“Tiểu Hôi, bắt đầu đi.” Hạ quyết tâm xong, Diệp Phong không chần chừ nữa. Thực lực không đủ mà đến Thiết Hùng thành chết uổng thì thà liều một phen.
Tiểu Hôi ngoan ngoãn gật đầu, thân thể vụt lớn, giơ cao hai tay gầm vang.
Gừ. Âm thanh chấn động tâm thần từ chỗ Tiểu Hôi lan ra, phủ kín mấy vạn thước. Tiếng gầm này hàm chứa khí thế vô địch, cảnh cáo mọi yêu thú gần đó không được làm phiền.
Áp lực của tứ giai yêu thú khiến mọi yêu thú yếu hơn run rẩy, không ít yêu thú cấp thấp gần đó cúp đuôi chạy, nơi Diệp Phong và Tiểu Hôi đứng trở nên yên tĩnh.
Gã lắc lắc cái đầu ong ong vì bị Tiểu Hôi chấn động, cười khổ: “Lần tới mà giở chiêu này phải lên tiếng trước chứ.”
Định thần lại, gã xếp bằng dưới đất, lấy ra một giọt vạn niên linh ngọc nguyên dịch trong nguyên trạc ra, để lên lòng tay. Linh dịch tuy lỏng nhưng không tản ra, như viên ngọc màu xanh biếc, đẹp đẽ vô ngần.
Hít sâu một hơi, gã khu động nguyên nguyên lực tuần hoàn trong thể nội, điều chỉnh thân thể đến mức tốt nhất, ba khí hải cùng co lại, chuẩn bị ứng phó với tình huống năng lượng tăng vọt.
“Ực!” Cổ họng lăn lên lăn xuống, nuốt linh dịch vào bụng.
Thoáng sau từ đơn điền dấy lên một luồng linh khí năng lượng tinh thuần cực độ, lan khắp thân thể, căng đầy kinh mạch. Nguyên nguyên lực của gã của điên cuồng vận chuyển hút lấy “bổ phẩm” bất ngờ này.
Thân thể gã tuy căng lên nhưng không nguy hiểm. Quá trình này nhẹ nhàng hơn gã tưởng. Áp lực mà nhục thân hứng chịu còn không bằng khi gã nuốt hai viên thất phẩm nguyên đơn, khiến gã vừa hoan hỉ vừa nghi hoặc.
Theo lý, năng lượng của vạn niên linh ngọc dịch hơn hai viên thất phẩm nguyên đơn cả trăm lần. Tuy năng lượng của linh dịch phát ra theo quá trình nhưng chia ra vẫn cao hơn dược lực của hai viên nguyên đơn, vì sao thân thể gã không cảm thấy áp lực của năng lượng? Bất quá không phải lúc gã nghiên cứu nghi vấn này mà phải nhân cơ hội nhanh chóng hấp thu linh khí.
Toàn thân gã tắm trong dải năng lượng thanh ngọc sắc nhu hòa, ôn thuần; cơ nhục, cốt cách, huyết mạch, tỳ tạng... mỗi tế bào của thân thể liên tục hút lấy thiên địa linh khí từ đơn điền tràn ra, nguyên nguyên lực tuần hoàn trong kinh mạch gã cũng gia tộc, lớn thêm rồi định hình. Thấy không nguy hiểm gì, gã đồng thời mở cả ba khí hải tham lam hút lấy năng lượng, lúc đó cả chút đau đớn trên thân thể cũng dần tan đi.
Hấp thu luyện hóa linh dịch kéo dài cả canh giờ, thiên địa linh khí liên tục tràn ra rồi giảm dần cho đến khi dừng hẳn.
Gã từ từ mở mắt, thần thái trong ánh mắt sáng hơn nhiều. Thở vặn người, cảm thụ lực đạo chảy trong thân thể, niềm vui thư thái tràn lên óc gã.
Tiến giai rồi. Tiến liền hai cấp. Vốn gã có thực lực sơ bộ võ sư tứ giai, giờ đạt đến lục giai điên phong, tính cho cặn kẽ thì đã tiến gần ba cấp. Ba khí hải cũng vì hấp thu quá nhiều năng lượng, đồng loạt tấn nhập võ sư lục giai. Sức chiến đấu của gã tiến lên mức mới.
Chìm trong cảm giác ngây ngất, gã tựa hồ còn có thể hút được thêm linh khí của vạn niên linh ngọc dịch. Ý nghĩ đó khiến gã hơi ngạc nhiên.
Theo Bách bảo lục giới thiệu, vạn niên linh ngọc dịch được uống vào sẽ sử dụng thiên địa linh khí tinh thuần nhất để tẩy kinh phạt tủy, chuyển đổi thể chất, một phần năng lượng được khí hải hấp thu đưa đến hiệu quả tiến giai.
Công hiệu quan trọng nhất của linh dịch là tẩy kinh phạt tủy, tăng cường thể chất tu luyện, phá tan chướng ngại và nâng cao tiềm lực cho người sử dụng. Biểu hiện rõ nhất là người sử dụng sẽ còn tiếp tục tăng tiến thực lực sau khi dùng linh dịch một thời gian, tốc độ tu luyện vượt xa trước đó.
Như thành viên Tụ Nghĩa đường và cả Trương Bách Cường cùng Tiểu Binh, đều được linh dịch trợ giúp đề thăng đẳng cấp. Tiểu Binh vì thực lực cơ sở khá cao lại không sử dụng nguyên dịch nên chỉ tăng được một cấp, nhưng một cấp đó nếu tu luyện bình thường có khi mười hoặc hai mươi năm cũng không qua được.
Tình huống hiện giờ của Diệp Phong thập phần kỳ quái. Gã không có cảm giác được tẩy kinh phạt tủy, đề thăng thể chất, cũng không thấy hiệu lực còn lại của linh dịch trong thể nội. Một giọt vạn niên linh ngọc nguyên dịch phảng phất bị gã hút sạch, không còn lại chút gì, quả thật không ai ngờ được.
Nếu còn linh khí phóng ra, gã khẳng định có thể tiếp tục hấp thu.
“Cổ quái! Quá cổ quái.” Gã lẩm bẩm: “Ta sử dụng vạn niên linh ngọc dịch sao hiệu quả lại y hệt võ giả bình thường sử dụng đơn dược nhỉ? Trừ tăng được hai cấp ra thì không có gì đặc biệt? Bọn Lý Ngọc trong một năm đều tăng tiến thực lực, hiệu quả hơn xa ta… Hơn nữa họ chỉ sử dụng linh dịch đã pha, hình như ta thiệt quá?”
Gã không hiểu rằng mình tu luyện Ngũ Hành quyền, bản thân là tự nhiên chi đạo nối thông với thiên địa, hút vào toàn là thiên địa chi lực thuần hậu nhất, thể chất được tôi luyện đến cảnh giới tối cao trong khi tu luyện rồi, bằng không gã làm cách nào tu luyện với tốc độ hiện thời? Nên thiên địa chi lực của linh dịch không hề tẩy kinh phạt tủy gã mà chỉ phát ra thiên địa linh khí giúp gã tăng tiến hai cấp.
“Uống thử một giọt nữa xem.” Không có nguy hiểm, lại chưa thỏa mãn thì dù không hiệu quả, tối đa chỉ là lãng phí một giọt vạn niên linh ngọc dịch mà thôi. Gã còn hai chục giọt nữa trong tay, giảm một giọt cũng không đến nỗi ghê gớm lắm.
“Hự!” Nửa canh giờ sau, gã lại tăng thêm một cấp, đạt đến võ sư thất giai điên phong.
Lần này gã cảm nhận rõ rệt quá trình hút linh khí chậm hơn, hiệu quả không bằng lần trước. Tuy uống nữa vẫn có thể có đôi chút tác dụng nhưng nếu chỉ dựa vào hút linh khí để xung nhập võ tông thì quá thiệt hại.
Hiệu quả vạn niên linh ngọc dịch đối với gã không giống những gì Bách bảo lục ghi lại. Thể chất của gã đã được gột rửa hơn cả hiệu quả sử dụng linh dịch, tấn cấp bằng cách hút lấy thật nhiều thiên địa chi lực thì với người tu luyện nhục thân như gã sẽ không ổn định cảnh giới. Ở giai đoạn võ sư thì tác dụng phụ không rõ nhưng miễn cưỡng xung kích võ tông, e rằng sau này muốn tiến bộ hơn sẽ phải tốn tinh lực gấp trăm lần, quả thật được không bằng mất.
“Nguyên nguyên lực tăng trưởng, hiệu quả Thần thông thuật cũng đề cao. Nếu ta củng cố thực lực thất giai võ sư thì đấu với trung giai võ tông cũng đủ sức giữ mình…” Gã cân nhắc rồi từ bỏ ý định tiếp tục uống vạn niên linh ngọc dịch.
Tuy phải đối diện Lục Lâm bang nhưng gã không thể chấp nhận cái giá hy sinh tu vi sau này của mình.
Tô Chiến Thiên, ta đến đây!
oOo
Những ngày còn lại qua nhanh, sắp đến ngày rằm.
Mộ Quang thành và Mạc Ly thành đều khẩn trương chuẩn bị giao chiến. Mười bốn ngày trước, nhân mã chủ yếu của hai nhà đã đến phụ cận Thiết Hùng thành.
Ngày mười lăm mới hé, nhân mã Lục Lâm bang trong Thiết Hùng thành toàn bộ chỉnh trang, bày bốn thế trận hình vuông đứng ở bốn góc tổng bộ. Trên quảng trường, Tô Chiến Thiên cao cao tại thượng, ngồi trên bảo tọa làm từ bích văn thạch, nhắm mắt lạnh lùng chờ đợi.
Bên dưới chia làm hai hàng, một là nhị cấp trưởng lão rồi đến cao giai võ sư, sau cùng là hai hàng võ sư bình thường. Bất quá đó không phải toàn bộ lực lượng của Lục Lâm bang. Bốn võ tông và nhiều cao giai võ sư chưa hiện thân, không hiểu vì biểu đạt thành ý đàm phán hay vì muốn dọa Diệp Phong khiến gã không dám tới hoặc có ý đồ gì đó.
"Báo! Tây môn tạm thời không có động tĩnh!"
"Báo! Nam môn tạm thời không có động tĩnh!"...
Mỗi nửa canh giờ, các thành môn lại báo cáo với Tô Chiến Thiên là Diệp Phong đã đến chưa. Tuy phát bố cáo rồi nhưng lần hắn vẫn hồi hộp xem Diệp Phong có đến không? Nếu đến thì một mình hay còn đồng đảng nữa? Đồng đảng của gã có thực lực thế nào?
Điền Trí đứng sau lưng hắn, nheo mắt tự tin cười gian giảo: “Xin bang chủ yên tâm, thuộc hạ dám chắc Diệp Phong sẽ xuất hiện. Dù thế nào cũng xin bang chủ bình tĩnh, tất cả hành động theo kế hoạch mới có thể vạn vô nhất thất.”
Mí mắt Tô Chiến Thiên run lên, không đáp.
Mặt trên lên đến đỉnh đầu.
“Báo! Cách nam môn ba dặm xuất hiện một thiếu niên giống Diệp Phong. Chỉ là hình dáng y và tranh vẽ không giống, thuộc hạ không xác định được thân phận y.” Thám tử về báo.
“Sau cùng cũng đến.” Điền Trí cười lạnh. Xông vào Thiết Hùng thành lúc này chỉ có Diệp Phong mà thôi. “Đến bao nhiêu người?”
“Một… một người.” Thám tử ngần ngừ rồi đáp: “Trên vai hắn còn một con khỉ.”
Tô Chiến Thiên mở mắt liếc A Ngốc: “Lúc trước ngươi đấu với Diệp Phong, có nhắc đến một con khỉ kỳ quái, đúng không?”
“Vâng, bang chủ. Con khỉ đó là nhị giai yêu thú, bất quá tốc độ thập phần linh xảo, công kích cũng quỷ dị, nhưng không uy hiếp quá lớn đến phổ thông võ sư.” Người đáp là một trong những bảo tiêu của Tô Kiệt.
Tô Chiến Thiên gật đầu, không nói nữa, mà đứng từ xa nhìn về phía cửa tổng bộ.
Ở đó, một thân ảnh thiếu niên từ từ đi tới.
Tiểu Hôi ngoan ngoãn gật đầu, thân thể vụt lớn, giơ cao hai tay gầm vang.
Gừ. Âm thanh chấn động tâm thần từ chỗ Tiểu Hôi lan ra, phủ kín mấy vạn thước. Tiếng gầm này hàm chứa khí thế vô địch, cảnh cáo mọi yêu thú gần đó không được làm phiền.
Áp lực của tứ giai yêu thú khiến mọi yêu thú yếu hơn run rẩy, không ít yêu thú cấp thấp gần đó cúp đuôi chạy, nơi Diệp Phong và Tiểu Hôi đứng trở nên yên tĩnh.
Gã lắc lắc cái đầu ong ong vì bị Tiểu Hôi chấn động, cười khổ: “Lần tới mà giở chiêu này phải lên tiếng trước chứ.”
Định thần lại, gã xếp bằng dưới đất, lấy ra một giọt vạn niên linh ngọc nguyên dịch trong nguyên trạc ra, để lên lòng tay. Linh dịch tuy lỏng nhưng không tản ra, như viên ngọc màu xanh biếc, đẹp đẽ vô ngần.
Hít sâu một hơi, gã khu động nguyên nguyên lực tuần hoàn trong thể nội, điều chỉnh thân thể đến mức tốt nhất, ba khí hải cùng co lại, chuẩn bị ứng phó với tình huống năng lượng tăng vọt.
“Ực!” Cổ họng lăn lên lăn xuống, nuốt linh dịch vào bụng.
Thoáng sau từ đơn điền dấy lên một luồng linh khí năng lượng tinh thuần cực độ, lan khắp thân thể, căng đầy kinh mạch. Nguyên nguyên lực của gã của điên cuồng vận chuyển hút lấy “bổ phẩm” bất ngờ này.
Thân thể gã tuy căng lên nhưng không nguy hiểm. Quá trình này nhẹ nhàng hơn gã tưởng. Áp lực mà nhục thân hứng chịu còn không bằng khi gã nuốt hai viên thất phẩm nguyên đơn, khiến gã vừa hoan hỉ vừa nghi hoặc.
Theo lý, năng lượng của vạn niên linh ngọc dịch hơn hai viên thất phẩm nguyên đơn cả trăm lần. Tuy năng lượng của linh dịch phát ra theo quá trình nhưng chia ra vẫn cao hơn dược lực của hai viên nguyên đơn, vì sao thân thể gã không cảm thấy áp lực của năng lượng? Bất quá không phải lúc gã nghiên cứu nghi vấn này mà phải nhân cơ hội nhanh chóng hấp thu linh khí.
Toàn thân gã tắm trong dải năng lượng thanh ngọc sắc nhu hòa, ôn thuần; cơ nhục, cốt cách, huyết mạch, tỳ tạng... mỗi tế bào của thân thể liên tục hút lấy thiên địa linh khí từ đơn điền tràn ra, nguyên nguyên lực tuần hoàn trong kinh mạch gã cũng gia tộc, lớn thêm rồi định hình. Thấy không nguy hiểm gì, gã đồng thời mở cả ba khí hải tham lam hút lấy năng lượng, lúc đó cả chút đau đớn trên thân thể cũng dần tan đi.
Hấp thu luyện hóa linh dịch kéo dài cả canh giờ, thiên địa linh khí liên tục tràn ra rồi giảm dần cho đến khi dừng hẳn.
Gã từ từ mở mắt, thần thái trong ánh mắt sáng hơn nhiều. Thở vặn người, cảm thụ lực đạo chảy trong thân thể, niềm vui thư thái tràn lên óc gã.
Tiến giai rồi. Tiến liền hai cấp. Vốn gã có thực lực sơ bộ võ sư tứ giai, giờ đạt đến lục giai điên phong, tính cho cặn kẽ thì đã tiến gần ba cấp. Ba khí hải cũng vì hấp thu quá nhiều năng lượng, đồng loạt tấn nhập võ sư lục giai. Sức chiến đấu của gã tiến lên mức mới.
Chìm trong cảm giác ngây ngất, gã tựa hồ còn có thể hút được thêm linh khí của vạn niên linh ngọc dịch. Ý nghĩ đó khiến gã hơi ngạc nhiên.
Theo Bách bảo lục giới thiệu, vạn niên linh ngọc dịch được uống vào sẽ sử dụng thiên địa linh khí tinh thuần nhất để tẩy kinh phạt tủy, chuyển đổi thể chất, một phần năng lượng được khí hải hấp thu đưa đến hiệu quả tiến giai.
Công hiệu quan trọng nhất của linh dịch là tẩy kinh phạt tủy, tăng cường thể chất tu luyện, phá tan chướng ngại và nâng cao tiềm lực cho người sử dụng. Biểu hiện rõ nhất là người sử dụng sẽ còn tiếp tục tăng tiến thực lực sau khi dùng linh dịch một thời gian, tốc độ tu luyện vượt xa trước đó.
Như thành viên Tụ Nghĩa đường và cả Trương Bách Cường cùng Tiểu Binh, đều được linh dịch trợ giúp đề thăng đẳng cấp. Tiểu Binh vì thực lực cơ sở khá cao lại không sử dụng nguyên dịch nên chỉ tăng được một cấp, nhưng một cấp đó nếu tu luyện bình thường có khi mười hoặc hai mươi năm cũng không qua được.
Tình huống hiện giờ của Diệp Phong thập phần kỳ quái. Gã không có cảm giác được tẩy kinh phạt tủy, đề thăng thể chất, cũng không thấy hiệu lực còn lại của linh dịch trong thể nội. Một giọt vạn niên linh ngọc nguyên dịch phảng phất bị gã hút sạch, không còn lại chút gì, quả thật không ai ngờ được.
Nếu còn linh khí phóng ra, gã khẳng định có thể tiếp tục hấp thu.
“Cổ quái! Quá cổ quái.” Gã lẩm bẩm: “Ta sử dụng vạn niên linh ngọc dịch sao hiệu quả lại y hệt võ giả bình thường sử dụng đơn dược nhỉ? Trừ tăng được hai cấp ra thì không có gì đặc biệt? Bọn Lý Ngọc trong một năm đều tăng tiến thực lực, hiệu quả hơn xa ta… Hơn nữa họ chỉ sử dụng linh dịch đã pha, hình như ta thiệt quá?”
Gã không hiểu rằng mình tu luyện Ngũ Hành quyền, bản thân là tự nhiên chi đạo nối thông với thiên địa, hút vào toàn là thiên địa chi lực thuần hậu nhất, thể chất được tôi luyện đến cảnh giới tối cao trong khi tu luyện rồi, bằng không gã làm cách nào tu luyện với tốc độ hiện thời? Nên thiên địa chi lực của linh dịch không hề tẩy kinh phạt tủy gã mà chỉ phát ra thiên địa linh khí giúp gã tăng tiến hai cấp.
“Uống thử một giọt nữa xem.” Không có nguy hiểm, lại chưa thỏa mãn thì dù không hiệu quả, tối đa chỉ là lãng phí một giọt vạn niên linh ngọc dịch mà thôi. Gã còn hai chục giọt nữa trong tay, giảm một giọt cũng không đến nỗi ghê gớm lắm.
“Hự!” Nửa canh giờ sau, gã lại tăng thêm một cấp, đạt đến võ sư thất giai điên phong.
Lần này gã cảm nhận rõ rệt quá trình hút linh khí chậm hơn, hiệu quả không bằng lần trước. Tuy uống nữa vẫn có thể có đôi chút tác dụng nhưng nếu chỉ dựa vào hút linh khí để xung nhập võ tông thì quá thiệt hại.
Hiệu quả vạn niên linh ngọc dịch đối với gã không giống những gì Bách bảo lục ghi lại. Thể chất của gã đã được gột rửa hơn cả hiệu quả sử dụng linh dịch, tấn cấp bằng cách hút lấy thật nhiều thiên địa chi lực thì với người tu luyện nhục thân như gã sẽ không ổn định cảnh giới. Ở giai đoạn võ sư thì tác dụng phụ không rõ nhưng miễn cưỡng xung kích võ tông, e rằng sau này muốn tiến bộ hơn sẽ phải tốn tinh lực gấp trăm lần, quả thật được không bằng mất.
“Nguyên nguyên lực tăng trưởng, hiệu quả Thần thông thuật cũng đề cao. Nếu ta củng cố thực lực thất giai võ sư thì đấu với trung giai võ tông cũng đủ sức giữ mình…” Gã cân nhắc rồi từ bỏ ý định tiếp tục uống vạn niên linh ngọc dịch.
Tuy phải đối diện Lục Lâm bang nhưng gã không thể chấp nhận cái giá hy sinh tu vi sau này của mình.
Tô Chiến Thiên, ta đến đây!
oOo
Những ngày còn lại qua nhanh, sắp đến ngày rằm.
Mộ Quang thành và Mạc Ly thành đều khẩn trương chuẩn bị giao chiến. Mười bốn ngày trước, nhân mã chủ yếu của hai nhà đã đến phụ cận Thiết Hùng thành.
Ngày mười lăm mới hé, nhân mã Lục Lâm bang trong Thiết Hùng thành toàn bộ chỉnh trang, bày bốn thế trận hình vuông đứng ở bốn góc tổng bộ. Trên quảng trường, Tô Chiến Thiên cao cao tại thượng, ngồi trên bảo tọa làm từ bích văn thạch, nhắm mắt lạnh lùng chờ đợi.
Bên dưới chia làm hai hàng, một là nhị cấp trưởng lão rồi đến cao giai võ sư, sau cùng là hai hàng võ sư bình thường. Bất quá đó không phải toàn bộ lực lượng của Lục Lâm bang. Bốn võ tông và nhiều cao giai võ sư chưa hiện thân, không hiểu vì biểu đạt thành ý đàm phán hay vì muốn dọa Diệp Phong khiến gã không dám tới hoặc có ý đồ gì đó.
"Báo! Tây môn tạm thời không có động tĩnh!"
"Báo! Nam môn tạm thời không có động tĩnh!"...
Mỗi nửa canh giờ, các thành môn lại báo cáo với Tô Chiến Thiên là Diệp Phong đã đến chưa. Tuy phát bố cáo rồi nhưng lần hắn vẫn hồi hộp xem Diệp Phong có đến không? Nếu đến thì một mình hay còn đồng đảng nữa? Đồng đảng của gã có thực lực thế nào?
Điền Trí đứng sau lưng hắn, nheo mắt tự tin cười gian giảo: “Xin bang chủ yên tâm, thuộc hạ dám chắc Diệp Phong sẽ xuất hiện. Dù thế nào cũng xin bang chủ bình tĩnh, tất cả hành động theo kế hoạch mới có thể vạn vô nhất thất.”
Mí mắt Tô Chiến Thiên run lên, không đáp.
Mặt trên lên đến đỉnh đầu.
“Báo! Cách nam môn ba dặm xuất hiện một thiếu niên giống Diệp Phong. Chỉ là hình dáng y và tranh vẽ không giống, thuộc hạ không xác định được thân phận y.” Thám tử về báo.
“Sau cùng cũng đến.” Điền Trí cười lạnh. Xông vào Thiết Hùng thành lúc này chỉ có Diệp Phong mà thôi. “Đến bao nhiêu người?”
“Một… một người.” Thám tử ngần ngừ rồi đáp: “Trên vai hắn còn một con khỉ.”
Tô Chiến Thiên mở mắt liếc A Ngốc: “Lúc trước ngươi đấu với Diệp Phong, có nhắc đến một con khỉ kỳ quái, đúng không?”
“Vâng, bang chủ. Con khỉ đó là nhị giai yêu thú, bất quá tốc độ thập phần linh xảo, công kích cũng quỷ dị, nhưng không uy hiếp quá lớn đến phổ thông võ sư.” Người đáp là một trong những bảo tiêu của Tô Kiệt.
Tô Chiến Thiên gật đầu, không nói nữa, mà đứng từ xa nhìn về phía cửa tổng bộ.
Ở đó, một thân ảnh thiếu niên từ từ đi tới.
/672
|