Vì để tiện làm việc, Lưu Liên và Thượng Tư Tư không cùng đi đến dịch đình, chỉ có Tần Cửu và Nhan Duật dẫn theo Kiêu Kỵ binh đến đó.
Bên trong xe ngựa, Nhan Duật khoanh tay nghiêng người ngồi đối diện Tần Cửu, khuôn mặt tuấn mỹ nửa ẩn trong bóng tối, mắt phượng hẹp dài lẳng lặng nhìn Tần Cửu chăm chú, Người phóng hỏa, chắc trong lòng nàng đã đoán được!
Tần Cửu gật đầu, Đến dịch đình rồi, xin vương gia để ta vào trước, đợi điều tra rõ rồi hãy phái người đi bắt hung thủ, được chứ?
Tất nhiên là được! Nhan Duật lười biếng nói, mỉm cười trong trẻo như hoa sen.
Tần Cửu do dự một chút, hỏi: Vương gia, có ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi ngươi, đất phong của ngươi là ở Lân Châu. Năm đó phụ thân ta bị sung quân đến Bắc cương, thế nhưng đến hiện tại, lại bỗng nhiên lạc mất tin tức của bọn họ, ngươi có thể giúp ta điều tra bọn họ hiện tại đang ở đâu không?
Phụ thân nàng? Khóe môi Nhan Duật hiện ra một ý cười khó hiểu, giống như không biết phụ thân của nàng là ai.
Tần Cửu nghĩ thầm, chắc hắn vẫn chưa quên mình từng nói với hắn mình là Bạch Tú Cẩm. Hiện giờ lại có biểu hiện như thế là có ý gì?
Ta đang nói phụ thân Thôi Vu Hàn của ta. Tần Cửu bình tĩnh nói.
Ừm, Dáng vẻ Nhan Duật tựa như bừng tỉnh ngộ, Làm ta giật cả mình, ta đã nghĩ nàng đang nói Anh quốc công Bạch Nghiễn. Ta còn khó hiểu, Bạch đại nhân bị sung quân đến Bắc cương khi nào?
Tần Cửu nhíu mi: Bạch đại nhân là nghĩa phụ của ra. Ta là hỏi Thôi Vu Hàn, phụ thân thân sinh.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Tần Cửu bỗng phát hiện, nàng đã thốt ra tục danh Thôi Vu Hàn, hơn nữa, còn nói tận hai lần. Thân là con cái, vốn không nên gọi thẳng tục danh của phụ mẫu ra như thế.
Nhan Duật dường như cũng phát hiện ra điều này, cười lười nhác nói: Nghĩa phụ cũng là phụ thân mà.
Ngươi có biết họ đang ở đâu không? Tần Cửu hỏi.
Bọn họ ư! Nhan Duật dừng một chút, liếc mắt nhìn nàng một chốc, cười nói, Cửu gia, có thể nàng không biết, phụ thân của nàng, hắn vốn không phải phụ thân của nàng.
Tần Cửu có chút phát hoảng, hỏi: Ngươi nói gì cơ?
Nhan Duật điềm nhiên liếc nhìn nàng, nghiêm mặt nói: Phụ thân của nàng, cùng một nhà Thôi Vu Hàn sung quân đến biên cương không lâu, đã gặp phải ám sát, hiện giờ đã không còn trên đời này nữa. Trong số những người đã chết, có nữ nhi của Thôi Vu Hàn là Thôi Minh Minh. Ta đã cảm thấy vô cùng khó hiểu, ta nghĩ nàng rõ ràng là thiên kim Thôi Minh Minh của Thôi Vu Hàn, được phó thác cho Bạch gia đổi tên thành Bạch Tú Cẩm, vì sao ở nơi này, lại còn có thêm một Thôi Minh Minh? Ta phái người đi điều tra, sau cùng đã tìm được một người hầu của Thôi gia, hắn nói, Thôi Minh Minh đúng là đã đi theo Thôi đại nhân đến Bắc cương, cho nên Thôi Minh Minh đã chết kia mới là Thôi Minh Minh thật. Còn Thôi Minh Minh giao phó cho Bạch gia, thật ra chỉ là giả mạo. Thế nên mới nói, Thôi Vu Hàn không phải phụ thân của nàng.
Tần Cửu nhìn vẻ mặt của Nhan Duật, biết hắn không hề bịa chuyện. Nàng lần đầu biết, Bạch Tú Cẩm không phải là nữ nhi của Thôi Vu Hàn, mà là giả mạo nữ nhi của bằng hữu phụ thân. Giả như đây đúng là sự thật, nói vậy năm đó Bạch Tú Cẩm đến nhà nàng, vốn là có âm mưu. Đối với tin tức này, quả thật khiến lòng nàng vô cùng khiếp sợ, Bạch Tú Cẩm không phải Thôi Minh Minh, như vậy, năm đó Bạch Tú Cẩm phó thác cho Bạch gia là người phương nào? Hoặc là nói, Thôi Vu Hàn rốt cuộc muốn làm gì, mà chuyện này, phụ thân Bạch Nghiễn có biết không?
Tần Cửu hỏi: Vì sao ngươi biết được chuyện này?
Nhan Duật khẽ nhướng mày, lẳng lặng nhìn Tần Cửu, Bởi vì ngay từ đầu ta đã nghi ngờ nàng không phải Bạch Tú Cẩm, liền đi điều tra nơi ở của bọn họ, hiện giờ, ta tin nàng là Bạch Tú Cẩm. Chẳng qua, nàng không phải Thôi Minh Minh mà thôi.
Hóa ra, từ lúc nàng nói mình là Bạch Tú Cẩm, hắn đã liền đi điều tra chuyện này. Hắn nói hắn tin mình là Bạch Tú Cẩm, tuy nhiên khi những lời này đi vào tai nàng, lại như hắn vốn không hề tin.
Ngay cả một chuyện bí mật như vậy hắn cũng điều tra ra được, nàng có thể xác định, kỳ thật Nhan Duật biết mình không phải Bạch Tú Cẩm, về phần hắn rốt cuộc có biết mình là Bạch Tố Huyên hay không, nàng không rõ lắm, nhưng là, nàng quyết định không hỏi.
Nhưng Nhan Duật lại không nghĩ buông tha cho nàng, hí mắt hỏi: Cửu gia, chuyện này, vì sao nàng lại không biết? Nếu nàng đã thay thế thiên kim của Thôi gia đến Bạch gia, vậy nàng là ai?
Tần Cửu cau mày, sau một lúc lâu khẽ cười nói: Là một người không nên sống tiếp nữa.
———–
Tuy thời tiết xán lạn, nhưng bên trong dịch đình vẫn mang đến cho người ta một cảm giác lạnh. Nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, các tội nô đều im lặng làm nhiệm vụ của mình, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Tường cung thật sâu, mặc dù phần đông là các nhân công, nhưng nơi nơi đều tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thúc giục chỉ đạo, nặng nề mà nhàm chán truyền đến.
Tần Cửu dẫn theo Hồng La và Lục Lăng vào dịch đình, chưởng sự thái giám Vương công công mang theo tiểu thái giám ra chào đón. Tần Cửu hỏi nơi giặt đồ của tội nô, sau đó theo Vương công công đi về hướng sân giặt đồ.
Sân của phòng giặt giũ dựng rất nhiều sào trúc, bên trên phơi quần áo. Vì là tội nô, nên bọn họ phần lớn giặt đồ của thị vệ và thái giám trong cung, hầu hết đều là đồ màu xanh, ngoài ra không còn màu sắc nổi bật nào khác.
Nhóm tội nô tụ tập ở cùng một nơi, yên lặng không tiếng động giặt đồ. Hằng ngày bọn họ đều ở nơi này làm việc, hiếm thấy có người ngoài vào, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Cửu cùng Hồng Lăng, Lục La đi vào, bất giác ngừng tay, ngơ ngác nhìn nhóm người Tần Cửu.
Vương công công quát lớn: Còn không mau làm việc.
Bấy giờ trong sân mới lại vang lên tiếng giặt đồ.
Ánh mắt Tần Cửu đảo quanh một vòng, nhanh chóng tìm ra Tô Vãn Hương, nàng vận một thân quần áo tội nô, che khuất dáng người yểu điệu, bàn tay vươn ra khỏi ống tay áo, do ngâm lâu trong nước lạnh, nên đỏ hồng cả lên. Tô Vãn Hương cúi đầu, tay giơ gậy giặt đồ, từng gậy, từng gậy, dùng sức, vỗ vào quần áo trên tảng đá.
Mắt Tần Cửu lướt qua Tô Vãn Hương, nhìn Vương công công bên cạnh mỉm cười, thấp giọng nói: Có một chuyện phải làm phiền Vương công công, hôm nay ta phụng mệnh Nghiêm vương đến tra án, nên xin Vương công công hãy bảo các tội nô cởi giày dưới chân ra, chúng ta muốn kiểm tra một chút.
Vương công công gật đầu, rất nhanh đã lệnh cho các tiểu thái giám hành động, một lát sau đã thu lại toàn bộ giày của các tội nô, đem vào phòng kiểm tra.
Chốc sau, Hồng La đã đi tới, ở bên tai Tần Cửu bẩm báo: Cửu gia, đã tra ra được. Đúng là có một đôi giày dính đất cát đỏ, nhưng không phải là giày của Tô Vãn Hương, mà là Thúy Lan.
Tần Cửu nghe vậy khẽ nhíu mày, theo Hồng La vào trong phòng.
Trên bàn có đặt một đôi giày thêu, Hồng La cầm giày lên, lật giày lại, để giày dưới ánh nắng, quả nhiên có cát đỏ lóe lên.
Tần Cửu nheo lại ánh mắt, Xác định đôi giày này là của Thúy Lan ư?
Hồng La gật đầu đáp: Vâng, trên giày này có ghi tên của Thúy Lan.
Tần Cửu nhíu mày, nếu Thúy Lan vừa rồi đã đổi giày với Tô Vãn Hương, cũng không phải không có khả năng, Giày của Tô Vãn Hương đâu?
Hồng La nhanh chóng đi tìm đôi giày của Tô Vãn Hương, đặt bên cạnh giày của Thúy Lan. Tần Cửu cầm lấy hai đôi giày, so kích cỡ, hai đôi giày này đúng là dài rộng giống nhau, nói cách khác, chính là hai người có cùng cỡ chân.
Ánh mắt Tần Cửu xẹt qua một tia sáng lạnh, thật sự trùng hợp đến vậy?
Ngày đó ở Minh Nguyệt sơn trang, Tần Cửu đã từng giao đấu với Thúy Lan, coi như biết được võ công của Thúy Lan, vào ban đêm lẻn vào Vân Thiều quốc rồi lặng yên rời đi, tựa là không có khả năng đó. Tuy nhiên, manh mối duy nhất có thể bắt giữ Tô Vãn Hương lại bị cắt đứt. Nếu Thúy Lan cam tâm lãnh tội thay cho Tô Vãn Hương, một mực khẳng định đây là giày của mình, mà chân hai người vừa hay cùng kích cỡ, e là rất khó truy cứu được Tô Vãn Hương. Bởi vì, lần ám sát bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, cũng là Thúy Lan muốn ám sát Thượng Sở Sở, tuy rằng Tần Cửu đã biết rõ Thúy Lan là người của Tô Vãn Hương, cũng là nghe lệnh Tô Vãn Hương hành động. Song, khi đó, Thúy Lan vẫn chưa phải tỳ nữ của Tô Vãn hương. Sau lại, Nhan Túc mới sắp xếp Thúy Lan đến bên cạnh Tô Vãn Hương.
Tần Cửu nhìn hai đôi giày, lâm vào trầm tư.
Nàng có thể khẳng định, người phóng hỏa không phải Thúy Lan!
Tần Cửu ngẩng đầu nói với Hồng La bên cạnh: Phái người dẫn Tô Vãn Hương đến đây.
Một gã tiểu thái giám bước qua nói gì đó với Tô Vãn Hương, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Cửu một chốc, ánh mắt có phần dao động. Nàng đặt gậy giặt đồ xuống, đem bàn tay ướt sũng chà sát vào vạt áo trước người, chậm chạp bước qua. Khi tới gần, nàng cung kính hành lễ với Tần Cửu: Hóa ra là Cửu gia tới thăm Vãn Hương, Vãn Hương vô cùng cảm kích.
Tần Cửu siết chặt áo lông cừu trên người, tuy là gió đông rất rét, chẳng qua, do sự xuất hiện của người trước mặt trong lòng càng nảy thêm lạnh giá. Nàng nhìn chằm chằm rèm mi buông xuống của Tô Vãn Hương, bất chợt nhìn đến mấy ngón tay của nàng. Ngón tay đỏ lên, đúng là do ngâm lâu trong nước lạnh, có điều, không hề bị nứt da. Ánh mắt Tần Cửu lại đảo qua những nữ tử giặt đồ khác, phần lớn đều bị nứt da.
Tô tiểu thư có thể chất tốt thật, trời lạnh như vậy, dùng nước lạnh giặt đồ, bàn tay cũng chỉ bị đỏ. Tần Cửu cười lười biếng nói.
Lông mi Tô Vãn Hương giật giật, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng không chút gợn sóng, Cửu gia cứ đùa, thân thể là cha mẹ ban cho, tiện nô mệnh khổ, cũng chẳng dám không thương tiếc thân thể của chính mình.
Vậy ư, thì ra do Tô tiểu thư biết yêu quý cơ thể của mình, nhưng mà, trên đời này, chẳng lẽ chỉ có mỗi thân thể của Tô tiểu thư là do cha mẹ ban cho thôi sao !? Tần Cửu chầm chậm nói.
Trước mặt lại hiện ra da thịt vô cùng thê thảm của Thượng Sở Sở, năm ấy, nàng nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy các vết thương trên người, lúc này đây, sau cùng đã được tận mắt chứng kiến.
Cửu gia đến đây là để cười nhạo Vãn Hương sao? Nếu không còn chuyện gì khác, Vãn Hương còn phải giặt đồ, xin thứ cho ta phải cáo lui trước. Dung mạo lạnh lùng trong trẻo nháy mắt hiện lên một sự bi thống, nàng dằn từng tiếng, chậm rãi nói.
Tần Cửu nở nụ cười, nếu để Tô Vãn hương lên sân khấu hát hí khúc, hẳn cũng là một trong các cao thủ.
Ta thật sự có việc! Tần Cửu mỉm cười lúm đồng tiền như hoa lại trôi nổi lạnh lẽo dập dờn, nàng có hơi bước về phía trước, hí mắt nhìn Tô Vãn Hương, Giờ Hợi đêm qua, Tô tiểu thư ở đâu?
Bên trong xe ngựa, Nhan Duật khoanh tay nghiêng người ngồi đối diện Tần Cửu, khuôn mặt tuấn mỹ nửa ẩn trong bóng tối, mắt phượng hẹp dài lẳng lặng nhìn Tần Cửu chăm chú, Người phóng hỏa, chắc trong lòng nàng đã đoán được!
Tần Cửu gật đầu, Đến dịch đình rồi, xin vương gia để ta vào trước, đợi điều tra rõ rồi hãy phái người đi bắt hung thủ, được chứ?
Tất nhiên là được! Nhan Duật lười biếng nói, mỉm cười trong trẻo như hoa sen.
Tần Cửu do dự một chút, hỏi: Vương gia, có ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn hỏi ngươi, đất phong của ngươi là ở Lân Châu. Năm đó phụ thân ta bị sung quân đến Bắc cương, thế nhưng đến hiện tại, lại bỗng nhiên lạc mất tin tức của bọn họ, ngươi có thể giúp ta điều tra bọn họ hiện tại đang ở đâu không?
Phụ thân nàng? Khóe môi Nhan Duật hiện ra một ý cười khó hiểu, giống như không biết phụ thân của nàng là ai.
Tần Cửu nghĩ thầm, chắc hắn vẫn chưa quên mình từng nói với hắn mình là Bạch Tú Cẩm. Hiện giờ lại có biểu hiện như thế là có ý gì?
Ta đang nói phụ thân Thôi Vu Hàn của ta. Tần Cửu bình tĩnh nói.
Ừm, Dáng vẻ Nhan Duật tựa như bừng tỉnh ngộ, Làm ta giật cả mình, ta đã nghĩ nàng đang nói Anh quốc công Bạch Nghiễn. Ta còn khó hiểu, Bạch đại nhân bị sung quân đến Bắc cương khi nào?
Tần Cửu nhíu mi: Bạch đại nhân là nghĩa phụ của ra. Ta là hỏi Thôi Vu Hàn, phụ thân thân sinh.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Tần Cửu bỗng phát hiện, nàng đã thốt ra tục danh Thôi Vu Hàn, hơn nữa, còn nói tận hai lần. Thân là con cái, vốn không nên gọi thẳng tục danh của phụ mẫu ra như thế.
Nhan Duật dường như cũng phát hiện ra điều này, cười lười nhác nói: Nghĩa phụ cũng là phụ thân mà.
Ngươi có biết họ đang ở đâu không? Tần Cửu hỏi.
Bọn họ ư! Nhan Duật dừng một chút, liếc mắt nhìn nàng một chốc, cười nói, Cửu gia, có thể nàng không biết, phụ thân của nàng, hắn vốn không phải phụ thân của nàng.
Tần Cửu có chút phát hoảng, hỏi: Ngươi nói gì cơ?
Nhan Duật điềm nhiên liếc nhìn nàng, nghiêm mặt nói: Phụ thân của nàng, cùng một nhà Thôi Vu Hàn sung quân đến biên cương không lâu, đã gặp phải ám sát, hiện giờ đã không còn trên đời này nữa. Trong số những người đã chết, có nữ nhi của Thôi Vu Hàn là Thôi Minh Minh. Ta đã cảm thấy vô cùng khó hiểu, ta nghĩ nàng rõ ràng là thiên kim Thôi Minh Minh của Thôi Vu Hàn, được phó thác cho Bạch gia đổi tên thành Bạch Tú Cẩm, vì sao ở nơi này, lại còn có thêm một Thôi Minh Minh? Ta phái người đi điều tra, sau cùng đã tìm được một người hầu của Thôi gia, hắn nói, Thôi Minh Minh đúng là đã đi theo Thôi đại nhân đến Bắc cương, cho nên Thôi Minh Minh đã chết kia mới là Thôi Minh Minh thật. Còn Thôi Minh Minh giao phó cho Bạch gia, thật ra chỉ là giả mạo. Thế nên mới nói, Thôi Vu Hàn không phải phụ thân của nàng.
Tần Cửu nhìn vẻ mặt của Nhan Duật, biết hắn không hề bịa chuyện. Nàng lần đầu biết, Bạch Tú Cẩm không phải là nữ nhi của Thôi Vu Hàn, mà là giả mạo nữ nhi của bằng hữu phụ thân. Giả như đây đúng là sự thật, nói vậy năm đó Bạch Tú Cẩm đến nhà nàng, vốn là có âm mưu. Đối với tin tức này, quả thật khiến lòng nàng vô cùng khiếp sợ, Bạch Tú Cẩm không phải Thôi Minh Minh, như vậy, năm đó Bạch Tú Cẩm phó thác cho Bạch gia là người phương nào? Hoặc là nói, Thôi Vu Hàn rốt cuộc muốn làm gì, mà chuyện này, phụ thân Bạch Nghiễn có biết không?
Tần Cửu hỏi: Vì sao ngươi biết được chuyện này?
Nhan Duật khẽ nhướng mày, lẳng lặng nhìn Tần Cửu, Bởi vì ngay từ đầu ta đã nghi ngờ nàng không phải Bạch Tú Cẩm, liền đi điều tra nơi ở của bọn họ, hiện giờ, ta tin nàng là Bạch Tú Cẩm. Chẳng qua, nàng không phải Thôi Minh Minh mà thôi.
Hóa ra, từ lúc nàng nói mình là Bạch Tú Cẩm, hắn đã liền đi điều tra chuyện này. Hắn nói hắn tin mình là Bạch Tú Cẩm, tuy nhiên khi những lời này đi vào tai nàng, lại như hắn vốn không hề tin.
Ngay cả một chuyện bí mật như vậy hắn cũng điều tra ra được, nàng có thể xác định, kỳ thật Nhan Duật biết mình không phải Bạch Tú Cẩm, về phần hắn rốt cuộc có biết mình là Bạch Tố Huyên hay không, nàng không rõ lắm, nhưng là, nàng quyết định không hỏi.
Nhưng Nhan Duật lại không nghĩ buông tha cho nàng, hí mắt hỏi: Cửu gia, chuyện này, vì sao nàng lại không biết? Nếu nàng đã thay thế thiên kim của Thôi gia đến Bạch gia, vậy nàng là ai?
Tần Cửu cau mày, sau một lúc lâu khẽ cười nói: Là một người không nên sống tiếp nữa.
———–
Tuy thời tiết xán lạn, nhưng bên trong dịch đình vẫn mang đến cho người ta một cảm giác lạnh. Nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, các tội nô đều im lặng làm nhiệm vụ của mình, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Tường cung thật sâu, mặc dù phần đông là các nhân công, nhưng nơi nơi đều tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thúc giục chỉ đạo, nặng nề mà nhàm chán truyền đến.
Tần Cửu dẫn theo Hồng La và Lục Lăng vào dịch đình, chưởng sự thái giám Vương công công mang theo tiểu thái giám ra chào đón. Tần Cửu hỏi nơi giặt đồ của tội nô, sau đó theo Vương công công đi về hướng sân giặt đồ.
Sân của phòng giặt giũ dựng rất nhiều sào trúc, bên trên phơi quần áo. Vì là tội nô, nên bọn họ phần lớn giặt đồ của thị vệ và thái giám trong cung, hầu hết đều là đồ màu xanh, ngoài ra không còn màu sắc nổi bật nào khác.
Nhóm tội nô tụ tập ở cùng một nơi, yên lặng không tiếng động giặt đồ. Hằng ngày bọn họ đều ở nơi này làm việc, hiếm thấy có người ngoài vào, bỗng nhiên nhìn thấy Tần Cửu cùng Hồng Lăng, Lục La đi vào, bất giác ngừng tay, ngơ ngác nhìn nhóm người Tần Cửu.
Vương công công quát lớn: Còn không mau làm việc.
Bấy giờ trong sân mới lại vang lên tiếng giặt đồ.
Ánh mắt Tần Cửu đảo quanh một vòng, nhanh chóng tìm ra Tô Vãn Hương, nàng vận một thân quần áo tội nô, che khuất dáng người yểu điệu, bàn tay vươn ra khỏi ống tay áo, do ngâm lâu trong nước lạnh, nên đỏ hồng cả lên. Tô Vãn Hương cúi đầu, tay giơ gậy giặt đồ, từng gậy, từng gậy, dùng sức, vỗ vào quần áo trên tảng đá.
Mắt Tần Cửu lướt qua Tô Vãn Hương, nhìn Vương công công bên cạnh mỉm cười, thấp giọng nói: Có một chuyện phải làm phiền Vương công công, hôm nay ta phụng mệnh Nghiêm vương đến tra án, nên xin Vương công công hãy bảo các tội nô cởi giày dưới chân ra, chúng ta muốn kiểm tra một chút.
Vương công công gật đầu, rất nhanh đã lệnh cho các tiểu thái giám hành động, một lát sau đã thu lại toàn bộ giày của các tội nô, đem vào phòng kiểm tra.
Chốc sau, Hồng La đã đi tới, ở bên tai Tần Cửu bẩm báo: Cửu gia, đã tra ra được. Đúng là có một đôi giày dính đất cát đỏ, nhưng không phải là giày của Tô Vãn Hương, mà là Thúy Lan.
Tần Cửu nghe vậy khẽ nhíu mày, theo Hồng La vào trong phòng.
Trên bàn có đặt một đôi giày thêu, Hồng La cầm giày lên, lật giày lại, để giày dưới ánh nắng, quả nhiên có cát đỏ lóe lên.
Tần Cửu nheo lại ánh mắt, Xác định đôi giày này là của Thúy Lan ư?
Hồng La gật đầu đáp: Vâng, trên giày này có ghi tên của Thúy Lan.
Tần Cửu nhíu mày, nếu Thúy Lan vừa rồi đã đổi giày với Tô Vãn Hương, cũng không phải không có khả năng, Giày của Tô Vãn Hương đâu?
Hồng La nhanh chóng đi tìm đôi giày của Tô Vãn Hương, đặt bên cạnh giày của Thúy Lan. Tần Cửu cầm lấy hai đôi giày, so kích cỡ, hai đôi giày này đúng là dài rộng giống nhau, nói cách khác, chính là hai người có cùng cỡ chân.
Ánh mắt Tần Cửu xẹt qua một tia sáng lạnh, thật sự trùng hợp đến vậy?
Ngày đó ở Minh Nguyệt sơn trang, Tần Cửu đã từng giao đấu với Thúy Lan, coi như biết được võ công của Thúy Lan, vào ban đêm lẻn vào Vân Thiều quốc rồi lặng yên rời đi, tựa là không có khả năng đó. Tuy nhiên, manh mối duy nhất có thể bắt giữ Tô Vãn Hương lại bị cắt đứt. Nếu Thúy Lan cam tâm lãnh tội thay cho Tô Vãn Hương, một mực khẳng định đây là giày của mình, mà chân hai người vừa hay cùng kích cỡ, e là rất khó truy cứu được Tô Vãn Hương. Bởi vì, lần ám sát bên ngoài Minh Nguyệt sơn trang, cũng là Thúy Lan muốn ám sát Thượng Sở Sở, tuy rằng Tần Cửu đã biết rõ Thúy Lan là người của Tô Vãn Hương, cũng là nghe lệnh Tô Vãn Hương hành động. Song, khi đó, Thúy Lan vẫn chưa phải tỳ nữ của Tô Vãn hương. Sau lại, Nhan Túc mới sắp xếp Thúy Lan đến bên cạnh Tô Vãn Hương.
Tần Cửu nhìn hai đôi giày, lâm vào trầm tư.
Nàng có thể khẳng định, người phóng hỏa không phải Thúy Lan!
Tần Cửu ngẩng đầu nói với Hồng La bên cạnh: Phái người dẫn Tô Vãn Hương đến đây.
Một gã tiểu thái giám bước qua nói gì đó với Tô Vãn Hương, nàng ngẩng đầu nhìn Tần Cửu một chốc, ánh mắt có phần dao động. Nàng đặt gậy giặt đồ xuống, đem bàn tay ướt sũng chà sát vào vạt áo trước người, chậm chạp bước qua. Khi tới gần, nàng cung kính hành lễ với Tần Cửu: Hóa ra là Cửu gia tới thăm Vãn Hương, Vãn Hương vô cùng cảm kích.
Tần Cửu siết chặt áo lông cừu trên người, tuy là gió đông rất rét, chẳng qua, do sự xuất hiện của người trước mặt trong lòng càng nảy thêm lạnh giá. Nàng nhìn chằm chằm rèm mi buông xuống của Tô Vãn Hương, bất chợt nhìn đến mấy ngón tay của nàng. Ngón tay đỏ lên, đúng là do ngâm lâu trong nước lạnh, có điều, không hề bị nứt da. Ánh mắt Tần Cửu lại đảo qua những nữ tử giặt đồ khác, phần lớn đều bị nứt da.
Tô tiểu thư có thể chất tốt thật, trời lạnh như vậy, dùng nước lạnh giặt đồ, bàn tay cũng chỉ bị đỏ. Tần Cửu cười lười biếng nói.
Lông mi Tô Vãn Hương giật giật, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng không chút gợn sóng, Cửu gia cứ đùa, thân thể là cha mẹ ban cho, tiện nô mệnh khổ, cũng chẳng dám không thương tiếc thân thể của chính mình.
Vậy ư, thì ra do Tô tiểu thư biết yêu quý cơ thể của mình, nhưng mà, trên đời này, chẳng lẽ chỉ có mỗi thân thể của Tô tiểu thư là do cha mẹ ban cho thôi sao !? Tần Cửu chầm chậm nói.
Trước mặt lại hiện ra da thịt vô cùng thê thảm của Thượng Sở Sở, năm ấy, nàng nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy các vết thương trên người, lúc này đây, sau cùng đã được tận mắt chứng kiến.
Cửu gia đến đây là để cười nhạo Vãn Hương sao? Nếu không còn chuyện gì khác, Vãn Hương còn phải giặt đồ, xin thứ cho ta phải cáo lui trước. Dung mạo lạnh lùng trong trẻo nháy mắt hiện lên một sự bi thống, nàng dằn từng tiếng, chậm rãi nói.
Tần Cửu nở nụ cười, nếu để Tô Vãn hương lên sân khấu hát hí khúc, hẳn cũng là một trong các cao thủ.
Ta thật sự có việc! Tần Cửu mỉm cười lúm đồng tiền như hoa lại trôi nổi lạnh lẽo dập dờn, nàng có hơi bước về phía trước, hí mắt nhìn Tô Vãn Hương, Giờ Hợi đêm qua, Tô tiểu thư ở đâu?
/310
|