Diệp Phong và Qua Bưu đều có tính toán riêng, xác định hợp tác xong, Diệp Phong lấy ra hai trăm khối hồn thạch cho đối phương khiến Qua Bưu càng tin hợp tác với gã là chính xác. Hắn truyền cho Diệp Phong đôi chút ảo nghĩa tối cơ bản của Vu võ Thần thông thuật.
Dù gì ảo nghĩa Thần thông thuật là con bài lớn nhất hiện giờ của hắn, trước khi nắm vững thì hắn không thể truyền toàn bộ cho Diệp Phong. Cũng may gã không có mục đích vào đó, chỉ lấy Thần thông thuật để làm cớ đối phó với đối phương và Thánh điện, nhằm mê hoặc chúng.
Sau đó Qua Bưu quả nhiên bảo với Cổ, Đằng lưỡng vị thiên thánh rằng Diệp Phong muốn nắm vững Thần thông thuật của Vu võ nhất tộc thì không phải việc ngày một ngày hai, cần liên tục đến tu luyện và tham ngộ. Hắn còn tỏ vẻ rất hòa hợp với Diệp Phong, cho gã biết nhiều bí mật của Vu võ nhất tộc, gã chỉ hé một chút đã khiến lưỡng vị thiên thánh hớn hở.
So với Qua Bưu, Diệp Phong đương nhiên được tín nhiệm hơn. Tuy tầm quan trọng của Qua Bưu không ai thay được nhưng nếu Thánh điện có thêm một nhân vật tinh thông Thần thông thuật lại rất hiểu Vu võ nhất tộc thì họ không đời nào từ chối. Hà huống Diệp Phong được thần tôn đại nhân tự thân coi là người cần được trọng điểm bồi dưỡng, chút yêu cầu đó thì thiên thánh các điện sẽ không ý kiến gì.
Trong mắt họ, Diệp Phong là thành viên hạch tâm, tương lai sẽ là thiên thánh, thường qua lại chỗ Qua Bưu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lưỡng vị thiên thánh cho gã một tấm kim kiếm tiểu lệnh bài giống như của Kiếm Vô Phong lúc trước, là chìa khóa để mở mê trân. Sau này gã có thể tự do ra vào để thỉnh giáo ảo nghĩa Thần thông thuật với Qua Bưu. Có khác nào cấp thông hành chứng cho gã ám sát Qua Bưu khiến gã hớn hở.
Không có cơ hội giết Qua Bưu, gã không dừng lâu, tức khắc cáo từ lưỡng vị thiên thánh rồi cùng Kiếm Vô Phong về Thánh điện.
“Sau này ngươi muốn gặp Qua Bưu, không cần Kiếm mỗ dẫn đường nữa, cứ việc tự đến. Thiên thánh bảo vệ nơi này đã nhận dạng hình ảnh của ngươi, sẽ không ngăn cản.” Về đến Thánh điện, Kiếm Vô Phong mỉm cười với gã rồi cáo từ.
oOo
“Phong! Tình hình thế nào?” Chúng nữ, trừ Vũ Hân ra, đều biết mục đích gã lên thánh địa lần này, nhưng họ không có ý giấu cô. Vũ Hân từ lúc còn ở Võ Nguyên đại lục đã biết gã không có hảo cảm với Thánh điện, nhưng cô không rũ bỏ được hình ảnh từng vì bảo vệ cô mà không ngại giao đấu với cường địch, khiến cô khắc khoải đó. Dù cô biết Diệp Phong gây chuyện bất lợi với Thánh điện cũng sẽ không bán đứng gã.
Người chưa thể xác định lòng dạ còn có Đao hổ. Bất quá Đao hổ không phải người Thánh điện mà thuộc về yêu thú nhất tộc. Diệp Phong gây chuyện bất lợi với Thánh điện thì nó sẽ vui vẻ đứng xem, tuyệt đối không trợ giúp Thánh điện. Nên khi người ngoài đi hết, bọn gã trò chuyện bớt hẳn cố kỵ.
Đương nhiên cơ mật quan trọng nhất, gã không tiết lộ ra.
“Chỗ đó thường có hai thiên thánh trông coi, trong tình huống tầm thường, mỗ không có cơ hội hạ thủ.” Diệp Phong lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Trừ phi mỗ có thực lực đấu nổi thiên giai, bằng không động thủ thì e sẽ liên lụy đến mọi người.”
“Phải làm sao đây? Thời gian của cha không còn nhiều nữa.” Tuy Yêu vương và Thẩm Lan chưa nhận nhau nhưng cô bái ông làm cha nuôi, nên quan tâm đến Yêu vương nhất trong số chúng nữ.
“Việc này không thể nóng lòng, sư phụ còn chịu được mấy năm, đủ cho chúng ta xử lý.” Diệp Phong đã nảy ra kế hoạch từ lúc ở chỗ Qua Bưu, giờ càng tự tin.
“Lẽ nào Phong nắm chắc sẽ lại tấn cấp trong thời gian tới?” Chúng nữ kinh ngạc. Hoàng cấp tấn thăng thánh giai không khó nhưng tấn cấp ở mức thánh giai trở lên thì cần tốn nhiều tinh lực và thời gian, thiên phú của gã tuy nhiên trác tuyệt nhưng muốn tấn cấp trong vài năm thì không phải việc dễ dàng.
“Muốn ám sát Qua Bưu, với thực lực hiện giờ của ta khá chắc chắn, nhưng sau đó muốn an toàn đưa các vị đi thì dù ta tấn cấp tiếp cũng không được. Việc này phải tính kỹ mới được.” Gã mỉm cười thần bí.
“Đừng lòng vòng nữa, cho bọn muội biết đi.” Chúng nữ nũng nịu khiến gã luống cuống, cân nhắc một lúc rồi tiết lộ kế hoạch.
“Bình thường Qua Bưu có hai thiên thánh bảo vệ, vị trí đó lại cách Thánh điện không xa, những thiên giai cường giả sẽ đến ngay khi chúng ta gây ra động tĩnh gì. Nên muốn tấn công, trừ phi chúng ta có thực lực chống lại được toán thiên thánh đó, bằng không là tự tìm đường chết.”
“Vậy làm cách nào mới có thể khiến hai thiên thánh bảo vệ đi khỏi, thần bất tri quỷ bất giác giết Qua Bưu?”
“Đương nhiên là tạo ra hỗn loạn. Một khi Thánh điện sa vào tình huống nguy cấp, dù Qua Bưu quan trọng đến dâu cũng không bằng căn cơ Thánh điện chứ nhỉ?” Diệp Phong cười hắc hắc.
“Nhưng từ khi Thánh điện sáng lập ở thánh địa đến này chưa từng gặp nguy cơ liên quan đến sinh tồn, sao Diệp Phong ngươi lại nắm chắc tạo ra hỗn loạn như thế?” Vũ Hân ở trong góc rụt rè hỏi. Bất tri bất giác, cô đã hòa vào nhóm với gã, mọi hành vi suy nghĩ đều từ góc độ của gã.
“Chỉ bằng chúng ta tất nhiên không có năng lực đó, nhưng địch nhân lớn nhất của Thánh điện thì có.” Gai tay Diệp Phong chập lại, khóe môi nhếch lên tinh ranh khiến chúng nữ sáng mắt lên.
“Ý Phong là mượn sức Vu võ nhất tộc?”
“Không sai! Vu võ nhất tộc hận Qua Bưu thấu xương, nếu có cơ hội trừ khử hắn thì họ sẽ cực kỳ sẵn lòng ra tay. Cộng thêm ta làm nội ứng thì việc này sẽ thành.” Gã gật đầu.
“Biện pháp này khả thi, nhưng chỉnh thể thực lực của Vu võ nhất tộc hơi đuối hơn, liệu họ có dốc sức vì trừ diệt một Qua Bưu không? Nếu Vu võ không uy hiếp đủ độ, mấy thiên thánh bảo vệ Qua Bưu sẽ không cần xuất thủ. Vu võ mà tấn công ồ ạt, họ sẽ đoán ra là vì Qua Bưu, tất sẽ canh chừng nghiêm ngặt hơn.” Thẩm Lan suy tính rất cẩn thận, dù Vu võ nhất tộc vui vẻ hợp tác thì mọi việc cũng không dễ dàng.
“Nên chúng ta phải trù tính kế hoạch kỹ càng, tìm ra phương án ăn chắc rồi mới đi liên hệ Vu võ nhất tộc hành sự.” Diệp Phong gật đầu, lực lượng họ có thể điều động tạm thời đủ dùng nhưng để vạn vô nhất thất, cần một kiế hoạch tinh diệu mới được.
oOo
Một tháng sau, Diệp Phong lại lấy danh nghĩa chấp hành nhiệm vụ, dẫn chúng nữ, kể cả Hạ Kỳ Lạp rời Thánh điện đến khu vực ngoại hư không.
Ở khu vực ngoại hư không, bọn gã không còn địch nhân nữa, Vu võ nhất tộc khiến Thánh điện e dè nhất đã thành minh hữu của gã, ít nhất song phương gặp nhau cũng sẽ không xuất thủ. Vì thế mà mà gã dám mang theo Hạ Kỳ Lạp.
Hạ Kỳ Lạp là di mạch của Vu võ nhất tộc, đưa cô đi gặp tiền bối là đương nhiên. Hà huống, Diệp Phong chỉ có công pháp và Thần thông thuật tu luyện đến hoàng cấp của Vu võ nhất tộc, từ thánh giai trở lên chưa được Qua Bưu tiết lộ hết, gã không mạo hiểm truyền thụ cho cô. Nếu có thể gã hi vọng Vu võ nhất tộc nể tình huyết mạch tương thông mà giao cho cô cách tu luyện tấn nhập thánh giai.
“Diệp Phong, ngươi không giữ chữ tín.” Dọc đường, Đao hổ không nén được, lắc mình chặn trước mặt gã.
“Đao hổ! Ý ngươi là gì?” Diệp Phong sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Lúc trước ngươi từng đồng ý với ta là thời cơ chín muồi sẽ cùng Tiểu Hôi đại nhân đến yêu thú nhất tộc, nhưng giờ hình như ngươi đã quên.” Đao hổ không hề khách khí.
“Mỗ có nói thế nhưng ngươi dựa vào đâu để nói thời cơ đã chín muồi. Việc này phải do ta mới đúng.” Diệp Phong lạnh lùng.
“Ngươi đã tấn cấp hư thánh, thực lực sánh với địa giai, lẽ nào còn không phải thời cơ chín muồi?” Đao hổ chất vấn: “Ngươi đồng ý đến yêu thú nhất tộc trước khi đồng ý với Vu võ, giờ ngươi lại lại đến với Vu võ trước, lẽ nào coi thường sinh tử tồn vong của bản tộc?”
“Mỗ đến gặp Vu võ tộc trước, vì có cùng lợi ích và mục tiêu, quan hệ là cùng có lợi bên bớt được nhiều giới bị. Còn về yêu thú nhất tộc, các hạ có dám đảm bảo khi mỗ đưa Tiểu Hôi đến thì họ sẽ tôn trọng Tiểu Hôi như tôn trọng thánh tôn không?” Ánh mắt Diệp Phong lạnh lạnh trừng trừng nhìn Đao hổ khiến nó không thở được.
“Không cần đoán mỗ cũng biết yêu thú nhất tộc là thế nào. Một toán trong lúc sinh tử tồn vong, đối diện cường địch mà còn nội đấu thì bảo mỗ yên tâm giao Tiểu Hôi chỉ có tu vi hư giai cho hả? Thánh tôn của các vị có thể thống nhất yêu thú tộc vì có được thực lực vô địch, tiếc là Tiểu Hôi hiện tại không có thực lực đó, nên mỗ không cho rằng thời cơ đến yêu thú nhất tộc chưa tới.” Diệp Phong lại hừ lạnh: “Các hạ nói là mỗ không coi trọng sinh tử tồn vong của yêu thú nhất tộc… Đúng vậy, an nguy của yêu thú nhất tộc liên can gì đến mỗ, mỗ đồng ý cùng Tiểu Hôi giúp đỡ thì đó là vinh hạnh của các vị, mỗ không đồng ý thì sao?”
Lời gã khiến Đao hổ nghẹn họng. Tiểu Hôi không phải thánh tôn đại nhân, nếu qua nó mà tìm được thánh tôn đại nhân để nhất thống yêu thú là hay nhất nhưng không tìm được thì khó chắc các thủ lĩnh yêu thú không lấy nó ra làm bia đỡ đạn hoặc lợi dụng quan hệ giữa nó và thánh tôn để tranh quyền đoạt thế.
Hơn nữa không ai xác định được liên hệ giữa Tiểu Hôi và thánh tôn, nếu vì tìm thánh tôn mà phải hi sinh Tiểu Hôi, chắc chắn Diệp Phong không đồng ý. Nên gã tạm thời không đến yêu thú nhất tộc là lựa chọn hợp lý nhưng từ lập trường của Đao hổ thì việc gì cũng không quan trọng bằng tìm kiếm thánh tôn đại nhân.
Song phương va chạm tóe lửa.
Dù gì ảo nghĩa Thần thông thuật là con bài lớn nhất hiện giờ của hắn, trước khi nắm vững thì hắn không thể truyền toàn bộ cho Diệp Phong. Cũng may gã không có mục đích vào đó, chỉ lấy Thần thông thuật để làm cớ đối phó với đối phương và Thánh điện, nhằm mê hoặc chúng.
Sau đó Qua Bưu quả nhiên bảo với Cổ, Đằng lưỡng vị thiên thánh rằng Diệp Phong muốn nắm vững Thần thông thuật của Vu võ nhất tộc thì không phải việc ngày một ngày hai, cần liên tục đến tu luyện và tham ngộ. Hắn còn tỏ vẻ rất hòa hợp với Diệp Phong, cho gã biết nhiều bí mật của Vu võ nhất tộc, gã chỉ hé một chút đã khiến lưỡng vị thiên thánh hớn hở.
So với Qua Bưu, Diệp Phong đương nhiên được tín nhiệm hơn. Tuy tầm quan trọng của Qua Bưu không ai thay được nhưng nếu Thánh điện có thêm một nhân vật tinh thông Thần thông thuật lại rất hiểu Vu võ nhất tộc thì họ không đời nào từ chối. Hà huống Diệp Phong được thần tôn đại nhân tự thân coi là người cần được trọng điểm bồi dưỡng, chút yêu cầu đó thì thiên thánh các điện sẽ không ý kiến gì.
Trong mắt họ, Diệp Phong là thành viên hạch tâm, tương lai sẽ là thiên thánh, thường qua lại chỗ Qua Bưu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lưỡng vị thiên thánh cho gã một tấm kim kiếm tiểu lệnh bài giống như của Kiếm Vô Phong lúc trước, là chìa khóa để mở mê trân. Sau này gã có thể tự do ra vào để thỉnh giáo ảo nghĩa Thần thông thuật với Qua Bưu. Có khác nào cấp thông hành chứng cho gã ám sát Qua Bưu khiến gã hớn hở.
Không có cơ hội giết Qua Bưu, gã không dừng lâu, tức khắc cáo từ lưỡng vị thiên thánh rồi cùng Kiếm Vô Phong về Thánh điện.
“Sau này ngươi muốn gặp Qua Bưu, không cần Kiếm mỗ dẫn đường nữa, cứ việc tự đến. Thiên thánh bảo vệ nơi này đã nhận dạng hình ảnh của ngươi, sẽ không ngăn cản.” Về đến Thánh điện, Kiếm Vô Phong mỉm cười với gã rồi cáo từ.
oOo
“Phong! Tình hình thế nào?” Chúng nữ, trừ Vũ Hân ra, đều biết mục đích gã lên thánh địa lần này, nhưng họ không có ý giấu cô. Vũ Hân từ lúc còn ở Võ Nguyên đại lục đã biết gã không có hảo cảm với Thánh điện, nhưng cô không rũ bỏ được hình ảnh từng vì bảo vệ cô mà không ngại giao đấu với cường địch, khiến cô khắc khoải đó. Dù cô biết Diệp Phong gây chuyện bất lợi với Thánh điện cũng sẽ không bán đứng gã.
Người chưa thể xác định lòng dạ còn có Đao hổ. Bất quá Đao hổ không phải người Thánh điện mà thuộc về yêu thú nhất tộc. Diệp Phong gây chuyện bất lợi với Thánh điện thì nó sẽ vui vẻ đứng xem, tuyệt đối không trợ giúp Thánh điện. Nên khi người ngoài đi hết, bọn gã trò chuyện bớt hẳn cố kỵ.
Đương nhiên cơ mật quan trọng nhất, gã không tiết lộ ra.
“Chỗ đó thường có hai thiên thánh trông coi, trong tình huống tầm thường, mỗ không có cơ hội hạ thủ.” Diệp Phong lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng: “Trừ phi mỗ có thực lực đấu nổi thiên giai, bằng không động thủ thì e sẽ liên lụy đến mọi người.”
“Phải làm sao đây? Thời gian của cha không còn nhiều nữa.” Tuy Yêu vương và Thẩm Lan chưa nhận nhau nhưng cô bái ông làm cha nuôi, nên quan tâm đến Yêu vương nhất trong số chúng nữ.
“Việc này không thể nóng lòng, sư phụ còn chịu được mấy năm, đủ cho chúng ta xử lý.” Diệp Phong đã nảy ra kế hoạch từ lúc ở chỗ Qua Bưu, giờ càng tự tin.
“Lẽ nào Phong nắm chắc sẽ lại tấn cấp trong thời gian tới?” Chúng nữ kinh ngạc. Hoàng cấp tấn thăng thánh giai không khó nhưng tấn cấp ở mức thánh giai trở lên thì cần tốn nhiều tinh lực và thời gian, thiên phú của gã tuy nhiên trác tuyệt nhưng muốn tấn cấp trong vài năm thì không phải việc dễ dàng.
“Muốn ám sát Qua Bưu, với thực lực hiện giờ của ta khá chắc chắn, nhưng sau đó muốn an toàn đưa các vị đi thì dù ta tấn cấp tiếp cũng không được. Việc này phải tính kỹ mới được.” Gã mỉm cười thần bí.
“Đừng lòng vòng nữa, cho bọn muội biết đi.” Chúng nữ nũng nịu khiến gã luống cuống, cân nhắc một lúc rồi tiết lộ kế hoạch.
“Bình thường Qua Bưu có hai thiên thánh bảo vệ, vị trí đó lại cách Thánh điện không xa, những thiên giai cường giả sẽ đến ngay khi chúng ta gây ra động tĩnh gì. Nên muốn tấn công, trừ phi chúng ta có thực lực chống lại được toán thiên thánh đó, bằng không là tự tìm đường chết.”
“Vậy làm cách nào mới có thể khiến hai thiên thánh bảo vệ đi khỏi, thần bất tri quỷ bất giác giết Qua Bưu?”
“Đương nhiên là tạo ra hỗn loạn. Một khi Thánh điện sa vào tình huống nguy cấp, dù Qua Bưu quan trọng đến dâu cũng không bằng căn cơ Thánh điện chứ nhỉ?” Diệp Phong cười hắc hắc.
“Nhưng từ khi Thánh điện sáng lập ở thánh địa đến này chưa từng gặp nguy cơ liên quan đến sinh tồn, sao Diệp Phong ngươi lại nắm chắc tạo ra hỗn loạn như thế?” Vũ Hân ở trong góc rụt rè hỏi. Bất tri bất giác, cô đã hòa vào nhóm với gã, mọi hành vi suy nghĩ đều từ góc độ của gã.
“Chỉ bằng chúng ta tất nhiên không có năng lực đó, nhưng địch nhân lớn nhất của Thánh điện thì có.” Gai tay Diệp Phong chập lại, khóe môi nhếch lên tinh ranh khiến chúng nữ sáng mắt lên.
“Ý Phong là mượn sức Vu võ nhất tộc?”
“Không sai! Vu võ nhất tộc hận Qua Bưu thấu xương, nếu có cơ hội trừ khử hắn thì họ sẽ cực kỳ sẵn lòng ra tay. Cộng thêm ta làm nội ứng thì việc này sẽ thành.” Gã gật đầu.
“Biện pháp này khả thi, nhưng chỉnh thể thực lực của Vu võ nhất tộc hơi đuối hơn, liệu họ có dốc sức vì trừ diệt một Qua Bưu không? Nếu Vu võ không uy hiếp đủ độ, mấy thiên thánh bảo vệ Qua Bưu sẽ không cần xuất thủ. Vu võ mà tấn công ồ ạt, họ sẽ đoán ra là vì Qua Bưu, tất sẽ canh chừng nghiêm ngặt hơn.” Thẩm Lan suy tính rất cẩn thận, dù Vu võ nhất tộc vui vẻ hợp tác thì mọi việc cũng không dễ dàng.
“Nên chúng ta phải trù tính kế hoạch kỹ càng, tìm ra phương án ăn chắc rồi mới đi liên hệ Vu võ nhất tộc hành sự.” Diệp Phong gật đầu, lực lượng họ có thể điều động tạm thời đủ dùng nhưng để vạn vô nhất thất, cần một kiế hoạch tinh diệu mới được.
oOo
Một tháng sau, Diệp Phong lại lấy danh nghĩa chấp hành nhiệm vụ, dẫn chúng nữ, kể cả Hạ Kỳ Lạp rời Thánh điện đến khu vực ngoại hư không.
Ở khu vực ngoại hư không, bọn gã không còn địch nhân nữa, Vu võ nhất tộc khiến Thánh điện e dè nhất đã thành minh hữu của gã, ít nhất song phương gặp nhau cũng sẽ không xuất thủ. Vì thế mà mà gã dám mang theo Hạ Kỳ Lạp.
Hạ Kỳ Lạp là di mạch của Vu võ nhất tộc, đưa cô đi gặp tiền bối là đương nhiên. Hà huống, Diệp Phong chỉ có công pháp và Thần thông thuật tu luyện đến hoàng cấp của Vu võ nhất tộc, từ thánh giai trở lên chưa được Qua Bưu tiết lộ hết, gã không mạo hiểm truyền thụ cho cô. Nếu có thể gã hi vọng Vu võ nhất tộc nể tình huyết mạch tương thông mà giao cho cô cách tu luyện tấn nhập thánh giai.
“Diệp Phong, ngươi không giữ chữ tín.” Dọc đường, Đao hổ không nén được, lắc mình chặn trước mặt gã.
“Đao hổ! Ý ngươi là gì?” Diệp Phong sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Lúc trước ngươi từng đồng ý với ta là thời cơ chín muồi sẽ cùng Tiểu Hôi đại nhân đến yêu thú nhất tộc, nhưng giờ hình như ngươi đã quên.” Đao hổ không hề khách khí.
“Mỗ có nói thế nhưng ngươi dựa vào đâu để nói thời cơ đã chín muồi. Việc này phải do ta mới đúng.” Diệp Phong lạnh lùng.
“Ngươi đã tấn cấp hư thánh, thực lực sánh với địa giai, lẽ nào còn không phải thời cơ chín muồi?” Đao hổ chất vấn: “Ngươi đồng ý đến yêu thú nhất tộc trước khi đồng ý với Vu võ, giờ ngươi lại lại đến với Vu võ trước, lẽ nào coi thường sinh tử tồn vong của bản tộc?”
“Mỗ đến gặp Vu võ tộc trước, vì có cùng lợi ích và mục tiêu, quan hệ là cùng có lợi bên bớt được nhiều giới bị. Còn về yêu thú nhất tộc, các hạ có dám đảm bảo khi mỗ đưa Tiểu Hôi đến thì họ sẽ tôn trọng Tiểu Hôi như tôn trọng thánh tôn không?” Ánh mắt Diệp Phong lạnh lạnh trừng trừng nhìn Đao hổ khiến nó không thở được.
“Không cần đoán mỗ cũng biết yêu thú nhất tộc là thế nào. Một toán trong lúc sinh tử tồn vong, đối diện cường địch mà còn nội đấu thì bảo mỗ yên tâm giao Tiểu Hôi chỉ có tu vi hư giai cho hả? Thánh tôn của các vị có thể thống nhất yêu thú tộc vì có được thực lực vô địch, tiếc là Tiểu Hôi hiện tại không có thực lực đó, nên mỗ không cho rằng thời cơ đến yêu thú nhất tộc chưa tới.” Diệp Phong lại hừ lạnh: “Các hạ nói là mỗ không coi trọng sinh tử tồn vong của yêu thú nhất tộc… Đúng vậy, an nguy của yêu thú nhất tộc liên can gì đến mỗ, mỗ đồng ý cùng Tiểu Hôi giúp đỡ thì đó là vinh hạnh của các vị, mỗ không đồng ý thì sao?”
Lời gã khiến Đao hổ nghẹn họng. Tiểu Hôi không phải thánh tôn đại nhân, nếu qua nó mà tìm được thánh tôn đại nhân để nhất thống yêu thú là hay nhất nhưng không tìm được thì khó chắc các thủ lĩnh yêu thú không lấy nó ra làm bia đỡ đạn hoặc lợi dụng quan hệ giữa nó và thánh tôn để tranh quyền đoạt thế.
Hơn nữa không ai xác định được liên hệ giữa Tiểu Hôi và thánh tôn, nếu vì tìm thánh tôn mà phải hi sinh Tiểu Hôi, chắc chắn Diệp Phong không đồng ý. Nên gã tạm thời không đến yêu thú nhất tộc là lựa chọn hợp lý nhưng từ lập trường của Đao hổ thì việc gì cũng không quan trọng bằng tìm kiếm thánh tôn đại nhân.
Song phương va chạm tóe lửa.
/672
|