Diệp Phong xuất quyền, trong lúc cấp thiết không thể thu lại, nên An Phan thò trảo ra, nắm lấy cổ tay đối phương, mắt ánh lên hung tàn.
“Không ổn, lần này nguy hiểm rồi.” Sắc mặt mặt sẹo cau lại, lo lắng hô lên.
“An Phan khẳng định sắp hạ sát thủ, có nên giúp không?” Lăng Vân cả kinh, họ không muốn Mộc Phong vừa vào Tụ Nghĩa xã đã bị phế cổ tay. Tuy An Phan vị tất dám giết gã nhưng chưa chắc đã không dám để lại ẩn hoạn cho Mộc Phong. Với luyện thể giả như gã, thân thể quan trọng hơn phổ thông võ giả nhiều, một tay thụ thương, hậu quả khôn lường.
Ban đầu họ đều tin Mộc Phong tự khoe, ai ngờ kết quả lại thế này. Biết vậy đã khuyên gã đừng khiêu chiến với An Phan, mất không một cánh tay thì không đáng. Vốn cho rằng Mộc Phong sẽ đem lại niềm vui bất ngờ, không thắng được thì an toàn thoát thân cũng đủ chứng minh thực lực. Tiếc là mới hai chiêu, chưa kịp nói xong thì kết quả đã sắp thua.
“Đừng vội, xem ra Mộc huynh đệ không sao đâu.” Lý Ngọc nhãn quang tinh tường, tuy hơi chấn động nhưng thấy mắt Diệp Phong không hề hoảng loạn thì biết gã còn hậu chiêu. Người có thể chống được mười chiêu với Mộ Dung Tử Thanh, sao lại nhanh chóng bại dưới tay An Phan như thế? Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Hừ. An Phan quát khẽ, hỏa nguyên lực hùng hậu tràn lên lòng tay, đổ vào cổ tay Diệp Phong. Đối phương vừa toàn lực xuất ra thủ đao, đang lúc kiệt lực, khảng định không chống nổi. An Phan gần như lộ ra nụ cười thắng lợi gian giảo.
Chát!
Tay hai bên đan nhau chợt chấn động, Diệp Phong thuận thế rút tay về, xem ra không hề thụ thương, ngược lại An Phan tỏ vẻ kinh hãi, lòng tay có dấu máu, lộ ra trước mặt chúng nhân.
“Sao vậy? Rõ ràng đội trưởng chiếm ưu thế, vì sao lại thụ thương? Tiểu tử đó giở trò gì? Hắn có phản kích đâu?” Một đội viên tuần sát kinh ngạc.
“Lẽ nào hỏa nguyên công kích của đội trưởng quá mạnh nên tay bị phản lực?” Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Không thể nào? Đợi trưởng không phải tay mơ mới lần đầu giao đấu. Nếu uy lực đến mức tác dụng ngược thì sao tiểu tử đó vô sự?”
“Thấy quỷ rồi.”
Nét cười của Diệp Phong càng đượm ý chế giễu: “Chụp vào gai nhím thấy thế nào?”
Lần giao phong này khác hẳn khoảnh khắc va chạm lúc trước. Lực phòng ngự của nhục thân Diệp Phong không kém hơn tứ giai võ sĩ cộng thêm Kinh cức thứ giáp gia tăng thêm đôi phần phòng ngự, An Phan định lợi dụng đòn công kích phổ thông để đả thương gã là việc không thể.
Về phản lực kim nguyên của Diệp Phong, nếu chỉ va nhau một tích tắc thì không uy hiếp được An Phan nhưng hắn chọn cách tóm chặt cổ tay gã. Tuy kim nguyên lực của Diệp Phong chỉ là nhị giai võ đồ, uy lực của kinh cức hưu hạn nhưng An Phan không phải là gã, khi không được nguyên lực bảo vệ, hắn không có thể phách biến thái để chống lại phản lực đó. Sau khi hỏa nguyên nổ tung, Diệp Phong chỉ việc dồn một luồng kim nguyên lên cổ tay, bổ sung năng lượng cho Kinh cức thứ giáp đả thương bàn tay đang tóm lấy cổ tay gã.
Đương nhiên đó chỉ là chút thương tích ngoài da, không ảnh hưởng đến chiến đấu. Nhưng… đòn toàn lực của hắn mà không hạ được Diệp Phong, thật khiến hắn kinh ngạc. Một đòn này hắn tin rằng dù lục giai võ sĩ cũng phải thương tổn, sao Mộc Phong lại không hề hấn gì.
Kỳ thật gã không phải không ảnh hưởng gì, chỉ là nguyên nguyên lực vừa chảy qua, cổ tay liền tan hết khó chịu.
“Xem ra ta đã coi thường ngươi.” An Phan vốn định lập uy, ai ngờ Diệp Phong mạnh hơn hắn tưởng tượng. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Hắn vốn cho rằng đối phó một tiểu tử luyện thể mà dùng toàn lực thì quá mất mặt. Dù thế nào hắn cũng là thủ tịch học viên trên học viện công khai bảng, hơn nữa còn giữ chức đội trưởng tuần sát đội, đấu với một học sinh mới thăng lên cao cấp mà còn thi triển võ kỹ thì dù thắng cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ chê bai.
Nhưng hiện giờ thì nếu không động dụng võ kỹ, hắn thật sự không hạ được Diệp Phong. Chí ít hắn cũng không muốn kết quả hòa, hắn không chỉ muốn thắng mà phải thắng đẹp, thắng cho có phong độ. Bằng không sẽ như lúc trước giáo huấn bọn Ngô Đồng, sẽ bị Mộ Dung Tử Thanh coi rẻ.
Chinh phục được Mộ Dung Tử Thanh liên quan đến tiền đồ xán lạn sau này của hắn. Thời gian của hắn không còn nhiều, một năm nữa sẽ phải tốt nghiệp, lúc ấy sẽ phải lựa chọn trở thành một lâu la vô vị của Lục Lâm bang. Dù đột phá đến võ sư cũng chỉ là lâu la cao cấp mà thôi, cách quá xa mục tiêu nhân thượng nhân của hắn. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Ngươi dùng võ kỹ rồi hả? Ta vẫn chưa.” Giọng An Phan vẫn rất tự tin, rất kiêu ngạo. Thủ thắng trong chiến đấu tuy quan trọng nhưng không thể thua về khí thế vì hắn là thủ tịch sinh. Muốn triển võ kỹ, chí ít cũng phải cho toàn trường biết, không thể giống kiểu đánh lén, thắng mà không oai. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Tứ phẩm võ kỹ: Ngạnh khí băng!” Lần này quyền đầu của hắn rực hồng mang, hơn nữa tương đối ngưng kết trên quyền đầu. Nếu hắn tu luyện đến võ sư cảnh giới, một chiêu này có thể phát huy uy lực mạnh nhất đả thương địch nhân trong vòng ba thước.
Diệp Phong cảm thụ được lực đạo hùng hồn trên quyền đầu, thế như ngàn cân. Gã không dám sơ ý, một tay không đỡ được nên gã đưa thêm cả tay trái, hai tay co lại hình thành một đạo phòng ngự hình con hổ, cơ nhục căng lên, cảm giác về sức mạnh tràn ngập. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Va nhau chính diện.
Sau tiếng nổ, Diệp Phong bị hất văng. Chiêu Ngạnh khí băng này của An Phan đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, uy lực thậm chí không kém gì ngũ phẩm võ kỹ, hắn còn có võ kỹ phẩm cấp cao hơn nhưng không cho rằng cần giở ra, chỉ một chiêu Ngạnh khí băng này đủ khiến Diệp Phong nếm mùi rồi. Diệp Phong được thưởng một môn tứ phẩm võ kỹ, hắn không sử dụng ngũ phẩm võ kỹ thì thắng lợi mới hoàn toàn phục chúng.
Lần này Kinh cức thứ giáp chưa chạm vào hắn, quyền đầu của hắn chưa tiếp xúc với thân thể Diệp Phong, hỏa nguyên ngưng kết đến thế thì Kinh cức thứ giáp gì đó đều bị hủy sạch.
“Theo quy định, khiêu chiến đội viên tuần sát đội, thất bại sẽ bi xử phạt nghiêm minh. Đợi ngươi dưỡng thương rồi thì đến chỗ ta nhận tội.” An Phan đắc ý phủi tay, chuẩn bị quay đi. Trúng một quyền đó, Diệp Phong chí ít cũng phải nằm cả tuần mới dậy được, bất quá như thế chưa đủ. Tuần sát đội xử phạt do hắn làm chủ, lúc đó muốn thế nào mà chả được.
Muốn tranh nữ nhân với ta, ngươi còn chưa xứng.
Bọn Lý Ngọc lắc đầu, Ngạnh khí băng này dù là họ cũng chỉ biết tránh, tuyệt không dám ngạnh tiếp. Diệp Phong lầm lẫn như vậy thì thua cũng là thường tình.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gió, An Phan không kịp suy nghĩ, dấy lên một lớp hỏa nguyên phòng ngự. y phục và tóc hắn bị năng lượng thổi tung.
Chát!
Một quyền mạnh mẽ đó giáng vào lưng hắn, đẩy hắn văng đi mấy vòng, cơn đau nhói truyền lên.
“Không ổn, lần này nguy hiểm rồi.” Sắc mặt mặt sẹo cau lại, lo lắng hô lên.
“An Phan khẳng định sắp hạ sát thủ, có nên giúp không?” Lăng Vân cả kinh, họ không muốn Mộc Phong vừa vào Tụ Nghĩa xã đã bị phế cổ tay. Tuy An Phan vị tất dám giết gã nhưng chưa chắc đã không dám để lại ẩn hoạn cho Mộc Phong. Với luyện thể giả như gã, thân thể quan trọng hơn phổ thông võ giả nhiều, một tay thụ thương, hậu quả khôn lường.
Ban đầu họ đều tin Mộc Phong tự khoe, ai ngờ kết quả lại thế này. Biết vậy đã khuyên gã đừng khiêu chiến với An Phan, mất không một cánh tay thì không đáng. Vốn cho rằng Mộc Phong sẽ đem lại niềm vui bất ngờ, không thắng được thì an toàn thoát thân cũng đủ chứng minh thực lực. Tiếc là mới hai chiêu, chưa kịp nói xong thì kết quả đã sắp thua.
“Đừng vội, xem ra Mộc huynh đệ không sao đâu.” Lý Ngọc nhãn quang tinh tường, tuy hơi chấn động nhưng thấy mắt Diệp Phong không hề hoảng loạn thì biết gã còn hậu chiêu. Người có thể chống được mười chiêu với Mộ Dung Tử Thanh, sao lại nhanh chóng bại dưới tay An Phan như thế? Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Hừ. An Phan quát khẽ, hỏa nguyên lực hùng hậu tràn lên lòng tay, đổ vào cổ tay Diệp Phong. Đối phương vừa toàn lực xuất ra thủ đao, đang lúc kiệt lực, khảng định không chống nổi. An Phan gần như lộ ra nụ cười thắng lợi gian giảo.
Chát!
Tay hai bên đan nhau chợt chấn động, Diệp Phong thuận thế rút tay về, xem ra không hề thụ thương, ngược lại An Phan tỏ vẻ kinh hãi, lòng tay có dấu máu, lộ ra trước mặt chúng nhân.
“Sao vậy? Rõ ràng đội trưởng chiếm ưu thế, vì sao lại thụ thương? Tiểu tử đó giở trò gì? Hắn có phản kích đâu?” Một đội viên tuần sát kinh ngạc.
“Lẽ nào hỏa nguyên công kích của đội trưởng quá mạnh nên tay bị phản lực?” Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Không thể nào? Đợi trưởng không phải tay mơ mới lần đầu giao đấu. Nếu uy lực đến mức tác dụng ngược thì sao tiểu tử đó vô sự?”
“Thấy quỷ rồi.”
Nét cười của Diệp Phong càng đượm ý chế giễu: “Chụp vào gai nhím thấy thế nào?”
Lần giao phong này khác hẳn khoảnh khắc va chạm lúc trước. Lực phòng ngự của nhục thân Diệp Phong không kém hơn tứ giai võ sĩ cộng thêm Kinh cức thứ giáp gia tăng thêm đôi phần phòng ngự, An Phan định lợi dụng đòn công kích phổ thông để đả thương gã là việc không thể.
Về phản lực kim nguyên của Diệp Phong, nếu chỉ va nhau một tích tắc thì không uy hiếp được An Phan nhưng hắn chọn cách tóm chặt cổ tay gã. Tuy kim nguyên lực của Diệp Phong chỉ là nhị giai võ đồ, uy lực của kinh cức hưu hạn nhưng An Phan không phải là gã, khi không được nguyên lực bảo vệ, hắn không có thể phách biến thái để chống lại phản lực đó. Sau khi hỏa nguyên nổ tung, Diệp Phong chỉ việc dồn một luồng kim nguyên lên cổ tay, bổ sung năng lượng cho Kinh cức thứ giáp đả thương bàn tay đang tóm lấy cổ tay gã.
Đương nhiên đó chỉ là chút thương tích ngoài da, không ảnh hưởng đến chiến đấu. Nhưng… đòn toàn lực của hắn mà không hạ được Diệp Phong, thật khiến hắn kinh ngạc. Một đòn này hắn tin rằng dù lục giai võ sĩ cũng phải thương tổn, sao Mộc Phong lại không hề hấn gì.
Kỳ thật gã không phải không ảnh hưởng gì, chỉ là nguyên nguyên lực vừa chảy qua, cổ tay liền tan hết khó chịu.
“Xem ra ta đã coi thường ngươi.” An Phan vốn định lập uy, ai ngờ Diệp Phong mạnh hơn hắn tưởng tượng. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Hắn vốn cho rằng đối phó một tiểu tử luyện thể mà dùng toàn lực thì quá mất mặt. Dù thế nào hắn cũng là thủ tịch học viên trên học viện công khai bảng, hơn nữa còn giữ chức đội trưởng tuần sát đội, đấu với một học sinh mới thăng lên cao cấp mà còn thi triển võ kỹ thì dù thắng cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ chê bai.
Nhưng hiện giờ thì nếu không động dụng võ kỹ, hắn thật sự không hạ được Diệp Phong. Chí ít hắn cũng không muốn kết quả hòa, hắn không chỉ muốn thắng mà phải thắng đẹp, thắng cho có phong độ. Bằng không sẽ như lúc trước giáo huấn bọn Ngô Đồng, sẽ bị Mộ Dung Tử Thanh coi rẻ.
Chinh phục được Mộ Dung Tử Thanh liên quan đến tiền đồ xán lạn sau này của hắn. Thời gian của hắn không còn nhiều, một năm nữa sẽ phải tốt nghiệp, lúc ấy sẽ phải lựa chọn trở thành một lâu la vô vị của Lục Lâm bang. Dù đột phá đến võ sư cũng chỉ là lâu la cao cấp mà thôi, cách quá xa mục tiêu nhân thượng nhân của hắn. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Ngươi dùng võ kỹ rồi hả? Ta vẫn chưa.” Giọng An Phan vẫn rất tự tin, rất kiêu ngạo. Thủ thắng trong chiến đấu tuy quan trọng nhưng không thể thua về khí thế vì hắn là thủ tịch sinh. Muốn triển võ kỹ, chí ít cũng phải cho toàn trường biết, không thể giống kiểu đánh lén, thắng mà không oai. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
“Tứ phẩm võ kỹ: Ngạnh khí băng!” Lần này quyền đầu của hắn rực hồng mang, hơn nữa tương đối ngưng kết trên quyền đầu. Nếu hắn tu luyện đến võ sư cảnh giới, một chiêu này có thể phát huy uy lực mạnh nhất đả thương địch nhân trong vòng ba thước.
Diệp Phong cảm thụ được lực đạo hùng hồn trên quyền đầu, thế như ngàn cân. Gã không dám sơ ý, một tay không đỡ được nên gã đưa thêm cả tay trái, hai tay co lại hình thành một đạo phòng ngự hình con hổ, cơ nhục căng lên, cảm giác về sức mạnh tràn ngập. Truyện Hỗn Nguyên Võ Tôn
Va nhau chính diện.
Sau tiếng nổ, Diệp Phong bị hất văng. Chiêu Ngạnh khí băng này của An Phan đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, uy lực thậm chí không kém gì ngũ phẩm võ kỹ, hắn còn có võ kỹ phẩm cấp cao hơn nhưng không cho rằng cần giở ra, chỉ một chiêu Ngạnh khí băng này đủ khiến Diệp Phong nếm mùi rồi. Diệp Phong được thưởng một môn tứ phẩm võ kỹ, hắn không sử dụng ngũ phẩm võ kỹ thì thắng lợi mới hoàn toàn phục chúng.
Lần này Kinh cức thứ giáp chưa chạm vào hắn, quyền đầu của hắn chưa tiếp xúc với thân thể Diệp Phong, hỏa nguyên ngưng kết đến thế thì Kinh cức thứ giáp gì đó đều bị hủy sạch.
“Theo quy định, khiêu chiến đội viên tuần sát đội, thất bại sẽ bi xử phạt nghiêm minh. Đợi ngươi dưỡng thương rồi thì đến chỗ ta nhận tội.” An Phan đắc ý phủi tay, chuẩn bị quay đi. Trúng một quyền đó, Diệp Phong chí ít cũng phải nằm cả tuần mới dậy được, bất quá như thế chưa đủ. Tuần sát đội xử phạt do hắn làm chủ, lúc đó muốn thế nào mà chả được.
Muốn tranh nữ nhân với ta, ngươi còn chưa xứng.
Bọn Lý Ngọc lắc đầu, Ngạnh khí băng này dù là họ cũng chỉ biết tránh, tuyệt không dám ngạnh tiếp. Diệp Phong lầm lẫn như vậy thì thua cũng là thường tình.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gió, An Phan không kịp suy nghĩ, dấy lên một lớp hỏa nguyên phòng ngự. y phục và tóc hắn bị năng lượng thổi tung.
Chát!
Một quyền mạnh mẽ đó giáng vào lưng hắn, đẩy hắn văng đi mấy vòng, cơn đau nhói truyền lên.
/672
|