Đảo mắt đã tới buổi trưa, Hàn Tiến từ trong lều đi ra, tinh thần hắn xem ra vô cùng tốt, đó là công hiệu của tiểu trúc cơ, tuy rằng một đêm không có ngủ, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là có thể khôi phục thể lực.
"Lại đây!" Tiên Ny Nhĩ vẫy tay: "Ngươi có thể giúp nó lần nữa không?"
"Không phải là không có chuyện gì rồi sao?" Hàn Tiến có chút không tình nguyện nói, sau đó đến bên cạnh Tiên Ny Nhĩ ngồi xuống, nằm trên đống cỏ khô là tiểu man ngưu đang mở to mắt lẳng lặng nhìn Hàn Tiến. Trong mắt nó có chút hiếu kỳ, có chút không muốn xa rời, Hàn Tiến biết, đó là do ảnh hưởng của Linh Thú Tế Vật Liêu tạo thành, nhưng mà, hắn không có hảo cảm gì với con tiểu ngưu này, nhìn nó quá xấu, lại bẩn thỉu, ngoại trừ mấy lão nhân trong truyện cổ tích, chắc chẳng ai muốn cưỡi trâu đi.
"Ngươi a......." Tiên Ny Nhĩ lắc đầu, dùng giọng nói bất đắc dĩ nói: "Phải tin ta, nếu như đạt được tín nhiệm của tiểu ngưu kia, chúng ta có chỗ tốt lớn."
"Nếu như không được thì sao? Có lẽ đám thiết bì man ngưu kia luôn có địch ý với chúng ta thì sao?"
"Ngươi sao luôn nghĩ đến tình cảnh xấu nhỉ?"
"Thói quen thôi." Hàn Tiến cười: "Ta luôn lường đến tình trạng xấu nhất, sau đó sẽ nỗ lực để đạt kết quả tốt nhất."
Tiên Ny Nhĩ có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Hàn Tiến một chút.
Đúng lúc này Tát Tư Âu đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt tươi như hoa: "Lạp Phỉ Nhĩ, dưa tay ngươi cho ta."
Hàn Tiến trong lòng giật mình, thành công rồi sao? Hắn từ từ đưa tay cho Tát Tư Âu, sau một khắc, một chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa hiện ra trong bàn tay hắn.
"Đeo lên đi." Tát Tư Âu cười nói.
Hàn Tiến ngập ngừng một chút sau đó đeo lên ngón trỏ, đột nhiên hắn sinh ra cảm giác tương liên, chiếc nhẫn như có sinh mạng, có lẽ là nó đang kết nối với tay hắn.
Tát Tư Âu nhẹ giọng ngâm xướng chú ngữ, một đoàn bạch quang nhàn nhạt tiến vào bao quanh bàn tay Hàn Tiến, sau đó hắn cười nói: "Ngươi thử xem, có thể mở không gian ra không."
Hàn Tiến dùng ý niệm đảo qua chiếc nhẫn, một không gian quái dị hiện ra trước mặt hắn, Kỳ thực dùng từ 'trước mặt là sai lầm, bởi hắn không tìm ra vị trí cụ thể của không gian này, khi hắn tập trung lực chú ý về trước thì không gian này ở phía trước, hắn tập trung lực chú ý về phía sau thì không gian hiện phía sau.
"Kỳ quái......." Hàn Tiến thì thào nói.
"Xem ra ngươi có thể mở không gian?" Tát Tư Âu có chút ước ao nói: "Vừa rồi ta dùng nghị lực rất lớn mới thoát khỏi lực hấp dẫn đó."
"Hắn chờ ngày hôm nay đã hơn một tháng, nếu như người thực sự làm vật...... hắn chắc chắn liều mạng với ngươi." Tiên Ny Nhĩ buồn cười nói.
"Ha ha......." Tát Tư Âu cười ha ha, hắn không phải nói giỡn, nếu như không có tình cảm cùng hoàn cảnh ảnh hướng, vừa rồi thực sự hắn muốn chiếm hữu rồi.
Hàn Tiến không chú ý Tát Tư Âu nói gì, hắn xoay người kêu lên: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, mang hắc nha ma tinh đến đây."
"Vâng, thiếu gia." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vâng một tiếng, mang theo một túi chạy tới.
Hàn Tiến đổ đống ma tinh trong túi ra mặt đất, do dự một chút: "Tát Tư Âu, cần chú ngữ không?" Tiên Ny Nhĩ lúc mở ra cũng chỉ ngâm xướng một lần chú ngữ, hắn không biết mình có cần phải chú ngữ không.
"Không cần, dùng tinh thần của ngươi khống chế là được a." Tát Tư Âu đáp.
Hàn Tiến gật đầu, khi hắn dùng ý niệm chuyển đến đống ma tinh trên mặt đất thì không gian xảy ra biến hoa, trước mắt mọi người đống ma tinh toàn bộ biến mất biến vào trong không gian. Hàn Tiến không biết mình làm thế nào có thể nhìn thấy bên trong không gian giới chỉ, nhưng chắc chắn không phải dùng thị lực, đống ma tinh này đều ở trong, thậm chí hắn có thể nhìn rõ hình dạng của chúng.
"Sau đó thế nào? Lúc cần lấy ra thì sao?"
"Ngươi nhìn khỏa ma tinh cần lấy ra, dùng tinh thần lực tập trung vào nó."
Hàn Tiến dừng một chút, một viên ma tinh từ không trung xuất hiện, rơi trên mặt cỏ, Hàn Tiến đột nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Không hợp lý a! Tên gọi là Kiêu Trì kia thoáng cái đã lấy hết những thứ sở hữu trong giới chỉ ra, lẽ nào tinh thần hắn cường đại như vậy?"
"Rất dễ a, chỉ cần ngươi đóng không gian lại, tất cả những thứ trong đó đều rơi ra." Tát Tư Âu cười nói: "Hơn nữa hiện tại ngươi dùng lần đầu, còn có chút không quan, không chế không gian ma pháp kỳ thực không khó, chỉ cần dùng tinh thần lực của người bình thường cũng có thể làm được."
Một tiếng loạt xoạt, toàn bộ trăm khỏa ma tinh rơi trên mặt đất, Hàn Tiến cười nói: "Thú vị a......"
Ma Tín Khoa uể oải đi bộ về, thấy Hàn Tiến ném ra đống ma tinh, Ma Tín Khao vừa mừng vừa sợ hãi, nói: "Tát Tư Âu, ngươi làm được rồi? Lợi hại a!" Nói xong hắn vươn ngón tay cái với Tát Tư Âu.
"Ta tính là gì?" Tát Tư Âu liếc Hàn Tiến nói: "Thấy không? Nếu như là ta, tinh thần lực đã sớm khô kiệt rồi."
Tiên Ny Nhĩ phất tay, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước khi ta dùng không gian giới chỉ, cũng cảm thấy hứng thú, nhưng ta chỉ hứng thú một lát, còn hắn thực sự là......"
Ma Tín Khoa đưa mắt nhìn Hàn Tiến, nhìn một lúc hắn líu lưỡi nói: "Hắn chơi trò này bao lâu rồi?"
"Nếu theo như đống ma tinh kia mà tính, vậy hắn chơi khoảng mười vạn lần a." Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Chỉ nhìn thôi cũng choáng váng đầu."
Loạt xọat.... Hàn Tiến thu phóng ma tinh càng lúc càng nhanh, cuối cùng một khỏa ma tinh vừa xuất hiện còn chưa kịp rơi xuống đã bị hắn thu lại vào không gian giới chỉ, địa phương nó xuất hiện dường như chỉ lóe lên tinh quang.
Tiên Ny Nhĩ hơi biến sắc, ngoại trừ Hàn Tiến ra, chỉ có nàng mới có thể dùng không gian giới chỉ trong thời gian lâu, nhưng xem ra hắn còn bền bỉ hơn nàng, nàng muốn làm cỡ này, thực sự khó khăn.
"Mọi người, ăn thôi." Cả nửa ngày sau, Mễ Hiết Nhĩ hô to gọi nhỏ.
Hàn Tiến giật mình tỉnh lại, hắn thu lại toàn bộ ma tinh vào không gian giới chỉ: "Các ngươi cứ ăn trước đi, ta có chút việc."
"Ngươi không ăn sao?" Ma Tín Khoa thất kinh, với hắn mà nói, trời long đất lở không có gì kì quái, nhưng Hàn Tiến không ăn........ chẳng lẽ thế giới này sắp bị hủy diệt a?
"Ừm."Hàn Tiến gật đầu, bước vào lều, sau đó thu hết đống da thú vào không gian giới chỉ, sau đó đi vào rừng rậm, mọi người há mồm trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn dần khuất sau những tán cây.
"Lại đây!" Tiên Ny Nhĩ vẫy tay: "Ngươi có thể giúp nó lần nữa không?"
"Không phải là không có chuyện gì rồi sao?" Hàn Tiến có chút không tình nguyện nói, sau đó đến bên cạnh Tiên Ny Nhĩ ngồi xuống, nằm trên đống cỏ khô là tiểu man ngưu đang mở to mắt lẳng lặng nhìn Hàn Tiến. Trong mắt nó có chút hiếu kỳ, có chút không muốn xa rời, Hàn Tiến biết, đó là do ảnh hưởng của Linh Thú Tế Vật Liêu tạo thành, nhưng mà, hắn không có hảo cảm gì với con tiểu ngưu này, nhìn nó quá xấu, lại bẩn thỉu, ngoại trừ mấy lão nhân trong truyện cổ tích, chắc chẳng ai muốn cưỡi trâu đi.
"Ngươi a......." Tiên Ny Nhĩ lắc đầu, dùng giọng nói bất đắc dĩ nói: "Phải tin ta, nếu như đạt được tín nhiệm của tiểu ngưu kia, chúng ta có chỗ tốt lớn."
"Nếu như không được thì sao? Có lẽ đám thiết bì man ngưu kia luôn có địch ý với chúng ta thì sao?"
"Ngươi sao luôn nghĩ đến tình cảnh xấu nhỉ?"
"Thói quen thôi." Hàn Tiến cười: "Ta luôn lường đến tình trạng xấu nhất, sau đó sẽ nỗ lực để đạt kết quả tốt nhất."
Tiên Ny Nhĩ có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Hàn Tiến một chút.
Đúng lúc này Tát Tư Âu đi tới chỗ bọn họ, vẻ mặt tươi như hoa: "Lạp Phỉ Nhĩ, dưa tay ngươi cho ta."
Hàn Tiến trong lòng giật mình, thành công rồi sao? Hắn từ từ đưa tay cho Tát Tư Âu, sau một khắc, một chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa hiện ra trong bàn tay hắn.
"Đeo lên đi." Tát Tư Âu cười nói.
Hàn Tiến ngập ngừng một chút sau đó đeo lên ngón trỏ, đột nhiên hắn sinh ra cảm giác tương liên, chiếc nhẫn như có sinh mạng, có lẽ là nó đang kết nối với tay hắn.
Tát Tư Âu nhẹ giọng ngâm xướng chú ngữ, một đoàn bạch quang nhàn nhạt tiến vào bao quanh bàn tay Hàn Tiến, sau đó hắn cười nói: "Ngươi thử xem, có thể mở không gian ra không."
Hàn Tiến dùng ý niệm đảo qua chiếc nhẫn, một không gian quái dị hiện ra trước mặt hắn, Kỳ thực dùng từ 'trước mặt là sai lầm, bởi hắn không tìm ra vị trí cụ thể của không gian này, khi hắn tập trung lực chú ý về trước thì không gian này ở phía trước, hắn tập trung lực chú ý về phía sau thì không gian hiện phía sau.
"Kỳ quái......." Hàn Tiến thì thào nói.
"Xem ra ngươi có thể mở không gian?" Tát Tư Âu có chút ước ao nói: "Vừa rồi ta dùng nghị lực rất lớn mới thoát khỏi lực hấp dẫn đó."
"Hắn chờ ngày hôm nay đã hơn một tháng, nếu như người thực sự làm vật...... hắn chắc chắn liều mạng với ngươi." Tiên Ny Nhĩ buồn cười nói.
"Ha ha......." Tát Tư Âu cười ha ha, hắn không phải nói giỡn, nếu như không có tình cảm cùng hoàn cảnh ảnh hướng, vừa rồi thực sự hắn muốn chiếm hữu rồi.
Hàn Tiến không chú ý Tát Tư Âu nói gì, hắn xoay người kêu lên: "Tư Đế Nhĩ Bá Cách, mang hắc nha ma tinh đến đây."
"Vâng, thiếu gia." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vâng một tiếng, mang theo một túi chạy tới.
Hàn Tiến đổ đống ma tinh trong túi ra mặt đất, do dự một chút: "Tát Tư Âu, cần chú ngữ không?" Tiên Ny Nhĩ lúc mở ra cũng chỉ ngâm xướng một lần chú ngữ, hắn không biết mình có cần phải chú ngữ không.
"Không cần, dùng tinh thần của ngươi khống chế là được a." Tát Tư Âu đáp.
Hàn Tiến gật đầu, khi hắn dùng ý niệm chuyển đến đống ma tinh trên mặt đất thì không gian xảy ra biến hoa, trước mắt mọi người đống ma tinh toàn bộ biến mất biến vào trong không gian. Hàn Tiến không biết mình làm thế nào có thể nhìn thấy bên trong không gian giới chỉ, nhưng chắc chắn không phải dùng thị lực, đống ma tinh này đều ở trong, thậm chí hắn có thể nhìn rõ hình dạng của chúng.
"Sau đó thế nào? Lúc cần lấy ra thì sao?"
"Ngươi nhìn khỏa ma tinh cần lấy ra, dùng tinh thần lực tập trung vào nó."
Hàn Tiến dừng một chút, một viên ma tinh từ không trung xuất hiện, rơi trên mặt cỏ, Hàn Tiến đột nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Không hợp lý a! Tên gọi là Kiêu Trì kia thoáng cái đã lấy hết những thứ sở hữu trong giới chỉ ra, lẽ nào tinh thần hắn cường đại như vậy?"
"Rất dễ a, chỉ cần ngươi đóng không gian lại, tất cả những thứ trong đó đều rơi ra." Tát Tư Âu cười nói: "Hơn nữa hiện tại ngươi dùng lần đầu, còn có chút không quan, không chế không gian ma pháp kỳ thực không khó, chỉ cần dùng tinh thần lực của người bình thường cũng có thể làm được."
Một tiếng loạt xoạt, toàn bộ trăm khỏa ma tinh rơi trên mặt đất, Hàn Tiến cười nói: "Thú vị a......"
Ma Tín Khoa uể oải đi bộ về, thấy Hàn Tiến ném ra đống ma tinh, Ma Tín Khao vừa mừng vừa sợ hãi, nói: "Tát Tư Âu, ngươi làm được rồi? Lợi hại a!" Nói xong hắn vươn ngón tay cái với Tát Tư Âu.
"Ta tính là gì?" Tát Tư Âu liếc Hàn Tiến nói: "Thấy không? Nếu như là ta, tinh thần lực đã sớm khô kiệt rồi."
Tiên Ny Nhĩ phất tay, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước khi ta dùng không gian giới chỉ, cũng cảm thấy hứng thú, nhưng ta chỉ hứng thú một lát, còn hắn thực sự là......"
Ma Tín Khoa đưa mắt nhìn Hàn Tiến, nhìn một lúc hắn líu lưỡi nói: "Hắn chơi trò này bao lâu rồi?"
"Nếu theo như đống ma tinh kia mà tính, vậy hắn chơi khoảng mười vạn lần a." Tát Tư Âu lắc đầu nói: "Chỉ nhìn thôi cũng choáng váng đầu."
Loạt xọat.... Hàn Tiến thu phóng ma tinh càng lúc càng nhanh, cuối cùng một khỏa ma tinh vừa xuất hiện còn chưa kịp rơi xuống đã bị hắn thu lại vào không gian giới chỉ, địa phương nó xuất hiện dường như chỉ lóe lên tinh quang.
Tiên Ny Nhĩ hơi biến sắc, ngoại trừ Hàn Tiến ra, chỉ có nàng mới có thể dùng không gian giới chỉ trong thời gian lâu, nhưng xem ra hắn còn bền bỉ hơn nàng, nàng muốn làm cỡ này, thực sự khó khăn.
"Mọi người, ăn thôi." Cả nửa ngày sau, Mễ Hiết Nhĩ hô to gọi nhỏ.
Hàn Tiến giật mình tỉnh lại, hắn thu lại toàn bộ ma tinh vào không gian giới chỉ: "Các ngươi cứ ăn trước đi, ta có chút việc."
"Ngươi không ăn sao?" Ma Tín Khoa thất kinh, với hắn mà nói, trời long đất lở không có gì kì quái, nhưng Hàn Tiến không ăn........ chẳng lẽ thế giới này sắp bị hủy diệt a?
"Ừm."Hàn Tiến gật đầu, bước vào lều, sau đó thu hết đống da thú vào không gian giới chỉ, sau đó đi vào rừng rậm, mọi người há mồm trợn mắt nhìn bóng lưng của hắn dần khuất sau những tán cây.
/93
|