Tiếng chuông từ rừng núi vang lên đột ngột, cái ôm bất ngờ của Kha Hồng Tuyết cũng thật lạ lùng.
Mộc Cảnh Tự bừng tỉnh, trong khoảnh khắc thậm chí không biết nên đáp lại câu hỏi của hắn, hay nên lùi lại, rời xa vách đá sâu thẳm không thấy đáy kia.
Kha Hồng Tuyết gượng cười, từng bước từng bước ôm chặt y mà lùi lại, vừa lùi vừa nói những lời nhẹ nhàng để thu hút sự chú ý của y, cho đến khi cả hai rời xa mép vực.
Mộc Cảnh Tự có thể cảm nhận rõ ràng Kha Hồng Tuyết đã thở phào nhẹ nhõm, cười nói với y: “Nếu là trò chơi trốn tìm, điều này có tính là ta thắng không?”
Giọng nói rơi vào tai, khó có ai có thể thể hiện sự giải tỏa và căng thẳng một cách tài tình như vậy.
Rõ ràng người này hoảng muốn chết, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói những lời không liên quan, chỉ sợ Mộc Cảnh Tự thực sự đang tìm đến cái chết, nói ra bất cứ câu vô tình cũng sẽ khơi dậy ý nghĩ đó.
Nhưng thật ra…
Mộc Cảnh Tự thực sự không nghĩ gì cả.
Không nghĩ đến việc tự tử, không nghĩ đến việc nhảy xuống vực, chỉ muốn đến rừng mai đã hẹn để gặp A Tuyết, nhưng không biết tại sao lại bước đến đó, thậm chí y không hề nhận ra.
Nửa đời này của y, dường như luôn làm loại chuyện đi ngược lại ước định này.
Hẹn Tiểu Thất dẹp loạn trở về dẫn hắn đi bắt thỏ, nhưng không thấy ấu đệ nữa. Hẹn huynh trưởng ngày sau phụ tá hắn thống trị Đại Ngu, nhưng lại chỉ mò về thi cốt của hắn trong hố đất chiến sự.
Còn về A Tuyết.
Những việc thất hứa của y nhiều vô kể.
Những năm đó thốt ra những lời thật lòng giả ý, giờ nghĩ lại, thật sự chẳng thực hiện được điều gì cả.
Ngay cả lần gặp cuối cùng với Thịnh Phù Trạch và Kha Hồng Tuyết cũng không thể gọi là vui vẻ.
Mộc Cảnh Tự không hề thả lỏng, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Kha Hồng Tuyết đã nói rất nhiều, cuối cùng nghe thấy tiếng đáp lại của y, nhưng không biết y đáp lại câu nào, im lặng một lúc lâu, lại gọi một tiếng: “Học huynh?”
Trong rừng núi, chim chóc vì tiếng chuông mà tản ra rồi lại trở về cành cây, Mộc Cảnh Tự thoát ra khỏi vòng tay Kha Hồng Tuyết, quay lại nhìn hắn nhẹ giọng, đáp: “Ngươi thắng rồi, muốn phần thưởng gì?”
Ánh nắng mùa đông xuyên qua rừng núi, tiếng chuông vọng như khúc ca trong mơ, mùi hương phiêu đãng trên trời, dường như các vị thần Phật đều cúi xuống nhìn thế gian, thương xót lại khoan dung.
Mà Mộc Cảnh Tự nhìn vào mắt hắn, lại hỏi một lần nữa: “Kha Hồng Tuyết, ngươi muốn phần thưởng gì?”
……
Lúc xuống núi đã qua giữa trưa, Mộc Cảnh Tự bước ra khỏi sơn môn Đà Lan tự, không biết tại sao, đột nhiên hỏi một câu: “Vì sao ban ngày lại có tiếng chuông?”
Chuông sáng trống chiều, mà vừa rồi không phải buổi sáng, cũng không phải hoàng hôn, có tiếng chuông thật sự rất kỳ lạ.
Kha Hồng Tuyết quay đầu lại nhìn một cái: “Nói là pháp sư Tuệ Miễn mở đàn tọa đàm, học huynh muốn đi nghe không?”
Mộc Cảnh Tự nhớ tới tăng nhân trẻ tuổi kia, lắc đầu: “Quên đi, ta không tin Phật.’
Sắc mặt Kha Hồng Tuyết thay đổi, lặng lẽ tiến lại gần hơn, giọng ấm áp đáp: “Vậy chúng ta xuống núi thôi.”
“Ừ.”
-
Sau mồng tám tháng chạp, Kha Hồng Tuyết ít khi đưa Mộc Cảnh Tự ra ngoài, càng không bao giờ nhắc tới Đà Lan Tự nữa.
Hắn luôn cảm thấy tuy học huynh bình thường, nhìn qua không khác gì khi còn ở học phủ, nhưng không biết sao lại có gì đó thay đổi.
Người vốn đã yên tĩnh nay càng yên tĩnh hơn, nếu không tìm y, có thể cả ngày y cũng không nói một lời.
Trong phòng có bàn cờ, cũng có nhiều sách, y có thể tự mình chơi cờ cả ngày.
Kha Hồng Tuyết thấy y như vậy, trong lòng hoảng lắm, nhưng không dám nói gì.
Ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày gần Tết, Lý Văn Hòa đến cửa Kha gia, hỏi Kha Hồng Tuyết: “Hàn Anh, Trần Minh Nghĩa tổ chức tiệc chiêu đãi mời các bạn học trong kinh thành, ngươi nhận được thiệp mời chưa?”
Kha Hồng Tuyết nghĩ lại, Trần Minh Nghĩa là cháu đích tôn của Thượng thư Bộ Lại, ở học phủ luôn có nhiều người ủng hộ.
Kha Hàn Anh là người kết giao rộng rãi, trước đây thường cùng xuống núi uống rượu, lẽ ra cũng phải nhận được thiệp mời.
Chỉ là mấy ngày nay tâm tư hắn không ở trên này, cũng không để ý mà thôi.
Lúc này, Lý Văn Hòa nhắc đến, hắn mới nhớ quản gia có nói qua với hắn, nhưng lúc đó hắn đang bàn với đầu bếp món ăn tối để học huynh ăn thêm vài miếng nên từ chối qua loa.
Nghĩ đến đây, Kha Hồng Tuyết hỏi: “ Sao lại mời khách?”
Lý Văn Hòa đáp: “Nghe nói có một cô chị họ được chọn vào cung làm tài nhân, mấy hôm nay cha hắn không rảnh để quản hắn nên mới muốn ra ngoài ăn tiệc.”
Tiệc chiêu đãi là giả, ăn chơi đàng điếm là thật.
Kha Hồng Tuyết vốn lười đi, định từ chối, nhưng quay đầu nhìn trời, nhớ ra hôm nay trời đẹp, chắc tối sao cũng đẹp, do dự một lúc, nói: “ Ngươi đợi một chút.”
Nói rồi đi vào phủ, Lý Văn Hòa ngẩn người, vừa theo vừa hỏi: “Ê? Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi hỏi học huynh có đi không.” Kha Hồng Tuyết không quay đầu lại.
Lý Văn Hòa: “Học huynh? Học huynh nào? Ngươi mời ai về nhà ở…”
Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên im bặt.
Kha phủ rất lớn, viện này nối viện kia, còn cách viện Thần Hi xa lắm, bỗng thấy một người bước ra từ góc khuất.
Theo sau Mộc Cảnh Tự có một gã sai vặt ôm một ống trúc, bên trong đựng vài bông hoa mai tươi mới.
Y nhìn thấy hai người đi tới, dừng bước, gật đầu với Lý Văn Hòa, rồi nói với Kha Hồng Tuyết: “Mấy hôm trước bếp đưa ta ít nước tuyết, ta muốn pha chút trà hoa mai, nên đi hái một ít trong vườn nhà ngươi, không phiền chứ?”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, rồi cười: “Tất nhiên không phiền, vậy đủ chưa? Không đủ thì để người đi hái thêm.”
“Đủ rồi, uống không được bao nhiêu. “Mộc Cảnh Tự trả lời, sau đó nhìn về phía Lý Văn Hòa:“ Văn Hòa tới đây có chuyện gì ư?”
Đầu óc Tiểu Lý công tử đơ ra, trừng to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần, nghe vậy hồi lâu cũng không trả lời.
Vẫn là Kha Hồng Tuyết nói: “Hắn hỏi ta buổi tối có đi dự tiệc không.”
“À. “Mộc Cảnh Tự gật đầu, lại hỏi hắn:“ Ngươi muốn đi không?”
Kha Hồng Tuyết cười ném vấn đề trở về: “Xem tâm ý của huynh. Nếu huynh ở nhà thấy phiền muốn ra ngoài dạo chơi, chúng ta sẽ đi. Nếu lười tham gia náo nhiệt, thì chúng ta ở nhà pha trà, chỗ ta còn có chút hoa cúc phơi khô vào mùa thu, uống ngon lắm.”
Mùa đông mọi thứ đều lười biếng, hai người nói chuyện, phía sau là vườn mai nở rộ của Kha phủ, trên đầu là ánh nắng chiếu qua mái ngói lưu ly, Lý Văn Hòa cảm thấy một cảm giác không thực, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Mộc Cảnh Tự ban đầu định từ chối, nhưng rồi hỏi: “Tiệc gì?”
Kha Hồng Tuyết đáp: “ Huynh cũng biết đó, Trần Minh Nghĩa bày trò, không có danh tiếng đứng đắn gì cả, chỉ là tụ tập mấy học sinh trong kinh thôi. Nếu chán thì chúng ta về sớm, lúc đó trên sông Kim Phấn chắc có người thả đèn, may mắn có thể thấy người biểu diễn làm xiếc, chúng ta có thể đi xem rồi chơi ném vòng.”
Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, kỳ thật cũng nhìn ra tâm tư của hắn, gật đầu nói: “Ta trở về thay quần áo.”
“Được. “Kha đại thiếu gia cười càng rực rỡ,“ Mang thêm áo khoác, buổi tối lạnh, không mang cũng không sao, mặc của ta cũng được.”
Lúc này Mộc Cảnh Tự không để ý đến hắn nữa, xoay người đi về phía viện nhà mình.
Kha Hàn Anh nhìn y rời đi một hồi, quay đầu lại, nụ cười trên mặt không hề tan.
Lý Văn Hòa cuối cùng cũng tỉnh khỏi trạng thái khiếp sợ, hắn nhịn lại nhịn, không nhịn được nữa vừa tức giận vừa như cố lấy can đảm phản đối Kha Hồng Tuyết, nói nhỏ: “ Ngươi không thể làm thế.”
Giọng quá nhỏ, Kha Hồng Tuyết không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại: “Cái gì?”
Lý Văn Hòa lấy hết can đảm, tự cho mình một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nghiêm túc mà lại nói một câu: “Ngươi không thể làm như vậy.”
“Làm thế nào?” Kha đại thiếu gia rất là mê mang.
Từ khi quen Kha Hàn Anh, Lý Văn Hòa ít khi trái ý hắn giờ lại như quyết tâm, trừng mắt nói: “Mộc học huynh là người học rộng, học thức hơn không biết bao nhiêu người dưới bầu trời này, có hoài bão, sau này chắc chắn thi đỗ làm quan, phục vụ nhân dân, có sự nghiệp, trở thành quan tốt nuôi dưỡng bách tính một phương.”
Kha Hồng Tuyết chớp chớp mắt, không hiểu sao đứa trẻ này câu trước còn nói về mình, câu sau đã nói về học huynh.
Nhưng không thể không nói, hắn khen Mộc Cảnh Tự làm mình rất vui.
Vì thế Kha Hồng Tuyết cười cười, gật đầu: “Cho nên?”
“Cho nên ngươi lại…lại--” Lý Văn Hòa tự nói rồi mặt đỏ bừng, có vẻ khó mở lời.
Kha Hồng Tuyết: “Thế nào?”
“Sao có thể giống mấy tên con cháu bại hoại vô công rồi nghề kia, không danh không phận mà nuôi người trong nhà? Kha đại thiếu gia ngươi, gia cảnh, tài trí, dung mạo đều có, muốn người nào mà không được, sao lại phải giam giữ Mộc học huynh? Ngươi làm vậy là cắt đứt tiền đồ, hủy hoại danh tiếng của huynh ấy, ngươi có biết không?!”
Lý Văn Hòa nói năng có khí phách từng câu từng chữ, Kha Hồng Tuyết nghe xong sững sờ.
Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu nở nụ cười, tầm mắt ném đến góc tường viện, thầm nghĩ may mà học huynh đã đi thay đồ, nếu không nghe thấy lời lẽ kinh thiên động địa này của tên ngốc kia, không biết sẽ nghĩ gì.
“Ngươi còn cười được!” Lý Văn Hòa rất không hài lòng với thái độ cà lơ phất phơ của cha hắn, thậm chí quyết tâm, nếu Kha Hàn Anh thực sự là kẻ ăn chơi trác táng, làm hại tiền đồ người khác thì hắn sẽ trả lại hết những món quà đã nhận trong những năm qua, cắt đứt mọi quan hệ.
Kha Hồng Tuyết cười đủ rồi, từ xa thấy bóng trắng đi ra từ sân, mới ngưng cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
Hắn giơ tay gõ lên trán Lý Văn Hòa: “ Ngươi nói ngược rồi.”
Lý Văn Hòa: “...?”
Kha Hồng Tuyết bước tới chỗ Mộc Cảnh Tự, chỉ để lại một câu: “Là huynh ấy không cho ta danh phận.”
Lý Văn Hòa: “...?”
Mộc Cảnh Tự đứng xa, không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy Kha Hồng Tuyết gõ vào Lý Văn Hòa, đến gần, hơi nhíu mày hỏi: “ Ngươi đánh tiểu Lý làm gì?”
Kha Hồng Tuyết: “ Hắn không chú tâm học hành, cả ngày không biết đọc loại sách vớ vẩn nào, đầu óc toàn những chuyện bẩn thỉu, ta đánh là vì tốt cho hắn.”
Mộc Cảnh Tự nghi hoặc nhìn hắn, không tin lắm, nhưng lại thấy mặt và cổ Lý Văn Hòa đỏ bừng, lập tức liên tưởng đến hai chữ “bẩn thỉu”, cảm thấy lời Kha Hồng Tuyết cũng có chút đáng tin.
Y im lặng một lúc, vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng khuyên: “Tuổi này, vẫn nên chú trọng học hành.”
Tiểu Lý còn chưa thoát khỏi hai chữ “bẩn thỉu” mà Kha Hồng Tuyết gán cho, nghe học huynh như tiên nhân lại thêm một câu này, ngây ra: “...”
Đánh, đánh hội đồng à?
Mộc Cảnh Tự bừng tỉnh, trong khoảnh khắc thậm chí không biết nên đáp lại câu hỏi của hắn, hay nên lùi lại, rời xa vách đá sâu thẳm không thấy đáy kia.
Kha Hồng Tuyết gượng cười, từng bước từng bước ôm chặt y mà lùi lại, vừa lùi vừa nói những lời nhẹ nhàng để thu hút sự chú ý của y, cho đến khi cả hai rời xa mép vực.
Mộc Cảnh Tự có thể cảm nhận rõ ràng Kha Hồng Tuyết đã thở phào nhẹ nhõm, cười nói với y: “Nếu là trò chơi trốn tìm, điều này có tính là ta thắng không?”
Giọng nói rơi vào tai, khó có ai có thể thể hiện sự giải tỏa và căng thẳng một cách tài tình như vậy.
Rõ ràng người này hoảng muốn chết, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói những lời không liên quan, chỉ sợ Mộc Cảnh Tự thực sự đang tìm đến cái chết, nói ra bất cứ câu vô tình cũng sẽ khơi dậy ý nghĩ đó.
Nhưng thật ra…
Mộc Cảnh Tự thực sự không nghĩ gì cả.
Không nghĩ đến việc tự tử, không nghĩ đến việc nhảy xuống vực, chỉ muốn đến rừng mai đã hẹn để gặp A Tuyết, nhưng không biết tại sao lại bước đến đó, thậm chí y không hề nhận ra.
Nửa đời này của y, dường như luôn làm loại chuyện đi ngược lại ước định này.
Hẹn Tiểu Thất dẹp loạn trở về dẫn hắn đi bắt thỏ, nhưng không thấy ấu đệ nữa. Hẹn huynh trưởng ngày sau phụ tá hắn thống trị Đại Ngu, nhưng lại chỉ mò về thi cốt của hắn trong hố đất chiến sự.
Còn về A Tuyết.
Những việc thất hứa của y nhiều vô kể.
Những năm đó thốt ra những lời thật lòng giả ý, giờ nghĩ lại, thật sự chẳng thực hiện được điều gì cả.
Ngay cả lần gặp cuối cùng với Thịnh Phù Trạch và Kha Hồng Tuyết cũng không thể gọi là vui vẻ.
Mộc Cảnh Tự không hề thả lỏng, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Kha Hồng Tuyết đã nói rất nhiều, cuối cùng nghe thấy tiếng đáp lại của y, nhưng không biết y đáp lại câu nào, im lặng một lúc lâu, lại gọi một tiếng: “Học huynh?”
Trong rừng núi, chim chóc vì tiếng chuông mà tản ra rồi lại trở về cành cây, Mộc Cảnh Tự thoát ra khỏi vòng tay Kha Hồng Tuyết, quay lại nhìn hắn nhẹ giọng, đáp: “Ngươi thắng rồi, muốn phần thưởng gì?”
Ánh nắng mùa đông xuyên qua rừng núi, tiếng chuông vọng như khúc ca trong mơ, mùi hương phiêu đãng trên trời, dường như các vị thần Phật đều cúi xuống nhìn thế gian, thương xót lại khoan dung.
Mà Mộc Cảnh Tự nhìn vào mắt hắn, lại hỏi một lần nữa: “Kha Hồng Tuyết, ngươi muốn phần thưởng gì?”
……
Lúc xuống núi đã qua giữa trưa, Mộc Cảnh Tự bước ra khỏi sơn môn Đà Lan tự, không biết tại sao, đột nhiên hỏi một câu: “Vì sao ban ngày lại có tiếng chuông?”
Chuông sáng trống chiều, mà vừa rồi không phải buổi sáng, cũng không phải hoàng hôn, có tiếng chuông thật sự rất kỳ lạ.
Kha Hồng Tuyết quay đầu lại nhìn một cái: “Nói là pháp sư Tuệ Miễn mở đàn tọa đàm, học huynh muốn đi nghe không?”
Mộc Cảnh Tự nhớ tới tăng nhân trẻ tuổi kia, lắc đầu: “Quên đi, ta không tin Phật.’
Sắc mặt Kha Hồng Tuyết thay đổi, lặng lẽ tiến lại gần hơn, giọng ấm áp đáp: “Vậy chúng ta xuống núi thôi.”
“Ừ.”
-
Sau mồng tám tháng chạp, Kha Hồng Tuyết ít khi đưa Mộc Cảnh Tự ra ngoài, càng không bao giờ nhắc tới Đà Lan Tự nữa.
Hắn luôn cảm thấy tuy học huynh bình thường, nhìn qua không khác gì khi còn ở học phủ, nhưng không biết sao lại có gì đó thay đổi.
Người vốn đã yên tĩnh nay càng yên tĩnh hơn, nếu không tìm y, có thể cả ngày y cũng không nói một lời.
Trong phòng có bàn cờ, cũng có nhiều sách, y có thể tự mình chơi cờ cả ngày.
Kha Hồng Tuyết thấy y như vậy, trong lòng hoảng lắm, nhưng không dám nói gì.
Ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày gần Tết, Lý Văn Hòa đến cửa Kha gia, hỏi Kha Hồng Tuyết: “Hàn Anh, Trần Minh Nghĩa tổ chức tiệc chiêu đãi mời các bạn học trong kinh thành, ngươi nhận được thiệp mời chưa?”
Kha Hồng Tuyết nghĩ lại, Trần Minh Nghĩa là cháu đích tôn của Thượng thư Bộ Lại, ở học phủ luôn có nhiều người ủng hộ.
Kha Hàn Anh là người kết giao rộng rãi, trước đây thường cùng xuống núi uống rượu, lẽ ra cũng phải nhận được thiệp mời.
Chỉ là mấy ngày nay tâm tư hắn không ở trên này, cũng không để ý mà thôi.
Lúc này, Lý Văn Hòa nhắc đến, hắn mới nhớ quản gia có nói qua với hắn, nhưng lúc đó hắn đang bàn với đầu bếp món ăn tối để học huynh ăn thêm vài miếng nên từ chối qua loa.
Nghĩ đến đây, Kha Hồng Tuyết hỏi: “ Sao lại mời khách?”
Lý Văn Hòa đáp: “Nghe nói có một cô chị họ được chọn vào cung làm tài nhân, mấy hôm nay cha hắn không rảnh để quản hắn nên mới muốn ra ngoài ăn tiệc.”
Tiệc chiêu đãi là giả, ăn chơi đàng điếm là thật.
Kha Hồng Tuyết vốn lười đi, định từ chối, nhưng quay đầu nhìn trời, nhớ ra hôm nay trời đẹp, chắc tối sao cũng đẹp, do dự một lúc, nói: “ Ngươi đợi một chút.”
Nói rồi đi vào phủ, Lý Văn Hòa ngẩn người, vừa theo vừa hỏi: “Ê? Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi hỏi học huynh có đi không.” Kha Hồng Tuyết không quay đầu lại.
Lý Văn Hòa: “Học huynh? Học huynh nào? Ngươi mời ai về nhà ở…”
Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên im bặt.
Kha phủ rất lớn, viện này nối viện kia, còn cách viện Thần Hi xa lắm, bỗng thấy một người bước ra từ góc khuất.
Theo sau Mộc Cảnh Tự có một gã sai vặt ôm một ống trúc, bên trong đựng vài bông hoa mai tươi mới.
Y nhìn thấy hai người đi tới, dừng bước, gật đầu với Lý Văn Hòa, rồi nói với Kha Hồng Tuyết: “Mấy hôm trước bếp đưa ta ít nước tuyết, ta muốn pha chút trà hoa mai, nên đi hái một ít trong vườn nhà ngươi, không phiền chứ?”
Kha Hồng Tuyết ngẩn ra, rồi cười: “Tất nhiên không phiền, vậy đủ chưa? Không đủ thì để người đi hái thêm.”
“Đủ rồi, uống không được bao nhiêu. “Mộc Cảnh Tự trả lời, sau đó nhìn về phía Lý Văn Hòa:“ Văn Hòa tới đây có chuyện gì ư?”
Đầu óc Tiểu Lý công tử đơ ra, trừng to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần, nghe vậy hồi lâu cũng không trả lời.
Vẫn là Kha Hồng Tuyết nói: “Hắn hỏi ta buổi tối có đi dự tiệc không.”
“À. “Mộc Cảnh Tự gật đầu, lại hỏi hắn:“ Ngươi muốn đi không?”
Kha Hồng Tuyết cười ném vấn đề trở về: “Xem tâm ý của huynh. Nếu huynh ở nhà thấy phiền muốn ra ngoài dạo chơi, chúng ta sẽ đi. Nếu lười tham gia náo nhiệt, thì chúng ta ở nhà pha trà, chỗ ta còn có chút hoa cúc phơi khô vào mùa thu, uống ngon lắm.”
Mùa đông mọi thứ đều lười biếng, hai người nói chuyện, phía sau là vườn mai nở rộ của Kha phủ, trên đầu là ánh nắng chiếu qua mái ngói lưu ly, Lý Văn Hòa cảm thấy một cảm giác không thực, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Mộc Cảnh Tự ban đầu định từ chối, nhưng rồi hỏi: “Tiệc gì?”
Kha Hồng Tuyết đáp: “ Huynh cũng biết đó, Trần Minh Nghĩa bày trò, không có danh tiếng đứng đắn gì cả, chỉ là tụ tập mấy học sinh trong kinh thôi. Nếu chán thì chúng ta về sớm, lúc đó trên sông Kim Phấn chắc có người thả đèn, may mắn có thể thấy người biểu diễn làm xiếc, chúng ta có thể đi xem rồi chơi ném vòng.”
Mộc Cảnh Tự liếc hắn một cái, kỳ thật cũng nhìn ra tâm tư của hắn, gật đầu nói: “Ta trở về thay quần áo.”
“Được. “Kha đại thiếu gia cười càng rực rỡ,“ Mang thêm áo khoác, buổi tối lạnh, không mang cũng không sao, mặc của ta cũng được.”
Lúc này Mộc Cảnh Tự không để ý đến hắn nữa, xoay người đi về phía viện nhà mình.
Kha Hàn Anh nhìn y rời đi một hồi, quay đầu lại, nụ cười trên mặt không hề tan.
Lý Văn Hòa cuối cùng cũng tỉnh khỏi trạng thái khiếp sợ, hắn nhịn lại nhịn, không nhịn được nữa vừa tức giận vừa như cố lấy can đảm phản đối Kha Hồng Tuyết, nói nhỏ: “ Ngươi không thể làm thế.”
Giọng quá nhỏ, Kha Hồng Tuyết không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại: “Cái gì?”
Lý Văn Hòa lấy hết can đảm, tự cho mình một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nghiêm túc mà lại nói một câu: “Ngươi không thể làm như vậy.”
“Làm thế nào?” Kha đại thiếu gia rất là mê mang.
Từ khi quen Kha Hàn Anh, Lý Văn Hòa ít khi trái ý hắn giờ lại như quyết tâm, trừng mắt nói: “Mộc học huynh là người học rộng, học thức hơn không biết bao nhiêu người dưới bầu trời này, có hoài bão, sau này chắc chắn thi đỗ làm quan, phục vụ nhân dân, có sự nghiệp, trở thành quan tốt nuôi dưỡng bách tính một phương.”
Kha Hồng Tuyết chớp chớp mắt, không hiểu sao đứa trẻ này câu trước còn nói về mình, câu sau đã nói về học huynh.
Nhưng không thể không nói, hắn khen Mộc Cảnh Tự làm mình rất vui.
Vì thế Kha Hồng Tuyết cười cười, gật đầu: “Cho nên?”
“Cho nên ngươi lại…lại--” Lý Văn Hòa tự nói rồi mặt đỏ bừng, có vẻ khó mở lời.
Kha Hồng Tuyết: “Thế nào?”
“Sao có thể giống mấy tên con cháu bại hoại vô công rồi nghề kia, không danh không phận mà nuôi người trong nhà? Kha đại thiếu gia ngươi, gia cảnh, tài trí, dung mạo đều có, muốn người nào mà không được, sao lại phải giam giữ Mộc học huynh? Ngươi làm vậy là cắt đứt tiền đồ, hủy hoại danh tiếng của huynh ấy, ngươi có biết không?!”
Lý Văn Hòa nói năng có khí phách từng câu từng chữ, Kha Hồng Tuyết nghe xong sững sờ.
Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu nở nụ cười, tầm mắt ném đến góc tường viện, thầm nghĩ may mà học huynh đã đi thay đồ, nếu không nghe thấy lời lẽ kinh thiên động địa này của tên ngốc kia, không biết sẽ nghĩ gì.
“Ngươi còn cười được!” Lý Văn Hòa rất không hài lòng với thái độ cà lơ phất phơ của cha hắn, thậm chí quyết tâm, nếu Kha Hàn Anh thực sự là kẻ ăn chơi trác táng, làm hại tiền đồ người khác thì hắn sẽ trả lại hết những món quà đã nhận trong những năm qua, cắt đứt mọi quan hệ.
Kha Hồng Tuyết cười đủ rồi, từ xa thấy bóng trắng đi ra từ sân, mới ngưng cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
Hắn giơ tay gõ lên trán Lý Văn Hòa: “ Ngươi nói ngược rồi.”
Lý Văn Hòa: “...?”
Kha Hồng Tuyết bước tới chỗ Mộc Cảnh Tự, chỉ để lại một câu: “Là huynh ấy không cho ta danh phận.”
Lý Văn Hòa: “...?”
Mộc Cảnh Tự đứng xa, không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy Kha Hồng Tuyết gõ vào Lý Văn Hòa, đến gần, hơi nhíu mày hỏi: “ Ngươi đánh tiểu Lý làm gì?”
Kha Hồng Tuyết: “ Hắn không chú tâm học hành, cả ngày không biết đọc loại sách vớ vẩn nào, đầu óc toàn những chuyện bẩn thỉu, ta đánh là vì tốt cho hắn.”
Mộc Cảnh Tự nghi hoặc nhìn hắn, không tin lắm, nhưng lại thấy mặt và cổ Lý Văn Hòa đỏ bừng, lập tức liên tưởng đến hai chữ “bẩn thỉu”, cảm thấy lời Kha Hồng Tuyết cũng có chút đáng tin.
Y im lặng một lúc, vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng khuyên: “Tuổi này, vẫn nên chú trọng học hành.”
Tiểu Lý còn chưa thoát khỏi hai chữ “bẩn thỉu” mà Kha Hồng Tuyết gán cho, nghe học huynh như tiên nhân lại thêm một câu này, ngây ra: “...”
Đánh, đánh hội đồng à?
/49
|