“Tiểu tử này là ai?” Cổ trưởng lão chưa gặp Diệp Phong, tỏ vẻ giận dữ hỏi. Lão có thân phận thế nào mà để một thiếu niên nhãi ranh tung tẩy trước mặt? Lúc quét ánh mắt qua gã, lão liền kinh hãi.
Võ tông hai mươi tuổi. Lại là cao giai, quả thật khiến người ta kinh hãi.
Hồng Thiên Tôn ghé tai thì thầm: “Tiểu tử này là phu tế của Mộ Dung tiểu thư, có Thương gia cực phẩm Tộc sĩ lệnh, không hiểu có địa vị gì trong Thương gia.”
“Thương gia? Lẽ nào vạn niên linh ngọc này là của Thương gia?” Cổ trưởng lão hơi trầm ngâm rồi lắc đầu: “Không, không thể nào. Kỳ bảo này, dù họ lấy được cũng nên bí mật, sao lại để một tiểu tử nhãi ranh chủ trì.”
Nghĩ vậy, Cổ trưởng lão càng chắc chắn, hừ lạnh: “Thiên địa kỳ trân chỉ cường giả mới xứng sỏ hữu, vạn niên linh ngọc xuất hiện tại Nam chiêm Bộ châu, theo lý phải thuộc về Liệt Hỏa tông sở hữu. Các ngươi có công phát hiện, nếu sảng khoái dâng lên còn được thưởng, bằng không…”
Việc liên quan đến vạn niên linh ngọc, dù gã thật sự là nhân vật quan trọng của Thương gia, Liệt Hỏa tông cũng mặc. Chỉ cần không lấy mạng gã, Thương gia cũng không dám có ý kiến gì.
“Bằng không Liệt Hỏa tông định cướp chăng?” Diệp Phong nhạt nhào trào phúng.
“Hỗn láo! Đừng tưởng ngươi là người Thương gia, lão phu không dám động đến.” Hàn ý trên mặt Cổ trưởng lão càng đậm, thái độ của Diệp Phong khiến lão không vui. Cùng thuộc thất tông tam bang ngũ thế gia, đối đãi với cường giả có tu vi cao hơn, ít nhất cũng phải tôn kính. Tiểu tử này quá ngông cuồng.
“Các hạ là võ hoàng, nếu vứt bỏ tôn nghiêm, muốn thử thực lực của tiểu bối chưa đả cả võ tôn này, thì tất nhiên không thấy có vấn đề gì.” Diệp Phong tựa hồ cố ý kích nộ Cổ trưởng lão, dù là lời lẽ hay vẻ mặt đều khiến đối phương cảm nhận được ý gây hấn rõ ràng.
“Lão phu phải giáo huấn tên cuồng vọng không biết trời cao đất dày như ngươi.” Cổ trưởng lão đại nộ, chụp vào vzi gã. Không khí quanh gã nhưng ngưng lại, áp lực dồn vào trung tâm là gã.
Cố trưởng lão chỉ định giáo huấn gã khiến gã bêu xấu trước đám đông nên chỉ dùng thực lực tôn cấp, phối hợp với thủ đoạn hoàng cấp. Với cao giai võ tông thông thường, tuyệt đối không tránh được.
Nhưng… trên mình Diệp Phong ánh lên kim quang, nguyên lực bàng bạc tràn ra, xé được một khe hở trong không gian ngưng đọng, tiếp đó bật lùi lại, vừa hay tránh được ngọn trảo của lão.
“À.” Cổ trưởng lão hiển nhiên bất ngờ. Với thân phận của ông ta, một đòn không trúng, lẽ nào còn mặt mũi xuất thủ lần thứ hai.
“Tiểu tử này từng một mình truy sát Âu Dương Võ Quốc phục dụng Phần nguyên đơn, giết hắn ngay trước mắt hai võ tôn trong tông môn. Thực lực thập phần quỷ dị!” Hồng Thiên Tôn hảo tâm nhắc nhở nhưng bị Cổ trưởng lão trừng mắt.
Sao những lời này không nói sớm. Bằng không lão đã không chụp hụt trước mặt đông người thế này. Cổ trưởng lão định lập uy không ngờ lại tự bêu xấu, tất nhiên bực mình cực độ.
Thân hình gã chưa đáp xuống, trong tay đã có một vật. Thoáng sau một đạo quang mang bảy màu rực rỡ từ lòng tay gã phát ra, đồng thời uy nghiêm vô biên xuất hiện khiến tất cả mọi người, kể cả Cổ trưởng lão cũng thấy kính ngưỡng tự đáy lòng, không thể kháng cự được.
"Võ Nguyên thánh lệnh?" Hồng Thiên Tôn và Cổ trưởng lão cùng hô lên kinh hãi. Chúng nhân Mộ Dung gia không hiểu gì.
Chả trách tiểu tử này có thực lực yêu nghiệt như vậy. Chả trách gã có Thương gia cực phẩm Tộc sĩ lệnh! Chả trách gã đối diện võ hoàng cường giả, mà dám công nhiên gây hân. Thì ra gã là thánh tiềm hậu tuyển nhân! Hồng Thiên Tôn tỏ vẻ ghen tị xen lẫn oán độc.
“Hừ! Thương gia lớn mật thật, ngươi chưa đạt tôn cấp mà đã giao cho Võ Nguyên thánh lệnh.” Cổ trưởng lão ngữ khí tuy coi thường nhưng vì thế mà lửa giận từ đáy lòng tan đi. Lão biết Võ Nguyên thánh lệnh, nếu còn xuất thủ với gã thì là bất kính với thánh địa.
Gã nhếch môi cười: “Đã biết Võ Nguyên thánh lệnh, hai vị nghĩ gì về vạn niên linh ngọc?”
Hy vọng thân phận thánh địa ban cho có thể trấn trụ được Liệt Hỏa tông! Gã không chớp mắt đợi phản ứng của đối phương.
Cổ trưởng lão ngẫm nghĩ một chốc rồi nói bằng giọng khách khí: “Cách hạ là Thương gia thánh tiềm hậu tuyển nhân, lão phu không khó dễ, nhưng các hạ cũng đừng ngăn cản việc của Liệt Hỏa tông.”
“Tức là sao?” Diệp Phong thầm kêu không ổn, lòng chìm hẳn xuống.
“Liệt Hỏa tông hiện tại đang chính thức cảnh cáo Mộ Dung thế gia trong địa hạt của mình giao ra vạn niên linh ngọc! Bằng không, giết.” Sắc mặt Cổ trưởng lão sầm lại, sát ý lẫm liệt.
“Vạn niên linh ngọc là của ta, liên quan gì đến Mộ Dung gia.” Gã nổi điên, quát to.
“Ngươi làm cách nào chứng minh vạn niên linh ngọc là của ngươi?” Hồng Thiên Tôn giỡn lại.
“Ta…” Diệp Phong tắt tiếng. Như Cổ trưởng lão nói, thiên địa linh bảo chỉ có cường giả mới xứng sở hữu, dù gã gọi Hỏa lân thú ra làm chứng thì Liệt Hỏa tông cũng không tin. Chúng quyết tâm đoạt bảo vật, tuy không dám làm gì gã nhưng không có nghĩa là không dám cướp vạn niên linh ngọc.
Võ Nguyên thánh lệnh chỉ khiến Cổ trưởng lão kinh ngạc trong tích tắc nhưng không quá chấn động. Liệt Hỏa tông cũng có tư cách ban phát Võ Nguyên thánh lệnh, trong tông còn hai tấm, chỉ cần thấy nhân tuyển thích hợp là ban. Thánh tiềm hậu tuyển nhân không có gì lạ với lão.
Cổ trưởng lão phất tay áo lạnh giọng: “Không có chứng cớ, mà vạn niên linh ngọc lại xuất hiện tại Bộ châu, được Mộ Dung thế gia trong địa hạt giành lấy thì bản tông có quyền thu về. Việc riêng của Liệt Hỏa tông này, dù các hạ là thánh tiềm hậu tuyển nhân cũng nên chăm chỉ tu luyện để có thành tích trong kỳ thánh tiềm tuyển bạt tái, chứ không nên nhúng vào việc của lão phu.”
"Vô sỉ!" Gã giận dữ nghiến răng ken két, những bó tay trước uy thế của đối phương. Vốn gã cho rằng thân phận của mình chí ít cũng khiến Liệt Hỏa tông e dè, tiếc rằng đối phương thèm muốn vạn niên linh ngọc còn hơn e dè thánh tiềm hậu tuyển nhân.
Cổ trưởng lão mặc kệ gã, quay sang uy hiếp Mộ Dung Càn: “Mộ Dung tộc trưởng, lão phu cho ông nửa canh giờ cân nhắc. Nếu lúc đó còn không đồng ý giao linh ngạc thì lão phu sẽ hạ thủ với tộc nhân của ông. Trong ốc này, không ai thoát được.”
Cổ trưởng lão không thể uy hiếp gã thì chuyển sang Mộ Dung Càn. Gã là nữ tế Mộ Dung gia, lẽ nào trơ mắt nhìn họ bị diệt? Thánh địa ban cho thánh tiềm hậu tuyển nhân sự bảo vệ chứ không phải đặc quyền. Cổ trưởng lão làm vậy không hề bị thánh địa trách tội.
Hiện trường nhất thời lặng nhắt. Chúng nhân đều nhìn gã, quyền quyết định tất cả thuộc về gã.
Võ hoàng chi uy, không thể chống lại. Tựa hồ hiện tại chỉ có hai chọn lựa. Một là giao ra vạn niên linh ngọc giữ cho Mộ Dung gia bình an. Hai là liều mạng hợp lực mọi tôn cấp cường giả khiêu chiến Cổ trưởng lão.
Lựa chọn thứ hai, khả năng thất bại đến chín chín phần trăm.
Thời gian qua từng giây, Cổ trưởng lão tựa hồ không vội. Tình thế hoàn toàn trong tay lão, một Mộ Dung gia cộng với một thánh tiềm hậu tuyển nhân không đủ tư cách ảnh hưởng đến tính toán của lão.
“Thời gian sắp hết rồi… Không hiểu Bất tri Mộ Dung tộc trưởng đã lựa chọn được chưa?” Cổ trưởng lão cười lạnh, hoàng cấp khí thế liên tục dâng lên, “mười giây sau cùng.”
Mười, chín, tám…
Mộ Dung Càn im lặng nhìn Diệp Phong. Gã nắm chặt quyền đầu, thân thể hơi run, gương mặt vốn thanh tú giờ méo mó đi…
Hảo! Hảo! Liệt Hỏa tông hôm nay khinh người quá mức, tiểu gia vốn còn ân hận vì chuẩn bị ăn trộm tiên thiên hỏa nguyên, giờ thì không cần. Nếu có cơ hội, tiểu gia sẽ khiến các ngươi nếm mùi báo thù nặng nề nhất, cho cascn gươi nếm mùi tông môn bị lấy mất căn cơ mùi vị như thế nào.
Hôm nay bất lợi, ta tạm thời giao vạn niên linh ngọc. Bất quá... Liệt Hỏa tông có thể một tay che trời chăng? Ở Võ Nguyên đại lục, không phải chỉ thất tông tam bang ngũ thế gia mói có võ hoàng, lực lượng hoàng cấp của Yêu điện hơn mất kỳ nhà nào.
Từ đáy lòng gã phẫn nộ gầm gào đầy bất cam. Qua hôm nay ta sẽ bảo Phong loan về Yêu điện, xin sư phụ phái một loạt yêu hoàng mạnh nhất đến. Liệt Hỏa tông có bao nhiêu võ hoàng? Ba hay bốn? Yêu điện tùy tùy tiện tiện cũng có mười, thậm chí hơn nữa. Ta phải khiến Liệt Hỏa tông không những không giành được gì mà mất hết mặt mũi. Cứ đợi đấy.
“Ba!”
“Hai.” Cổ trưởng lão lạnh lùng đếm, khí trường từ từ khuếch trương, uy áp trùm kín bọn Diệp Phong.
Gã phất tay, ngăn cản đối phương đếm tiếp, từ từ ngẩng lên, lại nở nụ cười bình thản.
“Quyết định rồi hả?” Cổ trưởng lão biết nơi này do gã làm chủ, bất quá vẫn nhìn về phía Mộ Dung Càn.
“Vạn niên linh ngọc, mỗ có thể…”
Gã chưa dứt lời thì khí thế kinh nhân từ phía bắc đột nhiên dấy lên. Khí thế này chỉ người đạt tới tôn cấp trở lên, thần niệm đã cảm tri thiên địa chi thế mới phát giác. Tất nhiên Diệp Phong cũng cảm nhận được.
"Bộ châu, lại có tân võ hoàng xuất hiện!" Cổ trưởng lão và Hồng Thiên Tôn đồng thời cứng lại. Người này không phải Liệt Hỏa tông cường giả, không chỉ khí tức lạ lẫm mà gần đây Liệt Hỏa tông căn bản không có ai tấn cấp, vì người tiếp cận võ hoàng hơn cả là vị Hồng Thiên Tôn này, cũng cần ít nhất năm năm nữa mới có hi vọng xung kích chướng ngại.
“Hắn đúng là may mắn.” Trong cốc, Hỏa lân thú hắt xì hơi, tỏ vẻ hâm mộ.
Võ tông hai mươi tuổi. Lại là cao giai, quả thật khiến người ta kinh hãi.
Hồng Thiên Tôn ghé tai thì thầm: “Tiểu tử này là phu tế của Mộ Dung tiểu thư, có Thương gia cực phẩm Tộc sĩ lệnh, không hiểu có địa vị gì trong Thương gia.”
“Thương gia? Lẽ nào vạn niên linh ngọc này là của Thương gia?” Cổ trưởng lão hơi trầm ngâm rồi lắc đầu: “Không, không thể nào. Kỳ bảo này, dù họ lấy được cũng nên bí mật, sao lại để một tiểu tử nhãi ranh chủ trì.”
Nghĩ vậy, Cổ trưởng lão càng chắc chắn, hừ lạnh: “Thiên địa kỳ trân chỉ cường giả mới xứng sỏ hữu, vạn niên linh ngọc xuất hiện tại Nam chiêm Bộ châu, theo lý phải thuộc về Liệt Hỏa tông sở hữu. Các ngươi có công phát hiện, nếu sảng khoái dâng lên còn được thưởng, bằng không…”
Việc liên quan đến vạn niên linh ngọc, dù gã thật sự là nhân vật quan trọng của Thương gia, Liệt Hỏa tông cũng mặc. Chỉ cần không lấy mạng gã, Thương gia cũng không dám có ý kiến gì.
“Bằng không Liệt Hỏa tông định cướp chăng?” Diệp Phong nhạt nhào trào phúng.
“Hỗn láo! Đừng tưởng ngươi là người Thương gia, lão phu không dám động đến.” Hàn ý trên mặt Cổ trưởng lão càng đậm, thái độ của Diệp Phong khiến lão không vui. Cùng thuộc thất tông tam bang ngũ thế gia, đối đãi với cường giả có tu vi cao hơn, ít nhất cũng phải tôn kính. Tiểu tử này quá ngông cuồng.
“Các hạ là võ hoàng, nếu vứt bỏ tôn nghiêm, muốn thử thực lực của tiểu bối chưa đả cả võ tôn này, thì tất nhiên không thấy có vấn đề gì.” Diệp Phong tựa hồ cố ý kích nộ Cổ trưởng lão, dù là lời lẽ hay vẻ mặt đều khiến đối phương cảm nhận được ý gây hấn rõ ràng.
“Lão phu phải giáo huấn tên cuồng vọng không biết trời cao đất dày như ngươi.” Cổ trưởng lão đại nộ, chụp vào vzi gã. Không khí quanh gã nhưng ngưng lại, áp lực dồn vào trung tâm là gã.
Cố trưởng lão chỉ định giáo huấn gã khiến gã bêu xấu trước đám đông nên chỉ dùng thực lực tôn cấp, phối hợp với thủ đoạn hoàng cấp. Với cao giai võ tông thông thường, tuyệt đối không tránh được.
Nhưng… trên mình Diệp Phong ánh lên kim quang, nguyên lực bàng bạc tràn ra, xé được một khe hở trong không gian ngưng đọng, tiếp đó bật lùi lại, vừa hay tránh được ngọn trảo của lão.
“À.” Cổ trưởng lão hiển nhiên bất ngờ. Với thân phận của ông ta, một đòn không trúng, lẽ nào còn mặt mũi xuất thủ lần thứ hai.
“Tiểu tử này từng một mình truy sát Âu Dương Võ Quốc phục dụng Phần nguyên đơn, giết hắn ngay trước mắt hai võ tôn trong tông môn. Thực lực thập phần quỷ dị!” Hồng Thiên Tôn hảo tâm nhắc nhở nhưng bị Cổ trưởng lão trừng mắt.
Sao những lời này không nói sớm. Bằng không lão đã không chụp hụt trước mặt đông người thế này. Cổ trưởng lão định lập uy không ngờ lại tự bêu xấu, tất nhiên bực mình cực độ.
Thân hình gã chưa đáp xuống, trong tay đã có một vật. Thoáng sau một đạo quang mang bảy màu rực rỡ từ lòng tay gã phát ra, đồng thời uy nghiêm vô biên xuất hiện khiến tất cả mọi người, kể cả Cổ trưởng lão cũng thấy kính ngưỡng tự đáy lòng, không thể kháng cự được.
"Võ Nguyên thánh lệnh?" Hồng Thiên Tôn và Cổ trưởng lão cùng hô lên kinh hãi. Chúng nhân Mộ Dung gia không hiểu gì.
Chả trách tiểu tử này có thực lực yêu nghiệt như vậy. Chả trách gã có Thương gia cực phẩm Tộc sĩ lệnh! Chả trách gã đối diện võ hoàng cường giả, mà dám công nhiên gây hân. Thì ra gã là thánh tiềm hậu tuyển nhân! Hồng Thiên Tôn tỏ vẻ ghen tị xen lẫn oán độc.
“Hừ! Thương gia lớn mật thật, ngươi chưa đạt tôn cấp mà đã giao cho Võ Nguyên thánh lệnh.” Cổ trưởng lão ngữ khí tuy coi thường nhưng vì thế mà lửa giận từ đáy lòng tan đi. Lão biết Võ Nguyên thánh lệnh, nếu còn xuất thủ với gã thì là bất kính với thánh địa.
Gã nhếch môi cười: “Đã biết Võ Nguyên thánh lệnh, hai vị nghĩ gì về vạn niên linh ngọc?”
Hy vọng thân phận thánh địa ban cho có thể trấn trụ được Liệt Hỏa tông! Gã không chớp mắt đợi phản ứng của đối phương.
Cổ trưởng lão ngẫm nghĩ một chốc rồi nói bằng giọng khách khí: “Cách hạ là Thương gia thánh tiềm hậu tuyển nhân, lão phu không khó dễ, nhưng các hạ cũng đừng ngăn cản việc của Liệt Hỏa tông.”
“Tức là sao?” Diệp Phong thầm kêu không ổn, lòng chìm hẳn xuống.
“Liệt Hỏa tông hiện tại đang chính thức cảnh cáo Mộ Dung thế gia trong địa hạt của mình giao ra vạn niên linh ngọc! Bằng không, giết.” Sắc mặt Cổ trưởng lão sầm lại, sát ý lẫm liệt.
“Vạn niên linh ngọc là của ta, liên quan gì đến Mộ Dung gia.” Gã nổi điên, quát to.
“Ngươi làm cách nào chứng minh vạn niên linh ngọc là của ngươi?” Hồng Thiên Tôn giỡn lại.
“Ta…” Diệp Phong tắt tiếng. Như Cổ trưởng lão nói, thiên địa linh bảo chỉ có cường giả mới xứng sở hữu, dù gã gọi Hỏa lân thú ra làm chứng thì Liệt Hỏa tông cũng không tin. Chúng quyết tâm đoạt bảo vật, tuy không dám làm gì gã nhưng không có nghĩa là không dám cướp vạn niên linh ngọc.
Võ Nguyên thánh lệnh chỉ khiến Cổ trưởng lão kinh ngạc trong tích tắc nhưng không quá chấn động. Liệt Hỏa tông cũng có tư cách ban phát Võ Nguyên thánh lệnh, trong tông còn hai tấm, chỉ cần thấy nhân tuyển thích hợp là ban. Thánh tiềm hậu tuyển nhân không có gì lạ với lão.
Cổ trưởng lão phất tay áo lạnh giọng: “Không có chứng cớ, mà vạn niên linh ngọc lại xuất hiện tại Bộ châu, được Mộ Dung thế gia trong địa hạt giành lấy thì bản tông có quyền thu về. Việc riêng của Liệt Hỏa tông này, dù các hạ là thánh tiềm hậu tuyển nhân cũng nên chăm chỉ tu luyện để có thành tích trong kỳ thánh tiềm tuyển bạt tái, chứ không nên nhúng vào việc của lão phu.”
"Vô sỉ!" Gã giận dữ nghiến răng ken két, những bó tay trước uy thế của đối phương. Vốn gã cho rằng thân phận của mình chí ít cũng khiến Liệt Hỏa tông e dè, tiếc rằng đối phương thèm muốn vạn niên linh ngọc còn hơn e dè thánh tiềm hậu tuyển nhân.
Cổ trưởng lão mặc kệ gã, quay sang uy hiếp Mộ Dung Càn: “Mộ Dung tộc trưởng, lão phu cho ông nửa canh giờ cân nhắc. Nếu lúc đó còn không đồng ý giao linh ngạc thì lão phu sẽ hạ thủ với tộc nhân của ông. Trong ốc này, không ai thoát được.”
Cổ trưởng lão không thể uy hiếp gã thì chuyển sang Mộ Dung Càn. Gã là nữ tế Mộ Dung gia, lẽ nào trơ mắt nhìn họ bị diệt? Thánh địa ban cho thánh tiềm hậu tuyển nhân sự bảo vệ chứ không phải đặc quyền. Cổ trưởng lão làm vậy không hề bị thánh địa trách tội.
Hiện trường nhất thời lặng nhắt. Chúng nhân đều nhìn gã, quyền quyết định tất cả thuộc về gã.
Võ hoàng chi uy, không thể chống lại. Tựa hồ hiện tại chỉ có hai chọn lựa. Một là giao ra vạn niên linh ngọc giữ cho Mộ Dung gia bình an. Hai là liều mạng hợp lực mọi tôn cấp cường giả khiêu chiến Cổ trưởng lão.
Lựa chọn thứ hai, khả năng thất bại đến chín chín phần trăm.
Thời gian qua từng giây, Cổ trưởng lão tựa hồ không vội. Tình thế hoàn toàn trong tay lão, một Mộ Dung gia cộng với một thánh tiềm hậu tuyển nhân không đủ tư cách ảnh hưởng đến tính toán của lão.
“Thời gian sắp hết rồi… Không hiểu Bất tri Mộ Dung tộc trưởng đã lựa chọn được chưa?” Cổ trưởng lão cười lạnh, hoàng cấp khí thế liên tục dâng lên, “mười giây sau cùng.”
Mười, chín, tám…
Mộ Dung Càn im lặng nhìn Diệp Phong. Gã nắm chặt quyền đầu, thân thể hơi run, gương mặt vốn thanh tú giờ méo mó đi…
Hảo! Hảo! Liệt Hỏa tông hôm nay khinh người quá mức, tiểu gia vốn còn ân hận vì chuẩn bị ăn trộm tiên thiên hỏa nguyên, giờ thì không cần. Nếu có cơ hội, tiểu gia sẽ khiến các ngươi nếm mùi báo thù nặng nề nhất, cho cascn gươi nếm mùi tông môn bị lấy mất căn cơ mùi vị như thế nào.
Hôm nay bất lợi, ta tạm thời giao vạn niên linh ngọc. Bất quá... Liệt Hỏa tông có thể một tay che trời chăng? Ở Võ Nguyên đại lục, không phải chỉ thất tông tam bang ngũ thế gia mói có võ hoàng, lực lượng hoàng cấp của Yêu điện hơn mất kỳ nhà nào.
Từ đáy lòng gã phẫn nộ gầm gào đầy bất cam. Qua hôm nay ta sẽ bảo Phong loan về Yêu điện, xin sư phụ phái một loạt yêu hoàng mạnh nhất đến. Liệt Hỏa tông có bao nhiêu võ hoàng? Ba hay bốn? Yêu điện tùy tùy tiện tiện cũng có mười, thậm chí hơn nữa. Ta phải khiến Liệt Hỏa tông không những không giành được gì mà mất hết mặt mũi. Cứ đợi đấy.
“Ba!”
“Hai.” Cổ trưởng lão lạnh lùng đếm, khí trường từ từ khuếch trương, uy áp trùm kín bọn Diệp Phong.
Gã phất tay, ngăn cản đối phương đếm tiếp, từ từ ngẩng lên, lại nở nụ cười bình thản.
“Quyết định rồi hả?” Cổ trưởng lão biết nơi này do gã làm chủ, bất quá vẫn nhìn về phía Mộ Dung Càn.
“Vạn niên linh ngọc, mỗ có thể…”
Gã chưa dứt lời thì khí thế kinh nhân từ phía bắc đột nhiên dấy lên. Khí thế này chỉ người đạt tới tôn cấp trở lên, thần niệm đã cảm tri thiên địa chi thế mới phát giác. Tất nhiên Diệp Phong cũng cảm nhận được.
"Bộ châu, lại có tân võ hoàng xuất hiện!" Cổ trưởng lão và Hồng Thiên Tôn đồng thời cứng lại. Người này không phải Liệt Hỏa tông cường giả, không chỉ khí tức lạ lẫm mà gần đây Liệt Hỏa tông căn bản không có ai tấn cấp, vì người tiếp cận võ hoàng hơn cả là vị Hồng Thiên Tôn này, cũng cần ít nhất năm năm nữa mới có hi vọng xung kích chướng ngại.
“Hắn đúng là may mắn.” Trong cốc, Hỏa lân thú hắt xì hơi, tỏ vẻ hâm mộ.
/672
|