Nói thật, gã không thích nghĩ tới việc đó. Nhưng vì báo thù, nhiều vấn đề buộc gã phải giải quyết, như việc kiến lập thế lực. Gã thích khổ tu hơn, dù vất vả thế nào gã cũng vui lòng.
Gã cần một người quản lý để chia sẻ công việc. Ai thích hợp đây?
Diệp gia tộc trưởng Diệp Thừa Thiên? Ông ta là nhân tuyển không tệ nhưng tạm thời không tiện xuất hiện. Vạn nhất bị Lục Lâm bang phát hiện thì hỏng bét.
Lý Ngọc! Y quản lý rất quy củ, lại có mối hận diệt tộc với Lục Lâm bang, nhân cách của y cũng đáng tin, chỉ còn thiếu một chút rèn luyện và hỏa hậu. Bất quá mượn cơ hội này khảo nghiệm y cũng là lựa chọn không tệ.
Gã đã có quyết định nhưng việc trước mắt là cần thu gom nhiều tiền. Một thế lực muốn phát triển nhanh thì thực lực kinh tế và chiến đấu đều không thể thiếu. Cách đề cao thực lực chiến đấu thì gã đã có kế hoạch sơ qua, còn về kinh tế?
Cả một ngày, gã gần như quên tu luyện, nằm trên giường nghẫm nghĩ.
Lúc nhìn đến lọ sứ đựng vạn niên linh ngọc dịch, đột nhiên gã nảy ra một chủ ý bạo gan.
Chi bằng gã … bán vạn niên linh ngọc dịch!
Không thể mang nguyên dịch ra bán bởi quá bắt mắt, vạn nhất khiến các cường giả đỉnh cao quá lợi hại chú ý thì chút thuật dịch dung của gã sao giấu được mắt các võ tôn trở lên.
Từ cảnh giới võ tôn trở đi có thể nhận ra đặc tính linh hồn của mỗi người, dung mạo của gã cải biến thế nào thì cũng vô tác dụng.
“Nếu bán một giọt nồng độ một phần mười và mười giọt nồng độ một phần trăm chắc gần đủ tiền để kiến lập thế lực.” Gã co ngón tay tính toán.
Linh dịch nồng độ một phần mười có giá ít nhất là mười vạn tinh tệ, mười giọt một phần trăm cũng có giá tương đương. Bảo bối này vốn là vô giá, đem đấu giá thì càng thu được nhiều hơn. Hơn hai mươi vạn tinh tệ, nếu đem ra mua võ kỹ và công pháp chắc đủ vài môn lục phẩm.
Lòng gã linh hoạt hẳn, trong nguyên trạc còn một tấm quý tân trữ tinh tạp của Thương gia cho.
oOo
Tứ Hải thành là đo thị mậu dịch của vùng trung tâm Vân Châu, tên có nghĩa là nơi tụ tập người từ bốn biển, phồn vinh xương thịnh.
Tứ Hải thành nằm giáp ranh với tứ đại thế lực, không do thế lực nào quản hạt mà là trung tâm thương nghiệp do Vân Châu Thương gia lập ra. Dù tứ đại thế lực hoặc bất kỳ thế lực hay cá nhân nào đều có thể tự do giao dịch ở đây. Đương nhiên, trong Tứ Hải thành có nhiều nhất là tiệm buôn và trường sở của Thương gia.
Trong thành không cho phép ai đả đấu riêng. Thương gia quanh năm cắt cử một võ tông và một võ tôn trấn thủ, nếu có người dám động võ ở đây, khẳng định sẽ chết rất khó coi, dù thủ lĩnh tứ đại thế lực có đến cũng phải quy quy củ củ giao dịch.
Ở đây, Thương gia chỉ duy trì trật tự giao dịch, những việc khác họ không quản đến.
Trong thành, gã đổi sang gương mặt già hơn đôi chút, chừng hơn hai mươi tuổi, y phục đắt tiền hơn, giống một thiếu gia nhà giàu. Lúc đi đường, một vài chủ hàng nhỏ để ý đến gã hơn, thậm chí lên tiếng mời mọc.
Gã nghe ngóng tình hình trong thành trước rồi mua một tấm địa đồ, theo chỉ dần đến một dãy lầu xa hoa cao sáu tầng.
Dãy lầu các này treo tấm biển Vạn Bảo trai ngoài cửa, chữ nào cũng cứng cỏi hữu lực như long phi phượng vũ khiến quan khách hơi chấn động.
Gã vừa bước vào, một nữ tử đầy đặn, khá xinh đẹp, ăn vận trang phục tiếp đãi bước tới, cung kính cúi người cất tiếng trong như chuông bạc hỏi: “Hoan nghênh công tử đến Vạn Bảo trai mua vật phẩm. Xin hỏi tiểu nữ có thể giúp gì cho công tử?”
Thái độ phục vụ khá nhiệt tình, gã thầm khen nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Các vị có bán huyền ngọc linh dịch không?”
Nữ tử tỏ vẻ hơi thất vọng, nàng ta thấy gã khí chất bất tục, ăn vận quý phái thì cho rằng đến mua bảo vật gì đó. Huyền ngọc linh dịch, chỉ vài tinh tệ một giọt, xem ra không kiếm được lợi lộc gì từ gã rồi.
Tuy thất vọng nhưng nàng ta không để lộ, vẫn lễ mạo đáp: “Bản điếm lấy tên là Vạn Bảo trai, vật tầm thường như huyền ngọc linh dịch tất nhiên có bán?”
“Nếu mỗ muốn mua số lượng nhiều thì sao?” Diệp Phong mỉm cười hỏi tiếp. Gã đã nghe ngóng được Vạn Bảo trai là tiệm lớn nhất trong thành, hậu đài chính thị Thương gia.
Gã còn mấy trăm tinh tệ cộng thêm Thương gia quý tân tạp khả dĩ thấu chi năm trăm tinh tệ chắc cũng đủ mua huyền ngọc linh dịch. Mua một lần đủ hết là tốt nhất, bằng không bị người ta chú ý thì khi gã bán vạn niên linh ngọc dịch, e rằng sẽ bị hoài nghi. Thứ trong tay gã quá quý giá, buộc phải cẩn thận.
“Số lượng lớn? Cụ thể các hạ cần bao nhiêu?” Mắt nữ tử sáng lên, nếu đối phương mua mười hoặc hai mươi giọt thì là món giao dịch không nhỏ.
“Cho tại hạ biết trước là Vạn Bảo trai các vị có thể bán được bao nhiêu?” Gã không đáp mà hỏi ngược.
“Nếu các hạ cần ngay, bản điếm có thể cung ứng khoảng trăm giọt, nếu đợi thêm một ngày Vạn Bảo trai chí ít cũng có đủ năm trăm giọt.”
“Còn giá cả thế nào?” Gã nheo mắt gật đầu.
“Người đến mua huyền ngọc linh dịch đều với số lượng ít, giá mười tinh tệ một giọt. Nếu công tử mua quá một trăm giọt thì chủ quản đại nhân của chúng tôi có thể chấp nhận giá ưu đãi.” Nữ tử vui vẻ, xem ra thanh niên này là khách sộp.
“À… tại hạ muốn mua một trăm giọt, tinh tệ có trong tay có thể còn thiếu một chút, không hiểu các vị có mua nguyên đơn chăng?” Diệp Phong tính toán một lúc, dù đối phương giảm giá thì tinh tệ của gã cũng không đủ, đành phải đem bán nguyên đơn thuộc tính thủy, hỏa.
“Chỉ cần vật để tu luyện, Vạn Bảo trai đều đồng ý mua. Nhưng nếu là hàng phẩm chất kém thì giá thấp hơn thị trường một chút.”
“Thất phẩm nguyên đơn, số lượng trên mười viên, được coi là phẩm cấp gì?” Gã không hiểu tiêu chuẩn đánh giá phẩm cấp mà nữ tử nói, chắc là do Thương gia chế định.
Mắt nữ tử ánh lên nét vui sướng: “Thất phẩm nguyên đơn là hàng chất lượng, tin rằng chủ quản đại nhân sẽ trả giá hợp lý cho các hạ.”
“Vậy bàn chuyện đó trước.” Diệp Phong miết tấm quý tân tạp trong túi, Thương Ẩn từng nói tấm tạp này có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định ở tiệm của Thương gia nhưng đây là lần đầu tiên gã sử dụng.
"Công tử, mời!"
Phía trong Vạn Bảo trai cổ hương cổ sắc, thoang thoảng mùi hương thấm vào lòng người. Một trung niên ngồi trên ghế mềm thấu Diệp Phong được nữ tử` dẫn vào thì lập tức nở nụ cười nghề nghiệp.
Gã kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ là bình dân thôi mà, nhưng rồi hiểu ngay, Vạn Bảo trai chỉ là chốn làm ăn, năng lực giao dịch đàm phán không liên can gì đến thực lực của võ giả. Hơn nữa Tứ Hải thành cấm chỉ võ đấu, đây lại là địa bàn của Thương gia, ai dám gây sự?
Nữ tử đến bên trung niên thì thầm mấy câu rồi mỉm cười lui ra.
“Công tử, một trăm giọt huyền ngọc linh dịch, trong thành chỉ có Vạn Bảo trai cung cấp được. Công tử tìm đúng chỗ rồi, không hiểu công tử cần nhiều linh dịch như thế để làm gì?” Trung niên mỉm cười với vẻ tự hào, thái độ của y dành cho Diệp Phong chỉ lễ mạo chứ không kính sợ.
“Sao hả? Đến Vạn Bảo trai mua hàng còn phải giải thích dụng ý nữa sao?” Gã bất mãn hừ lạnh.
“Công tử hiểu lầm rồi.” Trung niên vội giải thích: “Huyền ngọc linh dịch có nhiều tác dụng, có những công hiệu có thể dùng thứ khác thay thế. Nghe nói hiện thời công tử không có quá nhiều tiền, nếu công tử không ngại cho biết dụng ý thì có khi tại hạ sẽ tìm ra biện pháp giúp công tử đạt mục đích mà tốn ít tiền hơn.”
“Vạn Bảo trai thường phục vụ miễn phí như thế với những khách hộ tiềm năng.”
Sắc mặt Diệp Phong hơi giãn ra, hiểu đại khí ý của trung niên, vật phẩm tu luyện ở đại lục có đến mấy vạn chủng loại, hiệu quả và cách sử dụng lại càng không kể xiết, thiên kỳ bách quái. Nếu đạt thành mục đích nhất định, không nhất thiết chỉ dựa vào một loại, Vạn Bảo trai không chỉ bán hàng mà còn đưa ra phương án lựa chọn thay thế cho những khách hộ trọng yếu để họ tiết kiệm tiền.
Nếu cho rằng như thế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Vạn Bảo trai thì thật sai lầm. Hàng giá thấp chưa chắc lợi nhuận cũng vậy. Hơn nữa miễn phí phục vụ như vậy càng tăng niềm tin của khách với Vạn Bảo trai, cơ hội giao dịch đến với họ cũng nhiều hơn. Sau cùng, cách phục vụ này chỉ dành cho đại khách hộ có thực lực, còn khách bình thường không được hưởng.
“Bất tất, mỗ chỉ cần huyền ngọc linh dịch. Số tiền còn thiếu thì mỗ bán thất phẩm nguyên đơn chắc cũng đủ.” Gã bình thản đáp: “Chủ quản đại nhân ra giá đi.”
“Huyền ngọc linh dịch không phải vật hiếm có, chỗ nào cũng bán, lợi nhuận không cao. Công tử mua sỉ, thôi thì trừ đi số lẻ… một ngàn tinh tệ, được chứ?” Trung niên thập phần lão luyện trầm tư một chốc rồi hỏi.
“Cộng thêm tấm Thương gia quý tân tạp thì sao? Có ưu đãi một chút không?” Diệp Phong lấy tấm tạp phiến màu vàng tía ra, mỉm cười hỏi.
"Thất thái tử kim tạp?" Trung niên biến sắc, ánh mắt nhìn gã trở nên cung kính, nhân vật có tấm tạp này đều là cường giả được Thương gia coi trọng. Tất phải lấy lễ đối đãi.
“Tấm quý tân tạp này thuộc về chính công tử?” Trung niên nhân khiêm cung hỏi.
"Đương nhiên!" Diệp Phong nhướng mày hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Chính chủ tấm tạp và người khác sử dụng được hưởng thụ đãi ngộ khác nhau.” Trung niên nhân đáp thận trọng: “Theo quy định, bọn tại hạ phải xác định thân phận của công tử.”
Gã hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không sao.”
Trung niên đưa tâm tử kim tạp vào khí cụ kiểm nghiệm, Diệp Phong khẽ điểm ngón tay truyền vào chút tinh thần lực chứa linh hồn tiêu ký, tử kim tạp lập tức phát ra lưu quang lấp lánh.
Đồng thời dụng cụ kiểm nghiệm hiện lên một dãy số hiệu dài.
Đó là… mắt trung niên ánh lên vẻ khác lạ. Số hiệu này không phải là mục tiêu bề trên đang tìm sao? Công lao to lớn này xem ra thuộc về y. Y mừng thầm, nhưng không tỏ vẻ gì, lấy tử kim tạp ra đưa cho Diệp Phong.
“Người cầm Thất thái tử kim tạp được hưởng ưu đãi hai thành vô điều kiện.” Trung niên nhân khách khí: “Các hạ chỉ cần trả tám trăm tinh tệ là được.”
“À… nghe nói tấm tạp này có thể thấu chi 500 tinh tệ đúng không?” Gã hỏi với vẻ không chắc chắn, dù gì cũng mới sử dụng lần đầu.
“Tấm quý tân tạp của các hạ có thể thấu chi vô điều kiện 2000 tinh tệ.” Trung niên mỉm cười đáp.
Thất thái tử kim tạp, mức thấu chi ít nhất là 500 tinh tệ, người được bề trên trọng thị như thế, nâng thêm mức thấu chi có là gì đâu. Nhưng gã còn trẻ thế này, có điểm gì cho bề trên coi trọng thế nhỉ? Trung niên lấy làm lạ, nhưng hiểu rằng việc đó không phải một điếm chủ như mình được biết.
“2000!” Diệp Phong ngẩn người, không cho rằng lúc Thương Ẩn bảo gã nhấm số, nhất định là có gì đó. Nhưng có thêm tinh tệ để sử dụng, gã không việc gì phải khách khí.
“Vậy thì mỗ cần thêm một trăm giọt huyền ngọc linh dịch.” Gã nói: “Các vị tạm thời chưa có cũng không sao, mỗ còn ở lại Tứ Hải thành mấy ngày, sẽ đến lấy sau. Hôm nay cứ đưa cho mỗ một trăm giọt.”
“Không vấn đề gì, không hiểu bọn tại sẽ sẽ làm cách nào thông tri cho công tử đến lấy linh dịch?” Trung niên mừng thầm, vốn định hỏi dò hành tung của gã. Giờ gã bảo sẽ đến Vạn Bảo trai lần nữa thì tất cả đều ổn thỏa.
“Cho thời gian đi, đại khái mấy ngày là gom đủ linh dịch?”
“Chậm nhất là hai ngày nữa.”
“Hai ngày nữa mỗ lại tới. À… tiền nợ cứ ghi trong quý tân tạp đi.” Gã thở phào, mua được huyền ngọc linh dịch dễ hơn nhiều gã tưởng.
“Tổng cộng 1500 tinh tệ, công tử có thấy vấn đề gì không?” Giá này hiển nhiên đã được trung niên giảm đi, Diệp Phong tất nhiên gật đầu.
Lúc gã đem huyền ngọc linh dịch đi khỏi Vạn Bảo trai, trung niên gọi người hầu đến dặn dò mấy câu, người hầu vội đi theo cửa sau đến một nơi khá cổ kính ở trung tâm Tứ Hải thành.
“À, mục tiêu chúng ta cần tìm sau cùng cũng hiện thân.” Trong nhà, ba lão giả khá lớn tuổi nghe xong liền tỏ vẻ hứng thú.
“Đúng vậy, nhưng người này không phải mười bảy tuổi, dáng vẻ như hai ba, hai tư.” Người hầu có phần khẩn trương, ba lão giả này đều cười ha hả nhưng họ là cường giả cấp võ tông, phụ trách bảo vệ trật tự giao dịch trong thành.
“Bọn ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Một lão giả phất tay, người hầu vội vàng rời khỏi đại sảnh đầy nặng nề.
“Các vị thấy thế nào?” Lão giả cười hỏi.
“Đúng là thất thái tử kim tạp thì chắc là y. Thương Ẩn đã nói rằng Diệp Phong có bán một loại đơn dược dịch dung hoàn mỹ cơ mà. Đổi diện mạo với y có thành vấn đề gì đâu.” Một lão giả mặc áo bào tím gõ ngón tay xuống bàn, bình thản nói.
“Khi đó Thương Ân coi trọng y vì vị sư phụ thần bí sau lưng nên mới tặng thất thái tử kim tạp. Không ngờ chỉ nửa năm ngắn ngủi mà do lại thực hiện được những việc cả lão phu cũng kinh ngạc.” Một hồng bào lão giả mắt lóe tinh mang, khí thế uy võ bất phàm.
“Cao giai võ sư của Lục Lâm bang tử chết trong tay y không dưới ba người, theo tin tức thì lần nào y cũng thực hiện một mình. Mọi chứng cớ cho thấy y chỉ có thực lực võ sĩ, thật khiến người ta không hiểu được.” Lão giả lên tiếng đầu tiên cảm khái.
“Bất quá cả Thương gia chúng ta còn không nắm bắt hành tung của y. Nửa năm nay, y cơ hồ tan biến, không hề phát sinh xung đột với Lục Lâm bang, còn Diệp gia cũng đột nhiên biến mất khỏi Ngọa Lăng thành. Ai ngờ hôm nay y lại xuất hiện tại Tứ Hải thành...”
“Y mua nhiều huyền ngọc linh dịch như vậy là có mục đích nào chăng? Chuẩn bị đối phó Lục Lâm bang cũng nên.”
“Người Diệp gia ở đâu, định làm gì thì bọn ta không cần quan tâm.” Tử bào lão giả phất tay trầm giọng: “Mục đích của chúng ta, thứ nhất là xác định hành tung và thân phận của y để tiện quan sát. Thứ hai là thực lực hiện thời của y.”
“Việc đó đơn giản, một trong ba chúng ta tùy tiện xuất thủ là biết được nông sâu của y ngay. Còn hành tung và thân phận y thì… bám theo là biết, lẽ nào y cắt đuôi được cả võ tông?”
“Chủ ý không tệ. Ta nghĩ Diệp Phong có thể liên tục tru sát cao giai võ sư không phải do may mắn. Nếu thực lực của y tăng nhanh như vậy thì chúng ta báo danh của y với thanh địa. Một khi y được chọn, không chỉ y có cơ hội thành hoàng nhập thánh mà phần thưởng cho Thương gia chúng ta cũng rất hậu.”
“Ta vẫn thấy Diệp Phong này có gì đó bí ẩn. Nếu y tu luyện từ bé, thiên phú dị bẩm rồi mười bảy tuổi đạt tới thực lực cao giai võ sư đã đành. Nhưng mới chỉ một năm… Các ngươi có cho rằng có ai chỉ trong một năm tăng liền ba cảnh giới, từ bình dân đến võ sư không?” Lão giả lên tiếng đầu tiên nghiêm mặt nói.
“Chúng ta tạm thời không cần để ý đến nguyên nhân sâu xa. Tiêu chuẩn tuyển người của thánh địa không phải thứ chúng ta biết. Chỉ cần thực lực của đạt đến yêu cầu, chiếm được một vé cho Thương gia chúng ta là đủ.”
“Tốt nhất chúng ta không nên nghe ngóng bí mật tu luyện của y, nếu vì thế mà khiến y phản cảm thậm chí có địch ý, không được thánh địa chọn thì đã đành, vạn nhất được tuyển thì Thương gia đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ.” Lời lẽ của tử bào lão giả khá e dè với “thánh địa”, dáng vẻ mỗi lúc một cung kính.
“Hai ngày sau sẽ do lão tam đi gặp Diệp Phong.”
Gã cần một người quản lý để chia sẻ công việc. Ai thích hợp đây?
Diệp gia tộc trưởng Diệp Thừa Thiên? Ông ta là nhân tuyển không tệ nhưng tạm thời không tiện xuất hiện. Vạn nhất bị Lục Lâm bang phát hiện thì hỏng bét.
Lý Ngọc! Y quản lý rất quy củ, lại có mối hận diệt tộc với Lục Lâm bang, nhân cách của y cũng đáng tin, chỉ còn thiếu một chút rèn luyện và hỏa hậu. Bất quá mượn cơ hội này khảo nghiệm y cũng là lựa chọn không tệ.
Gã đã có quyết định nhưng việc trước mắt là cần thu gom nhiều tiền. Một thế lực muốn phát triển nhanh thì thực lực kinh tế và chiến đấu đều không thể thiếu. Cách đề cao thực lực chiến đấu thì gã đã có kế hoạch sơ qua, còn về kinh tế?
Cả một ngày, gã gần như quên tu luyện, nằm trên giường nghẫm nghĩ.
Lúc nhìn đến lọ sứ đựng vạn niên linh ngọc dịch, đột nhiên gã nảy ra một chủ ý bạo gan.
Chi bằng gã … bán vạn niên linh ngọc dịch!
Không thể mang nguyên dịch ra bán bởi quá bắt mắt, vạn nhất khiến các cường giả đỉnh cao quá lợi hại chú ý thì chút thuật dịch dung của gã sao giấu được mắt các võ tôn trở lên.
Từ cảnh giới võ tôn trở đi có thể nhận ra đặc tính linh hồn của mỗi người, dung mạo của gã cải biến thế nào thì cũng vô tác dụng.
“Nếu bán một giọt nồng độ một phần mười và mười giọt nồng độ một phần trăm chắc gần đủ tiền để kiến lập thế lực.” Gã co ngón tay tính toán.
Linh dịch nồng độ một phần mười có giá ít nhất là mười vạn tinh tệ, mười giọt một phần trăm cũng có giá tương đương. Bảo bối này vốn là vô giá, đem đấu giá thì càng thu được nhiều hơn. Hơn hai mươi vạn tinh tệ, nếu đem ra mua võ kỹ và công pháp chắc đủ vài môn lục phẩm.
Lòng gã linh hoạt hẳn, trong nguyên trạc còn một tấm quý tân trữ tinh tạp của Thương gia cho.
oOo
Tứ Hải thành là đo thị mậu dịch của vùng trung tâm Vân Châu, tên có nghĩa là nơi tụ tập người từ bốn biển, phồn vinh xương thịnh.
Tứ Hải thành nằm giáp ranh với tứ đại thế lực, không do thế lực nào quản hạt mà là trung tâm thương nghiệp do Vân Châu Thương gia lập ra. Dù tứ đại thế lực hoặc bất kỳ thế lực hay cá nhân nào đều có thể tự do giao dịch ở đây. Đương nhiên, trong Tứ Hải thành có nhiều nhất là tiệm buôn và trường sở của Thương gia.
Trong thành không cho phép ai đả đấu riêng. Thương gia quanh năm cắt cử một võ tông và một võ tôn trấn thủ, nếu có người dám động võ ở đây, khẳng định sẽ chết rất khó coi, dù thủ lĩnh tứ đại thế lực có đến cũng phải quy quy củ củ giao dịch.
Ở đây, Thương gia chỉ duy trì trật tự giao dịch, những việc khác họ không quản đến.
Trong thành, gã đổi sang gương mặt già hơn đôi chút, chừng hơn hai mươi tuổi, y phục đắt tiền hơn, giống một thiếu gia nhà giàu. Lúc đi đường, một vài chủ hàng nhỏ để ý đến gã hơn, thậm chí lên tiếng mời mọc.
Gã nghe ngóng tình hình trong thành trước rồi mua một tấm địa đồ, theo chỉ dần đến một dãy lầu xa hoa cao sáu tầng.
Dãy lầu các này treo tấm biển Vạn Bảo trai ngoài cửa, chữ nào cũng cứng cỏi hữu lực như long phi phượng vũ khiến quan khách hơi chấn động.
Gã vừa bước vào, một nữ tử đầy đặn, khá xinh đẹp, ăn vận trang phục tiếp đãi bước tới, cung kính cúi người cất tiếng trong như chuông bạc hỏi: “Hoan nghênh công tử đến Vạn Bảo trai mua vật phẩm. Xin hỏi tiểu nữ có thể giúp gì cho công tử?”
Thái độ phục vụ khá nhiệt tình, gã thầm khen nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Các vị có bán huyền ngọc linh dịch không?”
Nữ tử tỏ vẻ hơi thất vọng, nàng ta thấy gã khí chất bất tục, ăn vận quý phái thì cho rằng đến mua bảo vật gì đó. Huyền ngọc linh dịch, chỉ vài tinh tệ một giọt, xem ra không kiếm được lợi lộc gì từ gã rồi.
Tuy thất vọng nhưng nàng ta không để lộ, vẫn lễ mạo đáp: “Bản điếm lấy tên là Vạn Bảo trai, vật tầm thường như huyền ngọc linh dịch tất nhiên có bán?”
“Nếu mỗ muốn mua số lượng nhiều thì sao?” Diệp Phong mỉm cười hỏi tiếp. Gã đã nghe ngóng được Vạn Bảo trai là tiệm lớn nhất trong thành, hậu đài chính thị Thương gia.
Gã còn mấy trăm tinh tệ cộng thêm Thương gia quý tân tạp khả dĩ thấu chi năm trăm tinh tệ chắc cũng đủ mua huyền ngọc linh dịch. Mua một lần đủ hết là tốt nhất, bằng không bị người ta chú ý thì khi gã bán vạn niên linh ngọc dịch, e rằng sẽ bị hoài nghi. Thứ trong tay gã quá quý giá, buộc phải cẩn thận.
“Số lượng lớn? Cụ thể các hạ cần bao nhiêu?” Mắt nữ tử sáng lên, nếu đối phương mua mười hoặc hai mươi giọt thì là món giao dịch không nhỏ.
“Cho tại hạ biết trước là Vạn Bảo trai các vị có thể bán được bao nhiêu?” Gã không đáp mà hỏi ngược.
“Nếu các hạ cần ngay, bản điếm có thể cung ứng khoảng trăm giọt, nếu đợi thêm một ngày Vạn Bảo trai chí ít cũng có đủ năm trăm giọt.”
“Còn giá cả thế nào?” Gã nheo mắt gật đầu.
“Người đến mua huyền ngọc linh dịch đều với số lượng ít, giá mười tinh tệ một giọt. Nếu công tử mua quá một trăm giọt thì chủ quản đại nhân của chúng tôi có thể chấp nhận giá ưu đãi.” Nữ tử vui vẻ, xem ra thanh niên này là khách sộp.
“À… tại hạ muốn mua một trăm giọt, tinh tệ có trong tay có thể còn thiếu một chút, không hiểu các vị có mua nguyên đơn chăng?” Diệp Phong tính toán một lúc, dù đối phương giảm giá thì tinh tệ của gã cũng không đủ, đành phải đem bán nguyên đơn thuộc tính thủy, hỏa.
“Chỉ cần vật để tu luyện, Vạn Bảo trai đều đồng ý mua. Nhưng nếu là hàng phẩm chất kém thì giá thấp hơn thị trường một chút.”
“Thất phẩm nguyên đơn, số lượng trên mười viên, được coi là phẩm cấp gì?” Gã không hiểu tiêu chuẩn đánh giá phẩm cấp mà nữ tử nói, chắc là do Thương gia chế định.
Mắt nữ tử ánh lên nét vui sướng: “Thất phẩm nguyên đơn là hàng chất lượng, tin rằng chủ quản đại nhân sẽ trả giá hợp lý cho các hạ.”
“Vậy bàn chuyện đó trước.” Diệp Phong miết tấm quý tân tạp trong túi, Thương Ẩn từng nói tấm tạp này có thể hưởng thụ ưu đãi nhất định ở tiệm của Thương gia nhưng đây là lần đầu tiên gã sử dụng.
"Công tử, mời!"
Phía trong Vạn Bảo trai cổ hương cổ sắc, thoang thoảng mùi hương thấm vào lòng người. Một trung niên ngồi trên ghế mềm thấu Diệp Phong được nữ tử` dẫn vào thì lập tức nở nụ cười nghề nghiệp.
Gã kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ là bình dân thôi mà, nhưng rồi hiểu ngay, Vạn Bảo trai chỉ là chốn làm ăn, năng lực giao dịch đàm phán không liên can gì đến thực lực của võ giả. Hơn nữa Tứ Hải thành cấm chỉ võ đấu, đây lại là địa bàn của Thương gia, ai dám gây sự?
Nữ tử đến bên trung niên thì thầm mấy câu rồi mỉm cười lui ra.
“Công tử, một trăm giọt huyền ngọc linh dịch, trong thành chỉ có Vạn Bảo trai cung cấp được. Công tử tìm đúng chỗ rồi, không hiểu công tử cần nhiều linh dịch như thế để làm gì?” Trung niên mỉm cười với vẻ tự hào, thái độ của y dành cho Diệp Phong chỉ lễ mạo chứ không kính sợ.
“Sao hả? Đến Vạn Bảo trai mua hàng còn phải giải thích dụng ý nữa sao?” Gã bất mãn hừ lạnh.
“Công tử hiểu lầm rồi.” Trung niên vội giải thích: “Huyền ngọc linh dịch có nhiều tác dụng, có những công hiệu có thể dùng thứ khác thay thế. Nghe nói hiện thời công tử không có quá nhiều tiền, nếu công tử không ngại cho biết dụng ý thì có khi tại hạ sẽ tìm ra biện pháp giúp công tử đạt mục đích mà tốn ít tiền hơn.”
“Vạn Bảo trai thường phục vụ miễn phí như thế với những khách hộ tiềm năng.”
Sắc mặt Diệp Phong hơi giãn ra, hiểu đại khí ý của trung niên, vật phẩm tu luyện ở đại lục có đến mấy vạn chủng loại, hiệu quả và cách sử dụng lại càng không kể xiết, thiên kỳ bách quái. Nếu đạt thành mục đích nhất định, không nhất thiết chỉ dựa vào một loại, Vạn Bảo trai không chỉ bán hàng mà còn đưa ra phương án lựa chọn thay thế cho những khách hộ trọng yếu để họ tiết kiệm tiền.
Nếu cho rằng như thế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Vạn Bảo trai thì thật sai lầm. Hàng giá thấp chưa chắc lợi nhuận cũng vậy. Hơn nữa miễn phí phục vụ như vậy càng tăng niềm tin của khách với Vạn Bảo trai, cơ hội giao dịch đến với họ cũng nhiều hơn. Sau cùng, cách phục vụ này chỉ dành cho đại khách hộ có thực lực, còn khách bình thường không được hưởng.
“Bất tất, mỗ chỉ cần huyền ngọc linh dịch. Số tiền còn thiếu thì mỗ bán thất phẩm nguyên đơn chắc cũng đủ.” Gã bình thản đáp: “Chủ quản đại nhân ra giá đi.”
“Huyền ngọc linh dịch không phải vật hiếm có, chỗ nào cũng bán, lợi nhuận không cao. Công tử mua sỉ, thôi thì trừ đi số lẻ… một ngàn tinh tệ, được chứ?” Trung niên thập phần lão luyện trầm tư một chốc rồi hỏi.
“Cộng thêm tấm Thương gia quý tân tạp thì sao? Có ưu đãi một chút không?” Diệp Phong lấy tấm tạp phiến màu vàng tía ra, mỉm cười hỏi.
"Thất thái tử kim tạp?" Trung niên biến sắc, ánh mắt nhìn gã trở nên cung kính, nhân vật có tấm tạp này đều là cường giả được Thương gia coi trọng. Tất phải lấy lễ đối đãi.
“Tấm quý tân tạp này thuộc về chính công tử?” Trung niên nhân khiêm cung hỏi.
"Đương nhiên!" Diệp Phong nhướng mày hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Chính chủ tấm tạp và người khác sử dụng được hưởng thụ đãi ngộ khác nhau.” Trung niên nhân đáp thận trọng: “Theo quy định, bọn tại hạ phải xác định thân phận của công tử.”
Gã hơi ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không sao.”
Trung niên đưa tâm tử kim tạp vào khí cụ kiểm nghiệm, Diệp Phong khẽ điểm ngón tay truyền vào chút tinh thần lực chứa linh hồn tiêu ký, tử kim tạp lập tức phát ra lưu quang lấp lánh.
Đồng thời dụng cụ kiểm nghiệm hiện lên một dãy số hiệu dài.
Đó là… mắt trung niên ánh lên vẻ khác lạ. Số hiệu này không phải là mục tiêu bề trên đang tìm sao? Công lao to lớn này xem ra thuộc về y. Y mừng thầm, nhưng không tỏ vẻ gì, lấy tử kim tạp ra đưa cho Diệp Phong.
“Người cầm Thất thái tử kim tạp được hưởng ưu đãi hai thành vô điều kiện.” Trung niên nhân khách khí: “Các hạ chỉ cần trả tám trăm tinh tệ là được.”
“À… nghe nói tấm tạp này có thể thấu chi 500 tinh tệ đúng không?” Gã hỏi với vẻ không chắc chắn, dù gì cũng mới sử dụng lần đầu.
“Tấm quý tân tạp của các hạ có thể thấu chi vô điều kiện 2000 tinh tệ.” Trung niên mỉm cười đáp.
Thất thái tử kim tạp, mức thấu chi ít nhất là 500 tinh tệ, người được bề trên trọng thị như thế, nâng thêm mức thấu chi có là gì đâu. Nhưng gã còn trẻ thế này, có điểm gì cho bề trên coi trọng thế nhỉ? Trung niên lấy làm lạ, nhưng hiểu rằng việc đó không phải một điếm chủ như mình được biết.
“2000!” Diệp Phong ngẩn người, không cho rằng lúc Thương Ẩn bảo gã nhấm số, nhất định là có gì đó. Nhưng có thêm tinh tệ để sử dụng, gã không việc gì phải khách khí.
“Vậy thì mỗ cần thêm một trăm giọt huyền ngọc linh dịch.” Gã nói: “Các vị tạm thời chưa có cũng không sao, mỗ còn ở lại Tứ Hải thành mấy ngày, sẽ đến lấy sau. Hôm nay cứ đưa cho mỗ một trăm giọt.”
“Không vấn đề gì, không hiểu bọn tại sẽ sẽ làm cách nào thông tri cho công tử đến lấy linh dịch?” Trung niên mừng thầm, vốn định hỏi dò hành tung của gã. Giờ gã bảo sẽ đến Vạn Bảo trai lần nữa thì tất cả đều ổn thỏa.
“Cho thời gian đi, đại khái mấy ngày là gom đủ linh dịch?”
“Chậm nhất là hai ngày nữa.”
“Hai ngày nữa mỗ lại tới. À… tiền nợ cứ ghi trong quý tân tạp đi.” Gã thở phào, mua được huyền ngọc linh dịch dễ hơn nhiều gã tưởng.
“Tổng cộng 1500 tinh tệ, công tử có thấy vấn đề gì không?” Giá này hiển nhiên đã được trung niên giảm đi, Diệp Phong tất nhiên gật đầu.
Lúc gã đem huyền ngọc linh dịch đi khỏi Vạn Bảo trai, trung niên gọi người hầu đến dặn dò mấy câu, người hầu vội đi theo cửa sau đến một nơi khá cổ kính ở trung tâm Tứ Hải thành.
“À, mục tiêu chúng ta cần tìm sau cùng cũng hiện thân.” Trong nhà, ba lão giả khá lớn tuổi nghe xong liền tỏ vẻ hứng thú.
“Đúng vậy, nhưng người này không phải mười bảy tuổi, dáng vẻ như hai ba, hai tư.” Người hầu có phần khẩn trương, ba lão giả này đều cười ha hả nhưng họ là cường giả cấp võ tông, phụ trách bảo vệ trật tự giao dịch trong thành.
“Bọn ta biết rồi, ngươi lui trước đi.” Một lão giả phất tay, người hầu vội vàng rời khỏi đại sảnh đầy nặng nề.
“Các vị thấy thế nào?” Lão giả cười hỏi.
“Đúng là thất thái tử kim tạp thì chắc là y. Thương Ẩn đã nói rằng Diệp Phong có bán một loại đơn dược dịch dung hoàn mỹ cơ mà. Đổi diện mạo với y có thành vấn đề gì đâu.” Một lão giả mặc áo bào tím gõ ngón tay xuống bàn, bình thản nói.
“Khi đó Thương Ân coi trọng y vì vị sư phụ thần bí sau lưng nên mới tặng thất thái tử kim tạp. Không ngờ chỉ nửa năm ngắn ngủi mà do lại thực hiện được những việc cả lão phu cũng kinh ngạc.” Một hồng bào lão giả mắt lóe tinh mang, khí thế uy võ bất phàm.
“Cao giai võ sư của Lục Lâm bang tử chết trong tay y không dưới ba người, theo tin tức thì lần nào y cũng thực hiện một mình. Mọi chứng cớ cho thấy y chỉ có thực lực võ sĩ, thật khiến người ta không hiểu được.” Lão giả lên tiếng đầu tiên cảm khái.
“Bất quá cả Thương gia chúng ta còn không nắm bắt hành tung của y. Nửa năm nay, y cơ hồ tan biến, không hề phát sinh xung đột với Lục Lâm bang, còn Diệp gia cũng đột nhiên biến mất khỏi Ngọa Lăng thành. Ai ngờ hôm nay y lại xuất hiện tại Tứ Hải thành...”
“Y mua nhiều huyền ngọc linh dịch như vậy là có mục đích nào chăng? Chuẩn bị đối phó Lục Lâm bang cũng nên.”
“Người Diệp gia ở đâu, định làm gì thì bọn ta không cần quan tâm.” Tử bào lão giả phất tay trầm giọng: “Mục đích của chúng ta, thứ nhất là xác định hành tung và thân phận của y để tiện quan sát. Thứ hai là thực lực hiện thời của y.”
“Việc đó đơn giản, một trong ba chúng ta tùy tiện xuất thủ là biết được nông sâu của y ngay. Còn hành tung và thân phận y thì… bám theo là biết, lẽ nào y cắt đuôi được cả võ tông?”
“Chủ ý không tệ. Ta nghĩ Diệp Phong có thể liên tục tru sát cao giai võ sư không phải do may mắn. Nếu thực lực của y tăng nhanh như vậy thì chúng ta báo danh của y với thanh địa. Một khi y được chọn, không chỉ y có cơ hội thành hoàng nhập thánh mà phần thưởng cho Thương gia chúng ta cũng rất hậu.”
“Ta vẫn thấy Diệp Phong này có gì đó bí ẩn. Nếu y tu luyện từ bé, thiên phú dị bẩm rồi mười bảy tuổi đạt tới thực lực cao giai võ sư đã đành. Nhưng mới chỉ một năm… Các ngươi có cho rằng có ai chỉ trong một năm tăng liền ba cảnh giới, từ bình dân đến võ sư không?” Lão giả lên tiếng đầu tiên nghiêm mặt nói.
“Chúng ta tạm thời không cần để ý đến nguyên nhân sâu xa. Tiêu chuẩn tuyển người của thánh địa không phải thứ chúng ta biết. Chỉ cần thực lực của đạt đến yêu cầu, chiếm được một vé cho Thương gia chúng ta là đủ.”
“Tốt nhất chúng ta không nên nghe ngóng bí mật tu luyện của y, nếu vì thế mà khiến y phản cảm thậm chí có địch ý, không được thánh địa chọn thì đã đành, vạn nhất được tuyển thì Thương gia đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ.” Lời lẽ của tử bào lão giả khá e dè với “thánh địa”, dáng vẻ mỗi lúc một cung kính.
“Hai ngày sau sẽ do lão tam đi gặp Diệp Phong.”
/672
|