Thân thể Diệp Phong cao lên mức hai trượng, bề ngang nửa trượng, cầm Huyền thiên như ý bổng cao gấp đôi thân người, tư thế không khác gì kim cương la hán.
“Chát!” Như ý bổng giáng mạnh mạnh xuống hỏa nguyên lĩnh vực, bề mặt lĩnh vực lõm sâu vào như bị ép dẹp. Hỏa nguyên lĩnh vực cấp tốc văng đi.
Tuy uy lực của như ý bổng không chạm được đến võ tôn trong lĩnh vực, nhưng hồng quang của hỏa nguyên lĩnh vực bùng lên như hỏa sơn chợt như nước rút, co lại một vòng. Một vòng này chiếm một thành năng lượng của lĩnh vực.
Dù gã biến thành cự nhân thì vẫn chỉ là con kiến trước lĩnh vực. Bất quá... không có nghĩa thực lực hai bên như kiến với voi. Hỏa nguyên võ tôn trong lĩnh vực chưa kịp dừng đà xung kích thì gã đã lướt đến phía trên đầu chúng.
“Còn đàn hồi nữa hả.” Diệp Phong cười nhạo, tay không hề hàm hồ, cự bổng nặng ngàn cân múa lên nhẹ nhàng như sợi lông, thân bổng dấy lên khí lưu hung hãn, giáng tiếp vào hỏa nguyên lĩnh vực.
Lại tiếng nổ như sấm vang lên, lĩnh vực bị ném xuống đất, trung tâm tổng bộ Âu Dương gia chìm trong ngọn lửa, cháy lên đùng đùng. Trong vòng mấy dặm cháy đen trong tích tắc.
Luận uy lực, hỏa nguyên lĩnh vực của Âu Dương gia tuyệt đối không kém hơn nhị trọng Thần thông biến. Nhưng hỏa nguyên lĩnh vực hình thành từ Tứ tượng đại trận này chỉ là một công cụ lợi hại chứ không phải thủ đoạn tự thân của chúng. Lúc khống chế, bốn người như mấy đại hán không biết kiếm pháp cầm một thanh lợi kiếm, tuy đủ sức múa lên, phát huy đặc tính sắc bén nhưng chiến đấu thì không thi triển được nét tinh diệu của kiếm pháp. Thực lực tất nhiên hữu hạn.
Đó là cách biệt giữa chúng và võ hoàng cường giả thật sự. Lĩnh vực có cùng uy lực, do võ hoàng thi triển sẽ có chiến lực vượt xa. Cách biệt về năng lượng có bù đắp bằng đơn dược và trận pháp, nhưng về cảnh giới và kỹ xảo thì vĩnh viễn không thu hẹp được… Không tự có lĩnh vực, thì không bao giờ có được thực lực võ hoàng, điểm yếu này nhanh chóng bị Diệp Phong nắm bắt, nên gã tự tin khiêu chiến Tứ tượng đại trận.
Thần thông biến của gã thi triển sức mạnh tự thân, tất nhiên tâm đắc ứng thủ. Hà huống gã còn Thần thông thuật uy lực vô cùng phụ trợ, quả nhiên chiếm trọn thượng phong.
“Đáng ghét, ta nhất định giết ngươi.” Theo tiếng quát, lĩnh vực lại đằng không, bề ngoài bắn ra vô số hỏa ảnh, hiển nhiên nhỏ hơn một nửa.
“Có thủ đoạn gì cứ thi triển ra.” Gã lạnh lùng nhìn đối phương. Tạm thời gã chỉ định mượn hỏa nguyên lĩnh vực này để rèn luyện. Hai năm nay tuy tu vi của gã tăng vọt nhưng cơ hội chiến đấu gần như bằng không. Chiến lực của đối phương tuy kém nhưng không có nghĩa là uy lực của lĩnh vực không ra gì, chính diện trúng một đòn thì cũng không dễ chịu gì.
Bức được gã trong trạng thái nhị trọng Thần thông biến dốc toàn lực chiến đấu, bất giác khiến nhiệt huyết hiếu chiến của gã dâng tràn.
Hỏa cầu rợp trời từ trong lĩnh vực bay ra, chiếu sáng thinh không. Bản thể lĩnh vực cũng vì thế co lại một nửa.
“Ta sẽ đốt ngươi thành tro.” Vô số hỏa cầu hàm chứa năng lượng kinh nhân như bài sơn đảo hải rợp trời đổ vào Diệp Phong. Không khí quanh đó cũng bị hỏa lực khuấy động, hóa thành từng lớp sóng nhiệt tản ra tứ phía.
Một nửa lĩnh vực năng lượng chuyển hóa thành công kích, gã không dám coi nhẹ, thể nội chân nguyên chuyển động nhanh, đẩy ngự khí Thần thông thuật lên cực điểm, thân hình liên tục loáng lên như con bướm vờn hoa, xuyên qua xuyên lại giữa màn hỏa cầu mà không hề bị trúng.
Hỏa cầu rợp trời như có ý thức, đnáh không trúng là tự chuyển hướng đổ vào gã. Hơn hai trăm quả hỏa cầu khổng lồ như rất hiểu nhau, không hề tự va chạm mà như đội quân được huấn luyện chặt chẽ, tiến thoái có trật tự. Ban đầu Diệp Phong còn ứng phó nhẹ nhàng nhưng khi khoảng cách giữa hỏa cầu nhỏ dần, không gian bị thu hẹp, gã dần cảm thấy không ổn.
“Ha ha, chịu chết đi. Phần thiên hỏa vực!” Tôn giả chủ trì lĩnh vực cười vang, hỏa cầu rợp trời xáo động, tụ vào Diệp Phong, chôn vùi gã trong biển lửa. Mọi hỏa cầu đều bị lĩnh vực chấn động, liên tục nổ tung, một vòi rồng lửa rực cháy vút lên mây cao.
Ngay cả Hỏa lân thú đã bay xa cũng cảm thụ được cơn bão hỏa nguyên kinh hồn đó, buộc phải dừng lại nhìn về tổng bộ Âu Dương gia. Chân trời… rực lửa.
“Ha ha ha! Lần này tiểu tử ngươi đừng mơ sống sót.” Âu Dương Võ Quốc hoan hỉ phát cuồng.
“Loại lửa có uy lực cỡ này, trừ phi là võ hoàng dùng lĩnh vực phòng ngự, bằng không chết chắc.” Hỏa nguyên tôn giả tự tin.
“Nhưng bọn Mộ Dung Càn chạy rồi, còn một con ngũ giai Hỏa lân thú! Chúng ta có nhân cơ hội đuổi theo không?”
“Thời gian của Phần nguyên đơn không còn nhiều nữa. Hỏa lân thú thực lực không tệ, e rằng chúng ta không còn dư lực uy trì lĩnh vực truy đuổi nó.” Hỏa nguyên tôn giả lắc đầu.
“Không sao. Nhân mã Mộ Dung gia đóng gần đây, chúng ta cứ đến đó diệt sạch. Chỉ còn lại ba võ tôn, bọn Mộ Dung Càn dù may mắn thoát thân cũng không làm được gì.”
“Chủ ý hay.” Cả bốn tản ra rồi hợp lại, chuẩn bị động thân.
Gần đó, Diệp Phong ở giữ trung tâm vụ nổ, dư ba hỏa diễm chưa hoàn toàn tiêu tan, đột nhiên kình khí trắng xóa tản ra khiến hỏa diễm rợp trời tan sạch.
“Ta nói là… giao đấu chưa kết thúc, các ngươi định đi đâu?” Hỏa quang rợp trời dần ta đi, thân ảnh đơn bạc của gã từ từ hiện lên. Để tránh bị cơn bão hỏa cầu công kích, gã đã thu Cự đại thuật lại, thân thể trở lại như ban đầu.
Tử kim sắc chân nguyên vốn bao phủ quanh người gã cơ hồ tan hết sau vụ nổ, không ít bộ vị bị đốt cháy đen, khói xanh nghi ngút cùng tiếng xèo xèo.
“Tiểu tử này lẽ nào không phải người mà là yêu thú? Lực phòng ngự nhục thân quả thật yêu nghiệt.” Phần thiên hỏa vực ban nãy đủ đốt thành trọng thương một điên phong võ tôn, nhưng trạng thái của gã khác nào chỉ bị hỏa diễm tẩy lễ là cùng, thậm chí còn không thể coi là bị thương nhẹ. Dù yêu thú cũng không thể có được thân thể biến thái như vậy.
Hỏa nguyên tôn giả ngưng trọng nhíu mày rồi cười lạnh: “Dù hắn là yêu thú thì hôm nay cũng chết chắc. Dáng vẻ hắn ban nãy thì chống đỡ công kích ban nãy rất miễn cường. Hơn nữa bí thuật biến thân vị tất tồn tại lâu hơn Phần nguyên đơn của chúng ta. Đọ tiêu hao, hắn sao thắng được hỏa nguyên lĩnh vực!”
Ba người còn lại gật đầu, điên cuồng khơi động khí hải, năng lượng khí tức của hỏa nguyên lĩnh vực lại lên đỉnh điểm.
“Nói không sai, công kích ban nãy quả thật khiến ta đau nhói.” Diệp Phong vặn vẹo cổ như cái máy, lại vận chân nguyên lực khắp người. gã tỏ vẻ chế nhạo, nhạt nhẽo nói: “Đọ tiêu hao, đích xác ta khó thắng được các ngươi…”
“Vậy ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi.” Đối phương tưởng gã chịu lép nên thái độ huênh hoang hẳn.
“Đáng tiếc… vở kịch này đến lúc kết thúc rồi.” Khóe môi Diệp Phong nhếch lên, nắm chặt Cố nguyên hoàn trong tay.
Vù. Một dải sáng màu tro bay ra, cơ hồ không hề trở ngại gì xuyên qua hỏa nguyên lĩnh vực, găm vào thân thể Âu Dương Vị Minh. Năng lượng đó lại có thể trói buộc ngũ hành nguyên lực, nên hỏa nguyên lĩnh vực sao ngăn được?
Vòng sáng vừa nhập thể, tu vi của Âu Dương Vị Minh giảm hẳn, ngay cả thực lực mà Phần nguyên đơn kích phát cũng tan theo. Nháy mắt, lão từ võ tôn rớt xuống võ tông, năng lượng khí tức giảm thê thảm.
"Bộp!" Hỏa nguyên lĩnh vực trùm kín toàn trường trong khoảnh khắc hoàn nguyên thành thiên địa linh lực, tiêu tan vô ảnh vô tung. Tứ tượng đại trận khuyết một, không thể duy trì được nữa. Âu Dương Vị Minh vì mất năng lực phi hành nên từ trên không rớt phịch xuống.
“Chân không pháo!" Một đạo bạch quang khí trụ từ lòng tay Diệp Phong bắn ra, trúng Âu Dương Vị Minh không hề phòng bị. Lão thét lên thê thảm, rớt phịch xuống đất, nằm im lìm.
Gã mặc kệ Âu Dương Vị Minh còn sống hay không, mắt loáng qua sát cơ, thân hình lắc trên không như quỷ mị, tan biến trong không khí.
“Cẩn thận.” Hỏa nguyên tôn giả định nhắc nhở người khác, không ngờ gã đã xuất hiện sau lưng lại.
"Khu tán Thần thông chú!" Diệp Phong ngưng tinh huyết ở lòng tay. Huyết vụ hóa thành một sợi chỉ đỏ chui vào thân thể đối phương. Hỏa nguyên tôn giả kinh hãi nhận ra, hiệu quả phần nguyên vốn còn duy trì được mười phút nữa tan nhanh, càng lúc càng nhanh…
Gã nắm cổ đối phương, dồn lực vào tay, xuyên thấu qua lớp nguyên lực hộ giáp không lấy gì làm kiên cố.
“Cạch.” Hỏa nguyên tôn giả nát vụn xương cổ, nhãn thần mờ đi nhanh chóng. Gã lắc tay phải ném hắn đi, lại lao sang một mục tiêu khác.
Thoáng sau, Tứ tượng đại trận tan vỡ, bốn võ tôn gục ngã một nửa, chỉ còn lại Âu Dương Võ Quốc và một tam giai võ tôn, cả hai… chỉ kịp tỉnh lại khỏi cơn kinh hãi.
“Chát!” Như ý bổng giáng mạnh mạnh xuống hỏa nguyên lĩnh vực, bề mặt lĩnh vực lõm sâu vào như bị ép dẹp. Hỏa nguyên lĩnh vực cấp tốc văng đi.
Tuy uy lực của như ý bổng không chạm được đến võ tôn trong lĩnh vực, nhưng hồng quang của hỏa nguyên lĩnh vực bùng lên như hỏa sơn chợt như nước rút, co lại một vòng. Một vòng này chiếm một thành năng lượng của lĩnh vực.
Dù gã biến thành cự nhân thì vẫn chỉ là con kiến trước lĩnh vực. Bất quá... không có nghĩa thực lực hai bên như kiến với voi. Hỏa nguyên võ tôn trong lĩnh vực chưa kịp dừng đà xung kích thì gã đã lướt đến phía trên đầu chúng.
“Còn đàn hồi nữa hả.” Diệp Phong cười nhạo, tay không hề hàm hồ, cự bổng nặng ngàn cân múa lên nhẹ nhàng như sợi lông, thân bổng dấy lên khí lưu hung hãn, giáng tiếp vào hỏa nguyên lĩnh vực.
Lại tiếng nổ như sấm vang lên, lĩnh vực bị ném xuống đất, trung tâm tổng bộ Âu Dương gia chìm trong ngọn lửa, cháy lên đùng đùng. Trong vòng mấy dặm cháy đen trong tích tắc.
Luận uy lực, hỏa nguyên lĩnh vực của Âu Dương gia tuyệt đối không kém hơn nhị trọng Thần thông biến. Nhưng hỏa nguyên lĩnh vực hình thành từ Tứ tượng đại trận này chỉ là một công cụ lợi hại chứ không phải thủ đoạn tự thân của chúng. Lúc khống chế, bốn người như mấy đại hán không biết kiếm pháp cầm một thanh lợi kiếm, tuy đủ sức múa lên, phát huy đặc tính sắc bén nhưng chiến đấu thì không thi triển được nét tinh diệu của kiếm pháp. Thực lực tất nhiên hữu hạn.
Đó là cách biệt giữa chúng và võ hoàng cường giả thật sự. Lĩnh vực có cùng uy lực, do võ hoàng thi triển sẽ có chiến lực vượt xa. Cách biệt về năng lượng có bù đắp bằng đơn dược và trận pháp, nhưng về cảnh giới và kỹ xảo thì vĩnh viễn không thu hẹp được… Không tự có lĩnh vực, thì không bao giờ có được thực lực võ hoàng, điểm yếu này nhanh chóng bị Diệp Phong nắm bắt, nên gã tự tin khiêu chiến Tứ tượng đại trận.
Thần thông biến của gã thi triển sức mạnh tự thân, tất nhiên tâm đắc ứng thủ. Hà huống gã còn Thần thông thuật uy lực vô cùng phụ trợ, quả nhiên chiếm trọn thượng phong.
“Đáng ghét, ta nhất định giết ngươi.” Theo tiếng quát, lĩnh vực lại đằng không, bề ngoài bắn ra vô số hỏa ảnh, hiển nhiên nhỏ hơn một nửa.
“Có thủ đoạn gì cứ thi triển ra.” Gã lạnh lùng nhìn đối phương. Tạm thời gã chỉ định mượn hỏa nguyên lĩnh vực này để rèn luyện. Hai năm nay tuy tu vi của gã tăng vọt nhưng cơ hội chiến đấu gần như bằng không. Chiến lực của đối phương tuy kém nhưng không có nghĩa là uy lực của lĩnh vực không ra gì, chính diện trúng một đòn thì cũng không dễ chịu gì.
Bức được gã trong trạng thái nhị trọng Thần thông biến dốc toàn lực chiến đấu, bất giác khiến nhiệt huyết hiếu chiến của gã dâng tràn.
Hỏa cầu rợp trời từ trong lĩnh vực bay ra, chiếu sáng thinh không. Bản thể lĩnh vực cũng vì thế co lại một nửa.
“Ta sẽ đốt ngươi thành tro.” Vô số hỏa cầu hàm chứa năng lượng kinh nhân như bài sơn đảo hải rợp trời đổ vào Diệp Phong. Không khí quanh đó cũng bị hỏa lực khuấy động, hóa thành từng lớp sóng nhiệt tản ra tứ phía.
Một nửa lĩnh vực năng lượng chuyển hóa thành công kích, gã không dám coi nhẹ, thể nội chân nguyên chuyển động nhanh, đẩy ngự khí Thần thông thuật lên cực điểm, thân hình liên tục loáng lên như con bướm vờn hoa, xuyên qua xuyên lại giữa màn hỏa cầu mà không hề bị trúng.
Hỏa cầu rợp trời như có ý thức, đnáh không trúng là tự chuyển hướng đổ vào gã. Hơn hai trăm quả hỏa cầu khổng lồ như rất hiểu nhau, không hề tự va chạm mà như đội quân được huấn luyện chặt chẽ, tiến thoái có trật tự. Ban đầu Diệp Phong còn ứng phó nhẹ nhàng nhưng khi khoảng cách giữa hỏa cầu nhỏ dần, không gian bị thu hẹp, gã dần cảm thấy không ổn.
“Ha ha, chịu chết đi. Phần thiên hỏa vực!” Tôn giả chủ trì lĩnh vực cười vang, hỏa cầu rợp trời xáo động, tụ vào Diệp Phong, chôn vùi gã trong biển lửa. Mọi hỏa cầu đều bị lĩnh vực chấn động, liên tục nổ tung, một vòi rồng lửa rực cháy vút lên mây cao.
Ngay cả Hỏa lân thú đã bay xa cũng cảm thụ được cơn bão hỏa nguyên kinh hồn đó, buộc phải dừng lại nhìn về tổng bộ Âu Dương gia. Chân trời… rực lửa.
“Ha ha ha! Lần này tiểu tử ngươi đừng mơ sống sót.” Âu Dương Võ Quốc hoan hỉ phát cuồng.
“Loại lửa có uy lực cỡ này, trừ phi là võ hoàng dùng lĩnh vực phòng ngự, bằng không chết chắc.” Hỏa nguyên tôn giả tự tin.
“Nhưng bọn Mộ Dung Càn chạy rồi, còn một con ngũ giai Hỏa lân thú! Chúng ta có nhân cơ hội đuổi theo không?”
“Thời gian của Phần nguyên đơn không còn nhiều nữa. Hỏa lân thú thực lực không tệ, e rằng chúng ta không còn dư lực uy trì lĩnh vực truy đuổi nó.” Hỏa nguyên tôn giả lắc đầu.
“Không sao. Nhân mã Mộ Dung gia đóng gần đây, chúng ta cứ đến đó diệt sạch. Chỉ còn lại ba võ tôn, bọn Mộ Dung Càn dù may mắn thoát thân cũng không làm được gì.”
“Chủ ý hay.” Cả bốn tản ra rồi hợp lại, chuẩn bị động thân.
Gần đó, Diệp Phong ở giữ trung tâm vụ nổ, dư ba hỏa diễm chưa hoàn toàn tiêu tan, đột nhiên kình khí trắng xóa tản ra khiến hỏa diễm rợp trời tan sạch.
“Ta nói là… giao đấu chưa kết thúc, các ngươi định đi đâu?” Hỏa quang rợp trời dần ta đi, thân ảnh đơn bạc của gã từ từ hiện lên. Để tránh bị cơn bão hỏa cầu công kích, gã đã thu Cự đại thuật lại, thân thể trở lại như ban đầu.
Tử kim sắc chân nguyên vốn bao phủ quanh người gã cơ hồ tan hết sau vụ nổ, không ít bộ vị bị đốt cháy đen, khói xanh nghi ngút cùng tiếng xèo xèo.
“Tiểu tử này lẽ nào không phải người mà là yêu thú? Lực phòng ngự nhục thân quả thật yêu nghiệt.” Phần thiên hỏa vực ban nãy đủ đốt thành trọng thương một điên phong võ tôn, nhưng trạng thái của gã khác nào chỉ bị hỏa diễm tẩy lễ là cùng, thậm chí còn không thể coi là bị thương nhẹ. Dù yêu thú cũng không thể có được thân thể biến thái như vậy.
Hỏa nguyên tôn giả ngưng trọng nhíu mày rồi cười lạnh: “Dù hắn là yêu thú thì hôm nay cũng chết chắc. Dáng vẻ hắn ban nãy thì chống đỡ công kích ban nãy rất miễn cường. Hơn nữa bí thuật biến thân vị tất tồn tại lâu hơn Phần nguyên đơn của chúng ta. Đọ tiêu hao, hắn sao thắng được hỏa nguyên lĩnh vực!”
Ba người còn lại gật đầu, điên cuồng khơi động khí hải, năng lượng khí tức của hỏa nguyên lĩnh vực lại lên đỉnh điểm.
“Nói không sai, công kích ban nãy quả thật khiến ta đau nhói.” Diệp Phong vặn vẹo cổ như cái máy, lại vận chân nguyên lực khắp người. gã tỏ vẻ chế nhạo, nhạt nhẽo nói: “Đọ tiêu hao, đích xác ta khó thắng được các ngươi…”
“Vậy ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi.” Đối phương tưởng gã chịu lép nên thái độ huênh hoang hẳn.
“Đáng tiếc… vở kịch này đến lúc kết thúc rồi.” Khóe môi Diệp Phong nhếch lên, nắm chặt Cố nguyên hoàn trong tay.
Vù. Một dải sáng màu tro bay ra, cơ hồ không hề trở ngại gì xuyên qua hỏa nguyên lĩnh vực, găm vào thân thể Âu Dương Vị Minh. Năng lượng đó lại có thể trói buộc ngũ hành nguyên lực, nên hỏa nguyên lĩnh vực sao ngăn được?
Vòng sáng vừa nhập thể, tu vi của Âu Dương Vị Minh giảm hẳn, ngay cả thực lực mà Phần nguyên đơn kích phát cũng tan theo. Nháy mắt, lão từ võ tôn rớt xuống võ tông, năng lượng khí tức giảm thê thảm.
"Bộp!" Hỏa nguyên lĩnh vực trùm kín toàn trường trong khoảnh khắc hoàn nguyên thành thiên địa linh lực, tiêu tan vô ảnh vô tung. Tứ tượng đại trận khuyết một, không thể duy trì được nữa. Âu Dương Vị Minh vì mất năng lực phi hành nên từ trên không rớt phịch xuống.
“Chân không pháo!" Một đạo bạch quang khí trụ từ lòng tay Diệp Phong bắn ra, trúng Âu Dương Vị Minh không hề phòng bị. Lão thét lên thê thảm, rớt phịch xuống đất, nằm im lìm.
Gã mặc kệ Âu Dương Vị Minh còn sống hay không, mắt loáng qua sát cơ, thân hình lắc trên không như quỷ mị, tan biến trong không khí.
“Cẩn thận.” Hỏa nguyên tôn giả định nhắc nhở người khác, không ngờ gã đã xuất hiện sau lưng lại.
"Khu tán Thần thông chú!" Diệp Phong ngưng tinh huyết ở lòng tay. Huyết vụ hóa thành một sợi chỉ đỏ chui vào thân thể đối phương. Hỏa nguyên tôn giả kinh hãi nhận ra, hiệu quả phần nguyên vốn còn duy trì được mười phút nữa tan nhanh, càng lúc càng nhanh…
Gã nắm cổ đối phương, dồn lực vào tay, xuyên thấu qua lớp nguyên lực hộ giáp không lấy gì làm kiên cố.
“Cạch.” Hỏa nguyên tôn giả nát vụn xương cổ, nhãn thần mờ đi nhanh chóng. Gã lắc tay phải ném hắn đi, lại lao sang một mục tiêu khác.
Thoáng sau, Tứ tượng đại trận tan vỡ, bốn võ tôn gục ngã một nửa, chỉ còn lại Âu Dương Võ Quốc và một tam giai võ tôn, cả hai… chỉ kịp tỉnh lại khỏi cơn kinh hãi.
/672
|