Một cỗ xe ngựa hoa lệ dừng ở bên ngoài rừng mai, một người đứng ở cạnh xe ngựa, Tần Cửu nhận ra người này chính là đại tư nhạc Tiêu Nhạc Bạch khi nãy bình nhạc trên đài cao.
Đám người tham gia lễ Cầu Tuyết thấy trên trời có tuyết rơi xuống đúng lúc, đều cho rằng ông trời mở mắt, sau khi rối rít cảm tạ trời xanh, phần lớn đều đi xe tản ra tứ phía. Cũng có một số người phong nhã (nhã nhặn lịch sự) ở lại, muốn vào rừng mai dạo chơi ngắm hoa.
Tiêu Nhạc Bạch chắc chắn là người phong nhã trong những người phong nhã, có lẽ hắn muốn vào rừng ngắm hoa mai!
Tuy nói Bạch Tố Huyên và Tiêu Nhạc Bạch đã từng cùng là một trong tứ đại gia ti trúc, nhưng sau khi nàng xảy ra chuyện, Tiêu Nhạc Bạch mới đến triều đình phò trợ, cho nên Tần Cửu không hề quen biết hắn.
Tiêu Nhạc Bạch dựa vào một bên xe ngựa, vật cầm trong tay không còn là hồ lô rượu nữa, mà là một cành mai đỏ, có chiều cao đến hai thước, dài năm, sáu thước, nhánh nhỏ trên đó vươn nghiêng tứ phía, dày thưa xen kẽ, vô cùng đẹp mắt. Hoa mai phía trên đỏ như son, hương thơm nồng nàn quyến rũ. So với cành Lưu Liên vác, lại đẹp hơn mấy phần.
Miệng hắn đang ngâm một bài thơ: Không sơn thân dục lão, tồ tuế tịch hoàn lai. Sầu khiếp niên niên liễu, thương tâm xử xử mai. Lục sơ thiêu giáp đoản, hồng chá điểm hoa khai. Băng tuyết như hà hữu, đông phong nhật dạ hồi. Giọng nói thanh nhã thuần hậu, cùng với cơn gió thổi qua, từ từ truyền đến.
Tuyết bay, mai đỏ, hoa nở, áo trắng.
Nam tử áo trắng nhàn rỗi đứng dựa vào càng xe này, phảng phất như thiếu niên Vũ Lăng* đứng dựa vào cầu trong thơ ca, khuôn mặt ôn hòa tao nhã, mang theo một loại phong tình không chịu trói buộc. Trên người hắn không có loại sắc bén của người quanh năm luyện võ, nhìn từ bề ngoài, Tiêu Nhạc Bạch chính là một thư sinh ôn hòa tao nhã.
*Vũ Lăng: núi Vũ Lăng ở Trung Quốc.
Sau khi Tần Cửu đến kinh thành, đã tìm hiểu hết từng người bên cạnh Khánh Đế.
Nói về Tiêu Nhạc Bạch, hắn cũng xem như là người tâm phúc quyền thế rất mạnh của triều đình gần hai năm qua, là đối tượng mà rất nhiều người bợ đỡ. Hắn ngoài thích rượu ra, tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, cũng không dùng lời nói và vẻ mặt giả dối với quyền quý trong triều. Nghe nói, Khang Dương Vương Nhan Mẫn từng cầu khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch vào ngày thọ đản*, nhưng lại bị Tiêu Nhạc Bạch từ chối, nghe nói, là ghét bỏ sự tầm thường của Khang Dương Vương. Ngay cả Khang Dương Vương cũng không để vào mắt, người như vậy, quả thật quá mức cậy tài khinh người, tuy là lộng thần, nhưng cũng có vài phần khí tiết.
*Thọ đản: ngày sinh nhật.
Nếu như là nàng lúc trước, có lẽ Tần Cửu sẽ không để ý tới hắn, nhưng bây giờ nàng đã sớm không phải là nàng trước kia, đương nhiên sẽ không vô cớ đắc tội với Tiêu Nhạc Bạch. Nàng chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: Ta nói là ai ngâm thơ ở đây, thì ra là đại tư nhạc, cành mai đỏ này thật là đẹp mắt.
Ánh mắt của Tiêu Nhạc Bạch từ trên mai đỏ di chuyển đến người Tần Cửu, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng tao nhã, là loại nụ cười yên bình đạm bạc ôn hòa. Hắn có chút nghi hoặc hỏi: Ngươi là kẻ nào?
Tần Cửu nói: Ta là Tần Cửu của Thiên Thần tông, mới tới Lệ Kinh chưa được mấy ngày, hiện giờ nhậm chức ở Tư Chức phường, vẫn chưa từng gặp đại tư nhạc.
Tần Cửu. Thì ra, ngươi chính là Tần Cửu gia nổi danh khắp
Đám người tham gia lễ Cầu Tuyết thấy trên trời có tuyết rơi xuống đúng lúc, đều cho rằng ông trời mở mắt, sau khi rối rít cảm tạ trời xanh, phần lớn đều đi xe tản ra tứ phía. Cũng có một số người phong nhã (nhã nhặn lịch sự) ở lại, muốn vào rừng mai dạo chơi ngắm hoa.
Tiêu Nhạc Bạch chắc chắn là người phong nhã trong những người phong nhã, có lẽ hắn muốn vào rừng ngắm hoa mai!
Tuy nói Bạch Tố Huyên và Tiêu Nhạc Bạch đã từng cùng là một trong tứ đại gia ti trúc, nhưng sau khi nàng xảy ra chuyện, Tiêu Nhạc Bạch mới đến triều đình phò trợ, cho nên Tần Cửu không hề quen biết hắn.
Tiêu Nhạc Bạch dựa vào một bên xe ngựa, vật cầm trong tay không còn là hồ lô rượu nữa, mà là một cành mai đỏ, có chiều cao đến hai thước, dài năm, sáu thước, nhánh nhỏ trên đó vươn nghiêng tứ phía, dày thưa xen kẽ, vô cùng đẹp mắt. Hoa mai phía trên đỏ như son, hương thơm nồng nàn quyến rũ. So với cành Lưu Liên vác, lại đẹp hơn mấy phần.
Miệng hắn đang ngâm một bài thơ: Không sơn thân dục lão, tồ tuế tịch hoàn lai. Sầu khiếp niên niên liễu, thương tâm xử xử mai. Lục sơ thiêu giáp đoản, hồng chá điểm hoa khai. Băng tuyết như hà hữu, đông phong nhật dạ hồi. Giọng nói thanh nhã thuần hậu, cùng với cơn gió thổi qua, từ từ truyền đến.
Tuyết bay, mai đỏ, hoa nở, áo trắng.
Nam tử áo trắng nhàn rỗi đứng dựa vào càng xe này, phảng phất như thiếu niên Vũ Lăng* đứng dựa vào cầu trong thơ ca, khuôn mặt ôn hòa tao nhã, mang theo một loại phong tình không chịu trói buộc. Trên người hắn không có loại sắc bén của người quanh năm luyện võ, nhìn từ bề ngoài, Tiêu Nhạc Bạch chính là một thư sinh ôn hòa tao nhã.
*Vũ Lăng: núi Vũ Lăng ở Trung Quốc.
Sau khi Tần Cửu đến kinh thành, đã tìm hiểu hết từng người bên cạnh Khánh Đế.
Nói về Tiêu Nhạc Bạch, hắn cũng xem như là người tâm phúc quyền thế rất mạnh của triều đình gần hai năm qua, là đối tượng mà rất nhiều người bợ đỡ. Hắn ngoài thích rượu ra, tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, cũng không dùng lời nói và vẻ mặt giả dối với quyền quý trong triều. Nghe nói, Khang Dương Vương Nhan Mẫn từng cầu khúc nhạc của Tiêu Nhạc Bạch vào ngày thọ đản*, nhưng lại bị Tiêu Nhạc Bạch từ chối, nghe nói, là ghét bỏ sự tầm thường của Khang Dương Vương. Ngay cả Khang Dương Vương cũng không để vào mắt, người như vậy, quả thật quá mức cậy tài khinh người, tuy là lộng thần, nhưng cũng có vài phần khí tiết.
*Thọ đản: ngày sinh nhật.
Nếu như là nàng lúc trước, có lẽ Tần Cửu sẽ không để ý tới hắn, nhưng bây giờ nàng đã sớm không phải là nàng trước kia, đương nhiên sẽ không vô cớ đắc tội với Tiêu Nhạc Bạch. Nàng chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: Ta nói là ai ngâm thơ ở đây, thì ra là đại tư nhạc, cành mai đỏ này thật là đẹp mắt.
Ánh mắt của Tiêu Nhạc Bạch từ trên mai đỏ di chuyển đến người Tần Cửu, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng tao nhã, là loại nụ cười yên bình đạm bạc ôn hòa. Hắn có chút nghi hoặc hỏi: Ngươi là kẻ nào?
Tần Cửu nói: Ta là Tần Cửu của Thiên Thần tông, mới tới Lệ Kinh chưa được mấy ngày, hiện giờ nhậm chức ở Tư Chức phường, vẫn chưa từng gặp đại tư nhạc.
Tần Cửu. Thì ra, ngươi chính là Tần Cửu gia nổi danh khắp
/310
|