Một ngày đẹp trời tại ngôi biệt màu xám xám quen thuộc, Dương Mẫn đang ngồi duỗi thẳng hai chân trên ghế mắt lim dim hưởng thụ.
- Lên trên… Không, qua trái… ờ đúng rồi…
Nhìn đôi mắt lim dim phê tít, anh bỗng bạt cười, có nhầm không, bây giờ anh lại còn phải bóp vai hầu hạ cho cô nàng.
- Hì hì… - Dương Mẫn cười thật ngốc nghếch, sao trên đời lại có nụ cười như thế chứ, làm anh yêu quá đi mất.
Hóa ra cảm giác chấp nhận và yêu một người lại vui vẻ như vậy, được một lúc, cô tựa đầu vào vai anh thỏ thẻ.
- Hôm nay anh không đi làm à?
Từ lúc kết hôn tới giờ, chưa bao giờ cô thấy anh nhàn rỗi như hôm nay.
- Ừ. – Anh xoa đầu cô.
Thật ra công việc ngày nào cũng có, nhưng tự nhiên anh lại muốn ở nhà với cô.
Dương Mẫn cười, ôm lấy tay anh, cô đâu dám đòi hỏi gì đâu, như thế này là đã hạnh phúc lắm rồi, từ ngày biết cô có thai, anh đã cố gắng dành thời gian ở bên cô nhiều hơn, cô biết anh rất bận, trong lòng rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
- Lát nữa anh đi làm đi, em sang thăm mẹ một chút. – Cô nói.
- Ừ, tầm một giờ anh có hẹn, khi nào em muốn đi thăm mẹ thì cứ nói tài xế đưa đi.
- Em biết rồi! – Cô quay người lại hôn lên môi anh.
Anh mỉm cười, bất giác tim cô lại đập nhanh, lúc anh cười quả thực rất đẹp. Cô vốn tưởng anh rất lạnh lùng, giống như cục đá khó ưa nhưng bây giờ thì cô đã hoàn toàn thay đổi, trước đây cô không ngớt than với ông trời tại sao lại phái một tên hung thần xuống làm chồng cô, bây giờ lại thấy mình thật may mắn.
Cô mới có thai hơn hai tháng, sắp bước sang tháng thứ ba, bụng chưa nổi rõ, đi ra ngoài vẫn thích mặc quần jean áo thun nhưng anh không chịu.
- Mặc như thế con sẽ khó chịu.
- Ơ… nó làm gì biết khó chịu… - Cô ấp úng nhìn anh, bât giờ mới bằng quả trứng gà đã biết cái gì chứ.
- Đã bảo khó chịu là khó chịu! – Anh ngang ngược ngắt lời. – Một là em mặc váy, hai là mặc quần âu.
- Ba là không mặc gì hết! – Cô ấm ức nhìn anh, cuối cùng thì cũng đành xuống nước chọn cách mặc váy. Dương Mẫn ơi là Dương Mẫn, nhìn bộ dạng trịnh trọng của một kẻ sắp làm cha cô tức nghẹn, quá lắm! Vậy là quần jean trong tủ đồng loạt biến mất, thay vào đó là những chiếc váy đầm, lúc đầu cô còn không dám nhìn, nghĩ bụng từ nay chắc ai cũng biết là cô mang bầu rồi, không ngờ lúc lấy ra xem thì lại rất thích, những chiếc váy tuy không chit eo nhưng lại rất vừa vặn tôn lên dáng cô, màu sắc cũng tươi sáng, lúc đầu mặc vào còn hơi ngại bởi cô không quen mặc váy nhưng khi anh anh khen “Đẹp lắm!” cô tự tin ngay.
- Được chưa triệu phu nhân?
- Hì hì, yêu chồng của em lắm, vẫn là anh chu đáo nhất rồi.
Ở gần anh miệng lưỡi xu nịnh ngày càng lợi hại.
Cô vốn dễ nuôi, ai cũng phải thừa nhận, lúc trước còn bé gia đình khó khăn, ba cô gửi cô về quê để ông ngoại nuôi, đồ ăn ở quê không ngon, thế mà lúc đón về lại béo trục, chỉ có da là đen đi vì cùng lũ trẻ nông thôn dang nắng. Bây giờ có thai rồi không ngờ lại nghén, chỉ cần ngửi thấy mùi chiên xào lập tức tái mặt nôn thốc nôn tháo, tháng đầu mang thai biểu hiện còn chưa rõ, đến tháng thứ hai cô nghén tới mức năm lần bảy lượt anh đưa tới bệnh viện hỏi bác sĩ xem có cách nào trị dứt không, nhìn cô xanh xao anh càng lo, vừa thương cô, vừa lo cho đứa bé trong bụng, bây giờ ngoài rau củ trái cây cô chẳng ăn được gì, bác sĩ lắc đầu bó tay, bảo hai người ráng đợi một thời gian từ từ sẽ hết. Cứ tình trạng này thì không ổn, lập tức anh tìm cách thay đổi khẩu phần ăn cho cô, tuy không biết nấu nướng nhưng mỗi ngày anh đều xuống bếp thử nấu cho cô một món mới, Dương Mẫn đương nhiên rất cảm động. Dù rất buồn nôn nhưng cô đều cố gắng ăn hết. Mỗi lần nhìn cô cầm đũa, anh đều hồi hộp hỏi.
- Có vừa miệng không?
- Ngon lắm. – Cô mỉm cười nhìn anh, hai mắt long lanh niềm hạnh phúc.
- Ừ, để mai anh nấu cái khác cho em.
- Thôi, anh bận nhiều việc, cứ để em nấu là được rồi.
Cô nói như vậy anh nhất quyết không nghe, từ ngày vợ mang thai, bên cạnh người chủ tich Triệu thiên Minh luôn có một quyển sách dạy nấu những món ăn thanh đạm, có một lần cô thư ký mới bắt gặp anh đang cặm cụi ngồi đọc, chuyện này lập tức truyền đi, chẳng bao lâu thì toàn thể mọi người trong tập đoàn cùng biết. Phụ nữ thì càng tôn sung ngưỡng mộ.
- Thât không thể ngờ, chủ tịch vừa phong độ tài giỏi lại vừa thương vợ, ôi… ngưỡng mộ chết mấ thôi, chả bù cho lão chồng nhà tôi!!
Cánh đàn ông cũng lấy đó làm tấm gương học tập, đàn ông thời đại mới đảm việc nước giỏi việc nhà, chủ tịch Triệu Thiên Minh trở thành người đáng ngưỡng mộ, rất đáng để các anh em học hỏi.
Hôm nay anh bận, không xuống bếp được nên dẫn cô ra một tiệm ăn truyền thống ăn cháo rau.
- Khi bé ông nội hay dẫn anh ra đây ăn.
Nhìn cửa tiệm, tuy sạch sẽ nhưng rất bình thường này, cô hơi ngạc nhiên. Lúc trước công việc lu bu làm gì có thời gian mà tới, bây giờ vợ nghén, anh mới nhớ lại đưa cô tới đây, món cháo rau này rất dễ ăn, Dương Mẫn rất thích, quán này bán đồ mặn nhưng nấu đồ chay cũng rất ngon Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trước giờ cô có một chuyện rất thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng với anh. Lời nói tới tận cổ rồi lại nuốt xuống, định bụng sẽ tìm một dịp thích hợp hơn.
Ăn xong anh đưa cô về, rồi thay đồ tới tập đoàn ngay. Dương Mẫn vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi gọi người tài xế tới đưa cô về nhà mẹ. Người tài xế này vốn lái xe cho chủ tịch, chính là người lần đó đã dưa anh tới nhà cô ra mắt ba mẹ vợ, tiện thể làm quen cô vợ chưa cưới, bây giờ cô có thai, để cô đi một mình anh không yên tâm nên mới để ông ta đưa đón cô.
- Chú còn nhớ đường tới nhà cháu không?
- Vâng, tôi còn nhớ ạ.
Làm sao mà ông quên được cái ngôi nhà trồng toàn cây cảnh nằm trong sâu trong ma trận hẻm ấy được.
Kể từ hôm ấy cô không về nhà trong lòng không sao xóa đi cảm giác khó chịu xen lẫn xem thường ấy, nhưng dù gì người đó cũng là mẹ cô, cha cô mất rồi, bây giờ ngay cả người mẹ này cô cũng không nhận thì không đành lòng.
Lần này cô về, những tưởng sẽ thấy cả hai người, nào ngờ chỉ thấy một mình mẹ cô đi ra. Thấy cô, hai mắt bà đỏ hoe, một ai tháng không gặp mà mẹ cô gầy hẳn đi, gương mặt cũng già hơn trước, bấy giác lòng cô thắt lại.
- Mẹ dạo này khỏe không? – Cô hỏi.
- Khỏe. Vào nhà đi con, cứ đứng ngoài này làm gì?
Nói rồi bà nắm tay kéo cô vào nhà. Căn nhà vắng lặng, nhìn mẹ mình bất giác cô thấy sống mũi cay cay.
- Nghe Thiên Minh nói con đang mang thai phải không?
- Dạ, gần ba tháng rồi mẹ.
- Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm gì quá sức. – Mẹ cô ân cần dặn. – Vậy là mẹ cũng sắp được làm bà ngoại rồi…
Nói đến đây, hai mắt bà đỏ lên.
- Mẹ xin lỗi… - Đột nhiên bà nói.
- Mẹ…
- Là mẹ sai rồi, trước đây sai, sau này cũng sai.
- Mẹ…
- Con nhìn ra ngoài sân đi, mẹ đã tìm cách mua lại những chậu cảnh, chưa đủ nhưng mẹ sẽ cố gắng… - Những giọt nước mắt lại rơi xuống.
Nhìn thấy mẹ như vậy, cô cũng khóc.
- Mẹ đúng là hồ đồ, sao có thể làm như thế, bây giờ cảm thấy rất ân hận thì cũng đã muộn rồi, mẹ đã đuổi ông ta đi, cũng đã làm lại tấm hình khác cho ba con…
- Thôi mẹ đừng suy nghĩ nữa! – Dương Mẫn nắm lấy tay mẹ mình.
- Ừ, con cũng đừng suy nghĩ, sẽ không tốt cho em bé đâu.
Hình như còn sợ cô không yên tâm, bà nắm tay cô nói thêm.
- Mẹ sống đầy đủ lắm, Thiên Minh hàng tháng đều chuyển tiền tới cho mẹ. Chỉ cần sau này con tới thăm mẹ là được. - Mẹ đừng lo, con sẽ tới thăm mẹ thường xuyên mà. – Cô lau nước mắt nói.
Không ngờ lần này về, cô lại có thể tha thứ cho me, cảm giác rất thanh thản, hai mẹ con nói chuyện thêm một chút, bà Mai vào nhà lấy một cái túi đưa cho cô.
- Cái gì thế mẹ?
- Mở ra xem đi con.
Cô mở ra xem thì thấy trong đó có rất nhiều đồ trẻ con, cái nào cũng bé như bàn tay, xinh xinh, có cái cũ, có cái mới.
- Là đồ lúc bé của con đấy, mẹ ở nhà rảnh rỗi may thêm mấy cái cho cháu, con cứ đem về giặt sạch rồi cất,… - Còn chưa nói hết dâu, giọng bà đã nghẹn lại. – Ngày trước mẹ định bỏ đi, ba bảo cứ giữ lại, cuối cùng cũng có ngày dùng tới…
Nói đến đây, nước mắt bà lại rơi, Dương Mẫn nắm lấy tay mẹ, rất muốn an ủi nhưng nhất thời không biết làm sao, cuối cùng chỉ nói một câu duy nhất.
- Ba không trách mẹ đâu!
Cô nán lại thêm một lúc rồi về, trên đường đi cô cứ bang khuâng suy nghĩ, giây phút mẹ cô ném bức ảnh của cha cô xuống sân, cô cứ nghĩ mãi mãi sẽ không thể tha thứ cho mẹ, ấy thế mà cô đã tha thứ, lại còn rất dễ dàng. Cô chợt nhớ về một cau chuyện mà thầy giáo dạy cấp hai kể.
“Ngày trước, Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.
Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.”
Bài học ấy cô đã quên từ lâu, đến hôm nay mới chợt nhớ lại, Dương Mẫn ngẩng đầu lên nhìn những đám mây trắng trê bầu trời, lòng cô chợt cảm thấy rất thanh thản. Tối hôm đó, cô kể lại cho anh nghe, anh nghe xong không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
- Không ngờ vợ ngốc của anh lại suy nghĩ sâu sắc như thế. – Lời anh nói không có chút trêu ghẹo nào, chỉ có tiếng thở dài.
- Sao anh lại thở dài?
- Tại vì câu chuyện thầy em kể hay quá, giá mà anh nghe được sớm hơn.
Cô níu lấy tay anh và hỏi.
- Anh ơi, sao trước giờ em chưa nghe anh kể về ba mẹ bao giờ thế? Ngay cả ông ngoại cũng không nhắc tới…
Anh ôm lấy cô im lặng, cho đến khi cô nghĩ anh sẽ không nói gì thì anh lên tiếng.
- Năm anh hai tuổi, lúc ấy thằng Kỳ vừa mới sinh ra, ba anh gặp tại nạn.
- Găp tai nạn? – Cô bất giác bấu chặt lấy tay anh.
- Ừ, ông kể lần đó ba đang trên đường đi ký một hợp đồng quan trọng, giai đoạn đó Doanh Chính đang gặp khó khăn, hợp đồng đó giống như cái phao vứt cho một người sắp chết đuối vậy. – Anh kể giọng vẫn bình thản nhưng cô thì không bình thản được như anh.
- Sau đó thì…
- Sau đó chiếc xe gặp tai nạn. Nhưng ba anh không chết, ông bị chấn thương rất nặng, được đưa đến bệnh viện. – Anh nhắm mắt lại, còn cô đã khóc tự bao giờ. – GIữa lúc mọi sự đang rối ren như thế, mẹ anh đã bỏ anh và Thiên Kỳ mới ba bốn ngày tuổi lại cho ông nội, đem gần một nửa số cổ phiếu ba anh nắm trong tay bán đi, sau đó lấy tiền bay sang Pháp, kể như cũng còn một chút lương tâm, chưa bán sạch.
Bấy giờ cô đã ôm lấy anh mà khóc rung rức, anh cười xoa đầu cô.
- Ngốc, anh không khóc, em khóc làm gì?
- Tội anh quá! Tội Thiên Kỳ nữa, nếu là em, em sẽ không làm thế đâu! Em không bán cổ phiếu, cũng không bỏ anh…
Lời nói của cô tuy ngốc nghếch nhưng rất thật lòng, bất giác anh mỉm cười.
- Sau đó thì sao?
- Vẫn tò mò à? – Anh xoa đầu cô.
- Anh kể đi!!
- Sau đó ông nội nuôi anh và Thiên Kỳ…
Anh thở dài ôm lấy cô, so với anh, cô quả thực rất sung sướng, cha thì chết, mẹ lại bỏ đi, hai anh em sống mồ côi với ông nội, nghĩ đến đó cô lại khóc.
- Nín đi, anh còn không khóc, em khóc làm gì.
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh.
- Anh có thương con không? - Thương chứ! – Anh âu yếm hôn lên tóc cô. – Yêu mẹ, thương con.
- Mà sao hồi đó anh không cân nhắc đã lấy em rồi? Lỡ em cũng cà chớn…
Anh bật cười.
- Hồi đó anh tính cưới em về rồi kiếm cớ li hôn, ai ngờ em ngoan quá, lại lì nữa, nói không cãi, bảo gì cũng làm mặc dù thái độ chống đối, cuối cùng lại không bỏ được.
Nghe anh nói thế cô cũng mỉm cười.
- Nhưng mà anh nói ba anh chấn thương, không lẽ ba không tỉnh lại? – Dương Mẫn đột nhiên nhớ ra.
- Ừ, ba anh nằm đó một năm rồi ra đi, lúc đó anh còn chưa biết cái gì. – Anh ôm lấy cô nhắm mắt lại. – Ngủ đi, anh mệt rồi.
Dương Mẫn ngoan ngoãn dụi đầu vào tay anh nhắm mắt lại. Cô không kìm được tiếng thở dài, cô chợt nghĩ tại sao mẹ anh có thể bỏ rơi hai đứa con trai cùng người chồng đang gặp tai nạn để bỏ đi cùng một đống tiền rất lớn, nếu là cô cô có hận không? Hai đứa con trai giỏi giang đẹp đẽ như vậy lẽ nào không đủ để níu chân bà?
Dương Mẫn ngẩng đầu lên, cô cẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên mặt anh, nếu như biết rằng con trai mình lớn lên vừa đẹp trai vừa tài giỏi, liệu bà có hối hận mà trở về không? Cả Thiên Kỳ cũng rất tốt, nếu cô có cái diễm phúc ấy, cô nhất định sẽ vui mừng vô cùng, bất giác cô đặt tay lên bụng mình. Cô ngủ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau anh có việc đi làm sớm , cô dậy đánh răng rửa mặt xong bụng hơi đói, xuống bếp thì thấy một hộp cháo rau, là cháo rau cô thích ăn nhất, bỗng dưng cô cảm thấy hạnh phúc quá.
Bây giờ Dương Mẫn cực kì nhàn rỗi, ngoài việc đang mang thai, còn lại cái gì cũng không cần làm, đã có anh lo hết cho cô. Cả ngày rảnh rỗi tha thẩn đi chơi chỗ nãy chỗ kia, khi thì thăm ông nội, lúc lại tới bệnh viện thăm Bạch Khiết, nói chung cả ngày cứ tha thẩn đi chơi. Mỗi khi đến bệnh viên, cô đều gặp ba mẹ Bạch Khiết, Thiên Kỳ dạo này bận việc ở tập đoàn, nghe nói mới được thăng chức, nhìn Bạch Khiết nằm mê man trên giường, bất giác lòng cô thấy xót xa, cô nghe nói trước lúc gặp tai nạn, Bạch Khiết còn đang mang thai đứa con của Thiên Kỳ, cảm giác đó ắt hẳn rất đau đớn, mấy lần gặp Thiên kỳ, thấy anh càng lúc càng đĩnh đạc, không còn cái kiểu bông lơn như trước cô bỗng cảm thấy yên tâm.
- Lên trên… Không, qua trái… ờ đúng rồi…
Nhìn đôi mắt lim dim phê tít, anh bỗng bạt cười, có nhầm không, bây giờ anh lại còn phải bóp vai hầu hạ cho cô nàng.
- Hì hì… - Dương Mẫn cười thật ngốc nghếch, sao trên đời lại có nụ cười như thế chứ, làm anh yêu quá đi mất.
Hóa ra cảm giác chấp nhận và yêu một người lại vui vẻ như vậy, được một lúc, cô tựa đầu vào vai anh thỏ thẻ.
- Hôm nay anh không đi làm à?
Từ lúc kết hôn tới giờ, chưa bao giờ cô thấy anh nhàn rỗi như hôm nay.
- Ừ. – Anh xoa đầu cô.
Thật ra công việc ngày nào cũng có, nhưng tự nhiên anh lại muốn ở nhà với cô.
Dương Mẫn cười, ôm lấy tay anh, cô đâu dám đòi hỏi gì đâu, như thế này là đã hạnh phúc lắm rồi, từ ngày biết cô có thai, anh đã cố gắng dành thời gian ở bên cô nhiều hơn, cô biết anh rất bận, trong lòng rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.
- Lát nữa anh đi làm đi, em sang thăm mẹ một chút. – Cô nói.
- Ừ, tầm một giờ anh có hẹn, khi nào em muốn đi thăm mẹ thì cứ nói tài xế đưa đi.
- Em biết rồi! – Cô quay người lại hôn lên môi anh.
Anh mỉm cười, bất giác tim cô lại đập nhanh, lúc anh cười quả thực rất đẹp. Cô vốn tưởng anh rất lạnh lùng, giống như cục đá khó ưa nhưng bây giờ thì cô đã hoàn toàn thay đổi, trước đây cô không ngớt than với ông trời tại sao lại phái một tên hung thần xuống làm chồng cô, bây giờ lại thấy mình thật may mắn.
Cô mới có thai hơn hai tháng, sắp bước sang tháng thứ ba, bụng chưa nổi rõ, đi ra ngoài vẫn thích mặc quần jean áo thun nhưng anh không chịu.
- Mặc như thế con sẽ khó chịu.
- Ơ… nó làm gì biết khó chịu… - Cô ấp úng nhìn anh, bât giờ mới bằng quả trứng gà đã biết cái gì chứ.
- Đã bảo khó chịu là khó chịu! – Anh ngang ngược ngắt lời. – Một là em mặc váy, hai là mặc quần âu.
- Ba là không mặc gì hết! – Cô ấm ức nhìn anh, cuối cùng thì cũng đành xuống nước chọn cách mặc váy. Dương Mẫn ơi là Dương Mẫn, nhìn bộ dạng trịnh trọng của một kẻ sắp làm cha cô tức nghẹn, quá lắm! Vậy là quần jean trong tủ đồng loạt biến mất, thay vào đó là những chiếc váy đầm, lúc đầu cô còn không dám nhìn, nghĩ bụng từ nay chắc ai cũng biết là cô mang bầu rồi, không ngờ lúc lấy ra xem thì lại rất thích, những chiếc váy tuy không chit eo nhưng lại rất vừa vặn tôn lên dáng cô, màu sắc cũng tươi sáng, lúc đầu mặc vào còn hơi ngại bởi cô không quen mặc váy nhưng khi anh anh khen “Đẹp lắm!” cô tự tin ngay.
- Được chưa triệu phu nhân?
- Hì hì, yêu chồng của em lắm, vẫn là anh chu đáo nhất rồi.
Ở gần anh miệng lưỡi xu nịnh ngày càng lợi hại.
Cô vốn dễ nuôi, ai cũng phải thừa nhận, lúc trước còn bé gia đình khó khăn, ba cô gửi cô về quê để ông ngoại nuôi, đồ ăn ở quê không ngon, thế mà lúc đón về lại béo trục, chỉ có da là đen đi vì cùng lũ trẻ nông thôn dang nắng. Bây giờ có thai rồi không ngờ lại nghén, chỉ cần ngửi thấy mùi chiên xào lập tức tái mặt nôn thốc nôn tháo, tháng đầu mang thai biểu hiện còn chưa rõ, đến tháng thứ hai cô nghén tới mức năm lần bảy lượt anh đưa tới bệnh viện hỏi bác sĩ xem có cách nào trị dứt không, nhìn cô xanh xao anh càng lo, vừa thương cô, vừa lo cho đứa bé trong bụng, bây giờ ngoài rau củ trái cây cô chẳng ăn được gì, bác sĩ lắc đầu bó tay, bảo hai người ráng đợi một thời gian từ từ sẽ hết. Cứ tình trạng này thì không ổn, lập tức anh tìm cách thay đổi khẩu phần ăn cho cô, tuy không biết nấu nướng nhưng mỗi ngày anh đều xuống bếp thử nấu cho cô một món mới, Dương Mẫn đương nhiên rất cảm động. Dù rất buồn nôn nhưng cô đều cố gắng ăn hết. Mỗi lần nhìn cô cầm đũa, anh đều hồi hộp hỏi.
- Có vừa miệng không?
- Ngon lắm. – Cô mỉm cười nhìn anh, hai mắt long lanh niềm hạnh phúc.
- Ừ, để mai anh nấu cái khác cho em.
- Thôi, anh bận nhiều việc, cứ để em nấu là được rồi.
Cô nói như vậy anh nhất quyết không nghe, từ ngày vợ mang thai, bên cạnh người chủ tich Triệu thiên Minh luôn có một quyển sách dạy nấu những món ăn thanh đạm, có một lần cô thư ký mới bắt gặp anh đang cặm cụi ngồi đọc, chuyện này lập tức truyền đi, chẳng bao lâu thì toàn thể mọi người trong tập đoàn cùng biết. Phụ nữ thì càng tôn sung ngưỡng mộ.
- Thât không thể ngờ, chủ tịch vừa phong độ tài giỏi lại vừa thương vợ, ôi… ngưỡng mộ chết mấ thôi, chả bù cho lão chồng nhà tôi!!
Cánh đàn ông cũng lấy đó làm tấm gương học tập, đàn ông thời đại mới đảm việc nước giỏi việc nhà, chủ tịch Triệu Thiên Minh trở thành người đáng ngưỡng mộ, rất đáng để các anh em học hỏi.
Hôm nay anh bận, không xuống bếp được nên dẫn cô ra một tiệm ăn truyền thống ăn cháo rau.
- Khi bé ông nội hay dẫn anh ra đây ăn.
Nhìn cửa tiệm, tuy sạch sẽ nhưng rất bình thường này, cô hơi ngạc nhiên. Lúc trước công việc lu bu làm gì có thời gian mà tới, bây giờ vợ nghén, anh mới nhớ lại đưa cô tới đây, món cháo rau này rất dễ ăn, Dương Mẫn rất thích, quán này bán đồ mặn nhưng nấu đồ chay cũng rất ngon Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trước giờ cô có một chuyện rất thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng với anh. Lời nói tới tận cổ rồi lại nuốt xuống, định bụng sẽ tìm một dịp thích hợp hơn.
Ăn xong anh đưa cô về, rồi thay đồ tới tập đoàn ngay. Dương Mẫn vào nhà nghỉ ngơi một lúc rồi gọi người tài xế tới đưa cô về nhà mẹ. Người tài xế này vốn lái xe cho chủ tịch, chính là người lần đó đã dưa anh tới nhà cô ra mắt ba mẹ vợ, tiện thể làm quen cô vợ chưa cưới, bây giờ cô có thai, để cô đi một mình anh không yên tâm nên mới để ông ta đưa đón cô.
- Chú còn nhớ đường tới nhà cháu không?
- Vâng, tôi còn nhớ ạ.
Làm sao mà ông quên được cái ngôi nhà trồng toàn cây cảnh nằm trong sâu trong ma trận hẻm ấy được.
Kể từ hôm ấy cô không về nhà trong lòng không sao xóa đi cảm giác khó chịu xen lẫn xem thường ấy, nhưng dù gì người đó cũng là mẹ cô, cha cô mất rồi, bây giờ ngay cả người mẹ này cô cũng không nhận thì không đành lòng.
Lần này cô về, những tưởng sẽ thấy cả hai người, nào ngờ chỉ thấy một mình mẹ cô đi ra. Thấy cô, hai mắt bà đỏ hoe, một ai tháng không gặp mà mẹ cô gầy hẳn đi, gương mặt cũng già hơn trước, bấy giác lòng cô thắt lại.
- Mẹ dạo này khỏe không? – Cô hỏi.
- Khỏe. Vào nhà đi con, cứ đứng ngoài này làm gì?
Nói rồi bà nắm tay kéo cô vào nhà. Căn nhà vắng lặng, nhìn mẹ mình bất giác cô thấy sống mũi cay cay.
- Nghe Thiên Minh nói con đang mang thai phải không?
- Dạ, gần ba tháng rồi mẹ.
- Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm gì quá sức. – Mẹ cô ân cần dặn. – Vậy là mẹ cũng sắp được làm bà ngoại rồi…
Nói đến đây, hai mắt bà đỏ lên.
- Mẹ xin lỗi… - Đột nhiên bà nói.
- Mẹ…
- Là mẹ sai rồi, trước đây sai, sau này cũng sai.
- Mẹ…
- Con nhìn ra ngoài sân đi, mẹ đã tìm cách mua lại những chậu cảnh, chưa đủ nhưng mẹ sẽ cố gắng… - Những giọt nước mắt lại rơi xuống.
Nhìn thấy mẹ như vậy, cô cũng khóc.
- Mẹ đúng là hồ đồ, sao có thể làm như thế, bây giờ cảm thấy rất ân hận thì cũng đã muộn rồi, mẹ đã đuổi ông ta đi, cũng đã làm lại tấm hình khác cho ba con…
- Thôi mẹ đừng suy nghĩ nữa! – Dương Mẫn nắm lấy tay mẹ mình.
- Ừ, con cũng đừng suy nghĩ, sẽ không tốt cho em bé đâu.
Hình như còn sợ cô không yên tâm, bà nắm tay cô nói thêm.
- Mẹ sống đầy đủ lắm, Thiên Minh hàng tháng đều chuyển tiền tới cho mẹ. Chỉ cần sau này con tới thăm mẹ là được. - Mẹ đừng lo, con sẽ tới thăm mẹ thường xuyên mà. – Cô lau nước mắt nói.
Không ngờ lần này về, cô lại có thể tha thứ cho me, cảm giác rất thanh thản, hai mẹ con nói chuyện thêm một chút, bà Mai vào nhà lấy một cái túi đưa cho cô.
- Cái gì thế mẹ?
- Mở ra xem đi con.
Cô mở ra xem thì thấy trong đó có rất nhiều đồ trẻ con, cái nào cũng bé như bàn tay, xinh xinh, có cái cũ, có cái mới.
- Là đồ lúc bé của con đấy, mẹ ở nhà rảnh rỗi may thêm mấy cái cho cháu, con cứ đem về giặt sạch rồi cất,… - Còn chưa nói hết dâu, giọng bà đã nghẹn lại. – Ngày trước mẹ định bỏ đi, ba bảo cứ giữ lại, cuối cùng cũng có ngày dùng tới…
Nói đến đây, nước mắt bà lại rơi, Dương Mẫn nắm lấy tay mẹ, rất muốn an ủi nhưng nhất thời không biết làm sao, cuối cùng chỉ nói một câu duy nhất.
- Ba không trách mẹ đâu!
Cô nán lại thêm một lúc rồi về, trên đường đi cô cứ bang khuâng suy nghĩ, giây phút mẹ cô ném bức ảnh của cha cô xuống sân, cô cứ nghĩ mãi mãi sẽ không thể tha thứ cho mẹ, ấy thế mà cô đã tha thứ, lại còn rất dễ dàng. Cô chợt nhớ về một cau chuyện mà thầy giáo dạy cấp hai kể.
“Ngày trước, Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.
Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.”
Bài học ấy cô đã quên từ lâu, đến hôm nay mới chợt nhớ lại, Dương Mẫn ngẩng đầu lên nhìn những đám mây trắng trê bầu trời, lòng cô chợt cảm thấy rất thanh thản. Tối hôm đó, cô kể lại cho anh nghe, anh nghe xong không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
- Không ngờ vợ ngốc của anh lại suy nghĩ sâu sắc như thế. – Lời anh nói không có chút trêu ghẹo nào, chỉ có tiếng thở dài.
- Sao anh lại thở dài?
- Tại vì câu chuyện thầy em kể hay quá, giá mà anh nghe được sớm hơn.
Cô níu lấy tay anh và hỏi.
- Anh ơi, sao trước giờ em chưa nghe anh kể về ba mẹ bao giờ thế? Ngay cả ông ngoại cũng không nhắc tới…
Anh ôm lấy cô im lặng, cho đến khi cô nghĩ anh sẽ không nói gì thì anh lên tiếng.
- Năm anh hai tuổi, lúc ấy thằng Kỳ vừa mới sinh ra, ba anh gặp tại nạn.
- Găp tai nạn? – Cô bất giác bấu chặt lấy tay anh.
- Ừ, ông kể lần đó ba đang trên đường đi ký một hợp đồng quan trọng, giai đoạn đó Doanh Chính đang gặp khó khăn, hợp đồng đó giống như cái phao vứt cho một người sắp chết đuối vậy. – Anh kể giọng vẫn bình thản nhưng cô thì không bình thản được như anh.
- Sau đó thì…
- Sau đó chiếc xe gặp tai nạn. Nhưng ba anh không chết, ông bị chấn thương rất nặng, được đưa đến bệnh viện. – Anh nhắm mắt lại, còn cô đã khóc tự bao giờ. – GIữa lúc mọi sự đang rối ren như thế, mẹ anh đã bỏ anh và Thiên Kỳ mới ba bốn ngày tuổi lại cho ông nội, đem gần một nửa số cổ phiếu ba anh nắm trong tay bán đi, sau đó lấy tiền bay sang Pháp, kể như cũng còn một chút lương tâm, chưa bán sạch.
Bấy giờ cô đã ôm lấy anh mà khóc rung rức, anh cười xoa đầu cô.
- Ngốc, anh không khóc, em khóc làm gì?
- Tội anh quá! Tội Thiên Kỳ nữa, nếu là em, em sẽ không làm thế đâu! Em không bán cổ phiếu, cũng không bỏ anh…
Lời nói của cô tuy ngốc nghếch nhưng rất thật lòng, bất giác anh mỉm cười.
- Sau đó thì sao?
- Vẫn tò mò à? – Anh xoa đầu cô.
- Anh kể đi!!
- Sau đó ông nội nuôi anh và Thiên Kỳ…
Anh thở dài ôm lấy cô, so với anh, cô quả thực rất sung sướng, cha thì chết, mẹ lại bỏ đi, hai anh em sống mồ côi với ông nội, nghĩ đến đó cô lại khóc.
- Nín đi, anh còn không khóc, em khóc làm gì.
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh.
- Anh có thương con không? - Thương chứ! – Anh âu yếm hôn lên tóc cô. – Yêu mẹ, thương con.
- Mà sao hồi đó anh không cân nhắc đã lấy em rồi? Lỡ em cũng cà chớn…
Anh bật cười.
- Hồi đó anh tính cưới em về rồi kiếm cớ li hôn, ai ngờ em ngoan quá, lại lì nữa, nói không cãi, bảo gì cũng làm mặc dù thái độ chống đối, cuối cùng lại không bỏ được.
Nghe anh nói thế cô cũng mỉm cười.
- Nhưng mà anh nói ba anh chấn thương, không lẽ ba không tỉnh lại? – Dương Mẫn đột nhiên nhớ ra.
- Ừ, ba anh nằm đó một năm rồi ra đi, lúc đó anh còn chưa biết cái gì. – Anh ôm lấy cô nhắm mắt lại. – Ngủ đi, anh mệt rồi.
Dương Mẫn ngoan ngoãn dụi đầu vào tay anh nhắm mắt lại. Cô không kìm được tiếng thở dài, cô chợt nghĩ tại sao mẹ anh có thể bỏ rơi hai đứa con trai cùng người chồng đang gặp tai nạn để bỏ đi cùng một đống tiền rất lớn, nếu là cô cô có hận không? Hai đứa con trai giỏi giang đẹp đẽ như vậy lẽ nào không đủ để níu chân bà?
Dương Mẫn ngẩng đầu lên, cô cẫn có thể nhìn rõ từng đường nét trên mặt anh, nếu như biết rằng con trai mình lớn lên vừa đẹp trai vừa tài giỏi, liệu bà có hối hận mà trở về không? Cả Thiên Kỳ cũng rất tốt, nếu cô có cái diễm phúc ấy, cô nhất định sẽ vui mừng vô cùng, bất giác cô đặt tay lên bụng mình. Cô ngủ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau anh có việc đi làm sớm , cô dậy đánh răng rửa mặt xong bụng hơi đói, xuống bếp thì thấy một hộp cháo rau, là cháo rau cô thích ăn nhất, bỗng dưng cô cảm thấy hạnh phúc quá.
Bây giờ Dương Mẫn cực kì nhàn rỗi, ngoài việc đang mang thai, còn lại cái gì cũng không cần làm, đã có anh lo hết cho cô. Cả ngày rảnh rỗi tha thẩn đi chơi chỗ nãy chỗ kia, khi thì thăm ông nội, lúc lại tới bệnh viện thăm Bạch Khiết, nói chung cả ngày cứ tha thẩn đi chơi. Mỗi khi đến bệnh viên, cô đều gặp ba mẹ Bạch Khiết, Thiên Kỳ dạo này bận việc ở tập đoàn, nghe nói mới được thăng chức, nhìn Bạch Khiết nằm mê man trên giường, bất giác lòng cô thấy xót xa, cô nghe nói trước lúc gặp tai nạn, Bạch Khiết còn đang mang thai đứa con của Thiên Kỳ, cảm giác đó ắt hẳn rất đau đớn, mấy lần gặp Thiên kỳ, thấy anh càng lúc càng đĩnh đạc, không còn cái kiểu bông lơn như trước cô bỗng cảm thấy yên tâm.
/40
|