Cầm mấy khỏa ma tinh hỏa thuộc tính, Hàn Tiến đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, đây là thói quen của hắn, đầu tiên, hắn không muốn bị quấy rối, thứ hai, hắn không muốn bị người khác nhìn ra bí mật.
Do dự trong chốc lát, Hàn Tiến đem hai khỏa nhị giai ma tinh đặt ở trong miệng, những khỏa ma tinh tam giai đều được cất lại túi, hắn đã trải qua giáo huấn một lần, không có ai muốn ngã cùng một chỗ đến hai lần.
Hàn Tiến nhảy lên cây, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ổn định, dần nhắm hai mắt lại. Năng lượng trong ma tinh phóng ra nhanh chóng, cũng rất nhanh bị hấp thu, hiện tại, Hàn Tiến ngày càng thành thạo tâm pháp. Lúc tiến vào tiểu trúc cơ, năng lượng đã di chuyển hết vào đan điền, mà hỏa nguyên tố tinh thuần toàn bộ bị hắn đưa tới bên trong đỉnh lô dưới đan điền. Hắc ám nguyên tố khiến người ta u ám, hỏa nguyên tố hắn khiến có cảm giác thoải mái ấm áp, ôn hòa như ánh chiều tà, chỉ tiếc là hắn chỉ có mấy trăm khỏa nhị giai hắc ám ma tinh, những ma tinh loại khác ít đến thương cảm.
Đúng lúc này, Hàn Tiến đột nhiên phát hiện thân cây run rẩy kịch liệt, động đất à? Hắn vội thu lại toàn bộ năng lượng đang lưu động vào đan điền, sau đó mở to mắt.
Vừa mở mắt, một đầu quái vật to lớn đập ngay vào mặt hắn, nói chính xác là một đầu gấu lớn, một con mắt không lưu động, hiển nhiên nó bị mù, con mắt còn lại bắn ra hồng quang dữ tợn, khiến người nhìn vào mà ớn lạnh, nếu như Tiên Ny Nhĩ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là Đại Địa Chi Hùng đã tấn công mình.
Cự hùng chạy trốn khí thế quả thực hung mãnh không gì sánh nổi, nhìn qua giống xe tăng chiến, nhưng mà so với đám ma thú phía sau nó, quả thật là tiểu vu kiến đại vu.
Bảy tám đầu Dã Ngưu nối đuôi đuổi theo cự hùng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại như thiên quân vạn mã, khí thể như nghiền nát mọi thứ, cây cối thú vật ven đường đều bị chúng giẫm đạp mà chạy qua, dĩ nhiên, dưới chân chúng đất đá cũng bị vỡ nát bắn tứ tung.
Ngay khi Hàn Tiến đang ngây ngốc thì một đầu Tượng Ngưu đột nhiên xông tới, nhằm bụng dưới cự hùng, đôi sừng hung hăng đâm tới.
Cự hùng đang chạy chợt mất cân bằng, dưới tác dụng của quán tính, nó lăn một đường ngã ra ngoài tận hơn hai mươi thước mới dừng lại, thân hình to lớn của nó đập ngay lên thân cổ thụ chỗ Hàn Tiến đang ngồi khiến hắn bị hù cho hoảng sợ.
Cự hùng giận tím mặt, lông dựng đứng lên, sau đó phát ra tiếng gầm chói tai, trong chu vi trăm mét lá cây đều bị rụng xuống, Hàn Tiến lập tức bịt chặt tai.
Đầu dã ngưu không hề sợ hãi, nhằm cự hùng phía trước đầu cúi xuống, đôi sừng như lợi kiếm chĩa thẳng ra ngoài.
Vừa gầm một tiếng kinh thiên, cự hùng vươn cao cặp hùng chướng bổ xuống, mục tiêu chính là đầu dã ngưu, chỉ nghe oành một tiếng, đầu dã ngưu bị đập lún xuống mặt đất, thân thể dã ngưu bay lên, vẻ trên không trung một cung tròn, sau đó đập lưng xuống đất.
Nhìn đất bắn tung tóe, Hàn Tiến âm thầm líu lưỡi, nếu một chưởng đánh trên người hắn phỏng chừng cơ hội sống sót của hắn bằng không, thân thể thành một đống thịt quá.
Sau một khắc, cảnh khiến Hàn Tiến trợn mắt há mồm xuất hiện, đầu trâu rừng kia cư nhiên đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái như người say rượu, chưa chết sao? Hàn Tiến quả thực không thể tin vào con mắt mình.
Dã Ngưu phía sau đã vọt tới, dưới sự hung mãnh của chúng, đầu cự hùng không làm gì hơn là phải liên tục lui về sau, bụng, eo nó đều nị đầy vết thương sâu.
Hàn Tiền âm thầm kêu khổ, hắn mặc kệ trận chiến ở dưới, đưa mắt nhìn bốn phía, cố gắng tìm một đường lui, trận chiến cách thân cây hắn ngồi có chừng hai mươi mét, tùy thời đều có thể lan tới đây, thành cháy, dân chúng như cá trong chậu a!
Nhưng mà cái cây hắn lựa chọn lại tương đối 'quái gở'. Rất xa các cây khác, nếu dưới tình huống cấp bách nhảy xuống thì dễ dàng, nhưng lại không thể truyền cành sang cây khác, nếu không di chuyển theo tầng cây, hắn dám nhảy xuống sao?
Hai chủng ma thú chiến đấu ngày càng kịch liệt, cự hùng bị vây chặt, tuy rằng có lực lượng xuyên đất phá đá, nhưng mỗi chướng đánh ra chỉ khiến một con dã ngưu ngã xuống, nhưng mà thân thể dã ngưu tương đối cứng cỏi, chỉ cần trong chốc lát, chúng sẽ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Trong lúc hỗn loạn, vô tình hay cố ý một con dã ngưu húc mạnh vào sau đuôi cự hùng, cự hùng bộ lông dựng đứng, xoay người tức giận tát cho kẻ đê tiện kia một chưởng, con dã ngưu bị móc hàm một cú bay lên trời.
Cự hùng vì tức giận cho nên lực lượng không giữ lại chúng nào, con dã ngưu kia bay lên vẽ một vòng trên không trung sau đó rơi xuống. Sau khi rơi xuống, mồm nó chảy ra đầy máu, tựa như suối, con dã ngưu run rẩy vài cái cuối cùng.... không bao giờ động đậy nữa.
Ma thú trí lực có hạn, cho nên nếu như bị lợi khí của nhân loại đâm trúng, chúng trước tiên sẽ đánh về phía vũ khí đả thương chúng, tuyệt đối không có khả năng xoay người, cự hùng tuy rằng đánh chết đầu dã ngưu kia, nhưng vết thương dưới đuôi bị xé tách, nhất thời chảy ra đầy máu, thấp thoáng còn thấy có ruột lồi ra.
Dưới tiếng gầm gừ, cự hùng nhảy dựng lên, song chửng đánh trên mặt đất, đột nhiên một loại địa thứ thô to từ dưới lao lên, cao chừng một mét, bảy tám con dã ngưu bị xiên trúng, toàn bộ bị xiên lên cao, thân thể lơ lửng trên không trung.
Hồng quang trong mắt cự hùng ảm đạm đi nhiều, nó quay người tiến về phía Hàn Tiến ẩn thân chạy tới.
Hàn Tiến trong lòng đại hận, chỉ cầu không liên lụy đến hắn, hắn chứng kiến thực lực cự hùng, tuyệt đối không có ý định nhảy khỏi cây chạy trốn, nhưng mà thấy đoạn ruột phía sau cự hùng, trong đầu hắn linh cơ chợt lóe, lật tay rút ra một con dao găm.
Một đạo hàn quang lóe lên, con dao phi xuyên qua đoạn ruột ghim nó trên mặt đất.
Cự hùng không hề phát hiện ra, nó tiếp tục chạy trốn về phía trước, đột nhiên nó đạp vào đoạn ruột dài hơn mười thước dưới chân, phanh một tiếng, đoạn ruột đứt đôi như linh xa bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt đám cỏ xung quanh thân thể cự hùng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tiếng đau đớn tê tâm liệt phế vang lên, khiến đầu cự hùng rơi vào trạng thái điên cuồng, nó chạy trốn về trước, ra sức đánh lên cây cổ thụ 'quái gở' trước mặt, Hàn Tiến đã chuẩn bị tốt, ngón chân nhẹ điểm, thân thể nhảy vọt xuống, sau đó quay người ném ra một mộc nhân binh phù.
Do dự trong chốc lát, Hàn Tiến đem hai khỏa nhị giai ma tinh đặt ở trong miệng, những khỏa ma tinh tam giai đều được cất lại túi, hắn đã trải qua giáo huấn một lần, không có ai muốn ngã cùng một chỗ đến hai lần.
Hàn Tiến nhảy lên cây, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ổn định, dần nhắm hai mắt lại. Năng lượng trong ma tinh phóng ra nhanh chóng, cũng rất nhanh bị hấp thu, hiện tại, Hàn Tiến ngày càng thành thạo tâm pháp. Lúc tiến vào tiểu trúc cơ, năng lượng đã di chuyển hết vào đan điền, mà hỏa nguyên tố tinh thuần toàn bộ bị hắn đưa tới bên trong đỉnh lô dưới đan điền. Hắc ám nguyên tố khiến người ta u ám, hỏa nguyên tố hắn khiến có cảm giác thoải mái ấm áp, ôn hòa như ánh chiều tà, chỉ tiếc là hắn chỉ có mấy trăm khỏa nhị giai hắc ám ma tinh, những ma tinh loại khác ít đến thương cảm.
Đúng lúc này, Hàn Tiến đột nhiên phát hiện thân cây run rẩy kịch liệt, động đất à? Hắn vội thu lại toàn bộ năng lượng đang lưu động vào đan điền, sau đó mở to mắt.
Vừa mở mắt, một đầu quái vật to lớn đập ngay vào mặt hắn, nói chính xác là một đầu gấu lớn, một con mắt không lưu động, hiển nhiên nó bị mù, con mắt còn lại bắn ra hồng quang dữ tợn, khiến người nhìn vào mà ớn lạnh, nếu như Tiên Ny Nhĩ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là Đại Địa Chi Hùng đã tấn công mình.
Cự hùng chạy trốn khí thế quả thực hung mãnh không gì sánh nổi, nhìn qua giống xe tăng chiến, nhưng mà so với đám ma thú phía sau nó, quả thật là tiểu vu kiến đại vu.
Bảy tám đầu Dã Ngưu nối đuôi đuổi theo cự hùng, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại như thiên quân vạn mã, khí thể như nghiền nát mọi thứ, cây cối thú vật ven đường đều bị chúng giẫm đạp mà chạy qua, dĩ nhiên, dưới chân chúng đất đá cũng bị vỡ nát bắn tứ tung.
Ngay khi Hàn Tiến đang ngây ngốc thì một đầu Tượng Ngưu đột nhiên xông tới, nhằm bụng dưới cự hùng, đôi sừng hung hăng đâm tới.
Cự hùng đang chạy chợt mất cân bằng, dưới tác dụng của quán tính, nó lăn một đường ngã ra ngoài tận hơn hai mươi thước mới dừng lại, thân hình to lớn của nó đập ngay lên thân cổ thụ chỗ Hàn Tiến đang ngồi khiến hắn bị hù cho hoảng sợ.
Cự hùng giận tím mặt, lông dựng đứng lên, sau đó phát ra tiếng gầm chói tai, trong chu vi trăm mét lá cây đều bị rụng xuống, Hàn Tiến lập tức bịt chặt tai.
Đầu dã ngưu không hề sợ hãi, nhằm cự hùng phía trước đầu cúi xuống, đôi sừng như lợi kiếm chĩa thẳng ra ngoài.
Vừa gầm một tiếng kinh thiên, cự hùng vươn cao cặp hùng chướng bổ xuống, mục tiêu chính là đầu dã ngưu, chỉ nghe oành một tiếng, đầu dã ngưu bị đập lún xuống mặt đất, thân thể dã ngưu bay lên, vẻ trên không trung một cung tròn, sau đó đập lưng xuống đất.
Nhìn đất bắn tung tóe, Hàn Tiến âm thầm líu lưỡi, nếu một chưởng đánh trên người hắn phỏng chừng cơ hội sống sót của hắn bằng không, thân thể thành một đống thịt quá.
Sau một khắc, cảnh khiến Hàn Tiến trợn mắt há mồm xuất hiện, đầu trâu rừng kia cư nhiên đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái như người say rượu, chưa chết sao? Hàn Tiến quả thực không thể tin vào con mắt mình.
Dã Ngưu phía sau đã vọt tới, dưới sự hung mãnh của chúng, đầu cự hùng không làm gì hơn là phải liên tục lui về sau, bụng, eo nó đều nị đầy vết thương sâu.
Hàn Tiền âm thầm kêu khổ, hắn mặc kệ trận chiến ở dưới, đưa mắt nhìn bốn phía, cố gắng tìm một đường lui, trận chiến cách thân cây hắn ngồi có chừng hai mươi mét, tùy thời đều có thể lan tới đây, thành cháy, dân chúng như cá trong chậu a!
Nhưng mà cái cây hắn lựa chọn lại tương đối 'quái gở'. Rất xa các cây khác, nếu dưới tình huống cấp bách nhảy xuống thì dễ dàng, nhưng lại không thể truyền cành sang cây khác, nếu không di chuyển theo tầng cây, hắn dám nhảy xuống sao?
Hai chủng ma thú chiến đấu ngày càng kịch liệt, cự hùng bị vây chặt, tuy rằng có lực lượng xuyên đất phá đá, nhưng mỗi chướng đánh ra chỉ khiến một con dã ngưu ngã xuống, nhưng mà thân thể dã ngưu tương đối cứng cỏi, chỉ cần trong chốc lát, chúng sẽ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Trong lúc hỗn loạn, vô tình hay cố ý một con dã ngưu húc mạnh vào sau đuôi cự hùng, cự hùng bộ lông dựng đứng, xoay người tức giận tát cho kẻ đê tiện kia một chưởng, con dã ngưu bị móc hàm một cú bay lên trời.
Cự hùng vì tức giận cho nên lực lượng không giữ lại chúng nào, con dã ngưu kia bay lên vẽ một vòng trên không trung sau đó rơi xuống. Sau khi rơi xuống, mồm nó chảy ra đầy máu, tựa như suối, con dã ngưu run rẩy vài cái cuối cùng.... không bao giờ động đậy nữa.
Ma thú trí lực có hạn, cho nên nếu như bị lợi khí của nhân loại đâm trúng, chúng trước tiên sẽ đánh về phía vũ khí đả thương chúng, tuyệt đối không có khả năng xoay người, cự hùng tuy rằng đánh chết đầu dã ngưu kia, nhưng vết thương dưới đuôi bị xé tách, nhất thời chảy ra đầy máu, thấp thoáng còn thấy có ruột lồi ra.
Dưới tiếng gầm gừ, cự hùng nhảy dựng lên, song chửng đánh trên mặt đất, đột nhiên một loại địa thứ thô to từ dưới lao lên, cao chừng một mét, bảy tám con dã ngưu bị xiên trúng, toàn bộ bị xiên lên cao, thân thể lơ lửng trên không trung.
Hồng quang trong mắt cự hùng ảm đạm đi nhiều, nó quay người tiến về phía Hàn Tiến ẩn thân chạy tới.
Hàn Tiến trong lòng đại hận, chỉ cầu không liên lụy đến hắn, hắn chứng kiến thực lực cự hùng, tuyệt đối không có ý định nhảy khỏi cây chạy trốn, nhưng mà thấy đoạn ruột phía sau cự hùng, trong đầu hắn linh cơ chợt lóe, lật tay rút ra một con dao găm.
Một đạo hàn quang lóe lên, con dao phi xuyên qua đoạn ruột ghim nó trên mặt đất.
Cự hùng không hề phát hiện ra, nó tiếp tục chạy trốn về phía trước, đột nhiên nó đạp vào đoạn ruột dài hơn mười thước dưới chân, phanh một tiếng, đoạn ruột đứt đôi như linh xa bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt đám cỏ xung quanh thân thể cự hùng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Tiếng đau đớn tê tâm liệt phế vang lên, khiến đầu cự hùng rơi vào trạng thái điên cuồng, nó chạy trốn về trước, ra sức đánh lên cây cổ thụ 'quái gở' trước mặt, Hàn Tiến đã chuẩn bị tốt, ngón chân nhẹ điểm, thân thể nhảy vọt xuống, sau đó quay người ném ra một mộc nhân binh phù.
/93
|