Trên đài cao, thái thượng trưởng lão kho khẽ, đám đông đang ồn ào đều run lên trong óc định thần lại, toàn trường yên tĩnh hẳn, cùng nhìn lên.
“Các vị! Hôm nay Mộ Dung gia thập phần vinh hạnh được các vị đến dự tỷ võ chiêu thân cho Mộ Dung tiểu thư chọn phu tế.” Thái thượng trưởng lão đứng dậy mỉm cười nói: “Bất quá do số lượng người đến vượt dự liệu của Mộ Dung gia, lão phu mong các vị tuân thủ thứ tự, đừng gây ồn hay là loạn, bằng không bản tộc chỉ còn cách mạo phạm mời những người đó ra khỏi.”
Nói đoạn một luồng uy áp tràn ra khiến chúng nhân kinh hãi, tình hình hỗn loạn được ức chế ở một mức nhất định.
“Được rồi, lão phu đã nhắc nhở xong. Hiện tại, tỷ võ chiêu thân chính thức bắt đầu.” Thái thượng trưởng lão tuyên bố, chúng nhân dưới đài xôn xao.
“Những ai không quá ba mươi, thực lực lại đạt đến võ sư trở lên đều có thể thượng đài tham gia tỷ thí.” Mộ Dung Càn bước gia tuyên bố quy tắc: “Quy củ tỷ thí là đào thải qua khiêu chiến. Nhưng cần nhắc nhở các vị tỷ võ chiêu thân là việc vui của Mộ Dung gia nên không muốn thấy cục diện lưu huyết thương vong. Một khi thái thượng trưởng lão nhận định thắng bại đã phân thì sẽ kết thúc tỷ thí, tránh cho song phương vì chút giận dữ mà tạo thành thương vong vô vị.”
“Người thắng mỗi trận được một tấm ngọc bài ghi nhận. Thắng một trận, trên ngọc bài có số 1, hai trận có số hai, cứ như vậy. Người thất bại sẽ bị đào thải, mất tư cách khiêu chiến tiếp. Tuyển thủ có ngọc bài chỉ có thể khiêu chiến đối thủ tương đồng, ví như người thắng ba trận chỉ được phép người khiêu chiên có số trận thắng tương tự để thăng lên bốn trận, năm trận, sáu trận, cứ như vậy mà tính.”
“Tuyển thủ thắng bảy trận sẽ có cơ hội gặp mặt tiểu nữ - - Mộ Dung Tử Thanh. So tài cuối cùng của lần chiêu thân này cũng do tiểu nữ quyết định ai sẽ thành phu tế của Mộ Dung gia.”
“Hiện tại, chư vị đều chưa có ngọc bài, tức là chưa thắng trận này, có thể tự do thượng đài thiêu chiến! Mỗi lần thắng lợi có thể nghỉ hai trận rồi mới tiếp nhận khiêu chiến. Vị nào muốn lên đài trước?” Mộ Dung Càn làm động tác mời, chỉ lên lôi đài.
Quy tắc tỷ võ rất công bằng, sau lưng mỗi tuyển thủ thắng bảy trận là một trăm hai mươi bảy tuyển thủ khác đã bị đào thải. Khán giả dưới đài rất đông nhưng phù hợp điều kiện chiêu thân không đầy ba trăm nên sau cùng chỉ có ba người đủ tư cách vào vòng quyết định. Mộ Dung gia đã tốn công tính toán việc đó.
Phía dưới lôi đài là phổ thông võ giả đến xem, hai bên là chỗ dành cho con cháu thế gia được Mộ Dung gia mời đến. Khi Mộ Dung Càn tuyên bố tỷ võ bắt đầu, tất cả đều yên lặng, nhất thời không ai lên đài.
Ai cũng biết, người thắng lợi đầu tiên sẽ thành cái đích chung. Dù nắm chắc thực lực của mình cũng không ai muốn đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió.
Lại im lặng hồi lâu, sau cùng…
“Ta lên.” Một thanh y thanh niên nhảy lên, tỏ vẻ ngạo nghễ: “Ai là viên đá lót đường cho ta cưới được Mộ Dung tiểu thư.”
Những lời này cuồng vọng cực độ, nhất thời ai nấy xôn xao, người chuẩn bị tham gia chiêu thân có ai không có ngạo khí? Rất nhanh có tới ba, bốn thanh niên chỉ đích danh khiêu chiến.
Họ không biết thanh niên đó là “con cờ” của Mộ Dung gia, mục đích làm sôi động không khí. Hiện tại, mục đích quả nhiên đạt đến!
Được Mộ Dung gia điều chỉnh, mấy tuyển thủ lên đài được chia thành ba tổ tiến hành tỷ thí, có người khởi đầu thì tỷ thí tiếp đó cứ thế diễn ra. Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi là tìm được mấy chục tuyển thủ thắng lợi một trận. Tỷ thí mới bắt đầu, thực lực của các tuyển thủ chênh nhau, lại có thái thượng trưởng lão phán quyết nên mọi việc dễn ra rất nhanh chóng, thuận lợi.
Còn có mấy trận tỷ thí vòng hai. Thực lực vài người thắng không ra gì, bị mấy tuyển thủ nhãn lực tinh minh chọn để đấu trận thứ hai, tất nhiên họ thua nhanh chóng.
Tổng thể còn nhiều tuyển thủ chưa đấu trận nào đang quan sát, đại bộ phận là con cháu thế gia được Mộ Dung gia mời đến. Không tính đến thực lực thì họ còn đang do dự có nên tham dự chiêu thân không, một khi được tuyển có nghĩa là sẽ kết minh với Mộ Dung gia, vì thế họ buộc phải cẩn thận hành sự.
Nhưng nghĩ đến lợi ích của Mộ Dung gia hứa hẹn, họ cũng từng được thấy Mộ Dung Tử Thanh, quả nhiên kiều diễm động nhân, cực kỳ xinh đẹp. Nên nhiều công tử trẻ tuổi động lòng.
“Vù”, ngay khi một thanh niên con cháu thế gia lên đài bộc lộ thực lực thì đột nhiên từ phía dưới xuất hiện một tên trọc lóc.
“Mộ Dung gia tiểu thư chắc da thơm thịt mát, sờ vào thích lắm, lão tử có hứng. Ha ha! Tên nào lên đây chịu đòn.” Thoạt nhìn hắn chừng hơn bốn mươi tuổi, một vết sẹo đáng sợ vắt từ đuôi mắt xuống miệng, cái đầu trọc lốc sáng bóng, đầy vẻ xấu xí và hung ác.
Hắn vừa đứng trên lôi đài liền phát ra khí thế hùng hậu, người đứng gần đều kinh hãi nhìn lên.
“Gần đạt mức điên phong võ sư?”
“Người này hình như chưa đến ba mươi?”
“Tên này nhìn ghét quá, nghe nói Mộ Dung tiểu thư là mỹ nhân nõn nà, nếu bị hắn lấy mất thì khác nào hoa nhài cắm bãi *** trâu.”
Chúng nhân bàn luận xôn xao.
“Hỗn láo.” Mộ Dung Càn đột nhiên nổi giận, đối phương rõ ràng không phù hợp điều kiện tỷ thí, lại nói toàn ô ngôn uế ngữ, đáng ghét vô cùng. “Các hạ dám lên đài gây loạn, không coi Mộ Dung gia ra gì hả?”
“Mộ Dung tộc trưởng, thế là sao?” Ác hán đầu trọc cười bao: “Lão tử thượng đài tham gia chiêu thân là nể mặt Mộ Dung gia, sao lại thành khinh thường gây loạn?”
“Ngươi rõ ràng không phù hợp điều kiện, lấy đâu ra tư cách thượng đài.” Mộ Dung Càn lạnh giọng quát.
“Ai nói lão tử không hợp điều kiện? Võ sư, lão tử chưa đạt đến sao? Tuổi tác, lão tử năm nay vừa ba mươi. Mộ Dung tộc trưởng, không nên trông mặt mà bắt hình dong.” Ác hán ngang nhiên phản bác.
“Đánh rắm.” Mộ Dung Càn điên tiết, định ra tay bắt đối phương.
Một góc dưới đài đột nhiên tràn ra khí thế hùng hồn, giọng nói âm u truyền đến: “Mộ Dung tộc trưởng, y là đệ tử Ngột Ni môn. Bản môn chủ có thể làm chứng Vưu Hắc năm nay chỉ vừa ba mươi.”
Khí thế này không kém gì Mộ Dung Càn khiến ông ta hơi run lên. Ngột Ni môn là thế lực kết minh với Âu Dương gia, hành động này đương nhiên không có hảo ý. Mấy chục đệ tử Ngột Ni môn nhất tề kêu to: “Bọn ta có thể làm chứng Vưu Hắc năm nay chỉ vừa ba mươi.”
“Nghe rõ không? Nhiều người làm chứng cho lão tử như thế, Mộ Dung tộc trưởng còn gì nghi ngờ?” Ác hán đầu trọc đắc ý dương dương: “Lão tử tuy xấu nhưng tiểu đệ lại thập phần bá đạo, tuyệt đối đáp ứng được nhu cầu của Mộ Dung tiểu thư. Ha ha ha!”
Hắn lắc lắc hông, tư thế vô sỉ cực độ.
“Tiểu phong, có cần Quỷ mỗ lên xé xác hắn không.” Hành vi của ác hán đầu trọc khiến cả Quỷ Vô Cực cũng không nhịn được nữa.
Mắt Diệp Phong ánh lên lạnh lẽo, lắc đầu nói: “Để xem đã, Âu Dương gia chắc không chỉ có chút thủ đoạn này.”
Đoạn gã thốt lên mấy chữ đầy sát ý: “Hắn, chết chắc.”
Trên đài lại xảy ra phong vân đột biến.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão xanh lét, hơi nheo mắt, quát to với toàn trường: “Lão phu bảo ngươi không chỉ ba mươi tuổi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ha ha ha. Mộ Dung Bác Xuyên, ngươi còn cao giá thế sao.” Âu Dương Vị Minh đứng trên không, nhẹ nhàng ngăn đỡ khí thế của thái thượng trưởng lão xung kích ác hán trên đài: “Theo lão phu, người này còn chưa quá ba mươi, Mộ Dung gia các ngươi không nên bá đạo như thế.”
“Đúng. Bọn ta cũng thấy y chưa quá ba mươi. Mộ Dung thế gia không thể trông mặt mà bắt hình dong, coi quy củ mình đưa ra là đánh rắm.” Mấy trăm người dưới đài cùng hét vang khiến khán giả ngẩn người. Hiển nhiên là nhân mã phe Âu Dương gia lẫn trong đám đông gây sự, Hắc Mịch bang nằm trong số đó.
Mấy con cháu thế gia định thượng đài tỷ thí đều rút chân lại. Ác hán trên đó thực lực không tệ, họ không phải đối thủ, có lên cũng chỉ tự rước nhục. Chúng nhân nhìn sang xem Mộ Dung gia ứng phó cục diện này thế nào.
Chiêu này của Âu Dương Vị Minh cự kỳ âm độc, không chỉ bức người đến chiêu thân thật sự không dám lên đài mà còn mượn hạng người bỉ ổi lên làm nhục danh dự Mộ Dung gia. Có lão xuất hiện, Mộ Dung gia thái thượng trưởng lão không thể thể hiện sức mạnh tuyệt đối uy nhiếp, cường giả khác của Mộ Dung gia cũng bị cao thủ đỉnh nhọn của các nhị lưu thế lực chế trụ, song phương cân sức nhau cả ở trên và dưới đài.
“Âu Dương Vị Minh, hành vi này của ngươi quá ác độc.” Thái thượng trưởng lão giận đỏ mặt, gầm lên.
“Mộ Dung Bác Xuyên, lão phu chỉ không vừa mắt việc Mộ Dung gia thái quá bá đạo, vì thấy đối phương xấu người là mượn cớ tuổi tác không cho tham dự, thật khiến lão phu thấy hổ thẹn.” Âu Dương Vị Minh đáp, ra vẻ đạo mạo.
Trừ ác hán biết rõ tuổi của mình ra, chỉ còn võ tôn có thể nhìn thấu linh hồn ấn ký là nhận biết, nhưng hai võ tôn có mặt mỗi người một ý, tất nhiên không thể định luận. Bất quá người hơi tinh minh môt chút là nhìn ra huyền cơ ngay, có điều hiện giờ Âu Dương gia chiếm ưu thế, khán giả bình thường dám đắc tội chúng đứng về phía Mộ Dung gia sao?
Ngay cả các thế gia được Mộ Dung gia mời đến, do không có võ tôn cường giả đồng hành nên không dám lớn tiếng. Hơn nữa họ cũng không hoàn toàn đứng về phía Mộ Dung gia, tối đa chỉ thấy hơi chướng mắt…
“Các vị! Hôm nay Mộ Dung gia thập phần vinh hạnh được các vị đến dự tỷ võ chiêu thân cho Mộ Dung tiểu thư chọn phu tế.” Thái thượng trưởng lão đứng dậy mỉm cười nói: “Bất quá do số lượng người đến vượt dự liệu của Mộ Dung gia, lão phu mong các vị tuân thủ thứ tự, đừng gây ồn hay là loạn, bằng không bản tộc chỉ còn cách mạo phạm mời những người đó ra khỏi.”
Nói đoạn một luồng uy áp tràn ra khiến chúng nhân kinh hãi, tình hình hỗn loạn được ức chế ở một mức nhất định.
“Được rồi, lão phu đã nhắc nhở xong. Hiện tại, tỷ võ chiêu thân chính thức bắt đầu.” Thái thượng trưởng lão tuyên bố, chúng nhân dưới đài xôn xao.
“Những ai không quá ba mươi, thực lực lại đạt đến võ sư trở lên đều có thể thượng đài tham gia tỷ thí.” Mộ Dung Càn bước gia tuyên bố quy tắc: “Quy củ tỷ thí là đào thải qua khiêu chiến. Nhưng cần nhắc nhở các vị tỷ võ chiêu thân là việc vui của Mộ Dung gia nên không muốn thấy cục diện lưu huyết thương vong. Một khi thái thượng trưởng lão nhận định thắng bại đã phân thì sẽ kết thúc tỷ thí, tránh cho song phương vì chút giận dữ mà tạo thành thương vong vô vị.”
“Người thắng mỗi trận được một tấm ngọc bài ghi nhận. Thắng một trận, trên ngọc bài có số 1, hai trận có số hai, cứ như vậy. Người thất bại sẽ bị đào thải, mất tư cách khiêu chiến tiếp. Tuyển thủ có ngọc bài chỉ có thể khiêu chiến đối thủ tương đồng, ví như người thắng ba trận chỉ được phép người khiêu chiên có số trận thắng tương tự để thăng lên bốn trận, năm trận, sáu trận, cứ như vậy mà tính.”
“Tuyển thủ thắng bảy trận sẽ có cơ hội gặp mặt tiểu nữ - - Mộ Dung Tử Thanh. So tài cuối cùng của lần chiêu thân này cũng do tiểu nữ quyết định ai sẽ thành phu tế của Mộ Dung gia.”
“Hiện tại, chư vị đều chưa có ngọc bài, tức là chưa thắng trận này, có thể tự do thượng đài thiêu chiến! Mỗi lần thắng lợi có thể nghỉ hai trận rồi mới tiếp nhận khiêu chiến. Vị nào muốn lên đài trước?” Mộ Dung Càn làm động tác mời, chỉ lên lôi đài.
Quy tắc tỷ võ rất công bằng, sau lưng mỗi tuyển thủ thắng bảy trận là một trăm hai mươi bảy tuyển thủ khác đã bị đào thải. Khán giả dưới đài rất đông nhưng phù hợp điều kiện chiêu thân không đầy ba trăm nên sau cùng chỉ có ba người đủ tư cách vào vòng quyết định. Mộ Dung gia đã tốn công tính toán việc đó.
Phía dưới lôi đài là phổ thông võ giả đến xem, hai bên là chỗ dành cho con cháu thế gia được Mộ Dung gia mời đến. Khi Mộ Dung Càn tuyên bố tỷ võ bắt đầu, tất cả đều yên lặng, nhất thời không ai lên đài.
Ai cũng biết, người thắng lợi đầu tiên sẽ thành cái đích chung. Dù nắm chắc thực lực của mình cũng không ai muốn đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió.
Lại im lặng hồi lâu, sau cùng…
“Ta lên.” Một thanh y thanh niên nhảy lên, tỏ vẻ ngạo nghễ: “Ai là viên đá lót đường cho ta cưới được Mộ Dung tiểu thư.”
Những lời này cuồng vọng cực độ, nhất thời ai nấy xôn xao, người chuẩn bị tham gia chiêu thân có ai không có ngạo khí? Rất nhanh có tới ba, bốn thanh niên chỉ đích danh khiêu chiến.
Họ không biết thanh niên đó là “con cờ” của Mộ Dung gia, mục đích làm sôi động không khí. Hiện tại, mục đích quả nhiên đạt đến!
Được Mộ Dung gia điều chỉnh, mấy tuyển thủ lên đài được chia thành ba tổ tiến hành tỷ thí, có người khởi đầu thì tỷ thí tiếp đó cứ thế diễn ra. Chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi là tìm được mấy chục tuyển thủ thắng lợi một trận. Tỷ thí mới bắt đầu, thực lực của các tuyển thủ chênh nhau, lại có thái thượng trưởng lão phán quyết nên mọi việc dễn ra rất nhanh chóng, thuận lợi.
Còn có mấy trận tỷ thí vòng hai. Thực lực vài người thắng không ra gì, bị mấy tuyển thủ nhãn lực tinh minh chọn để đấu trận thứ hai, tất nhiên họ thua nhanh chóng.
Tổng thể còn nhiều tuyển thủ chưa đấu trận nào đang quan sát, đại bộ phận là con cháu thế gia được Mộ Dung gia mời đến. Không tính đến thực lực thì họ còn đang do dự có nên tham dự chiêu thân không, một khi được tuyển có nghĩa là sẽ kết minh với Mộ Dung gia, vì thế họ buộc phải cẩn thận hành sự.
Nhưng nghĩ đến lợi ích của Mộ Dung gia hứa hẹn, họ cũng từng được thấy Mộ Dung Tử Thanh, quả nhiên kiều diễm động nhân, cực kỳ xinh đẹp. Nên nhiều công tử trẻ tuổi động lòng.
“Vù”, ngay khi một thanh niên con cháu thế gia lên đài bộc lộ thực lực thì đột nhiên từ phía dưới xuất hiện một tên trọc lóc.
“Mộ Dung gia tiểu thư chắc da thơm thịt mát, sờ vào thích lắm, lão tử có hứng. Ha ha! Tên nào lên đây chịu đòn.” Thoạt nhìn hắn chừng hơn bốn mươi tuổi, một vết sẹo đáng sợ vắt từ đuôi mắt xuống miệng, cái đầu trọc lốc sáng bóng, đầy vẻ xấu xí và hung ác.
Hắn vừa đứng trên lôi đài liền phát ra khí thế hùng hậu, người đứng gần đều kinh hãi nhìn lên.
“Gần đạt mức điên phong võ sư?”
“Người này hình như chưa đến ba mươi?”
“Tên này nhìn ghét quá, nghe nói Mộ Dung tiểu thư là mỹ nhân nõn nà, nếu bị hắn lấy mất thì khác nào hoa nhài cắm bãi *** trâu.”
Chúng nhân bàn luận xôn xao.
“Hỗn láo.” Mộ Dung Càn đột nhiên nổi giận, đối phương rõ ràng không phù hợp điều kiện tỷ thí, lại nói toàn ô ngôn uế ngữ, đáng ghét vô cùng. “Các hạ dám lên đài gây loạn, không coi Mộ Dung gia ra gì hả?”
“Mộ Dung tộc trưởng, thế là sao?” Ác hán đầu trọc cười bao: “Lão tử thượng đài tham gia chiêu thân là nể mặt Mộ Dung gia, sao lại thành khinh thường gây loạn?”
“Ngươi rõ ràng không phù hợp điều kiện, lấy đâu ra tư cách thượng đài.” Mộ Dung Càn lạnh giọng quát.
“Ai nói lão tử không hợp điều kiện? Võ sư, lão tử chưa đạt đến sao? Tuổi tác, lão tử năm nay vừa ba mươi. Mộ Dung tộc trưởng, không nên trông mặt mà bắt hình dong.” Ác hán ngang nhiên phản bác.
“Đánh rắm.” Mộ Dung Càn điên tiết, định ra tay bắt đối phương.
Một góc dưới đài đột nhiên tràn ra khí thế hùng hồn, giọng nói âm u truyền đến: “Mộ Dung tộc trưởng, y là đệ tử Ngột Ni môn. Bản môn chủ có thể làm chứng Vưu Hắc năm nay chỉ vừa ba mươi.”
Khí thế này không kém gì Mộ Dung Càn khiến ông ta hơi run lên. Ngột Ni môn là thế lực kết minh với Âu Dương gia, hành động này đương nhiên không có hảo ý. Mấy chục đệ tử Ngột Ni môn nhất tề kêu to: “Bọn ta có thể làm chứng Vưu Hắc năm nay chỉ vừa ba mươi.”
“Nghe rõ không? Nhiều người làm chứng cho lão tử như thế, Mộ Dung tộc trưởng còn gì nghi ngờ?” Ác hán đầu trọc đắc ý dương dương: “Lão tử tuy xấu nhưng tiểu đệ lại thập phần bá đạo, tuyệt đối đáp ứng được nhu cầu của Mộ Dung tiểu thư. Ha ha ha!”
Hắn lắc lắc hông, tư thế vô sỉ cực độ.
“Tiểu phong, có cần Quỷ mỗ lên xé xác hắn không.” Hành vi của ác hán đầu trọc khiến cả Quỷ Vô Cực cũng không nhịn được nữa.
Mắt Diệp Phong ánh lên lạnh lẽo, lắc đầu nói: “Để xem đã, Âu Dương gia chắc không chỉ có chút thủ đoạn này.”
Đoạn gã thốt lên mấy chữ đầy sát ý: “Hắn, chết chắc.”
Trên đài lại xảy ra phong vân đột biến.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão xanh lét, hơi nheo mắt, quát to với toàn trường: “Lão phu bảo ngươi không chỉ ba mươi tuổi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ha ha ha. Mộ Dung Bác Xuyên, ngươi còn cao giá thế sao.” Âu Dương Vị Minh đứng trên không, nhẹ nhàng ngăn đỡ khí thế của thái thượng trưởng lão xung kích ác hán trên đài: “Theo lão phu, người này còn chưa quá ba mươi, Mộ Dung gia các ngươi không nên bá đạo như thế.”
“Đúng. Bọn ta cũng thấy y chưa quá ba mươi. Mộ Dung thế gia không thể trông mặt mà bắt hình dong, coi quy củ mình đưa ra là đánh rắm.” Mấy trăm người dưới đài cùng hét vang khiến khán giả ngẩn người. Hiển nhiên là nhân mã phe Âu Dương gia lẫn trong đám đông gây sự, Hắc Mịch bang nằm trong số đó.
Mấy con cháu thế gia định thượng đài tỷ thí đều rút chân lại. Ác hán trên đó thực lực không tệ, họ không phải đối thủ, có lên cũng chỉ tự rước nhục. Chúng nhân nhìn sang xem Mộ Dung gia ứng phó cục diện này thế nào.
Chiêu này của Âu Dương Vị Minh cự kỳ âm độc, không chỉ bức người đến chiêu thân thật sự không dám lên đài mà còn mượn hạng người bỉ ổi lên làm nhục danh dự Mộ Dung gia. Có lão xuất hiện, Mộ Dung gia thái thượng trưởng lão không thể thể hiện sức mạnh tuyệt đối uy nhiếp, cường giả khác của Mộ Dung gia cũng bị cao thủ đỉnh nhọn của các nhị lưu thế lực chế trụ, song phương cân sức nhau cả ở trên và dưới đài.
“Âu Dương Vị Minh, hành vi này của ngươi quá ác độc.” Thái thượng trưởng lão giận đỏ mặt, gầm lên.
“Mộ Dung Bác Xuyên, lão phu chỉ không vừa mắt việc Mộ Dung gia thái quá bá đạo, vì thấy đối phương xấu người là mượn cớ tuổi tác không cho tham dự, thật khiến lão phu thấy hổ thẹn.” Âu Dương Vị Minh đáp, ra vẻ đạo mạo.
Trừ ác hán biết rõ tuổi của mình ra, chỉ còn võ tôn có thể nhìn thấu linh hồn ấn ký là nhận biết, nhưng hai võ tôn có mặt mỗi người một ý, tất nhiên không thể định luận. Bất quá người hơi tinh minh môt chút là nhìn ra huyền cơ ngay, có điều hiện giờ Âu Dương gia chiếm ưu thế, khán giả bình thường dám đắc tội chúng đứng về phía Mộ Dung gia sao?
Ngay cả các thế gia được Mộ Dung gia mời đến, do không có võ tôn cường giả đồng hành nên không dám lớn tiếng. Hơn nữa họ cũng không hoàn toàn đứng về phía Mộ Dung gia, tối đa chỉ thấy hơi chướng mắt…
/672
|