“Đúng rồi, còn một việc nữa. Nô thú ngươi thua Diệp Phong tựa hồ đã tấn cấp thành địa giai, hắn dựa vào đó mà đánh bại cả địa giai vu thánh tại ngoại hư không. Quy củ của Thánh điện là khi võ giả quyết đấu khả dĩ cùng với nô thú liên thủ, ngươi có chắc thắng được Diệp Phong và Đao hổ?” Liệt Mãnh đột nhiên nhớ ra.
Thánh điện không biết cụ thể trận chiến giữa Diệp Phong và Vu võ ở ngoại hư không, cho rằng gã chiến bại một địa giai phần lớn nhờ vào sức Đao hổ.
“Cái gì! Đao hổ tấn cấp thành địa giai?” Nghĩ đến nô thú vốn thuộc về mình, da mặt Ô Mông nhăn nhúm lại, hận y với Diệp Phong càng khắc cốt minh tâm. Địa giai nô thú đó vốn là trợ lực lớn nhất của hắn nhưng bị Diệp Phong đoạt mất, lại nhờ vào đó để lập công lớn, sao hắn nuốt trôi cục tức này?
Ô Mông đương nhiên không biết Đao hổ tấn cấp trong thời gian ngắn như vậy thì nhờ vào hồn thạch của Diệp Phong, hơn nữa linh hồn cấm cố của nó được giải khai cũng có vai trò quan trọng. Nếu vẫn nằm trong tay hắn, thì muốn tấn cấp phải đi quãng đường mười vạn tám nghìn dặm nữa.
“Lão phu tận mắt thấy nô thú đó, đích xác là địa giai yêu thú!” Liệt Mãnh nhạt nhẽo xác định.
“Vậy… thì khó nói lắm.” Tuy hắn và Đao hổ đều mới tấn cấp địa giai, nhưng yêu thú có huyết mạch thiên phú, thực lực còn cao hơn hắn. Tuy bị nô hóa xong, thực lực Đao hổ không còn nguyên nhưng còn có Diệp Phong đầy quỷ dị trợ lực thì Ô Mông phi thường e dè. Hắn không chắc đồng thời chiến thắng hai đối thủ.
“Không cần lo lắng, lão phu đã chuẩn bị rồi.” Liệt Mãnh cười lạnh, khẽ vỗ tay, phía sau điện xuất hiện một hư thánh mang theo một tráng hán toàn thân phát ra khí tức kinh nhân, nhưng vẻ mặt đờ đẫn, hiển nhiên là địa giai nô thú.
“Phiên vân giao này cũng là địa giai. Có nó giúp đỡ, đủ để cầm chân Đao hổ của Diệp Phong, ngươi chỉ lo đối phó với nó là được.”
Ô Mông hớn hở, liên tục cảm tạ: “Vậy thì vạn vô nhất thất rồi.”
Liệt Mãnh gật đầu, ngữ khí thoáng có ý cảnh cáo: “Diệp Phong hiện giờ là đối tượng được Thánh điện trọng điểm bồi dưỡng, vì đại cuộc ta không thể giết hắn. Nhưng thù của tôn nhi không thể không báo, nó vì một nữ nhân của Diệp Phong mà mất mạng thì ta phải để hắn nếm nỗi đau mất một nữ nhân mới tiêu được mối hận trong lòng. Vì báo thù cho tôn nhi, ta đã tốn một mớ hồn thạch lớn đề thăng ngươi thành địa giai, còn ban cho cả địa giai nô thú, nếu ngươi không làm cho tốt…”
“Thiên thánh đại nhân cứ yên tâm, Ô Mông sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không để đại nhân thất vọng.” Ô Mông thề thốt đảm bảo.
Có địa giai nô thú hiệp trợ, hắn tin rằng với tu vi của mình thì Diệp Phong tuyệt đối không phải địch thủ. Một khi hoàn thành việc này không chỉ có được một tiểu mỹ nhân kiều diễm mà còn được Liệt thiên thánh trọng thị, tiền đồ cực kỳ rỡ ràng. Nghĩ thế là trong lòng Ô Mông lại bừng bừng lên.
oOo
Đồng thời Diệp Phong cũng Hỏa thánh đến lục đảo của lão.
Hạ Kỳ Lạp vốn một mình buồn bực, lúc thấy Diệp Phong thì càng bĩu môi.
“Thế nào, Tiểu kỳ lạp? Ai bắt nạt muội?” Diệp Phong bước đến cười ha hả hỏi.
“Chính ca ca bắt nạt muội, không cho muội ở cùng nên tên xấu xa đó mới nhắm vào Hạ Kỳ Lạp. Nếu ca ca cho phép muội thể hiện thực lực, Hạ Kỳ Lạp nhất định đánh cho hắn rụng răng.” Hạ Kỳ Lạp hầm hừ.
“Ha ha, hoàng cấp tu vi của muội mà đòi đánh cho một địa giai rụng răng? Nói khoác cũng phải có căn cứ một tí chứ.” Diệp Phong véo mũi cô trêu.
“Không đánh được, Hạ Kỳ Lạp cũng phải cho hắn biết tay.” Hạ Kỳ Lạp kéo tay gã lắc lắc: “Muội mặc kệ, ca ca phải giúp muội trút giận.”
“Được, ca ca đến đây lần này, nhất định khiến tên không biết tốt xấu là gì đó không dám nhìn thẳng vào Tiểu kỳ lạp nữa.” Gã xoa đầu Hạ Kỳ Lạp cười bảo. Lần này gã muốn vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn khiến Ô Mông sau này không dám chạm đến mình, đồng thời thể hiện thực lực sánh với địa thánh cho Thánh điện thấy để được trọng dụng.
“Biết là ca ca thương muội nhất.” Hạ Kỳ Lạp chuyển thành vui vẻ, lao vào lòng gã làm nũng.
Chúng nhân đang đàm thoại thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ, khí tức hùng hậu quét tới, bao trùm cả lục đảo.
“Hỏa sứ! Ô Mông đến bái phỏng. Không hiểu Hỏa sứ đã cân nhắc việc mấy hôm trước chưa? Lẽ nào mỗ đường đường địa giai lại không đủ tư cách lấy con gái hư thánh?” Phía ngoài vang lên giọng Ô Mông đầy kiêu ngạo, mọi lục đảo gần đó cũng cảm nhận được địa giai uy thế của hắn.
Ô Mông vốn định đến thị uy, hắn được Liệt Mãnh cho biết, Diệp Phong đã tới.
“Con rùa đen ngu xuẩn không biết lễ mạo nào mà dám la hét ở đây, lẽ nào không biết Diệp Phong mỗ đang làm khách ở chỗ Hỏa sứ?” Diệp Phong biết thừa mục đích Ô Mông đến đây nên không khách khí dùng nguyên lực đưa thanh âm vang xa.
“Ngươi là cái thá gì mà dám hỗn láo trước mặt lão tử.” Ô Mông biến sắc, không ngờ đã phát ra địa giai uy áp mà Diệp Phong không hề sợ hãi. Bất quá hắn lập tức nghĩ ra, nhất định gã dựa vào uy lực của Đao hổ, càng thấy oán hận hơn.
“Ngươi thì là loại gì mà dám to tiếng ở đây?” Diệp Phong vút ra, Đao hổ và chúng nữ theo sát, đối diện Ô Mông.
“Diệp Phong, ngươi chỉ là võ hoàng nhỏ xíu, đừng tưởng được Thánh điện coi trọng mà huênh hoàng. Nên biết Thánh điện là nơi phân tôn ti.” Ô Mông sầm mặt lạnh lùng nói, lúc nhìn qua chỗ Đao hổ, không nén được giần giật da mặt.
“Phân tôn ti? Ha ha, theo mỗ biết, tôn ti ở Thánh điện không chỉ dựa vào tu vi, không hiểu công huân của các hạ là thế nào?” Diệp Phong cười nhạo.
Khóe môi Ô Mông hơi giật, bị Diệp Phong nói cho tắt tiếng. Công huân của gã đủ để thăng lên thành cửu tinh địa giai, còn hắn dù có địa giai tu vi nhưng công huân không đủ để tấn thăng nhất tinh địa giai, về mặt này hắn còn kém gã xa.
“Hừ! Ngươi bất quá may mắn một chút thôi mà.” Ngữ khí Ô Mông đột nhiên thay đổi, nhạt nhẽo nói: “Hôm nay ta đến chỉ để bái phỏng Hỏa sứ chứ không thi khẩu thiệt với ngươi. Ta không có thời gian lằng nhằng.”
Ô Mông nhớ lời Liệt Mãnh dặn, Diệp Phong hiện được Thánh điện coi trọng, muốn giáo huấn gã phải có lý do khiến tứ điện không thể ngăn cản, nên hắn không thể xung đột với gã, bằng không khi giao thủ, Thánh điện sẽ thiên vị cho Diệp Phong. Gã phải kiên trì cầu thân, Diệp Phong tất nhiên sẽ ngăn cản, và như thế sẽ đuối lý, sau đó có xảy ra xung đột thì Liệt Mãnh sẽ danh chính ngôn thuận đứng về phía hắn.
“Nếu ngươi đến vì Tiểu kỳ lạp thì ta thay Hỏa sứ trả lời luôn là ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.” Diệp Phong cười lạnh, nói dứt khoát.
“Diệp Phong, ngươi đừng ngông cuồng.” Ô Mông ngoài mặt giận dữ nhưng trong lòng thầm cười lạnh: “Hiện giờ ngươi tu vi thấp kém, công huân cao đến đâu cũng không có tư cách đề thăng đẳng cấp. Dù ngươi là cửu tinh địa giai thì việc này ta cầu thân với Hỏa sứ, liên can gì đến ngươi, Thánh điện làm gì có quy củ cho phép ngươi chen vào.”
“Vậy để Hỏa sứ tự thân cự tuyệt ngươi.” Diệp Phong hất cằm ra hiệu cho Hỏa sứ.
Hỏa sứ tuy e dè Ô Mông nhưng còn e dè Diệp Phong hơn, đành bước lên tìm lời lẽ nào đó uyển chuyển cự tuyệt đối phương thì Ô Mông cười lạnh cắt ngang: “Đây là thủ dụ của Liệt Mãnh thiên thánh, Hỏa sứ xem xong rồi quyết định.”
Hỏa sứ hồ nghi đón lấy rồi biến sắc. Ô Mông bất quá là địa giai mà lão còn không đắc tội nổi, Liệt Mãnh đứng đầu Hỏa điện, nếu lão không làm theo thì sau này đừng mơ được thoải mái ở Hỏa điện…
Hỏa sứ nhìn Diệp Phong với vẻ khó xử.
Ánh mắt Diệp Phong lạnh lại, không ngờ việc này không phải là chủ ý của mình Ô Mông. Có liên quan đến Liệt Mãnh. Bất quá Liệt Mãnh đẩy Ô Mông ra đối phó với gã chứng tỏ lão còn nhiều e dè. Gã mà chịu nhún, đối phương sẽ càng lấn tới, Thánh điện là nơi dùng thực lực để ăn nói.
Lập tức gã có tính toán.
“Không cần giả bộ nữa, mục đích của ngươi thì ai cũng biết. Đã vậy đừng vòng vo nữa, có thủ đoạn gì cứ giở ra.” Diệp Phong không muốn lải nhải lắm lời với Ô Mông, nói toạc luôn.
“Được, sảng khoái lắm.” Ô Mông đắc ý cười vang: “Đổ đầu lần trước ngươi dựa vào quỷ kế cướp mất nô thú sắp tấn cấp của ta khiến ta tổn thất thảm trọng. Hiện tại ta cướp nữ nhân của ngươi coi như có đi có lại. Muốn ta từ bỏ nữ nhân này, trừ phi ngươi đem Đao hổ ra làm vật cược.”
“Trận này do các thiên thánh đại nhân tự thân làm chứng. Nếu ta thắng, không chỉ Đao hổ thuộc về ta mà nữ nhân của ngươi cũng thành đồ chơi của ta, ha ha ha.”
“Nếu ngươi thua thì sao?” Ánh mắt Diệp Phong càng lúc càng lạnh, đối phương xuất ngôn ô uế, làm nhục Hạ Kỳ Lạp đã kích phát phát sát ý của gã. Địch nhân này mà để lại, tương lai tất thành hậu hoạn, hà huống hắn còn là địa giai cường giả.
“Võ hoàng như ngươi mà thắng được địa giai như ta sao? Nếu ngươi thắng thì ta tha cho nữ nhân đó là được.” Ô Mông coi thường.
“Không đủ…” Diệp Phong nheo mắt lạnh lùng: “Chi bằng cược thêm cái mạng chó của ngươi.”
Thánh điện không biết cụ thể trận chiến giữa Diệp Phong và Vu võ ở ngoại hư không, cho rằng gã chiến bại một địa giai phần lớn nhờ vào sức Đao hổ.
“Cái gì! Đao hổ tấn cấp thành địa giai?” Nghĩ đến nô thú vốn thuộc về mình, da mặt Ô Mông nhăn nhúm lại, hận y với Diệp Phong càng khắc cốt minh tâm. Địa giai nô thú đó vốn là trợ lực lớn nhất của hắn nhưng bị Diệp Phong đoạt mất, lại nhờ vào đó để lập công lớn, sao hắn nuốt trôi cục tức này?
Ô Mông đương nhiên không biết Đao hổ tấn cấp trong thời gian ngắn như vậy thì nhờ vào hồn thạch của Diệp Phong, hơn nữa linh hồn cấm cố của nó được giải khai cũng có vai trò quan trọng. Nếu vẫn nằm trong tay hắn, thì muốn tấn cấp phải đi quãng đường mười vạn tám nghìn dặm nữa.
“Lão phu tận mắt thấy nô thú đó, đích xác là địa giai yêu thú!” Liệt Mãnh nhạt nhẽo xác định.
“Vậy… thì khó nói lắm.” Tuy hắn và Đao hổ đều mới tấn cấp địa giai, nhưng yêu thú có huyết mạch thiên phú, thực lực còn cao hơn hắn. Tuy bị nô hóa xong, thực lực Đao hổ không còn nguyên nhưng còn có Diệp Phong đầy quỷ dị trợ lực thì Ô Mông phi thường e dè. Hắn không chắc đồng thời chiến thắng hai đối thủ.
“Không cần lo lắng, lão phu đã chuẩn bị rồi.” Liệt Mãnh cười lạnh, khẽ vỗ tay, phía sau điện xuất hiện một hư thánh mang theo một tráng hán toàn thân phát ra khí tức kinh nhân, nhưng vẻ mặt đờ đẫn, hiển nhiên là địa giai nô thú.
“Phiên vân giao này cũng là địa giai. Có nó giúp đỡ, đủ để cầm chân Đao hổ của Diệp Phong, ngươi chỉ lo đối phó với nó là được.”
Ô Mông hớn hở, liên tục cảm tạ: “Vậy thì vạn vô nhất thất rồi.”
Liệt Mãnh gật đầu, ngữ khí thoáng có ý cảnh cáo: “Diệp Phong hiện giờ là đối tượng được Thánh điện trọng điểm bồi dưỡng, vì đại cuộc ta không thể giết hắn. Nhưng thù của tôn nhi không thể không báo, nó vì một nữ nhân của Diệp Phong mà mất mạng thì ta phải để hắn nếm nỗi đau mất một nữ nhân mới tiêu được mối hận trong lòng. Vì báo thù cho tôn nhi, ta đã tốn một mớ hồn thạch lớn đề thăng ngươi thành địa giai, còn ban cho cả địa giai nô thú, nếu ngươi không làm cho tốt…”
“Thiên thánh đại nhân cứ yên tâm, Ô Mông sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không để đại nhân thất vọng.” Ô Mông thề thốt đảm bảo.
Có địa giai nô thú hiệp trợ, hắn tin rằng với tu vi của mình thì Diệp Phong tuyệt đối không phải địch thủ. Một khi hoàn thành việc này không chỉ có được một tiểu mỹ nhân kiều diễm mà còn được Liệt thiên thánh trọng thị, tiền đồ cực kỳ rỡ ràng. Nghĩ thế là trong lòng Ô Mông lại bừng bừng lên.
oOo
Đồng thời Diệp Phong cũng Hỏa thánh đến lục đảo của lão.
Hạ Kỳ Lạp vốn một mình buồn bực, lúc thấy Diệp Phong thì càng bĩu môi.
“Thế nào, Tiểu kỳ lạp? Ai bắt nạt muội?” Diệp Phong bước đến cười ha hả hỏi.
“Chính ca ca bắt nạt muội, không cho muội ở cùng nên tên xấu xa đó mới nhắm vào Hạ Kỳ Lạp. Nếu ca ca cho phép muội thể hiện thực lực, Hạ Kỳ Lạp nhất định đánh cho hắn rụng răng.” Hạ Kỳ Lạp hầm hừ.
“Ha ha, hoàng cấp tu vi của muội mà đòi đánh cho một địa giai rụng răng? Nói khoác cũng phải có căn cứ một tí chứ.” Diệp Phong véo mũi cô trêu.
“Không đánh được, Hạ Kỳ Lạp cũng phải cho hắn biết tay.” Hạ Kỳ Lạp kéo tay gã lắc lắc: “Muội mặc kệ, ca ca phải giúp muội trút giận.”
“Được, ca ca đến đây lần này, nhất định khiến tên không biết tốt xấu là gì đó không dám nhìn thẳng vào Tiểu kỳ lạp nữa.” Gã xoa đầu Hạ Kỳ Lạp cười bảo. Lần này gã muốn vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn khiến Ô Mông sau này không dám chạm đến mình, đồng thời thể hiện thực lực sánh với địa thánh cho Thánh điện thấy để được trọng dụng.
“Biết là ca ca thương muội nhất.” Hạ Kỳ Lạp chuyển thành vui vẻ, lao vào lòng gã làm nũng.
Chúng nhân đang đàm thoại thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ, khí tức hùng hậu quét tới, bao trùm cả lục đảo.
“Hỏa sứ! Ô Mông đến bái phỏng. Không hiểu Hỏa sứ đã cân nhắc việc mấy hôm trước chưa? Lẽ nào mỗ đường đường địa giai lại không đủ tư cách lấy con gái hư thánh?” Phía ngoài vang lên giọng Ô Mông đầy kiêu ngạo, mọi lục đảo gần đó cũng cảm nhận được địa giai uy thế của hắn.
Ô Mông vốn định đến thị uy, hắn được Liệt Mãnh cho biết, Diệp Phong đã tới.
“Con rùa đen ngu xuẩn không biết lễ mạo nào mà dám la hét ở đây, lẽ nào không biết Diệp Phong mỗ đang làm khách ở chỗ Hỏa sứ?” Diệp Phong biết thừa mục đích Ô Mông đến đây nên không khách khí dùng nguyên lực đưa thanh âm vang xa.
“Ngươi là cái thá gì mà dám hỗn láo trước mặt lão tử.” Ô Mông biến sắc, không ngờ đã phát ra địa giai uy áp mà Diệp Phong không hề sợ hãi. Bất quá hắn lập tức nghĩ ra, nhất định gã dựa vào uy lực của Đao hổ, càng thấy oán hận hơn.
“Ngươi thì là loại gì mà dám to tiếng ở đây?” Diệp Phong vút ra, Đao hổ và chúng nữ theo sát, đối diện Ô Mông.
“Diệp Phong, ngươi chỉ là võ hoàng nhỏ xíu, đừng tưởng được Thánh điện coi trọng mà huênh hoàng. Nên biết Thánh điện là nơi phân tôn ti.” Ô Mông sầm mặt lạnh lùng nói, lúc nhìn qua chỗ Đao hổ, không nén được giần giật da mặt.
“Phân tôn ti? Ha ha, theo mỗ biết, tôn ti ở Thánh điện không chỉ dựa vào tu vi, không hiểu công huân của các hạ là thế nào?” Diệp Phong cười nhạo.
Khóe môi Ô Mông hơi giật, bị Diệp Phong nói cho tắt tiếng. Công huân của gã đủ để thăng lên thành cửu tinh địa giai, còn hắn dù có địa giai tu vi nhưng công huân không đủ để tấn thăng nhất tinh địa giai, về mặt này hắn còn kém gã xa.
“Hừ! Ngươi bất quá may mắn một chút thôi mà.” Ngữ khí Ô Mông đột nhiên thay đổi, nhạt nhẽo nói: “Hôm nay ta đến chỉ để bái phỏng Hỏa sứ chứ không thi khẩu thiệt với ngươi. Ta không có thời gian lằng nhằng.”
Ô Mông nhớ lời Liệt Mãnh dặn, Diệp Phong hiện được Thánh điện coi trọng, muốn giáo huấn gã phải có lý do khiến tứ điện không thể ngăn cản, nên hắn không thể xung đột với gã, bằng không khi giao thủ, Thánh điện sẽ thiên vị cho Diệp Phong. Gã phải kiên trì cầu thân, Diệp Phong tất nhiên sẽ ngăn cản, và như thế sẽ đuối lý, sau đó có xảy ra xung đột thì Liệt Mãnh sẽ danh chính ngôn thuận đứng về phía hắn.
“Nếu ngươi đến vì Tiểu kỳ lạp thì ta thay Hỏa sứ trả lời luôn là ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.” Diệp Phong cười lạnh, nói dứt khoát.
“Diệp Phong, ngươi đừng ngông cuồng.” Ô Mông ngoài mặt giận dữ nhưng trong lòng thầm cười lạnh: “Hiện giờ ngươi tu vi thấp kém, công huân cao đến đâu cũng không có tư cách đề thăng đẳng cấp. Dù ngươi là cửu tinh địa giai thì việc này ta cầu thân với Hỏa sứ, liên can gì đến ngươi, Thánh điện làm gì có quy củ cho phép ngươi chen vào.”
“Vậy để Hỏa sứ tự thân cự tuyệt ngươi.” Diệp Phong hất cằm ra hiệu cho Hỏa sứ.
Hỏa sứ tuy e dè Ô Mông nhưng còn e dè Diệp Phong hơn, đành bước lên tìm lời lẽ nào đó uyển chuyển cự tuyệt đối phương thì Ô Mông cười lạnh cắt ngang: “Đây là thủ dụ của Liệt Mãnh thiên thánh, Hỏa sứ xem xong rồi quyết định.”
Hỏa sứ hồ nghi đón lấy rồi biến sắc. Ô Mông bất quá là địa giai mà lão còn không đắc tội nổi, Liệt Mãnh đứng đầu Hỏa điện, nếu lão không làm theo thì sau này đừng mơ được thoải mái ở Hỏa điện…
Hỏa sứ nhìn Diệp Phong với vẻ khó xử.
Ánh mắt Diệp Phong lạnh lại, không ngờ việc này không phải là chủ ý của mình Ô Mông. Có liên quan đến Liệt Mãnh. Bất quá Liệt Mãnh đẩy Ô Mông ra đối phó với gã chứng tỏ lão còn nhiều e dè. Gã mà chịu nhún, đối phương sẽ càng lấn tới, Thánh điện là nơi dùng thực lực để ăn nói.
Lập tức gã có tính toán.
“Không cần giả bộ nữa, mục đích của ngươi thì ai cũng biết. Đã vậy đừng vòng vo nữa, có thủ đoạn gì cứ giở ra.” Diệp Phong không muốn lải nhải lắm lời với Ô Mông, nói toạc luôn.
“Được, sảng khoái lắm.” Ô Mông đắc ý cười vang: “Đổ đầu lần trước ngươi dựa vào quỷ kế cướp mất nô thú sắp tấn cấp của ta khiến ta tổn thất thảm trọng. Hiện tại ta cướp nữ nhân của ngươi coi như có đi có lại. Muốn ta từ bỏ nữ nhân này, trừ phi ngươi đem Đao hổ ra làm vật cược.”
“Trận này do các thiên thánh đại nhân tự thân làm chứng. Nếu ta thắng, không chỉ Đao hổ thuộc về ta mà nữ nhân của ngươi cũng thành đồ chơi của ta, ha ha ha.”
“Nếu ngươi thua thì sao?” Ánh mắt Diệp Phong càng lúc càng lạnh, đối phương xuất ngôn ô uế, làm nhục Hạ Kỳ Lạp đã kích phát phát sát ý của gã. Địch nhân này mà để lại, tương lai tất thành hậu hoạn, hà huống hắn còn là địa giai cường giả.
“Võ hoàng như ngươi mà thắng được địa giai như ta sao? Nếu ngươi thắng thì ta tha cho nữ nhân đó là được.” Ô Mông coi thường.
“Không đủ…” Diệp Phong nheo mắt lạnh lùng: “Chi bằng cược thêm cái mạng chó của ngươi.”
/672
|