Đám người Tiên Ny Nhĩ thúc dục chiến mã, rất nhanh biến mất giữa trời chiều, trung niên kỵ sĩ kiên nhẫn đợi một lát, chậm rãi nói: "Hiện tại có thể thả đại nhân ra được chưa?''
"Xuống ngựa đi," Hàn Tiến cười cười.
Trung niên kỵ sĩ hít một hơi, tiếp theo ra hiệu, toàn bộ kỵ sĩ lập tức nhảy xuống.
"Bây giờ giết hết chiến mã đi." Hàn Tiến nói tiếp.
"Ngươi…" Hai mắt trung niên kỵ sĩ phóng ra duệ mang lạnh lẽo.
Hàn Tiến khẽ hạ đao xuống, đây không còn là đao của Tiên Nỹ Nhĩ nữa, mà cực kỳ sắc bén, chỉ cách mắt người nọ một chút, lông mi đã đụng tới đao, cảm giác chỉ chút nữa sẽ đâm vào khiến người ta phải sợ hãi. Người nọ cảm thấy đau nhức, cũng biết đang có thứ gì chảy xuống, nhưng hắn không dám nhìn, không dám lên tiếng, chỉ có thể chịu đựng đau nhức, ngồi như một pho tượng.
Tay Hàn Tiến cực kỳ kiên định, giống như cố định giữa không trung: "Con người của ta thích rõ ràng, chưa bao giờ nói quanh co."
Trung niên kỵ sĩ thét lớn một tiếng, trường kiếm đâm vào cổ chiến mã, con ngựa liền nhảy dựng lên, thân thể quay tròn nửa vòng, mới ngã xuống đất chết, máu tươi vọt ra như bọt biển.
Mấy trăm ánh mắt sát nhân tập trung trên người Hàn Tiến, nhưng lại không thể tạo nên ảnh hưởng nào cho Hàn Tiến, tiếp theo, từng chiến mã kêu lên thảm thương.
"Hiện tại có thể thả ra chưa?" Trung niên kỵ sĩ gằn từng tiếng nói.
"Đợi đã." Hàn Tiến đột nhiên nói.
Trung niên kỵ sĩ chăm chú đánh giá Hàn Tiến, hắn càng nhìn càng kinh hãi Hàn Tiến tươi cười ôn hòa, thân thiết, nhưng trong mắt lại chớp động hận ý như sóng dữ, áp bức người ta không thở nổi.
Theo lý thuyết, lấy tu vi của Hàn Tiến thì không thể làm cho kỵ sĩ như bọn họ cảm thấy áp bức. Đây là bởi vì lai lịch của hắn, trong loạn lưu của vô tận thời không, nguyên thần không tan đã khiến tinh thần lực của hắn trải qua rèn luyện mà người thường khó có thể tưởng tượng, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đang kịch liệt xung đột.
Nếu phải nói thì giống như lần đầu tiên sử dụng di động, lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên ăn hết đồ ăn, không ai lại đi nếm thử cái loại này.
Hàn Tiến đối với thế giới này cực kỳ ấn tượng, hỗn loạn, không có quy tắc, hủy diệt Lạp Đông Trấn, thương nhân ở Thập Nhất trấn Kiều Trị bất lương, trên đường gặp quân nhân, hội lính đánh thuê Cô Nhai Thành. Hiện tại lại gặp nhưng thứ khiến hắn không thể nhịn được nữa, hiện tại hắn giống như muốn hủy diệt tất cả.
Có lẽ đối với người khác thì có thể nhẫn nhục chịu đựng, tất cả không tính là gì, nhưng Hàn Tiến thì không, nhẫn nại của hắn có mức độ, giống như các loại lừa gạt, áp bức, nhưng dù sao ở thời đại văn minh, lừa gạt, áp bức đều là vì ích lợi, nếu không có điều kiện tiên quyết thì người bình thường cũng không dễ dàng làm thương tổn ai.
Ở đây lộn xộn, nơi nơi đều là đánh cướp, bắt nạt, thậm chí là giết chóc, cho nên Hàn Tiến cảm thấy căm hận, cực kỳ căm hận.
Nhưng trung niên kỵ sĩ thì không biết biến hóa của Hàn Tiến, càng không biết hắn đang muốn làm gì, hắn thủy chung vẫn muốn cứu con tin.
"Huynh đệ, hiện tại ngươi buông vũ khí thì ta cam đoan sẽ không làm ngươi bị thương!
Ta có thể thề"
"Còn có thể thương lượng sao?"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, hy vọng ngươi có thể qúy trọng!"
"Huynh đệ, ngươi có biết Mã Lý Áo đại nhân là người thế nào không? Đó là một vị qúy tộc tôn quý, là…"
Mặc cho trung niên nhân lải nhải Hàn Tiến thủy chung không chút dao động, tay cầm đao của hắn vô cùng kiên định, chỉ là người nọ không thể cử động, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy xuống, cổ quái nhất là, thân thể hắn khẽ nín nhưng đầu lại bất động, hiển nhiên là cực lực khống chế bản thân, loại tư thế này rất khó khăn.
Ngay khi trung niên nhân định tiếp tục thuyết phục Hàn Tiến thì Hàn Tiến đột nhiên mở miệng nói: "Nói cho ta biết, vì sao lại tấn công chúng ta? Còn nữa, bảo xạ thủ thu cung tên lại, con người của ta thích nhanh nhẹn, khi căng thẳng sẽ làm bậy, không nên ép ta."
Trung niên kỵ sĩ phất tay, ý bảo xạ thủ thu hồi cung tên, tiếp theo trầm ngâm một chút, rồi cười khổ nói: "Đây không phải là thương đội thứ nhất."
"Là sao?" Hàn Tiến lạnh lùng hỏi.
"Nói như thế nào đây… Thương đội chúng ta khi ở Cô Nhai Thành mua quân nhu phẩm, đều thả ra phong thanh rằng muốn đem quân nhu phẩm trực tiếp mang đến thánh thành," Trung niên kỵ sĩ chậm rãi nói: 'Trên thực tế, bọn họ đem quân nhu phẩm đến đây, sau đó chúng ta thông qua con đường này sẽ chuyển quản nhu phẩm đến Thánh Quan Thành. Huynh đệ, không phải chúng ta cố ý làm khó đám người các ngươi, chúng ta tuyệt đối không thể để tin tức này truyền ra, nếu khiến cho Hắc Nha Thành và Địch Phổ Thành cử người đến thám thính thì chúng ta...."
"Đã như vậy thì tại sao lại thuê chúng ta?"
"Huynh đệ, chúng ta làm bộ như thế sẽ không khiến kẻ khác hoài nghi, huống chi trên đường cũng không an toàn, vạn nhất đụng phải thổ phỉ thì phiền phức."
"Không chỉ như thế chứ." Hàn Tiến cười lạnh một tiếng: "Chờ sau khi thương đội trở lại Cô Nhai Thành, tìm đến hội lính đánh thuê, nói rằng nhiệm vụ thất bại lính đánh thuê đã bị giết chết, như vậy bọn họ có thể đem tiền thế chấp làm của riêng, dù sao lính đánh thuê quả thật đều chết sạch, không có ai cùng bọn họ lý luận, Thật sự là một cách tốt, cho dù thương nhân không kiếm tiền, nhưng bằng vào tiền thế chấp, liền đủ để bọn họ sổng khỏe."
Sắc mặt trung niên kỵ sĩ đại biến, trong mắt chợt lóe sát khí rồi biến mất, thật ra nhưng lời vừa rồi đều là dư thừa, hẳn không thể để Hàn Tiến sống sót rời khỏi đây.
Hàn Tiến nhìn sắc trời, hiện tại trời đã tối: "Được rồi các ngươi quỳ hết xuống cho ta."
Trung niên kỵ sĩ cắn chặt răng, quỳ rạp xuống đất, hắn không dám cãi lời, hiện tại chỉ có thể làm theo lời đối phương thì mới ổn thỏa, nếu đối phương sinh ra ý niệm đồng quy vu tận thì bọn họ sẽ rất thảm.
"Nếu hiện tại ta thả ngươi, ngươi sẽ lại làm hại ta chứ?" Hàn Tiến mĩm cười nói
"Không…không…" Người nọ xúc động thiếu chút nữa khóc thét, hắn đến đây bất quá là vì quân công, ai biết lại gặp phải cảnh này, nghe nói mình sẽ được tự do, hắn thậm chút thiếu chút nữa té xỉu.
"Nói lời phải giữ lời đấy ."Hàn Tiến vỗ vỗ đầu người nọ, đột nhiên đẩy về phía trước.
Phốc một tiếng, đao cắm thật sâu vào hốc mắt người nọ, trung niên kỵ sĩ giận dữ hét lên: ''Không…" Tiếp theo cầm trường kiếm phóng tới.
"Xuống ngựa đi," Hàn Tiến cười cười.
Trung niên kỵ sĩ hít một hơi, tiếp theo ra hiệu, toàn bộ kỵ sĩ lập tức nhảy xuống.
"Bây giờ giết hết chiến mã đi." Hàn Tiến nói tiếp.
"Ngươi…" Hai mắt trung niên kỵ sĩ phóng ra duệ mang lạnh lẽo.
Hàn Tiến khẽ hạ đao xuống, đây không còn là đao của Tiên Nỹ Nhĩ nữa, mà cực kỳ sắc bén, chỉ cách mắt người nọ một chút, lông mi đã đụng tới đao, cảm giác chỉ chút nữa sẽ đâm vào khiến người ta phải sợ hãi. Người nọ cảm thấy đau nhức, cũng biết đang có thứ gì chảy xuống, nhưng hắn không dám nhìn, không dám lên tiếng, chỉ có thể chịu đựng đau nhức, ngồi như một pho tượng.
Tay Hàn Tiến cực kỳ kiên định, giống như cố định giữa không trung: "Con người của ta thích rõ ràng, chưa bao giờ nói quanh co."
Trung niên kỵ sĩ thét lớn một tiếng, trường kiếm đâm vào cổ chiến mã, con ngựa liền nhảy dựng lên, thân thể quay tròn nửa vòng, mới ngã xuống đất chết, máu tươi vọt ra như bọt biển.
Mấy trăm ánh mắt sát nhân tập trung trên người Hàn Tiến, nhưng lại không thể tạo nên ảnh hưởng nào cho Hàn Tiến, tiếp theo, từng chiến mã kêu lên thảm thương.
"Hiện tại có thể thả ra chưa?" Trung niên kỵ sĩ gằn từng tiếng nói.
"Đợi đã." Hàn Tiến đột nhiên nói.
Trung niên kỵ sĩ chăm chú đánh giá Hàn Tiến, hắn càng nhìn càng kinh hãi Hàn Tiến tươi cười ôn hòa, thân thiết, nhưng trong mắt lại chớp động hận ý như sóng dữ, áp bức người ta không thở nổi.
Theo lý thuyết, lấy tu vi của Hàn Tiến thì không thể làm cho kỵ sĩ như bọn họ cảm thấy áp bức. Đây là bởi vì lai lịch của hắn, trong loạn lưu của vô tận thời không, nguyên thần không tan đã khiến tinh thần lực của hắn trải qua rèn luyện mà người thường khó có thể tưởng tượng, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đang kịch liệt xung đột.
Nếu phải nói thì giống như lần đầu tiên sử dụng di động, lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên ăn hết đồ ăn, không ai lại đi nếm thử cái loại này.
Hàn Tiến đối với thế giới này cực kỳ ấn tượng, hỗn loạn, không có quy tắc, hủy diệt Lạp Đông Trấn, thương nhân ở Thập Nhất trấn Kiều Trị bất lương, trên đường gặp quân nhân, hội lính đánh thuê Cô Nhai Thành. Hiện tại lại gặp nhưng thứ khiến hắn không thể nhịn được nữa, hiện tại hắn giống như muốn hủy diệt tất cả.
Có lẽ đối với người khác thì có thể nhẫn nhục chịu đựng, tất cả không tính là gì, nhưng Hàn Tiến thì không, nhẫn nại của hắn có mức độ, giống như các loại lừa gạt, áp bức, nhưng dù sao ở thời đại văn minh, lừa gạt, áp bức đều là vì ích lợi, nếu không có điều kiện tiên quyết thì người bình thường cũng không dễ dàng làm thương tổn ai.
Ở đây lộn xộn, nơi nơi đều là đánh cướp, bắt nạt, thậm chí là giết chóc, cho nên Hàn Tiến cảm thấy căm hận, cực kỳ căm hận.
Nhưng trung niên kỵ sĩ thì không biết biến hóa của Hàn Tiến, càng không biết hắn đang muốn làm gì, hắn thủy chung vẫn muốn cứu con tin.
"Huynh đệ, hiện tại ngươi buông vũ khí thì ta cam đoan sẽ không làm ngươi bị thương!
Ta có thể thề"
"Còn có thể thương lượng sao?"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, hy vọng ngươi có thể qúy trọng!"
"Huynh đệ, ngươi có biết Mã Lý Áo đại nhân là người thế nào không? Đó là một vị qúy tộc tôn quý, là…"
Mặc cho trung niên nhân lải nhải Hàn Tiến thủy chung không chút dao động, tay cầm đao của hắn vô cùng kiên định, chỉ là người nọ không thể cử động, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy xuống, cổ quái nhất là, thân thể hắn khẽ nín nhưng đầu lại bất động, hiển nhiên là cực lực khống chế bản thân, loại tư thế này rất khó khăn.
Ngay khi trung niên nhân định tiếp tục thuyết phục Hàn Tiến thì Hàn Tiến đột nhiên mở miệng nói: "Nói cho ta biết, vì sao lại tấn công chúng ta? Còn nữa, bảo xạ thủ thu cung tên lại, con người của ta thích nhanh nhẹn, khi căng thẳng sẽ làm bậy, không nên ép ta."
Trung niên kỵ sĩ phất tay, ý bảo xạ thủ thu hồi cung tên, tiếp theo trầm ngâm một chút, rồi cười khổ nói: "Đây không phải là thương đội thứ nhất."
"Là sao?" Hàn Tiến lạnh lùng hỏi.
"Nói như thế nào đây… Thương đội chúng ta khi ở Cô Nhai Thành mua quân nhu phẩm, đều thả ra phong thanh rằng muốn đem quân nhu phẩm trực tiếp mang đến thánh thành," Trung niên kỵ sĩ chậm rãi nói: 'Trên thực tế, bọn họ đem quân nhu phẩm đến đây, sau đó chúng ta thông qua con đường này sẽ chuyển quản nhu phẩm đến Thánh Quan Thành. Huynh đệ, không phải chúng ta cố ý làm khó đám người các ngươi, chúng ta tuyệt đối không thể để tin tức này truyền ra, nếu khiến cho Hắc Nha Thành và Địch Phổ Thành cử người đến thám thính thì chúng ta...."
"Đã như vậy thì tại sao lại thuê chúng ta?"
"Huynh đệ, chúng ta làm bộ như thế sẽ không khiến kẻ khác hoài nghi, huống chi trên đường cũng không an toàn, vạn nhất đụng phải thổ phỉ thì phiền phức."
"Không chỉ như thế chứ." Hàn Tiến cười lạnh một tiếng: "Chờ sau khi thương đội trở lại Cô Nhai Thành, tìm đến hội lính đánh thuê, nói rằng nhiệm vụ thất bại lính đánh thuê đã bị giết chết, như vậy bọn họ có thể đem tiền thế chấp làm của riêng, dù sao lính đánh thuê quả thật đều chết sạch, không có ai cùng bọn họ lý luận, Thật sự là một cách tốt, cho dù thương nhân không kiếm tiền, nhưng bằng vào tiền thế chấp, liền đủ để bọn họ sổng khỏe."
Sắc mặt trung niên kỵ sĩ đại biến, trong mắt chợt lóe sát khí rồi biến mất, thật ra nhưng lời vừa rồi đều là dư thừa, hẳn không thể để Hàn Tiến sống sót rời khỏi đây.
Hàn Tiến nhìn sắc trời, hiện tại trời đã tối: "Được rồi các ngươi quỳ hết xuống cho ta."
Trung niên kỵ sĩ cắn chặt răng, quỳ rạp xuống đất, hắn không dám cãi lời, hiện tại chỉ có thể làm theo lời đối phương thì mới ổn thỏa, nếu đối phương sinh ra ý niệm đồng quy vu tận thì bọn họ sẽ rất thảm.
"Nếu hiện tại ta thả ngươi, ngươi sẽ lại làm hại ta chứ?" Hàn Tiến mĩm cười nói
"Không…không…" Người nọ xúc động thiếu chút nữa khóc thét, hắn đến đây bất quá là vì quân công, ai biết lại gặp phải cảnh này, nghe nói mình sẽ được tự do, hắn thậm chút thiếu chút nữa té xỉu.
"Nói lời phải giữ lời đấy ."Hàn Tiến vỗ vỗ đầu người nọ, đột nhiên đẩy về phía trước.
Phốc một tiếng, đao cắm thật sâu vào hốc mắt người nọ, trung niên kỵ sĩ giận dữ hét lên: ''Không…" Tiếp theo cầm trường kiếm phóng tới.
/93
|