Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 53: Mở đường máu.

/672


Diệp Phong nhảy vào từ đường rồi, không dốc toàn lực lao về hướng tây bắc như hộ vệ đầu lĩnh dự liệu mà đứng im, tay nghịch nghịch viên Hóa hình đơn trắng tinh.

Nếu hiện giờ gã sử dụng Hóa hình đơn thay đổi dung mạo, đương nhiên sẽ lừa được mọi hộ vệ. Nhưng tất sẽ gây ra phiền phức không nhỏ cho Diệp gia.

Bạch Thủy Nham bày thiên la địa võng trong Ngọa Lăng thành, nếu gã không có chứng cứ xác minh mình đi rừ khỏi từ đường, lão nhất định sẽ không chịu để yên cho Diệp gia. Lão sẽ cho rằng Diệp gia giấu gã đi hoặc dùng cách nào đó đưa gã khỏi từ đường.

Thành thử sau cùng Bạch Thủy gia sẽ xung đột với Diệp gia, nếu vậy thì việc gã đứng ra một mình nhận trách nhiệm đã Bạch Thủy Ưng trở thành vô nghĩa.

Nên gã nhất định rời khỏi từ đường trước mọi con mắt của Bạch Thủy gia rồi sẽ tìm cơ hội thay đổi dung mạo, gạt mọi tai mắt của chúng để rời Ngọa Lăng thành. Dù Bạch Thủy Nham mặt dày đến đâu cũng không tiện làm phiền Diệp gia.

Khóe môi gã nhếch lên, tay nắm khẽ lại, Hóa hình đơn nằm giữa lòng tay.

Góc tây bắc đích xác là điểm đột phá thích hợp, nhưng gã nghĩ ra thì đối phương cũng nghĩ được. Với tốc độ của gã không thể cắt đuôi được hộ vệ truy kích, hơn nữa trong thành còn có đệ nhị, đệ tam đạo phòng tuyến được Bạch Thủy Nham bố trí, không thoát được hoàn toàn thì gã không có cơ hội sử dụng Hóa hình đơn.

Gã vận dụng thần niệm đến mức cao nhất, hiện tại toàn bộ hộ vệ ở góc đông nam đã rút đi, riêng góc đông vẫn có một tổ hổ vệ cảnh giới.

Gã khẽ nhảy lên, lại leo lên tường bao.

“Diệp Phong!” Năm hộ vệ cả kinh, đầu lĩnh định sử dụng tín hiệu đạn thông tri song thấy gã chuẩn bị nhảy lùi lại, động tác liền ngưng trệ.

“Sao không sử dụng tín hiệu đạn thông tri cho bọn chúng?” Gã cười nhạt.

“Hừ, ta không mắc lừa ngươi đâu.” Lúc trước không ai ngờ rằng Diệp Phong sẽ lợi dụng từ đường làm đại bản doanh tiến hành du kích chiến, nên mỗi tổ hộ vệ chỉ có hai viên tín hiệu đạn. Đầu lĩnh nghiễm nhiên cho rằng mục tiêu của gã là tiêu hao tín hiệu đạn hắn mang theo.

Phản ứng của đối phương khiến gã mừng thầm, mắc hỡm rồi.

Gã nhảy xuống đứng đối diện năm người: “Ngươi chắc chắn không dùng tín hiệu đạn thông tri cho bọn chúng?”

“Muốn bắt ngươi, mình Bạch Thủy Tân ta là đủ.” Đầu lĩnh thầm nghĩ, mình là nhị giai võ sĩ, lẽ nào lại không đối phó nổi với một tên Diệp Phong nhãi nhép?

“Vậy ngươi thử xem.” Diệp Phong không cho đối phương thời gian cân nhắc, chân đột nhiên phát lực lao vào năm hộ vệ. Miệng gã ngậm sẵn một viên bát phẩm thổ nguyên đơn...

Để nhanh chóng mở đường máu, gã không thể cả nghĩ, bát phẩm nguyên đơn nhập thể cũng như lần đầu tiên sử dụng cửu phẩm nguyên đơn, cơn đau khiến cơ thể khó lòng chịu nổi dâng lên óc.

“Muốn chết!” Bạch Thủy Tân hoan hỉ nghênh đón. Diệp Phong chủ động tìm cái chết, hắn còn mong gì hơn. Ai cũng biết bắt được Diệp Phong tất được Bạch Thủy Nham trọng thưởng.

Tam phẩm võ kỹ: Thiết dực thiểm thiết!

Tay Bạch Thủy Tân khép vào thành thủ đao, kim sắc nguyên lực thuận theo cánh tay cấp tốc ngưng tụ lại, hình thành kim nguyên khí nhận hình dáng như cánh chim. Nguyên lực lưu chuyển cực nhanh trong khí nhận, mang theo khí thế sắc bén cắt vào gã.

Bắt Diệp Phong, bất luận sống chết! Mệnh lệnh của Bạch Thủy Nham như thế, nên Bạch Thủy Tân không hề nương tay.

Sắc mặt Diệp Phong nặng nề nhìn thế công của đối phương chằm chằm, nhờ tác dụng của nguyên đơn nên thể nội gã phát ra thổ nguyên lực hùng hồn, tay phải căng lên nắm lại thành quyền, hắc sắc nguyên lực phủ kín quyền đầu, ánh lên hoa văn cổ quái quỷ dị.

“Lục điệp chấn!” Có thổ nguyên lực của bát phẩm nguyên đơn trợ lực, gã sử dụng sáu tầng điệp chấn. Thổ nguyên lực hung hãn tràn ra khiến Bạch Thủy Tân biến sắc.

Bùng!

Tiếng nổ trầm trầm vang lên, mặc đất lắc lư, Bạch Thủy Tân văng ngược lại, đập vào bức tường đá đổ nát ở phía đối diện đường, cả thân thể găm vào trong tường, máu phun có vòi từ miệng ra, thuận theo thân thể chảy xuống.

Tay phải Diệp Phong bị rách một vết sâu, cơ nhục đỏ ối tóe ra, máu tràn như suối… Một đòn toàn lực của nhị giai võ sĩ quả không thể coi thường.

“Các ngươi chết hết đi.” Diệp Phong mặc kệ thương thế trên tay, thể nội thổ nguyên lực lại ngưng tụ lên.

Không để bốn trung cấp hộ vệ có thời gian kinh ngạc, quyền đầu của gã liên tục ập tới. Đòn nào cũng toàn lực, không hề lưu tình.

“A!” Thất giai võ đồ đứng gần gã nhất hứng chịu tai ương đầu tiên, tiếng kinh hô chưa kịp lên đến cuống họng đã bị đấm nát óc, đổ gục xuống đất.

Một hộ vệ sau lưng Diệp Phong phản ứng cực nhanh, không kịp nghĩ ngợi, quyền đầu như tia chớp bay ra, nhằm vào hậu tâm gã.

Đà quyền của gã không giảm, lại hướng sang một nhất giai võ sĩ đứng ngẩn ra cạnh đó, tả quyền nhanh chóng tụ thổ nguyên lực, hung hãn thúc vào kẻ đánh lén sau lưng.

“Cẩn thận!” Hộ vệ đứng ngơ ngẩn được đồng bạn đá bay đi, thoát khỏi ngọn quyền chết người của Diệp Phong. Quyền đầu của hộ vệ đánh lén từ phía sau giáng vào khuỷu tay gã.

Chát! Diệp Phong bất động, kẻ đánh lén lắc lư, thân thể cứng ngắc tại chỗ, thể nội sôi trào khiến hắn khó chịu, quả thật là loại võ kỹ quỷ dị.

Gã không để hắn có cơ hội lấy hơi, hữu quyền thuận thế theo đà uốn của thân thể, chuẩn xác giáng vào ngực hắn.

“Lách cách”, lồng ngực hộ vệ đang run rẩy vang lên hai tiếng xương gãy, ngực lõm vào, ánh mắt kinh hãi mờ dần, sau cùng cụp mắt, miệng chảy máu ồng ộc…

“Đáng… đáng sợ quá!” Hộ vệ may mắn thoát khỏi kiếp nạn, dùng cả tay lẫn chân bò theo hướng ngược lại bỏ chạy. Viên hộ vệ vừa cứu hắn một mạng thoáng liếc Diệp Phong bằng ánh mắt sợ hãi, chạm vào mục quang đầy sát ý của gã, tâm thần hắn run lên, lăn người trốn theo đồng bạn.

“Thời gian khẩn bách! Hộ vệ bao vây của đối phương sẽ nhanh chóng nhận được tin tức…” Diệp Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thủy Tân đang co rút ở chân tường, chọn một ngách nhỏ khá yên bình, nhanh chóng chạy vào.

Nếu không vì hôm nay không có thời gian và không thể lãng phí khí lực, nhất định ta đã giết ngươi. Diệp Phong lắc đầu bất cam, chuyển sang Phảng Hạc thế, tăng tốc lao đi.

Không có tín hiệu đạn thông tri, tuy hộ vệ quanh từ đường oáng thoáng nghe được phía đông có động tĩnh nhưng không lập tức hành động. Đến khi hai hộ vệ kinh hoảng xuất hiện trước mặt một tổ khác thì tất cả mới hiểu ra, lập tức phóng tín hiệu đạn hợp chúng nhân.

“Các ngươi xác định Diệp Phong không vòng về từ đường?” Hộ vệ đi đầu hỏi.

“Lúc tiểu nhân quay đầu lại thấy hắn chạy về phía đông.” Tuy hoảng sợ nhưng hắn hiển nhiên không quên chức trách.

“Chỉ cần hắn rời khỏi từ đường là được, lần này chắp cánh cũng khó thoát.” Lúc này trong Ngọa Lăng thành, hộ vệ Bạch Thủy gia được toàn diện điều động, Diệp Phong chạy hướng nào cũng khó thoát được vòng vây.

Bất gã chỉ bằng một đòn đã trọng thương nhị giai võ sĩ khiến chúng nhân không dám tin. Tiểu tử này thật sự chỉ mới đột phá võ đồ? Lẽ nào gã giả khù khờ ăn người?

Đợi khi truy kích, nhất định không xông lên đầu tìm cái chết… đại đa số hộ vệ đều nghĩ thế. Diệp Phong liều chết phản kích quả thật đáng sợ. Trên tường còn lủng lẳng xương tay phải đã nát vụn của Bạch Thủy Tân, nội tạng cũng bị chấn động kịch liệt, dù cứu được thì thực lực cũng đại tổn.

Bắt gã cơ hồ là việc chắc chắn, dù gã có thực lực sánh với hộ vệ cao cấp, dù công kích của gã uy lực kinh nhân, gã chỉ có một mình. Vòng ngoài còn có mấy cao giai võ sĩ, Bạch Thủy Nham và hai vị trưởng lão sẽ nhanh chóng đến ngay, thề vây bắt gã trả thù cho Bạch Thủy Ưng. Đối diện với ngần ấy cao thủ, gã chỉ còn đường chết.

Nhưng không ai muốn bồi táng cùng gã…

Còn sống mới có cơ hội lấy phần thường, chết rồi thì còn gì nữa.

Suy nghĩ như vậy, mấy chục hộ vệ vội vàng đuổi theo hướng Diệp Phong bỏ chạy… Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cầm chân hắn…


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status