Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 126: Băng Phách Thần Kiếm

/538


Pháp bảo Phi Chu tốc độ phi thường. Ước chừng khoảng bốn ngàn dặm, cũng chỉ là một khắc đồng hồ, tuy rằng không bằng Nguyên Anh cao thủ, nhưng như vậy đã trên tu sĩ Kim Đan phổ thông rồi.

Bằng tốc độ cao như vậy, hơn hai canh giờ sau, rốt cuộc tới giữa trưa, cũng tới được một đỉnh núi cao phong cảnh dị thường tú lệ.

Đây là một tòa núi nhấp nhô, nơi nơi rậm rạp xanh tươi. Vụ khí nồng đậm vờn quanh núi, mà trên đỉnh núi lại cực kỳ thanh lương, nhìn xuống dưới, cảnh sắc như thi như họa.

Lúc đám người Huyền Thiên Biệt Viện đi tới, trên đỉnh núi đã có khoảng hai mươi tòa đại hình pháp bảo khác nhau. Đa số là Phi Chu, cũng có Lâu Các hoặc giả mô dạng tiểu sơn. Chúng đều là pháp bảo của các môn phái khác.

Trên đỉnh núi lúc này đã đứng không ít người, mọi người rải rác thành rất nhiều nhóm, theo từng môn phái rõ . Đám người Tiểu Bàn dưới sự dẫn dắt của Hỏa Long đạo nhân, bay xuống Phi Chu, tùy tiện tìm một địa phương an tĩnh tạm nghỉ.

Tiểu Bàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tu sĩ môn phái khác như vậy, hắn bắt đầu bắt đầu tử tế đánh giá. Rất nhanh hắn đã phát hiện, những môn phái này muôn hình muôn vẻ, cơ hồ bao gồm tất cả các đại phái trong Thương Mang Cơn.

Mặc dù Tiểu Bàn chưa từng gặp qua, nhưng nhìn tướng mạo bọn họ, cũng không khó lắm để đoán ra là ai. Tỷ như đám gia hỏa một thân huyết y kia, tám phần chính là người Ma Đạo Huyết Ảnh Môn. Đám gia hỏa gầy như tre, thì hẳn là Khổ Trúc Môn. Đám trên người màu sắc rực rỡ kia, thỉnh thoảng có trùng tử bay ra, nhất định là môn hạ Trùng Tu nhất mạch, không chính không tà Vạn Trùng Lĩnh. Còn có một số gia hỏa cả thân sát khí, hắc vụ triền thân, tất nhiên là người của Thiên Ma Môn.

Những tên tu sĩ tà phái đó, mỗi tên bộ dáng cổ quái, cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lai lịch. Về phần đám người chính phái, ngược lại không thể nào dễ dàng phân biệt, toàn là một bộ tiên phong đạo cốt, kiểu dáng lưng vác bảo kiếm hoặc là pháp bảo. Duy chỉ người của Tuyền Ki Các, cũng tương đối dễ nhận thức, bởi vì các nàng đều là những nữ tu sĩ mỹ lệ.

Tuy rằng thoạt nhìn tựa như chúng nhân đều là tùy ý lựa chọn địa phương đứng, nhưng là Tiểu Bàn lại dần dần nhìn ra một chút huyền cơ, đó chính là chính tà song phương, đều phi thường tự giác đứng ở hai bên, các phái trung lập vừa chính vừa tà thì đứng giữa ngăn cách. Hiển nhiên là để tránh cho bọn họ phát sinh xung đột.

Bất quá, chính tà song phương tổng số lượng người chiếm hết tám phần, mặc kệ các phái trung lập ở giữa, mỗi bên đều dùng ánh mắt lạnh nhìn đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát một trận đại loạn.

Ngay lúc Tiểu Bàn quan sát tứ phía, một đám bạch y mỹ nhân, dưới sự dẫn dắt của một trung niên mỹ phụ, đi tới trước mặt mọi người Huyền Thiên Biệt Viện.

Vị mỹ phụ kia cả người toát ra khí chất cao nhã, gần với thiên nhiên. Linh khí ẩn mà không lộ, vừa nhìn chính là Nguyên Anh cao thủ. Chỉ thấy ả mỉm cười, đi tới trước mặt Hỏa Long, hơi hơi thi lễ nói : "Hỏa Long sư huynh! Mấy năm không gặp, sư huynh phong thái vẫn như xưa nha!" (thằng này dịch nghe yểu điệu quá >.< , nhưng thôi không sửa)

"Không dám!" Hỏa Long đạo nhân lại cũng không dám thất lễ, nhanh chóng đáp lễ nói : "Hác sư muội mới là phong thái như xưa, ta đã muốn già rồi!"

"Ha ha, sư huynh kHác khí!" Hác mỹ phụ cười nói: "Huyền Thiên biệt viện vừa mới kích sát Phượng Minh Lão Ma, danh tiếng nổi như gió, sư huynh chỉ sợ ở trong đó ra sức rất nhiều, thì làm sao có thể già đây?"

Hỏa Long vừa nghe đối phương nói như vậy, nhất thời biến sắc, biết đối phương lần này lai giả bất thiện(người đến không phải người tốt). Cho nên hắn lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận ứng phó nói : "Hác tiên tử đây là đề cao ta thái quá rồi. Người giết chết Phượng Minh Lão Ma bất quá là là một tên vãn bối, lão phu không chút động thủ a?"

"A, quả nhiên như thế?" Hác mỹ phụ nhãn tình sáng lên, lập tức tò mò nói : "Không biết là vị thiếu niên anh hùng giết chết Phượng Minh Lão Ma, không biết ta có may mắn được gặp mặt hay không a?"

"Ha ha, đương nhiên!" Hỏa Long đạo nhân mỉm cười, lập tức hướng Tiểu Bàn nói : "Tống Chung. Còn không nhanh tới ra mắt Tuyền Ki các Hác tiền bối!"

Tiểu Bàn nghe vậy, đành phải đứng ra, khom người thi lễ, hắn vừa định ân cần thăm hỏi, nhưng không ngờ đối diện bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười, đồng thời một nữ hài tinh nghịch nhịn không được xuất ngôn cười nói, "Tống Chung, trời ạ, tên này cũng thật là kì lạ nha!"

"Ha ha." Lời ấy vừaxuất ra, nhất thời khiến cho chúng nữ Tuyền Ki Các đều cười rộ lên.

Ngay cả Hác mỹ phụ, cũng không chịu nổi một trận cười khẽ. Mà đáng giận nhất chính là, lũ tiểu tử Huyền Thiên Biệt Viện, không ngờ cũng xáp vào giúp vui, cùng người ta cười rộ lên. Khiến cho Tiểu Bàn xấu hổ vô cùng, nén giận trong lòng, lời chào hỏi cũng không nói ra.

Hỏa Long đối với Tiểu Bàn trong lòng còn có thành kiến, tự nhiên đối với việc Tiểu Bàn chịu nhục làm như nhìn không thấy. Nhưng mà Hồng Ảnh lại không chấp nhận được Tiểu Bàn bị người khi dễ, nàng lập tức giận dữ nên đứng ra nói : "Cười cười cười cái gì, có cái gì buồn cười hả!"

Nguyên bản ở một bên im lặng Thủy Tĩnh cũng không chịu được, cau mày, nhẹ nhàng nói: "Tuyền Ki Các quả nhiên khí thế bất phàm, rất có phong phạm danh môn đại phái!"

Sau khi Hác mỹ phụ nghe được lời hai người nói, ả nhất thời cả kinh trong lòng, đối với Hồng Ảnh, bất quá là kinh ngạc do nàng bảo vệ cho Tiểu Bàn, nhưng chỉ cần liếc qua là nhìn thấu tính cách nàng không hề có tâm kế, điều này làm cho ả ít nhiều có chút yên tâm. Tu sĩ như thế, ngày sau có lẽ sẽ trở thành cường giả pháp lực vô biên, nhưng mà tâm cơ không ưu việt, không thể đứng đầu một phái, dẫn dắt môn phái phồn vinh hưng thịnh. Nhưng mà Thủy Tĩnh thì không giống, nhẹ nhàng một câu trái lại ý vị trào phúng, lập tức liền đánh trúng điểm yếu hại, chỉ đích danh đối phương bao nhiêu phân lượng. Một câu, liền khiến cho đoàn người Tuyền Ki Các cảm thấy trên mặt nóng rát, cực kỳ ngượng ngùng.

Hác mỹ phụ trong lòng âm thầm cảnh giác nói, 'Nhìn xem, Huyền Thiên biệt viện quả thật là nhân tài đông đúc a! Hồng Ảnh thiên phú kinh nhân thì thôi, như thế nào Thủy Tĩnh này thiên phú đã cao, lại còn có tâm kế nữa? Chỉ sợ nàng ngày sau tất sẽ trở thành nhân vật kinh thiên động địa, cần phải lưu tâm nhiều!'

Ý niệm này trong đầu Hác họ mỹ phụ chợt lóe lên, nhưng ả ngoài mặt lại không chút nào lộ ra, chỉ mỉm cười nói, "Ai nha nha, môn hạ càn rở, để mọi người chê cười rồi!"

Hác mỹ phụ chỉ dùng một câu nhẹ nhàng, liền hóa giải xấu hổ vừa rồi, quả nhiên cũng là một người có tâm kế.

Sau đó ả tươi cười dịu dàng nhìn Tiểu Bàn, nói: “Tiểu tử niên kỷ còn nhỏ, nhưng có thể kích sát Phượng Minh Lão Ma, ngày sau tất tiền đồ vô lượng!”

"Không dám, vãn bối chỉ là nhất thời may mắn mà thôi!" Tiểu Bàn vội nói.

"Ngươi đương nhiên là nhất thời may mắn. Bất quá chỉ là gia hỏa chiếm tiện nghi của người khác mà thôi!" Một thiếu nữ trong Tuyền Ki Các không để ý trưởng bối có mặt ở đây mà châm chọc nói.

Đối với loại hành vi thất lễ rõ ràng này, Hác mỹ phụ căn bản nhìn như không thấy, ngược lại bàng quan cười cười, hiển nhiên đây là ả trước đó âm thầm bày mưu cho môn hạ làm.

Đối mặt loại khiêu khích ngu ngốc này, Tiểu Bàn căn bản là thờ ơ, không thèm để ý đến. Ả kia thấy thái độ Tiểu Bàn như thế, còn tưởng rằng Tiểu Bàn khinh thường, chẳng thèm ngó tới, nhất thời giận tím mặt, lập tức ả liền nhảy ra nói : "Tên mập chết tiệt, ngươi chớ đắc ý, có bản lĩnh hãy ra cùng ta đại chiến một hồi, để cho ta xem ngươi có phải hay không là cái thứ gia hỏa chỉ biết dựa vào vận khí!"

"Không có hứng thú!" Tiểu Bàn bộ dạng uể oải nói.

"Như thế nào? Ngươi sợ?" Đối phương lập tức khiêu khích nói.

"Có thể không sợ sao!" Tiểu Bàn ra vẻ ủy khuất nói: "Đánh thua, bại bởi nữ nhân, thật là dọa người, đánh thắng, lại là khi dễ nữ nhân, vẫn là dọa người! Ta không phải loại ăn no rửng mở lên mà lại đi làm cái việc dọa người không đâu thế chứ?"

"Ha ha." Tiểu Bàn lời nói cực kỳ hài hước, không ít người xem náo nhiệt đều bị hắn pha trò làm cho cười rộ lên.

Mà Hác mỹ phụ cũng trong lòng chấn động, thầm nghĩ, ‘Tên mập này co được dãn được, tâm kế cũng thâm trầm, cũng lại là loại khó có thể dây vào! Sau này nên chú ý tên này nhiều.'

Khi chúng nhân tại đây bật cười, chỉ riêng thiếu nữ kia lại bị hắn trêu tức giận không nhẹ, ả nhịn không được mắng to: "Tên mập chết tiệt, ngươi đến cùng có phải nam nhân hay không? Như thế nào nói nói nhảm nhiều thế hả!"

Tiểu Bàn lần này căn bản là mặc kệ ả, chính là quay mặt nhìn Hác mỹ phụ, thản nhiên nói: "Tiền bối, đại chiến sắp tới, hai phái ta nên tránh lộn xộn gây chiến, để tránh bị người chê cười!" Nói xong, hắn nhìn lướt qua tu sĩ chính tà lưỡng phái chung quanh đang hướng nơi này xem, ý tứ rất rõ ràng, hiện tại mà đấu tranh nội bộ, thật sự không sáng suốt.

Nhưng mà, Tiểu Bàn hiển nhiên đánh giá thấp hận ý của Tuyền Ki Các đối với hắn. Hác mỹ phụ mỉm cười, nói: "Không ngại, bất quá chỉ là luận bàn bình thường mà thôi, Hỏa Long sư huynh, huynh thấy thế nào?"

"Ha ha, cũng tốt!" Hỏa Long cười nham hiểm một tiếng, nói : "Dù sao phải chút thời gian nữa mới có thể tiến nhập vàotrong cấm chế của Thiên Thúy Bình, để cho lũ hài tử chơi đùa trợ hứng cũng không tồi!"

Hiển nhiên, Hỏa Long gia hỏa này chỉ mong sao tên mập này, kẻ hắn thống hận nhất, tại đây hao tổn công lực thôi, cho nên không chỉ mặc kệ, ngược lại còn thêm dầu vào lửa. Việc này làm cho Tiểu Bàn tức giận không thôi. Nhưng mà người ta là trưởng bối, hắn tức khí cũng vô dụng.

Hác mỹ phụ nghe thấy Hỏa Long trả lời, nhất thời vui ra mặt, lập tức nói: "Thật là hợp ý ta! Nếu hỏa Long sư huynh cũng tán đồng, vậy chúng ta luận bàn một hồi nào!"

Thiếu nữ kia thấy thế, nhất thời mừng rỡ nói : "Ha ha, tên mập chết tiệt, xem ngươi lần này chạy đi đâu?"

Tiểu Bàn nhất thời tức giận khinh thường một hồi, thầm nói ‘ca ca thu thập ngươi chỉ là một cái phẩy cây… à nhầm tay, ta phải trốn sao? Ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ca ca lạt thủ tồi hoa! Vừa mới luyện chế Bính Hỏa Thần Lôi còn chưa khai trương ha, thôi thì hôm nay đem ngươi tế cờ vậy!’

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn trong mắt sát khí chợt lóe, liền muốn đi lên cùng ả so chiêu. Nhưng vừa lúc đó, một thanh âm mang hàn khí bỗng nhiên truyền đến, "Sư muội lui ra, trận này để ta đánh cho!"

Theo tiếng nói vừa dứt, một vị mỹ nữ như thiên tiên, lại lạnh như băng tuyết, liền mang theo hàn ý đầy người quỷ dị xuất hiện trước người Tiểu Bàn, đem thiếu nữ ngăn ở phía sau.

Thiếu nữ thấy thế, lập tức không thuận theo nói : "Sư tỷ, sao tỷ lại tranh với ta chứ!"

"Ngươi không phải là đối thủ của hắn!" Thiếu nữ hàn ý lãnh nhiên lạnh lùng nói: "Sẽ nếm thiệt thòi!"

"Xí, ta không tin!" Thiếu nữ kia lập tức không phục nói.

Nhưng mà Hác mỹ phụ lúc này lại lên tiếng nói, "Bình nhi, con hãy lui ra sau, trận này để cho sư tỷ của con. Tống tiểu huynh đệ người ta là người danh tiếng như cồn trong Huyền Thiên Biệt Biện, theo lý nên để cho sư tỷ của con ứng phó!"

Nhìn thấy sư phụ nói như vậy, vị thiếu nữ Bình nhi kia mới tin tưởng, vội thối lui. Hiển nhiên, ả rất rõ ràng tính cách sư phụ, tuyệt đối sẽ không nói dối lừa gạt mình. Nếu sư phụ nói mình đánh không lại hắn, như vậy liền khẳng định như thế, cho nên ả mới nhu thuận như thế.

Mà lúc này, Tiểu Bàn lại đang đánh giá thiếu nữ xinh đẹp mà lạnh như băng sơn trước mặt, đồng thời nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu đệ Tống Chung, nhưng không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?"

"Chúng ta đều là thập tam trọng thiên cảnh giới, lý nên theo như tuổi tác luận lớn nhỏ, cho nên ta phải là sư muội mới đúng!" Nói xong, ả hơi hơi hướng Tiểu Bàn khẽ chào, sau đó như trước dùng một loại ngữ khí băng lãnh nói: "Tiểu muội, Hàn Băng Nhi! Ra mắt Tống sư huynh!" (Chết với anh Tiểu Bàn ^^ )

"Không dám!" Tiểu Bàn thấy đối phương lễ nghĩa chu đáo, cũng không dám thất lễ, vội vàng đáp lễ nói : "Thì ra là Hàn sư muội, hạnh ngộ!"

Trong lúc hai người còn đang khách khí, Hỏa Long bên này cẩn thận đánh giá, sau khi nhìn mấy lần, hắn bỗng nhiên kinh hô: "Hác sư muội, trên người vị đệ tử này của ngươi hàn khí rất đặc thù, chẳng lẽ là kiện đồ vật kia?"

"Ha ha, Hỏa Long sư huynh quả nhiên tuệ nhãn như châu( mắt sáng như ngọc), không sai, Hàn Băng Nhi là chủ nhân thông linh chí bảo Băng Phách Thần Kiếm!" Hác mỹ phụ hơi có vẻ đắc ý nói.

Hác mỹ phụ lời vừa nói ra, nhất thời chỉ nghe thấy người chung quanh nhất tề hít một ngụm lãnh khí. Nguyên nhân, thực sự là Tuyền Ki Băng Phách Thần Kiếm rất nổi danh, là Tuyền Ki Các chấn các chi bảo.

Truyền thuyết, vật ấy thực sự không phải do ai luyện chế mà thành, mà là trong trăm vạn dặm sơn mạch Bắc Phương Sơn, hình thành một tòa tuyết sơn cực hàn thai nghén ra một loại linh vật. Sau khi nó sinh ra linh trí, lại bắt đầu tự động hấp thu thiên địa tinh hoa tiến hành tu luyện, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng hình thành một chuôi Tiên Thiên Thông Linh Chí Bảo. Trong một cơ hội ngẫu nhiên, bị một vị tu sĩ Phân Thần Tuyền Ki các phát hiện rồi thu phục. Hắn lại hao tốn không biết bao nhiêu công phu trên nó, cuối cùng luyện chế thành chuôi Tuyền Ki Băng Phách Thần Kiếm đại danh đỉnh đỉnh này.

Nghe nói, kiếm này trong tay cao giai tu sĩ khi thi triển hết uy lực, có thể nháy mắt băng phong ngàn dặm, vô luận cả người lẫn vật, đều bị diệt sát. Uy lực cường hãn, quả thực khiến kẻ khác phát cuồng. Có thể nói, đây là một kiếm chuyên môn vì giết người mà sinh ra. Đem so sánh, đồng dạng là thông linh chí bảo Phượng Minh Đao, bất quá chỉ là tốc độ nhanh một ít, nhưng mà luận lực sát thương, đó là thúc ngựa cũng đuổi không kịp người ta.

Bất quá, Băng Phách Thần Kiếm mặc dù đang ở Tuyền Ki Các, nhưng là từ khi chủ nhân của nó chết đi, nó vẫn ở chỗ nào đó trong Tuyền Ki Các bí mật ẩn tu, gần vạn năm chưa từng xuất hiện, thậm chí rất nhiều người đều quên đi sự tồn tại của nó.

Nhưng mà tại lúc này, một vị thiếu nữ tên là Hàn Băng Nhi, lại trở thành chủ nhân của nó, cũng mang theo nó xuất hiện ở nơi đây. Còn hướng Tiểu Bàn phát ra khiêu chiến.

Khi đã biết Băng Phách Thần Kiếm ở trên người Hàn Băng Nhi, chúng nhân tại đây đều không ngoại lệ, nhịn không được đối với Tiểu Bàn sinh ra ý nghĩ đồng tình, đồng loạt âm thầm thở dài nói: ‘Hài tử đáng thương này, chết chắc rồi!'

Thậm chí ngay cả chính Tiểu Bàn trong lòng cũng là một trận bồn chồn, hắn nhẹ nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó hơi kinh hãi nói : "Hàn sư muội, thời gian không còn sớm, chúng ta có thể hay không lần sau tiếp tục 'Luận bàn' a?" Hiển nhiên, đối mặt uy phong lẫm lẫm Băng Phách Thần Kiếm, tên mập này rốt cục có chút lo sợ!

*DG: trong vài chương này có các mỹ nữ của Tuyền Ki các nhưng toàn là độc phụ, các chương sau lại ra tay với Tiểu Bàn độc ác, nên mình gọi là ả hết, không dùng nàng như nhưng cô nàng khác nha.


/538

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status