Nghiêm Đông Bình thấy Diệp Phong không giấu sát ý với Duệ Kim tông thì rùng mình. Là một thế lực lớn ở Liêu châu, y hiểu rõ Duệ Kim tông là gì. Đối với ngàn vạn thế lực của Võ Nguyên đại lục, đó tuyệt đối là một chỉnh thể siêu cấp.
Diệp Phong dám mở lời khiêu chiến môn phái cỡ đó thật không hiểu gã vô tri hay không biết sợ. Mắt y đầy kinh ngạc, hoang mang.
Chu Tiên Nhi điên đảo với hào ngôn tráng ngữ của Diệp Phong, thu thủy trong mắt dạt dào, hâm mộ vô cùng. Vì nữ nhân tâm ái mà không ngại khiêu chiến Duệ Kim tông, chỉ khí phách đó thôi cũng khiến bất kỳ nữ tử nào xiêu lòng. So ra, Nghiêm Đông Bình hiển nhiên kém xa… Bất quá nàng ta biết mình không thể nào với tới Diệp Phong, chỉ thoáng thương cảm rồi rũ bỏ hết mọi tạp niệm.
“Ngươi định truy sát Kim Thiên Dực?” Thu Tố Nhã cũng cả kinh thất sắc, chưa tính chuyện Diệp Phong có thực lực vượt trội đội võ tông của Duệ Kim tông hay không, nếu gã may mắn đắc thủ, kết thâm cừu đại hận với đối phương thì dù có Võ Nguyên thánh lệnh trong tay cũng chỉ là hậu tuyển nhân, một khi Duệ Kim tông quyết tâm lấy mạng gã mà thánh địa không thể truy cứu thì có không ít phương pháp.
Lịch sử Võ Nguyên đại lục không hiếm việc này. Vì thế thánh giả cho gã biết vạn lần không nên chạm vào thất tông tam bang ngũ thế gia.
“Đương nhiên! Tại hạ đã nói, chúng không thoát được ai hết.” Diệp Phong lạnh lùng.
“Ngươi có biết chuyến này Duệ Kim tông mang theo bao nhiêu võ tông? Ta biết ngươi có mấy phần thực lực nhưng đuổi theo có khác gì tự sát?” Ánh mắt Thu Tố Nhã ngưng lại nhìn gã, tựa hồ muốn nhìn thấu vì sao gã tự tin đến thế.
“Dù có võ tôn cũng không thể ngăn cản tại hạ.” Diệp Phong ôm quyền: “Thu phong chủ nếu còn yêu thương Thẩm Lan, xin cho tại hạ biết đội ngũ Duệ Kim tông về theo lối nào.”
“Ngươi có bề gì, vạn nhất Thẩm Lan ra khỏi Vạn niên hàn diếu chẳng phải ôm hận cả đời ư.” Thu Tố Nhã định khuyên tiếp, theo bà ta không có nhất giai võ tông nào có thể đồng thời đấu với bảy tám võ tông, trong đó có hai người đạt tới cao giai.
Dù là nam nhân đó, khi ấy cũng không có được thực lực này.
Bà ta không biết Diệp Phong còn mạnh gấy mấy lần Yêu vương lúc còn là võ tông nhất giai, gã có ba khí hải, hai trong số đó sản sinh được tương sinh chi lực, Yêu vương lúc xưa nào được như thế. Hơn nữa gã còn thần khí như Tru Thần cung và Vu võ Thần thông thuật kỳ diệu phụ trợ, có thể nói không cao thủ nào cùng cảnh giới thắng được gã.
“Diệp Phong tuyệt đối không làm việc gì không nắm chắc.” Gã ngạo nghễ: “Xin Thu phong chủ cho biết lộ tuyến về nhà của Duệ Kim tông.”
“Đành vậy. Hôm nay ta không gặp ngươi. Tiên nhi, con và vị công tử này hôm nay cũng không gặp Diệp Phong, dặn các đệ tử dọc đường là hôm nay Ngọc Nữ phong nhất thiết như thường, không có ai đến…” Thu Tố Nhã khẽ thờ dài dặn.
Chu Tiên Nhi dĩ nhiên băng tuyết thông minh, hiểu ngay vấn đề, kéo Nghiêm Đông Bình còn ngẩn ra, vội vàng xuống núi thông tri cho các sư thư muội từng thấy Diệp Phong.
“Kim Thiên Dực không ngờ ngươi còn sống, nên chúng tất nhiên sẽ đi theo lối cũ, từ đường cái quan Trực bắc đại đạo về Liêu châu theo hướng bắc. Chúng xuất phát đã ba ngày, nếu ngươi không có công cụ di chuyển, e rằng khó lòng chặn đường trúng trong phạm vi Thần châu. Một khi chúng về được Liêu châu trung bộ, coi như về đến phạm vi thế lực của Duệ Kim tông, dù ngươi ba đầu sáu tay cũng khó lòng thỏa nguyện.” Thu Tố Nhã nhìn gã, lòng mừng vui vì đồ đệ nhìn đúng người. Chỉ hy vọng đôi bích nhân này có được kết quả hoàn mỹ…
Chỉ cần thực lực của gã tiếp tục tiến bộ thế này, tất nhiên sẽ có được tư cách thánh địa nhập tuyển. Thẩm Lan ra khỏi hàn diếu cũng sẽ được thánh địa thưởng thức, một khi hai người chính thức thành người của thánh địa, dù cả Ngũ hành tông cũng không ai dám khó dễ họ.
"Đa tạ Thu phong chủ!" Tiếp đó gã nghĩ ra một việc hỏi: “Không hiểu nếu Thẩm Lan thành công, cần bao nhiêu thời gian mới ra khỏi được Vạn niên hàn diếu?”
“Việc đó… ta không dám đoán định. Theo tiền lệ trước đây, ít thì ba năm, nhiều thì mười năm. Ở trong đó càng lâu càng thu được nhiều lợi ích, nhưng trên mười năm thì Bích Thủy cung chưa có trường hợp nào ra khỏi sau ngần ấy năm.”
“Tại hạ hiểu, mỗi năm tại hạ sẽ đến Bích Thủy cung một lần, nếu Thẩm Lan ra khỏi hàn diếu, cho muội ấy biết là hãy đợi tại hạ.” Diệp Phong lấy Tru Thần cung ra bắn kim quang lên không.
Từ chân trời, một thân ảnh to lớn bay tới, Phong loan xòe rộng hai cánh, thoáng sau đã đến phía trên đầu gã, tốc độ kinh nhân.
"Thu... Thu phong chủ! Chào bà!" Phong loan chưa tiến giai hoàng cấp, nói năng chưa linh hoạt. Nó khiêm tốn gật đầu với Thu Tố Nhã, Diệp Phong nhảy phóc lên lưng nó.
“Ngươi là…” Thu Tố Nhã kinh ngạc vạn phần, bất quá bà ta chưa nói xong, Phong loan đã vẫy cánh bay đi như chớp, tan biến ở phía chân trời.
“Diệp Phong… lẽ nào có quan hệ với y?” Thu Tố Nhã đột nhiên hiểu ra, nếu không phải truyền nhân của y, sao gã có được thực lực yêu nghiệt như vậy.
“Ngũ hành tông e rằng không còn bình tĩnh nữa.” Bà ta khẽ thở dài: “Cái gì phải đến, sớm muộn gì cũng đến… lẽ nào trời cao sắp sẵn…”
oOo
Trực bắc đại đạo là đường cái quan lớn nhất Thần châu, là con đường tiện lợi nhất thông đến Liêu châu. Diệp Phong được Thu Tố Nhã cung cấp tin tức, cưỡi Phong loan lao đi vun vút. Tốc độ của ngũ giai phi hành yêu thú vượt xa đại đội nhân mã đi dưới đất, lộ trình ba ngày của người Duệ Kim tông, Phong loan chỉ cần ba canh giờ là bắt kịp.
Hôm đó mặt trời đã xuống núi, tin rằng nhân mã Duệ Kim tông cũng đã dừng chân nghỉ ngơi. Không có mục tiêu, dù bắt kịp đối phương cũng không biết được. Gã cưỡi Phong loan toàn tốc truy đuổi hai canh giờ, đáp xuống một chỗ nghỉ lại, chuẩn bị đợi đến ngày mai sẽ tiếp tục dò tìm hạ lạc của Kim Thiên Dực.
“Đại thúc, có thấy một đội nhân mã… như thế này… như thế này… qua đây không?” Diệp Phong vào tiểu trấn, hỏi thăm nhưng không hy vọng nhiều lắm.
“Có, có. Chàng trai trẻ, sao lại tìm họ?” Trung niên trong tiệm thuốc gật đầu, khiến Diệp Phong hớn hở.
“Chúng đi từ lúc nào?”
“Chắc là ba canh giờ trước. Có một tiểu tử thân phận khá tôn quý, đang bị trọng thương, họ còn mua mấy vị dược tài quý hiếm ở đây. Tiếc quá… Họ chắc là võ giả, quá nửa dược vật họ cần, ở đây không có.” Đại thúc tựa hồ còn tiếc nuối.
“Đại thúc có biết, tiếp tục đi về phía bắc, có mấy thành trấn nghỉ chân được?”
“Nếu cước trình của họ nhanh thì kịp đến Ác Quỷ thành nghỉ chân. Ở đó có thị trường giao dịch của võ giả, nếu họ tìm dược tài quý giá nào đó nên mới vội vàng đến đó.”
"Đa tạ đại thúc!" Diệp Phong ném hai tinh tệ lên quầy, thân hình tan biến trong khoảnh khắc. Dược phô chưởng quỹ ngẩn người một lúc rồi run run nhặt hai tinh tệ lên, thứ này đổi được 2000 tinh tệ cơ đấy, nếu đưa ra chợ đen có lẽ còn được nhiều hơn, cả tiệm thuốc của ông ta cũng không bán được ngần ấy tiền. Không ngờ tùy tiện đáp mấy câu lại phát tài thế này, ông ta cười như chưa bao giờ được cười.
oOo
Ác Quỷ thành! Xuất phát!
Diệp Phong không muốn chần chừ thêm phút nào, toàn tốc lao về Ác Quỷ thành. Nửa canh giờ sau, gã đến phía trên một thành thị khá lớn. Chắc không sai đâu. Quanh đó không còn thành thị nào có quy mô nữa.
Vầng dương đã lặn hẳn xuống chân núi, màn đêm buông phủ, người đi đường và các cửa hiệu buôn gần như đóng cửa hoặc vắng bóng, thành thị chìm trong tĩnh lặng.
Gã không phí nhiều tinh lực cũng tìm được người của Duệ Kim tông. Trong thành, trừ tổng bộ của thế lực thống trị ở trung tâm có khí tức mấy chục cường giả ra, chỉ còn một gian lầu xa hoa cao ba, bốn tầng có chừng hơn mười khí tức cường giả. Ngoài ra rải rác là những độc hành cường giả.
“Xem ra ông trời cũng không muốn các ngươi thoải mái thêm một tối.” Gã lẩm bẩm, đứng trên lưng Phong loan, kim nguyên chảy trên Tru Thần cung, một mũi năng lượng tiễn từ từ ngưng tụ trên dây.
Cả Ác Quỷ thành, cường giả thực lực đạt đến võ tông đều cảm nhận được kim nguyên lực kinh nhân. Toàn bộ đều kinh hãi.
"Vũ sát tiễn!" Đột phá võ tông xong, có thể mượn thiên địa chi lực, Vũ sát tiễn của gã mũi nào cũng có uy lực ngang nhau. Bất quá gã còn giữ sức… không muốn Kim Thiên Dực chết thống khoái như thế.
Từng dải kim mang như mưa rào trút xuống, mục tiêu là tầng ba, tầng bốn lầu các mà Duệ Kim tông tập trung nghỉ ngơi.
"Phập! Phập! Phập!..." Các lâu bị bắn thủng lỗ chỗ, mấy đệ tử Duệ Kim tông đi tuyển thân cùng hộ vệ thực lực không cao không chết cũng trọng thương. Trong lâu vang lên tiếng hô thê thảm, máu đỏ nhuộm khắp.
“Kẻ nào dám tập kích người của Duệ Kim tông bọn ta?” Hai cao giai võ tông phản ứng cực nhanh, hộ vệ Kim Thiên Dực. Năm võ tông khác bảo vệ hai thanh niên may mắn giữ được tính mạng (cũng do Diệp Phong cố ý lưu lại.)
“Duệ Kim tông... ta giết người Duệ Kim tông.” Gã biến đổi giọng nói, đứng trên không lớn tiếng: “Các ngươi, không ai về được Liêu châu.” ”
Diệp Phong dám mở lời khiêu chiến môn phái cỡ đó thật không hiểu gã vô tri hay không biết sợ. Mắt y đầy kinh ngạc, hoang mang.
Chu Tiên Nhi điên đảo với hào ngôn tráng ngữ của Diệp Phong, thu thủy trong mắt dạt dào, hâm mộ vô cùng. Vì nữ nhân tâm ái mà không ngại khiêu chiến Duệ Kim tông, chỉ khí phách đó thôi cũng khiến bất kỳ nữ tử nào xiêu lòng. So ra, Nghiêm Đông Bình hiển nhiên kém xa… Bất quá nàng ta biết mình không thể nào với tới Diệp Phong, chỉ thoáng thương cảm rồi rũ bỏ hết mọi tạp niệm.
“Ngươi định truy sát Kim Thiên Dực?” Thu Tố Nhã cũng cả kinh thất sắc, chưa tính chuyện Diệp Phong có thực lực vượt trội đội võ tông của Duệ Kim tông hay không, nếu gã may mắn đắc thủ, kết thâm cừu đại hận với đối phương thì dù có Võ Nguyên thánh lệnh trong tay cũng chỉ là hậu tuyển nhân, một khi Duệ Kim tông quyết tâm lấy mạng gã mà thánh địa không thể truy cứu thì có không ít phương pháp.
Lịch sử Võ Nguyên đại lục không hiếm việc này. Vì thế thánh giả cho gã biết vạn lần không nên chạm vào thất tông tam bang ngũ thế gia.
“Đương nhiên! Tại hạ đã nói, chúng không thoát được ai hết.” Diệp Phong lạnh lùng.
“Ngươi có biết chuyến này Duệ Kim tông mang theo bao nhiêu võ tông? Ta biết ngươi có mấy phần thực lực nhưng đuổi theo có khác gì tự sát?” Ánh mắt Thu Tố Nhã ngưng lại nhìn gã, tựa hồ muốn nhìn thấu vì sao gã tự tin đến thế.
“Dù có võ tôn cũng không thể ngăn cản tại hạ.” Diệp Phong ôm quyền: “Thu phong chủ nếu còn yêu thương Thẩm Lan, xin cho tại hạ biết đội ngũ Duệ Kim tông về theo lối nào.”
“Ngươi có bề gì, vạn nhất Thẩm Lan ra khỏi Vạn niên hàn diếu chẳng phải ôm hận cả đời ư.” Thu Tố Nhã định khuyên tiếp, theo bà ta không có nhất giai võ tông nào có thể đồng thời đấu với bảy tám võ tông, trong đó có hai người đạt tới cao giai.
Dù là nam nhân đó, khi ấy cũng không có được thực lực này.
Bà ta không biết Diệp Phong còn mạnh gấy mấy lần Yêu vương lúc còn là võ tông nhất giai, gã có ba khí hải, hai trong số đó sản sinh được tương sinh chi lực, Yêu vương lúc xưa nào được như thế. Hơn nữa gã còn thần khí như Tru Thần cung và Vu võ Thần thông thuật kỳ diệu phụ trợ, có thể nói không cao thủ nào cùng cảnh giới thắng được gã.
“Diệp Phong tuyệt đối không làm việc gì không nắm chắc.” Gã ngạo nghễ: “Xin Thu phong chủ cho biết lộ tuyến về nhà của Duệ Kim tông.”
“Đành vậy. Hôm nay ta không gặp ngươi. Tiên nhi, con và vị công tử này hôm nay cũng không gặp Diệp Phong, dặn các đệ tử dọc đường là hôm nay Ngọc Nữ phong nhất thiết như thường, không có ai đến…” Thu Tố Nhã khẽ thờ dài dặn.
Chu Tiên Nhi dĩ nhiên băng tuyết thông minh, hiểu ngay vấn đề, kéo Nghiêm Đông Bình còn ngẩn ra, vội vàng xuống núi thông tri cho các sư thư muội từng thấy Diệp Phong.
“Kim Thiên Dực không ngờ ngươi còn sống, nên chúng tất nhiên sẽ đi theo lối cũ, từ đường cái quan Trực bắc đại đạo về Liêu châu theo hướng bắc. Chúng xuất phát đã ba ngày, nếu ngươi không có công cụ di chuyển, e rằng khó lòng chặn đường trúng trong phạm vi Thần châu. Một khi chúng về được Liêu châu trung bộ, coi như về đến phạm vi thế lực của Duệ Kim tông, dù ngươi ba đầu sáu tay cũng khó lòng thỏa nguyện.” Thu Tố Nhã nhìn gã, lòng mừng vui vì đồ đệ nhìn đúng người. Chỉ hy vọng đôi bích nhân này có được kết quả hoàn mỹ…
Chỉ cần thực lực của gã tiếp tục tiến bộ thế này, tất nhiên sẽ có được tư cách thánh địa nhập tuyển. Thẩm Lan ra khỏi hàn diếu cũng sẽ được thánh địa thưởng thức, một khi hai người chính thức thành người của thánh địa, dù cả Ngũ hành tông cũng không ai dám khó dễ họ.
"Đa tạ Thu phong chủ!" Tiếp đó gã nghĩ ra một việc hỏi: “Không hiểu nếu Thẩm Lan thành công, cần bao nhiêu thời gian mới ra khỏi được Vạn niên hàn diếu?”
“Việc đó… ta không dám đoán định. Theo tiền lệ trước đây, ít thì ba năm, nhiều thì mười năm. Ở trong đó càng lâu càng thu được nhiều lợi ích, nhưng trên mười năm thì Bích Thủy cung chưa có trường hợp nào ra khỏi sau ngần ấy năm.”
“Tại hạ hiểu, mỗi năm tại hạ sẽ đến Bích Thủy cung một lần, nếu Thẩm Lan ra khỏi hàn diếu, cho muội ấy biết là hãy đợi tại hạ.” Diệp Phong lấy Tru Thần cung ra bắn kim quang lên không.
Từ chân trời, một thân ảnh to lớn bay tới, Phong loan xòe rộng hai cánh, thoáng sau đã đến phía trên đầu gã, tốc độ kinh nhân.
"Thu... Thu phong chủ! Chào bà!" Phong loan chưa tiến giai hoàng cấp, nói năng chưa linh hoạt. Nó khiêm tốn gật đầu với Thu Tố Nhã, Diệp Phong nhảy phóc lên lưng nó.
“Ngươi là…” Thu Tố Nhã kinh ngạc vạn phần, bất quá bà ta chưa nói xong, Phong loan đã vẫy cánh bay đi như chớp, tan biến ở phía chân trời.
“Diệp Phong… lẽ nào có quan hệ với y?” Thu Tố Nhã đột nhiên hiểu ra, nếu không phải truyền nhân của y, sao gã có được thực lực yêu nghiệt như vậy.
“Ngũ hành tông e rằng không còn bình tĩnh nữa.” Bà ta khẽ thở dài: “Cái gì phải đến, sớm muộn gì cũng đến… lẽ nào trời cao sắp sẵn…”
oOo
Trực bắc đại đạo là đường cái quan lớn nhất Thần châu, là con đường tiện lợi nhất thông đến Liêu châu. Diệp Phong được Thu Tố Nhã cung cấp tin tức, cưỡi Phong loan lao đi vun vút. Tốc độ của ngũ giai phi hành yêu thú vượt xa đại đội nhân mã đi dưới đất, lộ trình ba ngày của người Duệ Kim tông, Phong loan chỉ cần ba canh giờ là bắt kịp.
Hôm đó mặt trời đã xuống núi, tin rằng nhân mã Duệ Kim tông cũng đã dừng chân nghỉ ngơi. Không có mục tiêu, dù bắt kịp đối phương cũng không biết được. Gã cưỡi Phong loan toàn tốc truy đuổi hai canh giờ, đáp xuống một chỗ nghỉ lại, chuẩn bị đợi đến ngày mai sẽ tiếp tục dò tìm hạ lạc của Kim Thiên Dực.
“Đại thúc, có thấy một đội nhân mã… như thế này… như thế này… qua đây không?” Diệp Phong vào tiểu trấn, hỏi thăm nhưng không hy vọng nhiều lắm.
“Có, có. Chàng trai trẻ, sao lại tìm họ?” Trung niên trong tiệm thuốc gật đầu, khiến Diệp Phong hớn hở.
“Chúng đi từ lúc nào?”
“Chắc là ba canh giờ trước. Có một tiểu tử thân phận khá tôn quý, đang bị trọng thương, họ còn mua mấy vị dược tài quý hiếm ở đây. Tiếc quá… Họ chắc là võ giả, quá nửa dược vật họ cần, ở đây không có.” Đại thúc tựa hồ còn tiếc nuối.
“Đại thúc có biết, tiếp tục đi về phía bắc, có mấy thành trấn nghỉ chân được?”
“Nếu cước trình của họ nhanh thì kịp đến Ác Quỷ thành nghỉ chân. Ở đó có thị trường giao dịch của võ giả, nếu họ tìm dược tài quý giá nào đó nên mới vội vàng đến đó.”
"Đa tạ đại thúc!" Diệp Phong ném hai tinh tệ lên quầy, thân hình tan biến trong khoảnh khắc. Dược phô chưởng quỹ ngẩn người một lúc rồi run run nhặt hai tinh tệ lên, thứ này đổi được 2000 tinh tệ cơ đấy, nếu đưa ra chợ đen có lẽ còn được nhiều hơn, cả tiệm thuốc của ông ta cũng không bán được ngần ấy tiền. Không ngờ tùy tiện đáp mấy câu lại phát tài thế này, ông ta cười như chưa bao giờ được cười.
oOo
Ác Quỷ thành! Xuất phát!
Diệp Phong không muốn chần chừ thêm phút nào, toàn tốc lao về Ác Quỷ thành. Nửa canh giờ sau, gã đến phía trên một thành thị khá lớn. Chắc không sai đâu. Quanh đó không còn thành thị nào có quy mô nữa.
Vầng dương đã lặn hẳn xuống chân núi, màn đêm buông phủ, người đi đường và các cửa hiệu buôn gần như đóng cửa hoặc vắng bóng, thành thị chìm trong tĩnh lặng.
Gã không phí nhiều tinh lực cũng tìm được người của Duệ Kim tông. Trong thành, trừ tổng bộ của thế lực thống trị ở trung tâm có khí tức mấy chục cường giả ra, chỉ còn một gian lầu xa hoa cao ba, bốn tầng có chừng hơn mười khí tức cường giả. Ngoài ra rải rác là những độc hành cường giả.
“Xem ra ông trời cũng không muốn các ngươi thoải mái thêm một tối.” Gã lẩm bẩm, đứng trên lưng Phong loan, kim nguyên chảy trên Tru Thần cung, một mũi năng lượng tiễn từ từ ngưng tụ trên dây.
Cả Ác Quỷ thành, cường giả thực lực đạt đến võ tông đều cảm nhận được kim nguyên lực kinh nhân. Toàn bộ đều kinh hãi.
"Vũ sát tiễn!" Đột phá võ tông xong, có thể mượn thiên địa chi lực, Vũ sát tiễn của gã mũi nào cũng có uy lực ngang nhau. Bất quá gã còn giữ sức… không muốn Kim Thiên Dực chết thống khoái như thế.
Từng dải kim mang như mưa rào trút xuống, mục tiêu là tầng ba, tầng bốn lầu các mà Duệ Kim tông tập trung nghỉ ngơi.
"Phập! Phập! Phập!..." Các lâu bị bắn thủng lỗ chỗ, mấy đệ tử Duệ Kim tông đi tuyển thân cùng hộ vệ thực lực không cao không chết cũng trọng thương. Trong lâu vang lên tiếng hô thê thảm, máu đỏ nhuộm khắp.
“Kẻ nào dám tập kích người của Duệ Kim tông bọn ta?” Hai cao giai võ tông phản ứng cực nhanh, hộ vệ Kim Thiên Dực. Năm võ tông khác bảo vệ hai thanh niên may mắn giữ được tính mạng (cũng do Diệp Phong cố ý lưu lại.)
“Duệ Kim tông... ta giết người Duệ Kim tông.” Gã biến đổi giọng nói, đứng trên không lớn tiếng: “Các ngươi, không ai về được Liêu châu.” ”
/672
|