Văn phòng thám tử tư theo dõi hai tư trên hai tư giờ nhưng một chút manh mối cũng không có, nửa tháng trời không tìm thấy gì dù chỉ là hạt bụi trên đế dày Lâm Thiên Vũ, họ bắt đầu nản.
Biện pháp cuối cùng là đặt camera theo dõi trong nhà Đan Tâm.
Thật không may vào chính lúc này khi văn phòng thám tử tư cho người lẻn vào lắp camera theo dõi lại dúng ngày Lâm Thiên Vũ ở nhà không đi học cùng Đan Tâm. Thất bại ngay từ ban đầu.
Lâm Thiên Vũ lạnh mặt dựa lưng vào tường nhìn hai nhân viên bận rộn đi đi lại lại lắp ráp hơn mười chiếc camera theo dõi, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp..... mọi ngóc ngách đều có. Kẻ điên nào đã ngưỡng mộ Đan Tâm tới mức này.
"Cậu nói xem tại sao cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc đó lại đi theo dõi một cô bé mười tám tuổi, còn cái người Lâm Thiên Vũ gì gì đó thật ra có tồn tại hay không, nửa tháng rồi chúng ta chẳng có chút manh mối nào."
Người nhân viên có vẻ lớn tuổi hơn hỏi người bên cạnh.
"Người giàu có khó hiểu lắm, chúng ta thắc mắc cũng không làm được gì làm tốt công việc của mình thì hơn, nhanh lên cô bé kia sắp di học về rồi."
Hai người lại bắt tay vào việc.
Cả người Lâm Thiên Vũ toát ra hơi thở lạnh lẽo, cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, là ai? Dương Huy sao? Có thể lắm chứ. Tiến từng bước đến gần hai viên đang bận rộn cố ý làm ra tiếng động.
Làn gió lạnh lướt qua cộng thêm với tiếng động đáng ngờ hai nhân viên lạnh toát mồ hôi hột nhìn ngó xung quanh, không một bóng người.
"Sột...... soạt.........lạch...........cạch."
Tiếng động đáng ngờ cứ kêu lên từng hồi, đứt quãng lại tiếp tục. Cảm giác rợn tóc gáy càng rõ thao tác lắp ráp càng nhanh, họ chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà này càng nhanh cành tốt. Có ai đó đang đứng trong bóng tối trêu đùa vói lòng can đảm của họ.
"Ngôi nhà này như có ma ấy."
Câu nhân viên nhỏ tuổi có vẻ nhát gan.
"Tầm bậy ma quỷ gì chỉ là mấy con chuột chạy ngang qua thôi."
Chuột.............. Lâm Thiên Vũ đen mặt, vo tròn tờ giấy trong tay, mục tiêu là cái đầu của tên nhân viên vừa gọi hắn là chuột. Cục giấy bay một đường thẳng đẹp mắt đánh bốp vào đầu mục tiêu.
"A............."
Tên nhân viên khốn khổ giật mình hét toán lên, tay run lẩy bẩy nhặt lấy cục giấy vừa rơi từ đầu hắn xuống đất, liếc nhìn người bên cạnh mặt cắt không còn một giọt máu. Chột không thể nào được thế này, hai chữ "có ma" hiện rõ trong đầu nhanh tay thu dọn chạy ra khỏi nhà Đan Tâm.
Lâm Thiên Vũ nhìn bóng dáng co giò bỏ chạy của hai nhân viên đáng thương nhếch môi cười. Có gan lẻn vào nhà người ta mà chỉ một trò vặt vãnh như thế này cũng bỏ của chạy lấy người, một chút chuyên nghiệp cũng không có. Camera thì dã làm sao, bọn họ có đặt ở nhà Đan Tâm từ nay đến hết đời cũng không nhìn thấy hắn. Chỉ lo bọn họ nhìn thấy những hành động, lời nói kì lạ trong lúc ở "một mình" của Đan Tâm mà sinh nghi thôi.
Đan Tâm vừa về đến nhà đã thấy Lâm Thiên Vũ đứng trước cổng chờ cô, dừng xe lại bước xuống cười tươi như hoa.
"Sao không ở trong nhà mà lại ra đây chờ em?"
"Nếu hôm nay em ở nhà nhất định được xem kịch vui."
Kịch vui? Cô đã bỏ lở tiết mục đặc sắc gì rồi?
"Có người lẻn vào nhà lắp hơn mười chiếc camera theo dõi."
Cameera theo dõi, tên nào khùng dữ vậy?
"Để làm gì?"
"Theo dõi em tìm ra anh, nghe hai người lắp camera nói là một cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc."
Thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, có thể là ai? Một cái tên dài mười chữ cái xâm nhập vào đại não Đan Tâm, bật thốt ra.
"Hồ Dương Huy."
"Không chắc nhưng anh nghĩ giống em."
Rảnh rang thật, Dương Huy cậu muốn làm gì. Cậu mất công như vậy tôi không làm đổ sông đổ bể thứ cậu muốn làm thì thật có lỗi với bản thân.
Đan Tâm vào nhà thay đồ xong xuôi qua phòng Lâm Thiên Vũ lục lọi tìm ra một đống phi tiêu, phòng này trước đây của anh Quân. Lấy tai nghe không dây đeo vào tai, cầm điện thoại ra làm như đang gọi cho ai đó. Cô biết những gì cô làm đều có người ngồi trước màn hình máy tính theo dõi.
"Thiên Vũ tự nhiên em muốn luyện ném phi tiêu, lúc em học lớp tám anh Quân đã dạy em ném lâu không tập không biết có còn ném trúng hồng tâm hay không."
Đan Tâm huơ huơ đống phi tiêu trước mặt cười như có như không. Hồi đó cô ném phi tiêu không tệ, trong nhà cũ của ông nội ở Hồ Chí Minh còn có một tấm bia gỗ trên đó chi chít phi tiêu cô ném. Mọi bức tức, ấm ức của cô đều ở hết trên đó.
Dương Huy khó hiểu nhìn màn hình máy tính, Đan Tâm định làm gì, phi tiêu? Có dự cảm không lành dần lấn vào. Nửa tháng nay Đan Tâm không hề gặp Lâm Thiên Vũ, thám tử không tài nào lần ra anh chành này lai lịch như thế nào chỉ có thể đặt camera theo dõi để xem Đan Tâm liên lạc như thế nào với anh ta, nhưng Đan Tâm đeo tai nghe không dây hắn không tài nào có thể nghe Lâm Thiên Vũ nói gì.
Tâm Lâm Thiên Vũ hơi động, hồng tâm ở đây không phải là mấy cái camera đó chứ.
"Em định làm gì?"
"Anh yên tâm em chỉ làm mấy cái kia thành đống phế liệu trong bãi rác mà thôi."
Đan Tâm miết tay dọc theo thân chiếc phi tiêu màu đen tuyền, nhắm thẳng chiếc camera khuất sau góc tủ trong phòng ngủ phóng tới.
"Phập."
Trúng mục tiêu, có vài ánh điện lóe lên đầy lạnh lẽo, chiếc camera một đi không trở lại.
Dương Huy nhìn chiếc phi tiêu lao thẳng về chiếc camera, hóa đá. Ánh mắt sắc lạnh của Đan Tâm và cả chiếc phi tiêu như muốn xuyên thẳng qua màn hình máy tính ghim thẳng vào mắt hắn. Màn hình bỗng chốc đen ngòm, tim nảy lên một nhịp. Sau khi phục hồi tinh thần Dương Huy cầm lấy chuột máy tính chuyển qua cảnh của camera khác nhưng tất cả đều một màu đen trừ chiếc camera trong phòng khách. Liếc nhìn qua bảng báo cáo của văn phòng thám tử, lúc đầu hắn còn không tin những gì thám tử điều tra được nhưng bây giờ có lẽ hắn không còn cách nào khác là phải tin Đan Tâm từng là tay anh chị nhỏ tuổi nhưng gan không hề nhỏ của đất Sài thành. Ánh mắt của cô thật đáng sợ.
Sau khi xử lí gần hết đống camera đáng thương Đan Tâm cầm chiếc phi tiêu màu đỏ cuối cùng đi ra phòng khách. Ngồi xuống sô pha nhìn thẳng vào chiếc camera, đôi mắt đen láy sâu thẳm nuốt chửng lấy chiếc camera cười đầy quyến rũ.
Lâm Thiên Vũ chưa bao giờ thấy Đan Tâm như thế này, từ ánh mắt cho đến phong thái như biến thành người khác. Có lẽ những thứ đó đều do quá khứ của cô tôi luyện nên, lâu nay thấy cô tươi cười, thờ ơ với mọi chuyện mà quên mất cô còn có một mặt này. Hôm nay cô vì hắn mà bị người ta điều tra theo dõi, vì hắn mà trở về với cuộc sống tăm tối trước đây dù là chỉ trong chốc lát hắn cũng không muốn cô giống như vậy, hắn muốn cô thoải mái sống, thoải mái cười.
Tay cầm chuột của Dương Huy nắm chặt. Đã hủy cả rồi, còn chiếc này tính làm thế nào, tính hủy trong im lặng hay vẫn là..........
"Dương Huy tôi cho cậu ba mươi phút để đến đây nếu cậu không đến đừng hỏi tại sao nhà tôi được cảnh sát ghé thăm mà cậu cũng được vinh dự vào đồn ngồi chơi xơi nước, Ba mươi phút thôi đấy suy nghĩ kĩ vào."
Nói xong chiếc phi tiêu màu đỏ trên tay Đan Tâm thẳng tắp bay về chiếc camera xấu số, chưa đầy mười phút hơn mười chiếc camera trong nhà Đan Tâm oanh oanh liệt dắt tay nhau vào bãi phế liệu.
Trên trán Dương Huy rịn ta một tầng mồ hôi mỏng, tâm rơi xuống đáy cốc. Hắn chỉ nghỉ người bên văn phòng thám tử đặt camera quá lộ liễu bị Đan Tâm phát hiện không ngờ cô đã biết từ trước, còn biết là hắn ở sau lưng làm những việc này. Nhưng tại sao cô biết đó là việc mà hắn nghĩ mãi cũng không ra. Đặt chiếc laptop xuống bàn, lấy chìa khóa xe ba mươi phút đủ thời gian đi từ nhà hắn đến nhà Đan Tâm.
(Tự nhiên viết xong đoạn này muốn cho chị Tâm đi theo con đường hắc đạo quá)
Lâm Thiên Vũ lấy tai nghe không dây trên tai Đan Tâm xuống, đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại đầy phiền não của cô, nếu không vì hắn cô đã không phải làm thế này.
Đan Tâm làm nũng ôm lấy thắt lưng Lâm Thiên Vũ, cô thích cảm giác lành lạnh trong vòng tay anh. Lạnh bên ngoài ấm bên trong.
Nhìn cô gái đang ôm mình bật cười, cô rất thích ôm hắn thì phải. Hắn biết dáng người hắn rất tốt ôm rất thoải mái nhưng cô đừng như vậy a tự chủ của hắn không tốt như cô nghĩ đâu.
"Anh không phải tủ lạnh của em, bên ngoài trời cũng không có nóng."
"Em lạ lắm phải không?"
"Ừ, suýt nữa anh không nhận ra em."
Đan Tâm buông Lâm Thiên Vũ ra ngẩn mặt lên, lo lắng hỏi.
"Thật?"
Từ lo lắng chuyển dần qua hoang mang, có chút lo sợ. Không nhận ra..... lúc đó cô khác như vậy sao, Thiên Vũ liệu có không cần đứa con gái không tốt như cô không.
Chuyển biến trên gương mắt Đan Tâm làm tim Lâm Thiên Vũ nhói lên, hắn chạm vào nỗi đau của cô rồi. Nghiêm túc sửa sai.
"Giả đấy, làm sao anh có thể không nhận ra em. Không được suy nghĩ lung tung có biết không."
Hừ, hóa ra là đang trêu cô à hại cô lo lắng không đâu. Đáng đánh.
Lâm Thiên vũ cầm lấy bàn tay đang đánh mình không thương tiếc lại, bất chợt chạm vào vết sẹo trong bàn tay phải, nhíu mày.
"Em vẫn không thể nói cho anh biết vết sẹo này làm sao mà có?"
Đan Tâm vuốt ve vét sẹo trong lòng bàn tay, cái quá khứ ngu xuẩn đó có đáng nhắc lại hay không, từ ngày cô mang vết sẹo này trên tay mọi ước mơ của cô đã vỡ vụn cả rồi. Nếu anh không đến mang theo một chút hi vọng cho cô không biết bây giờ cô còn thảm hại đến mức nào.
"Lúc nào tụ đủ 'thiên thời, địa lợi, nhân hòa' em sẽ nói cho anh biết."
Cô vẫn muốn tránh né, thôi vậy khi nào cô muốn tự cô sẽ nói cho hắn biết.
Ba mươi phút sau Dương Huy đến. Vào phòng khách đã thấy chiếc camera đáng thương với lăng kính vỡ nát rơi vãi dưới sàn nhà. Đan Tâm lúc nào cũng như chiếc hộp bí mật chưa mở ra chưa biết được bên trong đựng thứ gì. Cô càng vậy hắn càng muốn bước chân vào cuộc sống của cô.
"Tại sao cậu biết đó là tôi mà không phải là người khác?"
"Ngoài cậu ra tôi không nghĩ ra được bất kì người nào có lí do để đặt camera trong nhà tôi."
"Tôi muốn gặp Lâm Thiên Vũ."
Lâm Thiên Vũ ngồi cạnh Đan Tâm ngay bây giờ rất muốn có hình dạng con người để nói cho Dương Huy biết, Đan Tâm là của hắn cậu ta đừng mong tơ tưởng tới Đan Tâm dù chỉ là một sợi tóc. Cả người Lâm Thiên Vũ toát ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, đáng tiếc Dương Huy không nhìn thấy được.
"Thiên Vũ không có ở Huế, anh ấy bận việc ra nước ngoài hơn nửa tháng rồi."
Đan Tâm nói dối mà tim không đập loạn nhịp, chân không run.
Thảo nào nửa tháng nay không tìm được gì về Lâm Thiên Vũ, ra nước ngoài vào đúng lúc này thật biết cách chọn tời điểm.
"Lâm Thiên Vũ lia rất tốt sao, tốt đến mức có thể làm cho trong mắt cậu chỉ có mình anh ta. Tôi rốt cục thua kém anh ta ở chỗ nào. Anh ta cho cậu thứ gì mà tôi không thể cho cậu được hay sao? Sao cậu không nói gì, nói đi chứ."
Dương Huy như ngựa mất cương lồng lộn hét lên. Từ nhỏ đến lớn thứ cậu muốn có chỉ cần cậu nói chưa từng động tay vào giành lấy. Lần đầu tiên để ý tới một người con gái lại chỉ có thể đơn phương. Kiêu ngạo mười tám năm của cậu không cho phép cậu bình tĩnh thêm một giây phút nào nữa. Hai từ Thiên Vũ nói ra một cách tự nhiên, thân mật đến nỗi làm tai câu tê ù. Ngọn lửa ghen tị rực cháy trong người Dương Huy càng lúc càng lớn nó không còn là một đốm lửa nhỏ ngày nào.
""Cậu rất tốt nhưng tôi không yêu cậu."
"Bởi vì tôi đến sau Lâm Thiên Vũ?"
"Thời gian không là vấn đề, dù cậu có đến trước nhưng chỉ cần tôi gặp Thiên Vũ người tôi chọn vẫn là anh ấy."
Kết quả chỉ có một mãi mãi không thể nào thay đổi.
"Vậy vấn đề là ở đâu?"
"Ở cảm giác. Ở bên cạnh Thiên Vũ tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, những điều tôi chưa bao giờ nói với ai ở bên cạnh anh ấy tôi có thể mở lòng nói ra tất cả. Tôi không cần thứ gì ngoài một người kề bên tôi lặng nghe tôi chia sẽ."
"Tôi cũng có thể làm như vậy, là cậu không nói với tôi, không cho tôi cơ hội."
Đan Tâm lắc đầu, cậu không thể làm được. Cô không nghĩ Dương Huy chấp nhận được một đứa con gái như cô, nếu có nó có thể tồn tại được bao lâu.
Bởi vì cô và Thiên Vũ đồng cảm cho nhau mới có thể giống như ngày hôm nay. Cô chấp nhận một hồn ma, anh chấp nhận một cô gái có quá khứ đen tối. Giống như một vụ trao đổi có cho có nhận nhưng ai nói như vậy không thể yêu nhau. Khó đoán nhất vẫn là một chữ "tình".
"Tôi nói rồi đó là do cảm giác, bởi vì cậu không cho tôi cảm giác đó nên tôi không thể nói với cậu. Dương Huy đừng dây dưa nữa không tốt cho cả tôi lẫn cậu. Chuyện camera ngày hôm nay tôi bỏ qua mong cậu đừng can dự vào cuộc sống riêng tư của tôi thêm một lần nào nữa, nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cậu về đi."
Cô đã làm tổn thương mọt người yêu cô, đối với việc này cô chỉ có thể xin lỗi.
"Đan Tâm đã có ai từng nói với cậu điều này chưa, cậu .........rất vô tình."
Vô tình.....vô tình, như vậy không tốt sao. Đối với Dương Huy lúc này là tàn những nhưng đau ít còn hơn đau nhiều, đau dài không bằng đau ngắn. Sau này có khi cậu phải cảm ơn sự vô tình của tôi ngày hôm nay cũng không chừng.
Dương Huy ta chìa khóa vào xe bắn tốc độ nhanh nhất chạy trên đường. Gió lạnh buốt táp vào mặt đay rát, tê tái. Liệu có thể buông tay dễ dàng như vậy không?
Ngoài trời mây trắng trôi bồng bềnh, tâm tư trôi dạt theo từng đám mây.
"Anh suy nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Có phải anh quá ích kỉ hay không? Vẫn biết không thể cho em tương lai nhưng vẫn cố giữ em lại. Em yêu Dương Huy có lẽ tốt hơn nhiều, ít ra cậu ta có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em còn anh dù ở bên cạnh em hai tư giờ vẫn không ai biết."
"Mình em biết là được rồi, nếu anh mà cứ suy nghĩ vẫn vơ như vậy, lo em không có tương lai thì buông........."
Đan Tâm còn chưa nói hết Lâm Thiên Vũ đã nhảy vào họng.
"Em mơ đi trừ phi anh chết."
Đối với cô hắn không chỉ có yêu mà còn có cả chấp niệm, đã quá sâu không tài nào buôn ra được nữa rồi.
"Anh là hồn ma còn chết được à chỉ có thể thăng thành Tiên thôi nhưng mà.............."
Đan Tâm kéo dài giọng nói nhìn Lâm Thiên Vũ đầy nghiền ngẫm.
"Nhưng mà sao, hử?"
"Nhìn anh đầy mùi phong trần thế này liệu có thành Tiên được không, em sợ cả yêu quái anh cũng không làm được. Thôi vậy hay là anh cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi."
Ngoan ngoãn, em ngày càng to gan rồi. Hơi thở nguy hiểm lan tràn khắp nơi, nheo mắt nhìn Đan Tâm chỉ cần cô nói ra thêm từ nào nữa hắn sẽ làm thịt cô ngay tức khắc cho cô biết thế nào là mùi vị phong trần.
Ý thức được nguy hiểm đang tới gần Đan Tâm thông minh vớt vát lại tình thế đang bất lợi cho mình.
"Không được tức giận sẽ xấu lắm đấy, anh ích kỉ em vô tình chúng ta chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao."
Lâm Thiên Vũ lấy tay nhéo mũi Đan Tâm, vì câu nói này anh tha cho em đấy.
Biện pháp cuối cùng là đặt camera theo dõi trong nhà Đan Tâm.
Thật không may vào chính lúc này khi văn phòng thám tử tư cho người lẻn vào lắp camera theo dõi lại dúng ngày Lâm Thiên Vũ ở nhà không đi học cùng Đan Tâm. Thất bại ngay từ ban đầu.
Lâm Thiên Vũ lạnh mặt dựa lưng vào tường nhìn hai nhân viên bận rộn đi đi lại lại lắp ráp hơn mười chiếc camera theo dõi, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp..... mọi ngóc ngách đều có. Kẻ điên nào đã ngưỡng mộ Đan Tâm tới mức này.
"Cậu nói xem tại sao cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc đó lại đi theo dõi một cô bé mười tám tuổi, còn cái người Lâm Thiên Vũ gì gì đó thật ra có tồn tại hay không, nửa tháng rồi chúng ta chẳng có chút manh mối nào."
Người nhân viên có vẻ lớn tuổi hơn hỏi người bên cạnh.
"Người giàu có khó hiểu lắm, chúng ta thắc mắc cũng không làm được gì làm tốt công việc của mình thì hơn, nhanh lên cô bé kia sắp di học về rồi."
Hai người lại bắt tay vào việc.
Cả người Lâm Thiên Vũ toát ra hơi thở lạnh lẽo, cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, là ai? Dương Huy sao? Có thể lắm chứ. Tiến từng bước đến gần hai viên đang bận rộn cố ý làm ra tiếng động.
Làn gió lạnh lướt qua cộng thêm với tiếng động đáng ngờ hai nhân viên lạnh toát mồ hôi hột nhìn ngó xung quanh, không một bóng người.
"Sột...... soạt.........lạch...........cạch."
Tiếng động đáng ngờ cứ kêu lên từng hồi, đứt quãng lại tiếp tục. Cảm giác rợn tóc gáy càng rõ thao tác lắp ráp càng nhanh, họ chỉ muốn thoát khỏi ngôi nhà này càng nhanh cành tốt. Có ai đó đang đứng trong bóng tối trêu đùa vói lòng can đảm của họ.
"Ngôi nhà này như có ma ấy."
Câu nhân viên nhỏ tuổi có vẻ nhát gan.
"Tầm bậy ma quỷ gì chỉ là mấy con chuột chạy ngang qua thôi."
Chuột.............. Lâm Thiên Vũ đen mặt, vo tròn tờ giấy trong tay, mục tiêu là cái đầu của tên nhân viên vừa gọi hắn là chuột. Cục giấy bay một đường thẳng đẹp mắt đánh bốp vào đầu mục tiêu.
"A............."
Tên nhân viên khốn khổ giật mình hét toán lên, tay run lẩy bẩy nhặt lấy cục giấy vừa rơi từ đầu hắn xuống đất, liếc nhìn người bên cạnh mặt cắt không còn một giọt máu. Chột không thể nào được thế này, hai chữ "có ma" hiện rõ trong đầu nhanh tay thu dọn chạy ra khỏi nhà Đan Tâm.
Lâm Thiên Vũ nhìn bóng dáng co giò bỏ chạy của hai nhân viên đáng thương nhếch môi cười. Có gan lẻn vào nhà người ta mà chỉ một trò vặt vãnh như thế này cũng bỏ của chạy lấy người, một chút chuyên nghiệp cũng không có. Camera thì dã làm sao, bọn họ có đặt ở nhà Đan Tâm từ nay đến hết đời cũng không nhìn thấy hắn. Chỉ lo bọn họ nhìn thấy những hành động, lời nói kì lạ trong lúc ở "một mình" của Đan Tâm mà sinh nghi thôi.
Đan Tâm vừa về đến nhà đã thấy Lâm Thiên Vũ đứng trước cổng chờ cô, dừng xe lại bước xuống cười tươi như hoa.
"Sao không ở trong nhà mà lại ra đây chờ em?"
"Nếu hôm nay em ở nhà nhất định được xem kịch vui."
Kịch vui? Cô đã bỏ lở tiết mục đặc sắc gì rồi?
"Có người lẻn vào nhà lắp hơn mười chiếc camera theo dõi."
Cameera theo dõi, tên nào khùng dữ vậy?
"Để làm gì?"
"Theo dõi em tìm ra anh, nghe hai người lắp camera nói là một cậu thiếu gia rỗi hơi rãnh việc."
Thiếu gia rỗi hơi rãnh việc, có thể là ai? Một cái tên dài mười chữ cái xâm nhập vào đại não Đan Tâm, bật thốt ra.
"Hồ Dương Huy."
"Không chắc nhưng anh nghĩ giống em."
Rảnh rang thật, Dương Huy cậu muốn làm gì. Cậu mất công như vậy tôi không làm đổ sông đổ bể thứ cậu muốn làm thì thật có lỗi với bản thân.
Đan Tâm vào nhà thay đồ xong xuôi qua phòng Lâm Thiên Vũ lục lọi tìm ra một đống phi tiêu, phòng này trước đây của anh Quân. Lấy tai nghe không dây đeo vào tai, cầm điện thoại ra làm như đang gọi cho ai đó. Cô biết những gì cô làm đều có người ngồi trước màn hình máy tính theo dõi.
"Thiên Vũ tự nhiên em muốn luyện ném phi tiêu, lúc em học lớp tám anh Quân đã dạy em ném lâu không tập không biết có còn ném trúng hồng tâm hay không."
Đan Tâm huơ huơ đống phi tiêu trước mặt cười như có như không. Hồi đó cô ném phi tiêu không tệ, trong nhà cũ của ông nội ở Hồ Chí Minh còn có một tấm bia gỗ trên đó chi chít phi tiêu cô ném. Mọi bức tức, ấm ức của cô đều ở hết trên đó.
Dương Huy khó hiểu nhìn màn hình máy tính, Đan Tâm định làm gì, phi tiêu? Có dự cảm không lành dần lấn vào. Nửa tháng nay Đan Tâm không hề gặp Lâm Thiên Vũ, thám tử không tài nào lần ra anh chành này lai lịch như thế nào chỉ có thể đặt camera theo dõi để xem Đan Tâm liên lạc như thế nào với anh ta, nhưng Đan Tâm đeo tai nghe không dây hắn không tài nào có thể nghe Lâm Thiên Vũ nói gì.
Tâm Lâm Thiên Vũ hơi động, hồng tâm ở đây không phải là mấy cái camera đó chứ.
"Em định làm gì?"
"Anh yên tâm em chỉ làm mấy cái kia thành đống phế liệu trong bãi rác mà thôi."
Đan Tâm miết tay dọc theo thân chiếc phi tiêu màu đen tuyền, nhắm thẳng chiếc camera khuất sau góc tủ trong phòng ngủ phóng tới.
"Phập."
Trúng mục tiêu, có vài ánh điện lóe lên đầy lạnh lẽo, chiếc camera một đi không trở lại.
Dương Huy nhìn chiếc phi tiêu lao thẳng về chiếc camera, hóa đá. Ánh mắt sắc lạnh của Đan Tâm và cả chiếc phi tiêu như muốn xuyên thẳng qua màn hình máy tính ghim thẳng vào mắt hắn. Màn hình bỗng chốc đen ngòm, tim nảy lên một nhịp. Sau khi phục hồi tinh thần Dương Huy cầm lấy chuột máy tính chuyển qua cảnh của camera khác nhưng tất cả đều một màu đen trừ chiếc camera trong phòng khách. Liếc nhìn qua bảng báo cáo của văn phòng thám tử, lúc đầu hắn còn không tin những gì thám tử điều tra được nhưng bây giờ có lẽ hắn không còn cách nào khác là phải tin Đan Tâm từng là tay anh chị nhỏ tuổi nhưng gan không hề nhỏ của đất Sài thành. Ánh mắt của cô thật đáng sợ.
Sau khi xử lí gần hết đống camera đáng thương Đan Tâm cầm chiếc phi tiêu màu đỏ cuối cùng đi ra phòng khách. Ngồi xuống sô pha nhìn thẳng vào chiếc camera, đôi mắt đen láy sâu thẳm nuốt chửng lấy chiếc camera cười đầy quyến rũ.
Lâm Thiên Vũ chưa bao giờ thấy Đan Tâm như thế này, từ ánh mắt cho đến phong thái như biến thành người khác. Có lẽ những thứ đó đều do quá khứ của cô tôi luyện nên, lâu nay thấy cô tươi cười, thờ ơ với mọi chuyện mà quên mất cô còn có một mặt này. Hôm nay cô vì hắn mà bị người ta điều tra theo dõi, vì hắn mà trở về với cuộc sống tăm tối trước đây dù là chỉ trong chốc lát hắn cũng không muốn cô giống như vậy, hắn muốn cô thoải mái sống, thoải mái cười.
Tay cầm chuột của Dương Huy nắm chặt. Đã hủy cả rồi, còn chiếc này tính làm thế nào, tính hủy trong im lặng hay vẫn là..........
"Dương Huy tôi cho cậu ba mươi phút để đến đây nếu cậu không đến đừng hỏi tại sao nhà tôi được cảnh sát ghé thăm mà cậu cũng được vinh dự vào đồn ngồi chơi xơi nước, Ba mươi phút thôi đấy suy nghĩ kĩ vào."
Nói xong chiếc phi tiêu màu đỏ trên tay Đan Tâm thẳng tắp bay về chiếc camera xấu số, chưa đầy mười phút hơn mười chiếc camera trong nhà Đan Tâm oanh oanh liệt dắt tay nhau vào bãi phế liệu.
Trên trán Dương Huy rịn ta một tầng mồ hôi mỏng, tâm rơi xuống đáy cốc. Hắn chỉ nghỉ người bên văn phòng thám tử đặt camera quá lộ liễu bị Đan Tâm phát hiện không ngờ cô đã biết từ trước, còn biết là hắn ở sau lưng làm những việc này. Nhưng tại sao cô biết đó là việc mà hắn nghĩ mãi cũng không ra. Đặt chiếc laptop xuống bàn, lấy chìa khóa xe ba mươi phút đủ thời gian đi từ nhà hắn đến nhà Đan Tâm.
(Tự nhiên viết xong đoạn này muốn cho chị Tâm đi theo con đường hắc đạo quá)
Lâm Thiên Vũ lấy tai nghe không dây trên tai Đan Tâm xuống, đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại đầy phiền não của cô, nếu không vì hắn cô đã không phải làm thế này.
Đan Tâm làm nũng ôm lấy thắt lưng Lâm Thiên Vũ, cô thích cảm giác lành lạnh trong vòng tay anh. Lạnh bên ngoài ấm bên trong.
Nhìn cô gái đang ôm mình bật cười, cô rất thích ôm hắn thì phải. Hắn biết dáng người hắn rất tốt ôm rất thoải mái nhưng cô đừng như vậy a tự chủ của hắn không tốt như cô nghĩ đâu.
"Anh không phải tủ lạnh của em, bên ngoài trời cũng không có nóng."
"Em lạ lắm phải không?"
"Ừ, suýt nữa anh không nhận ra em."
Đan Tâm buông Lâm Thiên Vũ ra ngẩn mặt lên, lo lắng hỏi.
"Thật?"
Từ lo lắng chuyển dần qua hoang mang, có chút lo sợ. Không nhận ra..... lúc đó cô khác như vậy sao, Thiên Vũ liệu có không cần đứa con gái không tốt như cô không.
Chuyển biến trên gương mắt Đan Tâm làm tim Lâm Thiên Vũ nhói lên, hắn chạm vào nỗi đau của cô rồi. Nghiêm túc sửa sai.
"Giả đấy, làm sao anh có thể không nhận ra em. Không được suy nghĩ lung tung có biết không."
Hừ, hóa ra là đang trêu cô à hại cô lo lắng không đâu. Đáng đánh.
Lâm Thiên vũ cầm lấy bàn tay đang đánh mình không thương tiếc lại, bất chợt chạm vào vết sẹo trong bàn tay phải, nhíu mày.
"Em vẫn không thể nói cho anh biết vết sẹo này làm sao mà có?"
Đan Tâm vuốt ve vét sẹo trong lòng bàn tay, cái quá khứ ngu xuẩn đó có đáng nhắc lại hay không, từ ngày cô mang vết sẹo này trên tay mọi ước mơ của cô đã vỡ vụn cả rồi. Nếu anh không đến mang theo một chút hi vọng cho cô không biết bây giờ cô còn thảm hại đến mức nào.
"Lúc nào tụ đủ 'thiên thời, địa lợi, nhân hòa' em sẽ nói cho anh biết."
Cô vẫn muốn tránh né, thôi vậy khi nào cô muốn tự cô sẽ nói cho hắn biết.
Ba mươi phút sau Dương Huy đến. Vào phòng khách đã thấy chiếc camera đáng thương với lăng kính vỡ nát rơi vãi dưới sàn nhà. Đan Tâm lúc nào cũng như chiếc hộp bí mật chưa mở ra chưa biết được bên trong đựng thứ gì. Cô càng vậy hắn càng muốn bước chân vào cuộc sống của cô.
"Tại sao cậu biết đó là tôi mà không phải là người khác?"
"Ngoài cậu ra tôi không nghĩ ra được bất kì người nào có lí do để đặt camera trong nhà tôi."
"Tôi muốn gặp Lâm Thiên Vũ."
Lâm Thiên Vũ ngồi cạnh Đan Tâm ngay bây giờ rất muốn có hình dạng con người để nói cho Dương Huy biết, Đan Tâm là của hắn cậu ta đừng mong tơ tưởng tới Đan Tâm dù chỉ là một sợi tóc. Cả người Lâm Thiên Vũ toát ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, đáng tiếc Dương Huy không nhìn thấy được.
"Thiên Vũ không có ở Huế, anh ấy bận việc ra nước ngoài hơn nửa tháng rồi."
Đan Tâm nói dối mà tim không đập loạn nhịp, chân không run.
Thảo nào nửa tháng nay không tìm được gì về Lâm Thiên Vũ, ra nước ngoài vào đúng lúc này thật biết cách chọn tời điểm.
"Lâm Thiên Vũ lia rất tốt sao, tốt đến mức có thể làm cho trong mắt cậu chỉ có mình anh ta. Tôi rốt cục thua kém anh ta ở chỗ nào. Anh ta cho cậu thứ gì mà tôi không thể cho cậu được hay sao? Sao cậu không nói gì, nói đi chứ."
Dương Huy như ngựa mất cương lồng lộn hét lên. Từ nhỏ đến lớn thứ cậu muốn có chỉ cần cậu nói chưa từng động tay vào giành lấy. Lần đầu tiên để ý tới một người con gái lại chỉ có thể đơn phương. Kiêu ngạo mười tám năm của cậu không cho phép cậu bình tĩnh thêm một giây phút nào nữa. Hai từ Thiên Vũ nói ra một cách tự nhiên, thân mật đến nỗi làm tai câu tê ù. Ngọn lửa ghen tị rực cháy trong người Dương Huy càng lúc càng lớn nó không còn là một đốm lửa nhỏ ngày nào.
""Cậu rất tốt nhưng tôi không yêu cậu."
"Bởi vì tôi đến sau Lâm Thiên Vũ?"
"Thời gian không là vấn đề, dù cậu có đến trước nhưng chỉ cần tôi gặp Thiên Vũ người tôi chọn vẫn là anh ấy."
Kết quả chỉ có một mãi mãi không thể nào thay đổi.
"Vậy vấn đề là ở đâu?"
"Ở cảm giác. Ở bên cạnh Thiên Vũ tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, những điều tôi chưa bao giờ nói với ai ở bên cạnh anh ấy tôi có thể mở lòng nói ra tất cả. Tôi không cần thứ gì ngoài một người kề bên tôi lặng nghe tôi chia sẽ."
"Tôi cũng có thể làm như vậy, là cậu không nói với tôi, không cho tôi cơ hội."
Đan Tâm lắc đầu, cậu không thể làm được. Cô không nghĩ Dương Huy chấp nhận được một đứa con gái như cô, nếu có nó có thể tồn tại được bao lâu.
Bởi vì cô và Thiên Vũ đồng cảm cho nhau mới có thể giống như ngày hôm nay. Cô chấp nhận một hồn ma, anh chấp nhận một cô gái có quá khứ đen tối. Giống như một vụ trao đổi có cho có nhận nhưng ai nói như vậy không thể yêu nhau. Khó đoán nhất vẫn là một chữ "tình".
"Tôi nói rồi đó là do cảm giác, bởi vì cậu không cho tôi cảm giác đó nên tôi không thể nói với cậu. Dương Huy đừng dây dưa nữa không tốt cho cả tôi lẫn cậu. Chuyện camera ngày hôm nay tôi bỏ qua mong cậu đừng can dự vào cuộc sống riêng tư của tôi thêm một lần nào nữa, nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cậu về đi."
Cô đã làm tổn thương mọt người yêu cô, đối với việc này cô chỉ có thể xin lỗi.
"Đan Tâm đã có ai từng nói với cậu điều này chưa, cậu .........rất vô tình."
Vô tình.....vô tình, như vậy không tốt sao. Đối với Dương Huy lúc này là tàn những nhưng đau ít còn hơn đau nhiều, đau dài không bằng đau ngắn. Sau này có khi cậu phải cảm ơn sự vô tình của tôi ngày hôm nay cũng không chừng.
Dương Huy ta chìa khóa vào xe bắn tốc độ nhanh nhất chạy trên đường. Gió lạnh buốt táp vào mặt đay rát, tê tái. Liệu có thể buông tay dễ dàng như vậy không?
Ngoài trời mây trắng trôi bồng bềnh, tâm tư trôi dạt theo từng đám mây.
"Anh suy nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Có phải anh quá ích kỉ hay không? Vẫn biết không thể cho em tương lai nhưng vẫn cố giữ em lại. Em yêu Dương Huy có lẽ tốt hơn nhiều, ít ra cậu ta có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em còn anh dù ở bên cạnh em hai tư giờ vẫn không ai biết."
"Mình em biết là được rồi, nếu anh mà cứ suy nghĩ vẫn vơ như vậy, lo em không có tương lai thì buông........."
Đan Tâm còn chưa nói hết Lâm Thiên Vũ đã nhảy vào họng.
"Em mơ đi trừ phi anh chết."
Đối với cô hắn không chỉ có yêu mà còn có cả chấp niệm, đã quá sâu không tài nào buôn ra được nữa rồi.
"Anh là hồn ma còn chết được à chỉ có thể thăng thành Tiên thôi nhưng mà.............."
Đan Tâm kéo dài giọng nói nhìn Lâm Thiên Vũ đầy nghiền ngẫm.
"Nhưng mà sao, hử?"
"Nhìn anh đầy mùi phong trần thế này liệu có thành Tiên được không, em sợ cả yêu quái anh cũng không làm được. Thôi vậy hay là anh cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi."
Ngoan ngoãn, em ngày càng to gan rồi. Hơi thở nguy hiểm lan tràn khắp nơi, nheo mắt nhìn Đan Tâm chỉ cần cô nói ra thêm từ nào nữa hắn sẽ làm thịt cô ngay tức khắc cho cô biết thế nào là mùi vị phong trần.
Ý thức được nguy hiểm đang tới gần Đan Tâm thông minh vớt vát lại tình thế đang bất lợi cho mình.
"Không được tức giận sẽ xấu lắm đấy, anh ích kỉ em vô tình chúng ta chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao."
Lâm Thiên Vũ lấy tay nhéo mũi Đan Tâm, vì câu nói này anh tha cho em đấy.
/44
|