Diệp Phong rúng động, tỏ vẻ không tin nổi: “Vì sao Yêu điện vẫn ở trong Yêu ma sâm lâm, vì sao thiên hạ cường giả quyết tâm đối địch với sư phụ?”
“Việc này khi thực lực của con đạt yêu cầu sẽ biết thôi. Hiện tại vi sư cho biết chỉ tổ ảnh hưởng đến tâm cảnh của con. Nói chung, nhưng cường giả đỉnh nhọn của thất tông tam bang ngũ thế gia chỉ là con rối, không đáng sợ?” Yêu vương nói: “Địch nhân thật sự của Yêu điện rất mạnh… Bất quá tại Võ Nguyên đại lục, chúng không làm gì được chúng ta.”
“Sư phụ muốn nói đến thánh địa?” Lòng gã chợt lóe lên tia minh ngộ. Thánh địa, Yêu điện... đang đối đầu nhau?
“Ừ, xem ra thánh địa đã tìm tới con.” Yêu vương tựa hồ hiểu ra, mỉm cười.
Gã không giấu, kể lại việc hôm gặp võ tôn, sau cùng hai thánh giả xuất hiện.
“Tốt lắm, quan hệ giữa chúng ta tạm thời không tiện để lộ, giờ con có Võ Nguyên thánh lệnh sẽ bớt được không ít phiền hà.” Yêu vương ngẫm nghĩ một chốc rồi lại nói: “Thánh địa không như con tưởng tượng đâu, mà chỉ là một thế lực, địch nhân của Yêu điện đích xác ở thánh địa nhưng không phải cả thánh địa đều là địch nhân của ta. Đợi khi thực lực của con đạt thành, họ sẽ đón con vào thánh địa, lúc đó con sẽ hiểu hết.”
“Trình độ nào mới coi là thực lực đạt thành?” Gã hiếu kỳ hỏi.
“Bình thường thì ít nhất cũng phải đạt đến hoàng cấp. Bất quá nếu tiềm lực của con được thánh địa công nhận, tôn cấp cũng có thể biết được một vài việc. Năm xưa… vi sư cũng nhờ thế mà biết đến thánh địa.” Yêu vương như hồi ức lại, mắt đột nhiên đượm nét dâu bể.
“Ta quan sát thân thể con, tựa hồ thoáng có dấu hiệu đột phá võ tông. Chi bằng con tạm ở lại Yêu điện mấy hôm, vi sư sẽ giúp con một tay.” Yêu vương thu liễm tâm trạng, nhớ ra một việc cười bảo: “Công pháp của Vu võ tộc mà con giao cho ta, tuy ta chưa hoàn toàn tham thấu, bất quá có vài tâm đắc sẽ truyền cho con.”
“À.” Gã hớn hở: “Lẽ nào tu luyện Nguyên Thần quyết là có thể thi triển Thần thông thuật?”
Thần thông thuật gã nói tới không phải loại cơ sở như cự lực thuật mà là hình thể Thần thông thuật và vu chú Thần thông thuật chân chính.
“Kỳ thật phương pháp tu luyện Nguyên Thần quyết không xung đột về bản chất với công pháp Vu võ tộc. Chỉ là Vu võ tộc khi tu luyện không cố ý tôi luyện khí hải, nhưng công pháp của họ vẫn cần khí hải trợ lực, ta đoán rằng công pháp của họ là lợi dụng khí hải hút nguyên nguyên lực đến cho nhục thân. Nguyên Thần quyết là công pháp thuần túy dẫn thiên địa năng lượng để tu luyện nguyên nguyên lực, nên hơi khác mà thôi.”
“Thi triển Thần thông thuật cũng cần khí hải, tuy khí hải mạnh hay yếu không ảnh hưởng đến Vu võ nhưng không có khí hải thì họ không thể tu luyện.” Yêu vương nói.
“Chúng ta chẳng phải có khí hải sao?”
“Có điểm khác chứ. Bất quá, vi sư đã tìm ra cách giải quyết.” Yêu vương khẽ cười, giơ một tay lên, quang mang tím xanh dấy lên, khác hẳn mọi nguyên lực mà Diệp Phong biết.
Tiếng tanh tách vang lên liên hồi, cẳng tay Yêu vương đột nhiên to gấp mấy lần, quyền đầu như quả chùy, cánh tay trở nên dài gần nửa trượng. Diệp Phong kinh ngạc há hốc miệng trước cảnh tượng này. Gã nhớ rằng có một chiêu Thần thông thuật: Cự chùy thuật phát ra được sức mạnh siêu phàm.
“Nhìn cho rõ, đây là ảo nghĩa cao nhất của Thần thông thuật - - Chân không pháo!” Yêu vương phất tay lên không, một quả cầu năng lượng từ quyền đầu bùng nổ, kình khí kinh nhân cuốn ra, khoét một đường rãnh sâu hoắm dưới đất. Cuối cái ránh, trên bức tường dày cả thước lập tức xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
"Chân không pháo?" Tuy gã được Vu võ tộc truyền thừa nhưng chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Có thể gọi là sóng xung kích cũng được.” Tay Yêu vương thu về nguyên hình trong nháy mắt: “Thần thông thuật chú trọng ở phát huy sức mạnh nhục thể, nên không có phương thức công kích ngưng hình năng lượng gì đó. Vu võ tộc có cách khác, tìm được mô thức công kích tầm xa – sóng xung kích, chỉ là vi sư thấy gọi nó là Chân không pháo thì thích hợp hơn.”
Sóng xung kích… Gã nhanh chóng tìm kiếm nội dung tương quan trong óc.
Khi năng lượng bạo phát đạt đến trình nhất định sẽ tạo thành chấn động kinh nhân với hoàn cảnh chung quanh. Đó là sóng xung kích theo ý nghĩa thông thường. Luồng xung kích này khuếch tán khắp nơi nên uy lực cực kỳ hữu hạn.
Vu võ tộc lợi dụng sức mạnh nhục thân hùng mạnh khiến thể nội năng lượng tụ tập tại một điểm trên thân thể bạo phát ra, hình thành sóng xung kích. Ảo nghĩa của Thần thông thuật khiến uy lực của sóng xung kích ngưng tụ thành một chuỗi, phát huy sức phá hoại hơn cả tưởng tượng. Đó cũng là ảo nghĩa cao cấp khi tu luyện Thần thông thuật đến cực trí.
Vu võ nhất tộc từng xưng bá Võ Nguyên đại lục, Thần thông thuật không phải hư danh.
“Lợi hại quá, con cũng muốn học.” Hai mắt gã sáng rực. Kỳ thật gã thèm muốn Thần thông thuật chân chính từ lâu, chì vì công pháp tu luyên không cho phép, giờ sư phụ giải quyết rồi, tất nhiên gã không cần nén lại nữa.
“Con muốn học, tất nhiên vi sư sẽ truyền thụ, nhưng trước đó cần phải đề cao thực lực cho con, để con tấn nhập võ tông. Không thì chút nguyên lực của con mà thi triển Thần thông biến không nổi ba phút.”
“Thần thông biến?" Gã lại kinh ngạc.
“Đó là một loại bí pháp do ta tự sáng tạo, chỉ có người tu tập Nguyên Thần quyết mới thi triển được. Hơn nữa chỉ khi thi triển bí pháp Thần thông biến xong con mới có đủ điều kiện thi triển Thần thông thuật của Vu võ tộc.” Yêu vương tựa hồ rất vừa ý với phản ứng của Diệp Phong, cười ranh mãnh: “Đợi khi con tấn nhập võ tông, nắm được cách sử dụng thiên địa chi lực, có lẽ sẽ duy trì được Thần thông biến một khắc.”
“Một khắc thôi hả?” Diệp Phong lỏng người há ốc miệng. Thời gian đó quá ngắn.
“Con đừng bao giờ coi nhẹ Thần thông biến, không chỉ đơn giản là khiến con sau khi biến thân có thể thi triển Thần thông thuật đâu. Trước đây ta đã nói rằng, tu luyện công pháp của Vu võ tộc kỳ thật cần có khí hải trợ lực. Một khi thi triển Thần thông biến, tốc độ chuyển động của ngũ hành nguyên lực khí hải trong thể nội con sẽ tăng lên trăm lần, thậm chí hơn nữa. Đồng thời nguyên nguyên lực cũng được dẫn nhập vào khí hải đang quay tít, hai luồng nguyên lực dụng hợp thành một loại nguyên lực mới. Vi sư gọi đó là chân nguyên lực!”
“Có chân nguyên lực, con không chỉ thi triển được Thần thông thuật, còn có thể thi triển ngũ hành võ kỹ một cách trơn tru, thậm chí kết hợp sử dụng võ kỹ và Thần thông thuật, uy lực vô cùng. Thần thông biến còn khiến thực lực của con tăng vọt về cơ sở. Ví như sau khi con tiến giai thành nhất giai võ tông, thi triển Thần thông biến thì thực lực chân nguyên lực ngang với ngũ giai, cộng thêm nhục thân và Thần thông thuật thì dù con đấu với nhất giai võ tôn cũng không kém tí nào.”
“Mạnh thế thật sao?” Gã đã tự thân lĩnh giáo thực lực của võ tôn, cho rằng dù khi tấn nhập võ tông cũng không đấu nổi, thậm chí không chống được một chiêu của địch thủ. Giờ sư phụ lại nói bằng vào Thần thông thuật có thể không sa vào hạ phong dưới tay võ tôn, tuy chỉ kéo dào một khắc nhưng tuyệt đối là bí thuật phi thường.
“Vi sư chỉ suy đoán thôi, nhưng không sai lệch nhiều. Hiệu quả cụ thể thế nào, đợi khi con tấn cấp rồi sẽ thử xem.” Yêu vương cười ha hả.
“Chi bằng bắt đầu thôi. Sư phụ định giúp đồ nhi tấn cấp bằng cách nào?” Diệp Phong hiếu kỳ.
“Cảnh giới ý thức của con kỳ thật đã đạt đến võ tông, chỉ cần đả thông chướng ngại là con thuận lợi tấn nhập võ tông, bỏ ra chút thời gian thích ứng với thực lực là sẽ trở thành võ tông chân chính. Ta có một viên tứ phẩm phá chướng đơn, có thể giúp con thuận lợi tấn cấp. Tiếc tằng… nếu có thiên tài địa bảo hàm chứa năng lượng tinh thuần phụ tá, hiệu quả nhất định cao hơn. Nhưng nhất thời vì sư khó tìm được.”
Tâm niệm của gã máy động: “Trong tay con còn mười mấy giọt vạn niên linh ngọc dịch, có dùng được không?”
“Con có dị bảo như vậy?” Yêu vương ngạc nhiên.
“Đồ nhi cơ duyên thâm hậu, ngẫu nhiên đoạt được vật này, sư phụ cần thì cứ lấy.” Diệp Phong lấu lọ ngọc đựng linh dịch ra. Gã không tiếc gì người có ơn tái tạo với mình.
“Vật này không còn tác dụng với vi sư, nhưng vi sư cứ giữ lại hai giọt, phòng khi Yêu điện cần.” Yêu vương không khách khí nhận hai giọt linh dịch rồi hút ra năm giọt ngưng trên lòng tay.
“Linh dịch này là năng lượng tinh thuần hạng nhất trong thiên địa, dùng nhiều cũng không có di chứng gì. Chỉ là thực lực hiện tại của con không thể sử dụng nhiều.” Yêu vương lấy ra một viên đơn vàng rực, hòa vào linh dịch.
“Phá chướng đơn có thể giúp con xung phá võ tông, năng lượng trong năm giọt linh dịch này sẽ được lưu giữ phần lớn trong thể nội con, sau khi con tấn nhập võ tông thì vẫn phát huy tác dụng, khiến tốc độ tu luyện của con một ngày ngàn dặm.”
Dứt lời, Yêu vương liền bóp miệng gã, nhỏ linh dịch vào.
"Bế tức tĩnh khí, chuẩn bị đột phá!" Yêu vương phất tay, đột nhiên hình thành một lớp chướng ngại năng lương bao lấy Diệp Phong, để không ai quấy nhiễu gã.
Một dòng ấm nóng chảy vào đơn điền gã, thể nội nguyên lực rung lên, là dấu hiệu trước khi đột phá…
Yêu vương đứng cạnh hồi lâu, rồi khẽ buông tiếng cảm khái: “Hy vọng Thẩm Lan theo con sẽ được hạnh phúc, ngàn vạn lần đừng đi theo lối mòn của ta và Tố Thanh… Thực lực của con còn chưa đủ, chưa đủ tí nào.”
“Việc này khi thực lực của con đạt yêu cầu sẽ biết thôi. Hiện tại vi sư cho biết chỉ tổ ảnh hưởng đến tâm cảnh của con. Nói chung, nhưng cường giả đỉnh nhọn của thất tông tam bang ngũ thế gia chỉ là con rối, không đáng sợ?” Yêu vương nói: “Địch nhân thật sự của Yêu điện rất mạnh… Bất quá tại Võ Nguyên đại lục, chúng không làm gì được chúng ta.”
“Sư phụ muốn nói đến thánh địa?” Lòng gã chợt lóe lên tia minh ngộ. Thánh địa, Yêu điện... đang đối đầu nhau?
“Ừ, xem ra thánh địa đã tìm tới con.” Yêu vương tựa hồ hiểu ra, mỉm cười.
Gã không giấu, kể lại việc hôm gặp võ tôn, sau cùng hai thánh giả xuất hiện.
“Tốt lắm, quan hệ giữa chúng ta tạm thời không tiện để lộ, giờ con có Võ Nguyên thánh lệnh sẽ bớt được không ít phiền hà.” Yêu vương ngẫm nghĩ một chốc rồi lại nói: “Thánh địa không như con tưởng tượng đâu, mà chỉ là một thế lực, địch nhân của Yêu điện đích xác ở thánh địa nhưng không phải cả thánh địa đều là địch nhân của ta. Đợi khi thực lực của con đạt thành, họ sẽ đón con vào thánh địa, lúc đó con sẽ hiểu hết.”
“Trình độ nào mới coi là thực lực đạt thành?” Gã hiếu kỳ hỏi.
“Bình thường thì ít nhất cũng phải đạt đến hoàng cấp. Bất quá nếu tiềm lực của con được thánh địa công nhận, tôn cấp cũng có thể biết được một vài việc. Năm xưa… vi sư cũng nhờ thế mà biết đến thánh địa.” Yêu vương như hồi ức lại, mắt đột nhiên đượm nét dâu bể.
“Ta quan sát thân thể con, tựa hồ thoáng có dấu hiệu đột phá võ tông. Chi bằng con tạm ở lại Yêu điện mấy hôm, vi sư sẽ giúp con một tay.” Yêu vương thu liễm tâm trạng, nhớ ra một việc cười bảo: “Công pháp của Vu võ tộc mà con giao cho ta, tuy ta chưa hoàn toàn tham thấu, bất quá có vài tâm đắc sẽ truyền cho con.”
“À.” Gã hớn hở: “Lẽ nào tu luyện Nguyên Thần quyết là có thể thi triển Thần thông thuật?”
Thần thông thuật gã nói tới không phải loại cơ sở như cự lực thuật mà là hình thể Thần thông thuật và vu chú Thần thông thuật chân chính.
“Kỳ thật phương pháp tu luyện Nguyên Thần quyết không xung đột về bản chất với công pháp Vu võ tộc. Chỉ là Vu võ tộc khi tu luyện không cố ý tôi luyện khí hải, nhưng công pháp của họ vẫn cần khí hải trợ lực, ta đoán rằng công pháp của họ là lợi dụng khí hải hút nguyên nguyên lực đến cho nhục thân. Nguyên Thần quyết là công pháp thuần túy dẫn thiên địa năng lượng để tu luyện nguyên nguyên lực, nên hơi khác mà thôi.”
“Thi triển Thần thông thuật cũng cần khí hải, tuy khí hải mạnh hay yếu không ảnh hưởng đến Vu võ nhưng không có khí hải thì họ không thể tu luyện.” Yêu vương nói.
“Chúng ta chẳng phải có khí hải sao?”
“Có điểm khác chứ. Bất quá, vi sư đã tìm ra cách giải quyết.” Yêu vương khẽ cười, giơ một tay lên, quang mang tím xanh dấy lên, khác hẳn mọi nguyên lực mà Diệp Phong biết.
Tiếng tanh tách vang lên liên hồi, cẳng tay Yêu vương đột nhiên to gấp mấy lần, quyền đầu như quả chùy, cánh tay trở nên dài gần nửa trượng. Diệp Phong kinh ngạc há hốc miệng trước cảnh tượng này. Gã nhớ rằng có một chiêu Thần thông thuật: Cự chùy thuật phát ra được sức mạnh siêu phàm.
“Nhìn cho rõ, đây là ảo nghĩa cao nhất của Thần thông thuật - - Chân không pháo!” Yêu vương phất tay lên không, một quả cầu năng lượng từ quyền đầu bùng nổ, kình khí kinh nhân cuốn ra, khoét một đường rãnh sâu hoắm dưới đất. Cuối cái ránh, trên bức tường dày cả thước lập tức xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
"Chân không pháo?" Tuy gã được Vu võ tộc truyền thừa nhưng chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Có thể gọi là sóng xung kích cũng được.” Tay Yêu vương thu về nguyên hình trong nháy mắt: “Thần thông thuật chú trọng ở phát huy sức mạnh nhục thể, nên không có phương thức công kích ngưng hình năng lượng gì đó. Vu võ tộc có cách khác, tìm được mô thức công kích tầm xa – sóng xung kích, chỉ là vi sư thấy gọi nó là Chân không pháo thì thích hợp hơn.”
Sóng xung kích… Gã nhanh chóng tìm kiếm nội dung tương quan trong óc.
Khi năng lượng bạo phát đạt đến trình nhất định sẽ tạo thành chấn động kinh nhân với hoàn cảnh chung quanh. Đó là sóng xung kích theo ý nghĩa thông thường. Luồng xung kích này khuếch tán khắp nơi nên uy lực cực kỳ hữu hạn.
Vu võ tộc lợi dụng sức mạnh nhục thân hùng mạnh khiến thể nội năng lượng tụ tập tại một điểm trên thân thể bạo phát ra, hình thành sóng xung kích. Ảo nghĩa của Thần thông thuật khiến uy lực của sóng xung kích ngưng tụ thành một chuỗi, phát huy sức phá hoại hơn cả tưởng tượng. Đó cũng là ảo nghĩa cao cấp khi tu luyện Thần thông thuật đến cực trí.
Vu võ nhất tộc từng xưng bá Võ Nguyên đại lục, Thần thông thuật không phải hư danh.
“Lợi hại quá, con cũng muốn học.” Hai mắt gã sáng rực. Kỳ thật gã thèm muốn Thần thông thuật chân chính từ lâu, chì vì công pháp tu luyên không cho phép, giờ sư phụ giải quyết rồi, tất nhiên gã không cần nén lại nữa.
“Con muốn học, tất nhiên vi sư sẽ truyền thụ, nhưng trước đó cần phải đề cao thực lực cho con, để con tấn nhập võ tông. Không thì chút nguyên lực của con mà thi triển Thần thông biến không nổi ba phút.”
“Thần thông biến?" Gã lại kinh ngạc.
“Đó là một loại bí pháp do ta tự sáng tạo, chỉ có người tu tập Nguyên Thần quyết mới thi triển được. Hơn nữa chỉ khi thi triển bí pháp Thần thông biến xong con mới có đủ điều kiện thi triển Thần thông thuật của Vu võ tộc.” Yêu vương tựa hồ rất vừa ý với phản ứng của Diệp Phong, cười ranh mãnh: “Đợi khi con tấn nhập võ tông, nắm được cách sử dụng thiên địa chi lực, có lẽ sẽ duy trì được Thần thông biến một khắc.”
“Một khắc thôi hả?” Diệp Phong lỏng người há ốc miệng. Thời gian đó quá ngắn.
“Con đừng bao giờ coi nhẹ Thần thông biến, không chỉ đơn giản là khiến con sau khi biến thân có thể thi triển Thần thông thuật đâu. Trước đây ta đã nói rằng, tu luyện công pháp của Vu võ tộc kỳ thật cần có khí hải trợ lực. Một khi thi triển Thần thông biến, tốc độ chuyển động của ngũ hành nguyên lực khí hải trong thể nội con sẽ tăng lên trăm lần, thậm chí hơn nữa. Đồng thời nguyên nguyên lực cũng được dẫn nhập vào khí hải đang quay tít, hai luồng nguyên lực dụng hợp thành một loại nguyên lực mới. Vi sư gọi đó là chân nguyên lực!”
“Có chân nguyên lực, con không chỉ thi triển được Thần thông thuật, còn có thể thi triển ngũ hành võ kỹ một cách trơn tru, thậm chí kết hợp sử dụng võ kỹ và Thần thông thuật, uy lực vô cùng. Thần thông biến còn khiến thực lực của con tăng vọt về cơ sở. Ví như sau khi con tiến giai thành nhất giai võ tông, thi triển Thần thông biến thì thực lực chân nguyên lực ngang với ngũ giai, cộng thêm nhục thân và Thần thông thuật thì dù con đấu với nhất giai võ tôn cũng không kém tí nào.”
“Mạnh thế thật sao?” Gã đã tự thân lĩnh giáo thực lực của võ tôn, cho rằng dù khi tấn nhập võ tông cũng không đấu nổi, thậm chí không chống được một chiêu của địch thủ. Giờ sư phụ lại nói bằng vào Thần thông thuật có thể không sa vào hạ phong dưới tay võ tôn, tuy chỉ kéo dào một khắc nhưng tuyệt đối là bí thuật phi thường.
“Vi sư chỉ suy đoán thôi, nhưng không sai lệch nhiều. Hiệu quả cụ thể thế nào, đợi khi con tấn cấp rồi sẽ thử xem.” Yêu vương cười ha hả.
“Chi bằng bắt đầu thôi. Sư phụ định giúp đồ nhi tấn cấp bằng cách nào?” Diệp Phong hiếu kỳ.
“Cảnh giới ý thức của con kỳ thật đã đạt đến võ tông, chỉ cần đả thông chướng ngại là con thuận lợi tấn nhập võ tông, bỏ ra chút thời gian thích ứng với thực lực là sẽ trở thành võ tông chân chính. Ta có một viên tứ phẩm phá chướng đơn, có thể giúp con thuận lợi tấn cấp. Tiếc tằng… nếu có thiên tài địa bảo hàm chứa năng lượng tinh thuần phụ tá, hiệu quả nhất định cao hơn. Nhưng nhất thời vì sư khó tìm được.”
Tâm niệm của gã máy động: “Trong tay con còn mười mấy giọt vạn niên linh ngọc dịch, có dùng được không?”
“Con có dị bảo như vậy?” Yêu vương ngạc nhiên.
“Đồ nhi cơ duyên thâm hậu, ngẫu nhiên đoạt được vật này, sư phụ cần thì cứ lấy.” Diệp Phong lấu lọ ngọc đựng linh dịch ra. Gã không tiếc gì người có ơn tái tạo với mình.
“Vật này không còn tác dụng với vi sư, nhưng vi sư cứ giữ lại hai giọt, phòng khi Yêu điện cần.” Yêu vương không khách khí nhận hai giọt linh dịch rồi hút ra năm giọt ngưng trên lòng tay.
“Linh dịch này là năng lượng tinh thuần hạng nhất trong thiên địa, dùng nhiều cũng không có di chứng gì. Chỉ là thực lực hiện tại của con không thể sử dụng nhiều.” Yêu vương lấy ra một viên đơn vàng rực, hòa vào linh dịch.
“Phá chướng đơn có thể giúp con xung phá võ tông, năng lượng trong năm giọt linh dịch này sẽ được lưu giữ phần lớn trong thể nội con, sau khi con tấn nhập võ tông thì vẫn phát huy tác dụng, khiến tốc độ tu luyện của con một ngày ngàn dặm.”
Dứt lời, Yêu vương liền bóp miệng gã, nhỏ linh dịch vào.
"Bế tức tĩnh khí, chuẩn bị đột phá!" Yêu vương phất tay, đột nhiên hình thành một lớp chướng ngại năng lương bao lấy Diệp Phong, để không ai quấy nhiễu gã.
Một dòng ấm nóng chảy vào đơn điền gã, thể nội nguyên lực rung lên, là dấu hiệu trước khi đột phá…
Yêu vương đứng cạnh hồi lâu, rồi khẽ buông tiếng cảm khái: “Hy vọng Thẩm Lan theo con sẽ được hạnh phúc, ngàn vạn lần đừng đi theo lối mòn của ta và Tố Thanh… Thực lực của con còn chưa đủ, chưa đủ tí nào.”
/672
|