Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 370: Ai muốn chết?

/672


Quỳ Hoa bảo điển chia làm ba tầng, luyện thành tầng thứ nhất sẽ trực tiếp tấn cấp võ tôn cảnh giới. Nghe nói người sáng tạo thần quyết là một thượng cổ cường giả mất đi nam căn, tính tình trở nên quái dị rồi thì nghĩ ra môn bảo điển tà môn này.

Vị cường giả này tu luyện kim nguyện nên chỉ có võ giả có kim nguyên khí hải, đồng thời tự cung thì mới tu luyện được bí quyết do ông ta sáng tạo ra.

Bốn mươi năm trước, Trương Bá Thừa Trương Bất Bại huynh đệ tương tranh, mưu đoạt vị trí kế thừa gia tộc. Trương Bá Thừa cao minh hơn một bậc, bày độc kế khiến Trương Bất Bại mất nam căn, không còn khả năng truyền tông tiếp đại. Trương gia truyền thừa không thể giao vào tay một người không có đời sau, nên Trương Bá Thừa dễ dàng trở thành tộc trưởng kế nhiệm.

Trương Bất Bại sau việc đó thì nhẫn nhục giả đò chịu khuất phúc Trương Bá Thừa. Có trong tay bí tịch tầng thứ nhất của Quỳ Hoa bảo điển, hắn nhân cơ hội đó khổ tu bảo điển, sau bốn mươi năm thì thành công luyện thành!

“Hóa ra ngươi là quái vật bất nam bất nữ. Đúng là báo ứng.” Trương Bách Cường gằn giọng nhạo.

“Câm mồm.” Trương Bất Bại sầm mặt, tay phải chụp lên không, hướng về phía Trương Bách Cường.

Hấp lực đột nhiên xuất hiện. Trương Bách Cường thân bất do kỷ, bay về phía đối phương.

Ầm! Ầm!

Liệt Vô Song và Lý Ngọc đồng thời xuất thủ, vỗ vào tay Trương Bất Bại. Cả hai cùng hộc lên một tiếng, thân hình lắc lư, va mạnh lên tường. Bất quá lực hút của Trương Bất Bại tiêu tan theo, Trương Bách Cường rớt phịch xuống đất.

Lý Ngọc mang trong mình huyết mạch truyền thừa lại sử dụng một giọt vạn niên linh ngọc dịch nồng độ một phần mười, tu vi tiến bộ nhiều trong một năm nay, đã xung phá võ tông chi cảnh, thành võ tông thứ hai của Vô Song môn.

“Các hạ cho rằng Vô Song môn dễ bắt nạt lắm hả, mà dám công nhiên động thủ trong đại điện.” Y cố nén khí huyết sôi trào.

Một đòn tùy tiện của võ tôn đã khiến y khó chống đỡ. Chúng nhân tuy thầm kinh hãi nhưng không chịu lép về khí thế.

“Vô Song môn? Có thực lực khiến lão phu e dè? Hô nay lão phu giết hết các ngươi… cũng dễ như trở bàn tay.” Trương Bất Bại cười lạnh khinh miệt.

“Bọn mỗ đúng là không có ai là địch thủ của các hạ, nếu các hạ quyết tâm diệt Vô Song môn thì bọn mỗ không bao giờ chịu hàng, nhất định phụng bồi đến cùng. Dù hy sinh tới người cuối cùng cũng khiến địch nhân trả giá đắt nhất.” Lý Ngọc lẫm liệt hồi đáp.

“Các hạ đừng quên môn chủ của bọn ta – Diệp Phong là kỳ tài tu luyện vạn năm khó gặp. Nếu môn chủ có mặt thì các hạ ngông nghênh được sao?”

“Đúng, nếu có Diệp môn chủ ở đây, đâu đến lượt Trương gia các ngươi vênh vang.” Người Vô Song môn phụ họa.

“Ha ha ha! Buồn cười quá.” Trương Bất Bại ngửa mặt cười vang: “Hắn mà có bản lĩnh, Vô Song môn sa vào cảnh này rồi vì sao hắn vẫn chưa xuất hiện? Đừng tưởng may mắn giết được Tô Chiến Thiên là có gì ghê gớm. Lục giai võ tông, lão phu phất tay là giết được. tiểu bối giấu đầu hở đuôi, không đáng bàn đến.”

Ầm! Cửa đại sảnh bị đá văng, giọng nói lãnh liệt vang bên tai chúng nhân: “Ai nói ta giấu đầu hở đuôi?”

Dưới ánh nắng sáng rực, thân ảnh quen thuộc đứng sừng sừng ngoài cửa. Tuy diện mạo Diệp Phong khác xa trước kia nhưng khí chất sinh ra đã có đó khiến toàn thể Vô Song môn đều nhận định là gã.

"Diệp huynh đệ!"

"Phong nhi!"

"Diệp môn chủ!"

Chúng nhân kinh hỉ vô vàn, trong giờ khắc quan trọng nhất, Diệp Phong đã đến kịp. Cảm giác căng thẳng suốt những ngày qua chợt lỏng ra.

Gã về rồi, dù đối phương có võ tôn cũng không đáng sợ. Đó là sức mạnh tinh thần.

Võ tông Lôi gia và Thanh Hổ bang nhìn nhau, mắt ánh lên kinh sợ. Uy nhiếp gã kích sát Tô Chiến Thiên hôm đó còn hiển hiện trước mắt. Thiếu niên như quái vật này là người họ thà chết cũng không muốn đối diện.

Nhưng khi nhìn sang Trương Bất Bại, họ lại cùng thở phào. Có một võ tôn thật sự ở phe mình cơ mà, dù Diệp Phong từng thắng Tô Chiến Thiên nhưng tuyệt đối không thể là địch thủ của một võ tôn.

Võ tôn và võ tông là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

“Nghe nói có mấy tên vớ vẩn đến Vô Song môn diệu võ dương uy, có đúng vậy không?” Diệp Phong vào sảnh, nhẹ giọng hỏi.

Trương Bất Bại liếc sang, ánh mắt hơn kinh ngạc.

“Ngươi là Diệp Phong? Còn trẻ hơn ta tưởng.” Thoáng sau Trương Bất Bại bình tĩnh lại, hắn không cảm nhận được khí tức đặc biệt trên mình gã. Tức là gã có lợi hại như trong lời đồn cũng chỉ hữu hạn, không phải đối thủ của hắn.

“Ngươi chịu hiện thân, lão phu sẽ cho Vô Song môn một cơ hội.” Trương Bất Bại ngạo nghễ, ra vẻ ban cho ân huệ to lớn: “Giao Trương Bách Cường và bảo vật của Lục Lâm bang để lại rồi đem Vô Song môn thần phục Trương gia! Bằng không Vô Song môn sẽ tiêu tan ngay. Diệp môn chủ thông minh một chút chắc biết nên chọn thế nào trong hai con đường này.”

Khóe môi Diệp Phong nhếch lên chế nhạo, khẽ lắc đầu: “Chỉ bằng ta cho ngươi hai con đường. Một, dẫn thủ hạ cúi đầu nhận sai với Vô Song môn, ta sẽ cân nhắc không truy cứu những việc vừa rồi. Hai là để ta đánh cho các ngươi phải quỳ xuống cầu xin.”

“Ngươi — muốn --- chết.” Trương Bất Bại gằn từng chữ, từ khi hắn thần công đại thành thì Diệp Phong là ngươi đầu tiên dám nói năng như thế với hắn. Hắn thực lực động nộ.

Khí thế ngút trời từ thân thể Trương Bất Bại tràn ra, uy thế khiến cho người Vô Song môn tại trường đều biến sắc. Lần đầu tiên họ biết tới uy năng của võ tôn.

“Ai muốn chết?” Tiếng quát sang sàng tử ngoài cửa vọng vào, đồng thời khí thế không kém gì Trương Bất Bại cuốn tới, ép cao thủ của tam đại thế lực không thở được. Quỷ Vô Cực sau rốt cũng hiện thân.

Chát, chát, chát. Hai luồng khí thế va nhau, mặt đất run lên, chúng nhân nghiêng ngả.

“Lại là võ tôn?” Võ tông của tam đại thế lực cùng nhìn sang, kinh hãi phi thường. Vô Song môn đều tỏ ra hưng phấn, ban nãy họ lo Diệp Phong không hạ được Trương Bất Bại, hiện tại gã đưa theo một võ tôn, tình thế lập tức nghịch chuyển.

Trương Bất Bại sầm mặt, nheo mắt nghiến răng: “Hóa ra ngươi trốn lánh nhiều ngày thế là vì mời võ tôn cường giả đến giải vây cho Vô Song môn?”

Hắn không sao ngờ rằng Diệp Phong mời được một võ tôn tới, hơn nữa thực lực người này còn cao hơn hắn. Trương Bất Bại đảo mắt liên tục, sắc mặt biến ảo mạc trắc, không hiểu giở trò gì.

“Các hạ tự cao quá, lão phu không xuất hiện thì các hạ cũng không phải đối thủ của Tiểu Phong.” Quỷ Vô Cực cười lạnh.

"Lớn lối!" Trương Bất Bại đương nhiên không tin, lúc Diệp Phong kích sát Tô Chiến Thiên mới chỉ là điên phong võ sư, tốc độ tu luyện nghịch thiên đến mức nào thì trong chưa đầy một năm, có thể tấn nhập võ tông đã là tột đỉnh rồi. Thực lực của gã quỷ dị hơn nữa cũng tuyệt đối không thể với võ tông cảnh giới chiến thắng võ tôn thực thụ.

“Quỷ lão, bất tất rườm lời với hắn.” Hàn mang lóe lên trong mắt Diệp Phong: “Bắt lão quái vật bất âm bất dương này lại, những người khác cứ để mỗ. Chúng không chịu cúi đầu nhận sai thì dùng võ lực nói chuyện.”

"Hảo!" Quỷ Vô Cực xòe hai tay, chuẩn bị động thủ.

"Bạo vũ lê hoa tiễn!" Trương Bất Bại thấy tình thế không ổn, Quỷ Vô Cực xuất hiện phá tan kế hoạch của hắn, biết hôm nay không thu được lợi ích gì, thể nội nguyên lực điên cuồng dâng lên, vô số đạo kim quang phun ra. Kim quang ẩn chứa năng lượng hùng hậu, uy lực thập phần kinh nhân!

Thân hình hắn lắc lên cực nhanh, như quỷ mị lao ra ngoài đại điện bỏ chạy.

“Trò vặt.” Quỷ Vô Cực sầm mặt, phát ra một màn năng lượng xanh nhạt bảo vệ chúng nhân Vô Song môn, kim quang giáng vào đó chỉ hơi gợn lên chứ không phá được lớp phòng ngự kiên cố này.

Thấy Trương Bất Bại bỏ chạy, Quỷ Vô Cực phất tay áo đuổi theo.

Trong đại điện chỉ còn thủ lĩnh Lôi gia và Thanh Hổ bang, cùng nuốt nước bọt nhìn nhau.

Tuy họ theo về Trương gia nhưng về bản chất, trừ một vài việc phải nghe lệnh Trương Bất Bại thì vẫn dưới một người mà trên vạn người. Tuy trên đầu còn một người khiến họ không vui tí nào nhưng ai bảo đối phương là võ tôn cường giả? Thần phục võ tôn cường giả đâu có mất mặt.

Nhưng giờ võ tôn cường giả họ dựa vào lại không đánh mà chạy, quả thật đả kích trầm trọng đến sĩ khí hai nhà. Vô số chiến tích hiển hách của Diệp Phong khiến uy thế của gã ăn sâu vào lòng người, ai cũng cực kỳ kính sợ. Dù lưỡng đại thế lực tại trường mang theo toàn là võ tông cường giả nhưng khi thấy Diệp Phong lạnh lùng nhìn mình thì đều cảm giác được hàn ý thấu xương từ sống lưng dâng lên, không lạnh mà run.

“Hai vị, lâu rồi không gặp. Quả nhiên hùng phong không giảm năm xưa, đến Vô Song môn diệu võ dương uy…” Diệp Phong từ từ nhìn quanh, lạnh lùng cười.

“À… Diệp môn chủ, kỳ thật việc hôm nay là hiểu lầm.” Sắc mặt đối phương nhợt đi, lùi lại một bước cười khan: “Cũng do Trương Bất Bại bức bọn mỗ phải đến, thật ra quan hệ giữa bọn mỗ với Vô Song môn luôn hữu hảo, nước sông không phạm nước giếng. Bọn mỗ thề với trời rằng tuyệt đối không có ý đối phó Vô Song môn.”


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status