Edit: Xám
Nàng một tay ôm đàn Thất Huyền, chỉ dùng một bàn tay gảy trên dây đàn, lại tấu ra khúc nhạc tuyệt vời.
Chờ đến khi nàng đặt đàn ở trên bàn, vung hai tay lên diễn tấu, nhất thời tiếng nhạc so với lúc nãy càng thêm phức tạp êm tai.
Y phục nàng mặc trên người, chính là y phục hoa Thược Dược An Lăng Vương tặng cho nàng. Màu nền trắng hoa lê, bên trên thêu vài đóa Thược Dược, hoặc nở hoặc khép, hoặc nửa nở nửa hé, dáng hoa khác nhau. Váy lụa bay bay theo gió, hoa Thược Dược trên vạt váy lay động, tung bay bày ra một thân thanh tú mỹ lệ, phong nhã tài hoa.
Nước da của nàng trắng nõn, khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt dịu dàng trong trẻo lạnh lùng, chính là nữ tử áo lông đi cùng với An Lăng Vương ở phố Thiên Môn dịp Tết Nguyên Tiêu.
Hôm Tết Nguyên Tiêu ấy, Tô Vãn Hương là nữ giả nam trang, cải trang tiêu sái cao quý, hôm nay đổi thành trang phục nữ nhân, ở trong vẻ trong trẻo lạnh lùng lại tăng thêm vài phần mềm dịu của nữ tử. Chỉ là, vóc người của nàng có chút mong manh, đứng ở trên đài cao dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị gió thổi đi. Gương mặt cũng hơi lộ vẻ gầy yếu, không thể gọi là châu tròn ngọc sáng*, đặc biệt có dung mạo điềm đạm đáng yêu.
*Châu tròn ngọc sáng: trong trường hợp này có nghĩa là vẻ đẹp mềm mại, đầy đặn.
Nàng ngồi ở trên ghế đàn, mười ngón tay luân phiên di chuyển, tiếng đàn càng thêm dâng trào, dường như sông lớn hồ rộng đều đang thét gào lao nhanh về phía biển cả. Khiến lòng của người nghe như ngồi ở trên một chiếc thuyền con, nhấp nhô theo tiếng đàn.
Lưu Liên nhìn thấy Tô Vãn Hương vừa lên biểu diễn, không nhịn được phát ra một tiếng hô nhẹ, nghi hoặc nói: “Đây không phải là nam tử mà An Lăng Vương yêu mến sao?” Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Thì ra nàng chính là Tô tiểu thư, thì ra nàng chính là nữ, thì ra nàng chuyển thành trang phục nữ nhân mê người như vậy!”
Tần Cửu cười nhẹ không nói, lấy ra một chiếc kìm bạc, bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa móng tay của mình. Một lát sau, giơ tay lên hỏi Hoàng Mao: “Hoàng Mao, móng tay của ta có đẹp hay không?”
Hoàng Mao bay đến trên đầu vai Tần Cửu, nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng móng tay của Tần Cửu, cuối cùng vỗ cánh om sòm nói: “Chưa đủ đẹp! Sửa tiếp một chút!”
Người khác đều đang hết sức chuyên tâm nghe đàn, chỉ riêng Tần Cửu và Hoàng Mao một hỏi một đáp, nói đến sôi nổi. Die nd da nl e q uu ydo n Điều này đương nhiên ảnh hưởng đến chúng nhân nghe đàn, Lưu Liên cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Hoàng Mao, nhỏ tiếng một chút, mọi người muốn nghe đàn mà!”
Hoàng Mao mất hứng, “Gia cứ muốn nói đấy.”
Tần Cửu nghe được lời của Lưu Liên, khẽ cười nói: “Xem ra Liên Nhi cũng thích Tô tiểu thư rồi, không bằng, ta tặng ngươi cho nàng ta, thế nào? Tin rằng Tô tiểu thư nhất định đối đãi với ngươi rất tốt.”
Rời khỏi yêu nữ Tần Cửu này là tâm nguyện của Lưu Liên, nhưng thật sự nghe được Tần Cửu nói muốn tặng hắn đi, mặc dù biết là đang trêu chọc hắn, nhưng trong lòng Lưu Liên vẫn sinh ra một chút cảm giác không thoải mái như có như không.
Hắn bĩu môi nói: “Nô tài sợ là không xứng hầu hạ người giống như tiên tử như Tô tiểu thư.”
Tần Cửu híp mắt nói: “Nói như vậy, ngươi chỉ xứng hầu hạ ta, vậy ta là yêu nữ rồi?”
Lưu Liên tự biết nói sai rồi, vội vàng xua tay nói: “Không phải! Không phải! Cửu gia mới không phải yêu nữ, Cửu gia cũng là tiên nữ, là tiên nữ nô tài càng nguyện ý hầu hạ.”
Lúc này Tần Cửu mới hài lòng nở nụ cười, giơ ngón tay ở trước mặt, hết lần này đến lần khác xem xét kỹ lưỡng móng tay tô đầy sơn móng tay. Cuối cùng cảm thấy không hoàn mỹ, lại bắt đầu tiếp tục cắt sửa.
Trên đài cao, tiếng đàn thánh thót đinh đang truyền xuống, từ sục sôi lại chuyển thành khẽ khàng.
Nhưng vào lúc này, Tần Cửu nghe được rõ ràng Tô Vãn Hương diễn tấu một lỗi âm.
Lưu Liên giậm chân thở dài nói: “Sao có thể, tại sao có thể như vậy? Sao có thể xuất hiện lỗi âm chứ?”
Tần Cửu nhìn theo ánh mắt của Tô Vãn Hương, đương nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hơn mười nữ tử người mặc y phục hoa Thược Dược nọ lẫn trong đám người, nếu là thân ở trong đám người, đương nhiên không dễ nhìn thấy. Nhưng nếu ở trên đài cao, ánh mắt tùy ý lướt về phía dưới đài, đương nhiên có thể dễ dàng chú ý tới.
Chắc là Tô Vãn Hương nhìn thấy nhiều nữ tử mặc y phục giống với y phục trên người nàng như vậy, tinh thần khó tránh khỏi chịu chút chấn động, cho nên mới gảy ra một lỗi âm. dieendaanleequuydonn Có điều, nàng rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh, tiếng đàn cũng gần như bình thường, một lỗi âm nho nhỏ kia, không phải người tinh thông chơi đàn, tuyệt đối nghe không hiểu.
Kết thúc khúc cuối cùng, Tô Vãn Hương che miệng cúi đầu ho khan hai tiếng, hai thị nữ chải búi tóc Song Nha vội vàng đi lên trên đài cao, khoác cho Tô Vãn Hương một chiếc áo choàng lông màu trắng ngà, rìa viền lông hồ ly thuần trắng.
Tiếng đàn vừa dứt, người nghe dưới đài cao lập tức lên tiếng trầm trồ khen ngợi, ào ào vỗ tay tán thưởng. Đủ thấy, người thật sự hiểu được tiếng nhạc trong đám người này, cũng không nhiều.
Nhan Mẫn uống một hớp rượu, cúi đầu thở dài nói: “Tô tiểu thư thật sự là không tầm thường, tiếng đàn năm nay còn hơn hẳn năm ngoái! So với Bạch... năm đó...” Lời này vừa nói ra, hắn vội vàng dừng lại, chậm rãi nói, “Chẳng trách sau một khúc năm ngoái, nàng liền liệt tên vào một trong tứ đại gia ti trúc* đương thời.”
*Ti trúc: đàn sáo.
Phải nói trong tứ đại gia ti trúc đương thời Đại Dục Quốc đã chiếm hai người, vốn chia ra là nhạc sư Tiêu Nhạc Bạch hầu hạ hoàng thượng trong hoàng cung, nổi danh vì đàn Không Hầu. Bạch Tố Huyên năm đó, nổi danh vì chơi đàn. Mà hiện giờ, Bạch Tố Huyên đã qua đời, chỗ trống của một trong tứ đại gia này, lại do Tô Vãn Hương bổ sung.
Tần Cửu khoan thai mỉm cười, vừa cắt sửa móng tay của mình, vừa nói: “Cầm kỹ của Tô tiểu thư quả thật không tệ, chỉ là, muốn liệt tên vào tứ đại gia ti trúc, lại chưa hoàn toàn đủ tư cách, ta đã biết, có một người cầm kỹ cao hơn nàng.”
Khang Dương Vương rất kinh ngạc hỏi: “Thật sao, chẳng biết là vị nào ?”
Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên đang chăm chú nhìn thẳng lên đài cao một cái, cười nhẹ không nói.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vang dội.
Tần Cửu kinh ngạc nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía đài cao.
Chỉ thấy Nghiêm Vương Nhan Duật sải bước đi về phía Tô Vãn Hương trên đài cao.
Người hắn mặc một bộ bào gấm màu đen lóa mắt, phía trên thêu hoa văn dệt nổi màu đỏ phức tạp, hoa lệ như hình ảnh ráng mây lộng lẫy lúc mặt trời mọc. Tóc đen chải thành búi, cài một nhánh trâm bạch ngọc.
Hắn tà mị khí phách, tao nhã ung dung, trong tròng mắt đen hẹp dài là vẻ không đứng đắn trước sau như một, nơi khóe môi mỏng dài là vẻ mị hoặc rõ ràng trước sau như một.
Hắn bước nhanh về phía Tô Vãn Hương, trong tay bê một chậu hoa, sau lưng hắn, sáu người hầu đi theo, trong tay cũng đều bê một chậu hoa, bên trong đều trồng một loại hoa là —— Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn vốn nở vào tháng tư và tháng năm, lúc này vốn dĩ không có Mẫu Đơn, mà kì lạ trong tay bọn họ đúng là bê hoa Mẫu Đơn, hơn nữa đang nở rộ rực rỡ.
Đó là bảy chậu Mẫu Đơn chủng loại khác nhau màu sắc khác biệt, “Dạ Quang bạch” băng thanh ngọc khiết* , “Trạng Nguyên Hồng” đỏ tươi như son, “Diêu Hoàng” vàng như vương miện, “Thanh Long Ngọa Mặc Trì” đỏ sậm như trời đêm, “Cát Cân” màu tím cao quý”, “Lục Hương Cầu” xanh biếc như ngọc bích, “Đồng Tử Diện” trắng hồng mềm mại.
*Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Chậu Mẫu Đơn màu tím kia, Tần Cửu nhận ra, chính là chậu Nhan Duật trộm đi từ trong ôn tuyền của biệt viện Chiêu Bình công chúa, còn là Tần Cửu đích thân bê lên chuyển vào trong tay Nhan Duật.
Không ngờ Nhan Duật là vì tặng cho Tô Vãn Hương.
Rốt cuộc Tần Cửu hiểu được vì sao ban đêm Nhan Duật xuất hiện ở biệt viện của Chiêu Bình, chắc hẳn chính là vì trộm chậu Mẫu Đơn này, nếu hắn đến xin Chiêu Bình, nếu Chiêu Bình biết hắn muốn tặng cho Tô Vãn Hương, nhất định sẽ không cho hắn.
Nàng một tay ôm đàn Thất Huyền, chỉ dùng một bàn tay gảy trên dây đàn, lại tấu ra khúc nhạc tuyệt vời.
Chờ đến khi nàng đặt đàn ở trên bàn, vung hai tay lên diễn tấu, nhất thời tiếng nhạc so với lúc nãy càng thêm phức tạp êm tai.
Y phục nàng mặc trên người, chính là y phục hoa Thược Dược An Lăng Vương tặng cho nàng. Màu nền trắng hoa lê, bên trên thêu vài đóa Thược Dược, hoặc nở hoặc khép, hoặc nửa nở nửa hé, dáng hoa khác nhau. Váy lụa bay bay theo gió, hoa Thược Dược trên vạt váy lay động, tung bay bày ra một thân thanh tú mỹ lệ, phong nhã tài hoa.
Nước da của nàng trắng nõn, khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt dịu dàng trong trẻo lạnh lùng, chính là nữ tử áo lông đi cùng với An Lăng Vương ở phố Thiên Môn dịp Tết Nguyên Tiêu.
Hôm Tết Nguyên Tiêu ấy, Tô Vãn Hương là nữ giả nam trang, cải trang tiêu sái cao quý, hôm nay đổi thành trang phục nữ nhân, ở trong vẻ trong trẻo lạnh lùng lại tăng thêm vài phần mềm dịu của nữ tử. Chỉ là, vóc người của nàng có chút mong manh, đứng ở trên đài cao dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị gió thổi đi. Gương mặt cũng hơi lộ vẻ gầy yếu, không thể gọi là châu tròn ngọc sáng*, đặc biệt có dung mạo điềm đạm đáng yêu.
*Châu tròn ngọc sáng: trong trường hợp này có nghĩa là vẻ đẹp mềm mại, đầy đặn.
Nàng ngồi ở trên ghế đàn, mười ngón tay luân phiên di chuyển, tiếng đàn càng thêm dâng trào, dường như sông lớn hồ rộng đều đang thét gào lao nhanh về phía biển cả. Khiến lòng của người nghe như ngồi ở trên một chiếc thuyền con, nhấp nhô theo tiếng đàn.
Lưu Liên nhìn thấy Tô Vãn Hương vừa lên biểu diễn, không nhịn được phát ra một tiếng hô nhẹ, nghi hoặc nói: “Đây không phải là nam tử mà An Lăng Vương yêu mến sao?” Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Thì ra nàng chính là Tô tiểu thư, thì ra nàng chính là nữ, thì ra nàng chuyển thành trang phục nữ nhân mê người như vậy!”
Tần Cửu cười nhẹ không nói, lấy ra một chiếc kìm bạc, bắt đầu tỉ mỉ cắt sửa móng tay của mình. Một lát sau, giơ tay lên hỏi Hoàng Mao: “Hoàng Mao, móng tay của ta có đẹp hay không?”
Hoàng Mao bay đến trên đầu vai Tần Cửu, nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng móng tay của Tần Cửu, cuối cùng vỗ cánh om sòm nói: “Chưa đủ đẹp! Sửa tiếp một chút!”
Người khác đều đang hết sức chuyên tâm nghe đàn, chỉ riêng Tần Cửu và Hoàng Mao một hỏi một đáp, nói đến sôi nổi. Die nd da nl e q uu ydo n Điều này đương nhiên ảnh hưởng đến chúng nhân nghe đàn, Lưu Liên cẩn thận dè dặt nhắc nhở: “Hoàng Mao, nhỏ tiếng một chút, mọi người muốn nghe đàn mà!”
Hoàng Mao mất hứng, “Gia cứ muốn nói đấy.”
Tần Cửu nghe được lời của Lưu Liên, khẽ cười nói: “Xem ra Liên Nhi cũng thích Tô tiểu thư rồi, không bằng, ta tặng ngươi cho nàng ta, thế nào? Tin rằng Tô tiểu thư nhất định đối đãi với ngươi rất tốt.”
Rời khỏi yêu nữ Tần Cửu này là tâm nguyện của Lưu Liên, nhưng thật sự nghe được Tần Cửu nói muốn tặng hắn đi, mặc dù biết là đang trêu chọc hắn, nhưng trong lòng Lưu Liên vẫn sinh ra một chút cảm giác không thoải mái như có như không.
Hắn bĩu môi nói: “Nô tài sợ là không xứng hầu hạ người giống như tiên tử như Tô tiểu thư.”
Tần Cửu híp mắt nói: “Nói như vậy, ngươi chỉ xứng hầu hạ ta, vậy ta là yêu nữ rồi?”
Lưu Liên tự biết nói sai rồi, vội vàng xua tay nói: “Không phải! Không phải! Cửu gia mới không phải yêu nữ, Cửu gia cũng là tiên nữ, là tiên nữ nô tài càng nguyện ý hầu hạ.”
Lúc này Tần Cửu mới hài lòng nở nụ cười, giơ ngón tay ở trước mặt, hết lần này đến lần khác xem xét kỹ lưỡng móng tay tô đầy sơn móng tay. Cuối cùng cảm thấy không hoàn mỹ, lại bắt đầu tiếp tục cắt sửa.
Trên đài cao, tiếng đàn thánh thót đinh đang truyền xuống, từ sục sôi lại chuyển thành khẽ khàng.
Nhưng vào lúc này, Tần Cửu nghe được rõ ràng Tô Vãn Hương diễn tấu một lỗi âm.
Lưu Liên giậm chân thở dài nói: “Sao có thể, tại sao có thể như vậy? Sao có thể xuất hiện lỗi âm chứ?”
Tần Cửu nhìn theo ánh mắt của Tô Vãn Hương, đương nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hơn mười nữ tử người mặc y phục hoa Thược Dược nọ lẫn trong đám người, nếu là thân ở trong đám người, đương nhiên không dễ nhìn thấy. Nhưng nếu ở trên đài cao, ánh mắt tùy ý lướt về phía dưới đài, đương nhiên có thể dễ dàng chú ý tới.
Chắc là Tô Vãn Hương nhìn thấy nhiều nữ tử mặc y phục giống với y phục trên người nàng như vậy, tinh thần khó tránh khỏi chịu chút chấn động, cho nên mới gảy ra một lỗi âm. dieendaanleequuydonn Có điều, nàng rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh, tiếng đàn cũng gần như bình thường, một lỗi âm nho nhỏ kia, không phải người tinh thông chơi đàn, tuyệt đối nghe không hiểu.
Kết thúc khúc cuối cùng, Tô Vãn Hương che miệng cúi đầu ho khan hai tiếng, hai thị nữ chải búi tóc Song Nha vội vàng đi lên trên đài cao, khoác cho Tô Vãn Hương một chiếc áo choàng lông màu trắng ngà, rìa viền lông hồ ly thuần trắng.
Tiếng đàn vừa dứt, người nghe dưới đài cao lập tức lên tiếng trầm trồ khen ngợi, ào ào vỗ tay tán thưởng. Đủ thấy, người thật sự hiểu được tiếng nhạc trong đám người này, cũng không nhiều.
Nhan Mẫn uống một hớp rượu, cúi đầu thở dài nói: “Tô tiểu thư thật sự là không tầm thường, tiếng đàn năm nay còn hơn hẳn năm ngoái! So với Bạch... năm đó...” Lời này vừa nói ra, hắn vội vàng dừng lại, chậm rãi nói, “Chẳng trách sau một khúc năm ngoái, nàng liền liệt tên vào một trong tứ đại gia ti trúc* đương thời.”
*Ti trúc: đàn sáo.
Phải nói trong tứ đại gia ti trúc đương thời Đại Dục Quốc đã chiếm hai người, vốn chia ra là nhạc sư Tiêu Nhạc Bạch hầu hạ hoàng thượng trong hoàng cung, nổi danh vì đàn Không Hầu. Bạch Tố Huyên năm đó, nổi danh vì chơi đàn. Mà hiện giờ, Bạch Tố Huyên đã qua đời, chỗ trống của một trong tứ đại gia này, lại do Tô Vãn Hương bổ sung.
Tần Cửu khoan thai mỉm cười, vừa cắt sửa móng tay của mình, vừa nói: “Cầm kỹ của Tô tiểu thư quả thật không tệ, chỉ là, muốn liệt tên vào tứ đại gia ti trúc, lại chưa hoàn toàn đủ tư cách, ta đã biết, có một người cầm kỹ cao hơn nàng.”
Khang Dương Vương rất kinh ngạc hỏi: “Thật sao, chẳng biết là vị nào ?”
Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên đang chăm chú nhìn thẳng lên đài cao một cái, cười nhẹ không nói.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vang dội.
Tần Cửu kinh ngạc nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía đài cao.
Chỉ thấy Nghiêm Vương Nhan Duật sải bước đi về phía Tô Vãn Hương trên đài cao.
Người hắn mặc một bộ bào gấm màu đen lóa mắt, phía trên thêu hoa văn dệt nổi màu đỏ phức tạp, hoa lệ như hình ảnh ráng mây lộng lẫy lúc mặt trời mọc. Tóc đen chải thành búi, cài một nhánh trâm bạch ngọc.
Hắn tà mị khí phách, tao nhã ung dung, trong tròng mắt đen hẹp dài là vẻ không đứng đắn trước sau như một, nơi khóe môi mỏng dài là vẻ mị hoặc rõ ràng trước sau như một.
Hắn bước nhanh về phía Tô Vãn Hương, trong tay bê một chậu hoa, sau lưng hắn, sáu người hầu đi theo, trong tay cũng đều bê một chậu hoa, bên trong đều trồng một loại hoa là —— Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn vốn nở vào tháng tư và tháng năm, lúc này vốn dĩ không có Mẫu Đơn, mà kì lạ trong tay bọn họ đúng là bê hoa Mẫu Đơn, hơn nữa đang nở rộ rực rỡ.
Đó là bảy chậu Mẫu Đơn chủng loại khác nhau màu sắc khác biệt, “Dạ Quang bạch” băng thanh ngọc khiết* , “Trạng Nguyên Hồng” đỏ tươi như son, “Diêu Hoàng” vàng như vương miện, “Thanh Long Ngọa Mặc Trì” đỏ sậm như trời đêm, “Cát Cân” màu tím cao quý”, “Lục Hương Cầu” xanh biếc như ngọc bích, “Đồng Tử Diện” trắng hồng mềm mại.
*Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Chậu Mẫu Đơn màu tím kia, Tần Cửu nhận ra, chính là chậu Nhan Duật trộm đi từ trong ôn tuyền của biệt viện Chiêu Bình công chúa, còn là Tần Cửu đích thân bê lên chuyển vào trong tay Nhan Duật.
Không ngờ Nhan Duật là vì tặng cho Tô Vãn Hương.
Rốt cuộc Tần Cửu hiểu được vì sao ban đêm Nhan Duật xuất hiện ở biệt viện của Chiêu Bình, chắc hẳn chính là vì trộm chậu Mẫu Đơn này, nếu hắn đến xin Chiêu Bình, nếu Chiêu Bình biết hắn muốn tặng cho Tô Vãn Hương, nhất định sẽ không cho hắn.
/310
|