Chiến lợi phẩm là một cái rương lớn và bốn cái rương nhỏ.
Trong chiếc rương lớn chứa 2000 tinh tệ khiến chúng nhân được khai nhãn giới. Tụ Nghĩa xã không có con cháu các gia tộc đã lụi tàn thành bình dân, đã bao giờ thấy nhiều tiền đến thế.
“Oa, mỗi người được chia gần trăm tinh tệ.” Ai cũng lộ vẻ hưng phấn, Diệp Phong nhếch môi, xem ra không công cốc.
“Xem trong bốn cái rương này có gì!” Có người không nén được nữa, giục giã.
Lý Ngọc bổi tới một đao, chém đứt sợi xích buộc ngoài rương.
Sáu cái bình sứ, mỗi bình đều đựng đầy một loại đơn dược, gần như toàn là những loại có ích cho tu luyện, kể cả nguyên đơn mà Diệp Phong quen thuộc hơn hết.
"Ngưng khí đơn!" Cái rương mở ra, hơn hai mươi cặp mắt đều sáng lên, có mấy người hít một hơi khí lạnh.
Đó có thể coi là đơn dược quý bậc nhất, tác dụng tăng cường độ ngưng kết của khí hải khiến nguyên lực càng ngưng đọng.
Đối với võ giả, độ ngưng kết của khí hải quyết định phần lớn thiên phú tu luyện, khí hải mà tăng độ ngưng kết thì sau này tiến độ tu luyện cũng được nâng cao. Nên đơn dược có thể đề thăng tư chất tu luyện của võ giả thì giá trị còn hơn cả nguyên đơn.
Chúng nhân có ai không hy vọng khí hải được đề thăng? Uống Ngưng khí đơn rồi, tỷ lệ tấn cấp võ sư sau này sẽ cao hơn nhiều.
“Xem trong đó có bao nhiêu viên?” Lăng Vân có vẻ khó xử, những đơn được khác dù không đủ để phân phối thì kết hợp mấy loại lại cũng phân chia được công bằng, nhưng tác dụng của Ngưng khí đơn là duy nhất, ai cũng hy vọng mình được một viên. Lọ sứ này không lớn, xem ra không thể đựng nổi hơn hai mươi viên.
“Chỉ có bảy viên.” Lý Ngọc hiển nhiên hiểu rõ nên cười nhăn nhó.
“Lão đại, quyết định cách phân phối đi. Bọn đệ đều không có ý kiến.” Mặt sẹo liếm môi nói đầy quyết đoán.
“Đúng, lão đại quyết định đi.” Tụ Nghĩa xã tuy vẫn có người sinh lòng tham lam nhưng đề biết tuân theo đại cục. Chúng nhân đều có mục tiêu chung, dù thực lực của ai tăng trưởng cũng là huynh đệ của mình.
“Hôm nay chúng ta thắng lợi thì công lao lớn nhất thuộc về Mộc Phong huynh đệ và Lăng Thiên đại ca cùng Lý lão. Mộc Phong và Lăng Thiên mỗi người một viên, chắc không ai có ý kiến?” Lý Ngọc trầm tư một lúc rồi nói.
Chúng nhân gật đầu, ba người đó ứng phó với ba võ sư, Mộc Phong còn cầm chân La Xán lợi hại hơn hết, mỗi người họ được một viên Ngưng khí đơn thì không ai phản đối.
“Lý lão tuổi đã cao, phục dụng Ngưng khí đơn hiệu quả không cao, chi bằng đổi lấy hai viên đơn dược có thể trực tiếp đề thăng nguyên lực?” Ngưng khí đơn cố nhiên trân quý nhưng càng sử dụng sóm thì hiệu quả càng cao, Lý lão tu luyện gần như đến đỉnh dốc cuộc đời rồi, phục dụng Ngưng khí đơn cũng thành lãng phí.
“Lão phu không có ý kiến.” Lý lão vốn là người Lý gia, tất nhiên không phản đối Lý Ngọc, hai viên đơn dược đề thăng nguyên lực quả thật thích hợp với ông ta hơn, có lẽ sẽ khiến thực lực tăng thêm một tầng.
“Mỗ từng sử dụng Ngưng khí đơn nên không cần.” Diệp Phong đột nhiên nói. Công pháp của gã không tu luyện ngũ hành nguyên lực, thành ra khí hải không có chướng ngại, nên Ngưng khí đơn vô tác dụng. Hơn nữa tương lai gã không biết mình có bao nhiêu khí hải, một viên Ngưng khí đơn không có gì to tát, chi bằng phân cho người khác, có khi tạo ra thêm được một võ sư. Tóm lại thực lực của Tụ Nghĩa xã càng mạnh càng tốt.
“Thế này vậy… Mộc Phong huynh đệ cứ chọn hai viên đơn dược khác, được không?”
Diệp Phong lắc đầu cười: “Bất tất, đơn dược không có tác dụng với mỗ, chi bằng chia cho những huynh đệ cần hơn. Nếu các rương khác có thứ mỗ cần thì mỗ được ưu tiên, thế nào?”
“Được.” Lý Ngọc sảng khoái đáp ứng, hôm nay Mộc Phong có công đầu, nếu gã không cầm chân La Xán, lần phục kích này sẽ công cốc. Vật phẩm quý giá đến đâu thì gã cũng nên được ưu tiên.
Một chốc sau, cách phân phối đơn dược đã được xác định.
Ba cái rương còn lại đựng đầy linh thạch, tài liệu, yêu hạch, dược tài… Còn cả một cây huyền cấp phòng ngự linh khí và ba cây hoàng cấp công kích linh khí.
Lý Ngọc và Lăng Vân thương lượng một chốc rồi quyết định.
“Số linh thạch và vật liệu này không có tác dụng với chúng ta, chi bằng tìm cơ hội đổi thành tinh tệ. Chúng ta hầu như đều ký hợp đồng dung binh mới vào được học viện, đôi chúng thành tinh tệ cộng thêm 2000 tinh tệ ban nãy đủ cho tất cả chúng ta chuộc thân. Khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ chuyên tâm kiến lập thế lực đối kháng Lục Lâm bang. Các vị thấy thế nào?”
Ý kiến của Lý Ngọc nhanh chóng được chúng nhân tán đồng, Lăng Vân mỉm cười: “Bốn món linh khí này tạm thời là bảo bối chung của Tụ Nghĩa xã, sau này sẽ trợ lực cho chúng ta trong những hành động như thế này.”
“Mộc Phong huynh đệ, mỗ biết huynh đệ trả học phí vào học nên không thiếu tinh tệ, ban nãy lại không chọn gì, chi bằng tặng huynh đệ huyền cấp phòng ngự linh khí này?” Là công thần lớn nhất mà gã không nhận được gì, ai cũng thấy áy náy.
Giá trị của huyền cấp phòng ngự linh khí không nhỏ, nhưng không ai phản đối, thực lực của Mộc Phong đã rõ, ngay cả Lăng Thiên mới tỉnh lại xưa nay cao ngạo khi nhìn gã cũng đầy kính sợ.
Tuy Mộc Phong chưa phải là võ sư nhưng đại lục này tôn trọng thực lực. Hôm nay y đối phó nhị giai võ sư mà suýt thất bại, còn gã cầm chân thất giai võ sư hơn nửa canh giờ mà vẫn an lành, dù gã dùng cách gì thì cũng đủ đê chúng nhân tôn kính và tín phục.
Diệp Phong định đồng ý, là thành viên của Tụ Nghĩa xã, gã không nên biểu hiện quá siêu nhiên, hơn nữa huyền cấp phòng ngự linh khí cũng có tác dụng.
Khi nhìn đến cây bổng đen xì kỳ quái trên tay Lý Ngọc thì mắt gã sáng lên.
“Cây hắc bổng này là vật gì?” Gã nhớ lúc đến đây, Lý Ngọc không có vật này. Bề ngoài của cây bổng khiến gã nhớ đến điều gì đó.
“Vật này hả?” Lý Ngọc nhìn gã với vẻ kỳ quái: “Đó là tổ truyền chi vật của gia tộc mỗ, sau đó gia tộc bị Lục Lâm bang diệt, vật này lọt vào tay chúng. Hôm nay kiểm kê chiến lợi phẩm, mỗ thấy nó nằm trong một đống đồ đạc bình thường liền thuận tay lấy về. Coi hư an ủi vong linh tổ tiên trên trời.”
“Tổ truyền chi vật? Có thần thông gì sao?” Diệp Phong nhảy mắt hiếu kỳ.
“Mộc Phong huynh đệ biết vật này?” Lý Ngọc kinh ngạc.
“Không hẳn là biết nhưng vỏ cây bổng này quen quá.” Bề ngoài cây hắc bổng cũng giống Tru Thần cung chưa được kích hoạt, đen xì cứng đanh, gã rất ngho ngờ bên trong có tiên thiên chi vật.
“À, nói thật cây bổng này tuy là tổ truyền chi vật nhưng mỗ không biết nó có tác dụng gì…” Lý Ngọc cười ngượng, nói tiếp: “Lý gia của mỗ có nguồn gốc từ rất xa xưa, từ thời đại yêu thú cách đây mấy vạn năm. Tổ tiên đời đầu là một vị siêu cấp cường giả thân hoài đại thần thông, cây bổng này là vũ khí mà người sử dụng. Tuy tổ tịch ghi lại rằng cây bổng này có uy năng thông thiên triệt địa, giết chết vô số thánh giai yêu thú nhưng trừ tổ tiên đầu tiên ra, không có người Lý gia thứ hai nào tìm được bí mật của nó…”
“Lâu dần Lý gia chỉ còn coi cây bổng này là tiêu chí truyền thừa tượng trưng.” Lý Ngọc tỏ vẻ mất mát.
“Tổ tịch Lý gia có ghi lại cách kích hoạt vật này chăng?” Gã hỏi.
“Tiên tổ có để lại lời dặn là: Cây bổng này dành cho người hữu duyên.” Lý Ngọc đáp: “Nhưng không nhắc nửa câu đến xem người hữu duyên là như thế nào, có phải tộc nhân hay người ngoài…”
“Nếu Mộc Phong huynh đệ giải được bí mật này, có khi lại là người hữu duyên mà tiên tổ mỗ đã nói.” Lý Ngọc nói đùa.
“Gia tộc các vị truyền thừa mấy vạn năm, không thử giải bí mật sao?” Để có Tru Thần cung gã phải tích huyết nhận chủ, lẽ nào hắc bổng cũng cần như vậy? Nhưng không thể nào, thời gian lâu như vậy chắc Lý gia đã thử đủ mọi cách, thần khí tích huyết không phải việc gì quá bí ẩn, họ không thể nào không thử.
“Đương nhiên có thử, nhưng dù dũng cách nào cũng không thể phá giải bí mật ẩn tàng trong cây bổng này. Gia tộc truyền thừa được mấy trăm đời thì đành bỏ cuộc.”
“Có thử nhỏ máu chưa?” Diệp Phong ngẫm nghĩ, tuy gã muốn lấy cây bổng về nghiên cứu nhưng là truyền thừa chi vật của Lý gia, gã muốn thử cũng phải hỏi Lý Ngọc đã.
“Nhiều đời đã từng dùng cách xưa cũ đó nhưng tiếc là máu của con cháu đời gần đây không được chấp nhận nữa.” Lý Ngọc lắc đầu.
“Chi bằng huynh đệ thử lại xem sao, nếu không được thì cho mỗ mượn về nghiên cứu được chăng?” Diệp Phong đưa ra biện pháp, cây bổng có vẻ không chỉ đơn giản nhỏ máu là xong.
“Trước khi gia tộc bị diệt, mỗ từng nghiên cứu cây bổng này, phương pháp tích huyết cũng dùng rồi nhưng vô dụng. Mộc Phong huynh đệ muốn nghiên cứu thì cứ lấy, nếu giải khai được bí mật thì biết đâu huynh đệ là người hữu duyên mà tổ tiên đã nói. Tổ tịch có ghi lại là người hữu duyên sẽ mang lại vận may cho Lý gia, hắc hắc, mỗ rất kỳ vọng huynh đệ thành công.” Lý Ngọc ném cây bổng cho gã.
Bỏng vào tay, gã cảm giác rất nặng, thân bổng còn phát ra nhiệt khí. Gã vuốt ve cẩn thận, cảm giác giống hệt lúc cầm Tru Thần cung, nhất định nó có liên quan đến tiên thiên mộc nguyên.
Gã chợt thấy xóa động, nếu giải khai được bí mật của của cây bổng thì có lẽ gã sẽ có khí hải thứ ba. đích Thủy, hỏa nguyên khí hải thì sư phụ từng bảo sẽ chỉ cách cho gã có được, chẳng phải khi đó, ngũ hành khí hải sẽ đủ sao?
Nhưng vật này… thật sự tích huyết cũng không kích hoạt được sao? Gã nghiến răng cắn cổ tay, mấy giọt máu nhỏ vào hắc bổng.
Trong chiếc rương lớn chứa 2000 tinh tệ khiến chúng nhân được khai nhãn giới. Tụ Nghĩa xã không có con cháu các gia tộc đã lụi tàn thành bình dân, đã bao giờ thấy nhiều tiền đến thế.
“Oa, mỗi người được chia gần trăm tinh tệ.” Ai cũng lộ vẻ hưng phấn, Diệp Phong nhếch môi, xem ra không công cốc.
“Xem trong bốn cái rương này có gì!” Có người không nén được nữa, giục giã.
Lý Ngọc bổi tới một đao, chém đứt sợi xích buộc ngoài rương.
Sáu cái bình sứ, mỗi bình đều đựng đầy một loại đơn dược, gần như toàn là những loại có ích cho tu luyện, kể cả nguyên đơn mà Diệp Phong quen thuộc hơn hết.
"Ngưng khí đơn!" Cái rương mở ra, hơn hai mươi cặp mắt đều sáng lên, có mấy người hít một hơi khí lạnh.
Đó có thể coi là đơn dược quý bậc nhất, tác dụng tăng cường độ ngưng kết của khí hải khiến nguyên lực càng ngưng đọng.
Đối với võ giả, độ ngưng kết của khí hải quyết định phần lớn thiên phú tu luyện, khí hải mà tăng độ ngưng kết thì sau này tiến độ tu luyện cũng được nâng cao. Nên đơn dược có thể đề thăng tư chất tu luyện của võ giả thì giá trị còn hơn cả nguyên đơn.
Chúng nhân có ai không hy vọng khí hải được đề thăng? Uống Ngưng khí đơn rồi, tỷ lệ tấn cấp võ sư sau này sẽ cao hơn nhiều.
“Xem trong đó có bao nhiêu viên?” Lăng Vân có vẻ khó xử, những đơn được khác dù không đủ để phân phối thì kết hợp mấy loại lại cũng phân chia được công bằng, nhưng tác dụng của Ngưng khí đơn là duy nhất, ai cũng hy vọng mình được một viên. Lọ sứ này không lớn, xem ra không thể đựng nổi hơn hai mươi viên.
“Chỉ có bảy viên.” Lý Ngọc hiển nhiên hiểu rõ nên cười nhăn nhó.
“Lão đại, quyết định cách phân phối đi. Bọn đệ đều không có ý kiến.” Mặt sẹo liếm môi nói đầy quyết đoán.
“Đúng, lão đại quyết định đi.” Tụ Nghĩa xã tuy vẫn có người sinh lòng tham lam nhưng đề biết tuân theo đại cục. Chúng nhân đều có mục tiêu chung, dù thực lực của ai tăng trưởng cũng là huynh đệ của mình.
“Hôm nay chúng ta thắng lợi thì công lao lớn nhất thuộc về Mộc Phong huynh đệ và Lăng Thiên đại ca cùng Lý lão. Mộc Phong và Lăng Thiên mỗi người một viên, chắc không ai có ý kiến?” Lý Ngọc trầm tư một lúc rồi nói.
Chúng nhân gật đầu, ba người đó ứng phó với ba võ sư, Mộc Phong còn cầm chân La Xán lợi hại hơn hết, mỗi người họ được một viên Ngưng khí đơn thì không ai phản đối.
“Lý lão tuổi đã cao, phục dụng Ngưng khí đơn hiệu quả không cao, chi bằng đổi lấy hai viên đơn dược có thể trực tiếp đề thăng nguyên lực?” Ngưng khí đơn cố nhiên trân quý nhưng càng sử dụng sóm thì hiệu quả càng cao, Lý lão tu luyện gần như đến đỉnh dốc cuộc đời rồi, phục dụng Ngưng khí đơn cũng thành lãng phí.
“Lão phu không có ý kiến.” Lý lão vốn là người Lý gia, tất nhiên không phản đối Lý Ngọc, hai viên đơn dược đề thăng nguyên lực quả thật thích hợp với ông ta hơn, có lẽ sẽ khiến thực lực tăng thêm một tầng.
“Mỗ từng sử dụng Ngưng khí đơn nên không cần.” Diệp Phong đột nhiên nói. Công pháp của gã không tu luyện ngũ hành nguyên lực, thành ra khí hải không có chướng ngại, nên Ngưng khí đơn vô tác dụng. Hơn nữa tương lai gã không biết mình có bao nhiêu khí hải, một viên Ngưng khí đơn không có gì to tát, chi bằng phân cho người khác, có khi tạo ra thêm được một võ sư. Tóm lại thực lực của Tụ Nghĩa xã càng mạnh càng tốt.
“Thế này vậy… Mộc Phong huynh đệ cứ chọn hai viên đơn dược khác, được không?”
Diệp Phong lắc đầu cười: “Bất tất, đơn dược không có tác dụng với mỗ, chi bằng chia cho những huynh đệ cần hơn. Nếu các rương khác có thứ mỗ cần thì mỗ được ưu tiên, thế nào?”
“Được.” Lý Ngọc sảng khoái đáp ứng, hôm nay Mộc Phong có công đầu, nếu gã không cầm chân La Xán, lần phục kích này sẽ công cốc. Vật phẩm quý giá đến đâu thì gã cũng nên được ưu tiên.
Một chốc sau, cách phân phối đơn dược đã được xác định.
Ba cái rương còn lại đựng đầy linh thạch, tài liệu, yêu hạch, dược tài… Còn cả một cây huyền cấp phòng ngự linh khí và ba cây hoàng cấp công kích linh khí.
Lý Ngọc và Lăng Vân thương lượng một chốc rồi quyết định.
“Số linh thạch và vật liệu này không có tác dụng với chúng ta, chi bằng tìm cơ hội đổi thành tinh tệ. Chúng ta hầu như đều ký hợp đồng dung binh mới vào được học viện, đôi chúng thành tinh tệ cộng thêm 2000 tinh tệ ban nãy đủ cho tất cả chúng ta chuộc thân. Khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ chuyên tâm kiến lập thế lực đối kháng Lục Lâm bang. Các vị thấy thế nào?”
Ý kiến của Lý Ngọc nhanh chóng được chúng nhân tán đồng, Lăng Vân mỉm cười: “Bốn món linh khí này tạm thời là bảo bối chung của Tụ Nghĩa xã, sau này sẽ trợ lực cho chúng ta trong những hành động như thế này.”
“Mộc Phong huynh đệ, mỗ biết huynh đệ trả học phí vào học nên không thiếu tinh tệ, ban nãy lại không chọn gì, chi bằng tặng huynh đệ huyền cấp phòng ngự linh khí này?” Là công thần lớn nhất mà gã không nhận được gì, ai cũng thấy áy náy.
Giá trị của huyền cấp phòng ngự linh khí không nhỏ, nhưng không ai phản đối, thực lực của Mộc Phong đã rõ, ngay cả Lăng Thiên mới tỉnh lại xưa nay cao ngạo khi nhìn gã cũng đầy kính sợ.
Tuy Mộc Phong chưa phải là võ sư nhưng đại lục này tôn trọng thực lực. Hôm nay y đối phó nhị giai võ sư mà suýt thất bại, còn gã cầm chân thất giai võ sư hơn nửa canh giờ mà vẫn an lành, dù gã dùng cách gì thì cũng đủ đê chúng nhân tôn kính và tín phục.
Diệp Phong định đồng ý, là thành viên của Tụ Nghĩa xã, gã không nên biểu hiện quá siêu nhiên, hơn nữa huyền cấp phòng ngự linh khí cũng có tác dụng.
Khi nhìn đến cây bổng đen xì kỳ quái trên tay Lý Ngọc thì mắt gã sáng lên.
“Cây hắc bổng này là vật gì?” Gã nhớ lúc đến đây, Lý Ngọc không có vật này. Bề ngoài của cây bổng khiến gã nhớ đến điều gì đó.
“Vật này hả?” Lý Ngọc nhìn gã với vẻ kỳ quái: “Đó là tổ truyền chi vật của gia tộc mỗ, sau đó gia tộc bị Lục Lâm bang diệt, vật này lọt vào tay chúng. Hôm nay kiểm kê chiến lợi phẩm, mỗ thấy nó nằm trong một đống đồ đạc bình thường liền thuận tay lấy về. Coi hư an ủi vong linh tổ tiên trên trời.”
“Tổ truyền chi vật? Có thần thông gì sao?” Diệp Phong nhảy mắt hiếu kỳ.
“Mộc Phong huynh đệ biết vật này?” Lý Ngọc kinh ngạc.
“Không hẳn là biết nhưng vỏ cây bổng này quen quá.” Bề ngoài cây hắc bổng cũng giống Tru Thần cung chưa được kích hoạt, đen xì cứng đanh, gã rất ngho ngờ bên trong có tiên thiên chi vật.
“À, nói thật cây bổng này tuy là tổ truyền chi vật nhưng mỗ không biết nó có tác dụng gì…” Lý Ngọc cười ngượng, nói tiếp: “Lý gia của mỗ có nguồn gốc từ rất xa xưa, từ thời đại yêu thú cách đây mấy vạn năm. Tổ tiên đời đầu là một vị siêu cấp cường giả thân hoài đại thần thông, cây bổng này là vũ khí mà người sử dụng. Tuy tổ tịch ghi lại rằng cây bổng này có uy năng thông thiên triệt địa, giết chết vô số thánh giai yêu thú nhưng trừ tổ tiên đầu tiên ra, không có người Lý gia thứ hai nào tìm được bí mật của nó…”
“Lâu dần Lý gia chỉ còn coi cây bổng này là tiêu chí truyền thừa tượng trưng.” Lý Ngọc tỏ vẻ mất mát.
“Tổ tịch Lý gia có ghi lại cách kích hoạt vật này chăng?” Gã hỏi.
“Tiên tổ có để lại lời dặn là: Cây bổng này dành cho người hữu duyên.” Lý Ngọc đáp: “Nhưng không nhắc nửa câu đến xem người hữu duyên là như thế nào, có phải tộc nhân hay người ngoài…”
“Nếu Mộc Phong huynh đệ giải được bí mật này, có khi lại là người hữu duyên mà tiên tổ mỗ đã nói.” Lý Ngọc nói đùa.
“Gia tộc các vị truyền thừa mấy vạn năm, không thử giải bí mật sao?” Để có Tru Thần cung gã phải tích huyết nhận chủ, lẽ nào hắc bổng cũng cần như vậy? Nhưng không thể nào, thời gian lâu như vậy chắc Lý gia đã thử đủ mọi cách, thần khí tích huyết không phải việc gì quá bí ẩn, họ không thể nào không thử.
“Đương nhiên có thử, nhưng dù dũng cách nào cũng không thể phá giải bí mật ẩn tàng trong cây bổng này. Gia tộc truyền thừa được mấy trăm đời thì đành bỏ cuộc.”
“Có thử nhỏ máu chưa?” Diệp Phong ngẫm nghĩ, tuy gã muốn lấy cây bổng về nghiên cứu nhưng là truyền thừa chi vật của Lý gia, gã muốn thử cũng phải hỏi Lý Ngọc đã.
“Nhiều đời đã từng dùng cách xưa cũ đó nhưng tiếc là máu của con cháu đời gần đây không được chấp nhận nữa.” Lý Ngọc lắc đầu.
“Chi bằng huynh đệ thử lại xem sao, nếu không được thì cho mỗ mượn về nghiên cứu được chăng?” Diệp Phong đưa ra biện pháp, cây bổng có vẻ không chỉ đơn giản nhỏ máu là xong.
“Trước khi gia tộc bị diệt, mỗ từng nghiên cứu cây bổng này, phương pháp tích huyết cũng dùng rồi nhưng vô dụng. Mộc Phong huynh đệ muốn nghiên cứu thì cứ lấy, nếu giải khai được bí mật thì biết đâu huynh đệ là người hữu duyên mà tổ tiên đã nói. Tổ tịch có ghi lại là người hữu duyên sẽ mang lại vận may cho Lý gia, hắc hắc, mỗ rất kỳ vọng huynh đệ thành công.” Lý Ngọc ném cây bổng cho gã.
Bỏng vào tay, gã cảm giác rất nặng, thân bổng còn phát ra nhiệt khí. Gã vuốt ve cẩn thận, cảm giác giống hệt lúc cầm Tru Thần cung, nhất định nó có liên quan đến tiên thiên mộc nguyên.
Gã chợt thấy xóa động, nếu giải khai được bí mật của của cây bổng thì có lẽ gã sẽ có khí hải thứ ba. đích Thủy, hỏa nguyên khí hải thì sư phụ từng bảo sẽ chỉ cách cho gã có được, chẳng phải khi đó, ngũ hành khí hải sẽ đủ sao?
Nhưng vật này… thật sự tích huyết cũng không kích hoạt được sao? Gã nghiến răng cắn cổ tay, mấy giọt máu nhỏ vào hắc bổng.
/672
|