Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 354: Biến cố lớn lao

/672


Ba con Kim mao thú gầm lên trầm trầm, lại kéo cỗ xe lao đi trên đường.

Diệp Phong và Quỷ Vô Cực ngồi cùng một bên, thầm khen ngồi trên cỗ xe sang trọng này đúng là một dạng hưởng thụ.

Lòng gã không yên, xe vừa lăn bánh là gã cuống lên hỏi: “Như các hạ nói thì hai năm nay, Mộ Dung gia gặp biến cố trọng đại gì chăng?”

“Quả có việc đó.” Đầu lĩnh đại khái hiểu rằng gã là chủ đạo, Quỷ Vô Cực chỉ là tùy tùng đi theo.

Y rất hiếu kỳ, thực lực Diệp Phong thi triển vẫn trong phạm trù võ tông còn Quỷ Vô Cực hiển nhiên càng cao thâm mạc trắc, y đoán rằng là võ tôn. Không thì y cũng không cực lực mời cả hai lên xe trò chuyện. Nhưng võ tôn sao lại cung kính như thế với một người thực lực chỉ là võ tông? Dù thế lực nào, đối đãi võ tôn cấp cường giả đều với tư thái bình đẳng, tuyệt không sai khiến như thủ hạ. Quỷ Vô Cực đối với Diệp Phong, rõ ràng là cung kính tận đáy lòng, càng khiến đầu lĩnh không hiểu được.

Y không dám mở miệng hỏi việc đó, chỉ đáp theo câu hỏi của Diệp Phong: “Chừng hơn một năm rưỡi trước, Mộ Dung thế gia tuy đang xuống dốc nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, là thế lực có tiếng của Bộ châu. Trong khu vực họ thống trị, khó tìm ra thế lực nào có thể tranh phong.”

“Một năm rưỡi trước, Mộ Dung thế gia xung đột kịch liệt, vì thế mà xảy ra phản loạn trong hàng ngũ tộc nhân. Sau việc đó, thực lực Mộ Dung thế gia giảm đi nhiều, cộng thêm ngoại địch bức ép mới tạo thành cục diện bất lợi hôm nay.”

“Nội biến? Nghiên trọng đến mức nào?” Diệp Phong hỏi.

“Các hạ ban nãy có đề cập đến, chính vì Mộ Dung gia có hai võ tôn tọa trấn nên Âu Dương gia liên hợp các thế lực khác đối phó cũng không chiếm được tiện nghi gì. Nhưng biến động trong tộc trực tiếp khiến một võ tôn làm phản, võ tôn đó lại được Âu Dương gia lôi kéo, đồng thời mang đi theo gần nửa võ tông cường giả và một toán võ giả cốt cán của Mộ Dung gia.” Đầu lĩnh khẽ thở dài, hiển nhiên một gia tộc sa sút khiến y thập phần cảm khái.

“Võ tôn phản lại?” Diệp Phong cả kinh, gã hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì với Mộ Dung gia.

Vốn Âu Dương gia chỉ có một võ tôn còn Mộ Dung gia có hai, dù võ tôn của Âu Dương gia còn tiềm lực tiến lên trung giai nhưng cũng phải cả chục năm nữa. Mộ Dung gia tuy chịu đôi chút áp lực nhưng vẫn ổn như Thái sơn!

Giờ Mộ Dung gia mất một võ tôn, người này gia nhập Âu Dương gia nên vốn từ chỗ hai đấu một thành một đấu hai, tình thế lập tức nghịch chuyển. Ngoài ra, võ tôn đó mang theo một phàn lực lượng vốn thuộc về Mộ Dung gia. Mạnh yếu thế nào đã quá rõ.

“Nguyên nhân nào khiến võ tôn đó phản lại?” Quỷ Vô Cực cũng hiếu kỳ.

“Theo tin tức đáng tin cậy, tựa hồ vì vị thái thượng trưởng lão đó muốn kết thành thân nhân nhưng Mộ Dung thị tộc trưởng cự tuyệt, hai bên vì thế xung đột kịch liệt. Không hiểu Âu Dương gia đưa ra lợi lộc gì mà khiến thái thượng trưởng lão đó đưa hết thành viên thuộc chi ngoại tộc quay sang theo Âu Dương gia. Sau cùng đổi luôn họ, trở thành chi ngoại tộc trọng yếu nhất của Âu Dương thế gia.”

Mắt Diệp Phong lấp lóe mấy lần, không biết đang nghĩ gì.

“Thái độ của Mộ Dung thị tộc trưởng khiến bọn tại hạ không hiểu được.” Đầu lĩnh nói tiếp: “Vì việc kết tân, y đạc tội với một võ tôn khiến đối phương phản lại gia tộc, giờ vì lôi kéo thế lực khác có võ tôn cường giả tọa trấn mà mời rộng rãi cả những thanh niên ưu tú của các gia tộc như Lãnh gia tham gia tỷ võ chiêu thân gì đó. Sớm biết thế thì lúc trước sao không gả con gái cho tôn tử của thái thượng trưởng lão đó há chẳng bớt được nhiều phiền phức sao.”

“Lẽ nào cháu của thái thượng trưởng lão đó có gì không ổn?” Quỷ Vô Cực thấy Diệp Phong im lặng thì hiếu kỳ hỏi.

“Tu vi của tiểu tử đó không thấp, dung mạo khí chất cũng thượng đẳng, vì sao tộc trưởng Mộ Dung thị không chọn thì không ai biết.” Đầu lĩnh lắc đầu.

Diệp Phong đột nhiên ngẩng lên: “Tỷ võ chiêu thân chắc không phải ý của tộc trưởng Mộ Dung thị chăng?”

“Theo tin tức thì rất có thể là chủ ý của một vị thái thượng trưởng lão khác.” Đối phương gật đầu.

Gã thở ra một ngụm khí, cơn giận với Mộ Dung Càn tan đi quá nữa. Ông ta chống lại thái thượng trưởng lão, cự tuyệt gả Mộ Dung Tử Thanh cho Mộ Dung Tu đã là giữ lời hứa với gã, xứng đáng với con gái rồi.

Lần tỷ võ chiêu thân này, tuy sau cùng Mộ Dung Càn phải gật đầu nhưng chống chọi đến lúc này, đủ thấy áp lực ông ta phải chịu. Mộ Dung thế gia hiện tại nội ưu ngoại khốn, gần như sa vào tuyệt cảnh, mất nốt sự ủng hộ thái thượng trưởng lão sau cùng thì họ Mộ Dung sẽ biến mất khỏi Nam chiêm Bộ châu.

Tất cả đều có quan hệ với gã. Nếu gã không xuất hiện, đoạt mất trái tim Mộ Dung Tử Thanh chắc tình hình đã khác.

Gã tuy hiểu Mộ Dung Càn, nhưng không có nghĩa là gã thấy vui vẻ.

Ngược lại cơn giận cao hơn đang nung nấu trong lòng gã. Gần nửa là nhắm vào Mộ Dung thế gia thái thượng trưởng lão, quá nửa là nhắm vào thái thượng trưởng lão của Âu Dương gia phản loạn, cũng là gia gia của Mộ Dung Tu.

Tử Thanh... Xin lỗi, ta không biết muội và phụ thân sa vào cục diện gian nan này. Xưa nay ta chưa từng đứng ở góc độ Mộ Dung thị mà hiểu cho phụ thân muội. Ta đã hiểu lúc trước dù không đành nhưng muội vẫn chọn rời Vân Châu, rời khỏi ta, cùng phụ thân về gia tộc. Là tộc nhân Mộ Dung thị, muội phải gánh vác nhiều hơn ta tưởng.

Âu Dương thế gia... Thể nội gã phát ra sát khí, hung quang rực lên trong mắt khiến chúng nhân trong xe lạnh mình.

Giờ gã đến rồi thì mọi khó khăn của Mộ Dung thế gia sẽ do nữ tế này gánh vác. Tộc nhân của Tử Thanh, ta sao có thể trơ mắt nhìn họ chịu bức hiếp và nguy hiểm?

Đợi đấy. Mộ Dung Tu... ta sẽ khiến tộc nhân của ngươi hối hận vì những gì đã làm. Phản đồ, không có tư cách sống ở đại lục này.

“Các hạ... có giao tình gì với Mộ Dung thế gia chăng?” Đầu lĩnh chú ý rằng mỗi khi nhắc đến Mộ Dung thị, tâm tình Diệp Phong lại trở nên rất kỳ quái.

"Có giao tình... Đương nhiên có giao tình!" Diệp Phong khẽ cười lạnh: “Hơn nữa còn không tệ.”

“Vậy chuyến này, các hạ định giúp họ?”

“Việc của Mộ Dung thế gia cũng là của mỗ.” Diệp Phong nheo mắt: “Mỗ sẽ giúp họ triệt để giải quyết phiền hà này.”

Đầu lĩnh thầm tính toán, hai người thần bí này nếu đứng về phía Mộ Dung thế gia, có khi họ có cơ hội lật lại thế cờ. Thiếu gia mà kết thành thân nhân với Mộ Dung tiểu thư cũng là chọn lựa hợp lý. Bất quá... còn phải đợi tộc trưởng đại nhân định đoạt.

Lãnh gia tối thiện nghệ thuần dưỡng yêu thú, trong thú xa cũng có phi hành yêu thú để truyền tin, những gì y nghe thấy, chưa đầy ba canh giờ sau đã xuất hiện tại Lãnh gia đại điện.

“Tình thế hiện giờ của Mộ Dung thế gia thế nào?” Diệp Phong lại hỏi: “Theo lý, thực lực hiện tại của Âu Dương gia đã vượt Mộ Dung gia, phát động công kích thì chín phần mười sẽ thắng. Vì sao Mộ Dung gia còn cầm cự được hơn một năm?”

“Theo bản tộc suy đoán, lúc Mộ Dung võ hoàng tung hoành đại lục từng lấy được nhiều đa trân kỳ dị bảo, giờ đã thất tung nhưng để lại cho Mộ Dung gia không ít hộ thân phù. Việc này, thái thượng trưởng lão phản loạn hiểu rất rõ, tin rằng đến giờ Âu Dương gia vẫn chưa hành động bởi e dè. Bằng không, bảo bối như thiên niên linh trì chắc khiến Âu Dương gia tộc trưởng ngứa ngáy lắm.”

“Bất quá Âu Dương gia trong hơn một năm nay đã gặm nhấm phần lớn lợi ích của Mộ Dung gia, thế lực cực độ bành trướng! Mộ Dung gia đành bó tay, lay lắt co về bị động, lần tỷ võ chiêu thân này nghe đâu do thái thượng trưởng lão tự thân tọa trấn chủ trì, các phương thế lực đều xuất hiện, chắc Âu Dương gia không dám làm gì quá đáng. Bất quá đại bộ phận thế lực đều không đánh giá cao tương lai của Mộ Dung thế gia, có ai thượng đài chiêu thân thì khó nói lắm…”

Lãnh gia thiếu gia đột nhiên tỏ vẻ hứng thú, cười hắc hắc: “Nghe nói Mộ Dung gia tiểu thư rất đẹp, nếu bản thiếu gia vừa ý thì sẽ cân nhắc.”

“Nếu ngươi còn nói lung tung, ta lập tức lấy mạng ngươi.” Sát ý lẫm liệt từ trên mình Diệp Phong tràn về phía Lãnh gia thiếu gia khiến y rùng mình.

“Các hạ đừng hiểu lầm, thiếu gia chúng tôi không có ý mạo phạm Mộ Dung tiểu thư.” Đầu lĩnh vội đứng chặn ở giữa, đầm đìa mồ hôi lạnh: “Thiếu gia mà cưới được Mộ Dung tiểu thư, tuyệt đối là vinh hạnh của Lãnh gia. Mộ Dung tiểu thư sẽ được đãi ngộ tốt nhất tại bản tộc.”

Y hiển nhiên hiểu ý Diệp Phong, thầm mắng thiếu gia, biết rõ đối phương trọng thị Mộ Dung gia mà còn nói ra những lời đó, thật không biết chữ “chết” viết thế nào chắc. Đối phương không coi Âu Dương gia có hai võ tôn ra gì thì giết một tiểu nhân vật như thiếu gia tuyệt đối không thành vấn đề.

“Hừ. Nếu không vì hắn vô tri, Quỷ mỗ tất tự tay lấy đầu hắn.” Quỷ Vô Cực nói thay Diệp Phong: “Ngươi không sợ chết thì lên đài chiêu thân thử xem.”

“À… ý tôn giá là…” Đầu lĩnh hoang mang.

“Ai dám nhắm vào Tử Thanh, mỗ sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.” Diệp Phong lạnh lùng.

“Cái gì! Các hạ và Mộ Dung tiểu thư thật ra có quan hệ gì?” Đầu lĩnh tỏ vẻ lạ lùng, hỏi.

“Tử Thanh là nữ nhân của ta, các hạ nói xem có quan hệ gì?” Diệp Phong hừ lạnh, thẳng thắn thừa nhận.

Đầu lĩnh ngẩn ngơ hồi lâu rồi cười ngượng: “Hóa ra các hạ cũng chuẩn bị tham gia tỷ võ chiêu thân, vậy thì thiếu gia nhà bọn tại hạ sẽ lượng sức mình, không tranh đoạt nữa…”

Quỷ Vô Cực biết đối phương hiểu lần nên cười ha hả: “Tên ngốc ngươi không biết nhìn người tí nào. Lẽ nào ngươi tưởng Tiểu Phong tu luyện trú nhan bí thuật, kỳ thật đã qua tuổi tráng niên?”

“Không dám… chưa từng tứ giáo, các hạ năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.” Diệp Phong lạnh giọng. Gã không có ý khoe khoang, nhưng nếu để đối phương tiếp tục đoán mò, không dám chắc gã không bị uất ức đến chết. Nghĩ đến việc Tử Thanh sắp bị đem ra làm mồi nhử các con cháu thế gia tranh đoạt thì lửa giận của gã lại bừng lên.

"Cái gì!" Nhất thời tất cả đều sững người, nét mặt cứng lại.

Đúng là thiếu niên đặc biệt, có được thực lực hơn cả trung giai võ tông… không ai tại trường tin nổi.

Quỷ Vô Cực ung dung ngồi bên hân thưởng vẻ mặt của người khác, thầm cười lạnh: Nếu để các ngươi biết thực lực chân chính của Tiểu Phong còn trên võ tôn, chẳng phải các ngươi rớt tròng hết sao. Vô tri quá... Vô tri!

Y không nghĩ đến việc lần đầu tiên mình biết tuổi của Diệp Phong cũng như thế. Ai bảo tuổi tác và thực lực của gã so với nhau lại quá yêu nghiệt? Ai nghe thấy thì phản ứng đầu tiên cũng là không dám tin.

Đầu lĩnh phản ứng đầu tiên, cả kinh hỏi: “Các hạ là người của thất tông tam bang ngũ thế gia?”

“Thất tông tam bang ngũ thế gia... là cái gì?” Diệp Phong hừ lạnh: “Được rồi, mỗ là ai không đến lượt các hạ nghe ngóng.”

Đoạn gã nhìn Lãnh gia thiếu gia: “Nếu ngươi muốn an toàn về đến gia tộc, bỏ ngay ý niệm tỷ võ chiêu thân gì đó đi.”

“Không dám, không dám.” Lãnh gia thiếu gia đầm đìa mồ hôi, hoảng hốt đáp. Dù vô tri hơn, y cũng hiểu một thiếu niên mười tám tuổi đã đạt đến võ tông, thậm chí cao hơn có nghĩa là gì.

Bảy ngày sau, thú xa của Lãnh gia cung kính đưa Diệp Phong và Quỷ Vô Cực đến địa bàn của Mộ Dung thế gia rồi vội vàng quay về Bắc Lăng.

Kết thân với Mộ Dung gia là không thể nào, còn kết mình thì địa bàn hai nhà cách nhau quá xa, Lãnh gia cơ hồ không có lợi ích thực tế gì. Tuy Diệp Phong và Quỷ Vô Cực đều cao thâm mạc trắc, nhưng Âu Dương gia hiện tại như mặt trời đang lên, không dễ trêu vào, nên họ đứng ngoài xem Âu Dương gia và Mộ Dung gia giải quyết thế nào. Đó… là mệnh lệnh của Lãnh gia tộc trưởng.

“Gần địa bàn trung tâm của mình mã vẫn giới bị sâm nghiêm thế này, xem ra Mộ Dung gia quả rất lo cho lần tỷ võ chiêu thân này.” Lãnh gia không muốn chạm mặt Mộ Dung gia nên chỉ đưa Diệp Phong đến tiểu trấn gần đó.

Quỷ Vô Cực và Diệp Phong đi đường, cảm thụ rõ ràng bầu không khí thập phần khẩn trương, ở đâu cũng thấy tai mắt giám thị võ giả lai vãng. Cả hai vừa hiện thân là bị hai cái đuôi bám theo.

Thực lực của cả hai không thể phát hiện ra, lại lạ mặt, cũng không có tin tức gì là thuộc thế lực nào, tất nhiên trở thành trọng điểm chú ý.

“Tiểu Phong, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Quỷ Vô Cực hỏi: “Trực tiếp đến nói rõ ý định?”

“Không.” Gã lắc đầu nheo mắt: “Tuy hiện tại Âu Dương gia không dám mạo hiểm đắc tội các thế lực khác, trực tiếp dùng võ lực làm phiền Mộ Dung gia, nhưng mục đích tỷ võ chiêu thân nhắm vào chúng, tất nhiên chúng sẽ có hành động.”

“Ý Tiểu Phong là…” Quỷ Vô Cực ngần ngừ.

“Đằng nào chúng ta cũng đến, nhân cơ hội này ẩn tàng trong bóng tối xem Âu Dương thế gia giở trò gì…” Diệp Phong mỉm cười: “Xuất kỳ bất ý mới mang lại cho Âu Dương gia một niềm vui bất ngờ.”

“Tiểu Phong cũng không đến thông tri một tiếng cho Mộ Dung tiểu thư sao?”

“Còn mấy ngày nữa, đợi xem sao.”

oOo

Mộ Dung thành, thành thị lấy tên theo họ Mộ Dung, do Mộ Dung Yên lập lên, cũng là đại bản doanh của Mộ Dung thế gia.

Trong thành đa phần đã kín chỗ. Các khách điếm đều chật ních võ giả các nơi tràn về. Đương nhiên, phần lớn là đến xem náo nhiệt, nhân mã các thế lực được Mộ Dung gia mời tham gia tỷ võ chiêu thân đã được sắp xếp nghỉ ở chỗ chuyên biệt.

Mộ Dung thế gia công khai tỷ võ chiêu thân, việc này đồn khắp Nam chiêm Bộ châu, nhiều người đến với lòng hiếu kỳ. Một là có cơ hội xem viên minh châu của Mộ Dung gia có xinh đẹp như lời đồn không, mặt khác xem trong lớp trẻ các đại thế lực có nhân vật ưu tú nào. Mỹ nữ và cường giả tỷ võ, hai thứ này luôn hấp dẫn ánh mắt của tuyệt đại đa số phổ thông võ giả.

Trong đó có không ít thiếu niên tự nhận thực lực bất phàm, không có bối cảnh thâm hậu nhưng muốn trông vào may mắn trong lần tỷ võ chiêu thân này.

“Kỳ quái thật, mục đích Mộ Dung thế gia tỷ võ chiêu thân là để liên hợp với đại thế lực khác, vì sao lại cho phép các võ giả nhàn tán tham gia chiêu thân? Thực lực của họ không thể nào giúp ích gì cho Mộ Dung gia.” Diệp Phong phiền muộn.

Gã và Quỷ Vô Cực tìm cả nửa ngày trong thành mà không được chỗ nào nghỉ chân, nhưng hiểu được phần lớn tình hình.

“Mộ Dung gia bị bức phải lấy con gái ra tìm mối liên hợp, việc này dù sao cũng hết sức khuất nhục, lẽ nào còn truyền khắp Bộ châu? Họ tưởng như thế là vinh dự lắm hả?” Quỷ Vô Cực không hiểu.

“Xem ra việc này nhất định có gì đó khuất tất.” Diệp Phong nheo mắt đầy thâm ý: “Chúng ta cứ thong thả xem kịch hay khai màn thế nào… Mọi kẻ định tổn thương Tử Thanh, ta không đời nào để chúng như nguyện.”

“Ừ… nhưng trước đó chúng ta có nên giải quyết vấn đề chỗ nghỉ chân?” Quỷ Vô Cực cười khổ, gần tối rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ, y đường đường là võ tôn, không thể nghỉ ở đầu phố.

Quỷ Vô Cực vốn định đi cướp hai gian phòng khách. Với thực lực của y thì đó không phải vấn đề lớn. Nhưng Diệp Phong không muốn ỷ thế hiếp người nên cự tuyệt khiến y khá uất ức.

Mộ Dung thành nguyên bản không phải thành thị quá đông đúc, đại bản doanh của Mộ Dung thế gia bình thường không có nhiều nhân mã từ bên ngoài đến, thành ra khách điếm lưu trú được rất ít, giờ đều chật ních người. Nhiều nhà bình dân cũng bị võ giả trưng dụng mà vẫn không đủ, trong thành luôn xảy ra xung đột vì chỗ ở.

Bịch. Ba võ giả thực lực võ sư bị ném ra khỏi một gian khách điếm, rớt xuống trước mặt bọn Diệp Phong. Quỷ Vô Cực bĩu môi: “À, chúng ta không cướp thì cũng có cường giả khác cướp. Dùng thực lực nói chuyện là việc bình thường thôi mà.”

“Khách điếm này được Hắc Mịch bang bọn ta bao rồi, còn lèm bèm thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi.” Hai cao giai võ sư như hung thần ác sát bước ra đầy huênh hoang, chỉ vào toán võ giả đang phẫn hận bất bình quanh đó, lớn tiếng mắng.

“Mẹ nó chứ, Hắc Mịch bang có gì ghê gớm.” Một võ sư dưới đất bò dậy, lẩm bẩm: “Bất quá là nhị lưu thế lực, huênh hoang cái gì.”

Nhưng y không dám nói to, hiển nhiên còn e dè Hắc Mịch bang.

“Đúng là lạ lùng, Hắc Mịch bang không phải vẫn dựa vào Âu Dương gia tộc sao? Lần này Mộ Dung gia chiêu thân, chúng đến làm gì?” Một võ sư bị ném xuống gần đó nhỏ tiếng oán trách.

“Có lẽ người ta định đổi chủ chăng.”

“Hiện tại Âu Dương gia áp đảo Mộ Dung gia, bang chủ của chúng trừ phi đầu óc bị lừa đá hỏng mới đến hùa theo Mộ Dung gia!” Cả ba ai oán một lúc nhưng không dám lý luận với Hắc Mịch bang, đành đi tìm nơi khác nghỉ chân.

Lòng Diệp Phong máy động, vội kéo một người lại hỏi đầy khách khí: “Xin hỏi Hắc Mịch bang thực lực mạnh lắm sao mà hành sự huênh hoang như vậy?”

Võ sư bị kéo lại đang bực mình, thấy do còn trẻ, định nổi giận thì liếc thấy Quỷ Vô Cực, bất giác rùng mình. Trực giác cho y biết, lão giả đó không thể trêu vào, liền vội gật đầu cúi người nói: “Công tử chắc mới đến Bộ châu trung bộ, Hắc Mịch bang tuy không phải nhất lưu thế lực nhưng trong số các nhị lưu thế lực thì khá nỏi tiếng. Bang chủ của họ là điên phong võ tông, chiến lực rất cao, cơ hồ vô địch trong hàng ngũ võ giả dưới võ tôn.”

“Nghe các vị nói hình như Hắc Mịch bang này phụ thuộc Âu Dương gia?”

“Bề ngoài họ kết thành liên minh. Trước khi để chống lại Mộ Dung thế gia, Âu Dương gia lôi kéo không ít thế lực, Hắc Mịch bang là một trong số đó. Hiện tại thế lực Âu Dương gia đang lên, người tinh mắt là nhận ra kết minh chỉ là ôm chân Âu Dương gia hòng mưu cầu lợi ích nhiều hơn mà thôi.”

“Đa tạ.” Gã vòng tay tiễn võ sư đó, rồi ve cằm chìm vào trầm ngâm.

“Tiểu Phong, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta tìm chỗ trú chân rồi tính.” Quỷ Vô Cực giục: “Hoặc cứ đến Mộ Dung gia, bảo họ lo cho.”

“Quỷ lão, vội làm gì. Chỗ nghỉ chân chẳng phải có rồi sao?” Diệp Phong cười bình thản.

“Ở đâu? Từ lúc nào mà có chỗ nghỉ chân rồi?” Quỷ Vô Cực lấy làm lạ.

Diệp Phong chỉ vào khách điếm được Hắc Mịch bang bao, cười ha hả: “Kia kìa… chẳng phải sao.”


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status