời Kha Hàn Anh xuống núi, rượu qua ba tuần nói sắc trời quá muộn không tiện trở về núi, an bài chỗ ở nghỉ ngơi ở dưới núi cho mọi người.
Kết quả nửa đêm có người mò vào phòng Kha Hồng Tuyết, thật trùng hợp, Kha đại thiếu gia vừa vặn tỉnh.
Hỏi rõ cô nương kia bị ai sai khiến, vì sao mà đến, khuôn mặt lạnh lùng liền cho người trở về.
Ngày hôm sau chưởng viện tiên sinh liền khai trừ vị học sinh kia, ngay cả hành lý cũng thu thập thỏa đáng ném ra khỏi sơn môn.
Từ đó về sau, người bên ngoài lại mời Kha Hồng Tuyết xuống núi uống rượu, cũng phải cân nhắc vài phần.
Nhưng Lý Văn Hòa quen biết hắn rất lâu, biết chừng mực, bình thường Kha Hồng Tuyết sẽ không từ chối hắn.
Màn che ánh nến trong Dương Hoa lâu đều rất mập mờ, ánh trăng xuyên thấu qua mái cửa sổ, rơi vào trên sân khấu treo đầy lụa đỏ. Kha Hồng Tuyết uống rượu xem múa, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại thanh minh, ánh mắt trong suốt giống như ánh trăng ngoài lầu.
Trong lầu có người si mê, có người trầm trồ khen ngợi, có người tre già măng mọc đập lên vàng bạc, muốn làm khách mời trong màn của nàng, Kha Hồng Tuyết ở trên lầu hờ hững bàng quan, lưu lại bạc thưởng, lại đột nhiên rời đi.
Đang lúc xuân hạ giao hoà, thời tiết ban đêm không có lạnh nhưng sẽ có chút sấm rền, giống như trời sắp mưa, lại chậm chạp không rơi xuống.
Kha Hồng Tuyết chậm rãi đi trên đường núi, không mang theo ô, nghĩ cho dù trời có mưa, nhiều nhất cũng chỉ là cảm lạnh hai ba ngày, thật sự không có gì quan trọng.
Ca múa dưới chân núi đẹp mắt, trăng sao trên núi cũng không tồi, côn trùng trong núi kêu chim hót cũng có một phen thú vị khác.
Hắn mang theo phần dương dương tự đắc này trở về học phủ, đẩy cửa viện ra, theo thường lệ muốn trở về gian phòng của mình, lúc định nhấc chân lại đứng yên tại chỗ.
Có người đứng dưới gốc cây, ánh trăng chiếu sau lưng, mái tóc đen nhánh đơn giản được buộc cao, đầu hơi ngẩng lên, lặng lẽ nhìn một cây hoa xuân nở rộ.
Tiếng ve xuân kêu trong góc, khàn khàn và kiệt sức, như trái tim người đập như trống.
Trong nháy mắt nào đó, cảnh trước mắt trùng lên cảnh mà hắn vẽ trong tranh ngày ngày này qua ngày khác tháng này qua tháng khác, trùng hợp vô hạn.
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên, người nọ bị đánh thức, nghiêng người nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như vầng trăng.
Kha Hồng Tuyết nhớ tới câu nói hồn nhiên lúc ban ngày hắn trả lời Lý Văn Hòa.
- Tiên nhân học huynh của ngươi cụp mắt xuống nhìn ta rồi.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Tiên nhân học huynh lập tức hung dữ với ngươi!
/49
|