“Yến Sơn, sao huynh lại giúp Vương Bá áp bức nữ nhi, không thấy quá đáng sao?” Một mỹ phụ chừng hơn bốn mươi nhìn trung niên tráng hán với vẻ oán giận.
“Ta cũng bị bức bách, vì tương lai của nó nên mới như thế.” Trung niên hán tử cười khổ.
“Có gì mà bức với bách, Vương Bá hiện chưa phải là bang chủ, dù sau này hắn làm bang chủ thì lẽ nào lại dựa thế bắt nạt người? Dù gì huynh cũng là cốt cán trong bang, hắn mà làm thế, không sợ các huynh đệ lạnh lòng hả?” Mỹ phụ không phục.
“Muội biết gì hả? Bang chủ đã lập Vương Bá làm người kế thừa, chắc chắc sẽ cho hắn cơ hội bồi dưỡng thế lực. Không thấy Hắc Hùng, Lão Cẩu giờ thế nào sao? Trước đây chúng có dám lớn tiếng trước mặt ta không?” Yến Sơn trừng mắt nhìn vợ: “Dù ta không quan tâm dến địa vị trong bang nhưng cũng phải lo cho con trai chúng ta, còn Yến Ny nữa chứ?”
“Huynh dâng Yến Ny cho một tên lãng tử là lo cho con gái? Tên khốn Vương Bá đó mấy lần đến nhà ta, ánh mắt nhìn muội đều đắm đuối, Yến Ny theo hắn thì yên lành được sao?”
“Vậy muội muốn ta làm gì? Liều chết với Vương gia sao?” Yến Sơn gắt lên: “Võ trưởng lão vì đắc tội với Vương Bá, hiện tại bị miễn chức, bang chủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu ta bị bọn Hắc Hùng gạt ra rìa thì làm cách nào bảo vệ được muội mà con gái?”
“Nếu không vì ta còn một chút địa vị, muội tưởng Vương Bá sẽ khách khí như vậy với con gái chúng ta sao? Nếu ta phải liều cái mạng già mà đổi được bình an cho con gái thì ta chấp nhận. Nếu ta gục ngã, Yến Ny sẽ trở thành đồ chơi của hắn. Nhận mối hôn sự này, Vương Bá là nữ tế của ta, cộng thêm danh vọng và địa vị của ta trong bang, ít nhất hắn cũng không để Yến Ny thiệt thòi quá.”
“Không còn cách giải quyết nào khác hả?” Mỹ phụ âu sầu rơi lệ.
“Còn cách gì? Hắc Hùng và Lão Cẩu đang hung hăng, Vương Bá cầu thân không chỉ vì say mê sắc đẹp của Yến Ny mà muốn lung lạc ta. Nếu ta không tỏ rõ thái độ, tiếp đây hắn sẽ đối phó ta. Lão bang chủ đang bồi dưỡng hắn, mấy lão huynh đệ bọn ta trở thành vật hy sinh.” Tráng hán thở dài lắc đầu.
“Vậy chúng ta dẫn nhi tử và nữ nhi ly khai Mộ Quang thành. Nữ nhi hiện tại thực lực không tệ, Vân Châu thế nào cũng có chỗ cho chúng ta dừng chân.” Mắt mỹ phụ chợt sáng lên.
“Đừng ngốc nữa. Vương Bá ngồi lên được vị trí người kế thừa vì hắn có chỗ dựa ở Lục Lâm bang. Chúng ta chạy thì đến được đâu? Quanh Mộ Quang thành đều là địa bàn của Lục Lâm bang, nếu bị bắt về thì sẽ bị xử trí tội phản bang. E rằng không chỉ con gái, mà cả muội… cũng không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”
“Đúng rồi, Yến Ny nói là có quen một thanh niên trong thế gia, huynh thấy… có thể khiến Vương Bá bỏ qua không?” Mỹ phụ mở to cặp mắt hy vọng.
“Nếu là con cháu đích hệ của mấy thế gia có thế lực ở Vân Châu tất khiến Vương Bá bỏ cuộc. Nhưng những nhân vật như thế còn đến Võ Dung học viện tu luyện làm gì, sao lại quen với Yến Ny? Còn con cháu mấy tiểu gia tộc thì Vương Bá có coi ra gì?”
“Hà huống hắn đã thành nhị giai võ sư, một tiểu tử mới tốt nghiệp học viện đối phó được sao? Đồ Lang bang dựa vào Lục Lâm bang nên có chút thanh danh tại Vân Châu. Thế lực bình thường đời nào chịu vì Yến Ny mà xung đột với Vương Bá. Dù tiểu tử ngốc mà con gái chúng ta quen chịu thì thế lực sau lưng y cũng không đời nào.” Yến Sơn thở dài: “Nha đầu ngốc, đừng liên lụy đến người ta.”
oOo
“Cha, con về rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng Yến Ny, Yến Sơn đứng dậy mở cửa, ngẩn người khi thấy thiếu niên đi cạnh con gái.
Ông ta cho rằng con gái đưa về không phải học viên tốt nghiệp năm nay thì cũng là đồng học ở lớp tốt nghiệp, thiếu niên này còn chưa đầy hai mươi, e rằng thực lực trung giai võ sĩ còn chưa đạt tới, đấu với Vương Bá có khác gì tự sát?
Lẽ nào sau lưng gã có bối cảnh phi thường thâm hậu?
Mang theo nỗi hồ nghi, Yến Sơn mời gã vào nhà.
“Cậu… tu luyện mấy năm ở Võ Dung học viện?” Ông ta cẩn thận hỏi.
“Sắp một năm rồi.” Diệp Phong cười đáp.
"..." Yến Sơn câm lặng, những lời đã nghĩ sẵn mà nhất thời không nói ra được.
“Cha, Mộc Phong rất mạnh, vừa nhập học là một năm thăng liền hai cấp.” Yến Ny đỏ mặt, thập phần khả ái. Trên đường, gã đảm bảo sẽ giúp cô giải quyết phiền hà nên cô khá yên tâm
“Hai cấp?” Yến Sơn cười khổ, bất quá chỉ là võ sĩ thôi mà, nếu hậu đài của gã không bằng Đồ Lang bang hoặc địa vị của gã ở đó không cao, muốn tranh với Vương Bá… là không thể.
“Yến bá bá, Đồ Lang bang thực lực thế nào?” Gã vốn không coi Vương Bá ra gì, mà chỉ quan tâm đến địa bàn Mộ Quang thành.
Đúng, đoạt một thành thị thuộc về Lục Lâm bang sẽ khiến chúng quay cuồng. Trên đường gã đã nghĩ ra một kế hoạch, cần Tụ Nghĩa xã thực hiện.
Yến Sơn mắt lóe lên kinh ngạc, thiếu niên này chưa nhiều tuổi nhưng hành sự cực kỳ trầm ổn, biết nghe ngóng thực hư của địch… Cùng tốt, cứ khuyên nhủ để y biết khó mà lui, không thể vì con gái gây họa mà liên lụy đến y.
“Bang chủ bản bang là lục giai võ sư, còn bốn vị trưởng lão, thực lực khoảng tứ giai - ngũ giai. Trước mắt tuy không có mặt một vị nhưng không ảnh hưởng đến thực lực bang phái. Võ sư cấp thấp như lão phu có mười một người, lão phu không hẳn thực lực cao cường nhưng vì theo lão bang chủ lâu năm nên cũng có đôi chút địa vị. Đồ Lang bang tổng nhân số hơn nghìn, tuyệt đại đa số có thực lực võ sĩ, tại Vân Châu, trừ tứ đại thế lực thì bản bang nằm trong mười bang phái mạnh nhất.”
“Không tệ, thực lực này ở Vân Châu đích xác xếp loại hàng đầu.” Gã gật đầu, thực lực đó mạnh hơn Lục Trúc bang nhiều lần.
“Không biết công tử thuộc thế lực nào ở Vân Châu?” Nghe khẩu khí của gã bình thản, Yến Sơn lấy làm lạ lùng. Lẽ nào gã có lai lịch hơn người, bằng không nghe thấy thực lực của Đồ Lang bang lai không đổi sắc?
“Gia tộc của tiểu điệt vô danh tiểu tốt, nói ra Yến bá bá chắc cũng không tin.” Diệp Phong mỉm cười. Tiểu tốt đích xác là tiểu tốt, còn vô danh thì chưa hẳn. Thanh danh Diệp gia đã lan khắp Vân Châu, ai cũng biết tiểu gia tộc này đã giết con trai Tô Chiến Thiên, đến giờ hắn vẫn chưa bắt được hung thủ.
“Vậy sao công tử còn đồng ý với tiểu nữ nhúng vào vũng nước đục này?” Yến Sơn lạnh hẳn sắc mặt, hóa ra thiếu niên này chỉ loại tham luyến mỹ sắc nữ nhi.
“Tiểu điệt thấy bá bá không phải người bán con gái đổi lấy địa vị trong bang, vì sao lại gả Yến Ny cho tên khốn Vương Bá đó?” Diệp Phong không đáp mà hỏi ngược, thân thể phát ra uy bức khiến Yến Sơn kinh ngạc.
Yến Ny luôn oán phụ thân nhưng Diệp Phong nhận ra ông ta không phải loại người đó nên muốn hiểu rõ duyên do. Nếu có thể, chính Yến Sơn sẽ là trợ thủ đắc lực cho lần chiếm Mộ Quang thành này.
Yến Sơn hiểu ra thiếu niên này không hề tầm thường, thở dài nói lại những gì đã bàn với thê tử. Yến Ny sững sờ nhìn phụ thân, hóa ra sự tình không đơn giản như cô tưởng tượng, cô không ngờ việc của mình còn liên quan đến nội bộ Đồ Lang bang và an nguy của gia đình. Nhất thời, lòng cô rối như tơ vò, việc về Vương Bá e rằng không phải Diệp Phong cứ đánh bại hắn là xong.
Thân sự của cô và Vương Bá thật ra là thể hiện thái độ của phụ thân, nếu không thành thì ông sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Vương Bá. Hắn không đời nào chấp nhận cho một nguyên lão có tiếng trong bang đứng ở phía đối lập.
“Việc này không phải các hạ cứ chiến thắng Vương Bá là giải quyết xong xuôi… Các hạ dù có thực lực cũng khó lòng chống lại cả Đồ Lang bang. Nên việc của tiểu nữ, các hạ không nên nhúng vào, tránh bị liên lụy.” Yến Sơn có cảm giác lạ lùng rằng Vương Bá không phải đối thủ của thiếu niên này, các giác đó tuy hoang đường nhưng thật sự tồn tại.
Dù vậy ông ta cũng không đánh giá cao gã, đánh bại Vương Bá còn Đồ Lang bang, tiếp đó còn Lục Lâm bang. Một thiếu niên, dù lợi hại thì đã làm sao?
“Tiểu điệt không đồng ý với bá bá.” Diệp Phong xua tay: “Bá bá nói là vì an toàn của Yến Ny thì mất mạng cũng không tiếc. Tiểu điệt tin rằng bá mẫu cũng thế. Còn Yến Ny thà chết cũng không chịu theo Vương Bá.”
“Cả nhà các vị không sợ chết thì vì sao lại sợ đối diện với một tên Vương Bá?” Gã cười lạnh: “Bị bắt nạt thì nên dốc sức phản kháng, thất bại thì chết là cùng, đã không sợ chết sao không liều một phen? Phản kháng, vị tất đã thất bại, còn mất đi đấu chí, dù chịu nhịn thì chưa chắc đối phương đã thương hại mình.”
“Chắc bá bá có biết việc của Ngọa Lăng Diệp gia. Một gia tộc nhỏ bé ở nơi hoang vu lại dám chống đối với Lục Lâm bang danh lừng Vân Châu, lại đạt được nhiều thành quả khó tin khiến chúng đau đầu, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Nếu theo cách nghĩ của bá bá thì có phải Ngọa Lăng Diệp gia nên xuôi tay, mặc cho Lục Lâm bang đồ sát?”
“Không thử thì vĩnh viễn không biết kết quả cuối cùng. Bá bá cũng nói mình là nguyên lão có địa vị khá cao trong bang, nếu đứng lên thì có bao nhiêu huynh đệ đi theo? Những trưởng lão và đầu mục bất mãn Vương Bá có bao nhiêu người theo bá bá? Bá bá đã nghĩ tới chưa? Một khi bá bá liều mạng dàn trận, Vương Bá thật sự dám chính diện giao phong chăng? Hắn đúng là người kế thừa nhưng còn chưa là bang chủ. Người kế thừa không nhất định sẽ ngồi lên ghế bang chủ.” Diệp Phong gõ ngón tay xuống bàn, từng lời như giáng mạnh vào lòng Yến Sơn.
Nghe Diệp Phong nói xong, Yến Sơn trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đầy phức tạp, sau cùng mới ánh lên tinh quang.
“Lão phu đúng là lão hồ đồ. Mấy năm nay thực lực của lão phu không tiến bộ nên có lòng muốn thoái thác, chỉ biết lùi bước trước việc bọn Vương Bá lấn tới. Mà không biết rằng danh vọng và địa vị của lão phu cũng là nhân tố khiến chúng e dè. Lão bang chủ còn có nhị công tử và tam công tử, họ đều muốn thay thế Vương Bá! Địa vị của Vương Bá không như lão phu tưởng tượng. Nếu lão phu cứng rắn, vị tất hắn dám làm gì.”
“Hừ, chọc tức lão phu thì lão phu kéo huynh đệ đứng về phía tam công tử. Sự tình ồn ã thì lão phu không tin lão bang chủ làm thinh. Bản bang mà chia rẽ, tổn thất lớn nhất không phải Yến Sơn ta. Con gái ta không phải thứ cho Vương Bá chà đạp.”
“Cha!” Yến Ny mừng đến phát khóc, nhào vào lòng cha.
“Nha đầu ngốc, trước đây là cha không đúng, suýt nữa đẩy con xuống vực lửa.” Yến Sơn yêu thương xoa đầu con gái, ngẩng lên cảm tạ Diệp Phong: “Tiểu huynh đệ, Yến mỗ hôm nay đã được thụ giáo.”
“Chốc nữa không cần tiểu huynh đệ ra mặt, lão phu sẽ cự tuyệt Vương Bá! Đồ Lang bang không phải nơi mình hắn một tay che trời.” Yến Sơn toát lên mấy phần uy thế.
“Kỳ thật, làm găng chỉ là hạ sách khi bất đắc dĩ. Theo những gì bá bá nói ban nãy thì nên lợi dụng nhị công tử và tam công tử để dằn mặt hắn. Nếu hắn là người thông minh sẽ không bức ép bá bá…” Diệp Phong cười ranh mãnh: “Bá bá cho rằng nếu tìm người thay thế Vương Bá, nhị công tử và tam công tử thì ai thích hợp hơn?”
“Nhị công tử hiểu đại cục, lại thông minh, tính cách nhân hậu, rất được huynh đệ trong bang ủng hộ nhưng thực lực không đạt, ba mươi tuổi chỉ là ngũ giai võ sĩ, khó lòng phục chúng. Tam công tử có dã tâm, tính cách độc ác, tàn bạo, bất quá rất nghĩa khí với người cùng phe, thực lực cũng không tệ, hai mươi bảy tuổi, thất giai võ sĩ, nếu có thể đột phá võ sư, đích xác là kình địch của Vương Bá.”
Yến Sơn đột nhiên liếc gã, mục quang tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ý công tử là cần lão phu…”
“Ha ha, đúng là cách giải trừ nguy cơ vĩnh viễn.” Diệp Phong bật cười: “Chỉ cần Vương Bá mất tư cách kế thừa bang chủ thì còn uy hiếp được bá bá nữa sao?”
“Vương Bá được lão bang chủ tự tay chỉ định làm người kế thừa, muốn ông ta đổi ý thì lão phu không đủ ảnh hưởng.”
“Tiểu điệt chỉ tùy tiện nói thế, có khi sau này sẽ có thay đổi đặc biệt cũng nên…” Diệp Phong cười cao thâm mạc trắc khiến Yến Sơn chột dạ, thiếu niên này không hề đơn giản.
“Yến đường chủ, nghe nói Yến Ny về, tiểu điệt đến bái kiến.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói trẻ tuổi.
“Vương Bá đế rồi.” Mắt Yến Ny ánh lên hoảng loạn.
“Lão phu đuổi hắn đi.” Yến Sơn sầm mặt đứng dậy.
“Thôi, loại tôm tép này cứ để tiểu điệt. Đó là việc tiểu điệt đồng ý với Yến Ny.” Diệp Phong chặn ông ta lại, thì thầm mấy câu rồi uể oải đi ra.
Ngoài cửa, một nam tẻ trẻ tuổi khá tuấn tú đang đứng, sau lưng là ba đại hán cường tráng, diện mạo hung ác, thoạt nhìn cực độ ngông cuồng. Nam tử vốn cười tươi, thấy Diệp Phong đi ra thì sầm mặt xuống.
“Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Yến Ny?” Vương Bá phủ đầu, hắn được thủ hạ cho biết Yến Ny đưa một thiếu niên về.
“Ta và Yến Ny quan hệ thế nào thì liên quan gì đến ngươi. Bất quá ta chi ngươi biết một chuyện là ngươi và Yến Ny không còn quan hệ gì.” Diệp Phong câu nào cũng lôi “quan hệ” ra khiến Vương Bá ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại được.
“Lớn mật, ngươi biết ta là ai không mà dám vô lễ như vậy? Mau báo danh bằng không đừng trách ta không khách khí.” Vương Bá không ngốc, biết rằng trước khi xuất thủ nên dò xem đối phương có khó chơi không. Tuy hắn không tin một học viên Võ Dung học viện có gì lợi hại nhưng vẫn nên thực thi mấy bước tối cơ bản.
“Ngươi là ai, ta biết từ lâu rồi. Ta là ai thì ngươi không cần biết. Nghe nói Yến Ny và ngươi có đánh cá, chỉ cần ta giáo huấn được ngươi thì sau này ngươi không quấy nhiễu muội ấy, đúng không?” Diệp Phong vòng tay ra sau gáy, hơi nhếch môi ra vẻ khí định thần nhàn.
“Yến đường chủ đã nhận sính lễ, Yến Ny cũng đã là hôn thê của ta, lấy đâu ra cái lý một người ngoài như người nói này nói kia.” Mắt Vương Bá lạnh lại, sát cơ bừng lên. Bất quá thần thái Diệp Phong khiến hắn nghi ngại, chưa hiểu rõ hư thực của đối phương thì hắn không thể xung đọng.
“Đại công tử đã đồng ý cá cược với tiểu nữ rồi thì cứ thắng đi đã, khi đó lão phu mới thu sinh lễ của công tử.” Yến Sơn bước lên, xách toàn bộ đống sính lễ của Vương Bá ra chất ngoài nhà.
“Yến đường chủ có ý gì đây?” Một tráng hán đen đúa ở sau lưng Vương Bá nổi giận: “Ông dám không nể mặt đại công tử?”
“Hắc Hùng, ngươi có tư cách gì huênh hoang trước mặt ta. Lão tử theo lão bang chủ từ lúc ngươi chỉ là lâu la, cút ngay cho ta.” Yến Sơn nộ khí bột phát, gầm lên như sấm.
Ba tráng hán sau lưng Vương Bá đồng thời động nộ, xem ra muốn động thủ. Nhưng bị Vương Bá ngăn lại.
“Yến đường chủ, lẽ nào đường chủ thay đổi chủ ý?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Việc của Yến Ny thì để nó tự quyết. Lão phu không nhúng tay, công tử và nó cá cược thì cứ theo thế mà thực hiện. Nếu vì việc này mà đại công tử không dung được Yến mỗ thì mỗ đành mời tam công tử đến chủ trì công đạo”. Yến Sơn thập phần ‘khiêm cung’ đáp.
“Cách!” Quyền đầu của Vương Bá nắm lại, vang lên tiếng tanh tách.
Một ngày, mới qua một ngày thôi. Hôm qua ông ta còn xun xoe đảm bảo với hắn là nhất định khiến Yến Ny cam tâm lấy hắn, hai nhà kết thân. Nhưng hôm nay ông ta đã thay đổi thái độ 180 độ. Hắn sớm mong tối đợi lúc tấm thân quyến rũ của Yến Ny rên rỉ phía dưới mình, còn cả danh vọng của Yến Sơn tại Đồ Lang bang nữa, có thể giúp hắn củng cố địa vị. Những vật vốn nằm trong túi đó, vì sao đột nhiên thay đổi?
Nhất định là thiếu niên này, là y. Bằng không sự tình sao lại tình cờ đến vậy, y vừa đến là tất cả biến hóa đảo lộn. Y thật ra là ai? Đúng rồi, ban nãy Yến Sơn bảo y họ Mộc…
Cả Vân Châu, trong những thế lực hắn không chạm vào được, không có họ Mộc. Hừ, định giở trò huyền hư trước mặt thiếu gia ta sao? Một tiểu quỷ chưa tan hơi sữa dám đến đây hí lộng Vương Bá ta thì ngươi chết chắc. Không… ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.
“Tiểu tử, nên biết là đã chọc giận ta rồi đấy. Hối hận cũng không kịp nữa đâu.” Vương Bá dấy lên thanh mang nhàn nhạt, hung hãn cực độ.
“Hối hận? Bằng vào ngươi hả?” Diệp Phong khẽ cười lạnh, liếc đối phương với vẻ coi thường.
“Tốt lắm, có gan dạ. Bất quá kẻ sính cường đều phải trả giá. Cái giá chọc giận ta thì ngươi không chịu nổi đâu.” Vương Bá nắm chặt tay, mộc nguyên lực ngưng đọng bao phủ hai nắm đấm, hung quang lóe lên, thân hình cao lên, lao bổ vào Diệp Phong.
“Mười chiêu thôi, ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống cầu xin.” Thấy Yến Ny thò cái đầu xinh đẹp ra, Vương Bá thè lưỡi liếm môi đầy tham lam.
Chát, ngọn quyền giáng vào ngực gã, kình khí tản đi, dấy lên khí lưu dữ dội.
Yến Sơn cứng người, lòng kêu khổ không ngớt. Mộc Phong quá hư trương thanh thế. Ông ta vốn cho rằng gã có đôi phần bản lĩnh, ít nhất cũng đánh ngang với Vương Bá, ai ngờ chỉ một quyền đơn giản như vậy lại bị đánh trúng. Sớm biết vậy thì ông ta trực tiếp ra mặt cự tuyệt Vương Bá là được, hà tất thực hiện cá cược gì đó.
Yến Ny rúng động, thiếu niên này chắc không dễ bị đánh bại thế chứ… Gã là Diệp Phong đã giết mấy cao giai võ sư.
“Ngươi nói thế thì ta nhường ngươi mười chiêu, xem ngươi dùng cách nào buộc ta quỳ xuống cầu xin.” Kình khí phiêu tán, lời lẽ nhạt nhẽo vang lên từ chỗ Diệp Phong đứng.
Cái gì! Ai nấy đều ngẩn ra. Vương Bá chưa dốc toàn lực nhưng uy thế hùng hồn, trung giai võ sư cũng vị tất dám ngạnh tiếp. Hà huống, gã không phát ra nguyên lực hộ giáp phòng ngự. Sao có thể như thế.
Vương Bá thất thần, ngọn quyền vừa rồi như giáng vào tường thép khiến tay hắn tê dại. Thân thể đối phương thật ra đúc bằng gì?
Nhất định có gì lầm lẫn, một quyền ban nãy chưa phát huy được uy lực. Vương Bá tự an ủi.
Hắn hít sâu một hơi, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, mộc nguyên lực hùng hồn tràn ra.
“Chết đi cho ta.” Hắn nhắm chuẩn vào mặt Diệp Phong, nhưng quyền đầu giáng trúng hư ảnh trong không khí.
“Ngươi tránh đi đâu!” Vương Bá nổi giận.
Diệp Phong bật cười trào phúng: “Quyền của ngươi vừa chậm vừa nhẹ, đánh không trúng ta còn trách ai?”
Đối phương tránh chứng tỏ e dè sức mạnh của hắn. Một quyền ban nãy tất có gì đó khuất tất, chỉ là ta không biết mà thôi, ta không tin thân thể y là hơn xương đồng da sắt.
Lòng Diệp Phong thầm khinh thị. Gương mặt anh tuấn của bản thiếu gia, chả lẽ lại để ngươi tùy tiện động vào.
"Ngũ giai thân pháp võ kỹ: Quỷ ảnh bộ!" Vương Bá thay đổi tốc độ, thân hình trở nên như quỷ mị khiến người ta không nhận rõ phương hướng.
“Vù!” Bên tai Diệp Phong vang lên tiếng gió, chân phải Vương Bá giáng vào lưng gã.
"Kinh cức thứ giáp!" Một lớp dao sắc bén xuất hiện bên ngoài thân thể gã.
Ngọn cước này của Vương Bá sẽ trở thành bi kịch.
“Ta cũng bị bức bách, vì tương lai của nó nên mới như thế.” Trung niên hán tử cười khổ.
“Có gì mà bức với bách, Vương Bá hiện chưa phải là bang chủ, dù sau này hắn làm bang chủ thì lẽ nào lại dựa thế bắt nạt người? Dù gì huynh cũng là cốt cán trong bang, hắn mà làm thế, không sợ các huynh đệ lạnh lòng hả?” Mỹ phụ không phục.
“Muội biết gì hả? Bang chủ đã lập Vương Bá làm người kế thừa, chắc chắc sẽ cho hắn cơ hội bồi dưỡng thế lực. Không thấy Hắc Hùng, Lão Cẩu giờ thế nào sao? Trước đây chúng có dám lớn tiếng trước mặt ta không?” Yến Sơn trừng mắt nhìn vợ: “Dù ta không quan tâm dến địa vị trong bang nhưng cũng phải lo cho con trai chúng ta, còn Yến Ny nữa chứ?”
“Huynh dâng Yến Ny cho một tên lãng tử là lo cho con gái? Tên khốn Vương Bá đó mấy lần đến nhà ta, ánh mắt nhìn muội đều đắm đuối, Yến Ny theo hắn thì yên lành được sao?”
“Vậy muội muốn ta làm gì? Liều chết với Vương gia sao?” Yến Sơn gắt lên: “Võ trưởng lão vì đắc tội với Vương Bá, hiện tại bị miễn chức, bang chủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu ta bị bọn Hắc Hùng gạt ra rìa thì làm cách nào bảo vệ được muội mà con gái?”
“Nếu không vì ta còn một chút địa vị, muội tưởng Vương Bá sẽ khách khí như vậy với con gái chúng ta sao? Nếu ta phải liều cái mạng già mà đổi được bình an cho con gái thì ta chấp nhận. Nếu ta gục ngã, Yến Ny sẽ trở thành đồ chơi của hắn. Nhận mối hôn sự này, Vương Bá là nữ tế của ta, cộng thêm danh vọng và địa vị của ta trong bang, ít nhất hắn cũng không để Yến Ny thiệt thòi quá.”
“Không còn cách giải quyết nào khác hả?” Mỹ phụ âu sầu rơi lệ.
“Còn cách gì? Hắc Hùng và Lão Cẩu đang hung hăng, Vương Bá cầu thân không chỉ vì say mê sắc đẹp của Yến Ny mà muốn lung lạc ta. Nếu ta không tỏ rõ thái độ, tiếp đây hắn sẽ đối phó ta. Lão bang chủ đang bồi dưỡng hắn, mấy lão huynh đệ bọn ta trở thành vật hy sinh.” Tráng hán thở dài lắc đầu.
“Vậy chúng ta dẫn nhi tử và nữ nhi ly khai Mộ Quang thành. Nữ nhi hiện tại thực lực không tệ, Vân Châu thế nào cũng có chỗ cho chúng ta dừng chân.” Mắt mỹ phụ chợt sáng lên.
“Đừng ngốc nữa. Vương Bá ngồi lên được vị trí người kế thừa vì hắn có chỗ dựa ở Lục Lâm bang. Chúng ta chạy thì đến được đâu? Quanh Mộ Quang thành đều là địa bàn của Lục Lâm bang, nếu bị bắt về thì sẽ bị xử trí tội phản bang. E rằng không chỉ con gái, mà cả muội… cũng không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”
“Đúng rồi, Yến Ny nói là có quen một thanh niên trong thế gia, huynh thấy… có thể khiến Vương Bá bỏ qua không?” Mỹ phụ mở to cặp mắt hy vọng.
“Nếu là con cháu đích hệ của mấy thế gia có thế lực ở Vân Châu tất khiến Vương Bá bỏ cuộc. Nhưng những nhân vật như thế còn đến Võ Dung học viện tu luyện làm gì, sao lại quen với Yến Ny? Còn con cháu mấy tiểu gia tộc thì Vương Bá có coi ra gì?”
“Hà huống hắn đã thành nhị giai võ sư, một tiểu tử mới tốt nghiệp học viện đối phó được sao? Đồ Lang bang dựa vào Lục Lâm bang nên có chút thanh danh tại Vân Châu. Thế lực bình thường đời nào chịu vì Yến Ny mà xung đột với Vương Bá. Dù tiểu tử ngốc mà con gái chúng ta quen chịu thì thế lực sau lưng y cũng không đời nào.” Yến Sơn thở dài: “Nha đầu ngốc, đừng liên lụy đến người ta.”
oOo
“Cha, con về rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng Yến Ny, Yến Sơn đứng dậy mở cửa, ngẩn người khi thấy thiếu niên đi cạnh con gái.
Ông ta cho rằng con gái đưa về không phải học viên tốt nghiệp năm nay thì cũng là đồng học ở lớp tốt nghiệp, thiếu niên này còn chưa đầy hai mươi, e rằng thực lực trung giai võ sĩ còn chưa đạt tới, đấu với Vương Bá có khác gì tự sát?
Lẽ nào sau lưng gã có bối cảnh phi thường thâm hậu?
Mang theo nỗi hồ nghi, Yến Sơn mời gã vào nhà.
“Cậu… tu luyện mấy năm ở Võ Dung học viện?” Ông ta cẩn thận hỏi.
“Sắp một năm rồi.” Diệp Phong cười đáp.
"..." Yến Sơn câm lặng, những lời đã nghĩ sẵn mà nhất thời không nói ra được.
“Cha, Mộc Phong rất mạnh, vừa nhập học là một năm thăng liền hai cấp.” Yến Ny đỏ mặt, thập phần khả ái. Trên đường, gã đảm bảo sẽ giúp cô giải quyết phiền hà nên cô khá yên tâm
“Hai cấp?” Yến Sơn cười khổ, bất quá chỉ là võ sĩ thôi mà, nếu hậu đài của gã không bằng Đồ Lang bang hoặc địa vị của gã ở đó không cao, muốn tranh với Vương Bá… là không thể.
“Yến bá bá, Đồ Lang bang thực lực thế nào?” Gã vốn không coi Vương Bá ra gì, mà chỉ quan tâm đến địa bàn Mộ Quang thành.
Đúng, đoạt một thành thị thuộc về Lục Lâm bang sẽ khiến chúng quay cuồng. Trên đường gã đã nghĩ ra một kế hoạch, cần Tụ Nghĩa xã thực hiện.
Yến Sơn mắt lóe lên kinh ngạc, thiếu niên này chưa nhiều tuổi nhưng hành sự cực kỳ trầm ổn, biết nghe ngóng thực hư của địch… Cùng tốt, cứ khuyên nhủ để y biết khó mà lui, không thể vì con gái gây họa mà liên lụy đến y.
“Bang chủ bản bang là lục giai võ sư, còn bốn vị trưởng lão, thực lực khoảng tứ giai - ngũ giai. Trước mắt tuy không có mặt một vị nhưng không ảnh hưởng đến thực lực bang phái. Võ sư cấp thấp như lão phu có mười một người, lão phu không hẳn thực lực cao cường nhưng vì theo lão bang chủ lâu năm nên cũng có đôi chút địa vị. Đồ Lang bang tổng nhân số hơn nghìn, tuyệt đại đa số có thực lực võ sĩ, tại Vân Châu, trừ tứ đại thế lực thì bản bang nằm trong mười bang phái mạnh nhất.”
“Không tệ, thực lực này ở Vân Châu đích xác xếp loại hàng đầu.” Gã gật đầu, thực lực đó mạnh hơn Lục Trúc bang nhiều lần.
“Không biết công tử thuộc thế lực nào ở Vân Châu?” Nghe khẩu khí của gã bình thản, Yến Sơn lấy làm lạ lùng. Lẽ nào gã có lai lịch hơn người, bằng không nghe thấy thực lực của Đồ Lang bang lai không đổi sắc?
“Gia tộc của tiểu điệt vô danh tiểu tốt, nói ra Yến bá bá chắc cũng không tin.” Diệp Phong mỉm cười. Tiểu tốt đích xác là tiểu tốt, còn vô danh thì chưa hẳn. Thanh danh Diệp gia đã lan khắp Vân Châu, ai cũng biết tiểu gia tộc này đã giết con trai Tô Chiến Thiên, đến giờ hắn vẫn chưa bắt được hung thủ.
“Vậy sao công tử còn đồng ý với tiểu nữ nhúng vào vũng nước đục này?” Yến Sơn lạnh hẳn sắc mặt, hóa ra thiếu niên này chỉ loại tham luyến mỹ sắc nữ nhi.
“Tiểu điệt thấy bá bá không phải người bán con gái đổi lấy địa vị trong bang, vì sao lại gả Yến Ny cho tên khốn Vương Bá đó?” Diệp Phong không đáp mà hỏi ngược, thân thể phát ra uy bức khiến Yến Sơn kinh ngạc.
Yến Ny luôn oán phụ thân nhưng Diệp Phong nhận ra ông ta không phải loại người đó nên muốn hiểu rõ duyên do. Nếu có thể, chính Yến Sơn sẽ là trợ thủ đắc lực cho lần chiếm Mộ Quang thành này.
Yến Sơn hiểu ra thiếu niên này không hề tầm thường, thở dài nói lại những gì đã bàn với thê tử. Yến Ny sững sờ nhìn phụ thân, hóa ra sự tình không đơn giản như cô tưởng tượng, cô không ngờ việc của mình còn liên quan đến nội bộ Đồ Lang bang và an nguy của gia đình. Nhất thời, lòng cô rối như tơ vò, việc về Vương Bá e rằng không phải Diệp Phong cứ đánh bại hắn là xong.
Thân sự của cô và Vương Bá thật ra là thể hiện thái độ của phụ thân, nếu không thành thì ông sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Vương Bá. Hắn không đời nào chấp nhận cho một nguyên lão có tiếng trong bang đứng ở phía đối lập.
“Việc này không phải các hạ cứ chiến thắng Vương Bá là giải quyết xong xuôi… Các hạ dù có thực lực cũng khó lòng chống lại cả Đồ Lang bang. Nên việc của tiểu nữ, các hạ không nên nhúng vào, tránh bị liên lụy.” Yến Sơn có cảm giác lạ lùng rằng Vương Bá không phải đối thủ của thiếu niên này, các giác đó tuy hoang đường nhưng thật sự tồn tại.
Dù vậy ông ta cũng không đánh giá cao gã, đánh bại Vương Bá còn Đồ Lang bang, tiếp đó còn Lục Lâm bang. Một thiếu niên, dù lợi hại thì đã làm sao?
“Tiểu điệt không đồng ý với bá bá.” Diệp Phong xua tay: “Bá bá nói là vì an toàn của Yến Ny thì mất mạng cũng không tiếc. Tiểu điệt tin rằng bá mẫu cũng thế. Còn Yến Ny thà chết cũng không chịu theo Vương Bá.”
“Cả nhà các vị không sợ chết thì vì sao lại sợ đối diện với một tên Vương Bá?” Gã cười lạnh: “Bị bắt nạt thì nên dốc sức phản kháng, thất bại thì chết là cùng, đã không sợ chết sao không liều một phen? Phản kháng, vị tất đã thất bại, còn mất đi đấu chí, dù chịu nhịn thì chưa chắc đối phương đã thương hại mình.”
“Chắc bá bá có biết việc của Ngọa Lăng Diệp gia. Một gia tộc nhỏ bé ở nơi hoang vu lại dám chống đối với Lục Lâm bang danh lừng Vân Châu, lại đạt được nhiều thành quả khó tin khiến chúng đau đầu, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Nếu theo cách nghĩ của bá bá thì có phải Ngọa Lăng Diệp gia nên xuôi tay, mặc cho Lục Lâm bang đồ sát?”
“Không thử thì vĩnh viễn không biết kết quả cuối cùng. Bá bá cũng nói mình là nguyên lão có địa vị khá cao trong bang, nếu đứng lên thì có bao nhiêu huynh đệ đi theo? Những trưởng lão và đầu mục bất mãn Vương Bá có bao nhiêu người theo bá bá? Bá bá đã nghĩ tới chưa? Một khi bá bá liều mạng dàn trận, Vương Bá thật sự dám chính diện giao phong chăng? Hắn đúng là người kế thừa nhưng còn chưa là bang chủ. Người kế thừa không nhất định sẽ ngồi lên ghế bang chủ.” Diệp Phong gõ ngón tay xuống bàn, từng lời như giáng mạnh vào lòng Yến Sơn.
Nghe Diệp Phong nói xong, Yến Sơn trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đầy phức tạp, sau cùng mới ánh lên tinh quang.
“Lão phu đúng là lão hồ đồ. Mấy năm nay thực lực của lão phu không tiến bộ nên có lòng muốn thoái thác, chỉ biết lùi bước trước việc bọn Vương Bá lấn tới. Mà không biết rằng danh vọng và địa vị của lão phu cũng là nhân tố khiến chúng e dè. Lão bang chủ còn có nhị công tử và tam công tử, họ đều muốn thay thế Vương Bá! Địa vị của Vương Bá không như lão phu tưởng tượng. Nếu lão phu cứng rắn, vị tất hắn dám làm gì.”
“Hừ, chọc tức lão phu thì lão phu kéo huynh đệ đứng về phía tam công tử. Sự tình ồn ã thì lão phu không tin lão bang chủ làm thinh. Bản bang mà chia rẽ, tổn thất lớn nhất không phải Yến Sơn ta. Con gái ta không phải thứ cho Vương Bá chà đạp.”
“Cha!” Yến Ny mừng đến phát khóc, nhào vào lòng cha.
“Nha đầu ngốc, trước đây là cha không đúng, suýt nữa đẩy con xuống vực lửa.” Yến Sơn yêu thương xoa đầu con gái, ngẩng lên cảm tạ Diệp Phong: “Tiểu huynh đệ, Yến mỗ hôm nay đã được thụ giáo.”
“Chốc nữa không cần tiểu huynh đệ ra mặt, lão phu sẽ cự tuyệt Vương Bá! Đồ Lang bang không phải nơi mình hắn một tay che trời.” Yến Sơn toát lên mấy phần uy thế.
“Kỳ thật, làm găng chỉ là hạ sách khi bất đắc dĩ. Theo những gì bá bá nói ban nãy thì nên lợi dụng nhị công tử và tam công tử để dằn mặt hắn. Nếu hắn là người thông minh sẽ không bức ép bá bá…” Diệp Phong cười ranh mãnh: “Bá bá cho rằng nếu tìm người thay thế Vương Bá, nhị công tử và tam công tử thì ai thích hợp hơn?”
“Nhị công tử hiểu đại cục, lại thông minh, tính cách nhân hậu, rất được huynh đệ trong bang ủng hộ nhưng thực lực không đạt, ba mươi tuổi chỉ là ngũ giai võ sĩ, khó lòng phục chúng. Tam công tử có dã tâm, tính cách độc ác, tàn bạo, bất quá rất nghĩa khí với người cùng phe, thực lực cũng không tệ, hai mươi bảy tuổi, thất giai võ sĩ, nếu có thể đột phá võ sư, đích xác là kình địch của Vương Bá.”
Yến Sơn đột nhiên liếc gã, mục quang tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ý công tử là cần lão phu…”
“Ha ha, đúng là cách giải trừ nguy cơ vĩnh viễn.” Diệp Phong bật cười: “Chỉ cần Vương Bá mất tư cách kế thừa bang chủ thì còn uy hiếp được bá bá nữa sao?”
“Vương Bá được lão bang chủ tự tay chỉ định làm người kế thừa, muốn ông ta đổi ý thì lão phu không đủ ảnh hưởng.”
“Tiểu điệt chỉ tùy tiện nói thế, có khi sau này sẽ có thay đổi đặc biệt cũng nên…” Diệp Phong cười cao thâm mạc trắc khiến Yến Sơn chột dạ, thiếu niên này không hề đơn giản.
“Yến đường chủ, nghe nói Yến Ny về, tiểu điệt đến bái kiến.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói trẻ tuổi.
“Vương Bá đế rồi.” Mắt Yến Ny ánh lên hoảng loạn.
“Lão phu đuổi hắn đi.” Yến Sơn sầm mặt đứng dậy.
“Thôi, loại tôm tép này cứ để tiểu điệt. Đó là việc tiểu điệt đồng ý với Yến Ny.” Diệp Phong chặn ông ta lại, thì thầm mấy câu rồi uể oải đi ra.
Ngoài cửa, một nam tẻ trẻ tuổi khá tuấn tú đang đứng, sau lưng là ba đại hán cường tráng, diện mạo hung ác, thoạt nhìn cực độ ngông cuồng. Nam tử vốn cười tươi, thấy Diệp Phong đi ra thì sầm mặt xuống.
“Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Yến Ny?” Vương Bá phủ đầu, hắn được thủ hạ cho biết Yến Ny đưa một thiếu niên về.
“Ta và Yến Ny quan hệ thế nào thì liên quan gì đến ngươi. Bất quá ta chi ngươi biết một chuyện là ngươi và Yến Ny không còn quan hệ gì.” Diệp Phong câu nào cũng lôi “quan hệ” ra khiến Vương Bá ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại được.
“Lớn mật, ngươi biết ta là ai không mà dám vô lễ như vậy? Mau báo danh bằng không đừng trách ta không khách khí.” Vương Bá không ngốc, biết rằng trước khi xuất thủ nên dò xem đối phương có khó chơi không. Tuy hắn không tin một học viên Võ Dung học viện có gì lợi hại nhưng vẫn nên thực thi mấy bước tối cơ bản.
“Ngươi là ai, ta biết từ lâu rồi. Ta là ai thì ngươi không cần biết. Nghe nói Yến Ny và ngươi có đánh cá, chỉ cần ta giáo huấn được ngươi thì sau này ngươi không quấy nhiễu muội ấy, đúng không?” Diệp Phong vòng tay ra sau gáy, hơi nhếch môi ra vẻ khí định thần nhàn.
“Yến đường chủ đã nhận sính lễ, Yến Ny cũng đã là hôn thê của ta, lấy đâu ra cái lý một người ngoài như người nói này nói kia.” Mắt Vương Bá lạnh lại, sát cơ bừng lên. Bất quá thần thái Diệp Phong khiến hắn nghi ngại, chưa hiểu rõ hư thực của đối phương thì hắn không thể xung đọng.
“Đại công tử đã đồng ý cá cược với tiểu nữ rồi thì cứ thắng đi đã, khi đó lão phu mới thu sinh lễ của công tử.” Yến Sơn bước lên, xách toàn bộ đống sính lễ của Vương Bá ra chất ngoài nhà.
“Yến đường chủ có ý gì đây?” Một tráng hán đen đúa ở sau lưng Vương Bá nổi giận: “Ông dám không nể mặt đại công tử?”
“Hắc Hùng, ngươi có tư cách gì huênh hoang trước mặt ta. Lão tử theo lão bang chủ từ lúc ngươi chỉ là lâu la, cút ngay cho ta.” Yến Sơn nộ khí bột phát, gầm lên như sấm.
Ba tráng hán sau lưng Vương Bá đồng thời động nộ, xem ra muốn động thủ. Nhưng bị Vương Bá ngăn lại.
“Yến đường chủ, lẽ nào đường chủ thay đổi chủ ý?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Việc của Yến Ny thì để nó tự quyết. Lão phu không nhúng tay, công tử và nó cá cược thì cứ theo thế mà thực hiện. Nếu vì việc này mà đại công tử không dung được Yến mỗ thì mỗ đành mời tam công tử đến chủ trì công đạo”. Yến Sơn thập phần ‘khiêm cung’ đáp.
“Cách!” Quyền đầu của Vương Bá nắm lại, vang lên tiếng tanh tách.
Một ngày, mới qua một ngày thôi. Hôm qua ông ta còn xun xoe đảm bảo với hắn là nhất định khiến Yến Ny cam tâm lấy hắn, hai nhà kết thân. Nhưng hôm nay ông ta đã thay đổi thái độ 180 độ. Hắn sớm mong tối đợi lúc tấm thân quyến rũ của Yến Ny rên rỉ phía dưới mình, còn cả danh vọng của Yến Sơn tại Đồ Lang bang nữa, có thể giúp hắn củng cố địa vị. Những vật vốn nằm trong túi đó, vì sao đột nhiên thay đổi?
Nhất định là thiếu niên này, là y. Bằng không sự tình sao lại tình cờ đến vậy, y vừa đến là tất cả biến hóa đảo lộn. Y thật ra là ai? Đúng rồi, ban nãy Yến Sơn bảo y họ Mộc…
Cả Vân Châu, trong những thế lực hắn không chạm vào được, không có họ Mộc. Hừ, định giở trò huyền hư trước mặt thiếu gia ta sao? Một tiểu quỷ chưa tan hơi sữa dám đến đây hí lộng Vương Bá ta thì ngươi chết chắc. Không… ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.
“Tiểu tử, nên biết là đã chọc giận ta rồi đấy. Hối hận cũng không kịp nữa đâu.” Vương Bá dấy lên thanh mang nhàn nhạt, hung hãn cực độ.
“Hối hận? Bằng vào ngươi hả?” Diệp Phong khẽ cười lạnh, liếc đối phương với vẻ coi thường.
“Tốt lắm, có gan dạ. Bất quá kẻ sính cường đều phải trả giá. Cái giá chọc giận ta thì ngươi không chịu nổi đâu.” Vương Bá nắm chặt tay, mộc nguyên lực ngưng đọng bao phủ hai nắm đấm, hung quang lóe lên, thân hình cao lên, lao bổ vào Diệp Phong.
“Mười chiêu thôi, ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống cầu xin.” Thấy Yến Ny thò cái đầu xinh đẹp ra, Vương Bá thè lưỡi liếm môi đầy tham lam.
Chát, ngọn quyền giáng vào ngực gã, kình khí tản đi, dấy lên khí lưu dữ dội.
Yến Sơn cứng người, lòng kêu khổ không ngớt. Mộc Phong quá hư trương thanh thế. Ông ta vốn cho rằng gã có đôi phần bản lĩnh, ít nhất cũng đánh ngang với Vương Bá, ai ngờ chỉ một quyền đơn giản như vậy lại bị đánh trúng. Sớm biết vậy thì ông ta trực tiếp ra mặt cự tuyệt Vương Bá là được, hà tất thực hiện cá cược gì đó.
Yến Ny rúng động, thiếu niên này chắc không dễ bị đánh bại thế chứ… Gã là Diệp Phong đã giết mấy cao giai võ sư.
“Ngươi nói thế thì ta nhường ngươi mười chiêu, xem ngươi dùng cách nào buộc ta quỳ xuống cầu xin.” Kình khí phiêu tán, lời lẽ nhạt nhẽo vang lên từ chỗ Diệp Phong đứng.
Cái gì! Ai nấy đều ngẩn ra. Vương Bá chưa dốc toàn lực nhưng uy thế hùng hồn, trung giai võ sư cũng vị tất dám ngạnh tiếp. Hà huống, gã không phát ra nguyên lực hộ giáp phòng ngự. Sao có thể như thế.
Vương Bá thất thần, ngọn quyền vừa rồi như giáng vào tường thép khiến tay hắn tê dại. Thân thể đối phương thật ra đúc bằng gì?
Nhất định có gì lầm lẫn, một quyền ban nãy chưa phát huy được uy lực. Vương Bá tự an ủi.
Hắn hít sâu một hơi, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, mộc nguyên lực hùng hồn tràn ra.
“Chết đi cho ta.” Hắn nhắm chuẩn vào mặt Diệp Phong, nhưng quyền đầu giáng trúng hư ảnh trong không khí.
“Ngươi tránh đi đâu!” Vương Bá nổi giận.
Diệp Phong bật cười trào phúng: “Quyền của ngươi vừa chậm vừa nhẹ, đánh không trúng ta còn trách ai?”
Đối phương tránh chứng tỏ e dè sức mạnh của hắn. Một quyền ban nãy tất có gì đó khuất tất, chỉ là ta không biết mà thôi, ta không tin thân thể y là hơn xương đồng da sắt.
Lòng Diệp Phong thầm khinh thị. Gương mặt anh tuấn của bản thiếu gia, chả lẽ lại để ngươi tùy tiện động vào.
"Ngũ giai thân pháp võ kỹ: Quỷ ảnh bộ!" Vương Bá thay đổi tốc độ, thân hình trở nên như quỷ mị khiến người ta không nhận rõ phương hướng.
“Vù!” Bên tai Diệp Phong vang lên tiếng gió, chân phải Vương Bá giáng vào lưng gã.
"Kinh cức thứ giáp!" Một lớp dao sắc bén xuất hiện bên ngoài thân thể gã.
Ngọn cước này của Vương Bá sẽ trở thành bi kịch.
/672
|