Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 68 - Chương 67

/310


Đã đến Lệ Kinh hơn một tháng, ngoài mấy hôm tết Nguyên Tiêu và lễ Cầu Tuyết nhìn thấy Tô Vãn Hương từ xa, Tần Cửu vẫn chưa thực sự tiếp xúc cự ly gần với nhân vật chạm vào bỏng tay ở kinh thành này. Tô Vãn Hương là nữ tử thế nào, Tần Cửu không biết quá rõ. Nhưng Tô Thanh là người thế nào, Tần Cửu lại biết rất rõ. Vậy nên, từ khi đến kinh thành, Tần Cửu không hề dám xem nhẹ Tô Vãn Hương.

Tần Cửu âm thầm bảo Tỳ Ba nghe ngóng chuyện của nàng ta không chỉ một lần, nhưng kết quả lại là, nàng ta ngoài mỗi tháng đến am Từ An dâng hương ra thì bình thường không hề ra ngoài. Phần lớn thời gian đều ở trong tướng phủ, chân không rời nhà, hoàn toàn là một tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn.

Một nữ tử như vậy khiến Nhan Túc năm xưa nói ra một câu như thế, hắn nói trong lòng hắn yêu một người khác.

Thỉnh thoảng, trong đầu nàng cũng sẽ nảy ra ý nghĩ kỳ quái, đó là nếu như Bạch Tố Huyên vẫn còn sống... Sau khi ý nghĩ đó xuất hiện, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ nực cười! Bạch Tố Huyên vẫn còn sống thì sao, khi ấy vốn chỉ là lợi dụng!

Vậy Nhan Duật thì sao?

Nếu Bạch Tố Huyên vẫn còn sống, Nhan Duật có thích Tô Vãn Hương không?

Có không? Nam nhân năm đó không tiếc tiền của cũng phải cưỡng ép cưới nàng, có thật sự thích nàng hay không?

Nàng không chắc chắn!

Đêm qua khi hắn đặt ngang kiếm lên cổ nàng vì Tô Vãn Hương, nàng đã không chắc chắn được.

Tần Cửu cúi đầu than một tiếng, qua đi đã là một giấc mộng, chân tình cũng được giả ý cũng được, tất cả đã không còn quan trọng với nàng nữa.

Tô Vãn Hương đang cúi đầu thưởng thức trà, chỉ trong giây phút Tần Cửu tiến vào, đã nhẹ nhàng liếc nàng một cái, khóe môi cong lên một nét cười trong trẻo mà thuần khiết.

Nàng ta chải búi tóc Vân đơn giản tao nhã, dường như nàng không thích châu ngọc đầy đầu, chỉ cài nghiêng một cây trâm hoa mai bạch ngọc, nhìn ra được là bạch ngọc thượng hạng, lấp lánh ánh sáng. Trên người mặc một chiếc váy nền trắng điểm hoa, mặc dù y phục trang nhã nhưng nhưng vải vóc lại hoa lệ, bao quanh nàng ta như sương như khói, càng làm hiện ra vẻ đẹp lộng lẫy tao nhã phiêu dật xuất trần của nàng.

Nàng ta cúi thấp đầu, phần cằm nhọn khổ sở động lòng người. Mà bàn tay nàng cầm chén, nhìn mềm mại không xương, non mềm như búp măng xuân.

Tần Cửu lại nhìn mình một cái, búi Đọa Mã lười biếng, cài nghiêng cây trâm hoa màu đỏ, khoác váy màu đỏ nhạt thêu chìm hoa văn mây nước, trên giày thêu lộ ra dưới gấu váy dài màu đỏ lựu cũng thêu hoa văn phức tạp.

Cứ đứng trước mặt Tô Vãn Hương như vậy, Tần Cửu thật sự cảm thấy mình không phải yêu nữ thì cũng bị biến thành yêu nữ, nàng nhịn không được cười tự giễu.

Nói ra, quả nhiên Nhan Duật là cao thủ trong chốn gió trăng, từ lần cứu Tô Vãn Hương ở am Từ An, nhanh như vậy đã hẹn được giai nhân ra ngoài. Nói như vậy, nàng lại tới không đúng lúc rồi, chỉ trách vừa rồi Hoàng Mao chỉ nói với nàng mỹ nhân ở đây, không nói còn có người khác.

Bây giờ, mắt thấy Nhan Duật và Tô Vãn Hương ở chung với nhau, đương nhiên Tần Cửu không thể nói nàng tới tìm Nhan Duật. Tần Cửu huơ huơ khung thêu hoa trên tay mình, nụ cười trên mặt giống như san hô đỏ vừa nở, lạnh lùng xinh đẹp động lòng người, Xem ra, ta tới không đúng lúc rồi! Ta nghe nói trà nô A Vũ tay nghề giỏi nhất Linh Lung các đang hầu hạ ở Linh Phong các, chờ lâu lắm rồi mà hắn cũng không đến, trong lúc tức giận đã muốn qua xem là đang hầu hạ ai, không ngờ lại quấy rầy vương gia và Tô tiểu thư rồi.

Nhan Duật nhướng mày, xem ra thật sự cũng cảm thấy Tần Cửu tới không đúng lúc, có điều, trước mặt giai nhân, dường như hắn không muốn mất phong độ, nhếch môi cười nhẹ, nói: Thì ra lại là Cửu gia, thật trùng hợp. Nói xong, nghiêng đầu nói với Tô Vãn Hương, Vãn Hương, vị này chính là Tần môn chủ của Thần tông, hiện giờ đang nhậm chức ở Tư Chức phường.

Tô Vãn Hương đặt chén trà xuống, nghiêng đầu mỉm cười với Tần Cửu, nói: Thì ra chính là Tần Cửu gia danh tiếng lẫy lừng, Vãn Hương có lễ.

Danh tiếng lẫy lừng? Chỉ bốn chữ này, Tần Cửu đã hiểu được, thật ra Tô Vãn Hương có thành kiến với mình. Có lẽ, nàng ta cũng cho rằng hôm lễ Cầu Tuyết là mình phái người ám sát nàng ta!

Tần Cửu lười biếng cười, thở dài nói: Ta có danh tiếng lẫy lừng hơn, cũng không theo kịp tiếng tăm của Tô tiểu thư!

Ánh mắt Tô Vãn Hương thản nhiên liếc qua Tần Cửu, khóe môi vẫn ngậm nụ cười, nhưng thần sắc trong mắt lại lộ rõ vẻ u ám. Đương nhiên, trong thời kỳ nhạy cảm này, Tô Vãn Hương cực kỳ tự nhiên nghĩ rằng tiếng tăm trong lời Tần Cửu là vụ am Từ An sôi sùng sục mấy ngày qua.

Nhan Duật nhướng mày, mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm Tần Cửu, khóe môi hàm chứa nụ cười, nhưng nụ cười đó lại có ý cảnh cáo rõ ràng, Nếu như Cửu gia tới tìm trà nô A Vũ, bản vương sẽ để A Vũ đi theo Cửu gia. A Vũ, ngươi không cần hầu hạ ở đây nữa, đi đến chỗ Cửu gia đi.

Tần Cửu nghe ra lời Nhan Duật là

/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status