Sau một trận tuyết nhỏ, Lệ Kinh chính thức trở lạnh, vạn cật hiu quạnh, dù vậy thanh trúc trong sân viên của Nhan Duật vẫn xanh tươi như cũ. Mấy ngày nay, vì để tiện chăm sóc cho Thượng Sở Sở, Tần Cửu đã ở lại Nghiêm vương phủ, Hồng La và Lục Lăng đương nhiên cũng theo đến đây, cùng nhau chăm sóc cho nàng.
Hôm nay, Thượng Sở Sở sau khi hôn mê suốt nhiều ngay, rốt cuộc đã tỉnh lại. Các vết bỏng trên người nàng vẫn đang được chữa trị, muốn khỏi hẳn, nàng còn phải chịu thêm một khoảng thời gian bị đau đớn giày vò. Tần Cửu sợ Thượng Sở Sở không chịu nổi đả kích, không ngờ tới, tiểu cô nương lại kiên cường hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Sau khi nàng tỉnh lại khóc chốc lát, sau đó đã không còn khóc nữa. Lưu Liên mỗi ngày mặc cho có khuya cỡ nào, cũng đều tới thăm Thượng Sở Sở, trải qua chuyện lần này, hai người còn thân thiết hơn so với trước.
Mấy ngay nay Tần Cửu vẫn luôn ở Nghiêm vương phủ chăm sóc cho Thượng Sở Sở không hề ra khỏi cửa, tuy nhiên, nàng không có bỏ qua những tin tức bên ngoài. Ngày hôm này, Tỳ Ba đem một lá thứ đến cho Tần Cửu, sau khi xem xong, nàng kinh ngạc nhíu chặt mày, Tin tức này, vì sao đến giờ mới điều tra được?
Tỳ Ba khoanh tay nói: Mấy ngày gần đây, Tố Y cục vội vàng tìm kiếm hành tung của Liên Ngọc Nhân và Nhàn phi, nên không hề chú ý đến chuyện xảy ra ở đế lăng, chuyện này bị hoàng thượng và Nghiêm vương phong tỏa tin tức. Mãi đến hôm nay, mới điều tra được, ở đế lăng đã xảy ra chuyện từ trước. Đêm mười lăm hôm đó, Nhàn phi đã cầm theo kim bài đến đế lăng, bắt Tĩnh thái phi đi.
Tần Cửu buông khung hoa thêu trong tay xuống, nàng bỗng nhiên nhớ đến, đêm hôm đó, khi mình ném vỡ vòng tay của Tĩnh thái phi, biểu cảm đau thương trên mặt Nhan Duật. Đêm ấy, hắn bỗng nhiên nửa đêm đến tìm nàng, hẳn là do tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được mẫu phi, nên mới đến chỗ nàng. Hắn muốn trao cho nàng vòng ngọc mẫu phi đã từng tự tay đeo vào tay nàng, có lẽ đây chính là tâm nguyện của hắn, cũng đồng thời là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của mẫu phi. Nhưng nàng lại ném vỡ vòng tay, thứ có lẽ là vật duy nhất mẫu phi hắn để lại.
Cửu gia, Nhàn phi gửi cho Khánh đế một lá thư, hẹn Khánh đế và Nhan Duật đến Thương Ngô sơn, chúng ta cũng đi phải không? Nếu chúng ta đi, liệu có gây bất lợi cho Tĩnh thái phi không?
Tần Cửu hí mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Nếu nàng đoán không sai, khi Nhàn phi bắt Tĩnh thái phi đi, vẫn chưa biết chuyện Nhan Túc bức vua thoái vị thất bại. Sau này, bà biết Nhan Túc bại trận, hiểu rõ tội của mình không thể tha, nhưng lại không chạy trốn, hẳn là vì muốn cứu Nhan Túc ra.
Nghĩ đến Nhan Túc, đôi mắt Tần Cửu có chút buồn bã.
Chúng ta cứ chờ xem đã! Tần Cửu chậm rãi nói, Nhan Duật không nói chuyện này với nàng, xem chừng là hắn không muốn nàng nhúng tay vào. Tuy nhiên, nếu chuyện đã có liên quan đến Nhàn phi, nàng liền không thể không nhúng tay, nàng quyết sẽ không bỏ qua cho Nhàn phi.
Ngày thứ hai, Tỳ Ba lại mang đến một tin tức, nói là Nhan Túc ở trong thiên lao đã được bí mật áp giải ra ngoài. Tần Cửu đang vẽ tranh, nghe vậy chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhíu mày. Vất vả lắm mới đợi được Nhàn phi xuất hiện, nàng quyết không tha cho bà ta. Tần Cửu nhấn một nét bút xuống bức tranh, hí mắt hỏi: Nghiêm vương đã đi chưa?
Vẫn chưa đi, có điều, ta nghĩ hắn sẽ đi ngay thôi.
Tần Cửu không nói một lời, lệnh cho Hồng Lăng mang đến áo lông thật dày, khoác lên người, Tỳ Ba, ngươi ở lại trong phủ chăm sóc cho công chúa, ta sẽ tự mình đi. Ngươi không cần lo lắng, lần này đi Thương Ngô sơn, hẳn là càng ít người càng tốt. Nàng muốn đi chưa chắc Nhan Duật đã đồng ý, nếu dẫn theo Tỳ Ba, chỉ sợ càng không.
Tần Cửu đã đoán đúng, Nhan Duật không muốn Tần Cửu đi, hắn nghiêng đầu liếc áo choàng lông và váy áo đỏ bên trong của nàng, chậm rãi nói: Nhàn phi chỉ hẹn ta và hoàng huynh.
Tần Cửu nhíu mày, rất nhanh biết hắn đang nói nàng ăn mặc huênh hoang, không sai, nếu nàng đã muốn đi, cũng không nghĩ che giấu thân phận. Nàng nghĩ ngợi rồi nói, Vậy để ta cải trang thành hộ vệ của ngươi nhé!
Nhan Duật nhướng mày, Nhàn phi không cho ta mang theo thị vệ. Cùng lắm, nếu nàng nhất định phải đi, thật ra có thể cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc.
Tần Cửu bất đắc dĩ nhíu mày, Được thôi. Ta đi thay y phục.
Trong lòng nàng hiểu được, nếu nàng muốn đi theo, e là chỉ có thể cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc hoặc là thái giám bên cạnh Khánh đế. Thái giám bên cạnh Khánh đế, chỉ sợ Nhan Duật không thể nhúng ta, nàng cũng chỉ còn cách giả thành thị vệ áp giải Nhan Túc.
Mấy ngày nay, kỳ thật nàng vẫn nghĩ sẽ đi thiên lao thăm Nhan Túc, chính là, mỗi khi nàng muốn đi, không phải chuyện này thì là có chuyện kia nhiều lần trì hoãn. Suy cho cùng có một số việc, vốn không đến nỗi quá quan trọng. Trong lòng nàng rất rõ, nàng đang muốn trốn tránh đi gặp hắn. Bởi vì nàng không muốn đối mặt hắn, không muốn có sự qua lại với sinh mệnh tàn khốc kia nữa. Song, không nghĩ đến, khi gặp lại, vừa hay đúng vào tình cảnh như thế này.
Nàng phải tự tay áp giải hắn!
Sau khi vượt qua một chặng tuyết nhỏ, đã càng tới gần Thương Ngô sơn hơn, đường cũng đồng thời không còn dễ đi.
Tần Cửu cùng Nhan Duật ngồi xe ngựa đến chân núi Thương Ngô sơn, Kiêu Kỵ binh áp giải xe trở tù phạm cũng đã chờ ở rừng cây dưới chân núi. Bởi vì bí mật áp giải đi, nên cũng không có nhiều Kiêu Kỵ binh, cùng lắm chỉ hơn mười người áp giải tù phạm, nhưng cũng đều là những Kiêu Kỵ binh tinh anh. Tần Cửu và Nhan Duật ở ngoài rừng cây đợi chốc lát, chợt nghe tiếng xe ngựa vang lên từ phía đường núi, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy xe ngựa của Khánh đế do Viên Bá đích thân dẫn theo Kiêu Kỵ binh bảo vệ đã tới. Khánh đế một thân hoàng bào bước xuống xe ngựa, tổng quản thái giám Lý Anh tức khắc qua dìu ông.
Khánh đế gần đây già đi rất nhiều, sắc mặt xám trắng, dáng vẻ nghiêm trang. Hắn nhìn thấy Nhan Duật, liền nói: Giải Nhan Túc đến đây, chúng ta cùng lên núi.
Bởi vì trong thư Nhàn phi có nói bọn họ không được dẫn người theo, cho nên, Viên Bá dẫn theo Kiêu Kỵ binh chỉ có thể âm thầm hộ vệ, áp giải Nhan Túc chỉ có hai người. Tần Cửu theo Kiêu Kỵ binh đi vào trong rừng, bắt gặp một xe chở tù nhân. Đây là một chiếc xe đã qua cải tạo để chuyên chở tù phạm, bốn phía đều có màn che, bên trên cũng có mui xe, ở bên ngoài vốn không thể nhìn thấy rõ người bên trong. Một Kiêu Kỵ binh tay chân nhanh nhẹn trèo lên xe, một lát sau, đã đưa Nhan Túc đang bị xích cả tay và chân đi ra.
Tuy sắc trời chỉ mới quá Ngọ, nhưng do trời đầy mây, nên trong rừng cũng rất âm u. Gió núi thổi loạn, ánh mắt Nhan Túc nháy mắt phóng về hướng nàng, trái tim vốn đã nặng trĩu của Tần Cửu giờ phút này càng thêm trĩu nặng.
Nhan Túc không còn mặc cẩm y hoa phục, nhưng cũng không hề mặc áo tù nhân, mà là mặt thường phục. Quần áo vô cùng sạch sẽ, đêm đó hắn bị thương hiển nhiên cũng đã hồi phục, chẳng là, sắc mặt của hắn vẫn vô cùng tái nhợt, so với mực vẽ mày mặt hắn càng đen đặc hơn. Mà điều làm cho Tần Cửu kinh hãi chính là, từ ngày ấy đến nay, vẫn chưa qua bao nhiêu ngày, song tóc của Nhan Túc đã hóa hoa râm, như phủ một tầng sương tuyết. Điều này làm Tần Cửu nhớ đến, lần ấy khi nàng đến thiên lao gặp Tô Thanh, nhìn thấy mép tóc hoa sương của Nhan Túc hóa ra là thật.
Nhan Túc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tần Cửu, tựa là nhìn thấy nàng ở đây cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười với nàng, bên dưới cảnh vật mờ mịt, đôi mắt dài như hai hòn ngọc đen nhìn nàng thật sâu, chăm chú như vậy, giống như tình cảm đã khắc sâu suốt nhiều đời.
Tần Cửu cũng mỉm cười với hắn, bước nhanh đến trước mặt hắn, cùng với một Kiêu Kỵ binh khác, một trái một phải, cầm đao áp phía sau hắn, đưa hắn ra khỏi cánh rừng.
Nhàn phi hẹn gặp bọn họ ở nơi Nhàn phi tu hành là Bạch Vân am.
Mấy ngày qua Tần Cửu từng phái người đến đây tìm Nhàn phi, nhưng đều không thu hoạch được gì, Nhan Duật cũng nhiều lần khám xét ở Bạch Vân am, nhưng cũng không kiểm soát khống chế nghiêm ngặt Bạch Vân am. Nhàn phi sống tại Thương Ngô sơn nhiều năm, Thương Ngô sơn lại lớn như vậy chắc hẳn có nơi bí mật để bà ẩn thân, hắn vẫn luôn cảm thấy, một ngày nào đó bà nhất định sẽ quay trở lại am Bạch Vân. Quả nhiên, Nhàn phi đúng là hẹn gặp tại am Bạch Vân. Có thể thấy được, mấy ngày nay, bà vốn không hề đi đâu cả, mà chỉ ẩn mình trong núi.
Am Bạch Vân nằm ở giữa sườn núi, do đóng tuyết nên đường chẳng dễ đi, tiếng Nhan Túc kéo lê xiềng xích trên mặt đất, làm cho lòng Tần Cửu có chút loạn.
Tất cả mọi người đều đi bộ lên núi, Khánh đế đi phía trước, ông được bốn người nâng bằng nhuyễn kiệu, tổng quản thái giám Lý Anh đi theo một bên. Tần Cửu và một Kiêu Kỵ binh áp giải Nhan Túc, Nhan Duật đi ở cuối. Vượt qua thêm một đường mòn dài hẹp, cuối cùng đã thấy am Bạch Vân ẩn hiện ở rừng trúc xanh biếc phía trước. Nơi này cảnh vật thanh u, nhìn qua thật sự là một nơi thích hợp để tu hành. Đến gần cửa am, mọi người liền thấy khói nhang lượn lờ bay ra, trông qua, nơi này chẳng khác gì mặt trời yên bình lặn xuống, không có mai phục.
Cửa am mở rộng, nhóm người đi thẳng vào trong sân. Dừng bước ở giữa đại viện.
Nơi bọn họ dừng chân, đối diện là cửa chính, xuyên qua cửa đang rộng mở, có thể nhìn thấy tượng Phật được thờ phụng trong điện, tượng Phật trong thật từ bi hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm, đang nhắm mắt mỉm cười. Đệm hương bồ trước tượng Phật, có một người đang quỳ gối dâng hương cúng vái. Bà một thân quần áo màu xanh cũ kỹ, lại khó giấu đi vẻ quí khí khoan thai, đứng bên cạnh bà còn có một lão nhũ mẫu.
Tuy rằng Tần Cửu vẫn chưa thấy mặt người kia, nhưng vẫn có thể nhận ra lão mẫu này, đúng là Phương nhũ mẫu bên cạnh Nhàn phi, không thể nghi ngờ, người đang dâng hương trước tượng Phật, hẳn là Nhàn phi. Một người như bà, bàn tay vây đầy máu, vậy nhưng vẫn còn có thể quỳ trước tượng Phật khấn vái.
Trẫm đã đến! Nàng ấy đang ở đâu? Khánh đế nhíu mày nhìn bóng dáng quỳ trên đệm hương bồ chốc lát, lớn tiếng hỏi.
Nhàn phi chậm rãi đứng lên, từ trong điện bước ra. Bà đứng ở hiên cửa đại điện, ánh mắt ôn nhu dừng trên mặt Khánh đế, cười nhạt nói: Nhan Đình, ngươi cuối cùng vì ả mà đến, quả nhiên, ở trong lòng ngươi, ả rất quan trọng.
Khánh đế nhìn ý cười lạnh lùng trên khóe môi Nhàn phi, thở dài nói: Huệ Lan, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Huệ Lan? Nhàn Phi cười cực kỳ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chất đầy lạnh lẽo như băng, Đã nhiều năm ta không nghe ngươi gọi ta như vậy, vì ả, ngươi quả nhiên chuyện gì cũng chịu làm. Khói hương trong đại điện loáng thoáng bao phủ trên người bà, càng làm nổi bật bóng dáng gầy yếu mà xa xăm, cũng như giọng nói của bà, chất chứa nhiều tội lỗi oán hận.
Nữ nhân trong cung, ai cũng xinh đẹp, nhưng cũng là một kẻ đầy tâm kế, mấy ai có thể nghĩ đến, Nhàn phi luôn luôn ăn chay niệm phạt, lại là một người tàn nhẫn như thế.
Hôm nay, Thượng Sở Sở sau khi hôn mê suốt nhiều ngay, rốt cuộc đã tỉnh lại. Các vết bỏng trên người nàng vẫn đang được chữa trị, muốn khỏi hẳn, nàng còn phải chịu thêm một khoảng thời gian bị đau đớn giày vò. Tần Cửu sợ Thượng Sở Sở không chịu nổi đả kích, không ngờ tới, tiểu cô nương lại kiên cường hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Sau khi nàng tỉnh lại khóc chốc lát, sau đó đã không còn khóc nữa. Lưu Liên mỗi ngày mặc cho có khuya cỡ nào, cũng đều tới thăm Thượng Sở Sở, trải qua chuyện lần này, hai người còn thân thiết hơn so với trước.
Mấy ngay nay Tần Cửu vẫn luôn ở Nghiêm vương phủ chăm sóc cho Thượng Sở Sở không hề ra khỏi cửa, tuy nhiên, nàng không có bỏ qua những tin tức bên ngoài. Ngày hôm này, Tỳ Ba đem một lá thứ đến cho Tần Cửu, sau khi xem xong, nàng kinh ngạc nhíu chặt mày, Tin tức này, vì sao đến giờ mới điều tra được?
Tỳ Ba khoanh tay nói: Mấy ngày gần đây, Tố Y cục vội vàng tìm kiếm hành tung của Liên Ngọc Nhân và Nhàn phi, nên không hề chú ý đến chuyện xảy ra ở đế lăng, chuyện này bị hoàng thượng và Nghiêm vương phong tỏa tin tức. Mãi đến hôm nay, mới điều tra được, ở đế lăng đã xảy ra chuyện từ trước. Đêm mười lăm hôm đó, Nhàn phi đã cầm theo kim bài đến đế lăng, bắt Tĩnh thái phi đi.
Tần Cửu buông khung hoa thêu trong tay xuống, nàng bỗng nhiên nhớ đến, đêm hôm đó, khi mình ném vỡ vòng tay của Tĩnh thái phi, biểu cảm đau thương trên mặt Nhan Duật. Đêm ấy, hắn bỗng nhiên nửa đêm đến tìm nàng, hẳn là do tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được mẫu phi, nên mới đến chỗ nàng. Hắn muốn trao cho nàng vòng ngọc mẫu phi đã từng tự tay đeo vào tay nàng, có lẽ đây chính là tâm nguyện của hắn, cũng đồng thời là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của mẫu phi. Nhưng nàng lại ném vỡ vòng tay, thứ có lẽ là vật duy nhất mẫu phi hắn để lại.
Cửu gia, Nhàn phi gửi cho Khánh đế một lá thư, hẹn Khánh đế và Nhan Duật đến Thương Ngô sơn, chúng ta cũng đi phải không? Nếu chúng ta đi, liệu có gây bất lợi cho Tĩnh thái phi không?
Tần Cửu hí mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Nếu nàng đoán không sai, khi Nhàn phi bắt Tĩnh thái phi đi, vẫn chưa biết chuyện Nhan Túc bức vua thoái vị thất bại. Sau này, bà biết Nhan Túc bại trận, hiểu rõ tội của mình không thể tha, nhưng lại không chạy trốn, hẳn là vì muốn cứu Nhan Túc ra.
Nghĩ đến Nhan Túc, đôi mắt Tần Cửu có chút buồn bã.
Chúng ta cứ chờ xem đã! Tần Cửu chậm rãi nói, Nhan Duật không nói chuyện này với nàng, xem chừng là hắn không muốn nàng nhúng tay vào. Tuy nhiên, nếu chuyện đã có liên quan đến Nhàn phi, nàng liền không thể không nhúng tay, nàng quyết sẽ không bỏ qua cho Nhàn phi.
Ngày thứ hai, Tỳ Ba lại mang đến một tin tức, nói là Nhan Túc ở trong thiên lao đã được bí mật áp giải ra ngoài. Tần Cửu đang vẽ tranh, nghe vậy chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhíu mày. Vất vả lắm mới đợi được Nhàn phi xuất hiện, nàng quyết không tha cho bà ta. Tần Cửu nhấn một nét bút xuống bức tranh, hí mắt hỏi: Nghiêm vương đã đi chưa?
Vẫn chưa đi, có điều, ta nghĩ hắn sẽ đi ngay thôi.
Tần Cửu không nói một lời, lệnh cho Hồng Lăng mang đến áo lông thật dày, khoác lên người, Tỳ Ba, ngươi ở lại trong phủ chăm sóc cho công chúa, ta sẽ tự mình đi. Ngươi không cần lo lắng, lần này đi Thương Ngô sơn, hẳn là càng ít người càng tốt. Nàng muốn đi chưa chắc Nhan Duật đã đồng ý, nếu dẫn theo Tỳ Ba, chỉ sợ càng không.
Tần Cửu đã đoán đúng, Nhan Duật không muốn Tần Cửu đi, hắn nghiêng đầu liếc áo choàng lông và váy áo đỏ bên trong của nàng, chậm rãi nói: Nhàn phi chỉ hẹn ta và hoàng huynh.
Tần Cửu nhíu mày, rất nhanh biết hắn đang nói nàng ăn mặc huênh hoang, không sai, nếu nàng đã muốn đi, cũng không nghĩ che giấu thân phận. Nàng nghĩ ngợi rồi nói, Vậy để ta cải trang thành hộ vệ của ngươi nhé!
Nhan Duật nhướng mày, Nhàn phi không cho ta mang theo thị vệ. Cùng lắm, nếu nàng nhất định phải đi, thật ra có thể cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc.
Tần Cửu bất đắc dĩ nhíu mày, Được thôi. Ta đi thay y phục.
Trong lòng nàng hiểu được, nếu nàng muốn đi theo, e là chỉ có thể cải trang thành thị vệ áp giải Nhan Túc hoặc là thái giám bên cạnh Khánh đế. Thái giám bên cạnh Khánh đế, chỉ sợ Nhan Duật không thể nhúng ta, nàng cũng chỉ còn cách giả thành thị vệ áp giải Nhan Túc.
Mấy ngày nay, kỳ thật nàng vẫn nghĩ sẽ đi thiên lao thăm Nhan Túc, chính là, mỗi khi nàng muốn đi, không phải chuyện này thì là có chuyện kia nhiều lần trì hoãn. Suy cho cùng có một số việc, vốn không đến nỗi quá quan trọng. Trong lòng nàng rất rõ, nàng đang muốn trốn tránh đi gặp hắn. Bởi vì nàng không muốn đối mặt hắn, không muốn có sự qua lại với sinh mệnh tàn khốc kia nữa. Song, không nghĩ đến, khi gặp lại, vừa hay đúng vào tình cảnh như thế này.
Nàng phải tự tay áp giải hắn!
Sau khi vượt qua một chặng tuyết nhỏ, đã càng tới gần Thương Ngô sơn hơn, đường cũng đồng thời không còn dễ đi.
Tần Cửu cùng Nhan Duật ngồi xe ngựa đến chân núi Thương Ngô sơn, Kiêu Kỵ binh áp giải xe trở tù phạm cũng đã chờ ở rừng cây dưới chân núi. Bởi vì bí mật áp giải đi, nên cũng không có nhiều Kiêu Kỵ binh, cùng lắm chỉ hơn mười người áp giải tù phạm, nhưng cũng đều là những Kiêu Kỵ binh tinh anh. Tần Cửu và Nhan Duật ở ngoài rừng cây đợi chốc lát, chợt nghe tiếng xe ngựa vang lên từ phía đường núi, nàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy xe ngựa của Khánh đế do Viên Bá đích thân dẫn theo Kiêu Kỵ binh bảo vệ đã tới. Khánh đế một thân hoàng bào bước xuống xe ngựa, tổng quản thái giám Lý Anh tức khắc qua dìu ông.
Khánh đế gần đây già đi rất nhiều, sắc mặt xám trắng, dáng vẻ nghiêm trang. Hắn nhìn thấy Nhan Duật, liền nói: Giải Nhan Túc đến đây, chúng ta cùng lên núi.
Bởi vì trong thư Nhàn phi có nói bọn họ không được dẫn người theo, cho nên, Viên Bá dẫn theo Kiêu Kỵ binh chỉ có thể âm thầm hộ vệ, áp giải Nhan Túc chỉ có hai người. Tần Cửu theo Kiêu Kỵ binh đi vào trong rừng, bắt gặp một xe chở tù nhân. Đây là một chiếc xe đã qua cải tạo để chuyên chở tù phạm, bốn phía đều có màn che, bên trên cũng có mui xe, ở bên ngoài vốn không thể nhìn thấy rõ người bên trong. Một Kiêu Kỵ binh tay chân nhanh nhẹn trèo lên xe, một lát sau, đã đưa Nhan Túc đang bị xích cả tay và chân đi ra.
Tuy sắc trời chỉ mới quá Ngọ, nhưng do trời đầy mây, nên trong rừng cũng rất âm u. Gió núi thổi loạn, ánh mắt Nhan Túc nháy mắt phóng về hướng nàng, trái tim vốn đã nặng trĩu của Tần Cửu giờ phút này càng thêm trĩu nặng.
Nhan Túc không còn mặc cẩm y hoa phục, nhưng cũng không hề mặc áo tù nhân, mà là mặt thường phục. Quần áo vô cùng sạch sẽ, đêm đó hắn bị thương hiển nhiên cũng đã hồi phục, chẳng là, sắc mặt của hắn vẫn vô cùng tái nhợt, so với mực vẽ mày mặt hắn càng đen đặc hơn. Mà điều làm cho Tần Cửu kinh hãi chính là, từ ngày ấy đến nay, vẫn chưa qua bao nhiêu ngày, song tóc của Nhan Túc đã hóa hoa râm, như phủ một tầng sương tuyết. Điều này làm Tần Cửu nhớ đến, lần ấy khi nàng đến thiên lao gặp Tô Thanh, nhìn thấy mép tóc hoa sương của Nhan Túc hóa ra là thật.
Nhan Túc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tần Cửu, tựa là nhìn thấy nàng ở đây cũng không quá bất ngờ, hắn mỉm cười với nàng, bên dưới cảnh vật mờ mịt, đôi mắt dài như hai hòn ngọc đen nhìn nàng thật sâu, chăm chú như vậy, giống như tình cảm đã khắc sâu suốt nhiều đời.
Tần Cửu cũng mỉm cười với hắn, bước nhanh đến trước mặt hắn, cùng với một Kiêu Kỵ binh khác, một trái một phải, cầm đao áp phía sau hắn, đưa hắn ra khỏi cánh rừng.
Nhàn phi hẹn gặp bọn họ ở nơi Nhàn phi tu hành là Bạch Vân am.
Mấy ngày qua Tần Cửu từng phái người đến đây tìm Nhàn phi, nhưng đều không thu hoạch được gì, Nhan Duật cũng nhiều lần khám xét ở Bạch Vân am, nhưng cũng không kiểm soát khống chế nghiêm ngặt Bạch Vân am. Nhàn phi sống tại Thương Ngô sơn nhiều năm, Thương Ngô sơn lại lớn như vậy chắc hẳn có nơi bí mật để bà ẩn thân, hắn vẫn luôn cảm thấy, một ngày nào đó bà nhất định sẽ quay trở lại am Bạch Vân. Quả nhiên, Nhàn phi đúng là hẹn gặp tại am Bạch Vân. Có thể thấy được, mấy ngày nay, bà vốn không hề đi đâu cả, mà chỉ ẩn mình trong núi.
Am Bạch Vân nằm ở giữa sườn núi, do đóng tuyết nên đường chẳng dễ đi, tiếng Nhan Túc kéo lê xiềng xích trên mặt đất, làm cho lòng Tần Cửu có chút loạn.
Tất cả mọi người đều đi bộ lên núi, Khánh đế đi phía trước, ông được bốn người nâng bằng nhuyễn kiệu, tổng quản thái giám Lý Anh đi theo một bên. Tần Cửu và một Kiêu Kỵ binh áp giải Nhan Túc, Nhan Duật đi ở cuối. Vượt qua thêm một đường mòn dài hẹp, cuối cùng đã thấy am Bạch Vân ẩn hiện ở rừng trúc xanh biếc phía trước. Nơi này cảnh vật thanh u, nhìn qua thật sự là một nơi thích hợp để tu hành. Đến gần cửa am, mọi người liền thấy khói nhang lượn lờ bay ra, trông qua, nơi này chẳng khác gì mặt trời yên bình lặn xuống, không có mai phục.
Cửa am mở rộng, nhóm người đi thẳng vào trong sân. Dừng bước ở giữa đại viện.
Nơi bọn họ dừng chân, đối diện là cửa chính, xuyên qua cửa đang rộng mở, có thể nhìn thấy tượng Phật được thờ phụng trong điện, tượng Phật trong thật từ bi hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm, đang nhắm mắt mỉm cười. Đệm hương bồ trước tượng Phật, có một người đang quỳ gối dâng hương cúng vái. Bà một thân quần áo màu xanh cũ kỹ, lại khó giấu đi vẻ quí khí khoan thai, đứng bên cạnh bà còn có một lão nhũ mẫu.
Tuy rằng Tần Cửu vẫn chưa thấy mặt người kia, nhưng vẫn có thể nhận ra lão mẫu này, đúng là Phương nhũ mẫu bên cạnh Nhàn phi, không thể nghi ngờ, người đang dâng hương trước tượng Phật, hẳn là Nhàn phi. Một người như bà, bàn tay vây đầy máu, vậy nhưng vẫn còn có thể quỳ trước tượng Phật khấn vái.
Trẫm đã đến! Nàng ấy đang ở đâu? Khánh đế nhíu mày nhìn bóng dáng quỳ trên đệm hương bồ chốc lát, lớn tiếng hỏi.
Nhàn phi chậm rãi đứng lên, từ trong điện bước ra. Bà đứng ở hiên cửa đại điện, ánh mắt ôn nhu dừng trên mặt Khánh đế, cười nhạt nói: Nhan Đình, ngươi cuối cùng vì ả mà đến, quả nhiên, ở trong lòng ngươi, ả rất quan trọng.
Khánh đế nhìn ý cười lạnh lùng trên khóe môi Nhàn phi, thở dài nói: Huệ Lan, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Huệ Lan? Nhàn Phi cười cực kỳ dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chất đầy lạnh lẽo như băng, Đã nhiều năm ta không nghe ngươi gọi ta như vậy, vì ả, ngươi quả nhiên chuyện gì cũng chịu làm. Khói hương trong đại điện loáng thoáng bao phủ trên người bà, càng làm nổi bật bóng dáng gầy yếu mà xa xăm, cũng như giọng nói của bà, chất chứa nhiều tội lỗi oán hận.
Nữ nhân trong cung, ai cũng xinh đẹp, nhưng cũng là một kẻ đầy tâm kế, mấy ai có thể nghĩ đến, Nhàn phi luôn luôn ăn chay niệm phạt, lại là một người tàn nhẫn như thế.
/310
|