Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh vẫn khổ tu trong vạn niên linh trì, còn Mộ Dung gia kìm nén hai năm cũng bắt đầu phản kích.
Trên đỉnh núi chót vót, trước Dược Hổ nhai, từ đây nhìn xuống thấy rõ ràng ba trọng trấn hình xếp hình chữ Phẩm, chướng ngại đầu tiên trong phạm vi thế lực của Âu Dương gia. Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão đều mặc thanh y, tà áo phất phơ trong gió nhìn về phái địch nhân.
Sau lưng họ còn mấy võ tông thân tín. Quỷ Vô Cực thập phần siêu nhiên đứng gần đó, chức trách của y là hiện trợ Mộ Dung gia khi cần thiết, chứ đến lúc tất yếu thì không xuất thủ.
“Chỉ cần hạ được ba tòa trọng thành Thiên Hổ này thì Âu Dương gia cũng sẽ ba mặt thụ địch như Mộ Dung gia khi xưa.” Mộ Dung Càn mỉm cười nói với thái thượng trưởng lão.
Giờ ông ta đã là tam giai võ tôn, tuy kém thái thượng trưởng lão một bậc nhưng còn có thể tiếp tục tiến bộ, trong khi thái thượng trưởng lão đã đạt tới cực hạn. Sau cùng chức tộc trưởng của ông ta không còn bị kìm kẹp gì nữa. Tuy thái thượng trưởng lão một lòng trung với Mộ Dung gia, nhưng thế lực mạnh mẽ nào cũng cần một tộc trưởng có thể một mình chèo chống. Thực lực quyết định địa vị, đó là chân lý bất biến ở Võ Nguyên đại lục.
Thái thượng trưởng lão Mộ Dung Bác Xuyên hơi thi lễ, mỉm cười nói: “Âu Dương đồng minh hai năm nay chỉ còn cái danh. Trừ các thế lực bị Vô Song môn diệt, phần lớn đã tuyên bố thoát ly Âu Dương gia, chỉ còn mấy thế lực thân tín vẫn bám lấy. Âu Dương gia hiện giờ còn mỗi cái vỏ, chúng chỉ có hai võ tôn, thực lực đều dưới chúng ta. Đợi khi đáo công phá xong Thiên Hổ tam thành, chúng ta đến thẳng sào huyệt Âu Dương gia.”
“Sỉ nhục mà Âu Dương gia ban cho, Mộ Dung gia thề sẽ trả lại nhiều hơn.” Mắt hai người ánh lên tinh mang tự tin.
“A, a, a…” Mấy ngàn võ giả Mộ Dung gia đột nhiên hú lên vang trời, vọng suốt mấy dặm. Từ chỗ Mộ Dung Càn nhìn xuống, làn sóng người như kiến cỏ, khác nào mũi dao nhọn thọc vào giữa ba trọng thành.
Chiến tranh giữa các thế lực của Võ Nguyên đại lục ít dùng mưu kếm mà so thực lực. Thực lực, trừ thực lực của võ giả ra, còn là uy lực của linh khí đặc dụng, số lượng và đẳng cấp yêu thú thuần dưỡng được, ngoài ra là linh dược mang theo…
Linh khí đặc hữu cho chiến tranh, Mộ Dung võ hoàng để lại không ít cho gia tộc, không thiếu loại cao cấp uy lực thông thiên. Thuần dưỡng yêu thú không phải sở trường của Mộ Dung gia nhưng Âu Dương gia cũng không nốt. Linh dược thì có vô số Sinh hóa đơn và ngũ hành nguyên đơn của Diệp Phong cho, cộng thêm tích lũy của Mộ Dung gia thì tuyệt đối vượt trên Âu Dương gia.
Hiện giờ thực lực của Mộ Dung gia không kém Âu Dương gia, cộng thêm sự trợ giúp của Vô Song môn thì trận chiến này, họ không có lý do thất bại.
"Địch tập! Địch tập!" Trong ba thành, Thiên Hổ thành bị công kích đầu tiên. Trong thành nhất thời đại loạn. Tuy Âu Dương gia bày bố trọng binh tại đây nhưng không cách nào chống nổi Mộ Dung gia toàn lực tấn công.
Nhân mã Mộ Dung gia số lượng không đông nhưng thực lực kém nhất cũng là trung giai võ sư! Toàn bộ là tinh anh của gia tộc. Xông đến dưới thành là theo thế chẻ tre đoạt luôn thành lâu. Thiên Hổ thành chỉ có ba võ tông tọa trấn, vốn không chống nổi Mộ Dung gia.
oOo
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Thiên Hổ thành đã đầu hàng. Võ giả Âu Dương gia trong thành, trừ một võ tông đào tẩu thì mọi cường giả từ võ sư trở lên đều bị thanh trừng. Khó trách võ giả Mộ Dung gia quá nặng sát tâm, họ bị Âu Dương gia đè nén nhiều năm, hận địch nhân thấu xương, giờ có cơ hội làm gì có chuyện không điên cuồng?
Trận này Âu Dương gia tổn thất hai võ tông, mười một cao giai võ sư, sáu mươi tám trung giai võ sư cùng hơn bốn trăm võ sư cấp thấp, Mộ Dung gia chỉ mất có chưa đến hai mươi trung giai võ sư. Tuy Âu Dương gia chưa đánh đã tan, không có năng lực phản kháng gì nhiều nhưng cao thủ của chúng không hẳn không biết hoàn thủ. Tổn thất ít như vậy phần lớn nhờ tác dụng quan trọng của Sinh hóa đơn đươc Diệp Phong cho.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng ta có nên nhân thể hạ gục hai trọng điểm của Âu Dương gia chăng?” Tộc nhân báo tin hưng phấn nói với Mộ Dung Càn.
"Bất tất!" Mộ Dung Càn cười lạnh: “Chúng ta mỗi ngày lấy một thành, như cầm con dao cắt từng miếng thịt của Âu Dương gia để chúng nếm mùi đau đớn thấu tâm can. Cũng để lão thất phu Âu Dương Võ Quốc nếm mùi bị người ta đàn áp.”
“Không sai! Như quả Âu Dương Võ Quốc và Âu Dương Vị Minh dám hiện thân, lão phu và tộc trưởng sẽ nhân cơ hội xuất thủ trừ đi. Nếu chúng rụt đầu… Âu Dương gia quần long vô thủ, không đáng gì.” Thái thượng trưởng lão cười to.
“Vâng!”
Mộ Dung gia ẩn nhẫn hơn hai năm, một khi bạo phát thì khí thế cực kỳ đáng sợ. Trận đầu tiên giành được thắng lợi toàn diện, kích phát sĩ khí của họ. Tình thế của Âu Dương gia càng tệ hơn…
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, ba trọng trận của Âu Dương gia đã sa vào tay Mộ Dung gia. Cực kỳ chênh lệch. Lúc Âu Dương gia kịp phản ứng thì đã muộn.
oOo
Âu Dương gia tổng bộ.
Bộp! Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Đáng ghét, sao võ tông cường giả của Mộ Dung gia tăng nhanh như vậy?” Ba toàn trọng trấn liên tục bị hạ, cơ hồ bị Mộ Dung gia diệt sạch, trốn thoát trừ vài lâu la chỉ còn hai võ tông là cao thủ nên Âu Dương Võ Quốc không nhận được nhiều tin tức.
Tình hình tổng hợp khiến hắn mơ hồ phán đoán được thực lực Mộ Dung gia đã tăng trưởng mạnh. Gấp mấy lầ hai năm trước.
"Vì sao!" Âu Dương Võ Quốc đá bay cái bàn, nổi điên như con sư tử, trừng con mắt đỏ ngầu lên gầm vang như muốn nuốt sống người khác: “Ai cho ta biết Mộ Dung gia lấy đâu ra ngần ấy võ tông cao thủ?”
“Tộc trưởng đại nhân! Dù Mộ Dung gia có thêm nhiều võ tông cao thủ, chúng ta cũng không sợ.” Âu Dương Vị Minh bình tĩnh khuyên: “Mộ Dung gia lần này chủ động công kích, chính là cơ hội để chúng ta diệt chúng luôn.”
“Ngu xuẩn. Ta không phát hỏa vì e dè thực lực của Mộ Dung gia mà là đau lòng.” Âu Dương Võ Quốc thở hồng hộc gầm lên: “Mười võ tông, mấy chục cao giai võ sư, còn cả hơn trăm võ sư cường giả, chỉ mấy ngày mà bị Mộ Dung gia diệt gọn. Ngươi có biết họ là lực lượng chính yếu của Âu Dương gia, giờ đã hết rồi, hết rồi.”
“Ai cho ta biết vì sao thực lực Mộ Dung gia lên tới mức này mà chúng ta không biết mảy may.” Ánh mắt Âu Dương Võ Quốc hung hãn quét qua chúng nhân ở dưới, gầm lên.
“Việc này quá đột ngột… cường giả trọng yếu của Mộ Dung gia hai năm nay đều không lộ diện, dù chúng ta mấy phen gây hấn nhưng chúng không phản ứng gì, nên tin tức về Mộ Dung gia rất khó thu thập. Lúc nhận đượ tin Mộ Dung Càn đột phá võ tôn, chúng ta đều cho rằng đã biết tin tức quan trọng nhất gần đây của Mộ Dung gia, ai ngờ…”
“Phế vật! Đều là phế vật.” Âu Dương Võ Quốc gầm lên: “Có phải một hai cao thủ đâu mà là cả toán cường giả. Xảy ra ngay trước mắt các ngươi mà không ai biết gì, nói xem Âu Dương gia nuôi các ngươi làm gì.”
Chúng nhân hoảng sợ, nhất thời không ai dám chen lời.
“Tộc trưởng, đến nước này có hối hận cũng đã muộn. Chúng ta nên thương nghị xem ứng phó Mộ Dung gia phản kích bằng cách nào.” Trong lúc nàu, chỉ có Âu Dương Vị Minh cũng là võ tôn dám chen lời.
"Hừ! Ha ha ha!" Âu Dương Võ Quốc cúi đầu hồi lâu rồi ngẩng lên cười vang nanh ác: “Mộ Dung Càn, ngươi tưởng với thực lực của Mộ Dung gia là đủ đấu với Âu Dương gia hay sao? Các ngươi ẩn tàng rất sâu nhưng Âu Dương gia còn ẩn tàng sâu hơn.”
Âu Dương Võ Quốc trở lại bình thường, nhìn xuống thủ hạ nói: “Lập tức phái người mời bang chủ hai bang Cự Ngạc, Hổ Sa đến Âu Dương gia một chuyến. Đồng thời, phái sứ giả đến xin đàm phán với Mộ Dung gia.”
“Ừ… Bảo Mộ Dung Càn, chỉ cần Mộ Dung gia chịu tạm thời dừng tay, Âu Dương gia nguyện ý trả bất kỳ giá nào. Xin y đàm phán với chúng ta.”
Âu Dương Vị Minh nhíu mày bước lên: “Thực lực của Âu Dương gia không cần e sợ Mộ Dung gia, sao tộc trưởng đại nhân muốn đàm phán với chúng.”
“Binh bất yếm trá! Giờ mà chúng ta muốn nuốt Mộ Dung gia chắc tổn thất không nhỏ. Vô Song môn chưa có động tĩnh gì chứng tỏ thế công của Mộ Dung gia chưa dốc hết.” Âu Dương Võ Quốc nheo mắt cười lạnh: “Ta mời bọn Mộ Dung Càn đến đàm phán để bắt ba ba trong chum. Chỉ cần trừ được lực lượng võ tôn của chúng… Hừ hừ, xú tiểu tử đó cũng chẳng làm được trò trống gì.”
“Tộc trưởng định…” Âu Dương Vị Minh tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa: “Vẫn là tộc trưởng cao minh, Vị Minh bội phục!”
Năng lượng mấy giọt vạn niên linh dịch sư phụ phong tỏa trong thể nội gã còn lại gần nửa, đủ cho gã tấn nhập võ tôn có thừa. Nhưng cần phải theo quá trình tuần tự, với tiến độ này, ít nhất ba năm nữa mới có thể đột phá chướng ngại đó.
Diệp Phong lặng lẽ xếp bằng, lòng liên tục cảm nhận cảm giác kỳ diệu nối thông với thiên địa. Tốc độ tu luyện một mặt phụ thuộc vào điều kiện linh khí, còn cả cảnh giới cá nhân. Nếu gã đề thăng được cảnh giới trước một bước, đạt đến tầng thứ ba Nghĩ thế của Nguyên Thần quyết thì tốc độ đột phá võ tôn sẽ nhanh hơn nhiều.
Thật ra thiên địa chi thế là thế nào?
Trên đỉnh núi chót vót, trước Dược Hổ nhai, từ đây nhìn xuống thấy rõ ràng ba trọng trấn hình xếp hình chữ Phẩm, chướng ngại đầu tiên trong phạm vi thế lực của Âu Dương gia. Mộ Dung Càn và thái thượng trưởng lão đều mặc thanh y, tà áo phất phơ trong gió nhìn về phái địch nhân.
Sau lưng họ còn mấy võ tông thân tín. Quỷ Vô Cực thập phần siêu nhiên đứng gần đó, chức trách của y là hiện trợ Mộ Dung gia khi cần thiết, chứ đến lúc tất yếu thì không xuất thủ.
“Chỉ cần hạ được ba tòa trọng thành Thiên Hổ này thì Âu Dương gia cũng sẽ ba mặt thụ địch như Mộ Dung gia khi xưa.” Mộ Dung Càn mỉm cười nói với thái thượng trưởng lão.
Giờ ông ta đã là tam giai võ tôn, tuy kém thái thượng trưởng lão một bậc nhưng còn có thể tiếp tục tiến bộ, trong khi thái thượng trưởng lão đã đạt tới cực hạn. Sau cùng chức tộc trưởng của ông ta không còn bị kìm kẹp gì nữa. Tuy thái thượng trưởng lão một lòng trung với Mộ Dung gia, nhưng thế lực mạnh mẽ nào cũng cần một tộc trưởng có thể một mình chèo chống. Thực lực quyết định địa vị, đó là chân lý bất biến ở Võ Nguyên đại lục.
Thái thượng trưởng lão Mộ Dung Bác Xuyên hơi thi lễ, mỉm cười nói: “Âu Dương đồng minh hai năm nay chỉ còn cái danh. Trừ các thế lực bị Vô Song môn diệt, phần lớn đã tuyên bố thoát ly Âu Dương gia, chỉ còn mấy thế lực thân tín vẫn bám lấy. Âu Dương gia hiện giờ còn mỗi cái vỏ, chúng chỉ có hai võ tôn, thực lực đều dưới chúng ta. Đợi khi đáo công phá xong Thiên Hổ tam thành, chúng ta đến thẳng sào huyệt Âu Dương gia.”
“Sỉ nhục mà Âu Dương gia ban cho, Mộ Dung gia thề sẽ trả lại nhiều hơn.” Mắt hai người ánh lên tinh mang tự tin.
“A, a, a…” Mấy ngàn võ giả Mộ Dung gia đột nhiên hú lên vang trời, vọng suốt mấy dặm. Từ chỗ Mộ Dung Càn nhìn xuống, làn sóng người như kiến cỏ, khác nào mũi dao nhọn thọc vào giữa ba trọng thành.
Chiến tranh giữa các thế lực của Võ Nguyên đại lục ít dùng mưu kếm mà so thực lực. Thực lực, trừ thực lực của võ giả ra, còn là uy lực của linh khí đặc dụng, số lượng và đẳng cấp yêu thú thuần dưỡng được, ngoài ra là linh dược mang theo…
Linh khí đặc hữu cho chiến tranh, Mộ Dung võ hoàng để lại không ít cho gia tộc, không thiếu loại cao cấp uy lực thông thiên. Thuần dưỡng yêu thú không phải sở trường của Mộ Dung gia nhưng Âu Dương gia cũng không nốt. Linh dược thì có vô số Sinh hóa đơn và ngũ hành nguyên đơn của Diệp Phong cho, cộng thêm tích lũy của Mộ Dung gia thì tuyệt đối vượt trên Âu Dương gia.
Hiện giờ thực lực của Mộ Dung gia không kém Âu Dương gia, cộng thêm sự trợ giúp của Vô Song môn thì trận chiến này, họ không có lý do thất bại.
"Địch tập! Địch tập!" Trong ba thành, Thiên Hổ thành bị công kích đầu tiên. Trong thành nhất thời đại loạn. Tuy Âu Dương gia bày bố trọng binh tại đây nhưng không cách nào chống nổi Mộ Dung gia toàn lực tấn công.
Nhân mã Mộ Dung gia số lượng không đông nhưng thực lực kém nhất cũng là trung giai võ sư! Toàn bộ là tinh anh của gia tộc. Xông đến dưới thành là theo thế chẻ tre đoạt luôn thành lâu. Thiên Hổ thành chỉ có ba võ tông tọa trấn, vốn không chống nổi Mộ Dung gia.
oOo
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Thiên Hổ thành đã đầu hàng. Võ giả Âu Dương gia trong thành, trừ một võ tông đào tẩu thì mọi cường giả từ võ sư trở lên đều bị thanh trừng. Khó trách võ giả Mộ Dung gia quá nặng sát tâm, họ bị Âu Dương gia đè nén nhiều năm, hận địch nhân thấu xương, giờ có cơ hội làm gì có chuyện không điên cuồng?
Trận này Âu Dương gia tổn thất hai võ tông, mười một cao giai võ sư, sáu mươi tám trung giai võ sư cùng hơn bốn trăm võ sư cấp thấp, Mộ Dung gia chỉ mất có chưa đến hai mươi trung giai võ sư. Tuy Âu Dương gia chưa đánh đã tan, không có năng lực phản kháng gì nhiều nhưng cao thủ của chúng không hẳn không biết hoàn thủ. Tổn thất ít như vậy phần lớn nhờ tác dụng quan trọng của Sinh hóa đơn đươc Diệp Phong cho.
“Tộc trưởng đại nhân, chúng ta có nên nhân thể hạ gục hai trọng điểm của Âu Dương gia chăng?” Tộc nhân báo tin hưng phấn nói với Mộ Dung Càn.
"Bất tất!" Mộ Dung Càn cười lạnh: “Chúng ta mỗi ngày lấy một thành, như cầm con dao cắt từng miếng thịt của Âu Dương gia để chúng nếm mùi đau đớn thấu tâm can. Cũng để lão thất phu Âu Dương Võ Quốc nếm mùi bị người ta đàn áp.”
“Không sai! Như quả Âu Dương Võ Quốc và Âu Dương Vị Minh dám hiện thân, lão phu và tộc trưởng sẽ nhân cơ hội xuất thủ trừ đi. Nếu chúng rụt đầu… Âu Dương gia quần long vô thủ, không đáng gì.” Thái thượng trưởng lão cười to.
“Vâng!”
Mộ Dung gia ẩn nhẫn hơn hai năm, một khi bạo phát thì khí thế cực kỳ đáng sợ. Trận đầu tiên giành được thắng lợi toàn diện, kích phát sĩ khí của họ. Tình thế của Âu Dương gia càng tệ hơn…
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, ba trọng trận của Âu Dương gia đã sa vào tay Mộ Dung gia. Cực kỳ chênh lệch. Lúc Âu Dương gia kịp phản ứng thì đã muộn.
oOo
Âu Dương gia tổng bộ.
Bộp! Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Đáng ghét, sao võ tông cường giả của Mộ Dung gia tăng nhanh như vậy?” Ba toàn trọng trấn liên tục bị hạ, cơ hồ bị Mộ Dung gia diệt sạch, trốn thoát trừ vài lâu la chỉ còn hai võ tông là cao thủ nên Âu Dương Võ Quốc không nhận được nhiều tin tức.
Tình hình tổng hợp khiến hắn mơ hồ phán đoán được thực lực Mộ Dung gia đã tăng trưởng mạnh. Gấp mấy lầ hai năm trước.
"Vì sao!" Âu Dương Võ Quốc đá bay cái bàn, nổi điên như con sư tử, trừng con mắt đỏ ngầu lên gầm vang như muốn nuốt sống người khác: “Ai cho ta biết Mộ Dung gia lấy đâu ra ngần ấy võ tông cao thủ?”
“Tộc trưởng đại nhân! Dù Mộ Dung gia có thêm nhiều võ tông cao thủ, chúng ta cũng không sợ.” Âu Dương Vị Minh bình tĩnh khuyên: “Mộ Dung gia lần này chủ động công kích, chính là cơ hội để chúng ta diệt chúng luôn.”
“Ngu xuẩn. Ta không phát hỏa vì e dè thực lực của Mộ Dung gia mà là đau lòng.” Âu Dương Võ Quốc thở hồng hộc gầm lên: “Mười võ tông, mấy chục cao giai võ sư, còn cả hơn trăm võ sư cường giả, chỉ mấy ngày mà bị Mộ Dung gia diệt gọn. Ngươi có biết họ là lực lượng chính yếu của Âu Dương gia, giờ đã hết rồi, hết rồi.”
“Ai cho ta biết vì sao thực lực Mộ Dung gia lên tới mức này mà chúng ta không biết mảy may.” Ánh mắt Âu Dương Võ Quốc hung hãn quét qua chúng nhân ở dưới, gầm lên.
“Việc này quá đột ngột… cường giả trọng yếu của Mộ Dung gia hai năm nay đều không lộ diện, dù chúng ta mấy phen gây hấn nhưng chúng không phản ứng gì, nên tin tức về Mộ Dung gia rất khó thu thập. Lúc nhận đượ tin Mộ Dung Càn đột phá võ tôn, chúng ta đều cho rằng đã biết tin tức quan trọng nhất gần đây của Mộ Dung gia, ai ngờ…”
“Phế vật! Đều là phế vật.” Âu Dương Võ Quốc gầm lên: “Có phải một hai cao thủ đâu mà là cả toán cường giả. Xảy ra ngay trước mắt các ngươi mà không ai biết gì, nói xem Âu Dương gia nuôi các ngươi làm gì.”
Chúng nhân hoảng sợ, nhất thời không ai dám chen lời.
“Tộc trưởng, đến nước này có hối hận cũng đã muộn. Chúng ta nên thương nghị xem ứng phó Mộ Dung gia phản kích bằng cách nào.” Trong lúc nàu, chỉ có Âu Dương Vị Minh cũng là võ tôn dám chen lời.
"Hừ! Ha ha ha!" Âu Dương Võ Quốc cúi đầu hồi lâu rồi ngẩng lên cười vang nanh ác: “Mộ Dung Càn, ngươi tưởng với thực lực của Mộ Dung gia là đủ đấu với Âu Dương gia hay sao? Các ngươi ẩn tàng rất sâu nhưng Âu Dương gia còn ẩn tàng sâu hơn.”
Âu Dương Võ Quốc trở lại bình thường, nhìn xuống thủ hạ nói: “Lập tức phái người mời bang chủ hai bang Cự Ngạc, Hổ Sa đến Âu Dương gia một chuyến. Đồng thời, phái sứ giả đến xin đàm phán với Mộ Dung gia.”
“Ừ… Bảo Mộ Dung Càn, chỉ cần Mộ Dung gia chịu tạm thời dừng tay, Âu Dương gia nguyện ý trả bất kỳ giá nào. Xin y đàm phán với chúng ta.”
Âu Dương Vị Minh nhíu mày bước lên: “Thực lực của Âu Dương gia không cần e sợ Mộ Dung gia, sao tộc trưởng đại nhân muốn đàm phán với chúng.”
“Binh bất yếm trá! Giờ mà chúng ta muốn nuốt Mộ Dung gia chắc tổn thất không nhỏ. Vô Song môn chưa có động tĩnh gì chứng tỏ thế công của Mộ Dung gia chưa dốc hết.” Âu Dương Võ Quốc nheo mắt cười lạnh: “Ta mời bọn Mộ Dung Càn đến đàm phán để bắt ba ba trong chum. Chỉ cần trừ được lực lượng võ tôn của chúng… Hừ hừ, xú tiểu tử đó cũng chẳng làm được trò trống gì.”
“Tộc trưởng định…” Âu Dương Vị Minh tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa: “Vẫn là tộc trưởng cao minh, Vị Minh bội phục!”
Năng lượng mấy giọt vạn niên linh dịch sư phụ phong tỏa trong thể nội gã còn lại gần nửa, đủ cho gã tấn nhập võ tôn có thừa. Nhưng cần phải theo quá trình tuần tự, với tiến độ này, ít nhất ba năm nữa mới có thể đột phá chướng ngại đó.
Diệp Phong lặng lẽ xếp bằng, lòng liên tục cảm nhận cảm giác kỳ diệu nối thông với thiên địa. Tốc độ tu luyện một mặt phụ thuộc vào điều kiện linh khí, còn cả cảnh giới cá nhân. Nếu gã đề thăng được cảnh giới trước một bước, đạt đến tầng thứ ba Nghĩ thế của Nguyên Thần quyết thì tốc độ đột phá võ tôn sẽ nhanh hơn nhiều.
Thật ra thiên địa chi thế là thế nào?
/672
|