Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 278: Người quen đến thăm

/672


Nhớ đến hàng huyết tự mà Diệp Phong để lại, Tiêu trưởng lão rùng mình. Lúc đó lão là võ tông trưởng lão có mặt, hai võ sư chết trước mặt mà lão không ngăn được, thậm chí không bắt kịp bóng gã. Cùng với cơn giận, lão cảm thụ được nỗi sỉ nhục vì bất lực.

“Ha ha ha! Lão thất phu, có bản lĩnh thì động vào lão tử xem sao.” Diệp Thừa Thiên đã hiểu được đôi điều, chắc Diệp Phong tạo cho Lục Lâm bang mối uy hiếp cực lớn khiến chúng không dám dùng hình nữa. Tuy họ không dám tin nhưng sự thật bày ra trước mắt, bằng không Tô Chiến Thiên đời nào chịu nhún như vậy.

Nhị trưởng lão càng cười to, nhìn Tiêu trưởng lão với vẻ trào phúng, không hề e ngại lớn tiếng gây hấn. Bị bắt rồi, họ chỉ mong được chết nhanh, giờ có cơ hội đột nhiên thì không giấu được niềm vui cuồng dại. Chết còn không sợ thì có gì phải cố kỵ, có thể thống thống khoái khoái sỉ nhục võ tông của đối phương, ông ta đương nhiên không bỏ lỡ. Nếu có Tô Chiến Thiên có mặt tại trường, ông ta cũng không ngại nhổ nước bọt vào hắn.

Nhất thời, người Diệp gia cùng cười vang, nhưng lời thô bỉ, vũ nhục cực độ và gây hấn hết mức vang lên không ngớt khiến sắc mặt Tiêu trưởng lão trở thành xám ngoét như gan lợn. Từ khi bị bắt đến giờ họ mới được hưng phấn thế này.

Quá thống khoái. Diệp Phong ở ngoài gây ra việc gì mà khiến Lục Lâm bang, bang phái mạnh nhất Vân Châu, e dè đến thế? Không dám động đến cả tù nhân. Phản ứng của Tiêu trưởng lão cho thấy không phải lão chỉ e ngại mệnh lệnh của Tô Chiến Thiên mà chịu cực lực khắc chế bản thân. Lão đường đường là võ tông trưởng lão, dù không dám chính diện trái lệnh bang chủ giết hoặc trọng thương tù nhân nhưng khiến họ nếm mùi khổ đau thì hoàn toàn có thể, nhưng hiện giờ lão giận run người nhưng vẫn hiện rõ đôi chút e ngại.

Diệp Phong quả thật thần kỳ. Việc này đồn ra Vân Châu e rằng không ai tin. Tô Chiến Thiên lại chịu nhún với một thiếu niên mười bảy tuổi, dù đối diện với tam đại thế lực liên thủ, khí thế của hắn vẫn dâng trào. Tuy chỉ tạm thời chịu nhún, thậm chí xác định xong kế sách đối phó Diệp Phong, nhưng của đủ khiến người ta cho rằng đó là ảo giác.

Buộc Tô Chiến Thiên hạ lệnh như thế cũng là kỳ tích. Đúng, nếu đối thủ là võ tôn hoặc võ tông thì chuyện đó không có gì ghê gớm nhưng chỉ là do một võ sư chưa đầy mười tám tuổi thì tuyệt đối xứng danh kỳ tích.

Người Diệp gia như phát cuồng, đằng nào thì kết quả tệ nhất là chết, họ còn sợ gì?

“Khụ, khiến chúng ngậm mồm.” Điền Trí điên tiết, sau rốt hắn cũng không nhịn được, bởi mất mặt chính là Lục Lâm bang. Hơn nữa hắn sợ Tiêu trưởng lão vạn nhất không chịu được, xuất thủ giết người Diệp gia thì việc sẽ hóa lớn.

Tiêu trưởng lão biến sắc mấy lần, hừ lạnh phất tay áo bỏ đi. Hãy đợi đấy, lão chỉ còn biết dùng ba chữ đó an ủi mình.

“Phái người trông coi nghiêm ngặt, nhưng không được khó dễ họ. À… thức ăn đưa đến cũng phải ngang với thành viên trong bang, tốt nhất khi họ vào thế nào thì khi ra cũng như thế. Bằng không bang chủ không tha cho các ngươi.” Điền Trí rất thích kiểu cáo mượn oai hùm dọa các bang chúng thực lực hơn xa hắn, điều đó khiến hắn có cảm giác thỏa mãn.

“Chuyện đó…” Võ sư trông coi tử lao kinh ngạc, đến giờ hắn vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.

Sao chỉ nháy mắt sao là tù nhân lại biến thành thượng khách? Họ mắng Tiêu trưởng lão bằng đủ lời lẽ nhưng dù gì lão cũng không ở trong tử lau, nghe xong thì cắp đít đi ngay, coi như không nghe thấy gì, còn hắn? Hơn mười ngày nay hắn hành hạ số “thượng khách” này đến nơi đến chốn, chắc chắn họ hận hắn thấu xương.

Không cần đoán cũng biết, họ mắng Tiêu trưởng lão rồi thì có coi hắn ra gì. Bị tù nhân mắng chửi mà không thể mở miệng mắng lại hoặc đánh họ thì quá bực mình. Sau này hắn còn chỗ đứng trong tử lao sao, thế nào cũng trở thành chuyện tiếu lâm cho toàn bang.

Bịt mồm? Cũng là cách nhưng họ vẫn phải ăn cơm, lúc đó sao có thể bịt mồm được nữa? Vạn nhất họ kháng nghị bằng cách tuyệt thực, ai đó có vấn đề gì thì chẳng phải hắn sẽ hứng chịu hết sao? Công việc quái quỷ gì thế này? Võ sư đó thầm hạ quyết tâm, trong thời gian này có thể tránh mặt được người Diệp gia thì nên tránh, tuyệt không cho họ cơ hội làm nhục mình. Làm việc bao nhiêu năm, lần đầu tiên hắn bất mãn với công việc.

Trường sóng gió Thiết Hùng thành nhanh chóng lan khắp Vân Châu, danh tiếng của Diệp Phong cũng vang rền.

Từ khi thành lập Lục Lâm bang đến nay, có thể náo loạn tổng bộ rồi ung dung thoát thân chỉ có mình gã. Dù nhân vật đầu lĩnh của tam đại thế lực đơn thân xông vào Thiết Hùng thành, bị mấy võ tông vây công, không trả giá thì lý nào thoát thân được.

Các phương thế lực nhất thời bắt tay vào hành động, nhưng không biết tung tích của gã. Nhân vật như vậy, dù không lôi kéo được cũng kiên quyết không đối địch. Vạn nhất gã cũng đến địa bàn của họ mà lặp lại hành động thì thật khó xử.

Còn tam đại thế lực, tạm thời chưa hạ quyết tâm mượn Diệp Phong đả kích Lục Lâm bang, nhưng đều chú ý đến Thiết Hùng thành, đợi xem Lục Lâm bang xử lý việc này thế nào.

Nếu Tô Chiến Thiên không thể giải quyết xong xuôi Diệp Phong, e rằng tam đại thế lực sẽ liên thủ đối phó Lục Lâm bang. Thừa gió bẻ măng là việc xảy ra như cơm bữa.

oOo

Trước khi Diệp Phong về Mộ Quang thành, Tụ Nghĩa đường nhờ nhất giai phi hành yêu thú - - Di ưng mà có được tư liệu ở Thiết Hùng thành. Lý Ngọc và Lăng Vân sau rốt cũng xác nhận được thân phận gã, đúng như họ đoán.

“Thiên quân vạn mã mà vẫn ra vào như chỗ không người. Ngoài trăm trượng vẫn lấy được mạng võ sư. Lục Lâm bang tứ đại trưởng lão tề xuất mà không thấy nửa cọng tóc của gã, chiến tích này nếu không phải do Lục Lâm bang truyền ra thì e không ai tin.” Lăng Vân cảm khái lắc đầu: “Lão đại nói xem linh khí cỡ nào mà có thể tru sát đối thủ cùng cấp? Vũ khí như thế quá đáng sợ.”

“Đáng sợ… không phải càng tốt sao? Mộc Phong là huynh đệ của chúng ta, có gì phải lo? Kẻ lo lắng là Tô Chiến Thiên kia, ha ha.” Lý Ngọc bật cười.

“Đúng vậy. Đau đầu là Lục Lâm bang! Ha ha ha...”

“Mau báo tin vui cho người Diêp gia. Mộc Phong chắc sắp về rồi.” Hai người nắm tay nhau bước đi.

Năm ngày sau, Diệp Phong về Mộ Quang thành, về đến gian phòng tộc nhân cư trú thì phát hiện có thêm hơn mười gương mặt thân thuộc.

"Diệp Phong!"

"Phong nhi!"...

Mười mấy Diệp gia tộc nhân kích động vô cùng, không ít lão tộc nhân rơi lệ. Thấy lại trụ cột của gia tộc mà họ gửi niềm tin, những mệt mỏi và đau đớn mấy ngày nay giảm hẳn.

“Các vị không sao thì tốt rồi. Không lâu nữa, nhất định chúng ta sẽ trả đủ món nợ này cho Lục Lâm bang.” Thầy còn nhiều tộc nhân, gã cũng hơi cảm khái, tuy nhiều người từng có quan hệ không hòa hợp với gã nhưng dù thế nào cũng chung dòng máu, một giọt máu đào hơn ao nước lã là chuyện không thể thay đổi được. Diệp gia gặp đại nạn, ân ân oán oán trước đây không còn trong lòng gã. Mọi tộc nhân đều là thân nhân của gã, gã có trách nhiệm lấy lại công đạo cho mỗi tộc nhân đã chết.

“Đúng rồi, Diệp Phong. Những tộc nhân này đều do Bách Cường bang hộ tống đến, họ tới Võ Dung học viện tìm huynh đệ, sau đó được Tụ Nghĩa xã đưa đến đây. Nghe nói Bách Cường bang bang chủ là thanh niên, phi thường khách khí với họ, còn giúp họ tìm những tộc nhân thất tan quanh đây.” Hầu Kiệt đến gần nói: “Bách Cường bang bang chủ bao y là người quen cũ của huynh đệ, muốn được gặp mặt. Mấy hôm nay y ở Mộ Quang thành chờ đợi. Huynh đệ thật sự biết y?”

“Bách Cường bang? Chưa nghe nói đến…” Diệp Phong nhíu mày: “Y có để lại lời gì không?”

Hầu Kiệt gật đầu: “Y nói mình họ Trương, nhưng việc khác chỉ nói khi gặp huynh đệ.”

Họ Trương? Bách Cường? Trương Bách Cường! Nhất thời gã không hiểu, khẽ mỉm cười: “Vậy để ta đi gặp y.”

Trương Bách Cường không phải Trương gia đại thiếu ư? Sao lại thành Bách Cường bang bang chủ, đúng là bất ngờ. Nhưng y và gã cũng coi là có duyên, mỗi lần như thế gã đều lợi dụng y để thoát khỏi hiểm cảnh. Coi như y là phúc tinh của gã. Lần này y đến, lẽ nào sẽ mang lại niềm vui bất ngờ gì?

Gã vừa nghĩ vừa cùng Hầu Kiệt đi về chỗ Tụ Nghĩa đường chiêu đãi khách nhân.

Vào cửa là thấy ngay đối phương đang ngồi trên ghế, uể oải ghếch chân lên. Diệp Phong khẽ liếc, phát hiện y đã tấn nhập võ sư ngũ giai, chắc là do công hiệu của giọt vạn niên linh ngọc dịch đó. Cạnh y là Tiểu Binh từng có duyên gặp mặt gã một lần tại Lạc Nhật thành, Diệp Phong kinh ngạc khi thấy Tiểu Binh cũng tấn thăng thành võ tông, không hiểu uống linh đơn diệu dược gì mà đột phá được chướng ngại.

“Trương huynh vẫn khỏe chứ?” Gã mỉm cười chào hỏi, Trương Bách Cường lập tức kinh hỉ nhìn sang.

“Các hạ là…” Tuy y hai lần gặp Diệp Phong nhưng gã đều che mặt. Hiện giờ dung mạo gã cũng khác xa trên thông tập lệnh nên y không xác định được.

“Ha ha, bảo bối trị giá 18 vạn tinh tệ hiệu quả không tệ, Trương huynh đề thăng lên thẳng ngũ giai võ sư, đáng mừng đáng mừng.” Trương Bách Cường nghe vậy liền xác nhận được thân phận đối phương.

“Việc đó xin đa tạ Diệp huynh đệ khảng khái! Ha ha, việc ở Thiết Hùng thành thì huynh đệ đã nghe nói, quả thật kinh thiên động địa, khiến người ra suýt soa. Tựa hồ mỗi lần gặp, Diệp huynh đệ đều khiến mỗ chấn động, thật là anh hùng xuất thiếu niên! Xuất chúng, bất phàm.” Trương Bách Cường nhiệt tình nắm tay gã trò chuyện.

Gã mỉm cười, hàn huyên một lúc sau thì Trương Bách Cường đột nhiên nghiêm sắc mặt: “Không hiểu Diệp huynh đệ có hứng thú hợp tác với tại hạ không?”

“Trương huynh đến là đại biểu cho Trương gia?” Diệp Phong ớn lạnh, trong óc lướt qua vô số ý nghĩ…

Trương Bách Cường ngẩn người lắc đầu: “Nếu Diệp huynh đệ hi vọng ba thế lực kia của Vân Châu chân thành hợp tác, tiêu diệt Lục Lâm bang thì e sẽ thất vọng.”

“Vì sao?” Diệp Phong không hiểu. Gã quả thật suy tính như vậy, nếu giương cờ Tụ Nghĩa đường lên tuy không đủ đấu với Lục Lâm bang nhưng có thể cầm chân ít nhất một nửa nhân mã của chúng.

Lục Lâm bang xưa nay vẫn là cái gia trong mắt tam đại thế lực, giờ có cơ hội liên hợp lại diệt trừ, chẳng phải càng hợp ý họ sao? Vì sao Trương đại thiếu lại nói vậy? Lẽ nào Lục Lâm bang còn lực lượng ngầm khiến họ e dè?

“Nếu huynh đệ công khai khiêu chiến Lục Lâm bang, tam đại thế lực tất nhiên vui vẻ ngồi hưởng lợi. Họ sẽ xuất thủ nhưng chỉ là đoạt lấy địa bàn, tranh chút lợi ích chứ tuyệt đối không gây tổn hại đến căn cơ Lục Lâm bang. Trừ phi... Trừ phi huynh đệ có năng lực trọng thương hoặc giết Tô Chiến Thiên, không thì đừng hi vọng gì vào tam đại thế lực.” Trương Bách Cường thần tình nghiêm túc nói.

Giết Tô Chiến Thiên? Gã có thực lực đó thì cần tam đại thế lực phối hợp nữa ư? Tô Chiến Thiên chết, Lục Lâm bang sẽ quần long vô thủ, cần gì tam đại thế lực ra mặt nữa. Gã níu mày, lặng lẽ nghe Trương Bách Cường nói tiếp. Vân Châu tam đại thế lực tất vì nguyên do nào đó mới như vậy.

“Mỗ kể cho huynh đệ nghe một việc để hiểu vì sao Trương gia và hai nhà kia e dè Tô Chiến Thiên.” Trương Bách Cường từ tốn nói: “Lai lịch của hắn là con cháu đích hệ của Tô gia, một gia tộc không có gì nổi bật của Vân Châu. Từ bé hắn đã có thiên phú, được xem là thiên tài có tiềm lực nhất gia tộc, nhưng với khả năng của Tô gia không thể bồi dưỡng được một võ tông cường giả. Tô Chiến Thiên rời nhà năm hai mốt tuổi, khi mới đột phá nhất giai võ sư, nhưng năm năm sau khi tái xuất hiện, hắn đã là nhất giai võ tông.”

Năm năm tấn thăng một đẳng cấp, trước khi đạt đến võ tông thì với tầm Võ Nguyên đại lục không có gì lạ. Nhưng chướng ngại tấn nhập võ tông thì nhiều thất giai điên phong võ sư vị tất có thể đột phá được trong vòng năm năm, Tô Chiến Thiên lại từ võ sư nhất giai tiến lên võ tông nhất giai, tuyệt đối xứng danh thần tốc.

“Hắn trở thành võ tông trẻ nhất gầm trăm năm nay của Vân Châu. Hắn quật khởi đương nhiên khiến tam đại thế lực chú ý, kể cả Trương gia cũng muốn chiêu lãm thiên tài tu luyện trăm năm hiếm có này. Bất quá Tô Chiến Thiên cự tuyệt hết, một lòng muốn lãnh đạo Tô gia tạo lên cơ nghiệp ở Vân Châu. Chỉ một năm hắn đã tiêu diệt và thu nhận toàn bộ các thế lực hỗn loạn quanh Tô gia, biến Tô gia thành thế lực tầm trung có tiếng ở Vân Châu.”

“Nhưng đó chỉ là khởi đầu, Tô Chiến Thiên dã tâm cực lớn, chỉnh đốn lực lượng trong tay xong thì bắt đầu chinh phạt để khuếch trương thế lực. Không đầy năm năm, nhiều thế lực hùng mạnh tại Vân Châu đều bị tiêu diệt, kể cả nhưng tông môn và thế gia khiến tam đại thế lực cũng phải e dè. Tỷ như, Hỏa Dương môn, Hoàng Phủ thế gia, nhưng thế lực đều có võ tông tọa trấn mà cũng không chống nổi hắn.”

“Sau cùng sự khuếch trương của Tô Chiến Thiên khiến ba thế lực lâu đời nhất và mạnh nhất Vân Châu: Trương gia, Lôi gia, Thanh Hổ bang cảm thấy bị uy hiếp, cùng tạm gác hiềm khách lại mà liên thủ phát động công kích, định diệt gọn Tô gia đang lên. Tô gia lúc đó còn xa mới cường thịnh bằng Lục Lâm bang bây giờ, tất nhiên không chống chọi được ba nhà liên thủ, Tô gia gần như diệt môn, tộc nhân may mắn sống sót không đầy mười người. Tô Chiến Thiên khi đó là tam giai võ tông, sau một trường huyết chiến đã liều mạng phá được vòng vây.”

“Vốn cho rằng trừ được uy hiếp rồi, dù Tô Chiến Thiên còn sống cũng không gây ra được sóng gió gì, nhưng tam đại thế lực đều nhầm. Tô Chiến Thiên dưỡng thương xong thì điên cuồng trả đũa…” Trương Bách Cường biến sắc, không lạnh mà run.

“Đầu tiên là Lôi gia, võ tông dẫn nhân mã vây tiễu lúc trước chỉ trong một đêm đã mất hết thân nhân. Nam bị chẻ vụn thi thể, nữ bị lột sạch y phục ném vào những nơi đông người hoặc đám ăn mày trong thành…” Trương Bách Cường nuốt nước bọt run giọng: “Võ tông đó cũng vì vậy là phát cuồng, bị Tô Chiến Thiên đánh lén, thủ đoạn tàn nhẫn đến độ một vài Lôi gia tộc nhân tận mắt chứng kiến về sao đều tinh thần thất thường...”

“Chỉ hai tháng ngắn ngủi, võ tông từng được Trương gia và Thanh Hổ bang phái đi cùng chịu vận mệnh tương tự… Tuy ba thế lực từng hợp lực vây giết Tô Chiến Thiên, nhưng thực lực của hắn quá mạnh, trọng thương trốn mất. Lúc đó hắn còn một mình, không còn tộc nhân vướng bận nên hành sự càng tàn nhẫn. Một năm sau, hắn thu lại địa bàn cũ, lập ra Lục Lâm bang. Lần này không võ tông nào của tam đại thế lực dám ra mặt, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Lâm bang quật khởi thành thế lực ngang tầm. Khi Lục Lâm bang thịnh vượng nhất, ba nhà cũng chỉ liên minh lại cùng ngăn Tô Chiến Thiên khuếch trương tiếp, không dám toàn diện tuyên chiến với Lục Lâm bang.”

Diệp Phong giật mình, thủ đoạn như vậy có khác gì của một tên điên, chả trách Tô Chiến Thiên có ngoại hiệu Phong tử (kẻ điên - ND). Giờ gã đã hiểu tại sao Trương Bách Cường nói rằng trừ phi gã giết hoặc trọng thương Tô Chiến Thiên, bằng không tam đại thế lực tuyệt đối không động đến căn cơ Lục Lâm bang.

Uy nhiếp của Tô Chiến Thiên đã ăn vào cốt tủy họ. Chỉ cần hắn không chết, dù giết sạch Lục Lâm bang cũng vô dụng, càng khiến hắn rảnh tay. Giờ hắn đã là lục giai võ tông, là Vân Châu đệ nhất cường giả (không tính Thương gia), nếu lại báo thù như năm xưa, tam đại thế lực tuyệt đối không gánh được…

Cũng tương tự như việc gã lấy việc giết sạch võ sư Lục Lâm bang ra chấn nhiếp Tô Chiến Thiên. Diệp gia tộc nhân còn thì gã vẫn e ngại tính mạng họ, không dám phóng tay đối địch, một khi tộc nhân của gã chết sạch, đợi chờ Lục Lâm bang sẽ là hành động báo thù tanh máu của gã. Tô Chiến Thiên từng ở trong hoàn cảnh đó nên hiểu một địch nhân không vướng bận gì đáng sợ thế nào, nên hắn chấp nhận chịu nhún chứ không động đến Diệp gia tộc nhân! Tựa hồ có nhân quả tuần hoàn, hiện tại đến lượt hắm nếm mùi quả đắng bị uy hiếp.

Nhưng việc này cũng nhắc nhở gã, muốn diệt Lục Lâm bang, tất yếu diệt Tô Chiến Thiên trước. Bằng không… dù là tộc nhân hay huynh đệ Tụ Nghĩa đường đều sa vào nguy cơ. Gã không thể lặp lại sai lầm của tam đại thế lực.

“Vậy lần này Trương huynh đến đây là muốn hợp tác cách nào với mỗ?” Diệp Phong đã xác định được mói thứ, dồn chú ý đến ý định của Trương Bách Cường.

“Diệp huynh đệ giúp mỗ lấy một địa bàn, Bách Cường bang sẽ cùng huynh đệ chống lại Lục Lâm bang, được chứ?” Trương Bách Cường cười hỏi.

“Nghe nói Bách Cường bang của huynh ở Cự Trì thành? Lẽ nào một thành thị còn chưa đủ?” Diệp Phong ngạc nhiên: “Đúng rồi, không phải huynh là Trương gia đại thiếu sao? Sao còn làm Bách Cường bang bang chủ? Bách Cường bang là thế lực nào?”

“Ha ha, Cự Trì thành thuộc về Trương gia, mỗ chỉ tạm thời đưa huynh đệ đến đó cư trú. Hà huống phụ cận đều là địa bàn của Trương gia, mỗ muốn sáng lập cơ nghiệp cũng đâu thể khai đao với gia tộc?” Trương Bách Cường tự tin giải thích: “Mỗ không thích bị gia tộc trói buộc, cũng không muốn dựa vào thân phận kế thừa cơ nghiệp Trương gia. Vốn mỗ thấy mình thực lực không đủ nên chưa quyết tâm. Nhưng từ khi được huynh đệ tặng linh dịch, mỗ đem pha thành hai, uống cùng Tiểu Binh, coi như có vốn để xông pha tại Vân Châu. Rồi mỗ và phụ thân đánh cược, có được một ít tiền và nhân mã từ gia tộc, trong vòng mười năm sẽ chứng minh cho phụ thân thấy rằng, không cần dựa vào gia tộc mỗ cũng có được cơ nghiệp cho mình.”

Gã tỉnh ngộ, chả trách Tiểu Binh tấn cấp, hóa ra là vì dùng linh dịch đã pha. Trương Bách Cường cũng có lòng.

Tiểu Binh bĩu môi: “Thiếu gia đem quyền kế thừa gia tộc ra làm con bài mới đổi được ba cao giai võ sư, mười võ sư và ba vạn tinh tệ. Đúng là lỗ vốn nặng.”

“Quyền kế thừa gia tộc… cũng không có gì ghê gớm.” Trương Bách Cường cười tự tin: “Dùng một danh phận không đáng gì đối lấy lực lượng trung kiên, mỗ có thiệt thòi gì. Đời mỗ không phải an an ổn ổn kế thừa tổ nghiệp mà dự vào sức mình gây dựng cơ nghiệp. Nam nhi trên đời không gây dựng được gì thì há chẳng uổng kiếp sống này. Diệp huynh đệ, có đúng không?”

“Mỗi người mỗi chí, hà tất để ý xem có đúng hay không?” Diệp Phong mỉm cười: “Với lực lượng trong tay Trương huynh, giành lấy địa bàn tại Vân Châu có khó gì, sao còn cần mỗ giúp? Hơn nữa Trương gia còn không dám chạm vào Lục Lâm bang, sao huynh lại muốn liên thủ với mỗ? Không sợ Tô Chiến Thiên trút giận lên gia tộc?”

“À, nhân thủ gia tộc phái đến còn cha trong tay mỗ, nên tạm thời mỗ không có người để sử dụng.” Trương Bách Cường xòe hai tay cười khổ: “Còn vì sao lại liên thủ với Diệp huynh đệ… vì mỗ tin nhất định huynh đệ sẽ là người thắng lợi sau cùng. Lục Lâm bang gục ngã thì địa bàn đó sẽ phải chia lại, Bách Cường bang muốn có một phần chắc huynh đệ không tiếc chứ? Không hiểu đó có phải lý do không?”

“Trương huynh coi trọng mỗ, lại có thực lực như vậy mà mỗ cự tuyệt thì là đồ ngốc mất rồi. Không hiểu Trương huynh thích địa bàn nào?” Diệp Phong mừng thầm, Bách Cường bang tuy mới nổi nhưng với thực lực một võ tông và ba cao giai võ sư thì không thể coi nhẹ. Nếu Trương Bách Cường thật lòng muốn đấu với Lục Lâm bang thì tính cả gã, sẽ có ba cao thủ đấu được với võ tông. Thắng lợi sẽ tăng thêm mấy phần.

“Diệp huynh đệ ở Mộ Quang thành thì chúng ta liên thủ, không nên cách nhau quá xa. Mạc Ly thành gần đó thì sao?” Trương Bách Cường lấy địa đồ ra, chỉ vào một thành thị ở phía đông bắc Mộ Quang thành, mỉm cười hỏi.


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status