Công ty Trần Mộc Tình không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là có một hạng mục mấu chốt bị chặn. Dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giành được nó, lúc Trần Mộc Tình mở họp cũng chỉ nhướng mày: “Vậy tạm gác sang một bên đi!”
Đồng Lạc nói cô: “Em bình tĩnh thật đấy!”
Trần Mộc Tình nhún vai, làm ra vẻ bất lực, trời không sập, cố gắng cũng không có kết quả, vậy thì hãy quên đi.
Cô là người cầm lên được thì bỏ xuống được.
Trần Mộc Tình dứt khoát mô tả qua với Tần Thâm, sau đó bỗng nói: “Anh muốn hợp tác với bọn em không? Người một nhà, dễ thương lượng.”
Tần Thâm vừa cảm thán trong lòng, mong không có ngày mình bị cô “buông”, vừa liếc cô: “Không muốn.”
Chưa kể đến việc kinh doanh của hai công ty hoàn toàn không trùng khớp, nếu thực sự hợp tác cô cũng sẽ không khách sáo, khuôn mặt thì ngọt ngào nhưng lòng dạ thì đen tối!
“Vô tình quá.” Trần Mộc Tình giả vờ giận dỗi.
Đôi khi cô trông rất trẻ con, ngày nào Tưởng Khiết cũng rất thắc mắc vì sao cô có thể làm bà chủ, lâu lâu sẽ hỏi một câu: “Công ty của con vẫn chưa đóng cửa đâu nhỉ?”
Tưởng Khiết không ưng những việc nhỏ nhặt ở công ty cô, bình thường gần như không hỏi.
Hai người trở về ăn cơm, Tưởng Khiết an ủi Tần Thâm xong lại hỏi cô: “Không ngủ đủ giấc à? Quầng thâm mắt đen như thế này, mẹ nghe em con nói gần đây công ty con bận đến mức không rảnh lo việc nhà, có lẽ công ty sắp đóng cửa. Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Trong giọng nói có chứa vài phần trêu chọc, còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa, không biết còn tưởng là mẹ kế.
Trần Mộc Tình đói lả người, vùi đầu ăn cơm, cô nói mơ hồ: “Trần Tiểu Cẩu rảnh rỗi thật đấy! Nếu không có việc gì thì yêu đương đi! Tuổi này rồi còn chưa hẹn hò với ai, mất mặt chết đi được.”
Nói mới nhớ hình như cô thực sự chưa từng nghe bất cứ tin tức yêu đương nào, đột nhiên cô ngẩng đầu, trêu chọc cậu: “Ôi chao, cún con ngây thơ của chúng ta.”
Trần Tiểu Cẩu đá vào chân cô cách bàn ăn, tức giận đến nỗi lỗ tai đỏ bừng: “Sao chị khó ưa thế! Già rồi mà còn không đứng đắn.”
Trần Mộc Tình đá lại: “Phiền chết em.”
Trần Tiểu Cẩu không làm gì được cô, cậu túm lấy Tần Thâm bảo: “Anh rể, anh xem chị ấy kìa!”
Cảnh này đã từng diễn ra cả trăm nghìn lần! Tần Thâm tập mãi thành quen, anh gật đầu: “Em biết rồi đấy, anh thuộc quyền quản lý của cô ấy, nhưng cô ấy không thuộc quyền quản lý của anh.”
Trần Tiểu Cẩu tức giận: “Anh rể, anh phải vùng lên chứ, đàn ông không thể không có khí phách được.”
Tần Thâm nhướng mày: “Vậy em vùng dậy trước đi, em cao hơn cô ấy một cái đầu còn gì!”
Trần Mộc Tình híp mắt lườm Tần Thâm.
Trần Tiểu Cẩu đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Một ngày làm em trai, cả đời làm em trai.” Cho dù có thể đánh thắng thì cậu cũng không dám đánh đâu!
Tưởng Khiết không ngừng nhìn họ: “Được rồi, ăn cơm đi, có trẻ con không cơ chứ.”
Miểu Miểu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh gật đầu, cô bé lặp lại: “Có trẻ con không cơ chứ.”
Giọng sữa ngọt ngào của bạn nhỏ nói người lớn trẻ con, một đám người đều không nhịn được cười.
Cuối cùng bố cũng xen vào: “Có cần giúp đỡ không?”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Cần, con cần một trăm triệu đầu tư, bố yêu dấu!”
Ông Trần lườm cô: “Biến.”
“Ồ.”
-
Tần Thâm không hỏi chi tiết, có đôi lúc cô thoải mái đến mức bạn không thể nhìn ra cô thực sự không để ý hay giả vờ không thèm để ý.
Anh nhờ người khác hỏi thăm một chút.
Chuyện không lớn, nhưng người cạnh tranh ác ý là người quen cũ của cô.
Là tên Tề Nhiên học tranh sơn dầu hồi đại học, lúc trước muốn cạy góc tường của Tần Thâm rồi bị Trần Mộc Tình nhìn thấu và mắng một hồi.
Mẹ cậu ta tái hôn đến Nam Lâm, cậu ta tốt nghiệp cũng ở lại Nam Lâm làm việc, câu ta có một người anh kế cũng làm trang sức, bây giờ Tề Nhiên làm việc ở bộ phận thiết kế ở công ty của anh trai cậu ta.
Tốt nghiệp đã lâu như vậy, cũng không đến mức còn nhớ rõ mối thù khi còn trẻ, kinh doanh không phải trò đùa, quyền lực của Tề Nhiên hẳn là không lớn đến thế.
Anh suy nghĩ một lát rồi không xem xét thêm nữa.
Chẳng qua lúc về nhà anh hỏi Trần Mộc Tình có cần hỗ trợ không, không cần đầu tư cá nhân, cô không thiếu chút tiền kia, huống chi tài khoản riêng của anh đều do Trần Mộc Tình quản lý.
Nếu cô thực sự cần, anh sẽ nói mấy câu với anh kế Mạc Thiệu Văn của Tề Nhiên.
Lần này Trần Mộc Tình không lắm mồm nữa: “Không cần, không tới nỗi tổn thất nặng. Chỉ là em không biết đối phương muốn làm gì, hạng mục này bọn họ trả nhiều hơn ba điểm, bằng không đối tác cũng sẽ không thấy tiền sáng mắt. Tính toán như vậy khả năng cao là sẽ thâm hụt tiền, thâm hụt tiền cũng muốn tranh với em, tính ra em cũng xuất sắc phết đấy chứ.”
Tần Thâm thử hỏi: “Thù riêng à?”
Trần Mộc Tình thậm chí còn không nhớ Tề Nhiên, cô lắc đầu: “Không đâu, đều là làm trang sức, bọn em chủ yếu làm dòng cao cấp, bọn họ thì chủ yếu làm thị trường đại chúng, phạm vi kinh doanh cũng khác bọn em, chưa từng giao dịch với nhau trước đây.” Cô suy nghĩ: “Hay bọn họ muốn mở rộng phạm vị kinh doanh?”
Tần Thâm không nhiều lời, anh chỉ dặn dò: “Vậy em để ý một chút.”
Đánh chết Trần Mộc Tình cũng không nghĩ tới người tranh giành với cô là Tề Nhiên.
Cô và Đồng Lạc đi tham gia triển lãm trang sức, sau đó cùng nhau đi dự tiệc tối.
Một tay cô cầm ly rượu, một tay cầm điện thoại, cúi đầu dựa vào trước bàn dài trả lời tin nhắn, cái ly bị người nào đó chạm nhẹ vào.
“Lâu rồi không gặp.”
Trần Mộc Tình ngẩng đầu, có lẽ sửng sốt bảy tám giây cũng không nhận ra ai, cô chỉ thấy hơi quen mắt, vì vậy hỏi: “Anh là?”
Đối phương hơi thất vọng mà cụp mắt: “Tề Nhiên, đàn chị đúng là quý nhân hay quên việc.”
-
“Ban đầu cậu ta để tóc dài, sau khi cắt tóc em không nhận ra.” Lúc về nhà, Trần Mộc Tình đã nhắc đến chuyện này với Tần Thâm.
Tần Thâm có cảm giác khó chịu không nói rõ được khi hai người gặp mặt, bởi vậy anh hỏi: “Cậu ta nói gì với em?”
Trần Mộc Tình đi giày cao gót cả ngày nên rất mệt, lúc này đã tắm xong nhưng cô không muốn sấy tóc. Cô nằm trên giường chơi game xếp hình tetris, Tần Thâm ngồi ở mép giường sấy tóc cho cô, tạm tắt máy sấy tóc khi hỏi chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không thân quen, cũng chẳng có gì để nói. Lần đầu tiên em phát hiện đàn ông hóng hớt như vậy, đã lâu không tiếp xúc, hỏi em về chuyện công việc thì thôi, đây cậu ta lại hỏi em có còn yêu đương hay không.”
Tần Thâm hơi nhíu mày.
“Em bảo con của em đã bảy tuổi rồi.” Trần Mộc Tình chơi game xếp hình tetris rất kém, chưa được bao lâu đã chết, cô ném điện thoại sang một bên, xoay người ôm lấy Tần Thâm: “Chắc không phải cậu ta có việc cần em giúp đâu nhỉ?”
Tần Thâm nghĩ thầm: Không đến mức đó, nhưng có lẽ có tâm tư khác.
Trần Mộc Tình hôn Tần Thâm một cái: “Không vay tiền, không tham gia hôn lễ, không mua bảo hiểm, nguyên tắc của em đó.”
Tần Thâm mỉm cười, xoay người cô lại, tiếp tục sấy tóc cho cô, không biết nên cảm thán rằng tâm tư cô đơn thuần, hay nên xét lại mình tâm tư quá sâu.
“Đừng gặp riêng cậu ta, nếu cần gì có thể gọi cho anh.” Anh vẫn không nhịn được nói.
Trần Mộc tình “Ồ” một tiếng, sau đó mới hỏi: “Tại sao?”
Tần Thâm: “Không sao cả, cảm giác... Cậu ta không giống người tốt.”
Trần Mộc Tình không nhịn được cười rộ lên: “Anh đáng yêu quá!”
-
Chẳng qua trực giác của Tần Thâm cũng không sai, hôm nay không phải lần đầu tiên Tần Thâm ra ngoài gặp phải một trận mưa to, sau đó mí mắt cứ giật giật mãi. Ngày hôm qua Trần Mộc Tình thêm một ứng dụng mạng xã hội vào điện thoại của anh, hôm nay anh nhận được một tin đề xuất: Sau mười năm ở bên nhau, bạn còn có thể tin rằng tình cảm của các bạn bền vững không gì có thể phá vỡ, sẽ không có ai có thể nhân cơ hội xen vào hay không?
Từ hẹn hò đến kết hôn, anh và Trần Mộc Tình đã vượt qua mười năm.
Mười năm này, đôi lúc anh sẽ tự hỏi mình rằng anh có thể giữ được cô bao lâu? Hoặc nói là, nếu có người thứ ba xuất hiện, cô có chuyển hướng sang người khác hay không.
Anh đã bắt đầu tin là cô yêu anh, bắt đầu tin tình yêu của cô cũng lâu dài và nồng cháy, bắt đầu hiểu rằng tình cảm có thể phát ra trong nháy mắt, nhưng hôn nhân là việc làm ăn dài lâu và gắn bó.
Thỉnh thoảng anh vẫn không thể tránh được cảm giác bất an.
Anh không phải là người thú vị, mà tình cờ cô lại cực kỳ không thích người không thú vị.
Sau khi đến công ty, anh mở một cuộc họp khẩn cấp. Lúc thư ký báo cáo lịch trình, nhân tiện nhắc một câu, hôm nay chủ tịch Mạc hẹn ăn cơm.
Chủ tịch Mạc chính là bố của tên Mạc Thiệu Văn kia, có chút quan hệ cá nhân với bố anh, cho nên thỉnh thoảng chủ tịch Mạc sẽ mời anh đi ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm. Có đôi khi ông ấy cũng sẽ gọi Mạc Thiệu Văn theo, vì vậy hai người đã từng gặp nhau vài lần, có thể nói được mấy cậu.
Tần Hạc Khanh kể, khi còn trẻ chủ tịch Mạc rất ngông cuồng, từng cãi nhau om sòm với người vợ thứ nhất, lúc tuổi già hối hận muốn cứu vãn nhưng lại bị từ chối. Cuối cùng ông ấy giận dỗi định cưới một họa sĩ xinh đẹp để chọc giận vợ cũ, kết quả vợ cũ hoàn toàn không để ý, ông ấy đâm lao phải theo lao nên đành phát triển cuộc hôn nhân thứ hai cho thật tốt. Sau cùng mới phát hiện đối phương dễ dàng đồng ý gả cho ông ấy, cũng chỉ là vì giận dỗi với chồng trước, hai người phạm sai lầm cùng ở một chỗ, cũng đành tạm chấp nhận như vậy.
Mấy năm gần đây chủ tịch Mạc qua lại thân thiết với Tần Hạc Khanh, có lẽ cũng muốn thiết lập mối quan hệ giữa con cháu của mình. Năm nào ông ấy cũng buồn bực không vui, sức khỏe thì không tốt lắm, con trai Mạc Thiệu Văn lại không có đầu óc kinh doanh, làm bố rầu thối ruột.
Chẳng qua chỉ là một buổi hẹn ăn cơm bình thường nhưng Tần Thâm cứ cảm thấy lo lắng không yên.
Có lẽ vì chợt nhận ra con riêng của chủ tịch Mạc lại là Tề Nhiên.
Họ hẹn nhau tại một căn bếp riêng trong sân vườn, đi dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu một hồi lâu mới đi đến một cái đình, dưới đình có một cái bàn, chủ tịch Mạc và sếp Mạc nhỏ đều ở đó, mấy người phục vụ thì đứng bên cạnh.
Lúc Tần Thâm được dẫn tới, chủ tịch Mạc nhiệt tình đứng lên: “A Thâm!”
Tần Thâm gật đầu: “Chú Mạc.”
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, chủ tịch Mạc thúc giục Mạc Thiệu Văn rất nhiều lần: “Sao thằng Nhiên vẫn chưa đến? Gọi điện thoại hỏi xem rốt cuộc thằng bé đang làm gì?”
Mạc Thiệu Văn rời đi một lát, khi quay về có phần bất lực nói: “Nó nói có cô gái mời nó ăn cơm, nó không dễ rời đi lắm.”
“Kết bạn hả?”
Mạc Thiệu Văn nhún vai: “Không biết, nghe nói là đàn chị đại học của nó, gần đây ngày nào cũng chạy đi gặp, không thèm đến công ty.” Anh ấy vẫn luôn không thích người em trai này của mình lắm, nên giọng nói mang theo chút oán trách.
Chủ tịch Mạc cười xin lỗi Tần Thâm: “Con trai út của chú, năm nay mới về Nam Lâm, vẫn chưa có cơ hội dẫn cho cháu gặp, thằng bé đến tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn, có tiếp xúc với các cô gái là chuyện tốt, lần sau chú lại dẫn thằng bé đến gặp cháu.”
Tần Thâm gật đầu, anh không nói gì thêm, lông mày vẫn nhíu chặt.
Dường như mưa bên ngoài đang rơi dữ dội hơn.
Nửa tiếng trước Trần Mộc Tình gửi tin nhắn cho anh: Anh không về thì em cũng không về, em đi ăn cơm với Đồng Lạc.
Hôm qua tan làm đến chín giờ tối mới về nhà, cô nói đi xem phim cùng Đồng Lạc.
Cuối tuần trước... Cuối tuần trước cô đến thị trấn để sưu tầm phong tục, ở nhà một người đồng hương trên trấn qua đêm.
Chẳng lẽ đều đi gặp Tề Nhiên?
Lý trí nói cho anh biết rằng anh không thể tin lời Mạc Thiệu Văn, cũng có thể “đàn chị” kia hoàn toàn không phải Trần Mộc Tình.
Nhưng trái tim Tần Thâm vẫn không tránh khỏi việc bị bóp chặt một lát, vì thế suốt bữa ăn anh đều hơi phân tâm, rời đi sớm.
Mạc Thiệu Văn tiễn anh, anh ấy cầm ô thay Tần Thâm, đột nhiên bảo: “Mấy hôm trước em mới biết chị dâu cũng nhìn trúng hạng mục bọn em giành được lần trước, thằng em trai kia của em muốn bắt được việc kinh doanh mới, nên em để nó đi làm, không ngờ lại gây thêm rắc rối cho anh.”
Tần Thâm mím môi: “Chút việc nhỏ, cô ấy cũng không để bụng.”
Mạc Thiệu Văn cười bảo: “Vậy là tốt rồi. Lần sau chắc chắn em sẽ nhận lỗi với chị dâu.”
Buổi chiều trời vẫn mưa không ngừng, anh rời công ty sớm một tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tài xế quay đầu hỏi anh: “Sếp Tần, có phải thuận đường đến trường học không ạ?”
Trước đây lúc tan làm sớm, anh luôn tự mình đi đón Miểu Miểu và Tiểu Ngư.
“Không cần, để tài xế trong nhà đi đón.”
Giọng nói của Tần Thâm hơi lạnh lùng, anh duỗi tay nới lỏng cổ áo, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Trần Mộc Tình: “Anh tan làm sớm, thuận đường đến đón em nhé?”
Hình như Trần Mộc Tình hơi mệt, cô ngáp một cái: “Không cần, tối nay em có chút việc.”
Hiếm khi anh dò hỏi tới cùng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Việc gì?”
“Không có gì, Đồng Lạc đổi nhà mới, em đến làm tiệc tân gia với chị ấy.” Cô hơi ngập ngừng.
Cô không nói dẫn anh tới, mà anh rất ít khi chủ động đi theo, nhưng lần này anh lại hỏi: “Anh đi cùng em nhé?”
Trần Mộc Tình vẫn từ chối: “Không cần... Không có ai khác, anh đi sẽ chán đó.”
Sắc mặt Tần Thâm dần trầm xuống, có lẽ ngày mưa khó chịu, cảm xúc của anh cũng dễ mất không chế, có một khoảnh khắc anh muốn truy hỏi xem rốt cuộc cô đi gặp ai.
Nhưng anh chỉ buột miệng thốt ra có một câu: “Nhưng anh muốn gặp em, bây giờ. Rất muốn.”
Ngón tay anh hơi cong lại, theo bản năng nắm chặt điện thoại, trong chốc lát anh thấy mình như một đứa học sinh trung học trẻ con và gây rối vô cớ, nhưng anh lại có chút hy vọng mình là người được cô chọn.
Đầu bên kia im lặng vài giây, cuối cùng thở dài: “Vậy anh đến đón em đi, nhanh lên, bây giờ em xuống.”
“Được.” Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Đồng Lạc hỏi cô: “Em thở dài gì thế?”
Trần Mộc Tình nhún vai: “Bạn lớn nhà em đang giận dỗi! Em phải đi an ủi vỗ về.”
Đồng Lạc “Hả?” một tiếng: “Tần Thâm? Giận dỗi?”
Cô ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Trần Mộc Tình ngáp liên tục, gần đây cô không ngủ ngon, do đó cô buồn ngủ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Trước lúc cô xách túi rời khỏi văn phòng, Đồng Lạc giữ cô lại, tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”
Trần Mộc Tình lắc đầu: “Em không biết, chắc là nhớ em.”
Sau đó cô bị Đồng Lạc lườm, cô cười đi ra ngoài, trước khi xuống dưới cô còn chào hỏi với những người khác, tuyên bố rằng những ai đã làm xong việc có thể tan tầm trước, một đám người reo hò nhảy nhót.
Cô đợi ở bãi đỗ xe ngầm chưa đến năm phút thì Tần Thâm đã tới.
Lúc đi được nửa đường, Tần Thâm bảo tài xế xuống xe, anh tự mình lái xe đến, nhìn thấy cô hạ cửa kính xuống thì lộ ra gương mặt vô cảm, mắt kính gác trên sống mũi anh trông có vẻ càng tăng thêm cảm giác xa cách.
Chỉ nhìn vẻ mặt thì cũng không biết xảy ra chuyện gì, Trần Mộc Tình vòng qua ghế phụ ngồi, sau đó ghé sát lại mặt anh tỉ mỉ nghiên cứu: “Anh không vui hả?”
Tần Thâm khẽ lắc đầu: “Không.”
Trần Mộc Tình nhìn vẻ mặt của anh, cô nhướng mày, đây rõ ràng là có, vì thế cô tiếp tục đoán: “Công ty xảy ra chuyện à?”
Lần này anh lắc đầu rất nhanh chóng: “Không.”
Xem ra không phải chuyện công ty, cô vẫn nhìn anh: “Vậy là Miểu Miểu và Tiểu Ngư chọc anh?”
“Không.”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Hiểu rồi, vậy thì là em chọc anh.”
Cô hôn lên miệng anh, sau đó lại hôn một chút: “Thế em đã làm gì, để em chết thoải mái chút nào.”
Anh tháo kính, bỗng nhiên giữ lấy cổ cô rồi hôn môi, mang theo một chút giận dỗi, cô cảm giác đầu lưỡi hơi âm ỉ đau.
Anh tựa vào trán cô: “Gần đây em thường không ở nhà, còn nói dối anh, anh nghĩ, có phải em chán anh hay không, hay là anh làm gì đó không tốt?”
Đồng Lạc đã chuyển nhà từ hai tháng trước, tuy cô chưa từng nói, nhưng không có nghĩa là anh không biết.
Trần Mộc Tình há miệng, sau một hồi lâu mới giơ tay véo anh một cái: “Anh nhạy bén thế, không cho em chút thể diện nào! Không phải sắp đến sinh nhật anh sao, lần trước em quên mất, dáng vẻ thất vọng mà giả vờ không thèm để ý của anh khiến em cảm thấy em chính là đồ cầm thú.”
Tần Thâm suy nghĩ suốt cả quãng đường, nhưng lại không ngờ là vì chuyện này.
Anh không khỏi xác nhận: “Giữa trưa em ăn cơm với Tề Nhiên à?”
Trần Mộc Tình lắc đầu: “Anh đột nhiên nhắc tới cậu ta làm gì? Không phải giữa trưa em đã nói với anh rồi à, em đi ăn cơm cùng Đồng Lạc. Vốn định ra ngoài ăn tạm gì đó, kết quả con trai chị ấy tới đưa cơm, có cả phần của em, tuổi còn nhỏ mà rất có triển vọng đó!”
Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Tần Thâm cũng rơi xuống đất, sau đó anh không khỏi nghi ngờ mình bị trúng tà, anh cười khẩy rồi nói: “Anh cũng biết nấu cơm.”
Trần Mộc Tình ngửi được mùi chua, sau đó nhớ ra anh vừa mới nhắc đến Tề Nhiên, cảm thấy vị chua ấy càng nặng hơn.
Trần Mộc Tình đoán rằng anh nghĩ cô hẹn hò với người khác sau lưng anh, vì thế cô không khỏi cảm thấy buồn cười, giơ tay nhéo mặt anh: “Ừ ừ ừ, anh giỏi nhất. Không phải anh cho rằng em và Tề Nhiên kia có gì đó đấy chứ? Gần đây em không gặp cậu ta, một lần cũng không, hơn nữa em đã biết cậu ta giở trò mờ ám với hạng mục lần trước, nhiều năm rồi mà vẫn kém duyên như vậy, lần sau gặp chắc chắn em sẽ mắng chết cậu ta.”
Tần Thâm: “Ồ.”
Trần Mộc Tình thấy dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của anh thì càng vui hơn: “Anh ngắm em kỹ như thế này, em còn tưởng mình là tiên nữ.”
Tần Thâm ngước mắt: “Em là tiên nữ.”
“Anh sến quá...” Cô xoa cánh tay, sau đó lại ngập ngừng gật đầu: “Nhưng em thích.”
Tần Thâm mỉm cười, anh cúi đầu thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.
“Về nhà thôi.”
Trần Mộc Tình vừa dựa người lên ghế đã bắt đầu ngáp, cô lải nhải về việc mình làm trong ngày hôm nay, nói này nói kia rồi ngủ thiếp đi mất.
Mưa cả ngày, lúc lái xe ra khỏi hầm, anh lại bị ánh hoàng hôn vàng rực làm chói mắt.
Không biết trời đột nhiên trong lành từ khi nào.
Tần Thâm thích trời trong, thích treo búp bê cầu nắng dưới mái hiên ban công, câu nói anh học được đầu tiên chính là sau cơn mưa trời lại sáng. Từ lúc đăng ký đến bây giờ, tài khoản mạng xã hội của anh vẫn là “Hôm nay trời trong”...
Trời trong là Tình trong Trần Mộc Tình (*).
(*)Chú thích trong phần giới thiệu truyện.
——Em nghe thấy không, toàn bộ thế giới của anh, đều đang thay anh nói yêu em.
(Hoàn chính văn)
Đồng Lạc nói cô: “Em bình tĩnh thật đấy!”
Trần Mộc Tình nhún vai, làm ra vẻ bất lực, trời không sập, cố gắng cũng không có kết quả, vậy thì hãy quên đi.
Cô là người cầm lên được thì bỏ xuống được.
Trần Mộc Tình dứt khoát mô tả qua với Tần Thâm, sau đó bỗng nói: “Anh muốn hợp tác với bọn em không? Người một nhà, dễ thương lượng.”
Tần Thâm vừa cảm thán trong lòng, mong không có ngày mình bị cô “buông”, vừa liếc cô: “Không muốn.”
Chưa kể đến việc kinh doanh của hai công ty hoàn toàn không trùng khớp, nếu thực sự hợp tác cô cũng sẽ không khách sáo, khuôn mặt thì ngọt ngào nhưng lòng dạ thì đen tối!
“Vô tình quá.” Trần Mộc Tình giả vờ giận dỗi.
Đôi khi cô trông rất trẻ con, ngày nào Tưởng Khiết cũng rất thắc mắc vì sao cô có thể làm bà chủ, lâu lâu sẽ hỏi một câu: “Công ty của con vẫn chưa đóng cửa đâu nhỉ?”
Tưởng Khiết không ưng những việc nhỏ nhặt ở công ty cô, bình thường gần như không hỏi.
Hai người trở về ăn cơm, Tưởng Khiết an ủi Tần Thâm xong lại hỏi cô: “Không ngủ đủ giấc à? Quầng thâm mắt đen như thế này, mẹ nghe em con nói gần đây công ty con bận đến mức không rảnh lo việc nhà, có lẽ công ty sắp đóng cửa. Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Trong giọng nói có chứa vài phần trêu chọc, còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa, không biết còn tưởng là mẹ kế.
Trần Mộc Tình đói lả người, vùi đầu ăn cơm, cô nói mơ hồ: “Trần Tiểu Cẩu rảnh rỗi thật đấy! Nếu không có việc gì thì yêu đương đi! Tuổi này rồi còn chưa hẹn hò với ai, mất mặt chết đi được.”
Nói mới nhớ hình như cô thực sự chưa từng nghe bất cứ tin tức yêu đương nào, đột nhiên cô ngẩng đầu, trêu chọc cậu: “Ôi chao, cún con ngây thơ của chúng ta.”
Trần Tiểu Cẩu đá vào chân cô cách bàn ăn, tức giận đến nỗi lỗ tai đỏ bừng: “Sao chị khó ưa thế! Già rồi mà còn không đứng đắn.”
Trần Mộc Tình đá lại: “Phiền chết em.”
Trần Tiểu Cẩu không làm gì được cô, cậu túm lấy Tần Thâm bảo: “Anh rể, anh xem chị ấy kìa!”
Cảnh này đã từng diễn ra cả trăm nghìn lần! Tần Thâm tập mãi thành quen, anh gật đầu: “Em biết rồi đấy, anh thuộc quyền quản lý của cô ấy, nhưng cô ấy không thuộc quyền quản lý của anh.”
Trần Tiểu Cẩu tức giận: “Anh rể, anh phải vùng lên chứ, đàn ông không thể không có khí phách được.”
Tần Thâm nhướng mày: “Vậy em vùng dậy trước đi, em cao hơn cô ấy một cái đầu còn gì!”
Trần Mộc Tình híp mắt lườm Tần Thâm.
Trần Tiểu Cẩu đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Một ngày làm em trai, cả đời làm em trai.” Cho dù có thể đánh thắng thì cậu cũng không dám đánh đâu!
Tưởng Khiết không ngừng nhìn họ: “Được rồi, ăn cơm đi, có trẻ con không cơ chứ.”
Miểu Miểu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh gật đầu, cô bé lặp lại: “Có trẻ con không cơ chứ.”
Giọng sữa ngọt ngào của bạn nhỏ nói người lớn trẻ con, một đám người đều không nhịn được cười.
Cuối cùng bố cũng xen vào: “Có cần giúp đỡ không?”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Cần, con cần một trăm triệu đầu tư, bố yêu dấu!”
Ông Trần lườm cô: “Biến.”
“Ồ.”
-
Tần Thâm không hỏi chi tiết, có đôi lúc cô thoải mái đến mức bạn không thể nhìn ra cô thực sự không để ý hay giả vờ không thèm để ý.
Anh nhờ người khác hỏi thăm một chút.
Chuyện không lớn, nhưng người cạnh tranh ác ý là người quen cũ của cô.
Là tên Tề Nhiên học tranh sơn dầu hồi đại học, lúc trước muốn cạy góc tường của Tần Thâm rồi bị Trần Mộc Tình nhìn thấu và mắng một hồi.
Mẹ cậu ta tái hôn đến Nam Lâm, cậu ta tốt nghiệp cũng ở lại Nam Lâm làm việc, câu ta có một người anh kế cũng làm trang sức, bây giờ Tề Nhiên làm việc ở bộ phận thiết kế ở công ty của anh trai cậu ta.
Tốt nghiệp đã lâu như vậy, cũng không đến mức còn nhớ rõ mối thù khi còn trẻ, kinh doanh không phải trò đùa, quyền lực của Tề Nhiên hẳn là không lớn đến thế.
Anh suy nghĩ một lát rồi không xem xét thêm nữa.
Chẳng qua lúc về nhà anh hỏi Trần Mộc Tình có cần hỗ trợ không, không cần đầu tư cá nhân, cô không thiếu chút tiền kia, huống chi tài khoản riêng của anh đều do Trần Mộc Tình quản lý.
Nếu cô thực sự cần, anh sẽ nói mấy câu với anh kế Mạc Thiệu Văn của Tề Nhiên.
Lần này Trần Mộc Tình không lắm mồm nữa: “Không cần, không tới nỗi tổn thất nặng. Chỉ là em không biết đối phương muốn làm gì, hạng mục này bọn họ trả nhiều hơn ba điểm, bằng không đối tác cũng sẽ không thấy tiền sáng mắt. Tính toán như vậy khả năng cao là sẽ thâm hụt tiền, thâm hụt tiền cũng muốn tranh với em, tính ra em cũng xuất sắc phết đấy chứ.”
Tần Thâm thử hỏi: “Thù riêng à?”
Trần Mộc Tình thậm chí còn không nhớ Tề Nhiên, cô lắc đầu: “Không đâu, đều là làm trang sức, bọn em chủ yếu làm dòng cao cấp, bọn họ thì chủ yếu làm thị trường đại chúng, phạm vi kinh doanh cũng khác bọn em, chưa từng giao dịch với nhau trước đây.” Cô suy nghĩ: “Hay bọn họ muốn mở rộng phạm vị kinh doanh?”
Tần Thâm không nhiều lời, anh chỉ dặn dò: “Vậy em để ý một chút.”
Đánh chết Trần Mộc Tình cũng không nghĩ tới người tranh giành với cô là Tề Nhiên.
Cô và Đồng Lạc đi tham gia triển lãm trang sức, sau đó cùng nhau đi dự tiệc tối.
Một tay cô cầm ly rượu, một tay cầm điện thoại, cúi đầu dựa vào trước bàn dài trả lời tin nhắn, cái ly bị người nào đó chạm nhẹ vào.
“Lâu rồi không gặp.”
Trần Mộc Tình ngẩng đầu, có lẽ sửng sốt bảy tám giây cũng không nhận ra ai, cô chỉ thấy hơi quen mắt, vì vậy hỏi: “Anh là?”
Đối phương hơi thất vọng mà cụp mắt: “Tề Nhiên, đàn chị đúng là quý nhân hay quên việc.”
-
“Ban đầu cậu ta để tóc dài, sau khi cắt tóc em không nhận ra.” Lúc về nhà, Trần Mộc Tình đã nhắc đến chuyện này với Tần Thâm.
Tần Thâm có cảm giác khó chịu không nói rõ được khi hai người gặp mặt, bởi vậy anh hỏi: “Cậu ta nói gì với em?”
Trần Mộc Tình đi giày cao gót cả ngày nên rất mệt, lúc này đã tắm xong nhưng cô không muốn sấy tóc. Cô nằm trên giường chơi game xếp hình tetris, Tần Thâm ngồi ở mép giường sấy tóc cho cô, tạm tắt máy sấy tóc khi hỏi chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không thân quen, cũng chẳng có gì để nói. Lần đầu tiên em phát hiện đàn ông hóng hớt như vậy, đã lâu không tiếp xúc, hỏi em về chuyện công việc thì thôi, đây cậu ta lại hỏi em có còn yêu đương hay không.”
Tần Thâm hơi nhíu mày.
“Em bảo con của em đã bảy tuổi rồi.” Trần Mộc Tình chơi game xếp hình tetris rất kém, chưa được bao lâu đã chết, cô ném điện thoại sang một bên, xoay người ôm lấy Tần Thâm: “Chắc không phải cậu ta có việc cần em giúp đâu nhỉ?”
Tần Thâm nghĩ thầm: Không đến mức đó, nhưng có lẽ có tâm tư khác.
Trần Mộc Tình hôn Tần Thâm một cái: “Không vay tiền, không tham gia hôn lễ, không mua bảo hiểm, nguyên tắc của em đó.”
Tần Thâm mỉm cười, xoay người cô lại, tiếp tục sấy tóc cho cô, không biết nên cảm thán rằng tâm tư cô đơn thuần, hay nên xét lại mình tâm tư quá sâu.
“Đừng gặp riêng cậu ta, nếu cần gì có thể gọi cho anh.” Anh vẫn không nhịn được nói.
Trần Mộc tình “Ồ” một tiếng, sau đó mới hỏi: “Tại sao?”
Tần Thâm: “Không sao cả, cảm giác... Cậu ta không giống người tốt.”
Trần Mộc Tình không nhịn được cười rộ lên: “Anh đáng yêu quá!”
-
Chẳng qua trực giác của Tần Thâm cũng không sai, hôm nay không phải lần đầu tiên Tần Thâm ra ngoài gặp phải một trận mưa to, sau đó mí mắt cứ giật giật mãi. Ngày hôm qua Trần Mộc Tình thêm một ứng dụng mạng xã hội vào điện thoại của anh, hôm nay anh nhận được một tin đề xuất: Sau mười năm ở bên nhau, bạn còn có thể tin rằng tình cảm của các bạn bền vững không gì có thể phá vỡ, sẽ không có ai có thể nhân cơ hội xen vào hay không?
Từ hẹn hò đến kết hôn, anh và Trần Mộc Tình đã vượt qua mười năm.
Mười năm này, đôi lúc anh sẽ tự hỏi mình rằng anh có thể giữ được cô bao lâu? Hoặc nói là, nếu có người thứ ba xuất hiện, cô có chuyển hướng sang người khác hay không.
Anh đã bắt đầu tin là cô yêu anh, bắt đầu tin tình yêu của cô cũng lâu dài và nồng cháy, bắt đầu hiểu rằng tình cảm có thể phát ra trong nháy mắt, nhưng hôn nhân là việc làm ăn dài lâu và gắn bó.
Thỉnh thoảng anh vẫn không thể tránh được cảm giác bất an.
Anh không phải là người thú vị, mà tình cờ cô lại cực kỳ không thích người không thú vị.
Sau khi đến công ty, anh mở một cuộc họp khẩn cấp. Lúc thư ký báo cáo lịch trình, nhân tiện nhắc một câu, hôm nay chủ tịch Mạc hẹn ăn cơm.
Chủ tịch Mạc chính là bố của tên Mạc Thiệu Văn kia, có chút quan hệ cá nhân với bố anh, cho nên thỉnh thoảng chủ tịch Mạc sẽ mời anh đi ăn cơm, uống trà, nói chuyện phiếm. Có đôi khi ông ấy cũng sẽ gọi Mạc Thiệu Văn theo, vì vậy hai người đã từng gặp nhau vài lần, có thể nói được mấy cậu.
Tần Hạc Khanh kể, khi còn trẻ chủ tịch Mạc rất ngông cuồng, từng cãi nhau om sòm với người vợ thứ nhất, lúc tuổi già hối hận muốn cứu vãn nhưng lại bị từ chối. Cuối cùng ông ấy giận dỗi định cưới một họa sĩ xinh đẹp để chọc giận vợ cũ, kết quả vợ cũ hoàn toàn không để ý, ông ấy đâm lao phải theo lao nên đành phát triển cuộc hôn nhân thứ hai cho thật tốt. Sau cùng mới phát hiện đối phương dễ dàng đồng ý gả cho ông ấy, cũng chỉ là vì giận dỗi với chồng trước, hai người phạm sai lầm cùng ở một chỗ, cũng đành tạm chấp nhận như vậy.
Mấy năm gần đây chủ tịch Mạc qua lại thân thiết với Tần Hạc Khanh, có lẽ cũng muốn thiết lập mối quan hệ giữa con cháu của mình. Năm nào ông ấy cũng buồn bực không vui, sức khỏe thì không tốt lắm, con trai Mạc Thiệu Văn lại không có đầu óc kinh doanh, làm bố rầu thối ruột.
Chẳng qua chỉ là một buổi hẹn ăn cơm bình thường nhưng Tần Thâm cứ cảm thấy lo lắng không yên.
Có lẽ vì chợt nhận ra con riêng của chủ tịch Mạc lại là Tề Nhiên.
Họ hẹn nhau tại một căn bếp riêng trong sân vườn, đi dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu một hồi lâu mới đi đến một cái đình, dưới đình có một cái bàn, chủ tịch Mạc và sếp Mạc nhỏ đều ở đó, mấy người phục vụ thì đứng bên cạnh.
Lúc Tần Thâm được dẫn tới, chủ tịch Mạc nhiệt tình đứng lên: “A Thâm!”
Tần Thâm gật đầu: “Chú Mạc.”
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, chủ tịch Mạc thúc giục Mạc Thiệu Văn rất nhiều lần: “Sao thằng Nhiên vẫn chưa đến? Gọi điện thoại hỏi xem rốt cuộc thằng bé đang làm gì?”
Mạc Thiệu Văn rời đi một lát, khi quay về có phần bất lực nói: “Nó nói có cô gái mời nó ăn cơm, nó không dễ rời đi lắm.”
“Kết bạn hả?”
Mạc Thiệu Văn nhún vai: “Không biết, nghe nói là đàn chị đại học của nó, gần đây ngày nào cũng chạy đi gặp, không thèm đến công ty.” Anh ấy vẫn luôn không thích người em trai này của mình lắm, nên giọng nói mang theo chút oán trách.
Chủ tịch Mạc cười xin lỗi Tần Thâm: “Con trai út của chú, năm nay mới về Nam Lâm, vẫn chưa có cơ hội dẫn cho cháu gặp, thằng bé đến tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn, có tiếp xúc với các cô gái là chuyện tốt, lần sau chú lại dẫn thằng bé đến gặp cháu.”
Tần Thâm gật đầu, anh không nói gì thêm, lông mày vẫn nhíu chặt.
Dường như mưa bên ngoài đang rơi dữ dội hơn.
Nửa tiếng trước Trần Mộc Tình gửi tin nhắn cho anh: Anh không về thì em cũng không về, em đi ăn cơm với Đồng Lạc.
Hôm qua tan làm đến chín giờ tối mới về nhà, cô nói đi xem phim cùng Đồng Lạc.
Cuối tuần trước... Cuối tuần trước cô đến thị trấn để sưu tầm phong tục, ở nhà một người đồng hương trên trấn qua đêm.
Chẳng lẽ đều đi gặp Tề Nhiên?
Lý trí nói cho anh biết rằng anh không thể tin lời Mạc Thiệu Văn, cũng có thể “đàn chị” kia hoàn toàn không phải Trần Mộc Tình.
Nhưng trái tim Tần Thâm vẫn không tránh khỏi việc bị bóp chặt một lát, vì thế suốt bữa ăn anh đều hơi phân tâm, rời đi sớm.
Mạc Thiệu Văn tiễn anh, anh ấy cầm ô thay Tần Thâm, đột nhiên bảo: “Mấy hôm trước em mới biết chị dâu cũng nhìn trúng hạng mục bọn em giành được lần trước, thằng em trai kia của em muốn bắt được việc kinh doanh mới, nên em để nó đi làm, không ngờ lại gây thêm rắc rối cho anh.”
Tần Thâm mím môi: “Chút việc nhỏ, cô ấy cũng không để bụng.”
Mạc Thiệu Văn cười bảo: “Vậy là tốt rồi. Lần sau chắc chắn em sẽ nhận lỗi với chị dâu.”
Buổi chiều trời vẫn mưa không ngừng, anh rời công ty sớm một tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tài xế quay đầu hỏi anh: “Sếp Tần, có phải thuận đường đến trường học không ạ?”
Trước đây lúc tan làm sớm, anh luôn tự mình đi đón Miểu Miểu và Tiểu Ngư.
“Không cần, để tài xế trong nhà đi đón.”
Giọng nói của Tần Thâm hơi lạnh lùng, anh duỗi tay nới lỏng cổ áo, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Trần Mộc Tình: “Anh tan làm sớm, thuận đường đến đón em nhé?”
Hình như Trần Mộc Tình hơi mệt, cô ngáp một cái: “Không cần, tối nay em có chút việc.”
Hiếm khi anh dò hỏi tới cùng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Việc gì?”
“Không có gì, Đồng Lạc đổi nhà mới, em đến làm tiệc tân gia với chị ấy.” Cô hơi ngập ngừng.
Cô không nói dẫn anh tới, mà anh rất ít khi chủ động đi theo, nhưng lần này anh lại hỏi: “Anh đi cùng em nhé?”
Trần Mộc Tình vẫn từ chối: “Không cần... Không có ai khác, anh đi sẽ chán đó.”
Sắc mặt Tần Thâm dần trầm xuống, có lẽ ngày mưa khó chịu, cảm xúc của anh cũng dễ mất không chế, có một khoảnh khắc anh muốn truy hỏi xem rốt cuộc cô đi gặp ai.
Nhưng anh chỉ buột miệng thốt ra có một câu: “Nhưng anh muốn gặp em, bây giờ. Rất muốn.”
Ngón tay anh hơi cong lại, theo bản năng nắm chặt điện thoại, trong chốc lát anh thấy mình như một đứa học sinh trung học trẻ con và gây rối vô cớ, nhưng anh lại có chút hy vọng mình là người được cô chọn.
Đầu bên kia im lặng vài giây, cuối cùng thở dài: “Vậy anh đến đón em đi, nhanh lên, bây giờ em xuống.”
“Được.” Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cúp điện thoại, Đồng Lạc hỏi cô: “Em thở dài gì thế?”
Trần Mộc Tình nhún vai: “Bạn lớn nhà em đang giận dỗi! Em phải đi an ủi vỗ về.”
Đồng Lạc “Hả?” một tiếng: “Tần Thâm? Giận dỗi?”
Cô ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Trần Mộc Tình ngáp liên tục, gần đây cô không ngủ ngon, do đó cô buồn ngủ đến mức hồn lìa khỏi xác.
Trước lúc cô xách túi rời khỏi văn phòng, Đồng Lạc giữ cô lại, tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”
Trần Mộc Tình lắc đầu: “Em không biết, chắc là nhớ em.”
Sau đó cô bị Đồng Lạc lườm, cô cười đi ra ngoài, trước khi xuống dưới cô còn chào hỏi với những người khác, tuyên bố rằng những ai đã làm xong việc có thể tan tầm trước, một đám người reo hò nhảy nhót.
Cô đợi ở bãi đỗ xe ngầm chưa đến năm phút thì Tần Thâm đã tới.
Lúc đi được nửa đường, Tần Thâm bảo tài xế xuống xe, anh tự mình lái xe đến, nhìn thấy cô hạ cửa kính xuống thì lộ ra gương mặt vô cảm, mắt kính gác trên sống mũi anh trông có vẻ càng tăng thêm cảm giác xa cách.
Chỉ nhìn vẻ mặt thì cũng không biết xảy ra chuyện gì, Trần Mộc Tình vòng qua ghế phụ ngồi, sau đó ghé sát lại mặt anh tỉ mỉ nghiên cứu: “Anh không vui hả?”
Tần Thâm khẽ lắc đầu: “Không.”
Trần Mộc Tình nhìn vẻ mặt của anh, cô nhướng mày, đây rõ ràng là có, vì thế cô tiếp tục đoán: “Công ty xảy ra chuyện à?”
Lần này anh lắc đầu rất nhanh chóng: “Không.”
Xem ra không phải chuyện công ty, cô vẫn nhìn anh: “Vậy là Miểu Miểu và Tiểu Ngư chọc anh?”
“Không.”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Hiểu rồi, vậy thì là em chọc anh.”
Cô hôn lên miệng anh, sau đó lại hôn một chút: “Thế em đã làm gì, để em chết thoải mái chút nào.”
Anh tháo kính, bỗng nhiên giữ lấy cổ cô rồi hôn môi, mang theo một chút giận dỗi, cô cảm giác đầu lưỡi hơi âm ỉ đau.
Anh tựa vào trán cô: “Gần đây em thường không ở nhà, còn nói dối anh, anh nghĩ, có phải em chán anh hay không, hay là anh làm gì đó không tốt?”
Đồng Lạc đã chuyển nhà từ hai tháng trước, tuy cô chưa từng nói, nhưng không có nghĩa là anh không biết.
Trần Mộc Tình há miệng, sau một hồi lâu mới giơ tay véo anh một cái: “Anh nhạy bén thế, không cho em chút thể diện nào! Không phải sắp đến sinh nhật anh sao, lần trước em quên mất, dáng vẻ thất vọng mà giả vờ không thèm để ý của anh khiến em cảm thấy em chính là đồ cầm thú.”
Tần Thâm suy nghĩ suốt cả quãng đường, nhưng lại không ngờ là vì chuyện này.
Anh không khỏi xác nhận: “Giữa trưa em ăn cơm với Tề Nhiên à?”
Trần Mộc Tình lắc đầu: “Anh đột nhiên nhắc tới cậu ta làm gì? Không phải giữa trưa em đã nói với anh rồi à, em đi ăn cơm cùng Đồng Lạc. Vốn định ra ngoài ăn tạm gì đó, kết quả con trai chị ấy tới đưa cơm, có cả phần của em, tuổi còn nhỏ mà rất có triển vọng đó!”
Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Tần Thâm cũng rơi xuống đất, sau đó anh không khỏi nghi ngờ mình bị trúng tà, anh cười khẩy rồi nói: “Anh cũng biết nấu cơm.”
Trần Mộc Tình ngửi được mùi chua, sau đó nhớ ra anh vừa mới nhắc đến Tề Nhiên, cảm thấy vị chua ấy càng nặng hơn.
Trần Mộc Tình đoán rằng anh nghĩ cô hẹn hò với người khác sau lưng anh, vì thế cô không khỏi cảm thấy buồn cười, giơ tay nhéo mặt anh: “Ừ ừ ừ, anh giỏi nhất. Không phải anh cho rằng em và Tề Nhiên kia có gì đó đấy chứ? Gần đây em không gặp cậu ta, một lần cũng không, hơn nữa em đã biết cậu ta giở trò mờ ám với hạng mục lần trước, nhiều năm rồi mà vẫn kém duyên như vậy, lần sau gặp chắc chắn em sẽ mắng chết cậu ta.”
Tần Thâm: “Ồ.”
Trần Mộc Tình thấy dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của anh thì càng vui hơn: “Anh ngắm em kỹ như thế này, em còn tưởng mình là tiên nữ.”
Tần Thâm ngước mắt: “Em là tiên nữ.”
“Anh sến quá...” Cô xoa cánh tay, sau đó lại ngập ngừng gật đầu: “Nhưng em thích.”
Tần Thâm mỉm cười, anh cúi đầu thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.
“Về nhà thôi.”
Trần Mộc Tình vừa dựa người lên ghế đã bắt đầu ngáp, cô lải nhải về việc mình làm trong ngày hôm nay, nói này nói kia rồi ngủ thiếp đi mất.
Mưa cả ngày, lúc lái xe ra khỏi hầm, anh lại bị ánh hoàng hôn vàng rực làm chói mắt.
Không biết trời đột nhiên trong lành từ khi nào.
Tần Thâm thích trời trong, thích treo búp bê cầu nắng dưới mái hiên ban công, câu nói anh học được đầu tiên chính là sau cơn mưa trời lại sáng. Từ lúc đăng ký đến bây giờ, tài khoản mạng xã hội của anh vẫn là “Hôm nay trời trong”...
Trời trong là Tình trong Trần Mộc Tình (*).
(*)Chú thích trong phần giới thiệu truyện.
——Em nghe thấy không, toàn bộ thế giới của anh, đều đang thay anh nói yêu em.
(Hoàn chính văn)
/47
|