Quần áo của hắn vấy đầy bùn đất, máu tươi hòa trong cây cỏ, sắc mặt tái nhợt cắt không chút máu, có thể xem là xám như tro tàn. Hắn chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, ngồi trên đất thở hổn hển. Tần Cửu nhìn thấy tay hắn đang gắt gao nắm chặt lại, nàng biết, hắn đang rất khẩn trương, siết chặt đến nỗi làm cho các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Tần Cửu chưa bao nhìn thấy Nhan Túc chật vật đến như vậy.
Tuy hắn té ngã trên đất, vết thương trên người chảy máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc khóa chặt trên mặt Tần Cửu, bên trong ánh mắt, toát ra yếu ớt hòa cùng sợ hãi.
Giống như một đứa trẻ yếu đuối đang sợ hãi.
Đừng đi! Hắn nói.
Hắn vẫn còn chưa nhìn kĩ nàng, nhìn đôi mắt sáng trong veo của nàng. Hắn vẫn chưa ôm nàng, hòng kiểm tra xem nàng rốt cuộc là người thật hay là ảo ảnh. Hắn vẫn chưa được nghe chính miệng nàng thừa nhận nàng là Tố Tố, hắn không thể để nàng đi.
Nếu nàng rời khỏi, hắn sợ hết thảy mọi thứ sẽ hóa thành một giấc mộng.
Giấc mộng như thế này, mấy ngày nay hắn đã không ngừng mơ thấy. Mỗi một lần tỉnh giấc, hắn đều bị tuyệt vọng bi thương khoét sâu vào xương tủy. Cảm giác này, làm cho trái tim hắn ngày một úa tàn.
Hắn ngoan cường chống tay đứng lên, từng bước một, đi về phía Tần Cửu.
Tần Cửu nheo mắt lại, nhìn Nhan Túc cõng ánh chiều tà trên người, hoảng hốt nhớ lại nhiều năm trước.
Vị thiếu niên hăng hái ngồi trên lưng Sư Tư Bạch, vận một thân quần áo cưỡi ngựa màu tím, áo choàng thêu hoa văn hình mây cùng màu bay phần phật trong gió. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trong sáng, đôi mắt như hai hòn ngọc lóng lánh rực rỡ thực say lòng người.
Hắn hiện tại, không còn là Nhan Túc trước kia nữa.
Nàng hiện tại, cũng không còn là Bạch Tố Huyên của ngày trước.
Bọn họ lúc này, chẳng còn gì để nói, còn gì để nói nữa đâu?
Cùng lắm chỉ là ba năm ngắn ngủi, giật mình phát hiện tựa như đã qua nhiều năm.
Nhan Túc bước từng bước một, lê theo cơ thể bị thương, đi về phía Tần Cửu.
Hắn thấy rõ đôi con ngươi của nàng, đuôi mắt có phần quyến rũ lấp loáng, đúng là thần thái của Tố Tố.
Trong lòng hắn mừng như điên, là nàng, chính là Tố Tố của hắn, nha đầu mà hắn trao gửi tình cảm chân thành.
Cảm tạ trời xanh, nàng còn sống, còn sống.
Gần, một bước, hai bước, ba bước...
Hắn ngay lập tức có thể ôm chặt lấy nàng.
An Lăng vương, xin dừng bước! Giọng nói khô khan của Viên Bá vang lên. Nhưng Nhan Túc lại như không hề nghe thấy lời ông nói, cũng không mảy may có chút chần chừ, trái lại càng làm cho hắn bước về phía Tần Cửu nhanh hơn.
Viên Bá nhíu mày, vung tay, lạnh giọng ra lệnh: An Lăng vương, đắc tội!
Vài Kiêu Kỵ binh bước nhanh qua, tay thủ đao kiếm, bắt chéo chắn trước mặt Nhan Túc, ngăn không cho hắn đi về phía Tần Cửu.
Nhan Túc dừng bước, ánh mắt hiện lên đau khổ sa sầm, hắn trầm giọng nói với Viên Bá: Viên thống lĩnh, xin hãy cho ta... nói vài câu với Cửu gia, ta sẽ không trốn.
Viên Bá nhíu mày: Xin lỗi, An Lăng vương, ti chức là phụng mệnh Thánh Thượng đến đưa ngài đi, không dám có sai xót gì, xin vương gia hãy đi theo ti chức ngay lập tức!
Nhan Túc nhắm hai mắt lại, đè thấp giọng nói: Thế ư, vậy xin Viên Thống lĩnh hãy dàn xếp, ta chỉ nói vài câu thôi. Nhan Túc thấp giọng, mang theo một sự chua xót khẩn cầu.
Hắn biết, hắn dẹp yên Thiên Thần Tông mưu phản đã lập công lớn, tuy nhiên, điều này cũng không thể làm nhạt đi đại tội bức vua thoái vị của hắn.
Một khi hắn bị Viên Bá đưa đi, chờ hắn phía sau chính là giam cầm.
Hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nàng nữa, hắn chỉ có thể nhớ nàng tốt đẹp thế nào trong hồi ức vô biên vô tận.
Thế nên, hôm nay gặp nhau, sẽ trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn và nàng, hôm nay hắn từ biệt nàng, cũng đồng thời là vĩnh biệt.
Hắn biết, nàng sẽ không vào nhà lao thăm hắn!
Viên Bá thở dài một tiếng, ông không biết vì sao Nhan Túc lại cố chấp như vậy, chỉ đáng tiếc, ông thể thành toàn cho hắn. Ông phất tay, nhắm mắt nói: An Lăng vương, đắc tội!
Kiêu Kỵ binh tiến đến vây bắt Nhan Túc. Thình lình, bảo kiếm trong tay Nhan Túc trượt khỏi võ, ánh kim loại lóe lên, bóng kiếm rét lạnh, mấy Kiêu Kỵ binh ngã xuống đất. Viên Bá lắp bắp kinh hãi, lạnh lùng nói: An Lăng vương, ngài muốn làm gì, sao lại phản kháng như vậy?
Nhan Túc lại như tai điếc không hề nghe thấy, đôi đồng tử tối đen nhìn Tần Cửu đăm đăm, hệt như sợ nàng sẽ đột nhiên biến đi mất, lại chầm chậm đi về phía nàng...
Một bước, hai bước, ba bước.
Tà dương như máu, dìu bóng dáng hắn đổ dài trên đất.
Thật gần, nhưng thân thể Nhan Túc lại bỗng loạng choạng, rốt cuộc không thể lê thêm bước nào nữa.
Một kiếm vừa rồi, đã hao tổn hết hơi sức cuối cùng của hắn, thân thể hắn đã đến giới hạn, rốt cuộc không thể bước tiếp về phía trước. Trong phút chốc, tà dương như máu biến mất, trời đất nháy mắt tối sầm lại. Hoàng hôn mờ mịt bị bao phủ, nàng rõ ràng đang đứng ở đây, nhưng lại như càng lúc càng xa. Lồng ngực đau đớn co rút từng cơn, tựa vạn tiễn xuyên tâm. Một loại bi thương nói không nên lời, làm cho hắn có cảm giác như trái tim mình đã vỡ vụn.
Hắn biết, hắn không kịp ôm lấy nàng!
Hắn chậm rãi vươn tay về phía Tần Cửu, giống như, muốn bắt lấy nàng, hoặc nói, là muốn ôm lấy nàng.
Một trận mông muội kéo đến trước mắt, hoàng hôn đỏ au, ráng mây rực rỡ giăng kín trời. Nhan Túc bắt đầu ngã xuống, lại một lần nữa ngã trên mặt đất bụi bặm, song lúc này đây, hắn đã không còn chút sức lực nào để đứng lên lại.
Hắn vẫn vươn tay như cũ, lại không thể chạm đến dù chỉ là một góc áo của nàng.
Tần Cửu đứng không nhúc nhích, giả như nàng bước về phía trước vài bước, có lẽ hắn đã chạm được vào nàng.
Chính là, nàng không có!
Nàng nhìn thấy hắn té sấp trên mặt đất, đôi mắt thâm tình quyến luyến gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hai môi khô nứt tái nhợt mở ra rồi hợp lại, cũng không có phát ra tiếng, nhưng nàng vẫn có thể đọc được lời của hắn.
Hắn nói: Tố Tố, nàng còn sống, thật tốt!
Nàng còn sống, thật tốt.
Nàng có thể sống, ngay cả khi trời xanh bắt ta phải chết một vạn lần, ta cũng bằng lòng.
Cho dù cuộc đời này chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chỉ cần biết nàng còn sống, bấy nhiêu cũng đủ rồi!
Dẫu rằng nàng sẽ hận ta cả đời, chỉ cần nàng còn sống, đời này của ta xem như không oán!
Ông trời đối hắn không tệ, tình cảm chân thành của hắn, vẫn còn sống!
Nhan Túc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giờ phút này, ở chỗ sâu trong đáy lòng hắn, không còn trống trải, không có tuyệt vọng, không có bi thương! 2
Viên Bá mấp máy kinh hãi, lao nhanh đến trước mặt Nhan Túc, ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra hơi thở của hắn, nhíu mày nói: Bị thương quá nặng, chân khí cạn kiệt, tạm thời đã hôn mê. Cửu gia, nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải dẫn hắn đi!
Tần Cửu bình tĩnh đứng trong hoàng hôn, thật lâu sau mới bước qua, khom người phía trước Nhan Túc, ánh mắt nàng do dự trên khuôn mặt tái nhợt của hắn một chút, kế liền thẳng lưng, cười nhàn nhạt nói: Viên thống lĩnh, là Thánh Thượng phái ngài đến bắt hắn sao?
Viên Bá gật đầu, nàng hỏi: Hắn sẽ bị đưa đi đâu?
Viên Bá có phần sửng sốt, đáp: An Lăng vương là người hoàng tộc, hắn sẽ không bị xử tử, nhưng sẽ bị giam cầm. Có khi phải vượt qua quãng đời còn lại trong thiên lao, cũng có lẽ bệ hạ sẽ giam lỏng hắn ở một vườn ngự uyển nào đó.
Tần cửu gật đầu, mấy lời này của Viên Bá, nàng đã sớm biết, cũng sớm hiểu được, tuy nhiên, không biết vì sao, vẫn muốn hỏi lại một lần.
Viên thống lĩnh đi đi!
Viên Bá đứng dậy, lệnh cho Kiêu Kỵ binh đỡ Nhan Túc đứng lên, mang một con ngựa đến, lập tức đưa Nhan Túc lên ngựa.
Hổ Trảo đứng trong bụi cỏ, nhìn Tần Cửu kêu lên hai tiếng, bỗng nhiên xoay người, đuổi theo Viên Bá.
Nhóm người trong ánh hoàng hôn, càng đi càng xa.
Gió nổi lên, mạnh mẽ cuốn lấy váy áo đỏ rực của Tần Cửu, ráng chiều ở chân trời, như ngọn lửa thiêu đốt.
——
Thành hạ lộ, thê phong lộ, kim nhân lê điền cổ nhân mộ. Ngạn đầu sa, đái kiêm gia, mạn mạn tích thì lưu thủy kim nhân gia... Sinh vong hình, tử vong danh, thùy luận nhị hào sơ bất sổ lưu linh? [*]
*Mấy câu này đại loại ý nói, tại lộ thành hoang vắng, đi cuốc mộ người xưa. Chim ngạn sa lau sậy, đời người như nước chảy, lúc sống thì vô hình, lúc chết thì vô danh, liệu có ai nhớ đến.
Không biết từ nơi nào trên thành lâu truyền đến một giọng hát uyển chuyển của nữ tử, tuy nói êm tai, nhưng tiếng đàn lại gọi dậy nỗi khổ trong lòng người.
Sự chua xót này, là do trận chiến nhiều ngày qua mang đến. Mà cả Lệ Kinh, sau đó vẫn còn lưu lại mùi máu tánh.
Hết thảy, tựa như đều đã bình yên trở lại.
Tuy nhiên, ai có thể biết được, ngay sau đó, có lẽ còn có một trận mưa máu gió tanh khốc liệt khác sắp kéo đến.
Sau khi chiến sự chấm dứt được mười ngày, loan giá của Khánh đế đã quay về Lệ Kinh. Kế đó, chính là phong thưởng và trục xuất.
Nghiêm vương Nhan Duật có công cứu giá, đã trở thành một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của Lệ Kinh, đồng thời được phong thưởng còn có Niếp Nhân tướng quân, Viên Bá Viên đại thống lĩnh, trong số những người này, Tần Cửu của Thiên Thần Tông được phong thưởng thực làm người ta có chút bất ngờ, không ai nghĩ đến, yêu nữ nổi tiếng là yêu nghiệt hoang dâm thế nhưng cũng có thể lập công. Đương nhiên, càng làm cho người ta không ngờ được chính là, An Lăng vương anh minh chính trực lại là người mưu nghịch bức vua thói vị tạm thời bị giam trong thiên lao. Chuyện này làm cho trái tim của biết bao cô gái ở Lệ Kinh tan nát, khi tin tức này vừa truyền ra, các nàng vẫn không tin, mãi khi Khánh đế hạ chỉ xuống, không tin cũng không được.
Sau khi thế cục tạm ổn, ý chỉ tra lại án của Bạch gia liền được ban xuống.
Tiết trời đang dần lạnh hơn, trong phòng Tần Cửu đã phải đặt một chậu than, nhưng đôi khi, nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Cây đào trong viện bắt đầu vàng lá, thi thoảng lại có vài chiếc lá rơi xuống, làm cho trong lòng người ta có cảm giác thê lương. Tần Cửu lệnh cho Tỳ Ba ra ngoài mua một chậu cúc, bài trí nó trong đình viện, bấy giờ mới thấy có chút sức sống.
Hiện tại hầu hạ bên cạnh Tần Cửu, đều là người của Tố Y cục, tỳ nữ có hai người, một người là Hồng La, người còn lại là Lục Lăng.
Ngày hôm nay, Tần Cửu ngồi trước bàn thêu hoa, Hồng La và Lục Lăng phân sợi tơ, chợt nghe Hoang Mao trong viện gú lên, A Xú đến, A Xú đến.
Đã nhiều ngày, Lưu Liên vẫn luôn bận rộn thẩm tra xử lí án của Bạch gia, không có đến đây. Hiện tại đến, chắc là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng. Tần Cửu buông mấy sợi tơ trong tay xuống, bảo Hồng La và Lục La lui ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Liên bước vào. Tần Cửu nhìn sắc mặt của hắn, tựa là vui buồn nửa này nửa kia, vậy có lẽ mọi chuyện vẫn ổn. Kỳ thật vụ án của Bạch gia, có Trầm Phong là bằng chứng sống, hẳn là không quá khó để điều tra.
Tần Cửu chưa bao nhìn thấy Nhan Túc chật vật đến như vậy.
Tuy hắn té ngã trên đất, vết thương trên người chảy máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc khóa chặt trên mặt Tần Cửu, bên trong ánh mắt, toát ra yếu ớt hòa cùng sợ hãi.
Giống như một đứa trẻ yếu đuối đang sợ hãi.
Đừng đi! Hắn nói.
Hắn vẫn còn chưa nhìn kĩ nàng, nhìn đôi mắt sáng trong veo của nàng. Hắn vẫn chưa ôm nàng, hòng kiểm tra xem nàng rốt cuộc là người thật hay là ảo ảnh. Hắn vẫn chưa được nghe chính miệng nàng thừa nhận nàng là Tố Tố, hắn không thể để nàng đi.
Nếu nàng rời khỏi, hắn sợ hết thảy mọi thứ sẽ hóa thành một giấc mộng.
Giấc mộng như thế này, mấy ngày nay hắn đã không ngừng mơ thấy. Mỗi một lần tỉnh giấc, hắn đều bị tuyệt vọng bi thương khoét sâu vào xương tủy. Cảm giác này, làm cho trái tim hắn ngày một úa tàn.
Hắn ngoan cường chống tay đứng lên, từng bước một, đi về phía Tần Cửu.
Tần Cửu nheo mắt lại, nhìn Nhan Túc cõng ánh chiều tà trên người, hoảng hốt nhớ lại nhiều năm trước.
Vị thiếu niên hăng hái ngồi trên lưng Sư Tư Bạch, vận một thân quần áo cưỡi ngựa màu tím, áo choàng thêu hoa văn hình mây cùng màu bay phần phật trong gió. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trong sáng, đôi mắt như hai hòn ngọc lóng lánh rực rỡ thực say lòng người.
Hắn hiện tại, không còn là Nhan Túc trước kia nữa.
Nàng hiện tại, cũng không còn là Bạch Tố Huyên của ngày trước.
Bọn họ lúc này, chẳng còn gì để nói, còn gì để nói nữa đâu?
Cùng lắm chỉ là ba năm ngắn ngủi, giật mình phát hiện tựa như đã qua nhiều năm.
Nhan Túc bước từng bước một, lê theo cơ thể bị thương, đi về phía Tần Cửu.
Hắn thấy rõ đôi con ngươi của nàng, đuôi mắt có phần quyến rũ lấp loáng, đúng là thần thái của Tố Tố.
Trong lòng hắn mừng như điên, là nàng, chính là Tố Tố của hắn, nha đầu mà hắn trao gửi tình cảm chân thành.
Cảm tạ trời xanh, nàng còn sống, còn sống.
Gần, một bước, hai bước, ba bước...
Hắn ngay lập tức có thể ôm chặt lấy nàng.
An Lăng vương, xin dừng bước! Giọng nói khô khan của Viên Bá vang lên. Nhưng Nhan Túc lại như không hề nghe thấy lời ông nói, cũng không mảy may có chút chần chừ, trái lại càng làm cho hắn bước về phía Tần Cửu nhanh hơn.
Viên Bá nhíu mày, vung tay, lạnh giọng ra lệnh: An Lăng vương, đắc tội!
Vài Kiêu Kỵ binh bước nhanh qua, tay thủ đao kiếm, bắt chéo chắn trước mặt Nhan Túc, ngăn không cho hắn đi về phía Tần Cửu.
Nhan Túc dừng bước, ánh mắt hiện lên đau khổ sa sầm, hắn trầm giọng nói với Viên Bá: Viên thống lĩnh, xin hãy cho ta... nói vài câu với Cửu gia, ta sẽ không trốn.
Viên Bá nhíu mày: Xin lỗi, An Lăng vương, ti chức là phụng mệnh Thánh Thượng đến đưa ngài đi, không dám có sai xót gì, xin vương gia hãy đi theo ti chức ngay lập tức!
Nhan Túc nhắm hai mắt lại, đè thấp giọng nói: Thế ư, vậy xin Viên Thống lĩnh hãy dàn xếp, ta chỉ nói vài câu thôi. Nhan Túc thấp giọng, mang theo một sự chua xót khẩn cầu.
Hắn biết, hắn dẹp yên Thiên Thần Tông mưu phản đã lập công lớn, tuy nhiên, điều này cũng không thể làm nhạt đi đại tội bức vua thoái vị của hắn.
Một khi hắn bị Viên Bá đưa đi, chờ hắn phía sau chính là giam cầm.
Hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nàng nữa, hắn chỉ có thể nhớ nàng tốt đẹp thế nào trong hồi ức vô biên vô tận.
Thế nên, hôm nay gặp nhau, sẽ trở thành lần gặp mặt cuối cùng của hắn và nàng, hôm nay hắn từ biệt nàng, cũng đồng thời là vĩnh biệt.
Hắn biết, nàng sẽ không vào nhà lao thăm hắn!
Viên Bá thở dài một tiếng, ông không biết vì sao Nhan Túc lại cố chấp như vậy, chỉ đáng tiếc, ông thể thành toàn cho hắn. Ông phất tay, nhắm mắt nói: An Lăng vương, đắc tội!
Kiêu Kỵ binh tiến đến vây bắt Nhan Túc. Thình lình, bảo kiếm trong tay Nhan Túc trượt khỏi võ, ánh kim loại lóe lên, bóng kiếm rét lạnh, mấy Kiêu Kỵ binh ngã xuống đất. Viên Bá lắp bắp kinh hãi, lạnh lùng nói: An Lăng vương, ngài muốn làm gì, sao lại phản kháng như vậy?
Nhan Túc lại như tai điếc không hề nghe thấy, đôi đồng tử tối đen nhìn Tần Cửu đăm đăm, hệt như sợ nàng sẽ đột nhiên biến đi mất, lại chầm chậm đi về phía nàng...
Một bước, hai bước, ba bước.
Tà dương như máu, dìu bóng dáng hắn đổ dài trên đất.
Thật gần, nhưng thân thể Nhan Túc lại bỗng loạng choạng, rốt cuộc không thể lê thêm bước nào nữa.
Một kiếm vừa rồi, đã hao tổn hết hơi sức cuối cùng của hắn, thân thể hắn đã đến giới hạn, rốt cuộc không thể bước tiếp về phía trước. Trong phút chốc, tà dương như máu biến mất, trời đất nháy mắt tối sầm lại. Hoàng hôn mờ mịt bị bao phủ, nàng rõ ràng đang đứng ở đây, nhưng lại như càng lúc càng xa. Lồng ngực đau đớn co rút từng cơn, tựa vạn tiễn xuyên tâm. Một loại bi thương nói không nên lời, làm cho hắn có cảm giác như trái tim mình đã vỡ vụn.
Hắn biết, hắn không kịp ôm lấy nàng!
Hắn chậm rãi vươn tay về phía Tần Cửu, giống như, muốn bắt lấy nàng, hoặc nói, là muốn ôm lấy nàng.
Một trận mông muội kéo đến trước mắt, hoàng hôn đỏ au, ráng mây rực rỡ giăng kín trời. Nhan Túc bắt đầu ngã xuống, lại một lần nữa ngã trên mặt đất bụi bặm, song lúc này đây, hắn đã không còn chút sức lực nào để đứng lên lại.
Hắn vẫn vươn tay như cũ, lại không thể chạm đến dù chỉ là một góc áo của nàng.
Tần Cửu đứng không nhúc nhích, giả như nàng bước về phía trước vài bước, có lẽ hắn đã chạm được vào nàng.
Chính là, nàng không có!
Nàng nhìn thấy hắn té sấp trên mặt đất, đôi mắt thâm tình quyến luyến gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hai môi khô nứt tái nhợt mở ra rồi hợp lại, cũng không có phát ra tiếng, nhưng nàng vẫn có thể đọc được lời của hắn.
Hắn nói: Tố Tố, nàng còn sống, thật tốt!
Nàng còn sống, thật tốt.
Nàng có thể sống, ngay cả khi trời xanh bắt ta phải chết một vạn lần, ta cũng bằng lòng.
Cho dù cuộc đời này chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chỉ cần biết nàng còn sống, bấy nhiêu cũng đủ rồi!
Dẫu rằng nàng sẽ hận ta cả đời, chỉ cần nàng còn sống, đời này của ta xem như không oán!
Ông trời đối hắn không tệ, tình cảm chân thành của hắn, vẫn còn sống!
Nhan Túc chậm rãi nhắm hai mắt lại, giờ phút này, ở chỗ sâu trong đáy lòng hắn, không còn trống trải, không có tuyệt vọng, không có bi thương! 2
Viên Bá mấp máy kinh hãi, lao nhanh đến trước mặt Nhan Túc, ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra hơi thở của hắn, nhíu mày nói: Bị thương quá nặng, chân khí cạn kiệt, tạm thời đã hôn mê. Cửu gia, nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải dẫn hắn đi!
Tần Cửu bình tĩnh đứng trong hoàng hôn, thật lâu sau mới bước qua, khom người phía trước Nhan Túc, ánh mắt nàng do dự trên khuôn mặt tái nhợt của hắn một chút, kế liền thẳng lưng, cười nhàn nhạt nói: Viên thống lĩnh, là Thánh Thượng phái ngài đến bắt hắn sao?
Viên Bá gật đầu, nàng hỏi: Hắn sẽ bị đưa đi đâu?
Viên Bá có phần sửng sốt, đáp: An Lăng vương là người hoàng tộc, hắn sẽ không bị xử tử, nhưng sẽ bị giam cầm. Có khi phải vượt qua quãng đời còn lại trong thiên lao, cũng có lẽ bệ hạ sẽ giam lỏng hắn ở một vườn ngự uyển nào đó.
Tần cửu gật đầu, mấy lời này của Viên Bá, nàng đã sớm biết, cũng sớm hiểu được, tuy nhiên, không biết vì sao, vẫn muốn hỏi lại một lần.
Viên thống lĩnh đi đi!
Viên Bá đứng dậy, lệnh cho Kiêu Kỵ binh đỡ Nhan Túc đứng lên, mang một con ngựa đến, lập tức đưa Nhan Túc lên ngựa.
Hổ Trảo đứng trong bụi cỏ, nhìn Tần Cửu kêu lên hai tiếng, bỗng nhiên xoay người, đuổi theo Viên Bá.
Nhóm người trong ánh hoàng hôn, càng đi càng xa.
Gió nổi lên, mạnh mẽ cuốn lấy váy áo đỏ rực của Tần Cửu, ráng chiều ở chân trời, như ngọn lửa thiêu đốt.
——
Thành hạ lộ, thê phong lộ, kim nhân lê điền cổ nhân mộ. Ngạn đầu sa, đái kiêm gia, mạn mạn tích thì lưu thủy kim nhân gia... Sinh vong hình, tử vong danh, thùy luận nhị hào sơ bất sổ lưu linh? [*]
*Mấy câu này đại loại ý nói, tại lộ thành hoang vắng, đi cuốc mộ người xưa. Chim ngạn sa lau sậy, đời người như nước chảy, lúc sống thì vô hình, lúc chết thì vô danh, liệu có ai nhớ đến.
Không biết từ nơi nào trên thành lâu truyền đến một giọng hát uyển chuyển của nữ tử, tuy nói êm tai, nhưng tiếng đàn lại gọi dậy nỗi khổ trong lòng người.
Sự chua xót này, là do trận chiến nhiều ngày qua mang đến. Mà cả Lệ Kinh, sau đó vẫn còn lưu lại mùi máu tánh.
Hết thảy, tựa như đều đã bình yên trở lại.
Tuy nhiên, ai có thể biết được, ngay sau đó, có lẽ còn có một trận mưa máu gió tanh khốc liệt khác sắp kéo đến.
Sau khi chiến sự chấm dứt được mười ngày, loan giá của Khánh đế đã quay về Lệ Kinh. Kế đó, chính là phong thưởng và trục xuất.
Nghiêm vương Nhan Duật có công cứu giá, đã trở thành một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay của Lệ Kinh, đồng thời được phong thưởng còn có Niếp Nhân tướng quân, Viên Bá Viên đại thống lĩnh, trong số những người này, Tần Cửu của Thiên Thần Tông được phong thưởng thực làm người ta có chút bất ngờ, không ai nghĩ đến, yêu nữ nổi tiếng là yêu nghiệt hoang dâm thế nhưng cũng có thể lập công. Đương nhiên, càng làm cho người ta không ngờ được chính là, An Lăng vương anh minh chính trực lại là người mưu nghịch bức vua thói vị tạm thời bị giam trong thiên lao. Chuyện này làm cho trái tim của biết bao cô gái ở Lệ Kinh tan nát, khi tin tức này vừa truyền ra, các nàng vẫn không tin, mãi khi Khánh đế hạ chỉ xuống, không tin cũng không được.
Sau khi thế cục tạm ổn, ý chỉ tra lại án của Bạch gia liền được ban xuống.
Tiết trời đang dần lạnh hơn, trong phòng Tần Cửu đã phải đặt một chậu than, nhưng đôi khi, nàng vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Cây đào trong viện bắt đầu vàng lá, thi thoảng lại có vài chiếc lá rơi xuống, làm cho trong lòng người ta có cảm giác thê lương. Tần Cửu lệnh cho Tỳ Ba ra ngoài mua một chậu cúc, bài trí nó trong đình viện, bấy giờ mới thấy có chút sức sống.
Hiện tại hầu hạ bên cạnh Tần Cửu, đều là người của Tố Y cục, tỳ nữ có hai người, một người là Hồng La, người còn lại là Lục Lăng.
Ngày hôm nay, Tần Cửu ngồi trước bàn thêu hoa, Hồng La và Lục Lăng phân sợi tơ, chợt nghe Hoang Mao trong viện gú lên, A Xú đến, A Xú đến.
Đã nhiều ngày, Lưu Liên vẫn luôn bận rộn thẩm tra xử lí án của Bạch gia, không có đến đây. Hiện tại đến, chắc là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng. Tần Cửu buông mấy sợi tơ trong tay xuống, bảo Hồng La và Lục La lui ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Liên bước vào. Tần Cửu nhìn sắc mặt của hắn, tựa là vui buồn nửa này nửa kia, vậy có lẽ mọi chuyện vẫn ổn. Kỳ thật vụ án của Bạch gia, có Trầm Phong là bằng chứng sống, hẳn là không quá khó để điều tra.
/310
|