Với thân phận của Mộ Dung Tử Thanh đã bao giờ bị ai ‘khinh bạc’ vô lễ như thế. Nếu là người khác tất đã bị cố tung cước đá bay, nhưng nhìn vào mắt Diệp Phong, không hiểu sao cô lại hoảng loạn, lộ ra thần thái e thẹn hiếm thấy thường ngày khiến gã vốn coi cô là tiểu thư bướng bỉnh cũng rúng động.
“Xú tiểu tử, ngươi nói gì?” Thấy gã và Mộ Dung Tử Thanh gần gũi như vậy, An Phan lại bốc hỏa, cộng thêm ngữ khí của đối phương huênh hoang như vậy thì gã chịu thế nào được. Thể nội khí hải dâng lên cấp tốc, Tam dương bạo viêm quyết lại phụ thể.
“Ta nói là học trưởng nên cẩn thận, đừng để bị người ta đánh cho không bò dậy khỏi giường nổi.” Diệp Phong lại ngẩng lên, lạnh lùng uy hiếp, khiến tất thảy hơi biến sắc. Tại Võ Dung học viện mà dám uy hiếp An Phan như thế, gã là người đầu tiên. Nhưng gã… dựa vào đâu?
Mộ Dung Tử Thanh đảo mắt, nhìn Diệp Phong chằm chằm, nhất thời ngẩn người. Gã nói ra những lời đó, mục quang cực độ tự tin. Lẽ nào là người đó? Mộc Phong không thể là đối thủ của An Phan, nhưng nếu là Diệp Phong…
“Dám uy hiếp ta?” An Phan giận cành hông, nhất là khi Mộ Dung Tử Thanh cứ ngây người nhìn gã. Đó là Mộ Dung đại tiểu thư băng lãnh cô ngạo sao?
Trước kia hắn chỉ cẩn thận mà thôi, chứ không coi Diệp Phong ra gì, hiện thời thì hắn thật sự cảm thấy bị uy hiếp.
“Đủ rồi.” Mộ Dung Tử Thanh tỉnh lại, đỏ mặt lùi hai bước, đồng thời quát ngăn An Phan: “Khiêu chiến đến đây là dừng, An Phan ngươi đừng quá đáng.” Cô nóng lòng muốn xác định xem Mộc Phong có phải học viên cứu mình không nên không muốn gã dây dưa với An Phan.
“Chúng ta đi.” Mộ Dung Tử Thanh kéo gã.
Lăng Vân chật vật nuốt nước bọt cười khan: “Thực lực của y so với An Phan thế nào thì không biết chứ sức hấp dẫn với Mộ Dung Tử Thanh thì An Phan còn xa mới sánh được với y.”
)
“Tuy tiểu tử này đích xác khiến người khác ganh tỵ, nhưng thấy An Phan như vậy, lão tử càng thống khoái. Hà.” Mặt sẹo cười vang.
“An Phan chắc muốn nuốt sống Mộc Phong.” Lý Ngọc cũng bật cười: “Bất quá Mộc Phong sao lại không khiêu chiến nữa? Ta không cho rằng y nề mặt Mộ Dung Tử Thanh…”
“Khí thế ban nãy của An Phan cực mạnh, có lẽ y nhận ra không địch nổi nên không đánh nữa.”
“E rằng không đơn giản như thế…” Lý Ngọc lắc đầu, nhưng nhất thời không hiểu đươc dụng ý của gã.
“Mộ Dung học thư, muốn hí lộng tử nhãn lang đằng sau kia không?” Diệp Phong khẽ nháy mắt.
“Tử nhãn lang?” Mộ Dung Tử Thanh hiểu ngay, mím môi cười như hoa nở, gật đầu đầy hiếu kỳ.
Bất quá cô lập tức hối hận với quyết định của mình.
Tay trái gã rất tự nhiên vòng lấy eo cô kéo lại. Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị gã kéo vào lòng, khí tức nam tử đặc thù khiến cô ngẩn ra.
Môi gã ghé sát tai cô, thì thầm: “Miễn phí giả làm người trong lòng của học thư, không thu tiền đâu mà lo. Giúp học thư đuổi tên tử nhãn lang hay làm phiền kia, thế nào?”
Mặt cô ửng đỏ, lòng hổ thẹn vô chừng. Tên xấu xa này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của cô.
May mà tay gã dừng ở eo cô chứ không làm gì quá đáng. Mộ Dung Tử Thanh khẽ cắn môi. Xú tiểu tử, chốc nữa mà ngươi không phải là Diệp Phong cứu ta thì thế nào ta cũng bẻ tay ngươi.
“Mộc Phong!” Sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ, gã thầm cười lạnh, quả nhiên hắn giận điên người, giọng nói cũng trở nên the thé.
“Ngươi chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân đào tẩu hả? Có bản lĩnh thì đấu xong trận này.”
“Học viện thủ tịch sinh cũng đến thế mà thôi.” Diệp Phong lắc đầu coi thường, cười nhạt như không thấy ánh mắt muốn giết người của An Phan: “Ngươi nhập học đã lâu, tu luyện thuần thục võ kỹ của học viện. Còn ta mới lấy được võ kỹ, ngươi có thắng cũng không thấy mất mặt hả?”
“Ngươi định thế nào?” An Phan sầm mặt, thầm tính toán, lẽ nào Diệp Phong định bắt hắn không dùng nguyên lực và võ kỹ? Hừ, chết cười, ta đâu có ngu xuẩn như thế?
“Nửa năm sau, ta tu luyện võ kỹ thành thục sẽ lĩnh giáo các hạ, dám không?” Gã nở nụ cười.
Nửa năm? Một luyện thể giả dù tu luyện võ kỹ thì tiến bộ cũng hữu hạn, chỉ cần hắn thi triển Tam dương bạo viêm quyết là đủ đấu với nhất giai võ sư, muốn đả bại đối phương dễ như trở bàn tay.
“Được, chi bằng chúng ta đánh cược, kẻ bại sẽ cuốn gói khỏi học viện, có dám nhận lời không?” An Phan quát to.
“Nhất ngôn vi định!” Diệp Phong sảng khoái đồng y. An Phan quả nhiên mắc câu, vốn gã tưởng hắn sẽ đòi đấu sinh tử nhưng chắc vì học viện không cho phép nên hắn đành yêu cầu như vậy.
“Tử Thanh, ta hi vọng có những việc muội đợi đến nửa năm nữa hẵng quyết định.” Sắc mặt An Phan nhăn nhó nói với Mộ Dung Tử Thanh, tuy hắn đã quyết định nửa năm nữa khi quyết đấu sẽ đày đọa Diệp Phong nhưng thấy tay gã còn đặt lên eo cô thì không nén được phẫn hận trong lòng.
“Ngươi có tư cách gì nói với ta như thế. Cút.” Mộ Dung Tử Thanh nổi giận vì bị Diệp Phong sờ soạng, nên nói năng không hề nể mặt.
Bọn Lý Ngọc cười vang không nể nang gì khiến sắc mặt An Phan càng âm trầm.
Mộ Dung Tử Thanh đảo mắt, Yến Ny liền bước lên, miễn cưỡng nở nụ cười thẹn thùng: “Mộc Phong học đệ, nể mặt đi ăn cơm cùng chứ?”
Thật sự diễn xuất của cô cực tệ, nhưng nét kiều mị diễm lệ thì khiến mọi nam học viên cạnh đó cơ hồ rớt tròng vì mải nhìn.
Thấy thần thái của cô, gã biết ngay Mộ Dung Tử Thanh lại giở trò gì đó, dù cự tuyệt thì đối phương cũng sẽ lẵng nhẵng, thử từ chối thẳng thắng xem họ có mục đích gì. Gã không biết rằng nguyên trạc mờ mờ trên cổ tay đã bị Yến Ny nhìn thấy.
“Rất vui lòng.” Gã mặc kệ ánh mắt chúng nhân, tay phải kéo Yến Ny, ôm hai mỹ nữ bước đi, để lại tất cả đang mắt tròn mắt dẹt. Dù gì hai tiểu ny tử này tìm gã có ý khác, có tiện nghi mà không chiếm thì… Kỳ thật tâm tư gã rất đơn thuần.
Trái ôm phải cấp? Mộ Dung Tử Thanh không kịp phản ứng. Không còn thiên lý nữa. Tất thảy đều thầm đấm ngực, vì sao người đứng giữa hai mỹ nữ không phải là mình. Sau việc này, Diệp Phong có thêm danh hiệu Tình thánh, khiến gã lúc nào cũng vênh mặt.
Ở chỗ không người, Mộ Dung Tử Thanh cùng Yến Ny nửa cười nửa không nhìn Diệp Phong. Cổ tay gã hiện rõ dấu ấn nguyên trạc.
Thân phận của gã sau cùng cũng bị nhận ra.
“Xú tiểu tử, ngươi nói gì?” Thấy gã và Mộ Dung Tử Thanh gần gũi như vậy, An Phan lại bốc hỏa, cộng thêm ngữ khí của đối phương huênh hoang như vậy thì gã chịu thế nào được. Thể nội khí hải dâng lên cấp tốc, Tam dương bạo viêm quyết lại phụ thể.
“Ta nói là học trưởng nên cẩn thận, đừng để bị người ta đánh cho không bò dậy khỏi giường nổi.” Diệp Phong lại ngẩng lên, lạnh lùng uy hiếp, khiến tất thảy hơi biến sắc. Tại Võ Dung học viện mà dám uy hiếp An Phan như thế, gã là người đầu tiên. Nhưng gã… dựa vào đâu?
Mộ Dung Tử Thanh đảo mắt, nhìn Diệp Phong chằm chằm, nhất thời ngẩn người. Gã nói ra những lời đó, mục quang cực độ tự tin. Lẽ nào là người đó? Mộc Phong không thể là đối thủ của An Phan, nhưng nếu là Diệp Phong…
“Dám uy hiếp ta?” An Phan giận cành hông, nhất là khi Mộ Dung Tử Thanh cứ ngây người nhìn gã. Đó là Mộ Dung đại tiểu thư băng lãnh cô ngạo sao?
Trước kia hắn chỉ cẩn thận mà thôi, chứ không coi Diệp Phong ra gì, hiện thời thì hắn thật sự cảm thấy bị uy hiếp.
“Đủ rồi.” Mộ Dung Tử Thanh tỉnh lại, đỏ mặt lùi hai bước, đồng thời quát ngăn An Phan: “Khiêu chiến đến đây là dừng, An Phan ngươi đừng quá đáng.” Cô nóng lòng muốn xác định xem Mộc Phong có phải học viên cứu mình không nên không muốn gã dây dưa với An Phan.
“Chúng ta đi.” Mộ Dung Tử Thanh kéo gã.
Lăng Vân chật vật nuốt nước bọt cười khan: “Thực lực của y so với An Phan thế nào thì không biết chứ sức hấp dẫn với Mộ Dung Tử Thanh thì An Phan còn xa mới sánh được với y.”
)
“Tuy tiểu tử này đích xác khiến người khác ganh tỵ, nhưng thấy An Phan như vậy, lão tử càng thống khoái. Hà.” Mặt sẹo cười vang.
“An Phan chắc muốn nuốt sống Mộc Phong.” Lý Ngọc cũng bật cười: “Bất quá Mộc Phong sao lại không khiêu chiến nữa? Ta không cho rằng y nề mặt Mộ Dung Tử Thanh…”
“Khí thế ban nãy của An Phan cực mạnh, có lẽ y nhận ra không địch nổi nên không đánh nữa.”
“E rằng không đơn giản như thế…” Lý Ngọc lắc đầu, nhưng nhất thời không hiểu đươc dụng ý của gã.
“Mộ Dung học thư, muốn hí lộng tử nhãn lang đằng sau kia không?” Diệp Phong khẽ nháy mắt.
“Tử nhãn lang?” Mộ Dung Tử Thanh hiểu ngay, mím môi cười như hoa nở, gật đầu đầy hiếu kỳ.
Bất quá cô lập tức hối hận với quyết định của mình.
Tay trái gã rất tự nhiên vòng lấy eo cô kéo lại. Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị gã kéo vào lòng, khí tức nam tử đặc thù khiến cô ngẩn ra.
Môi gã ghé sát tai cô, thì thầm: “Miễn phí giả làm người trong lòng của học thư, không thu tiền đâu mà lo. Giúp học thư đuổi tên tử nhãn lang hay làm phiền kia, thế nào?”
Mặt cô ửng đỏ, lòng hổ thẹn vô chừng. Tên xấu xa này rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của cô.
May mà tay gã dừng ở eo cô chứ không làm gì quá đáng. Mộ Dung Tử Thanh khẽ cắn môi. Xú tiểu tử, chốc nữa mà ngươi không phải là Diệp Phong cứu ta thì thế nào ta cũng bẻ tay ngươi.
“Mộc Phong!” Sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ, gã thầm cười lạnh, quả nhiên hắn giận điên người, giọng nói cũng trở nên the thé.
“Ngươi chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân đào tẩu hả? Có bản lĩnh thì đấu xong trận này.”
“Học viện thủ tịch sinh cũng đến thế mà thôi.” Diệp Phong lắc đầu coi thường, cười nhạt như không thấy ánh mắt muốn giết người của An Phan: “Ngươi nhập học đã lâu, tu luyện thuần thục võ kỹ của học viện. Còn ta mới lấy được võ kỹ, ngươi có thắng cũng không thấy mất mặt hả?”
“Ngươi định thế nào?” An Phan sầm mặt, thầm tính toán, lẽ nào Diệp Phong định bắt hắn không dùng nguyên lực và võ kỹ? Hừ, chết cười, ta đâu có ngu xuẩn như thế?
“Nửa năm sau, ta tu luyện võ kỹ thành thục sẽ lĩnh giáo các hạ, dám không?” Gã nở nụ cười.
Nửa năm? Một luyện thể giả dù tu luyện võ kỹ thì tiến bộ cũng hữu hạn, chỉ cần hắn thi triển Tam dương bạo viêm quyết là đủ đấu với nhất giai võ sư, muốn đả bại đối phương dễ như trở bàn tay.
“Được, chi bằng chúng ta đánh cược, kẻ bại sẽ cuốn gói khỏi học viện, có dám nhận lời không?” An Phan quát to.
“Nhất ngôn vi định!” Diệp Phong sảng khoái đồng y. An Phan quả nhiên mắc câu, vốn gã tưởng hắn sẽ đòi đấu sinh tử nhưng chắc vì học viện không cho phép nên hắn đành yêu cầu như vậy.
“Tử Thanh, ta hi vọng có những việc muội đợi đến nửa năm nữa hẵng quyết định.” Sắc mặt An Phan nhăn nhó nói với Mộ Dung Tử Thanh, tuy hắn đã quyết định nửa năm nữa khi quyết đấu sẽ đày đọa Diệp Phong nhưng thấy tay gã còn đặt lên eo cô thì không nén được phẫn hận trong lòng.
“Ngươi có tư cách gì nói với ta như thế. Cút.” Mộ Dung Tử Thanh nổi giận vì bị Diệp Phong sờ soạng, nên nói năng không hề nể mặt.
Bọn Lý Ngọc cười vang không nể nang gì khiến sắc mặt An Phan càng âm trầm.
Mộ Dung Tử Thanh đảo mắt, Yến Ny liền bước lên, miễn cưỡng nở nụ cười thẹn thùng: “Mộc Phong học đệ, nể mặt đi ăn cơm cùng chứ?”
Thật sự diễn xuất của cô cực tệ, nhưng nét kiều mị diễm lệ thì khiến mọi nam học viên cạnh đó cơ hồ rớt tròng vì mải nhìn.
Thấy thần thái của cô, gã biết ngay Mộ Dung Tử Thanh lại giở trò gì đó, dù cự tuyệt thì đối phương cũng sẽ lẵng nhẵng, thử từ chối thẳng thắng xem họ có mục đích gì. Gã không biết rằng nguyên trạc mờ mờ trên cổ tay đã bị Yến Ny nhìn thấy.
“Rất vui lòng.” Gã mặc kệ ánh mắt chúng nhân, tay phải kéo Yến Ny, ôm hai mỹ nữ bước đi, để lại tất cả đang mắt tròn mắt dẹt. Dù gì hai tiểu ny tử này tìm gã có ý khác, có tiện nghi mà không chiếm thì… Kỳ thật tâm tư gã rất đơn thuần.
Trái ôm phải cấp? Mộ Dung Tử Thanh không kịp phản ứng. Không còn thiên lý nữa. Tất thảy đều thầm đấm ngực, vì sao người đứng giữa hai mỹ nữ không phải là mình. Sau việc này, Diệp Phong có thêm danh hiệu Tình thánh, khiến gã lúc nào cũng vênh mặt.
Ở chỗ không người, Mộ Dung Tử Thanh cùng Yến Ny nửa cười nửa không nhìn Diệp Phong. Cổ tay gã hiện rõ dấu ấn nguyên trạc.
Thân phận của gã sau cùng cũng bị nhận ra.
/672
|