Sáu võ sư đó thực lực đều từ nhị giai đến ngũ giai, Diệp Phong không muốn sính cường đấu với họ.
Tô Dung đã chết, mục đích thu hút sự chú ý của Lục Lâm bang đã đạt, không cần thiết phải dây dưa với mấy tên nhãi nhép này.
Gã không dừng bước, lao vào một thông đạo. Bốn võ sư dẫn theo một toán lâu la theo sát.
“Các ngươi mau đi xem thành chủ đại nhân sao rồi?” Đến giờ vì khói chưa tan hết ở ngoài cửa nên chúng nhân đều không biết trong sảnh xảy ra chuyện gì.
“Không… không ổn rồi, thành chủ đại nhân bị giết.” Mấy võ sĩ kêu lên kinh hoảng, trán Tô Dung rỉ máu, thảm tử trên ghế khiến họ kinh hãi cực độ.
“Cái gì? Sao lại như thế?” Nếu bảo Diệp Phong có thể giết Tô Dung, chúng không kinh ngạc vì A Qua thực lực cao hơn cũng táng mệnh dưới tay gã. Nhưng trong đại sảnh lúc đó lại không có động tĩnh gì, thậm chí Tô Dung không kịp hô lên đã bị gã đắc thủ.
Trước đó chúng chỉ cảm thấy bên trong dấy lên kim nguyên dao động mạnh mẽ, rồi Diệp Phong phá cửa lao ra, lẽ nào chỉ tích tắc đó mà Tô Dung đã bị gã giết chết? Như thế cần thực lực cỡ nào? E rằng là võ tông cũng không thể dễ dàng giết Tô Dung mà khiến hắn không kịp kêu lên. Diệp Phong có thực lực đó vì sao còn cần phải bỏ chạy? Một mình gã đủ giết sạch tất cả.
Hai võ sư lưu tại hiện trường đều ngẩn ngơ, từ đáy lòng dấy lên niềm kinh hãi.
Cả phủ thành chủ xôn xao, nhân viên từ các nơi đổ về, thông đạo dưới lầu cơ hồ bị nhân mã vây kín. Diệp Phong muốn quay lại theo đường cũ là việc không thể nào. Dù gã đại phát thần uy, giết sạch lâu la thì thi thể cũng chúng cũng đủ chật đường, khiến gã không thể thuận lợi thoát thân.
Gã đánh bay mấy lâu la đoạn nhận ra mình không thể phá vây từ lối cửa chính phủ thành chủ. Nếu còn dây dưa, e rằng bốn võ sư sẽ đuổi kịp, lúc đó muốn tháo thân cũng không dễ. Đã nuốt thất phẩm nguyên đơn nên thân thể gã bị ảnh hưởng nhất định, khó lòng phát huy được thực lực mạnh nhất.
“Chỗ quỷ quái này sao lại có nhiều người trấn thủ thế nhỉ.” Gã mắng thầm, không hề do dự lao lên ngôi lầu cao nhất trong phủ thành chủ. Tuy trên đó có nhân mã nhưng số lượng ít hơn nhiều phía dưới không ngớt có thêm người tràn tới.
Vòng qua góc, vừa hay gặp bốn võ sư xông tới, gã vung đại chùy xuất ra Địa long chấn, bức đối phương phải tránh né. Gã lướt lên đỉnh lầu như làn khói.
“Đuổi theo, ngàn vạn lần đừng để hắn thoát.” Nếu để một thiếu niên bị thông tập dễ dàng đột nhập Lạc Nhật thành, tru sát thành chủ rồi trốn thoát thì các võ sư như họ không còn mặt mũi nào gặp mặt ai.
“Hắn không thoát được đâu. Lầu cao nhất phủ thành chủ là tử lộ, chỉ cần chúng ta phong tỏa thông đạo đi xuống thì trừ phi hắn mọc cánh còn không đừng mong thoát thân.” Thấy gã bị bức phải chạy ngược lên, một võ sư cười lạnh nói.
“Cẩn thận vẫn hơn. Ngay cả thành chủ đại nhân còn chết bất minh bất bạch trong tay hắn, Lâm đại ca đừng để lật thuyền trong rãnh.” Một võ sư vừa đuổi vừa nhắc nhở.
Võ sư họ Lâm ớn lạnh trong lòng, nhớ đến thảm trạng của Tô Dung, bất giác rùng mình.
Ầm! Tiếng động vang lên gần đó, Diệp Phong đạp gãy một đoạn cầu thang, đá tảng rơi xuống làm bị thương hơn mười nhân thủ. Lối thông lên lầu xuất hiện một lỗ hổng chừng hai thước khiến đại đội nhân mã không thể thông qua.
“Tiểu tử giảo hoạt!” Lần đầu tiên chúng chạm mặt Diệp Phong, không ngờ một thiếu niên nhỏ tuổi lại khó chơi như thế.
Bốn võ sư nhìn nhau, tung người lướt theo.
Với tốc độ của gã nhanh chóng xông lên đỉnh lâu, tuy dọc được có nhân viên trông nom nhưng thực lực đều là võ sĩ tam giai đến ngũ giai nên nhân số có đông nữa cũng không ngăn được. Có kẻ thậm chí sợ quá lánh đi, không dám cả ngăn cản.
“Xú tiểu tử! Muốn thoát khỏi thành chủ phủ chỉ có một thông đạo. Đến đỉnh lầu thì ngươi không còn đường chạy nữa, mau bó tay chịu trói.” Võ sư họ Lâm hô to.
“Ầm!” Đáp lời hắn, Diệp Phong lại đập nát một tầng cầu thang, vô số đá vụn văng ra khiến hắn vội vận nguyên lực lên chống đỡ.
“Bắt được ngươi, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.” Võ sư ở dưới giận dữ thét lên be be.
Hết đường? Diệp Phong nhìn quanh, trừ mấy gian phòng ra thì ở cuối đoạn đường là một đài ngắm cảnh lộ thiên. Gã lao lên đài, nhìn xuống thấy cao chừng hơn trăm thước, hơn nữa phía dưới đông đúc nhân mã, hiển nhiên đã bị bao vây.
Tô Dung tuy thực lực không cao nhưng thủ hạ không ít, hơn nghìn nhân mã đủ cho hắn thống trị Lạc Nhật thành.
Làm cách nào đây? Độ cao này nếu cứ liều mạng nhảy xuống, ít nhất cũng mất nửa cái mạng. Cộng thêm nhân số bên dưới thì dù thực lực của gã còn nguyên cũng không dễ dàng đột vây, đừng nói đến lúc gần kiệt sức thế này.
Thất sách! Gã chỉ nghe ngóng người có thực lực cao nhất Lạc Nhật thành mà quên mất số lượng thủ hạ. Võ sĩ không phải đối thủ của gã nhưng bất kỳ thực lực bào, chỉ cần đạt đến lực lượng nhất định, tập hợp lại cũng cực kỳ đáng sợ. Gã chưa từng gặp phải cảnh bị hơn ngàn võ giả vây bắt, lúc này quả thật dở khóc dở cười. Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn "
“Xoạt, xoạt, xoạt.” Bốn võ sư dẫn một toán võ sĩ thân thủ nhanh nhẹn xông lên, thấy gã tiến thoái lưỡng nan thì đắc ý cười lạnh: “Có bản lĩnh thì ngươi nhảy xuống, may ra sẽ chết thống khoái hơn.”
Đầu óc gã xoay chuyển thật nhanh, bỏ qua lời gây hấn của đối phương.
“Xem ra phần thưởng của bang chủ sẽ thuộc về chúng ta.” Bốn võ sư đều tỏ vẻ tham lam, Tô Dung tuy chết rồi nhưng trách nhiệm không thuộc về họ. Tử trạng của Tô Dung nên họ đại khái đoán được cũng do kim quang giết chết A Qua tạo thành.
Theo tin thức, Diệp Phong liên tục sử dụng kim quang hai lần là sẽ hư nhược không đứng vững được. Giờ gã sử dụng một lần rồi, tối đa cũng chỉ thêm được một lần nữa. Bất quá sẽ phải phí thêm một mạng người nữa.
Bốn võ sư không vội lao lên, ai cũng hoảng sợ bởi không chống nổi đạo kim quang đó. Nên họ lệnh cho toán võ sĩ phía sau xông lên trước.
Tô Dung đã chết, mục đích thu hút sự chú ý của Lục Lâm bang đã đạt, không cần thiết phải dây dưa với mấy tên nhãi nhép này.
Gã không dừng bước, lao vào một thông đạo. Bốn võ sư dẫn theo một toán lâu la theo sát.
“Các ngươi mau đi xem thành chủ đại nhân sao rồi?” Đến giờ vì khói chưa tan hết ở ngoài cửa nên chúng nhân đều không biết trong sảnh xảy ra chuyện gì.
“Không… không ổn rồi, thành chủ đại nhân bị giết.” Mấy võ sĩ kêu lên kinh hoảng, trán Tô Dung rỉ máu, thảm tử trên ghế khiến họ kinh hãi cực độ.
“Cái gì? Sao lại như thế?” Nếu bảo Diệp Phong có thể giết Tô Dung, chúng không kinh ngạc vì A Qua thực lực cao hơn cũng táng mệnh dưới tay gã. Nhưng trong đại sảnh lúc đó lại không có động tĩnh gì, thậm chí Tô Dung không kịp hô lên đã bị gã đắc thủ.
Trước đó chúng chỉ cảm thấy bên trong dấy lên kim nguyên dao động mạnh mẽ, rồi Diệp Phong phá cửa lao ra, lẽ nào chỉ tích tắc đó mà Tô Dung đã bị gã giết chết? Như thế cần thực lực cỡ nào? E rằng là võ tông cũng không thể dễ dàng giết Tô Dung mà khiến hắn không kịp kêu lên. Diệp Phong có thực lực đó vì sao còn cần phải bỏ chạy? Một mình gã đủ giết sạch tất cả.
Hai võ sư lưu tại hiện trường đều ngẩn ngơ, từ đáy lòng dấy lên niềm kinh hãi.
Cả phủ thành chủ xôn xao, nhân viên từ các nơi đổ về, thông đạo dưới lầu cơ hồ bị nhân mã vây kín. Diệp Phong muốn quay lại theo đường cũ là việc không thể nào. Dù gã đại phát thần uy, giết sạch lâu la thì thi thể cũng chúng cũng đủ chật đường, khiến gã không thể thuận lợi thoát thân.
Gã đánh bay mấy lâu la đoạn nhận ra mình không thể phá vây từ lối cửa chính phủ thành chủ. Nếu còn dây dưa, e rằng bốn võ sư sẽ đuổi kịp, lúc đó muốn tháo thân cũng không dễ. Đã nuốt thất phẩm nguyên đơn nên thân thể gã bị ảnh hưởng nhất định, khó lòng phát huy được thực lực mạnh nhất.
“Chỗ quỷ quái này sao lại có nhiều người trấn thủ thế nhỉ.” Gã mắng thầm, không hề do dự lao lên ngôi lầu cao nhất trong phủ thành chủ. Tuy trên đó có nhân mã nhưng số lượng ít hơn nhiều phía dưới không ngớt có thêm người tràn tới.
Vòng qua góc, vừa hay gặp bốn võ sư xông tới, gã vung đại chùy xuất ra Địa long chấn, bức đối phương phải tránh né. Gã lướt lên đỉnh lầu như làn khói.
“Đuổi theo, ngàn vạn lần đừng để hắn thoát.” Nếu để một thiếu niên bị thông tập dễ dàng đột nhập Lạc Nhật thành, tru sát thành chủ rồi trốn thoát thì các võ sư như họ không còn mặt mũi nào gặp mặt ai.
“Hắn không thoát được đâu. Lầu cao nhất phủ thành chủ là tử lộ, chỉ cần chúng ta phong tỏa thông đạo đi xuống thì trừ phi hắn mọc cánh còn không đừng mong thoát thân.” Thấy gã bị bức phải chạy ngược lên, một võ sư cười lạnh nói.
“Cẩn thận vẫn hơn. Ngay cả thành chủ đại nhân còn chết bất minh bất bạch trong tay hắn, Lâm đại ca đừng để lật thuyền trong rãnh.” Một võ sư vừa đuổi vừa nhắc nhở.
Võ sư họ Lâm ớn lạnh trong lòng, nhớ đến thảm trạng của Tô Dung, bất giác rùng mình.
Ầm! Tiếng động vang lên gần đó, Diệp Phong đạp gãy một đoạn cầu thang, đá tảng rơi xuống làm bị thương hơn mười nhân thủ. Lối thông lên lầu xuất hiện một lỗ hổng chừng hai thước khiến đại đội nhân mã không thể thông qua.
“Tiểu tử giảo hoạt!” Lần đầu tiên chúng chạm mặt Diệp Phong, không ngờ một thiếu niên nhỏ tuổi lại khó chơi như thế.
Bốn võ sư nhìn nhau, tung người lướt theo.
Với tốc độ của gã nhanh chóng xông lên đỉnh lâu, tuy dọc được có nhân viên trông nom nhưng thực lực đều là võ sĩ tam giai đến ngũ giai nên nhân số có đông nữa cũng không ngăn được. Có kẻ thậm chí sợ quá lánh đi, không dám cả ngăn cản.
“Xú tiểu tử! Muốn thoát khỏi thành chủ phủ chỉ có một thông đạo. Đến đỉnh lầu thì ngươi không còn đường chạy nữa, mau bó tay chịu trói.” Võ sư họ Lâm hô to.
“Ầm!” Đáp lời hắn, Diệp Phong lại đập nát một tầng cầu thang, vô số đá vụn văng ra khiến hắn vội vận nguyên lực lên chống đỡ.
“Bắt được ngươi, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.” Võ sư ở dưới giận dữ thét lên be be.
Hết đường? Diệp Phong nhìn quanh, trừ mấy gian phòng ra thì ở cuối đoạn đường là một đài ngắm cảnh lộ thiên. Gã lao lên đài, nhìn xuống thấy cao chừng hơn trăm thước, hơn nữa phía dưới đông đúc nhân mã, hiển nhiên đã bị bao vây.
Tô Dung tuy thực lực không cao nhưng thủ hạ không ít, hơn nghìn nhân mã đủ cho hắn thống trị Lạc Nhật thành.
Làm cách nào đây? Độ cao này nếu cứ liều mạng nhảy xuống, ít nhất cũng mất nửa cái mạng. Cộng thêm nhân số bên dưới thì dù thực lực của gã còn nguyên cũng không dễ dàng đột vây, đừng nói đến lúc gần kiệt sức thế này.
Thất sách! Gã chỉ nghe ngóng người có thực lực cao nhất Lạc Nhật thành mà quên mất số lượng thủ hạ. Võ sĩ không phải đối thủ của gã nhưng bất kỳ thực lực bào, chỉ cần đạt đến lực lượng nhất định, tập hợp lại cũng cực kỳ đáng sợ. Gã chưa từng gặp phải cảnh bị hơn ngàn võ giả vây bắt, lúc này quả thật dở khóc dở cười. Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn "
“Xoạt, xoạt, xoạt.” Bốn võ sư dẫn một toán võ sĩ thân thủ nhanh nhẹn xông lên, thấy gã tiến thoái lưỡng nan thì đắc ý cười lạnh: “Có bản lĩnh thì ngươi nhảy xuống, may ra sẽ chết thống khoái hơn.”
Đầu óc gã xoay chuyển thật nhanh, bỏ qua lời gây hấn của đối phương.
“Xem ra phần thưởng của bang chủ sẽ thuộc về chúng ta.” Bốn võ sư đều tỏ vẻ tham lam, Tô Dung tuy chết rồi nhưng trách nhiệm không thuộc về họ. Tử trạng của Tô Dung nên họ đại khái đoán được cũng do kim quang giết chết A Qua tạo thành.
Theo tin thức, Diệp Phong liên tục sử dụng kim quang hai lần là sẽ hư nhược không đứng vững được. Giờ gã sử dụng một lần rồi, tối đa cũng chỉ thêm được một lần nữa. Bất quá sẽ phải phí thêm một mạng người nữa.
Bốn võ sư không vội lao lên, ai cũng hoảng sợ bởi không chống nổi đạo kim quang đó. Nên họ lệnh cho toán võ sĩ phía sau xông lên trước.
/672
|