“Thiếu gia cẩn thận! Người này cực độ nguy hiểm!” Hai hoàng vệ phụ trách bảo vệ Liệt Diễm lắc mình chặn trước mặt chủ tử.
Thực lực của Diệp Phong và khí tức đáng sợ phát ra khiến chúng cũng thấu uy hiếp cực độ.
“Ngươi dám giết ta? Ngươi có bản lĩnh giết bản thiếu gia?” Liệt Diễm cười điên cuồng: “Bản thiếu gia đường đường lục giai võ tôn, có vô số thánh khí tại thân, ngươi dám uy hiếp ta hả? Dù hoàng vệ không xuất thủ thì ngươi làm gì được ta.”
"Thánh khí?" Diệp Phong nhướng mày, ngữ khí vẫn lạnh lùng trào phúng: “Là chướng ngại năng lượng ban nãy giúp ngươi thoát khỏi kiếp số? Tiếc thật… vẫn không bảo vệ được ngươi.”
“Loại sâu kiến đáng ghét.” Bị Diệp Phong khinh miệt, dưới cằm Liệt Diễm lại đau nhói lên, hắn gầm vang tức giận: “Ban nãy chỉ là một thánh khí tự động kích phát phòng ngự mà thôi, hiệu quả hữu hạn! Tên xú tiểu tử vô tri như ngươi sao biết được chỗ lợi hại của thánh khí.”
“Thiếu gia, để thuộc hạ bắt người này giao cho thiếu gia xử trí.” Lưỡng vị hoàng vệ không yên tâm, khuyên can.
“Các ngươi cũng coi thường bản thiếu gia.” Liệt Diễm giận phát cuồng. Hắn tuy ăn hại nhưng cũng còn đôi chút kiêu ngạo của thánh tộc, đối diện với địch thủ có tu vi cao hơn thì sẽ nhờ vào hoàng vệ, nhưng Diệp Phong… tu vi thấp hơn hắn, bị nếm đòn của gã khiến hắn khó lòng chấp nhận.
“Ư…” Đông Phương Hồng Diệp trong lòng gã chợt rên khẽ, từ từ tỉnh lại.
“Diệp Phong? Sao đệ lại ở đây?” Đông Phương Hồng Diệp hơi đỏ mặt, hỏi với ngữ khí kỳ quái.
“Ta? Sao lại ở đây?” Vốn thấy cô tỉnh lại, gã đang hớn hở, nháy mắt đã bị câu hỏi này dập tắt. Hồng Diệp thư sao lại nói năng như một người khác?
Lập tức niềm vui như vỡ òa trong óc gã, ngữ khí quen thuộc này, không phải Liễu Hồng Diệp năm xưa sao? Lẽ nào…
“Hồng Diệp thư, ký ức của thư thư khôi phục rồi hả?” Tay Diệp Phong hơi dụng lực, ôm cô càng chặt khiến cô đỏ bừng mặt.
“Gì mà khôi phục ký ức? Ừ… đầu đau quá.” Cô ôm đầu nhíu chặt chân mày, chuyện cũ như từng mảnh vỡ dâng lên, tức thì tỉnh lại hoàn toàn.
“Thánh tộc... Liệt Diễm? Đệ đệ ngốc… sao lại xuất thủ?” Mắt cô mờ đi, lời lẽ hơi loạn xạ, nhưng gã hiểu được.
“Năm xưa đệ không đủ thực lực… đã tận mắt thấy thư thư chết một lần.” Toàn thân gã phát ra tự tin và chiến ý vô cùng: “Lần này, đệ không cho phép sự việc tương tự phát sinh. Dù đối phương là thánh tộc cao cao tại thượng. Ai tổn thương đến tỷ thì sẽ phải trả giá.”
“Tiểu tử khá lắm, nhưng thời gian biểu diễn của ngươi kết thúc rồi. Bản thiếu gia phải tự tay trừng phạt loại sâu kiến ngươi.” Liệt Diễm không hiểu lấy đâu ra một tấm áp giáp đủ màu, hung hãn lao lên, tay cầm một cây đao cán dài không lưỡi, cắt đứt câu chuyện của hai người.
“Ngươi quan tâm nữ nhân này như vậy thì ta không để ngươi chết dễ dàng đâu… Ta phải dày vò tiện nhân này trước mặt ngươi, khiến ngươi đau đớn vô vàn. Không chỉ vậy, bản thiếu gia sẽ mang ả về thánh địa, cùng bằng hữu hưởng thụ món ngon này, chắc họ sẽ hứng thú lắm, ha ha ha ha.”
“Ngươi muốn chết.” Gã lạnh lùng hẳn, phẫn nộ từ đáy lòng như nham tương núi lửa chực phun trào, sôi lên ùng ục.
“Ngươi muốn chết thì có.” Liệt Diễm phát ra hỏa nguyên hùng hậu, hỏa diễm đao như thực chất hình thành trong tích tắc chém vào mặt Diệp Phong.
“Hồng Diệp thư, cẩn thận bảo vệ bản thân.” Gã khẽ gạt Đông Phương Hồng Diệp, vung cự bổng lao lên.
Chát, chát. Hỏa diễm đao trong tay Liệt Diễm còn ngưng kết hơn đao thật, va mạnh vào như ý bổng mà năng lượng không tan đi tí nào. Thánh khí quả nhiên vượt xa linh khí, hỏa diễm đao vung lên lần nào cũng cuốn theo sóng lửa hung hãn tràn vào Diệp Phong.
Tiếc rằng Huyền thiên như ý bổng trong tay Diệp Phong không phải phàm vật. Đừng nói sóng lửa không tổn thương mảy may mà hỏa diễm đao toàn lực bổ trúng cũng không trầy trụa gì. Như ý bổng nặng vạn cân nhưng trong tay gã nhẹ nhàng như mấy chục cân, cương khí từ cự bổng thổi tan sóng lửa, uy lực còn lại không tổn thương được gã.
Thực lực Liệt Diễm bình thường, thậm chí không bằng lục giai võ tôn phổ thông nhưng mặc một tấm thánh khí hộ thân giáp, cầm hỏa diễm đao uy lực vô cùng, đấu với Diệp Phong không hề kém thế. Gã tất nhiên kinh ngạc, không ngờ thánh tộc thiếu gia huênh hoang này khi giao đấu cũng không kém quá.
Gã kinh ngạc, còn từ đáy lòng Liệt Diễm thì là kinh hãi. Một tiểu tử tu vi chỉ nhị giai lại chặn đứng đòn tấn công của gã khi sử dụng thánh khí. Không chỉ vậy, về mặt sức mạnh, gã còn chiếm ưu thế…
Chát! Thân thể Liệt Diễm bị hất bay đi, Thánh hỏa giáp phát ra làn sáng quỷ dị, hóa giải hết lực sát thương từ cự bổng của Diệp Phong. Thánh giáp dựa vào hỏa nguyên tự thân kích phát phòng ngự này, tuy Liệt Diễm không thể khởi động toàn bộ hiệu quả nhưng với tu vi của hắn, dù sơ giai võ hoàng cũng khó lòng thương tổn trí mạng được.
Gã dù khởi động tứ trọng khí hải vẫn không đạt đến võ hoàng.
“Hắc hắc hắc! Không ngờ đấy, cây bổng trong tay ngươi lại không kém gì đỉnh cấp thánh khí.” Liệt Diễm thực lực kém cỏi nhưng nhãn quang không tệ, giao thủ mấy lần là nhìn ra chỗ bất phàm của như ý bổng.
“Bắt ngươi thì vũ khí này có thể bán được giá cao tại thánh địa.” Liệt Diễm sa vào hạ phong nhưng không hề lo lắng, thực lực của Diệp Phong mạnh hơn nữa cũng không phá được phòng ngự của Thánh hỏa giáp, hơn nữa hắn còn hai hoàng vệ sau lưng. Lúc này hắn đang như mèo vờn chuột, chơi chán rồi mới giải quyết đối phương.
Xương cốt Diệp Phong kêu canh cách, Tấn tật thuật lập tức chuyển thành Cự lực thuật. Gã đã hiểu rõ phương thức giao đấu của Liệt Diễm, trừ lợi dụng thánh khí trên mình thì không có gì đặc sắc. Nhưng dù vậy, dẫu thất giai võ tôn bình thường đấu với hắn tất không có ưu thế gì.
Đáng tiếc… Diệp Phong không phải võ tôn thông thường.
“Nếu ngươi còn mạng về thánh địa thì hẵng ảo tưởng.” Diệp Phong lại quát to, như ý bổng mang theo khí thế di sơn đảo hải giáng xuống.
Liệt Diễm cười quỷ dị, bất động trên không, đợi Diệp Phong đến sát thù tay hắn đột nhiên hồng quang lóe sáng, một quả hỏa châu rực rỡ bắn ra như chớp. Hỏa châu ẩn chứa năng lượng khiến người ta lạnh mình.
Diệp Phong chưa đến gần đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng gã đang lao tới, muốn tránh cũng không kịp nữa.
"Lôi hỏa thánh châu, nổ!" Liệt Diễm gầm lên, tiếng nổ khiến không gian cơ hồ méo đi nuốt chửng Diệp Phong vào trong làn lửa.
"A!" Đông Phương Hồng Diệp bịt miệng, hô lên đầy thương tâm. Uy lực cỡ đó dù gã không chết cũng trọng thương.
Thân thể rực cháy của gã từ thinh không rớt xuống đất, khói bụi mịt mờ.
Hai hoàng vệ cũng mỉm cười, Liệt thiếu gia tuy kinh nghiệm chiến đấu kém nhưng tu vi không tệ, cộng thêm mười mấy món thánh khí uy lực bất phàm phụ trợ, thắng tiểu tử nhị giai này dễ như trở bàn tay.
Cả hai cười thầm, ban nãy thần kinh mình hơi mẫn cảm quá. Tiểu tử Diệp Phong này lợi hại đến đâu cũng vẫn ở tôn cấp. Tôn cấp, không thể uy hiếp được thiếu gia.
“Ha ha ha! Thánh khí của bản thiếu gia, không phải loại tiện dân vô tri sinh tại Võ Nguyên đại lục như ngươi hiểu được.” Liệt Diễm ra vẻ như người thắng lợi, kêu lên kiêu ngạo: “Tôn nghiêm của thánh tộc, không ai có thể tùy ý xâm phạm! Thiếu gia chỉ cần thuận tay thi triển mấy thánh khí, Võ Nguyên đại lục trừ võ hoàng ra thì mọi cường giả đều bị ta coi như sâu kiến, hết sức khinh thường. Diệp Phong, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Khinh thường?” Giọng nói lạnh lùng khiến người ta lạnh người từ dưới đất cất lên, tất cả đều biến sắc. Đông Phương Hồng Diệp bật khóc vì mừng, còn Liệt Diễm và hai hoàng vệ không dám tin vào mắt mình.
“Ngươi có tư cách gì khinh thường ta?” Thân thể Diệp Phong bao bọc trong năng lượng tím đen, từ từ bay lên không, đối diện Liệt Diễm. Nhất trọng Thần thông biến, thổ chân nguyên khởi động. Khí thế của gã gần ngang với sơ giai võ hoàng.
“Bằng vào công kích không đủ gãi ngứa của ngươi ban nãy? Buồn cười.” Diệp Phong nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên.
"Sao... sao lại như thế!" Con ngươi Liệt Diễm co rút lại, bị khí thế của gã chấn nhiếp lùi lại liên tục, khí tức nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm dâng lên. Sắc mặt hắn nhợt đi, trong lúc kinh hoảng, tay trái run lên, tựa hồ định hành động.
“Thánh khí hả? Ta cũng muốn xe xem…” Câu nói chưa vọng hết vào tai Liệt Diễm thì thân ảnh Diệp Phong đã lướt đến, một tay giữ chặt tay trái hắn.
"Thiếu gia cẩn thận!" Hai hoàng vệ cả kinh thất sắc, định thần lại là lập tức xuất thủ.
“Muộn rồi…” Diệp Phong phảng phất lẩm bẩm, bàn tay đen lánh u quang của thổ hệ chân nguyên năng lượng chợt nắm lại.
"Bộp!" Lớp năng lượng của Thánh hỏa giáp không mảy may ngăn được Diệp Phong, chân nguyên và hộ thể năng lượng chỉ ma sát một lúc, khớp xương tay Liệt Diễm bị gã chấn gãy.
"A!" Liệt Diễm thét lên thê thảm, cơn đau xộc vào tim khiến tâm tạng hắn co rút điên cuồng, cơ hồ ngất đi.
Thực lực của Diệp Phong và khí tức đáng sợ phát ra khiến chúng cũng thấu uy hiếp cực độ.
“Ngươi dám giết ta? Ngươi có bản lĩnh giết bản thiếu gia?” Liệt Diễm cười điên cuồng: “Bản thiếu gia đường đường lục giai võ tôn, có vô số thánh khí tại thân, ngươi dám uy hiếp ta hả? Dù hoàng vệ không xuất thủ thì ngươi làm gì được ta.”
"Thánh khí?" Diệp Phong nhướng mày, ngữ khí vẫn lạnh lùng trào phúng: “Là chướng ngại năng lượng ban nãy giúp ngươi thoát khỏi kiếp số? Tiếc thật… vẫn không bảo vệ được ngươi.”
“Loại sâu kiến đáng ghét.” Bị Diệp Phong khinh miệt, dưới cằm Liệt Diễm lại đau nhói lên, hắn gầm vang tức giận: “Ban nãy chỉ là một thánh khí tự động kích phát phòng ngự mà thôi, hiệu quả hữu hạn! Tên xú tiểu tử vô tri như ngươi sao biết được chỗ lợi hại của thánh khí.”
“Thiếu gia, để thuộc hạ bắt người này giao cho thiếu gia xử trí.” Lưỡng vị hoàng vệ không yên tâm, khuyên can.
“Các ngươi cũng coi thường bản thiếu gia.” Liệt Diễm giận phát cuồng. Hắn tuy ăn hại nhưng cũng còn đôi chút kiêu ngạo của thánh tộc, đối diện với địch thủ có tu vi cao hơn thì sẽ nhờ vào hoàng vệ, nhưng Diệp Phong… tu vi thấp hơn hắn, bị nếm đòn của gã khiến hắn khó lòng chấp nhận.
“Ư…” Đông Phương Hồng Diệp trong lòng gã chợt rên khẽ, từ từ tỉnh lại.
“Diệp Phong? Sao đệ lại ở đây?” Đông Phương Hồng Diệp hơi đỏ mặt, hỏi với ngữ khí kỳ quái.
“Ta? Sao lại ở đây?” Vốn thấy cô tỉnh lại, gã đang hớn hở, nháy mắt đã bị câu hỏi này dập tắt. Hồng Diệp thư sao lại nói năng như một người khác?
Lập tức niềm vui như vỡ òa trong óc gã, ngữ khí quen thuộc này, không phải Liễu Hồng Diệp năm xưa sao? Lẽ nào…
“Hồng Diệp thư, ký ức của thư thư khôi phục rồi hả?” Tay Diệp Phong hơi dụng lực, ôm cô càng chặt khiến cô đỏ bừng mặt.
“Gì mà khôi phục ký ức? Ừ… đầu đau quá.” Cô ôm đầu nhíu chặt chân mày, chuyện cũ như từng mảnh vỡ dâng lên, tức thì tỉnh lại hoàn toàn.
“Thánh tộc... Liệt Diễm? Đệ đệ ngốc… sao lại xuất thủ?” Mắt cô mờ đi, lời lẽ hơi loạn xạ, nhưng gã hiểu được.
“Năm xưa đệ không đủ thực lực… đã tận mắt thấy thư thư chết một lần.” Toàn thân gã phát ra tự tin và chiến ý vô cùng: “Lần này, đệ không cho phép sự việc tương tự phát sinh. Dù đối phương là thánh tộc cao cao tại thượng. Ai tổn thương đến tỷ thì sẽ phải trả giá.”
“Tiểu tử khá lắm, nhưng thời gian biểu diễn của ngươi kết thúc rồi. Bản thiếu gia phải tự tay trừng phạt loại sâu kiến ngươi.” Liệt Diễm không hiểu lấy đâu ra một tấm áp giáp đủ màu, hung hãn lao lên, tay cầm một cây đao cán dài không lưỡi, cắt đứt câu chuyện của hai người.
“Ngươi quan tâm nữ nhân này như vậy thì ta không để ngươi chết dễ dàng đâu… Ta phải dày vò tiện nhân này trước mặt ngươi, khiến ngươi đau đớn vô vàn. Không chỉ vậy, bản thiếu gia sẽ mang ả về thánh địa, cùng bằng hữu hưởng thụ món ngon này, chắc họ sẽ hứng thú lắm, ha ha ha ha.”
“Ngươi muốn chết.” Gã lạnh lùng hẳn, phẫn nộ từ đáy lòng như nham tương núi lửa chực phun trào, sôi lên ùng ục.
“Ngươi muốn chết thì có.” Liệt Diễm phát ra hỏa nguyên hùng hậu, hỏa diễm đao như thực chất hình thành trong tích tắc chém vào mặt Diệp Phong.
“Hồng Diệp thư, cẩn thận bảo vệ bản thân.” Gã khẽ gạt Đông Phương Hồng Diệp, vung cự bổng lao lên.
Chát, chát. Hỏa diễm đao trong tay Liệt Diễm còn ngưng kết hơn đao thật, va mạnh vào như ý bổng mà năng lượng không tan đi tí nào. Thánh khí quả nhiên vượt xa linh khí, hỏa diễm đao vung lên lần nào cũng cuốn theo sóng lửa hung hãn tràn vào Diệp Phong.
Tiếc rằng Huyền thiên như ý bổng trong tay Diệp Phong không phải phàm vật. Đừng nói sóng lửa không tổn thương mảy may mà hỏa diễm đao toàn lực bổ trúng cũng không trầy trụa gì. Như ý bổng nặng vạn cân nhưng trong tay gã nhẹ nhàng như mấy chục cân, cương khí từ cự bổng thổi tan sóng lửa, uy lực còn lại không tổn thương được gã.
Thực lực Liệt Diễm bình thường, thậm chí không bằng lục giai võ tôn phổ thông nhưng mặc một tấm thánh khí hộ thân giáp, cầm hỏa diễm đao uy lực vô cùng, đấu với Diệp Phong không hề kém thế. Gã tất nhiên kinh ngạc, không ngờ thánh tộc thiếu gia huênh hoang này khi giao đấu cũng không kém quá.
Gã kinh ngạc, còn từ đáy lòng Liệt Diễm thì là kinh hãi. Một tiểu tử tu vi chỉ nhị giai lại chặn đứng đòn tấn công của gã khi sử dụng thánh khí. Không chỉ vậy, về mặt sức mạnh, gã còn chiếm ưu thế…
Chát! Thân thể Liệt Diễm bị hất bay đi, Thánh hỏa giáp phát ra làn sáng quỷ dị, hóa giải hết lực sát thương từ cự bổng của Diệp Phong. Thánh giáp dựa vào hỏa nguyên tự thân kích phát phòng ngự này, tuy Liệt Diễm không thể khởi động toàn bộ hiệu quả nhưng với tu vi của hắn, dù sơ giai võ hoàng cũng khó lòng thương tổn trí mạng được.
Gã dù khởi động tứ trọng khí hải vẫn không đạt đến võ hoàng.
“Hắc hắc hắc! Không ngờ đấy, cây bổng trong tay ngươi lại không kém gì đỉnh cấp thánh khí.” Liệt Diễm thực lực kém cỏi nhưng nhãn quang không tệ, giao thủ mấy lần là nhìn ra chỗ bất phàm của như ý bổng.
“Bắt ngươi thì vũ khí này có thể bán được giá cao tại thánh địa.” Liệt Diễm sa vào hạ phong nhưng không hề lo lắng, thực lực của Diệp Phong mạnh hơn nữa cũng không phá được phòng ngự của Thánh hỏa giáp, hơn nữa hắn còn hai hoàng vệ sau lưng. Lúc này hắn đang như mèo vờn chuột, chơi chán rồi mới giải quyết đối phương.
Xương cốt Diệp Phong kêu canh cách, Tấn tật thuật lập tức chuyển thành Cự lực thuật. Gã đã hiểu rõ phương thức giao đấu của Liệt Diễm, trừ lợi dụng thánh khí trên mình thì không có gì đặc sắc. Nhưng dù vậy, dẫu thất giai võ tôn bình thường đấu với hắn tất không có ưu thế gì.
Đáng tiếc… Diệp Phong không phải võ tôn thông thường.
“Nếu ngươi còn mạng về thánh địa thì hẵng ảo tưởng.” Diệp Phong lại quát to, như ý bổng mang theo khí thế di sơn đảo hải giáng xuống.
Liệt Diễm cười quỷ dị, bất động trên không, đợi Diệp Phong đến sát thù tay hắn đột nhiên hồng quang lóe sáng, một quả hỏa châu rực rỡ bắn ra như chớp. Hỏa châu ẩn chứa năng lượng khiến người ta lạnh mình.
Diệp Phong chưa đến gần đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng gã đang lao tới, muốn tránh cũng không kịp nữa.
"Lôi hỏa thánh châu, nổ!" Liệt Diễm gầm lên, tiếng nổ khiến không gian cơ hồ méo đi nuốt chửng Diệp Phong vào trong làn lửa.
"A!" Đông Phương Hồng Diệp bịt miệng, hô lên đầy thương tâm. Uy lực cỡ đó dù gã không chết cũng trọng thương.
Thân thể rực cháy của gã từ thinh không rớt xuống đất, khói bụi mịt mờ.
Hai hoàng vệ cũng mỉm cười, Liệt thiếu gia tuy kinh nghiệm chiến đấu kém nhưng tu vi không tệ, cộng thêm mười mấy món thánh khí uy lực bất phàm phụ trợ, thắng tiểu tử nhị giai này dễ như trở bàn tay.
Cả hai cười thầm, ban nãy thần kinh mình hơi mẫn cảm quá. Tiểu tử Diệp Phong này lợi hại đến đâu cũng vẫn ở tôn cấp. Tôn cấp, không thể uy hiếp được thiếu gia.
“Ha ha ha! Thánh khí của bản thiếu gia, không phải loại tiện dân vô tri sinh tại Võ Nguyên đại lục như ngươi hiểu được.” Liệt Diễm ra vẻ như người thắng lợi, kêu lên kiêu ngạo: “Tôn nghiêm của thánh tộc, không ai có thể tùy ý xâm phạm! Thiếu gia chỉ cần thuận tay thi triển mấy thánh khí, Võ Nguyên đại lục trừ võ hoàng ra thì mọi cường giả đều bị ta coi như sâu kiến, hết sức khinh thường. Diệp Phong, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Khinh thường?” Giọng nói lạnh lùng khiến người ta lạnh người từ dưới đất cất lên, tất cả đều biến sắc. Đông Phương Hồng Diệp bật khóc vì mừng, còn Liệt Diễm và hai hoàng vệ không dám tin vào mắt mình.
“Ngươi có tư cách gì khinh thường ta?” Thân thể Diệp Phong bao bọc trong năng lượng tím đen, từ từ bay lên không, đối diện Liệt Diễm. Nhất trọng Thần thông biến, thổ chân nguyên khởi động. Khí thế của gã gần ngang với sơ giai võ hoàng.
“Bằng vào công kích không đủ gãi ngứa của ngươi ban nãy? Buồn cười.” Diệp Phong nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên.
"Sao... sao lại như thế!" Con ngươi Liệt Diễm co rút lại, bị khí thế của gã chấn nhiếp lùi lại liên tục, khí tức nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm dâng lên. Sắc mặt hắn nhợt đi, trong lúc kinh hoảng, tay trái run lên, tựa hồ định hành động.
“Thánh khí hả? Ta cũng muốn xe xem…” Câu nói chưa vọng hết vào tai Liệt Diễm thì thân ảnh Diệp Phong đã lướt đến, một tay giữ chặt tay trái hắn.
"Thiếu gia cẩn thận!" Hai hoàng vệ cả kinh thất sắc, định thần lại là lập tức xuất thủ.
“Muộn rồi…” Diệp Phong phảng phất lẩm bẩm, bàn tay đen lánh u quang của thổ hệ chân nguyên năng lượng chợt nắm lại.
"Bộp!" Lớp năng lượng của Thánh hỏa giáp không mảy may ngăn được Diệp Phong, chân nguyên và hộ thể năng lượng chỉ ma sát một lúc, khớp xương tay Liệt Diễm bị gã chấn gãy.
"A!" Liệt Diễm thét lên thê thảm, cơn đau xộc vào tim khiến tâm tạng hắn co rút điên cuồng, cơ hồ ngất đi.
/672
|