Lưu Liên vốn tưởng rằng mình đến Vô Ưu cư làm người tiếp khách , ai ngờ vừa đến đã bị yêu nữ biến thành khách làng chơi.
Hắn cuống quýt xua tay nói: Ma . . . . . Ma ma, không cần tìm cô nương cho tôi đâu.
Thôi ma ma đâu thèm nghe lời của Lưu Liên, quay đầu cười xòa với Tần Cửu, nói: Cô nương đẹp nhất của chỗ chúng tôi lát nữa phải cùng vương gia hát hí khúc, không bằng lão thân để Thủy Tiên và Đỗ Quyên đến tiếp vị công tử kia, đây chính là những cô nương dịu dàng động lòng người nhất chỗ chúng tôi đấy.
Tần Cửu mỉm cười nói: Nếu thế, ma ma sắp xếp đi, phải là cô nương đẹp dịu dàng.
Thôi ma ma liền cất cao giọng: Thủy Tiên, Đỗ Quyên, tới hầu hạ khách quý.
Hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa khẩn khoản đi tới, hai nàng dịu dàng cười với Lưu Liên một tiếng, một trái một phải, một nàng đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra dắt Lưu Liên, mười ngón tay đan xen, kéo hắn đi lên lầu. Nàng kia vòng lấy thắt lưng hắn, nửa đẩy nửa kéo. Lưu Liên vẫn muốn vùng vẫy giãy chết thoát ra, đưa tay đẩy, ai dè lại đẩy vào hai khối thịt tròn mềm mại, trong nháy mắt Lưu Liên cảm thấy ngón tay giống như trúng điện giật, tê dại không ngừng, kèm theo trên người cũng có chút rã rời.
Trong nháy mắt hắn không dám từ chối nữa, chỉ sợ lại chạm phải thứ không nên chạm, cứ như vậy bị Thủy Tiên và Đỗ Quyên nửa đẩy nửa ôm đi lên lầu.
Thôi ma ma cười dịu dàng nói: Công tử ngài là bằng hữu của Nghiêm Vương, thật sự là khách quý, vương gia đã sớm đặt gian phòng tốt, mời lên nhã thất trên lầu. Thôi ma ma nói xong, liền đích thân dẫn Tần Cửu và Tỳ Ba đi lên lầu hai.
Lầu hai yên tĩnh hơn đại sảnh dưới lầu, gian phòng trang trí tao nhã tinh tế, vài chiếc đèn cung đình bằng ngọc Lưu Ly tỏa ra ánh sáng sáng rực, giữa phòng bày một chiếc bàn gỗ tử đàn rất lớn, bốn thị nữ chải búi tóc Bán Phiên đứng hầu ở bên bàn, thấy Tần Cửu đi vào, vội vàng nghênh đón, cởi áo choàng bên ngoài cho nàng.
Ánh mắt Tần Cửu xoay một vòng, thấy trong phòng không có Nhan Duật, cười nhạt hỏi: Ma ma, vương gia đến lúc nào?
Thôi ma ma cười nói: Vương gia đã đến từ lâu rồi, chỉ có điều, hôm nay sở thích hí kịch nổi lên, nói muốn hát hí khúc. Ngài đừng ngại thưởng thức một chút, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy. Lão thân ta bận việc đi trước, mấy người các ngươi, phải hầu hạ ngài cho tốt. Nói xong, Thôi ma ma liền cáo lui.
Tần Cửu đã sớm biết tất Nhan Duật có thể hát hí khúc, năm đó bởi vì việc hát hí khúc này, đã từng từng khiến hoàng huynh Khánh Đế của hắn giận đến mức trách mắng hắn. Hát hí khúc là một nghề thuộc chín nghề thấp kém, đừng nói gia đình phú quý, ngay cả nhà bình thường, nếu không phải bị ép kiếm sống, cũng sẽ không để con gái đi học hí kịch. Nhưng Nhan Duật là con cháu hoàng thất, không chỉ học, còn chạy đến rạp hát đường hoàng hát xướng, hôm nay, lại đến hát trong thanh lâu, quả thật hồ đồ đến cực điểm.
Tần Cửu ngồi xuống ghế, bốn thị nữ liền giống bươm bướm vờn hoa, bắt đầu bưng trà rót nước cho nàng.
Tần Cửu nghĩ đến Lưu Liên, liếc mắt ra hiệu cho Tỳ Ba, nói: Tỳ Ba, ngươi tự mình ra ngoài chơi đi. Tỳ Ba hiểu ý, ôm kiếm lui ra ngoài.
Tần Cửu ngồi ở bên bàn, nghe được tiếng nhạc du dương của đàn Nguyệt truyền lên từ dưới lầu, Tần Cửu ngẩng đầu, xuyên qua rèm cửa nhìn về phía dưới lầu.
Chỉ thấy trên đài diễn kịch ở lầu một, màn che gấm đỏ được kéo ra, một tiểu sinh, một hoa đán bước lên đài cao.
Ánh đèn Lưu Ly sáng lung linh, trang phục hí kịch màu sắc sặc sỡ của tiểu sinh và hoa đán phản chiếu khiến Tần Cửu hoa cả mắt.
Trước kia nàng không có duyên xem Nhan Duật hát hí khúc, không ngờ hôm nay lại vừa khéo nhìn được, cũng muốn xem hắn hồ đồ ra sao.
Trước tiên ánh mắt của Tần Cửu chăm chú nhìn lên người tiểu sinh, chỉ thấy hắn mặc một bộ hí phục màu lam, bôi mày vẽ mặt, diện mạo cực kỳ tuấn nhã. Nàng thật không ngờ, Nhan Duật vẽ mặt mặc hí phục lại tú nhã (thanh tú + nho nhã) hiền lương như vậy, thật sự ngoài dự đoán của nàng.
Lại nhìn hoa đán kia, lúc này lại đưa lưng về phía người xem, chỉ thấy y phục sắc màu duyên dáng, bóng lưng thon dài yểu điệu, trên đầu cài trâm phượng trâm ngọc, một lọn tóc đẹp rất dài buông xuống bên eo. Nàng im lặng đứng đó, như
Hắn cuống quýt xua tay nói: Ma . . . . . Ma ma, không cần tìm cô nương cho tôi đâu.
Thôi ma ma đâu thèm nghe lời của Lưu Liên, quay đầu cười xòa với Tần Cửu, nói: Cô nương đẹp nhất của chỗ chúng tôi lát nữa phải cùng vương gia hát hí khúc, không bằng lão thân để Thủy Tiên và Đỗ Quyên đến tiếp vị công tử kia, đây chính là những cô nương dịu dàng động lòng người nhất chỗ chúng tôi đấy.
Tần Cửu mỉm cười nói: Nếu thế, ma ma sắp xếp đi, phải là cô nương đẹp dịu dàng.
Thôi ma ma liền cất cao giọng: Thủy Tiên, Đỗ Quyên, tới hầu hạ khách quý.
Hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa khẩn khoản đi tới, hai nàng dịu dàng cười với Lưu Liên một tiếng, một trái một phải, một nàng đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra dắt Lưu Liên, mười ngón tay đan xen, kéo hắn đi lên lầu. Nàng kia vòng lấy thắt lưng hắn, nửa đẩy nửa kéo. Lưu Liên vẫn muốn vùng vẫy giãy chết thoát ra, đưa tay đẩy, ai dè lại đẩy vào hai khối thịt tròn mềm mại, trong nháy mắt Lưu Liên cảm thấy ngón tay giống như trúng điện giật, tê dại không ngừng, kèm theo trên người cũng có chút rã rời.
Trong nháy mắt hắn không dám từ chối nữa, chỉ sợ lại chạm phải thứ không nên chạm, cứ như vậy bị Thủy Tiên và Đỗ Quyên nửa đẩy nửa ôm đi lên lầu.
Thôi ma ma cười dịu dàng nói: Công tử ngài là bằng hữu của Nghiêm Vương, thật sự là khách quý, vương gia đã sớm đặt gian phòng tốt, mời lên nhã thất trên lầu. Thôi ma ma nói xong, liền đích thân dẫn Tần Cửu và Tỳ Ba đi lên lầu hai.
Lầu hai yên tĩnh hơn đại sảnh dưới lầu, gian phòng trang trí tao nhã tinh tế, vài chiếc đèn cung đình bằng ngọc Lưu Ly tỏa ra ánh sáng sáng rực, giữa phòng bày một chiếc bàn gỗ tử đàn rất lớn, bốn thị nữ chải búi tóc Bán Phiên đứng hầu ở bên bàn, thấy Tần Cửu đi vào, vội vàng nghênh đón, cởi áo choàng bên ngoài cho nàng.
Ánh mắt Tần Cửu xoay một vòng, thấy trong phòng không có Nhan Duật, cười nhạt hỏi: Ma ma, vương gia đến lúc nào?
Thôi ma ma cười nói: Vương gia đã đến từ lâu rồi, chỉ có điều, hôm nay sở thích hí kịch nổi lên, nói muốn hát hí khúc. Ngài đừng ngại thưởng thức một chút, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy. Lão thân ta bận việc đi trước, mấy người các ngươi, phải hầu hạ ngài cho tốt. Nói xong, Thôi ma ma liền cáo lui.
Tần Cửu đã sớm biết tất Nhan Duật có thể hát hí khúc, năm đó bởi vì việc hát hí khúc này, đã từng từng khiến hoàng huynh Khánh Đế của hắn giận đến mức trách mắng hắn. Hát hí khúc là một nghề thuộc chín nghề thấp kém, đừng nói gia đình phú quý, ngay cả nhà bình thường, nếu không phải bị ép kiếm sống, cũng sẽ không để con gái đi học hí kịch. Nhưng Nhan Duật là con cháu hoàng thất, không chỉ học, còn chạy đến rạp hát đường hoàng hát xướng, hôm nay, lại đến hát trong thanh lâu, quả thật hồ đồ đến cực điểm.
Tần Cửu ngồi xuống ghế, bốn thị nữ liền giống bươm bướm vờn hoa, bắt đầu bưng trà rót nước cho nàng.
Tần Cửu nghĩ đến Lưu Liên, liếc mắt ra hiệu cho Tỳ Ba, nói: Tỳ Ba, ngươi tự mình ra ngoài chơi đi. Tỳ Ba hiểu ý, ôm kiếm lui ra ngoài.
Tần Cửu ngồi ở bên bàn, nghe được tiếng nhạc du dương của đàn Nguyệt truyền lên từ dưới lầu, Tần Cửu ngẩng đầu, xuyên qua rèm cửa nhìn về phía dưới lầu.
Chỉ thấy trên đài diễn kịch ở lầu một, màn che gấm đỏ được kéo ra, một tiểu sinh, một hoa đán bước lên đài cao.
Ánh đèn Lưu Ly sáng lung linh, trang phục hí kịch màu sắc sặc sỡ của tiểu sinh và hoa đán phản chiếu khiến Tần Cửu hoa cả mắt.
Trước kia nàng không có duyên xem Nhan Duật hát hí khúc, không ngờ hôm nay lại vừa khéo nhìn được, cũng muốn xem hắn hồ đồ ra sao.
Trước tiên ánh mắt của Tần Cửu chăm chú nhìn lên người tiểu sinh, chỉ thấy hắn mặc một bộ hí phục màu lam, bôi mày vẽ mặt, diện mạo cực kỳ tuấn nhã. Nàng thật không ngờ, Nhan Duật vẽ mặt mặc hí phục lại tú nhã (thanh tú + nho nhã) hiền lương như vậy, thật sự ngoài dự đoán của nàng.
Lại nhìn hoa đán kia, lúc này lại đưa lưng về phía người xem, chỉ thấy y phục sắc màu duyên dáng, bóng lưng thon dài yểu điệu, trên đầu cài trâm phượng trâm ngọc, một lọn tóc đẹp rất dài buông xuống bên eo. Nàng im lặng đứng đó, như
/310
|