Mộ Dung Tử Thanh bĩu môi nói: “Nghe ra thì ta miễn cưỡng ngươi.”
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Gã cười hì hì, ánh mắt len qua khe hở trên những điểm tấm vải bố mỏng khoác trên mình cô. Đã coi cô là nữ nhân của mình, tất nhiên gã bớt đi nhiều cố kỵ, nhìn nữ nhân của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Cô nhanh chóng nhận ra, mặt đỏ lên, giậm chân xấu hổ: “Đại dâm tặc, nhìn gì mà nhìn.”
“Nhìn đâu có mang thai…” Gã lầm bẩm: “Lại không phải chưa từng nhìn…’ Nhưng vì ban nãy nhìn quá vội nên gã không kịp hân thưởng, hiện giờ nhìn lén lại có phong vị khác.
Hình như thân thể tiểu ny tử này không tệ. Chép chép miệng, nụ cười tà quái của gã càng lộ rõ.
“Còn nói nữa.” Thiếu nữ định xông đến đánh gã, nhưng sợ lại để lộ xuân quang nên đành đỏ mặt nằm trên giường: “Còn không may tìm cho ta một bộ y phục.” Tuy hai người hiện đã cơ bản xác lập quan hệ, nhưng bảo không mặc gì trước gã thì tuyệt đối Mộ Dung tiểu thư không dám chấp nhận.
“Đệ sẽ tìm xem trong nhà có y phục nữ nhân không.” Gã nhìn quanh, quả nhiên thấy trên giàn dây leo gần đó treo mấy bộ y phục sặc sỡ.
“Ta không mặc y phục của dâm phụ đó từng mặc.” Mộ Dung Tử Thanh kháng nghị, ai biết được y phục đó có dính dâm độc hay không, hà huống y phục ả mặc đều hở hang, cô mặc vào thì còn mặt mũi gặp ai.
“Việc đó… khó lắm.” Gã phát hiện vấn đề, gãi gãi đầu, linh cơ chợt sáng.
“Ở đây có một bộ y phục của đệ, học thư mặc vào đi.” Trong nguyên trạc của gã có đủ đồ sử dụng thường xuyên.
“Ừ… Ngươi ngoảnh mặt đi, không được nhìn lén.” Mộ Dung Tử Thanh đón lấy y phục, hơi trừng mắt, tư thái quyến rũ khôn tả.
Gã nhún vai quay đi, nhân cơ hội đến chỗ luyện dược trong nhà. Một mớ đồ bày biện loạn xạ, một cái đỉnh tinh xảo và một mớ thảo dược, trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà còn đặt hai quyển sách mỏng.
Gã không hứng thú với những thứ để luyện đơn dược, đến bên chiếc giá gỗ, cầm hai cuốn sách lên đọc.
Bìa một cuốn viết ba chữ lấp lánh: Bách bảo lục! Cuốn còn lại bìa đỏ rực, không hề ghi gì ngoài bìa.
Thuận tay lật xem một lượt, gã hiểu đại khái nội dung.
Bách bảo lục, đúng như tên gọi, là cuốn sách ghi lại nhưng vật quý giá ở Võ Nguyên đại lục như thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo. Có đến tám phần mười trong đó, Diệp Phong chưa từng nghe nói đến, cuốn sách này quả có giá trị với gã, sau này mà gặp những vật phẩm kỳ lạ thì có thể dựa vào đó tìm manh mối, không đến nỗi để lỡ mất bảo bối.
Quyển sách đỏ máu còn lại là bản chép tay công pháp ma cơ tu luyện - Dục huyết phí đằng. Nửa phần đầu là nội dung tu luyện Huyết độc công của Bách Thảo cốc, nửa sau là tâm đắc tu luyện dâm độc của ả. Cuốn sách này chưa phải bản toàn vẹn vì Dâm Dục ma cơ chưa luyện Dục huyết phí đằng đến cảnh giới đại thành.
Phía sau lưng vang lên tiếng mặc y phục xong, gã ném hai quyển sách vào nguyên trạc, quay lại liền sáng mắt.
Tuy vận nam trang nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan Mộ Dung Tử Thanh, ngược lại tô điểm thêm nét sảng khoái khiến người nhìn vào có cảm giác tươi mới. Ở những chỗ quần áo hơi rộng, hòa cùng tấm thân đẹp đẽ, điểm xuyết thần thái quyến rũ.
“Thế nào, vừa không?” Cô quay người yêu kiều trên giường, tựa hồ rất vừa ý với ánh mắt có phần kinh diễm của gã.
“Vừa, nhưng không đẹp như không mặc y phục.” Gặp Thẩm Lan, gã có cảm giác thanh đạm, bình hòa, tâm tình tương thông, còn với thiếu nữ tinh ranh này, gã luôn muốn trêu chọc. Có lẽ vì mỗi người mỗi vẻ.
“Tức chết ta thôi. Đại sắc lang.” Khóe mắt hiện nụ cười thẹn thùng, cô ném cái chăn vừa quấn người tới.
“Đệ không phải chính nhân quân tử ngồi trong lòng mỹ nhân mà không loạn.” Gã mỉm cười bước đến ôm cô khỏi giường: “Học thư không sao thì chúng ta mau rời sơn cốc đầy dâm khí này.”
“Đợi đã…” Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh trắng nhợt, đột nhiên cảm giác thấy khí hải có dấu hiệu đột phá.
Vốn cô đạt đến võ sĩ thất giai, tuy chưa lên đến đỉnh cao nhất nhưng khoảng cảnh không xa, lúc trước bị dâm độc xâm thực, thân thể cô bị dày vò nghiêm trọng, tuy vì thế mà hư thoát nhưng khí hải cũng được khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, khi dâm dộc hoành hành cũng đồng thời tôi luyện khí hảo cho cô. Sau cùng, Diệp Phong dồn nguyên nguyên lực vào gột rửa tất cả, lợi ích không lớn nhưng tạo thành thời cơ cực tốt để đột phá.
Chỉ là… hiện tại cô đang hư nhược, khí hải gần như trống rỗng, nếu tiến giai bình thường còn có mấy phần khả năng chứ xung kích cảnh giới võ sư thì gần như không thể.
“Thế nào?” Gã cũng nhận ra điểm khác thường.
“Hình như ta có dấu hiệu đột phá, nhưng e là không có hi vọng xung kích thành công.” Mộ Dung Tử Thanh hơi ảo não, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội mà cô lại trong trạng thái này.
“Không thử sao biết là không được.” Gã khẽ đặt cô xuống giường, lấy một viên thất phẩm mộc nguyên đơn nhét vào tay cô, an ủi: “Có đệ thì học thư nhất định sẽ không sao.”
Dược lực của thất phẩm mộc nguyên đơn đích xác tăng được khả năng tấn cấp của cô… nhưng xác suất không cao, dựa vào nguyên lực bên ngoài sau cùng vẫn không phải là cách chính xác.
Được gã cổ vũ, cô như lấy lại lòng tin, xếp bằng nhắm mắt lại, dồn tâm thần vào khí hải, chuyên tâm nhất trí xung kích chướng ngại. Quanh mình cô nhanh chóng ánh lên thanh mang mờ mờ, linh khí trong thiên địa hình thành một xoáy khí nhỏ, cấp tốc dồn vào thân thể cô.
Thoáng sau, mũi cô xuất hiện mồ hôi, thân thể hơi run lên, dáng vẻ có phần bất ổn.
Diệp Phong nhíu mày đi đi lại lại mấy bước. Việc này, gã không giúp được…. Không đúng, gã có thể giúp được chứ.
Hít sâu một hơi, thân thể gã chuyển đọng, thi triển huyền ảo chi thuật - - Ngũ Hành quyền có thể tụ được thiên địa linh khí.
Được gã thôi động, linh khí trong sơn cố dồn tới, cơ hồ hình thành một cơn bão trong nhà, dòng xoáy quanh Mộ Dung Tử Thanh lớn lên mấy lần, tốc độ hút linh khí của cô cùng bị động tăng theo. Ban đầu thể nội cô còn không đầy một phần năm nguyên lực nhưng nhờ mộc nguyên đơn tạo cho cơ sở, tiếp đó linh khí liên miên bất tuyệt dồn vào bổ sung lượng nguyên lực hao tổn lúc trước.
Áp lực trong khí hải của cô giảm hẳn, bên ngoài khí hải vì linh khí điên cuồng tràn vào mà áp lực tăng vọt, tạo ra cơ hội ngưng luyện khí hải có một không hai. Rất nhanh, nét thống khổ trên mặt cô giảm đi, thần thái dần bình ổn.
Diệp Phong vẫn vũ luyện Ngũ Hành quyền, hoàn toàn không hút linh khí vào thể nội mà để mặc phiêu tán trong nhà. Quanh Mộ Dung Tử Thanh, linh khí luôn ổn định ở mức độ cao. Trong điều kiện này mà xung kích chướng ngại đầu tiên của võ giả -- tiến lên võ sư -- quả thật rất có lợi.
Gần nửa canh giờ sau, vũng xoáy linh khí quanh Mộ Dung Tử Thanh dần giảm tốc, thanh sắc quang mang càng lúc càng đậm, hơn nữa dần thực chất hóa.
Sau cùng, một đạo thanh sắc quang mang chói lòa từ thể nội cô xạ ra, thanh quang dài hơn thước chợt co lại thành một lớp năng lượng hộ giáp dày cả tấc, lục quang lấp lánh, cực kỳ dễ coi. Cô từ từ mở mắt.
"Thành công rồi!" Ngữ khí cô hàm chứa kinh hỉ bát ngờ khó giấu.
Gã thu Ngũ Hành quyền khi đối phương không hút linh khí nữa, cười cười nhìn người ngọc trên giường, lòng hoan hỉ vô vàn.
“Linh khí ở đây sao lại dày như vậy? Ngươi thực hiện hả?” Không cần đoán cô cũng biết mình tấn cấp thuận lợi như vậy e rằng có liên can đến gã. Nhưng vì vừa nãy nhắm mắt nên cô không biết gã làm gì.
“Coi là vậy.” Gã quyết không tiết lộ bí mật về Nguyên Thần quyết với ai, không phải gã không tin người khác mà sợ việc này sẽ mang lại tai nạn cho người biết. Lời sư phụ cảnh cáo còn vang bên tai.
“Đa tạ.” Mộ Dung Tử Thanh cũng băng tuyết thông minh, biết gã có chỗ khó xử nên không hỏi nhiều mà vui vẻ nhảy xuống giường, lén đặt môi lên má gã, đoạn mặt đỏ bừng vì hổ thẹn.
Cô không kiêu kỳ vô vị như nhiều thiếu nữ. Thích là thích, đối phương đã tiếp nhận mình thì giữ kẽ quá lại tự làm khó mình, cho bằng cứ tự do làm gì mình thích. Đương nhiên, hổ thẹn là việc khó tránh.
“Tiểu ny tử, dám trêu đại gia, mau lại đây để đại gia trêu lại.” Diệp Phong ngẩn ra rồi ré lên lao vào đối phương, trong nhà ngập tiếng cười vui.
Mộ Dung Tử Thanh vừa tất cấp, tất nhiên cần một chút thời gian củng cố cảnh giới. Cả hai ung dung ở lại trong cốc năm ngày, đợi khi cô hoàn toàn nội liễm được mộc nguyên lực vào thể nội mới rời khỏi. Trước khi đi, gã không quên căn cứ vào những gì ghi trong Bách bảo lục, tìm lấy mấy cây dược thảo quý giá trong dược cốc.
Hai người đi được một lúc thì một bóng xám đột ngột đến sơn cốc.
“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Gã cười hì hì, ánh mắt len qua khe hở trên những điểm tấm vải bố mỏng khoác trên mình cô. Đã coi cô là nữ nhân của mình, tất nhiên gã bớt đi nhiều cố kỵ, nhìn nữ nhân của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Cô nhanh chóng nhận ra, mặt đỏ lên, giậm chân xấu hổ: “Đại dâm tặc, nhìn gì mà nhìn.”
“Nhìn đâu có mang thai…” Gã lầm bẩm: “Lại không phải chưa từng nhìn…’ Nhưng vì ban nãy nhìn quá vội nên gã không kịp hân thưởng, hiện giờ nhìn lén lại có phong vị khác.
Hình như thân thể tiểu ny tử này không tệ. Chép chép miệng, nụ cười tà quái của gã càng lộ rõ.
“Còn nói nữa.” Thiếu nữ định xông đến đánh gã, nhưng sợ lại để lộ xuân quang nên đành đỏ mặt nằm trên giường: “Còn không may tìm cho ta một bộ y phục.” Tuy hai người hiện đã cơ bản xác lập quan hệ, nhưng bảo không mặc gì trước gã thì tuyệt đối Mộ Dung tiểu thư không dám chấp nhận.
“Đệ sẽ tìm xem trong nhà có y phục nữ nhân không.” Gã nhìn quanh, quả nhiên thấy trên giàn dây leo gần đó treo mấy bộ y phục sặc sỡ.
“Ta không mặc y phục của dâm phụ đó từng mặc.” Mộ Dung Tử Thanh kháng nghị, ai biết được y phục đó có dính dâm độc hay không, hà huống y phục ả mặc đều hở hang, cô mặc vào thì còn mặt mũi gặp ai.
“Việc đó… khó lắm.” Gã phát hiện vấn đề, gãi gãi đầu, linh cơ chợt sáng.
“Ở đây có một bộ y phục của đệ, học thư mặc vào đi.” Trong nguyên trạc của gã có đủ đồ sử dụng thường xuyên.
“Ừ… Ngươi ngoảnh mặt đi, không được nhìn lén.” Mộ Dung Tử Thanh đón lấy y phục, hơi trừng mắt, tư thái quyến rũ khôn tả.
Gã nhún vai quay đi, nhân cơ hội đến chỗ luyện dược trong nhà. Một mớ đồ bày biện loạn xạ, một cái đỉnh tinh xảo và một mớ thảo dược, trên chiếc ghế gỗ ở góc nhà còn đặt hai quyển sách mỏng.
Gã không hứng thú với những thứ để luyện đơn dược, đến bên chiếc giá gỗ, cầm hai cuốn sách lên đọc.
Bìa một cuốn viết ba chữ lấp lánh: Bách bảo lục! Cuốn còn lại bìa đỏ rực, không hề ghi gì ngoài bìa.
Thuận tay lật xem một lượt, gã hiểu đại khái nội dung.
Bách bảo lục, đúng như tên gọi, là cuốn sách ghi lại nhưng vật quý giá ở Võ Nguyên đại lục như thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo. Có đến tám phần mười trong đó, Diệp Phong chưa từng nghe nói đến, cuốn sách này quả có giá trị với gã, sau này mà gặp những vật phẩm kỳ lạ thì có thể dựa vào đó tìm manh mối, không đến nỗi để lỡ mất bảo bối.
Quyển sách đỏ máu còn lại là bản chép tay công pháp ma cơ tu luyện - Dục huyết phí đằng. Nửa phần đầu là nội dung tu luyện Huyết độc công của Bách Thảo cốc, nửa sau là tâm đắc tu luyện dâm độc của ả. Cuốn sách này chưa phải bản toàn vẹn vì Dâm Dục ma cơ chưa luyện Dục huyết phí đằng đến cảnh giới đại thành.
Phía sau lưng vang lên tiếng mặc y phục xong, gã ném hai quyển sách vào nguyên trạc, quay lại liền sáng mắt.
Tuy vận nam trang nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan Mộ Dung Tử Thanh, ngược lại tô điểm thêm nét sảng khoái khiến người nhìn vào có cảm giác tươi mới. Ở những chỗ quần áo hơi rộng, hòa cùng tấm thân đẹp đẽ, điểm xuyết thần thái quyến rũ.
“Thế nào, vừa không?” Cô quay người yêu kiều trên giường, tựa hồ rất vừa ý với ánh mắt có phần kinh diễm của gã.
“Vừa, nhưng không đẹp như không mặc y phục.” Gặp Thẩm Lan, gã có cảm giác thanh đạm, bình hòa, tâm tình tương thông, còn với thiếu nữ tinh ranh này, gã luôn muốn trêu chọc. Có lẽ vì mỗi người mỗi vẻ.
“Tức chết ta thôi. Đại sắc lang.” Khóe mắt hiện nụ cười thẹn thùng, cô ném cái chăn vừa quấn người tới.
“Đệ không phải chính nhân quân tử ngồi trong lòng mỹ nhân mà không loạn.” Gã mỉm cười bước đến ôm cô khỏi giường: “Học thư không sao thì chúng ta mau rời sơn cốc đầy dâm khí này.”
“Đợi đã…” Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh trắng nhợt, đột nhiên cảm giác thấy khí hải có dấu hiệu đột phá.
Vốn cô đạt đến võ sĩ thất giai, tuy chưa lên đến đỉnh cao nhất nhưng khoảng cảnh không xa, lúc trước bị dâm độc xâm thực, thân thể cô bị dày vò nghiêm trọng, tuy vì thế mà hư thoát nhưng khí hải cũng được khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, khi dâm dộc hoành hành cũng đồng thời tôi luyện khí hảo cho cô. Sau cùng, Diệp Phong dồn nguyên nguyên lực vào gột rửa tất cả, lợi ích không lớn nhưng tạo thành thời cơ cực tốt để đột phá.
Chỉ là… hiện tại cô đang hư nhược, khí hải gần như trống rỗng, nếu tiến giai bình thường còn có mấy phần khả năng chứ xung kích cảnh giới võ sư thì gần như không thể.
“Thế nào?” Gã cũng nhận ra điểm khác thường.
“Hình như ta có dấu hiệu đột phá, nhưng e là không có hi vọng xung kích thành công.” Mộ Dung Tử Thanh hơi ảo não, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội mà cô lại trong trạng thái này.
“Không thử sao biết là không được.” Gã khẽ đặt cô xuống giường, lấy một viên thất phẩm mộc nguyên đơn nhét vào tay cô, an ủi: “Có đệ thì học thư nhất định sẽ không sao.”
Dược lực của thất phẩm mộc nguyên đơn đích xác tăng được khả năng tấn cấp của cô… nhưng xác suất không cao, dựa vào nguyên lực bên ngoài sau cùng vẫn không phải là cách chính xác.
Được gã cổ vũ, cô như lấy lại lòng tin, xếp bằng nhắm mắt lại, dồn tâm thần vào khí hải, chuyên tâm nhất trí xung kích chướng ngại. Quanh mình cô nhanh chóng ánh lên thanh mang mờ mờ, linh khí trong thiên địa hình thành một xoáy khí nhỏ, cấp tốc dồn vào thân thể cô.
Thoáng sau, mũi cô xuất hiện mồ hôi, thân thể hơi run lên, dáng vẻ có phần bất ổn.
Diệp Phong nhíu mày đi đi lại lại mấy bước. Việc này, gã không giúp được…. Không đúng, gã có thể giúp được chứ.
Hít sâu một hơi, thân thể gã chuyển đọng, thi triển huyền ảo chi thuật - - Ngũ Hành quyền có thể tụ được thiên địa linh khí.
Được gã thôi động, linh khí trong sơn cố dồn tới, cơ hồ hình thành một cơn bão trong nhà, dòng xoáy quanh Mộ Dung Tử Thanh lớn lên mấy lần, tốc độ hút linh khí của cô cùng bị động tăng theo. Ban đầu thể nội cô còn không đầy một phần năm nguyên lực nhưng nhờ mộc nguyên đơn tạo cho cơ sở, tiếp đó linh khí liên miên bất tuyệt dồn vào bổ sung lượng nguyên lực hao tổn lúc trước.
Áp lực trong khí hải của cô giảm hẳn, bên ngoài khí hải vì linh khí điên cuồng tràn vào mà áp lực tăng vọt, tạo ra cơ hội ngưng luyện khí hải có một không hai. Rất nhanh, nét thống khổ trên mặt cô giảm đi, thần thái dần bình ổn.
Diệp Phong vẫn vũ luyện Ngũ Hành quyền, hoàn toàn không hút linh khí vào thể nội mà để mặc phiêu tán trong nhà. Quanh Mộ Dung Tử Thanh, linh khí luôn ổn định ở mức độ cao. Trong điều kiện này mà xung kích chướng ngại đầu tiên của võ giả -- tiến lên võ sư -- quả thật rất có lợi.
Gần nửa canh giờ sau, vũng xoáy linh khí quanh Mộ Dung Tử Thanh dần giảm tốc, thanh sắc quang mang càng lúc càng đậm, hơn nữa dần thực chất hóa.
Sau cùng, một đạo thanh sắc quang mang chói lòa từ thể nội cô xạ ra, thanh quang dài hơn thước chợt co lại thành một lớp năng lượng hộ giáp dày cả tấc, lục quang lấp lánh, cực kỳ dễ coi. Cô từ từ mở mắt.
"Thành công rồi!" Ngữ khí cô hàm chứa kinh hỉ bát ngờ khó giấu.
Gã thu Ngũ Hành quyền khi đối phương không hút linh khí nữa, cười cười nhìn người ngọc trên giường, lòng hoan hỉ vô vàn.
“Linh khí ở đây sao lại dày như vậy? Ngươi thực hiện hả?” Không cần đoán cô cũng biết mình tấn cấp thuận lợi như vậy e rằng có liên can đến gã. Nhưng vì vừa nãy nhắm mắt nên cô không biết gã làm gì.
“Coi là vậy.” Gã quyết không tiết lộ bí mật về Nguyên Thần quyết với ai, không phải gã không tin người khác mà sợ việc này sẽ mang lại tai nạn cho người biết. Lời sư phụ cảnh cáo còn vang bên tai.
“Đa tạ.” Mộ Dung Tử Thanh cũng băng tuyết thông minh, biết gã có chỗ khó xử nên không hỏi nhiều mà vui vẻ nhảy xuống giường, lén đặt môi lên má gã, đoạn mặt đỏ bừng vì hổ thẹn.
Cô không kiêu kỳ vô vị như nhiều thiếu nữ. Thích là thích, đối phương đã tiếp nhận mình thì giữ kẽ quá lại tự làm khó mình, cho bằng cứ tự do làm gì mình thích. Đương nhiên, hổ thẹn là việc khó tránh.
“Tiểu ny tử, dám trêu đại gia, mau lại đây để đại gia trêu lại.” Diệp Phong ngẩn ra rồi ré lên lao vào đối phương, trong nhà ngập tiếng cười vui.
Mộ Dung Tử Thanh vừa tất cấp, tất nhiên cần một chút thời gian củng cố cảnh giới. Cả hai ung dung ở lại trong cốc năm ngày, đợi khi cô hoàn toàn nội liễm được mộc nguyên lực vào thể nội mới rời khỏi. Trước khi đi, gã không quên căn cứ vào những gì ghi trong Bách bảo lục, tìm lấy mấy cây dược thảo quý giá trong dược cốc.
Hai người đi được một lúc thì một bóng xám đột ngột đến sơn cốc.
/672
|