Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 622: không chạy thoát.

/672


Rất nhanh, các thiên thánh đến mê trận và chỗ Diệp Phong ở quay về, không phát hiện tung tích gã. Cũng có nghĩa là gã sợ tội trốn biệt, càng khẳng định tội danh câu kết Vu ma, phản lại Thánh điện.

“Khốn kiếp! Đáng ghét! Thánh điện không hề bạc đãi y, vì sao y lại câu kết với Vu ma tự hủy tiền đồ, lẽ nào lợi ích của đám man tử đó cho y còn lớn hơn Thánh điện mang lại?” Tuy các thiên thánh đều nhất trí nghi ngờ gã nhưng họ vẫn không hiểu động cơ của gã là gì. Gã không phải Qua Bưu, không bị bắt hay bị bức bách.

“Bắt hắn về, nghiêm hình bức cung là rõ hết thôi.” Một thiên thánh hung hãn gầm lên.

“Vấn đề bây giờ là Diệp Phong sợ tội chạy mất rồi. Thánh địa rộng như vậy, y trốn tránh thì muốn tìm được không dễ.”

“Không sai! Hà huống thực lực của y thì dù địa thánh cũng không chế trụ được. Trừ phi chúng ta xuất thủ, không thì dù phát hiện tung tích y cũng khó bắt về Thánh điện được.” Chúng thiên thánh nhi nhao bàn luận, nhất thời không có cách giải quyết.

Thoáng sau, Kiếm Vô Phong dẫn nhân mã chủ lực - - năm thiên thánh và phần lớn địa thánh vội vàng về Thánh điện, chỉ lưu lại một phần nhân mã ở lại ngoại hư không thu hoạch hồn khoáng sắp thành hình.

“Cái gì, Diệp Phong phản lại Thánh điện, giết chết Qua Bưu? Toa rập với Vu ma cướp kho hồn thạch lớn nhất của Thánh điện?” Nghe thấy tin này, Kiếm Vô Phong không phải nộ hỏa xung thiên mà cực độ ngạc nhiên. Lão không sao tin được một thanh niên được thần tôn coi trọng, có tiềm lực vô hạn lại gây ra việc đại nghịch bất đạo như thế.

“Lão phu đã biết tiểu tử đó không ra gì, hiện tại quả nhiên lộ nguyên hình!” Liệt Mãnh không nén được buột miệng, trước đó Diệp Phong được thần tôn ban thưởng nên lão buộc phải giao hảo với gã, giờ đã chứng thực gã phản lại Thánh điện, hai bên đã thành thế bất lưỡng lập, nợ cũ nợ mới chồng nhau, dấy lên trong lòng Liệt Mãnh.

“Sao lại thế được, Diệp Phong không có lý do làm vậy.” Kiếm Vô Phong không dám tin, xưa nay lão đều tín nhiệm và coi trọng gã cực độ.

“Hừ! Kiếm thiên thánh, Diệp Phong xưa nay đều do các hạ đề bạt, giờ Thánh điện tổn thất lớn thế này, Kiếm Vô Phong các hạ làn gười đầu tiên đáng tội.” Liệt Mãnh vốn bất mãn trước việc Kiếm Vô Phong thiên vị Diệp Phong, giờ nhân cơ hội đả kích.

“Liệt Mãnh! Ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi nghĩ Diệp Phong và Kiếm mỗ đồng mưu?” Kiếm Vô Phong giận dữ, khí thế bùng lên.

“Ta không nói thế.” Kiếm Vô Phong phát nộ, Liệt Mãnh rụt lại, chỉ hừ lạnh.

“Ngươi đừng quên Diệp Phong là do Hỏa điện sứ giả đưa lên Thánh điện, muốn truy cứu trách nhiệm, Liệt Mãnh khó thoát.” Kiếm Vô Phong vốn chỉ định phản bác đối phương, đột nhiên sắc mặt ngưng lại, như tỉnh ra.

"Đúng rồi! Hỏa sứ!" Kiếm Vô Phong giận chân, sai thủ hại: “Mau đưa Hỏa sứ đến đây.”

Địa giai vâng lời đi ngay.

Liệt Mãnh lập tức tỏ vẻ bất mãn: “Kiếm Vô Phong ngươi có ý gì? Lẽ nào định đổ trách nhiệm cho Hỏa điện?”

“Hừ, Kiếm mỗ lẽ nào nhỏ mọn như thế.” Kiếm Vô Phong liếc Liệt Mãnh rồi giải thích: “Từ khi Diệp Phong tiến nhập Thánh điện, trừ Liệt thiên thánh các hạ từng khó dễ thì Thánh điện luôn có ơn với y. Nếu y chỉ là phổ thông thánh tiềm giả thì tuyệt đối không có lý do phản lại Thánh điện.”

“Ý Kiếm thiên thánh là gì?” Những thiên thánh khác cũng bị thu hút, họ đều muốn hiểu rõ vì sao Diệp Phong được thần tôn ban ơn mà vẫn phản lại Thánh điện. Thông thường, một thánh giai võ giả không có lý do theo Vu ma mà bỏ qua tiền đồ rỡ ràng ở Thánh điện.

“Tất cả… đợi khi Hỏa sứ đến sẽ biết ngay.”

Rất nhanh, Hỏa sứ run run rẩy rẩy bị đưa đến trước mặt chúng thiên thánh. Thấy các vị thiên thánh đại nhân đều lạnh lùng, Hỏa sứ nhũn chân quỳ xuống.

“Hỏa sứ! Thánh điện phát sinh việc gì chắc ngươi đã biết.” Kiếm Vô Phong lên tiếng đầu tiên: “Diệp Phong là do ngươi dẫn lên Thánh điện, ngươi cũng rõ rất thân phận của y ở Võ Nguyên đại lục. Nói đi, vì sao y phản lại Thánh điện, thật ra y là ai?”

Kiếm Vô Phong lập tức phủ đầu Hỏa sứ.

Hỏa sứ run người, thầm rủa Diệp Phong gây ra sóng gió đại họa cỡ này tại Thánh điện. Gã không chỉ giết Qua Bưu mà còn cùng Vu ma cuỗm sạch số hồn thạch Thánh điện tích lũy vạn năm qua. Tội ác ngập trời này, chỉ một tội danh cũng đủ chết mấy vạn lần, hà huống gã hoàn thành tất cả chỉ trong một lần.

Đáng hận nhất là khi hành động, Diệp Phong không hề để lộ phong thanh cho lão khiến sự việc xảy ra, lão không kịp trở tay, cả cơ hội trốn đi cũng không có.

“Thuộc hạ… Diệp Phong…” Hỏa sứ không biết nên nói thế nào, trong thể nội còn lưu lại Thần thông chú, một khi nói ra là Diệp Phong biết liền.

“Ngươi còn ấp ấp úng úng, không nói thật có tin lão tử bổ chết ngươi ngay không.” Liệt Mãnh nộ hỏa xung thiên gầm lên, dáng vẻ này của Hỏa sứ chứng tỏ lão biết bí mật của Diệp Phong.

Nói, hay là không nói? Hỏa sứ nhanh chóng quyết đoán.

Diệp Phong đã trốn đi, dù lão tiết lộ cũng không thể uy hiếp đến gã. Hà huống hành động của gã lần này coi như đã tự làm lộ thân phận, những bí mật còn lại, lão nói ra hay cũng không thay đổi được việc gã trở thành đối tượng bị Thánh điện thông tập.

Nhưng nếu còn che giấu cho Diệp Phong, rất có thể đầu sẽ rụng ngay, nên lão không cần cân nhắc nhiều, lập tức lựa chọn.,

oOo

Ở ngoại hư không, Diệp Phong dẫn chúng nữ cẩn thận phi hành.

Vốn gã định để chúng nữ về Võ Nguyên đại lục trước, mang theo tinh huyết giải chú cho Sinh mệnh điêu linh và sinh mệnh tinh huyết của Qua Bưu giao cho sư phụ. Giải trừ uy hiếp cho người đã rồi tính.

Bản thân gã, tạm thời không còn Hồn tâm khoáng nên sẽ ở lại thánh địa một thời gian đợi thời cơ. Có Đao hổ hiệp trợ, tin rằng sẽ có cơ hội tìm được phú nhiêu hồn khoáng để lấy Hồn tâm khoáng quay về đại lục.

Nhưng vì thánh địa thông đạo nằm gần con đường bắt buộc phải qua khi bọn Kiếm Vô Phong về Thánh điện. Để tránh cho chúng nhân bị phát hiện, gã buộc phải dẫn bọn Thẩm Lan đi vòng rồi từ ngoại hư không về thánh địa thông đạo.

Thành ra tốn thêm rất nhiều thời gian. Bọn Kiếm Vô Phong quay về Thánh điện, Diệp Phong tốn mất mấy chục phút nữa mới đến được thông đạo.

“Ồ…” Óc gã run lên khiến chân mày nhíu lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Phong!” Thẩm Lan dịu giọng hỏi.

“A, Hỏa sứ đã tiết lộ bí mật rồi.” Diệp Phong mỉm cười, giờ gã đã công nhiên phản lại Thánh điện, Hỏa sứ có tiết lộ hay không không quan trọng nữa. Tin tức có giá trị duy nhất lão nắm giữ -- gã là đồ đệ của Yêu vương.

“Hừ! Đã biết là lão tặc đó không thể tin được.” Mộ Dung Tử Thanh tức giận.

“Khó trách được lão, chắc giờ này lão cũng thân bất do kỷ. Lúc đi chúng ta đã quên mất lão.” Diệp Phong bình thản cười nhẹ: “Đằng nào hiện tại Thánh điện cũng chỉ muốn xé xác ta thành vạn mảnh, còn về quan hệ giữa ta và sư phụ chỉ là đổ dầu vào lửa thôi.”

“Ha ha! Bất quá chúng ta đã rời khỏi phạm vi Thánh điện, muốn tìm được đâu có dễ.”

“Chỉ cần đưa mọi người về đại lục thì ta yên tâm rồi.” Thứ gã lo lắng là an nguy của chúng nữ, tuy tu vi của họ đều đạt đến thánh giai nhưng với thế lực như Thánh điện, chỉ cần sơ ý là tạo thành bi kịch không thể vãn hồi. Năm xưa sư phụ và sư mẫu thiếu chút nữa âm dương cách biệt là tấm gương tày liếp.

Có vết xe đổ của sư phụ, tất nhiên gã không dám sơ ý. Chỉ cần đưa chúng nữ an toàn rời thánh địa, dù Thánh điện báo thù hung hãn thế nào, gã cũng tự tin mình có thể độc lập ứng phó.

“Chúng ta sắp đến không gian thông đạo, chắc Thánh điện không kịp phản ứng. Phong, huynh cứ yên tâm.” Chúng nữ đều đỏ mắt nhìn gã, sắp chia tay, ai cũng lưu luyến, nhưng họ hiểu còn ở bên gã chỉ tổ liên lụy mà thôi.

“Hi vọng nhất thiết thuận lợi.” Gã nhìn về phía thông đạo, thầm nhủ.

Mười phút sau, bọn gã đã thấy dòng năng lượng liên tục tràn ra từ không gian thông đạo, mục tiêu ngay trước mắt mắt rồi. Gã vốn đang lo lắng cũng lỏng người được đôi chút.

“Những lời rườm rà không cần nói nữa.” Diệp Phong vừa lao nhanh đến thong đạo vừa dặn chúng nữ: “Mọi người giao hai giọt tinh huyết cho sư phụ, lão nhân gia thủ đoạn thông thiên, tất nhiên biết cách giải trừ vu chú. Nên nhớ những lời Hỏa sứ nói về cách lợi dụng Hồn tâm khoáng bảo vệ mình khỏi năng lượng phong bạo… Tất cả, phải cẩn thận.”

"Phong!" Sắp chia tay, chúng nữ đều ánh lệ, cùng bước lên ôm gã.

Vũ Hân cũng sụt sịt: “Chi bằng… Diệp Phong và mấy vị muội muội về Võ Nguyên đại lục. Ta là người thánh tộc, có lẽ thiên thánh đại nhân không khó dễ gì.”

“Đừng ngốc nữa, cô nương theo bọn tại hạ lâu như vậy mà không tiết lộ tin tức gì? Thánh điện chịu tin sao? Về đi, không phải tộc nhân của cô nương đều ở đại lục hả.” Gã mỉm cười, vỗ vỗ đầu Vũ Hân.

Chúng nữ lưu luyến, sau cùng đành buông ra, định vào không gian thông đạo…


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status