“Độc tu độc luyện, không có sư thừa.” Võ tôn này có vẻ không muốn hiện thân, gã cảm thụ được người đó còn cách một khoảng không dưới ba mươi trượng nữa.
Thân là võ tôn, đối phương hiển nhiên có đủ tự tin, Diệp Phong có chạy thì tích tắc sau là hắn bắt kịp.
“Ngươi có biết nói dối với ta sẽ phải trả giá gì không?” Giọng nói chuyển lạnh, áp lực chợt tăng gấp mấy lần, toàn thân gã như chìm trong nước, không thể hô hấp.
Bất quá hắn đã đánh giá sai cảnh giới thực lực của Diệp Phong, khí thế áp bức đó nếu nhằm vào điên phong võ sư thông thường thì e người đó đã không chịu nổi, mềm nhũn gục ngã. Nhưng gã vẫn kiên cường chống chọi, mặt đỏ lựng lên cực kỳ khó chịu. Kỳ thật gã không ảnh hưởng lắm, ra vẻ như thế chỉ để mê hoặc đối phương khiến hắn tưởng rằng thực lực của gã chỉ hơn điên phong võ sư chút ít.
“Quả nhiên có chút ngón nghề.” Giọng nói có phần hứng thú: “Cho ta biết tên ngươi là gì, cùng quê quán, gia tộc, sư thừa! Nếu không phải mục tiêu ta tìm thì sẽ tha cho ngươi.”
Vì thiếu tông chủ nhận được tin chưa lâu, cộng thêm Đông bắc Liêu châu cách Tây nam Vân Châu mấy vạn dặm, điều tra thông tin không dễ nên biết rất ít về thiếu niên tên “Diệp Phong” đó. Tuổi tác của chàng trai trẻ này rất phù hợp nhưng thực lực mạnh đến bất thường, hắn không xác định được có phải do một tiểu gia tộc bồi dưỡng được không.
“Tại hạ tên Phong Diệp, ở Vân Châu Mộ Quang thành, phụ mẫu đều đã mất.” Gã đáp với vẻ “khó chịu đựng”, những lời này cực kỳ kín kẽ, dù đối phương cẩn thận hơn thế cũng không thể tìm được sơ hở.
Nếu không trải qua lần bị ám sát, có lẽ gã không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng lần đi Bích Thủy cung này hiểm nguy trùng trùng, buộc gã phải đề phòng. Tuy không thể khẳng định đối phương nhắm vào mình nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Vô sư thừa? Ý ngươi rằng mình là thiên tài trong các thiên tài?” Giọng nói phì cười, thiên phú tu luyện cố nhiên quan trọng nhưng điều kiện không thể thiếu để trở thành cường giả là minh sư truyền thụ, linh đơn diệu dược phụ trợ và cả phúc thiên linh địa. Nếu chỉ cần thiên phú ưu dị là tùy tiện tu luyện thành cường giả thì thất tông tam bang ngũ thế gia không thể lũng đoạn chín phần mười cường giả đỉnh nhọn của Võ Nguyên đại lục.
“Năm ngoái tại hạ uống một bình linh dịch trong Ninh Tĩnh hạp cốc rồi thì tu vi tăng cao, còn nguyên nhân thì tại hạ không biết…” Lý do này tuy hoang đường nhưng ở nơi thần kỳ như Võ Nguyên đại lục chưa hẳn không có việc đó.
Quả nhiên, đối phương thu liễm khí thế hơn, hỏi han rõ ràng về màu sắc linh dịch, mùi vị mà cảm giác sau khi uống xong. Diệp Phong lấy mẫu là vạn niên linh ngọc dịch một phần trăm ra kể lại tường tận. Võ tôn này không thể đoán nổi một dung binh nhỏ nhoi lại hiểu biết về vạn niên linh ngọc dịch đã pha, cộng thêm gã miêu tả quá kỹ nên hắn tin tưởng.
“Ngươi không phải người ta tìm thì… đi đi.” Khí thế của đối phương lỏng ra, áp lực tan biến hết.
Diệp Phong thầm thở phào nhưng không tỏ vẻ gì khác lạ, rảo bước đi nhanh. Gã không biết vị võ tôn đó đi chưa, hoặc còn ẩn mình quan sát.
Hơn mười phút sau không có gì khác thường xảy ra, gã triệt để lỏng người, thở nhẹ nhõm một hơi tật dài. Xem ra đối phương đã tin gã, không hề nghi ngờ.
Không hiểu võ tôn này và Quỷ Kiếm ám sát gã có liên hệ không… nếu có thì ai ở sau lưng thao túng, sao lại trăm phương ngàn kế ngăn cản gã đến Bích Thủy cung? Ai có được thanh thế như vậy, cả võ tôn cũng mời được? Gã suy nghĩ rất lung, dầm chìm vào suy tưởng.
“Diệp Phong!” Giọng nói miên man vang trong tai, hám chứa phong vị chấn nhiếp, như người thân thiết nhất ở ngoài xa gọi, khiến gã có cảm giác thân thuộc.
“À.” Đang thất thần suy nghĩ, gã không hề phòng bị, theo ý thức đáp luôn.
Phản ứng của gã không hề nghi hoặc hoặc mù mờ tí nào, như từng đáp lại cả ngàn lần, cực kỳ gọn ghẽ, tự nhiên.
Vừa buột miệng xong, gã thầm kêu không ổn, toàn thân rực kim mang, giậm mạnh chân nhanh chóng lao vào vạt rừng gần đó. Gã chọn hướng theo bản năng để kéo giãn khoảng cách với đối phương.
“Hừ.” Trên không vang lên tiếng hừ lạnh lẽo, phía sau gã hơn hai trăm thước, một kim sắc quang trụ vút lên trời, tiếp đó là một bóng người cấp tốc lao theo.
Vốn võ tôn này đã cơ bản tin lời gã, theo hắn thì thiếu niên xuất thân từ tiểu gia tộc không thể đạt tới thành tựu như thế. Nhưng vì cẩn thận nên hắn quyết định thăm dò thêm lần cuối, giọng nói gọi tên gã có chứa sức mạnh lay động tâm thần, khiến gã bất ngờ ngay khi tưởng mình đã an toàn.
Nếu thiếu niên đó không phải Diệp Phong thì cũng sẽ có phản ứng, nhưng là mê hoặc và không hiểu. Phản ứng của gã lại khác. Tuy hắn đánh giá thấp cường độ thần thức nhưng lúc đó gã đang lơ đãng, phòng bị không kín kẽ nên hắn đắc thủ.
Thấy gã bỏ chạy, kim bào võ tôn nộ khí xung thiên! Một võ sư nhỏ nhoi mà suýt nữa lừa được hắn, thật là sỉ nhục khôn cùng, giờ lại còn định chạy thoát khỏi tay hắn, thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Với một võ tôn, Diệp Phong đã mấy lần gây hấn với hắn.
Giết gã! Thiếu tông chủ dặn là một khi có thể cứ thẳng tay trừ diệt. Một thiếu niên chưa đạt đến võ tông mà muốn thoát khỏi tay hắn? Buồn cười thật.
Chỉ vài tích tắc, kim bào võ tôn đã rút ngắn khoảng cách được mấy chục thước. Cả hai bên đuổ bắt và bỏ chạy cả kinh thất sắc.
Diệp Phong kinh hãi vì chênh lệch hai bên quá xa, chắc khó lòng trốn chạy được. Còn kim bào võ tôn kinh ngạc vì tốc độ của gã không kém cao giai võ tông. Việc này không phải cứ sử dụng cao giai võ kỹ là xong, thiếu niên này quả nhiên quỷ dị!
“Tiểu Hôi! Biến thân đưa ta chạy.” Tốc độ của nó nhanh hơn khi gã vận dụng Tấn tật thuật mấy phần, tuy có thể không bằng võ tôn nhưng không cách biệt xa quá.
Trước khi võ tôn xuất hiện thì nó đã cảm ứng được. Diệp Phong không muốn nó bạo lộ, coi như là kỳ binh, giờ quả nhiên có tác dụng. Thân hình Tiểu Hôi lớn bổng, đưa tay túm chặt gã rồi lao nhanh trong rừng.
Cách biệt về tốc độ lập tức thu ngắn lại. Tuy võ tôn trên không vẫn nhanh hơn một chút nhưng muốn đuổi kịp tựa hồ không dễ dàng.
“Yêu thú gì nhỉ?” Kim bào võ tôn lại kinh ngạc, hắn kiến đa thức quảng nhưng cũng không nhận ra chủng tộc của nó, tốc độ của tứ giai yêu thú mà lại không kém hơn nhất giai võ tôn. Không chỉ Diệp Phong là dị số của giới tu luyện mà yêu thú gã mang theo sao cũng quái thai như thế?
“Chạy được hả?” Kim bào võ tôn hơi ngừng lại, tay kết thành tư thế, thoáng sau, thiên địa năng lượng trên đầu Diệp Phong và Tiểu Hôi cuồn cuộn lên, hóa thành mấy trăm thanh kim sắc tiểu kiếm, rớt xuống như mưa.
Khống chế thiên địa chi lực từ ngoài trăm thước, đó là thực lực của võ tôn.
“Như ý bổng, dài ra.” Sắc mặt Diệp Phong cực kỳ ngưng trọng, thanh sắc đại bổng quay mạnh trên không, chấn tan phần lớn kim nguyên tiểu kiếm đang đâm tới. Bất quá hai tay gã bị công kích đến độ gần như mất đi tri giác, đòn đánh của võ tôn quả nhiên không dễ tiếp.
“Đáng ghét.” Gã miễn cưỡng lấy Sinh hóa đơn nhét vào miệng, sinh mệnh lực thanh tân thuần hậu chảy qua tay khiến gã khôi phục được mấy phần khí lực. Đòn đánh từ ngoài trăm thước còn đáng sợ như vậy, nếu hắn đến gần thì gã còn giữ được mạng sao?
Đến lúc này, gã không ngây thơ tới mức cho rằng đối thủ sẽ tha cho mình.
Vì phát động công kích nên kim bào võ tôn lại bị bỏ xa thêm mấy chục thước. Hắn sầm mặt, không ngờ bị một võ sư thiếu niên phá giải đòn toàn lực. Quanh mình hắn dấy lên kim nguyên, tốc độ tăng cao, dần rút ngắn khoảng cách.
“Lần này, ta đuổi theo năm mươi thước sẽ công kích.” Kim bào võ tôn bực dọc nghĩ.
“Không thể để hắn tiếp tục áp sát, không thì khi hắn công kích, ta và Tiểu Hôi khó lòng chống nổi.” Mắt gã ánh lên quyết liệt, nhét một nắm thất phẩm kim nguyên đơn vào miệng, Tru Thần cung cũng được lấy ra.
Chết cũng phải liều một phen.
Từ khi để lộ Tru Thần cung trước Lục Lâm bang, gã phát hiện tầm thường võ giả căn bản không nhận ra cây cung, tuy thần hiệu của cây cung khiến các cường giả thèm muốn nhưng chỉ cần không bị đồn đại đi thì không vấn đề gì. Giờ đang lúc sinh tử, gã không thể cả nghĩ.
"Thuấn sát tiễn!" Gương cung, kéo dây. Gọn ghẽ. Luồng sáng do kim nguyên ngưng thành vạch ngang tầng không.
“Lớn mật.” Võ tôn quát lớn, cực kỳ giận dữ trước việc Diệp Phong dám trả đòn. Nhưng Tru thần tiễn đã xẹt tới, hắn không kịp chấn kinh, vội vàng dấy kim mang lên tay phất mạnh ra.
Chát! Kim bào võ tôn có một vết thủng trên tay, đồng thời Tru thần tiễn bị đánh tan.
Sau rốt hắn cũng tỏ vẻ kinh hãi, công kích gì mà khiến một điên phong võ sư đả thương được nhị giai võ tôn? Lại còn cách cả trăm thước. Quả… quả thật hắn không dám tin.
Lông mày kim bào võ tôn nhướng lến, mắt rực sát khí, sắc mặt trở lên xanh lét. Bị thương dưới tay một võ sư là đại sỉ nhục cả đời hắn khó xóa được. Cũng may trong Vụ Ẩn sơn không có ai chứng kiến cảnh đó bằng không hắn chắc giận đến thất khiếu xì khói. Dù thế mà hôm nay không giết được kẻ gây ra mối nhục đó, sau này hắn còn mặt mũi nào gặp ai?
“Tên khốn, ta sẽ xé xác ngươi thành vạn mạnh.” Tiếng gầm chấn thiên hình thành một làn sóng xung kích vô hình trên không, núi rừng phía dưới rung bần bật, vô số lá cây rơi rụng…
Thân là võ tôn, đối phương hiển nhiên có đủ tự tin, Diệp Phong có chạy thì tích tắc sau là hắn bắt kịp.
“Ngươi có biết nói dối với ta sẽ phải trả giá gì không?” Giọng nói chuyển lạnh, áp lực chợt tăng gấp mấy lần, toàn thân gã như chìm trong nước, không thể hô hấp.
Bất quá hắn đã đánh giá sai cảnh giới thực lực của Diệp Phong, khí thế áp bức đó nếu nhằm vào điên phong võ sư thông thường thì e người đó đã không chịu nổi, mềm nhũn gục ngã. Nhưng gã vẫn kiên cường chống chọi, mặt đỏ lựng lên cực kỳ khó chịu. Kỳ thật gã không ảnh hưởng lắm, ra vẻ như thế chỉ để mê hoặc đối phương khiến hắn tưởng rằng thực lực của gã chỉ hơn điên phong võ sư chút ít.
“Quả nhiên có chút ngón nghề.” Giọng nói có phần hứng thú: “Cho ta biết tên ngươi là gì, cùng quê quán, gia tộc, sư thừa! Nếu không phải mục tiêu ta tìm thì sẽ tha cho ngươi.”
Vì thiếu tông chủ nhận được tin chưa lâu, cộng thêm Đông bắc Liêu châu cách Tây nam Vân Châu mấy vạn dặm, điều tra thông tin không dễ nên biết rất ít về thiếu niên tên “Diệp Phong” đó. Tuổi tác của chàng trai trẻ này rất phù hợp nhưng thực lực mạnh đến bất thường, hắn không xác định được có phải do một tiểu gia tộc bồi dưỡng được không.
“Tại hạ tên Phong Diệp, ở Vân Châu Mộ Quang thành, phụ mẫu đều đã mất.” Gã đáp với vẻ “khó chịu đựng”, những lời này cực kỳ kín kẽ, dù đối phương cẩn thận hơn thế cũng không thể tìm được sơ hở.
Nếu không trải qua lần bị ám sát, có lẽ gã không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng lần đi Bích Thủy cung này hiểm nguy trùng trùng, buộc gã phải đề phòng. Tuy không thể khẳng định đối phương nhắm vào mình nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Vô sư thừa? Ý ngươi rằng mình là thiên tài trong các thiên tài?” Giọng nói phì cười, thiên phú tu luyện cố nhiên quan trọng nhưng điều kiện không thể thiếu để trở thành cường giả là minh sư truyền thụ, linh đơn diệu dược phụ trợ và cả phúc thiên linh địa. Nếu chỉ cần thiên phú ưu dị là tùy tiện tu luyện thành cường giả thì thất tông tam bang ngũ thế gia không thể lũng đoạn chín phần mười cường giả đỉnh nhọn của Võ Nguyên đại lục.
“Năm ngoái tại hạ uống một bình linh dịch trong Ninh Tĩnh hạp cốc rồi thì tu vi tăng cao, còn nguyên nhân thì tại hạ không biết…” Lý do này tuy hoang đường nhưng ở nơi thần kỳ như Võ Nguyên đại lục chưa hẳn không có việc đó.
Quả nhiên, đối phương thu liễm khí thế hơn, hỏi han rõ ràng về màu sắc linh dịch, mùi vị mà cảm giác sau khi uống xong. Diệp Phong lấy mẫu là vạn niên linh ngọc dịch một phần trăm ra kể lại tường tận. Võ tôn này không thể đoán nổi một dung binh nhỏ nhoi lại hiểu biết về vạn niên linh ngọc dịch đã pha, cộng thêm gã miêu tả quá kỹ nên hắn tin tưởng.
“Ngươi không phải người ta tìm thì… đi đi.” Khí thế của đối phương lỏng ra, áp lực tan biến hết.
Diệp Phong thầm thở phào nhưng không tỏ vẻ gì khác lạ, rảo bước đi nhanh. Gã không biết vị võ tôn đó đi chưa, hoặc còn ẩn mình quan sát.
Hơn mười phút sau không có gì khác thường xảy ra, gã triệt để lỏng người, thở nhẹ nhõm một hơi tật dài. Xem ra đối phương đã tin gã, không hề nghi ngờ.
Không hiểu võ tôn này và Quỷ Kiếm ám sát gã có liên hệ không… nếu có thì ai ở sau lưng thao túng, sao lại trăm phương ngàn kế ngăn cản gã đến Bích Thủy cung? Ai có được thanh thế như vậy, cả võ tôn cũng mời được? Gã suy nghĩ rất lung, dầm chìm vào suy tưởng.
“Diệp Phong!” Giọng nói miên man vang trong tai, hám chứa phong vị chấn nhiếp, như người thân thiết nhất ở ngoài xa gọi, khiến gã có cảm giác thân thuộc.
“À.” Đang thất thần suy nghĩ, gã không hề phòng bị, theo ý thức đáp luôn.
Phản ứng của gã không hề nghi hoặc hoặc mù mờ tí nào, như từng đáp lại cả ngàn lần, cực kỳ gọn ghẽ, tự nhiên.
Vừa buột miệng xong, gã thầm kêu không ổn, toàn thân rực kim mang, giậm mạnh chân nhanh chóng lao vào vạt rừng gần đó. Gã chọn hướng theo bản năng để kéo giãn khoảng cách với đối phương.
“Hừ.” Trên không vang lên tiếng hừ lạnh lẽo, phía sau gã hơn hai trăm thước, một kim sắc quang trụ vút lên trời, tiếp đó là một bóng người cấp tốc lao theo.
Vốn võ tôn này đã cơ bản tin lời gã, theo hắn thì thiếu niên xuất thân từ tiểu gia tộc không thể đạt tới thành tựu như thế. Nhưng vì cẩn thận nên hắn quyết định thăm dò thêm lần cuối, giọng nói gọi tên gã có chứa sức mạnh lay động tâm thần, khiến gã bất ngờ ngay khi tưởng mình đã an toàn.
Nếu thiếu niên đó không phải Diệp Phong thì cũng sẽ có phản ứng, nhưng là mê hoặc và không hiểu. Phản ứng của gã lại khác. Tuy hắn đánh giá thấp cường độ thần thức nhưng lúc đó gã đang lơ đãng, phòng bị không kín kẽ nên hắn đắc thủ.
Thấy gã bỏ chạy, kim bào võ tôn nộ khí xung thiên! Một võ sư nhỏ nhoi mà suýt nữa lừa được hắn, thật là sỉ nhục khôn cùng, giờ lại còn định chạy thoát khỏi tay hắn, thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Với một võ tôn, Diệp Phong đã mấy lần gây hấn với hắn.
Giết gã! Thiếu tông chủ dặn là một khi có thể cứ thẳng tay trừ diệt. Một thiếu niên chưa đạt đến võ tông mà muốn thoát khỏi tay hắn? Buồn cười thật.
Chỉ vài tích tắc, kim bào võ tôn đã rút ngắn khoảng cách được mấy chục thước. Cả hai bên đuổ bắt và bỏ chạy cả kinh thất sắc.
Diệp Phong kinh hãi vì chênh lệch hai bên quá xa, chắc khó lòng trốn chạy được. Còn kim bào võ tôn kinh ngạc vì tốc độ của gã không kém cao giai võ tông. Việc này không phải cứ sử dụng cao giai võ kỹ là xong, thiếu niên này quả nhiên quỷ dị!
“Tiểu Hôi! Biến thân đưa ta chạy.” Tốc độ của nó nhanh hơn khi gã vận dụng Tấn tật thuật mấy phần, tuy có thể không bằng võ tôn nhưng không cách biệt xa quá.
Trước khi võ tôn xuất hiện thì nó đã cảm ứng được. Diệp Phong không muốn nó bạo lộ, coi như là kỳ binh, giờ quả nhiên có tác dụng. Thân hình Tiểu Hôi lớn bổng, đưa tay túm chặt gã rồi lao nhanh trong rừng.
Cách biệt về tốc độ lập tức thu ngắn lại. Tuy võ tôn trên không vẫn nhanh hơn một chút nhưng muốn đuổi kịp tựa hồ không dễ dàng.
“Yêu thú gì nhỉ?” Kim bào võ tôn lại kinh ngạc, hắn kiến đa thức quảng nhưng cũng không nhận ra chủng tộc của nó, tốc độ của tứ giai yêu thú mà lại không kém hơn nhất giai võ tôn. Không chỉ Diệp Phong là dị số của giới tu luyện mà yêu thú gã mang theo sao cũng quái thai như thế?
“Chạy được hả?” Kim bào võ tôn hơi ngừng lại, tay kết thành tư thế, thoáng sau, thiên địa năng lượng trên đầu Diệp Phong và Tiểu Hôi cuồn cuộn lên, hóa thành mấy trăm thanh kim sắc tiểu kiếm, rớt xuống như mưa.
Khống chế thiên địa chi lực từ ngoài trăm thước, đó là thực lực của võ tôn.
“Như ý bổng, dài ra.” Sắc mặt Diệp Phong cực kỳ ngưng trọng, thanh sắc đại bổng quay mạnh trên không, chấn tan phần lớn kim nguyên tiểu kiếm đang đâm tới. Bất quá hai tay gã bị công kích đến độ gần như mất đi tri giác, đòn đánh của võ tôn quả nhiên không dễ tiếp.
“Đáng ghét.” Gã miễn cưỡng lấy Sinh hóa đơn nhét vào miệng, sinh mệnh lực thanh tân thuần hậu chảy qua tay khiến gã khôi phục được mấy phần khí lực. Đòn đánh từ ngoài trăm thước còn đáng sợ như vậy, nếu hắn đến gần thì gã còn giữ được mạng sao?
Đến lúc này, gã không ngây thơ tới mức cho rằng đối thủ sẽ tha cho mình.
Vì phát động công kích nên kim bào võ tôn lại bị bỏ xa thêm mấy chục thước. Hắn sầm mặt, không ngờ bị một võ sư thiếu niên phá giải đòn toàn lực. Quanh mình hắn dấy lên kim nguyên, tốc độ tăng cao, dần rút ngắn khoảng cách.
“Lần này, ta đuổi theo năm mươi thước sẽ công kích.” Kim bào võ tôn bực dọc nghĩ.
“Không thể để hắn tiếp tục áp sát, không thì khi hắn công kích, ta và Tiểu Hôi khó lòng chống nổi.” Mắt gã ánh lên quyết liệt, nhét một nắm thất phẩm kim nguyên đơn vào miệng, Tru Thần cung cũng được lấy ra.
Chết cũng phải liều một phen.
Từ khi để lộ Tru Thần cung trước Lục Lâm bang, gã phát hiện tầm thường võ giả căn bản không nhận ra cây cung, tuy thần hiệu của cây cung khiến các cường giả thèm muốn nhưng chỉ cần không bị đồn đại đi thì không vấn đề gì. Giờ đang lúc sinh tử, gã không thể cả nghĩ.
"Thuấn sát tiễn!" Gương cung, kéo dây. Gọn ghẽ. Luồng sáng do kim nguyên ngưng thành vạch ngang tầng không.
“Lớn mật.” Võ tôn quát lớn, cực kỳ giận dữ trước việc Diệp Phong dám trả đòn. Nhưng Tru thần tiễn đã xẹt tới, hắn không kịp chấn kinh, vội vàng dấy kim mang lên tay phất mạnh ra.
Chát! Kim bào võ tôn có một vết thủng trên tay, đồng thời Tru thần tiễn bị đánh tan.
Sau rốt hắn cũng tỏ vẻ kinh hãi, công kích gì mà khiến một điên phong võ sư đả thương được nhị giai võ tôn? Lại còn cách cả trăm thước. Quả… quả thật hắn không dám tin.
Lông mày kim bào võ tôn nhướng lến, mắt rực sát khí, sắc mặt trở lên xanh lét. Bị thương dưới tay một võ sư là đại sỉ nhục cả đời hắn khó xóa được. Cũng may trong Vụ Ẩn sơn không có ai chứng kiến cảnh đó bằng không hắn chắc giận đến thất khiếu xì khói. Dù thế mà hôm nay không giết được kẻ gây ra mối nhục đó, sau này hắn còn mặt mũi nào gặp ai?
“Tên khốn, ta sẽ xé xác ngươi thành vạn mạnh.” Tiếng gầm chấn thiên hình thành một làn sóng xung kích vô hình trên không, núi rừng phía dưới rung bần bật, vô số lá cây rơi rụng…
/672
|