Nàng kinh ngạc đứng đờ người ở đó, nàng có cảm giác mình biến thành một pho tượng.
Sau một lúc lâu, Tần Cửu mới lấy lại phản ứng. Kỳ thật, nàng cũng đã mơ hồ biết được, việc năm đó, đều là do Nhàn phi và Tô Thanh gây ra. Hiện giờ, rốt cuộc có thể khẳng định, trong lòng có hàng vạn hàng nghìn cảm xúc, không phải không hoảng hốt, cũng không phải không buồn.
Trong điện cực kỳ u ám, một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Nhan Túc, mép tóc bạc của hắn phảng phất như hoa sương cuối thu, mang theo tịch liêu thê lương, làm đau ánh mắt của nàng, làm đau lòng của nàng.
Tố Tố, bất luận có bao nhiêu mưa gió, đều đã có ta che chở, vĩnh viễn sẽ không thổi tới bên người nàng. Lời ấy của hắn, như xuyên qua ba năm, một lần nữa vang lên bên tai nàng.
Nàng nhắm mắt lại, thật sau mới có thể kiềm chế trái tim đau như cắt, quay đầu nhìn về phía Nhàn phi bên cạnh hắn.
Trước tượng Phật bằng vàng, tay Nhàn phi chắp thành chữ thập quỳ trên đệm hương bồ, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, khói hương lượn lờ quanh khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh nghiêm trang của bà.
Tần Cửu nhíu chặt mày, không biết vì sao, trong lòng chợt có một dự cảm xấu.
Vào giờ phút này, Nhàn phi đang thật lòng sám hối, cầu nguyện ư?
Tần Cửu cảm thấy không có khả năng đó, nếu Nhàn phi thật sự tin Phật, bà sẽ không làm ra những tội ác tày trời kia, cho nên, bà sẽ không sám hối, cũng không phải cầu nguyệt, bởi vì bà vốn không hề tin Phật. Nếu đã như vậy, vì sao lúc này bà lại quỳ trước tượng Phật thắp hương?
Ánh mắt Tần Cửu nhìn chăm chú nén nhang, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, thầm kêu không tốt. Nàng biết trên giang hồ có một loại đạn lưu ly, dùng ngòi dẫn lửa để kích hoạt, liền sẽ nổ lớn. Theo như ghi chép thì đạn lưu ly này gọi là hỏa dược, số lượng nhiều sẽ đủ nổ sập cả một tòa nhà. Giả như nén hương của Nhàn phi chính là ngòi dẫn lửa, vậy hỏa dược kia rốt cuộc đang chôn giấu ở đâu? Khả năng lớn nhất, chính là chôn ở tiền điện chỗ Khánh đế.
Nàng không biết mình đoán đúng không, cho nên vẫn chưa lộ mặt, mà quay người phi qua song cửa nhảy vào trong.
Nén hương trên bàn, hiện tại đã sắp cháy hết. Tần Cửu bước nhanh qua, tung một cước đá vào bàn thờ.
Bên dưới bàn thờ, nối với lư hương là một ngòi nổ thật dài, ngòi nổ này được chôn ngầm, rõ ràng là thông với đường hầm dưới đất, kéo dài đến chỗ thuốc nổ chôn ở sân ngoài. Ngọn lửa nhanh chóng chạy theo ngòi nổ, Nhan Túc nhìn thấy ngòi nổ, vẻ mặt kinh hãi, hắn rất nhanh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhanh chóng vọt tới, nhưng vẫn chậm mất một bước. Hoa lửa hồng đã muốn chui vào trong đất.
Ánh mắt Nhan Túc nghiêm nghị nhìn Nhàn phi, dằn từng chữ: Mẫu phi, tới giờ phút này rồi, người vẫn không chịu hối cải!
Tần Cửu chạy nhanh tới bên cửa sổ, nói với Nhan Duật đang giao đấu với Phương nhũ mẫu bên ngoài: Nghiêm vương, mau dẫn mọi người chạy đi, dưới sân có chôn thuốc nổ, đã châm ngòi rồi! Nàng vừa nói, vừa phóng người ra ngoài.
Phương nhũ mẫu cười inh ỏi: Hôm nay, ta và một hoàng đế, một thái phi, và một vương gia chết cùng một chỗ cũng không oan ức! Các ngươi đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát! Bà chỉ huy nhóm ni cô phong tỏa cửa am lại không chừa lấy một khe hở, trong khoảng thời gian ngắn vốn không thể chạy ra ngoài.
Những người này đều điên cả rồi!
Tần Cửu nhìn lướt qua đại điện phía sau, nói với Khánh đế và Tĩnh thái phi: Nếu không thể thoát ra, vậy chúng ta chỉ có thể quay vào trong điện!
Mọi người nhanh chóng vọt vào trong đại điện, một lúc lâu sau, bên ngoài lại không hề phát nổ.
Đôi mắt Nhan Duật lóe sáng, bỗng nhiên nói: Không hay!
Tần Cửu cũng ngay lập tức nhận ra không ổn, bởi vì, Nhàn phi không biết đã khởi động cơ quan gì, từng khung cửa sắt hạ xuống, phong kín tất cả cửa trong đại điện lại.
Huệ Lan, nàng rốt cuộc muốn thế nào? Khánh đế nghiến răng xua ra từng chữ, giọng nói thống khổ.
Nhàn phi đứng trước tượng Phật mỉm cười, nụ cười của bà, dịu dàng như hoa, nhưng cũng buốt lạnh như băng, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trách trời thương dân của tượng Phật trên đỉnh đầu bà, Ta muốn thế nào? Nhan Đình, chuyện của chúng ta, đến hôm nay đây, cũng nên kết thúc. Năm đó, ngươi ngày đêm muốn đăng cơ, bảo ta nghĩ cách giúp ngươi. Ta liền nói cho ngươi cách sử dụng quả Mật Bồ. Mỗi ngày ngươi đều cho tiên hoàng dùng quả Mật Bồ, đến sau cùng, rốt cuộc làm cho tiên hoàng bệnh nặng mà chết.
Tay Khánh đế run lên, Nàng, nàng câm miệng!
Ta câm miệng? Ngươi là đã quên, hay là cố ý không nhớ tới? Hoặc là, ngươi cho rằng quả Mật Bồ chỉ làm cho bệnh tình người ta không thuyên giảm, khó khỏe lại? Chẳng lẽ ngươi không biết, bệnh không thuyên giảm sẽ phát triển thành bệnh nặng. Ồ, lẽ nào ngươi nghĩ bát thuốc đó của hắn thật sự đã hại tiên hoàng? Nhàn phi mỉm cười chuyển hướng về phía Nhan Duật, Bát thuốc ấy, cùng lắm là ta tiện thể kêu người ta làm ra, vì muốn giúp ngươi trừ bỏ hậu hoạn. Ngươi hại tiên hoàng, đương nhiên không nghĩ để lại đứa con nào của tiên hoàng sau này đối phó ngươi. Tuy nhiên, ngươi luôn một mực bảo vệ cho hắn! Mà mãi đến sau này, ta mới hiểu được, ngươi không chỉ cấu kết với phi tử của tiên hoàng, mà còn sinh cả nghiệt tử. Đúng là một thiên đại gièm pha! Nhìn xem, hiện giờ nhân tình và nghiệt tử của ngươi đều đã ở đây, hại chính đứa con ruột thịt của mình, hẳn là ngươi thấy hạnh phúc lắm phải không, ha ha ha.......
Nhàn phi ngửa đầu cười to, trong tiếng cười cũng không thấy có chút vui sướng gì, mà là bi thương và mỉa mai.
Cái chết của tiên hoàng, quả nhiên có liên quan đến Khánh đế, có lẽ, ban đầu ông cũng không phải muốn hại chết tiên hoàng, mà chỉ là muốn khiến bệnh tình của tiên hoàng kéo dài không thể nhiếp chính, nhưng cuối cùng vẫn hại chết tiên hoàng. Chuyện của Khánh đế và Tĩnh thái phi, Tần Cửu đã sớm biết, song nàng chưa từng nghĩ đến Nhan Duật chính là con thân sinh của Khánh đế.
Nàng nhìn Nhan Duật, chỉ thấy vẻ mặt hắn không ngừng biến ảo, có thê thương, có đau đớn, lại như ngầm nén chịu, cũng vừa như căm phẫn, mà ý cười trên khóe môi, lại hệt như một lưỡi đao lạnh buốt.
Thuốc nổ không phải chôn bên ngoài, mà chôn trong chính gian phòng này. Ngòi nổ vừa rồi ta châm chỉ là giả, ngòi nổ thật sự, không lâu nữa sẽ có người thay ta châm. Đương nhiên, thuốc nổ của ta cũng không nhiều, không đủ để nổ sập căn phòng này. Chẳng qua, cũng vừa đủ để nổ tung nửa ăn phòng. Các ngươi, kế tiếp nên suy nghĩ kĩ một chút, xem nên đứng ở nơi nào mới có thể giữ được mạng sống! Nhàn phi ngồi trên đệm hương bồ, cười lạnh nói.
Thì ra, Nhàn phi chôn thuốc nổ dưới đại điện, ai có thể nghĩ đến, bà vì muốn hại chết mọi người, không tiếc trả giá bằng cả mạng sống của chính mình và Nhan Túc.
Huệ Lan, sao nàng có thể độc ác như vậy! Không sai! Đều là lỗi của trẫm, tất cả đều là lỗi của trẫm, nàng thả bọn họ đi, ta sẽ cùng chết với nàng! Khánh đế đau đớn nói.
Nhàn phi cũng không nhìn Khánh đế, càng không đáp lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên đệm hương bồ, tựa như đang chờ cái chết đến với mình.
Cuối cùng Viên Bá cũng đã mang theo Kiêu Kỵ binh đuổi đến, vội lệnh cho Kiêu Kỵ binh phá rào sắt trên cửa.
Tiếc rằng rào sắt vô cùng chắc chắn, lại còn có một nhóm ni cô cản trở, nên mọi việc tiến triển rất chậm.
Tiếng phá sắt đong đong vang lên, rơi vào tai khiến người ta sợ hãi. Mà cùng với âm thanh này, Tần Cửu dường như có thể nghe thấy tiếng ngòi nổ đang cháy, cái chết như móng vuốt của thú dữ, tựa là chỉ chờ lúc thích hợp mà vồ lấy.
Giả như thuốc nổ sẽ nổ tung nửa căn phòng, nói vậy chỗ trước tượng Phật của Nhàn phi, không thể nghi ngờ hẳn là nơi an toàn, thế nhưng lại không có ai đi về phía bà, ngay cả Nhan Túc cũng không.
Tần Cửu cảm nhận được ánh mắt của Nhan Túc đang nhìn về phía nàng, hắn đứng phía trước cách nàng không xa, tựa hồ đang chuẩn bị bổ nhào về phía nàng. Nàng hiểu, hắn là muốn dùng cơ thể của mình bảo vệ cho nàng.
Nhàn phi bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đảo qua Tần Cửu và Nhan Túc vài vòng, sau đó, bà nhìn Tần Cửu chăm chú, giống như phát hiện ra điều gì từ khuôn mặt của nàng. Bà vẫy tay với Tần Cửu, khàn khàn nói: Ta còn tưởng là Kiêu Kỵ binh nào hóa ra cũng lại là ngươi. Ngươi qua đây, ta có lời này muốn nói với ngươi!
Tần Cửu nhíu mày, chậm rãi đi đến trước mặt Nhàn phi, hí mắt nói: Chuyện đã thành thế này, bà còn muốn nói gì nưa?
Nhàn phi không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu quan sát nàng.
Ngươi hận ta lắm, đúng không? Nếu không phải do ngươi, ta và Túc Nhi cũng không ra nông nỗi như ngày hôm nay. Ta vẫn nghĩ, ngươi là người của Thiên Thần Tông. Sau này mới biết ngươi không phải, mà là người của Tố Y cục, hiện giờ xem, ngươi chắc không chỉ đơn giản là người của Tố Y cục.
Nhàn phi nắm chặt bàn tay lại, lông mi nhẹ nhàng run lên, có một một dải ánh sáng lóe lên trong mắt bà, bà bỗng nhiên mở to hai mắt ra. Ánh mắt của bà như con dao cắt qua mặt Tần Cửu, rồi lại di chuyển về phía Nhan Túc, phát hiện Nhan Túc đang nhìn chằm chằm Tần Cửu, dáng vẻ như muốn nhào về phía nàng, hàng chân mày của bà không ngăn được nhảy lên một chút. Cuối cùng, ánh mắt lại đóng đinh tại đôi mắt của Tần Cửu, hệt là muốn khoét đôi mắt Tần Cửu ra.
Tần Cửu cảm nhận được ánh mắt dữ tợn của Nhàn phi, làm cho nàng sinh ảo giác cảm thấy ánh mắt ấy như có thể giết người. Có điều, Nhàn phi đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khóe môi giương lên một ý cười thản nhiên.
Người mà Túc Nhi sống chết cũng muốn bảo vệ, tựa là chỉ có ngươi. Giọng của bà rất nhẹ, giống như đang nói với chính mình, cũng lại rất giống đang nói mê.
Tần Cửu không nghe rõ, kỳ thật, nàng vốn cũng không nghĩ nghe bà nói tiếp.
Tần Cửu, mau rời khỏi bà ta! Nhan Duật bỗng nhiên hét lớn một tiếng, vút người phóng qua.
Cùng lúc đó, chợt nghe thấy tượng Phật phía sau Nhàn phi, vang lên một âm thanh khác thường. Thì ra thuốc nổ không phải chôn dưới đất, mà là giấu trong tượng Phật. Còn ngòi nổ, hiển nhiên đã được châm.
Tần Cửu theo bản năng xoay người bỏ chạy, nào ngờ, Nhàn phi bỗng nhiên gục trên mặt đấy, ôm chặt lấy chân nàng, kéo nàng lại. Sức lực của Nhàn phi rất lớn, Tần Cửu bị bà ta kéo lại ngã xuống đất, trong chốc lát không thể đứng dậy. Nàng vốn không thể bước tiếp, trừ phi, nàng chặt đứt cánh tay Nhàn phi, hoặc là chặt đứt chân mình. Nếu không, hai người hẳn là dính lấy nhau.
Bạch Tố Huyên, ngươi thật sự là âm hồn không tan. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chính ngươi đã hủy hoại Túc Nhi! Giọng Nhàn phi trầm thấp, ôn nhu vang lên bên tai Tần Cửu.
Giọng của bà không thể xem là lớn, nhưng khi lọt vào tai Tần Cửu, lại giọng như âm thanh đến từ địa ngục.
Bà ta nhận ra nàng.
Bà ta lại có thể nhận ra nàng là Bạch Tố Huyên.
Bạch Tú Cẩm có thể nhận ra nàng, Tần Cửu không thấy có gì kỳ lạ. Chính là, Nhàn phi lại nhận ra nàng, điều này thật sự làm nàng bất ngờ.
Một ánh sáng chợt lóe, xẹt qua trước mặt Tần Cửu.
Máu phun tung tóe.
Trong điện bỗng nhiên lặng thinh.
Tần Cửu một lần nữa mở mắt ra, phát hiện đó chính là kiếm của Nhan Duật, trên lưỡi kiếm máu nhỏ giọt. Còn có Nhan Túc cùng lúc xông lên ở phía sau Nhan Duật. Chân hắn vẫn mang xiềng xích, nên đã chậm hơn Nhan Duật vài bước.
Sau một lúc lâu, Tần Cửu mới lấy lại phản ứng. Kỳ thật, nàng cũng đã mơ hồ biết được, việc năm đó, đều là do Nhàn phi và Tô Thanh gây ra. Hiện giờ, rốt cuộc có thể khẳng định, trong lòng có hàng vạn hàng nghìn cảm xúc, không phải không hoảng hốt, cũng không phải không buồn.
Trong điện cực kỳ u ám, một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Nhan Túc, mép tóc bạc của hắn phảng phất như hoa sương cuối thu, mang theo tịch liêu thê lương, làm đau ánh mắt của nàng, làm đau lòng của nàng.
Tố Tố, bất luận có bao nhiêu mưa gió, đều đã có ta che chở, vĩnh viễn sẽ không thổi tới bên người nàng. Lời ấy của hắn, như xuyên qua ba năm, một lần nữa vang lên bên tai nàng.
Nàng nhắm mắt lại, thật sau mới có thể kiềm chế trái tim đau như cắt, quay đầu nhìn về phía Nhàn phi bên cạnh hắn.
Trước tượng Phật bằng vàng, tay Nhàn phi chắp thành chữ thập quỳ trên đệm hương bồ, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, khói hương lượn lờ quanh khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh nghiêm trang của bà.
Tần Cửu nhíu chặt mày, không biết vì sao, trong lòng chợt có một dự cảm xấu.
Vào giờ phút này, Nhàn phi đang thật lòng sám hối, cầu nguyện ư?
Tần Cửu cảm thấy không có khả năng đó, nếu Nhàn phi thật sự tin Phật, bà sẽ không làm ra những tội ác tày trời kia, cho nên, bà sẽ không sám hối, cũng không phải cầu nguyệt, bởi vì bà vốn không hề tin Phật. Nếu đã như vậy, vì sao lúc này bà lại quỳ trước tượng Phật thắp hương?
Ánh mắt Tần Cửu nhìn chăm chú nén nhang, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, thầm kêu không tốt. Nàng biết trên giang hồ có một loại đạn lưu ly, dùng ngòi dẫn lửa để kích hoạt, liền sẽ nổ lớn. Theo như ghi chép thì đạn lưu ly này gọi là hỏa dược, số lượng nhiều sẽ đủ nổ sập cả một tòa nhà. Giả như nén hương của Nhàn phi chính là ngòi dẫn lửa, vậy hỏa dược kia rốt cuộc đang chôn giấu ở đâu? Khả năng lớn nhất, chính là chôn ở tiền điện chỗ Khánh đế.
Nàng không biết mình đoán đúng không, cho nên vẫn chưa lộ mặt, mà quay người phi qua song cửa nhảy vào trong.
Nén hương trên bàn, hiện tại đã sắp cháy hết. Tần Cửu bước nhanh qua, tung một cước đá vào bàn thờ.
Bên dưới bàn thờ, nối với lư hương là một ngòi nổ thật dài, ngòi nổ này được chôn ngầm, rõ ràng là thông với đường hầm dưới đất, kéo dài đến chỗ thuốc nổ chôn ở sân ngoài. Ngọn lửa nhanh chóng chạy theo ngòi nổ, Nhan Túc nhìn thấy ngòi nổ, vẻ mặt kinh hãi, hắn rất nhanh đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhanh chóng vọt tới, nhưng vẫn chậm mất một bước. Hoa lửa hồng đã muốn chui vào trong đất.
Ánh mắt Nhan Túc nghiêm nghị nhìn Nhàn phi, dằn từng chữ: Mẫu phi, tới giờ phút này rồi, người vẫn không chịu hối cải!
Tần Cửu chạy nhanh tới bên cửa sổ, nói với Nhan Duật đang giao đấu với Phương nhũ mẫu bên ngoài: Nghiêm vương, mau dẫn mọi người chạy đi, dưới sân có chôn thuốc nổ, đã châm ngòi rồi! Nàng vừa nói, vừa phóng người ra ngoài.
Phương nhũ mẫu cười inh ỏi: Hôm nay, ta và một hoàng đế, một thái phi, và một vương gia chết cùng một chỗ cũng không oan ức! Các ngươi đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát! Bà chỉ huy nhóm ni cô phong tỏa cửa am lại không chừa lấy một khe hở, trong khoảng thời gian ngắn vốn không thể chạy ra ngoài.
Những người này đều điên cả rồi!
Tần Cửu nhìn lướt qua đại điện phía sau, nói với Khánh đế và Tĩnh thái phi: Nếu không thể thoát ra, vậy chúng ta chỉ có thể quay vào trong điện!
Mọi người nhanh chóng vọt vào trong đại điện, một lúc lâu sau, bên ngoài lại không hề phát nổ.
Đôi mắt Nhan Duật lóe sáng, bỗng nhiên nói: Không hay!
Tần Cửu cũng ngay lập tức nhận ra không ổn, bởi vì, Nhàn phi không biết đã khởi động cơ quan gì, từng khung cửa sắt hạ xuống, phong kín tất cả cửa trong đại điện lại.
Huệ Lan, nàng rốt cuộc muốn thế nào? Khánh đế nghiến răng xua ra từng chữ, giọng nói thống khổ.
Nhàn phi đứng trước tượng Phật mỉm cười, nụ cười của bà, dịu dàng như hoa, nhưng cũng buốt lạnh như băng, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trách trời thương dân của tượng Phật trên đỉnh đầu bà, Ta muốn thế nào? Nhan Đình, chuyện của chúng ta, đến hôm nay đây, cũng nên kết thúc. Năm đó, ngươi ngày đêm muốn đăng cơ, bảo ta nghĩ cách giúp ngươi. Ta liền nói cho ngươi cách sử dụng quả Mật Bồ. Mỗi ngày ngươi đều cho tiên hoàng dùng quả Mật Bồ, đến sau cùng, rốt cuộc làm cho tiên hoàng bệnh nặng mà chết.
Tay Khánh đế run lên, Nàng, nàng câm miệng!
Ta câm miệng? Ngươi là đã quên, hay là cố ý không nhớ tới? Hoặc là, ngươi cho rằng quả Mật Bồ chỉ làm cho bệnh tình người ta không thuyên giảm, khó khỏe lại? Chẳng lẽ ngươi không biết, bệnh không thuyên giảm sẽ phát triển thành bệnh nặng. Ồ, lẽ nào ngươi nghĩ bát thuốc đó của hắn thật sự đã hại tiên hoàng? Nhàn phi mỉm cười chuyển hướng về phía Nhan Duật, Bát thuốc ấy, cùng lắm là ta tiện thể kêu người ta làm ra, vì muốn giúp ngươi trừ bỏ hậu hoạn. Ngươi hại tiên hoàng, đương nhiên không nghĩ để lại đứa con nào của tiên hoàng sau này đối phó ngươi. Tuy nhiên, ngươi luôn một mực bảo vệ cho hắn! Mà mãi đến sau này, ta mới hiểu được, ngươi không chỉ cấu kết với phi tử của tiên hoàng, mà còn sinh cả nghiệt tử. Đúng là một thiên đại gièm pha! Nhìn xem, hiện giờ nhân tình và nghiệt tử của ngươi đều đã ở đây, hại chính đứa con ruột thịt của mình, hẳn là ngươi thấy hạnh phúc lắm phải không, ha ha ha.......
Nhàn phi ngửa đầu cười to, trong tiếng cười cũng không thấy có chút vui sướng gì, mà là bi thương và mỉa mai.
Cái chết của tiên hoàng, quả nhiên có liên quan đến Khánh đế, có lẽ, ban đầu ông cũng không phải muốn hại chết tiên hoàng, mà chỉ là muốn khiến bệnh tình của tiên hoàng kéo dài không thể nhiếp chính, nhưng cuối cùng vẫn hại chết tiên hoàng. Chuyện của Khánh đế và Tĩnh thái phi, Tần Cửu đã sớm biết, song nàng chưa từng nghĩ đến Nhan Duật chính là con thân sinh của Khánh đế.
Nàng nhìn Nhan Duật, chỉ thấy vẻ mặt hắn không ngừng biến ảo, có thê thương, có đau đớn, lại như ngầm nén chịu, cũng vừa như căm phẫn, mà ý cười trên khóe môi, lại hệt như một lưỡi đao lạnh buốt.
Thuốc nổ không phải chôn bên ngoài, mà chôn trong chính gian phòng này. Ngòi nổ vừa rồi ta châm chỉ là giả, ngòi nổ thật sự, không lâu nữa sẽ có người thay ta châm. Đương nhiên, thuốc nổ của ta cũng không nhiều, không đủ để nổ sập căn phòng này. Chẳng qua, cũng vừa đủ để nổ tung nửa ăn phòng. Các ngươi, kế tiếp nên suy nghĩ kĩ một chút, xem nên đứng ở nơi nào mới có thể giữ được mạng sống! Nhàn phi ngồi trên đệm hương bồ, cười lạnh nói.
Thì ra, Nhàn phi chôn thuốc nổ dưới đại điện, ai có thể nghĩ đến, bà vì muốn hại chết mọi người, không tiếc trả giá bằng cả mạng sống của chính mình và Nhan Túc.
Huệ Lan, sao nàng có thể độc ác như vậy! Không sai! Đều là lỗi của trẫm, tất cả đều là lỗi của trẫm, nàng thả bọn họ đi, ta sẽ cùng chết với nàng! Khánh đế đau đớn nói.
Nhàn phi cũng không nhìn Khánh đế, càng không đáp lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên đệm hương bồ, tựa như đang chờ cái chết đến với mình.
Cuối cùng Viên Bá cũng đã mang theo Kiêu Kỵ binh đuổi đến, vội lệnh cho Kiêu Kỵ binh phá rào sắt trên cửa.
Tiếc rằng rào sắt vô cùng chắc chắn, lại còn có một nhóm ni cô cản trở, nên mọi việc tiến triển rất chậm.
Tiếng phá sắt đong đong vang lên, rơi vào tai khiến người ta sợ hãi. Mà cùng với âm thanh này, Tần Cửu dường như có thể nghe thấy tiếng ngòi nổ đang cháy, cái chết như móng vuốt của thú dữ, tựa là chỉ chờ lúc thích hợp mà vồ lấy.
Giả như thuốc nổ sẽ nổ tung nửa căn phòng, nói vậy chỗ trước tượng Phật của Nhàn phi, không thể nghi ngờ hẳn là nơi an toàn, thế nhưng lại không có ai đi về phía bà, ngay cả Nhan Túc cũng không.
Tần Cửu cảm nhận được ánh mắt của Nhan Túc đang nhìn về phía nàng, hắn đứng phía trước cách nàng không xa, tựa hồ đang chuẩn bị bổ nhào về phía nàng. Nàng hiểu, hắn là muốn dùng cơ thể của mình bảo vệ cho nàng.
Nhàn phi bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đảo qua Tần Cửu và Nhan Túc vài vòng, sau đó, bà nhìn Tần Cửu chăm chú, giống như phát hiện ra điều gì từ khuôn mặt của nàng. Bà vẫy tay với Tần Cửu, khàn khàn nói: Ta còn tưởng là Kiêu Kỵ binh nào hóa ra cũng lại là ngươi. Ngươi qua đây, ta có lời này muốn nói với ngươi!
Tần Cửu nhíu mày, chậm rãi đi đến trước mặt Nhàn phi, hí mắt nói: Chuyện đã thành thế này, bà còn muốn nói gì nưa?
Nhàn phi không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu quan sát nàng.
Ngươi hận ta lắm, đúng không? Nếu không phải do ngươi, ta và Túc Nhi cũng không ra nông nỗi như ngày hôm nay. Ta vẫn nghĩ, ngươi là người của Thiên Thần Tông. Sau này mới biết ngươi không phải, mà là người của Tố Y cục, hiện giờ xem, ngươi chắc không chỉ đơn giản là người của Tố Y cục.
Nhàn phi nắm chặt bàn tay lại, lông mi nhẹ nhàng run lên, có một một dải ánh sáng lóe lên trong mắt bà, bà bỗng nhiên mở to hai mắt ra. Ánh mắt của bà như con dao cắt qua mặt Tần Cửu, rồi lại di chuyển về phía Nhan Túc, phát hiện Nhan Túc đang nhìn chằm chằm Tần Cửu, dáng vẻ như muốn nhào về phía nàng, hàng chân mày của bà không ngăn được nhảy lên một chút. Cuối cùng, ánh mắt lại đóng đinh tại đôi mắt của Tần Cửu, hệt là muốn khoét đôi mắt Tần Cửu ra.
Tần Cửu cảm nhận được ánh mắt dữ tợn của Nhàn phi, làm cho nàng sinh ảo giác cảm thấy ánh mắt ấy như có thể giết người. Có điều, Nhàn phi đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khóe môi giương lên một ý cười thản nhiên.
Người mà Túc Nhi sống chết cũng muốn bảo vệ, tựa là chỉ có ngươi. Giọng của bà rất nhẹ, giống như đang nói với chính mình, cũng lại rất giống đang nói mê.
Tần Cửu không nghe rõ, kỳ thật, nàng vốn cũng không nghĩ nghe bà nói tiếp.
Tần Cửu, mau rời khỏi bà ta! Nhan Duật bỗng nhiên hét lớn một tiếng, vút người phóng qua.
Cùng lúc đó, chợt nghe thấy tượng Phật phía sau Nhàn phi, vang lên một âm thanh khác thường. Thì ra thuốc nổ không phải chôn dưới đất, mà là giấu trong tượng Phật. Còn ngòi nổ, hiển nhiên đã được châm.
Tần Cửu theo bản năng xoay người bỏ chạy, nào ngờ, Nhàn phi bỗng nhiên gục trên mặt đấy, ôm chặt lấy chân nàng, kéo nàng lại. Sức lực của Nhàn phi rất lớn, Tần Cửu bị bà ta kéo lại ngã xuống đất, trong chốc lát không thể đứng dậy. Nàng vốn không thể bước tiếp, trừ phi, nàng chặt đứt cánh tay Nhàn phi, hoặc là chặt đứt chân mình. Nếu không, hai người hẳn là dính lấy nhau.
Bạch Tố Huyên, ngươi thật sự là âm hồn không tan. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chính ngươi đã hủy hoại Túc Nhi! Giọng Nhàn phi trầm thấp, ôn nhu vang lên bên tai Tần Cửu.
Giọng của bà không thể xem là lớn, nhưng khi lọt vào tai Tần Cửu, lại giọng như âm thanh đến từ địa ngục.
Bà ta nhận ra nàng.
Bà ta lại có thể nhận ra nàng là Bạch Tố Huyên.
Bạch Tú Cẩm có thể nhận ra nàng, Tần Cửu không thấy có gì kỳ lạ. Chính là, Nhàn phi lại nhận ra nàng, điều này thật sự làm nàng bất ngờ.
Một ánh sáng chợt lóe, xẹt qua trước mặt Tần Cửu.
Máu phun tung tóe.
Trong điện bỗng nhiên lặng thinh.
Tần Cửu một lần nữa mở mắt ra, phát hiện đó chính là kiếm của Nhan Duật, trên lưỡi kiếm máu nhỏ giọt. Còn có Nhan Túc cùng lúc xông lên ở phía sau Nhan Duật. Chân hắn vẫn mang xiềng xích, nên đã chậm hơn Nhan Duật vài bước.
/310
|